Chương 17+18
Chương 17:
Sáng sớm hôm sau, hai người đến sơn trang Lăng Vụ leo núi, phía sau có gia nô đi theo để chuẩn bị thức ăn và nước uống cho bọn họ.
Đi tới lưng chừng núi thì Phong Dã kéo một đoạn dây thừng ra khỏi cổ áo, trên dây có treo một cái kèn kiệu nhỏ màu trắng sữa được mài từ xương thú, nó chỉ dài một mẩu nhưng cực kỳ tinh xảo. Hắn ngậm giữa môi rồi vận khí thổi vang. Vật nhỏ lại phát ra âm thanh không nhỏ chút nào, bén nhọn chói tai, nhất thời vang khắp nửa sơn cốc.
Yến Tư Không nói: "Ngươi đang gọi Phong Hồn sao?"
"Đúng vậy." Phong Dã mở lòng bàn tay ra, nhìn cái kèn hiệu kia: "Cái này dùng một đoạn xương đùi của nãi nương* ta chế thành, ta mang bên người đã nhiều năm."
*Nãi nương: Bà vú.
"Ngươi và Lang tộc quả là kỳ duyên."
"Phong gia chúng ta sùng bái chó sói đã mấy đời, sói trung thành, ngạo mạn, bền bỉ và mạnh mẽ." Phong Dã cười nhạt: "Sói là thầy của chúng ta."
Trong chốc lát, chỉ thấy Phong Hồn chạy khỏi rừng cây, bước lại gần, thậm chí có thể cảm giác được đất dưới chân nó cũng đang rung theo.
Yến Tư Không phát hiện mình không còn sợ Phong Hồn nữa, có lẽ bởi Phong Hồn không còn dùng ánh mắt đánh giá con mồi nhìn y.
Hai người một sói, tiếp tục leo núi.
Yến Tư Không thuận miệng hỏi: "Sao mắt nó lại bị thương?"
Phong Dã vuốt ve sống lưng Phong Hồn: "Hồi nhỏ chúng ta lên núi chơi, nó vì cứu ta mới bị gấu đen cào mù mắt."
"Một mắt cũng được, một mắt rõ ràng, nhìn càng tập trung."
Phong Dã túm lông trên cổ Phong Hồn, cười nói: "Hồn nhi, y đang khen ngươi kìa."
Phong Hồn quay đầu nhìn Yến Tư Không sau lại xoay về, tiếp tục rảo bước đi, khiến Yến Tư Không chỉ biết phì cười.
Trên núi, xuân sắc hòa vào cảnh vật, cỏ dài xum xuê chim oanh phấp phới*, đập vào mắt là cảnh xuân tươi đẹp, hít vào miệng là mùi trong xanh thấm đẫm lòng người, thấy mà yêu đời biết bao nhiêu.
*Nguyên gốc là thảo trường oanh phi: Dùng để miêu tả cảnh cuối xuân của Giang Nam
Hôm nay Phong Dã giống như một đứa trẻ, chơi đùa với Phong Hồn cả dọc đường, khiến Yến Tư Không không khỏi buồn cười. Có lúc lại cảm thấy mình đang thừa dịp gió trời ấm áp đi chơi với bạn tiết thanh minh, mà đã quên mục đích thật sự của mình là xem xét đại doanh Cảnh Sơn.
Phong Dã và Phong Hồn đã chơi đến mệt liền trở về bên người Yến Tư Không, sắc mặt hắn ửng đỏ lại tràn đầy phấn chấn: "Ngươi mệt không?"
Yến Tư Không mỉm cười: "Ta không mệt, ta thấy ngươi mới mệt đấy."
"Ta nào có mệt." Phong Dã chớp mắt một cái: "Nếu ngươi thấy mệt thì ta có thể cõng ngươi."
"Ngươi coi ta thành nữ nhi yếu đuối đó à?"
"Tất nhiên không phải rồi." Phong Dã dùng vai đẩy đẩy y: "Ta đau lòng cho ngươi."
Yến Tư Không không để ý đến hắn.
"Phong Hồn đã chiếm lĩnh ngọn núi này nên giờ núi này là của ta." Phong Dã hùng hồn nói: "Từng ngọn cây cọng cỏ trên núi này đều thuộc về Phong Dã ta, bao gồm cả ngươi." Hắn cười đùa: "Bây giờ ngươi lên núi ta thì ở lại đây làm áp trại phu nhân cho ta đi."
Yến Tư Không cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: "Đừng nháo nữa. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi thật sự chiếm núi làm vua, bên ngoài có cường địch thì bố binh thế nào?"
"Ngươi kiểm tra ta?" Phong Dã nhướn mày.
"Đúng vậy."
Phong Dã vênh váo cười cợt: "Nếu hành quân trên đất này thì bỏ núi vào hang, nếu đóng quân trên đất này thì lên nơi cao sống, làm thế binh sĩ sẽ không thể hạ trại một chỗ nên phải phân kỵ binh đóng quân ở đường tắt, rồi phối hợp xa gần để phòng bị vây công, không mất đường lui."
"Được." Rồi Yến Tư Không chỉ ra xa: "Nhưng ngươi xem, nơi đây lắm khe kỳ dị, nếu lên núi từ phía nam vừa vặn gặp ngay khe hình giếng trời, mà ngươi tất phải qua đây, thì làm thế nào?"
Phong Dã đứng lên một hòn đá lùn, trông về phía xa hồi lâu, sau đó liền hất một cước đá bay hòn đá nhỏ lên, vững vàng tiếp trong tay, rồi ngồi xổm xuống vẽ địa hình lên hòn đá lùn.
Yến Tư Không đứng bên cạnh, càng nhìn càng kinh ngạc, Phong Dã chỉ nhìn chốc lát đã vẽ lại được địa hình, thậm chí tỷ lệ giữa núi và đường không sai lệch mấy.
Sau khi vẽ xong, Phong Dã liền nhếch mép cười: "Thư sinh chỉ biết đàm binh trên giấy như ngươi lại dám kiểm tra ta? Tới đây, ta nói ngươi coi. Hình giếng trời cực kỳ hung hiểm, nếu bị phục kích ở đây thì cửu tử nhất sinh, nhưng cũng không phải không thể phá..." Hắn chậm rãi trình bày cách bố binh hành quân của mình.
"...Ta cho rằng không ổn, nếu địch mai phục ở đây, ngươi đứt đầu đứt đuôi, phá binh..."
"...Tướng sĩ tự biết không còn đường lui tất quyết chiến, lúc này liền dùng kỵ binh đánh bất ngờ, dùng thế bao vây..."
Hai người mỗi người một ý, đàm binh luận chiến trên hòn đá thô ráp, Yến Tư Không từng chấm vô số bài thi, dụng binh bảo thủ, từ đầu đến cuối chỉ tính theo quan niệm 'tiên thắng hậu chiến'* của Tôn Tử, mà Phong Dã đã đọc đủ loại binh thư nhưng tâm lại cuồng dã bất kham như mãnh thú, không theo binh pháp thông thường, càng ngày càng mạo hiểm, mặc dù hai người có nhiều nhận xét giống nhau nhưng khác nhau cũng không ít.
*Tiên thắng hậu chiến: Quân thắng luôn là quân tạo thế thắng sau đó mới khiêu chiến phe địch, quân thua là quân giao chiến với phe địch rồi chờ may mắn thắng trong lúc tác chiến.
Phong Hồn ngồi bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng liền dứt khoát chán nản nằm trên đất chợp mắt.
Hai người cứ tranh luận thế đến tận trưa thì đã miệng đắng lưỡi khô, người đi theo hầu liền đến bên hỏi bọn họ có muốn dùng cơm trưa không, bọn họ mới dừng lại.
Thấy hòn đá bị vẽ đến không còn hình dáng, hai người liền nhìn nhau nở nụ cười, tuy chẳng ai thuyết phục được ai nhưng rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn thiếu, có thể bàn một trận thống khoái như thế quả khiến người ta sảng khoái vô cùng.
Yến Tư Không bất đắc dĩ nói: "Leo núi không thấy mệt, mà lải nhải cả một giờ lại thấy mệt."
"Đáng đời." Phong Dã thúc giục: "Mau ăn cơm thôi."
Người hầu đã bày bàn thấp lên. Tuy vùng này hoang dã, màn trời chiếu đất, nhưng thức ăn vẫn tinh xảo như trước, mà hai người đang đói cực kỳ nên ăn ngốn nghiến.
Yến Tư Không chợt hỏi: "Quyển binh thư ta cho ngươi, ngươi còn giữ không?"
Phong Dã hơi ngưng lại, cười nhìn y: "Ngươi rốt cuộc cũng nhớ hỏi ta, ta còn tưởng ngươi quên sạch rồi chứ."
"Từng câu từng chữ chú giải trên binh thư đều do ta viết, tốn khá nhiều tâm sức, ta quên sao được."
"Vẫn giữ." Phong Dã nói: "Bốn tuổi ta mới học tiếng người, năm tuổi bắt đầu biết chữ. Khi đó tiên sinh dạy ta binh pháp, ta thuộc hết nhưng chưa chắc đã hiểu có nghĩa gì, chỉ khi phụ thân kiểm tra ta rồi giảng cho ta mới rõ, mà quyển binh thư ngươi tặng lại rất dễ hiểu khiến ta được lợi vô cùng."
Yến Tư Không cười đáp: "Được như vậy, tại hạ vinh hạnh cực kỳ."
Phong Dã nhìn y thật sâu: "Trước giờ ta không thể quên được ngươi, hẳn có liên quan đến chuyện này đi."
Yến Tư Không nhất thời không dám nhìn vào đôi mắt trần trụi mà chân thành kia, con ngươi né tránh.
"Ngươi vẫn luôn đặc biệt, dù là lúc đó hay là bây giờ."
Yến Tư Không rủ mi mắt: "Ăn cơm thôi, chúng ta leo nửa ngày trời mà vẫn chưa lên đỉnh đấy."
Cơm nước xong, hai người lại tiếp tục lên đường, lần này không trì hoãn nữa mà leo một mạch lên đỉnh núi.
Đóng quân phải khinh âm trọng dương, cần có ánh nắng đầy đủ thì tướng sĩ mới không sinh bệnh, vì vậy đại doanh Cảnh Sơn hướng mặt về phía nam, chỉ có lên đỉnh mới có thể nhìn thấy.
Khi Yến Tư Không nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy dưới núi cứ trăm bước lại có một trướng, năm mươi bước lại một đài lửa, lấy trướng trung quân làm trung tâm mà vây thành vòng tròn, xung quanh binh mã và lương thảo được bố trí rất nhiều trạm gác, đi tây hai dặm có một con sông, đủ để cấp nước cho cả đại doanh. Doanh trại này ngay ngắn trật tự, chọn đất co được dãn được, nhìn thôi cũng biết tướng lãnh binh thật sự có bản lĩnh.
"Triệu tướng quân quả là danh bất hư truyền." Yến Tư Không lớn gan nói.
Phong Dã gật đầu: "Đại Thịnh không còn mấy người như vậy, Triệu tướng quân là một trong số đó."
Yến Tư Không nhớ lại năm đó Triệu Phó Nghĩa dẫn viện binh đến Quảng Ninh cực kỳ tán thưởng Nguyên Mão, còn hứa hồi kinh nhất định phải xin hoàng đế ban thưởng cho ông, mà rốt cuộc hắn có đi xin không thì không ai biết, có lẽ đứng trước kết cục bấy giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
"Binh kinh sư viện trợ cho Quảng Ninh là hắn dẫn phải không?" Phong Dã hỏi: "Ngươi từng gặp hắn chưa?"
"Có duyên gặp một lần."
Phong Dã nhìn ra y không muốn nói nhiều liền không hỏi thêm nữa.
Yến Tư Không tập trung nhìn đại doanh, trong lòng suy nghĩ nếu kinh thành gặp chuyện thì chủ lực cảnh vệ này sẽ tập quân bao lâu mới vào thành hộ giá?
"Phong Dã, ngươi làm gì ở đại doanh?"
Vẻ mặt Phong Dã trầm xuống: "Chỉ cho ta luyện binh thôi, bọn họ sẽ không để ta phát huy năng lực ở đây."
"Nói cũng phải."
"Dù sao thì vẫn nhàn rỗi." Ánh mắt Phong Dã trống rỗng nhìn về phương xa: "Không biết cuộc sống như này sẽ trải qua bao lâu, mười năm? Hai mươi năm?"
"Ngươi phải tin tưởng Tĩnh Viễn vương, nếu ông ấy bình được loạn man di thì biển rộng trời cao mặc ngươi bay lượn."
"Hy vọng là vậy."
Trong lòng hai người hiểu rõ lời này chỉ là an ủi. Nếu cân nhắc từ góc độ Phong gia thì để man di làm loạn sẽ tốt hơn, bởi như vậy Đại Thịnh mới cần Phong gia, bằng không với chiến công của Phong Kiếm Bình, hoàng đế sao ngồi an ổn nổi trên ghế rồng.
"Vất vả mãi mới leo được, không bằng sưởi nắng ở đây đi."
"Cũng được."
Hai người ngồi lên chiếu, người hầu lập tức bày bàn thấp lên, nổi lửa đun nước, dâng trà cho họ.
Phong Dã nói với hai tên hầu kia: "Các ngươi xuống núi trước đi, chúng ta ở đây một lát sẽ tự mình xuống."
"Tiểu nhân lo thế tử lạc đường."
"Phàm đã đi một lần, ta tuyệt đối không lạc."
"Buổi chiều trong núi khá lạnh, thế tử và Yến đại nhân xuống núi trước khi trời tối là tốt nhất, tiểu nhân lui xuống trước vậy."
Phong Dã phất phất tay.
Sau khi người hầu đi, Phong Dã mới dùng trà thay rượu, chạm ly với Yến Tư Không: "Vốn hai ta đang hẹn hò, thêm một người cứ cảm thấy mất tự nhiên."
Yến Tư Không bật cười: "Gì mà hẹn hò chứ."
"Ta nói thế nào thì là thế đấy." Phong Dã cười tà: "Sao nào, ngươi lại khẩn trương à?"
"Ta khẩn trương cái gì." Yến Tư Không bình chân như vại uống một ngụm trà: "Núi cao tuyệt đẹp, trông được tám phương, vốn đã khiến lòng người thoải mái mà nay còn uống hớp trà xanh, ưm, tự tại thật."
Phong Dã phụ họa: "Tự tại."
Hai người vừa uống vừa nói chuyện phiếm, thẳng đến khi trà mất vị vì để lâu, sắc trời cũng dần tối, bọn họ mới quyết định xuống núi.
Đúng như lời người hầu nói, mặt trời lặn xuống phía tây là nhiệt độ cũng chợt giảm xuống, vốn trong núi đang rất mát mẻ, lúc này lại thành thấy ớn lạnh.
Càng quỷ dị hơn là, trời quang mây tạnh chừng hơn tháng mà nổi mưa không chút báo trước nào, hơn nữa còn lấy thế dồn dập, rất nhanh liền tạo thành một bức màn trời. Mưa nổi lên, hai người chỉ có thể núp dưới tàng cây nhưng chẳng được ích gì, vẫn bị mưa xối cho ướt hơn nửa.
Phong Hồn ngẩng đầu nhìn trời rồi xoay người chạy đi.
Yến Tư Không trợn to hai mắt, không dám tin: "Nó, nó bỏ chúng ta lại tránh mưa sao?"
"Nói bậy, nó tìm chỗ trú mưa cho chúng ta đấy." Phong Dã đưa tay che đầu Yến Tư Không, thấy ông trời già không nể mặt như vậy mà nhất thời hơi tức giận.
"Chút mưa thôi, không sao đâu." Yến Tư Không vuốt nước trên mặt xuống, ngoài miệng thì nói vậy nhưng quần áo ướt lạnh dính vào người, khắp mặt mũi đều mùi nước, ai chịu là hiểu.
Bọn họ cứ lúng túng đứng trong mưa như thế, đi không được mà ở lại cũng chả xong, đường lớn phía trước thì bằng phẳng, chẳng có gì để trú mưa.
Yến Tư Không ngẩng đầu, thấy Phong Dã dùng tay che trên đỉnh đầu y mà trong lòng nhất thời ấm áp, cười đùa: "Còn che cái gì, ướt đẫm từ lâu rồi." Rồi y kéo tay Phong Dã xuống.
Hai người nhìn bộ dáng chật vật của đối phương, yên lặng trong phút chốc rồi chợt phá lên cười ha ha, trong khổ có vui, và dường như mang theo chút vị ngọt.
Chỉ một lát sau, Phong Hồn trở lại, hướng về phía bọn họ kêu một tiếng.
Hai người hiểu ý liền vội vàng đi theo, Phong Hồn chạy không nhanh không chậm, xem ra đã sớm quen với tốc độ loài người.
Phong Hồn mang hai người lên đường núi ngoằn nghoèo, cuối cùng cũng tìm thấy một hang động thấp lùn.
Hang động kia đã nông lại còn nhỏ, người trưởng thành không thể nào đứng trong đây, nhưng đối với hai người mà nói chỗ khô ráo này lại cực kỳ cám dỗ.
Bọn họ cúi người chui vào, Phong Hồn thì nằm ở cửa hang động, bắt đầu thong dong liếm lông mình.
Ngồi trên nền đất khô, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Toàn thân bọn họ ướt đẫm, giống như mới ngoi từ dưới nước lên, một trận gió lạnh thổi qua liền khiến cả hai run lẩy bẩy.
Phong Dã nói: "Cởi y phục ra, ta đánh lửa sưởi ấm." Vừa nói vừa tự nhiên cởi y phục.
Yến Tư Không trơ mắt nhìn Phong Dã đang cởi bỏ y phục mà nhất thời kinh hãi không thôi, kia vốn không phải thân thể thiếu niên mười mấy tuổi, vô luận là bên trên trải rộng vết sẹo lớn nhỏ hay là cơ thịt to lớn rắn chắc thì Phong Dã mặc y phục vẫn gầy gò như thiếu niên chưa phát triển, lại không nghĩ rằng khi cởi y phục ra sẽ cường tráng như vậy.
Phong Dã chợt ngừng tay, xoay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ngay ánh mắt Yến Tư Không.
Yến Tư Không không né kịp, chỉ đành phải tỏ ra trấn định: "Trên người ngươi, thật nhiều vết thương..."
Phong Dã xoay bả vai, chẳng hề để ý: "Hành quân đánh giặc, nào không bị thương."
Trong lòng Yến Tư Không có chút khác thường, kỳ thực y luôn muốn hỏi chuyện Phong Liệp nhưng nghĩ đến y còn chẳng muốn người khác hỏi chuyện Nguyên Mão thì trừ phi Phong Dã chủ động nhắc tới, nếu không y cứ coi như không biết gì đi.
Phong Dã cầm áo lên, ném trên đất, sau đó cứ thế trần truồng nửa ngồi xổm xuống, đánh giá Yến Tư Không đang ướt nhẹp mà nhếch môi cười: "Ngươi không cởi à?"
Yết hầu Yến Tư Không chuyển động, mặc cho y thông minh tuyệt đỉnh thì lúc này lại không biết trả lời thế nào.
"Hay là ngươi chỉ thích nhìn ta cởi?" Phong Dã vừa nói vừa cởi quần ra.
Chương 18:
Tóc tai Phong Dã rối bời, cả người ẩm ướt, trên lồng ngực rắn chắc rải rác những giọt nước trong suốt, sau lớp quần bị hắn thô bạo kéo căng còn mơ hồ thấy được bắp thịt trải dài. Giống như một con thú nhỏ, khuôn mặt ngây thơ đó lại mang theo dã tính bất kham, trẻ tuổi nhưng không mất đi sự sắc bén.
Trong lòng Yến Tư Không hơi thấp thỏm nhưng không lộ ra mà chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi muốn cởi thì cởi đi, còn cần xin phép ta à?"
Phong Dã cười, ung dung cởi quần ra rồi ném vào bên chân Yến Tư Không, trên người giờ chỉ còn lại mỗi tiết khố.
Yến Tư Không không để ý tới hắn, buổi chiều trong núi vốn đã lạnh mà nay lại thêm y phục ướt trên người càng khiến y ớn lạnh đến tận xương, muốn giữ răng không va vào nhau đã là chuyện khó rồi.
Phong Dã xoa xoa tay: "Lạnh thật đó." Hắn nói: "Ngươi còn không cởi y phục là lạnh đấy."
"Ngươi nhóm lửa trước đi." Yến Tư Không ôm cánh tay, sắc mặt đã có phần tối đi.
Phong Dã gom một đống cỏ khô rồi tìm hai hòn đá, dùng sức cọ nửa ngày rốt cuộc cũng tạo ra lửa, thuận lợi đốt cỏ khô.
"Mau tới sưởi đi." Phong Dã thúc giục.
Yến Tư Không dịch sang, y đưa tay hơ bên đống lửa, cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp, khí huyết cũng hoạt động tốt hơn.
"Còn không cởi y phục ra, ngươi thật sự muốn bị bệnh à?" Phong Dã giễu cợt: "Chẳng lẽ, ngươi sợ cởi trước mặt ta?"
Yến Tư Không nhìn Phong Dã nháy mắt với y mà bật cười: "Ta thấy ngươi căn bản không lớn lên." Y vừa nói, vừa cởi từng lớp y phục lạnh như băng đang dán chặt vào cơ thịt mình xuống.
Phong Dã không phục nói: "Ta lớn hơn rồi, ngươi muốn nhìn thử không?" Vừa nói vừa đặt tay lên tiết khố.
Yến Tư Không liền ném y phục ướt sũng về phía hắn.
Phong Dã cười to.
Sau khi cởi xong, Yến Tư Không tìm gậy gỗ, muốn dựng làm giá phơi y phục.
Phong Dã lại không động mà thưởng thức cơ thể thon dài của Yến Tư Không dưới ánh lửa ảm đạm, từng bắp thịt vừa phải bao phủ trên thân thể thon gầy ấy, da thịt y xích lõa lại trắng nõn giống như một viên ngọc quý, ôn nhuận mà sáng bóng.
Dù đang xoay người nhưng Yến Tư Không vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như đang đánh giá con mồi của Phong Dã, y liền không tự chủ nổi cả da gà lên, đành phải giả bộ không biết mà tự nhiên treo y phục, cũng thuận miệng nói: "Treo y phục lên đi, làm vậy sẽ nhanh hơn."
Phong Dã 'ừ' một tiếng thật thấp, giọng nói đã thành khàn khàn, chợt không còn thích thú cởi như vừa rồi.
Hai người phơi y phục xong bèn ngồi bên đống lửa, nhìn mưa lách tách bên ngoài hang mà nhất thời im lặng.
Phong Hồn vẫn đang liếm lông không ngừng, tựa hồ đó là toàn bộ sinh mạng của nó, lần đầu tiên Yến Tư Không lại hy vọng Phong Hồn có thể tới đây để hóa giải cái tĩnh lặng khiến người ta hít thở khó khăn này.
Thật lâu sau, Phong Dã mới nói: "Ngươi rất lạnh đi."
"Không lạnh." Yến Tư Không đáp: "Có lửa, rất ấm áp."
"Giọng ngươi đang run kìa."
"..."
Phong Dã chợt đứng dậy, khom người đi tới cạnh Yến Tư Không.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy da đầu thoáng qua một trận tê dại, cả người căng thẳng, y trầm giọng: "Phong Dã, ta không..."
Lời còn chưa dứt thì một đôi tay có lực đã ôm y từ phía sau, sống lưng y dán lên lồng ngực dày dặn mà nóng như lửa đó, trong nháy mắt ấy, y cảm giác máu đang đông trong người bắt đầu lưu động. Nhưng y vẫn giãy giụa rất mau: "Phong Dã, đừng làm rộn!"
"Đừng động." Phong Dã dán lên lỗ tai y, thấp giọng cảnh cáo: "Ta chỉ ôm ngươi thôi, nếu ngươi dám lộn xộn, sẽ không chỉ vậy đâu."
Yến Tư Không cứng đờ.
Phong Dã siết chặt cánh tay, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chà xát rái tai Yến Tư Không, ôn nhu nói: "Ấm không?"
Yến Tư Không run cầm cập, tuy không lạnh lắm nhưng thân mật như vậy còn làm y khó chịu hơn cả giá rét.
"Ngươi thực sự rất đẹp." Phong Dã nhẹ giọng nói: "Còn đẹp hơn cả hồi bé."
Yến Tư Không trầm ngâm một hồi: "Nếu ngươi chỉ thích cái xác đẹp này thì ở kinh thành có một khách điếm, bên trong..."
"Im miệng." Phong Dã nói: "Ngươi nói nữa ta có thể phạt ngươi đấy."
Yến Tư Không trầm mặc.
"Ta chỉ cần ngươi." Phong Dã chắc chắn.
"...Vì sao?" Yến Tư Không không nghĩ nổi từ đâu mà Phong Dã lại có ý định này.
"Bởi vì ngươi là Tư Không."
"Ngươi ta lúc đấy mới chỉ bên nhau một tháng ngắn ngủi."
"Vậy thì sao chứ, ngươi là người bạn duy nhất của ta thuở nhỏ, mà ngươi lại..." Phong Dã buồn bực nói: "Lại phải trải qua những chuyện kia..."
Yến Tư Không cười nhạt: "Ngươi đang thương hại ta sao? Cái cách thương hại này, đúng là kinh hãi thế tục đấy."
"Ta đau lòng cho ngươi." Phong Dã nhẹ giọng: "Từ một khắc gặp lại ngươi, ta chỉ muốn giấu ngươi vào trong ta, để không ai làm tổn thương ngươi nữa."
Một câu 'ta đau lòng cho ngươi' đã làm lay động lòng Yến Tư Không, con ngươi trong trẻo của y mờ đi. Cõi đời này chẳng còn mấy ai chờ y như vậy, mà y thì tâm như sắt đá cũng không còn khả năng xúc động thêm nữa.
Môi y khẽ mấp máy, mấy lần há miệng đều không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc thật lâu rồi mới lẩm bẩm: "Cảm ơn."
Họ cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, hai thân thể xích lõa hấp thụ nhiệt độ trên cơ thể đối phương. Trong cái ấm áp làm người ta an tâm đó, Yến Tư Không lại bất giác thiếp đi.
Tựa như chỉ có bên cạnh Phong Dã, y mới dám ngủ không đề phòng như vậy, hơn nữa còn thường ngủ một mạch đến sáng, không bị ác mộng quấy nhiễu.
--------------------------------------------
Lúc trời sáng, bọn họ nghe thấy thanh âm gào thét bên ngoài mới chợt tỉnh giấc, Phong Hồn thì cảnh giác hơn bọn họ, nó đứng lên rồi ra ngoài hang nhìn xung quanh.
Yến Tư Không mở mắt ra, thấy đối diện mình là xương quai xanh lõm sâu liền rất nhanh thanh tỉnh lại, ngọ nguậy muốn đứng dậy.
"Là người của sơn trang." Phong Dã sớm đã thức dậy, hắn vểnh tai nghe, cũng không quên ghìm chặt Yến Tư Không trong ngực mình.
Yến Tư Không nghe thấy lại càng giãy giụa thêm: "Vậy còn không đứng dậy đi."
Phong Dã cười gian xảo: "Đứng dậy làm gì? Ta có sợ bọn họ thấy đâu."
"Phong Dã!" Yến Tư Không nắm cổ tay Phong Dã, dùng hết lực tách khỏi người mình, y lo Phong Dã bướng bỉnh khó thuần sẽ thật sự để người ta thấy hình ảnh không ra thể thống gì này, y vẫn còn muốn giữ danh dự mà.
Phong Dã hơi bất ngờ: "Chà, sức không nhỏ đâu." Rồi hắn buông tay ra, thỏa mãn giãn hông, ngoài miệng còn không quên chế nhạo: "Trước đây ta chưa từng cảm thấy ngồi ngủ trên đất lại thoải mái như này, có lẽ là bởi vì ngươi đi."
Yến Tư Không không để ý tới hắn, liền đứng dậy kiểm tra y phục, quả nhiên phơi cả đêm qua đã khô rồi. Y bèn ném y phục cho Phong Dã rồi nhanh chóng mặc của mình.
Phong Dã không vội mặc mà nhìn tấm lưng trắng như tuyết, trần trụi của Yến Tư Không, phủ trên đó là mái tóc đen dài xốc xếch, xương sống y hơi nổi lên, ấy vậy lại mơ hồ thấy được vẻ mê người không nói nên thành lời.
Phong Dã liếm môi một cái, trong ánh mắt không hề che giấu thiên tính muốn cướp đoạt.
Cho đến khi Yến Tư Không mặc y phục tử tế vào rồi, hắn mới chỉnh đốn lại bản thân.
Hai người dập tắt lửa rồi ra khỏi hang động, quả nhiên thấy người sơn trang đang xách đèn lồng tìm bọn họ khắp núi.
Phong Dã vuốt ve Phong Hồn: "Hồn nhi, ngươi đi đi, chúng ta về sơn trang đây."
Phong Hồn cọ cọ má vào người hắn rồi xoay người chạy đi.
Người sơn trang thấy bọn họ liền rối rít run rẩy quỳ trên đất, không ngừng thỉnh tội với Phong Dã.
Phong Dã chẳng hề để ý: "Chuyện này không trách các ngươi được, tất cả đứng lên đi, dẫn chúng ta về là được rồi."
"Đa tạ thế tử khoan hồng độ lượng!"
Yến Tư Không không khỏi nhớ tới cảnh tượng Phong Kiếm Bình tha thứ cho y năm đó, hai cha con này chưa từng tùy tiện gây khó dễ với hạ nhân, hơn nữa từ trước tới giờ vẫn luôn xử phạt nghiêm minh, quân Phong gia trung thành với họ cũng không phải không có nguyên do.
Cả đội đốt đèn lồng dẫn đường cho Yến Tư Không và Phong Dã, bấy giờ trời mới tờ mờ sáng, mặt đất bùn lầy trơn trượt, không hề dễ đi.
Bất chợt, Phong Dã dừng lại, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đoạt lấy đèn lồng của một người hầu, ném vào trong rừng.
Đèn lồng chưa rơi xuống đất, trong rừng đã lóe lên một bóng đen.
Phong Dã nhún chân một cái liền bắn ra tựa như mũi tên, đuổi theo bóng đen kia.
Chờ khi mọi người hoàn hồn lại thì hắn đã biến mất trong rừng cây.
Yến Tư Không thầm kinh hãi, công phu của Phong Dã sợ rằng còn sâu hơn y tưởng tượng. Y không nghĩ gì nhiều bèn đuổi theo.
"Thế tử, Yến đại nhân!" Mọi người đành phải bắt kịp.
Đuổi theo chưa được bao xa, Yến Tư Không đã thấy Phong Dã, hắn đang đánh nhau với một kẻ mặc đồ đen. Thời điểm y chạy đến gần thì kẻ mặc đồ đen kia đã bị Phong Dã đè trên đất, ngũ quan thô kệch phóng khoáng, không giống người Trung Nguyên.
Yến Tư Không còn chưa cả hỏi, Phong Dã liền chợt nắm lấy cằm người kia, dùng sức bẻ, chỉ nghe tiếng răng rắc, cằm kẻ kia đã bị bẻ lệch!
Cái miệng không khép được của hắn nhất thời chảy ra nước dãi màu vàng.
Yến Tư Không thầm kêu nguy hiểm thật, chậm một chớp thôi là chất độc chảy vào thực quản, người này sẽ tự vẫn thành công!
"Đây không phải người Trung Nguyên." Yến Tư Không nói.
Phong Dã 'ừ' một tiếng: "Là trinh sát Ngõa Lạt."
Yến Tư Không không thấy rõ mặt mũi Phong Dã nhưng thanh âm kia toát ra cái lạnh khiến người ta sợ hãi.
Tên Ngõa Lạt hung tợn trợn mắt nhìn Phong Dã, dùng sức nhổ nước miếng.
Phong Dã liền xách hắn từ dưới đất lên: "Dẫn đến đại doanh tra hỏi."
Thình lình, người nọ lại vung quyền đánh úp Phong Dã, Phong Dã nghiêng đầu né tránh, một tay nắm lấy tay tên kia rồi lách ra sau lưng hắn, một tay thì nắm tay còn lại, sau đó đạp một cước vào lưng người nọ, cũng vặn hai tay hắn ta, chân dài đạp thêm cước nữa.
Chỉ nghe hai tiếng răng rắc, đi kèm là tiếng thảm thiết thê lương của kẻ kia, trong nháy mắt liền vang dội cả rừng cây tối tăm, dọa vô số chim muông giật mình.
Yến Tư Không bình tĩnh nhìn Phong Dã, hô hấp cũng trở nên cẩn thận. Vẻ mặt Phong thì lạnh lùng, cả người tỏa ra tàn ác khiếp người, đôi ngươi tựa như ánh lên hàn mang màu xanh, hắn nắm hai tay đã bị bẻ gãy của kẻ kia mà lông mày lại chẳng động một cái, lãnh khốc khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Phong Dã cuồng ngạo bất kham trong lễ săn bắn, Phong Dã luôn ngây thơ bá đạo nhưng không mất đi sự ôn nhu, và Phong Dã hung ác tựa La Sát trước mắt đây, rốt cuộc đâu mới thật sự là hắn? Hay, tất cả đều là hắn, tùy ngươi kích thích được mặt nào mà thôi.
Yến Tư Không cảm thấy lông tóc mình đang dựng đứng.
Phong Dã nói với kẻ hầu đuổi theo: "Đưa trinh sát Ngõa Lạt đến đại doanh Cảnh Sơn, giao cho Triệu tướng quân xử trí."
"Vâng!"
Phong Dã chà cái tay dính đất lên cây, lúc xoay người đã khôi phục thái độ bình thường: "Ngõa Lạt luôn phái vài tên gian tế lẻn vào Trung Nguyên để thăm dò quân tình bên ta, tên này coi như xui xẻo gặp phải ta."
Yến Tư Không gật đầu: "Trước kia chúng ta cũng từng bắt được trinh sát người Kim."
Đôi mắt Phong Dã tối lại, hắn hung hăng nói: "Có Phong gia ta ở đây, ai cũng đừng hòng chấm mút Trung Nguyên."
Yến Tư Không bi ai. Trong mắt y, ngoại địch có tàn bạo thế nào đi nữa cũng chẳng bằng hôn quân nịnh thần phá hoại giang sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top