Chương 17 + 18
Chương 17:
Trác Lặc Thái không vội công thành mà hôm nào cũng lệnh mãnh tướng Mãng Hoa Nhĩ dẫn một nhóm tù binh người Thịnh đến dưới thành Quảng Ninh đốt sống, để tướng sĩ thủ thành nào cũng phải nhìn thấy, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết giãy giụa trước khi chết của người mình.Không những thế, chúng còn dùng dùi gỗ treo thi thể đã bị cháy đen lên, rồi cắm từng cây một vào trong tuyết, cuối cùng là dẫn chúng tướng sĩ gào hét “Hàng thì không giết”.
Nếu đóng thành không thèm để ý thì ước chừng chúng sẽ hô hai ba giờ, nếu ra khỏi thành truy kích thì Mãng Hoa Nhĩ sẽ cho người chạy đi, căn bản không bắt được.
Cứ lặp lại ba ngày như thế, lính thủ thành cũng bắt đầu hoang mang, tràn đầy sợ hãi với người Kim, thậm chí trong thành bắt đầu xuất hiện tin đồn Hàn Triệu Hưng sắp quy hàng Trác Lặc Thái.
Nguyên Mão lệnh các tướng sĩ ngày đêm tát nước liên tục lên tường thành để kết đông củng cố tường thành, nhưng ông biết cả thành kiên cố nhất cũng không thể chống nổi tan vỡ từ bên trong. Mặc dù ông không trực tiếp thấy được lòng quân bất ổn nhưng ông có thể cảm giác được sự nôn nóng của người xung quanh. Trác Lặc Thái không hổ là danh tướng nước Kim, không công thành mà công tâm trước, quá ác độc.
Hàn Triệu Hưng cũng thương nghị với bọn họ vài kế hoạch phục kích Mãng Hoa Nhĩ, nhưng đều quá mạo hiểm. Mãng Hoa Nhĩ tất phải có chuẩn bị mới đến, nếu đường đột xông thành mà bị địch phục lại sẽ để địch được như ý muốn.
Ban đêm hôm đó, Nguyên Tư Không liền vội vã tìm Nguyên Mão: “Cha.”
Nguyên Mão vốn không rảnh để ý đến y: “Con đừng tới nữa, cứ bảo nương con yên tâm.”
“Không phải, cha.” Nguyên Tư Không chạy đến ngăn Nguyên Mão lại: “Tối nay có rất nhiều tuyết.”
“Cái gì?”
“Trời Quảng Ninh tạnh ba ngày nay, tuyết đã tan hết ra, nhưng nếu tối nay tuyết rơi thì vừa vặn ta có thể mai phục.”
“Sao con biết tối nay có tuyết?”
Nguyên Tư Không liền chỉ mây trên trời: “Trong sách nói, mây thấp là mây dày; nếu hình vảy, mùa hạ có mưa, mùa đông có tuyết. Không nhi đã quan sát nhiều năm, đúng cũng phải bảy tám phần mười.”
Nguyên Mão ngẩng đầu nhìn mây trên trời mà nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”
Nguyên Tư Không gật đầu: “Nếu nay ta rải đinh ngựa trên đường Mãng Hoa Nhĩ tới thì đêm tuyết rơi sẽ không để lại dấu vết, đồng thời cũng cho quân phục kích khi chúng rút lui, sẽ làm ít mà được nhiều.”
***Hình ảnh đinh ngựa
Nguyên Mão nghĩ ngợi một lúc: “Được! Cha thử một lần, nếu có hiệu quả thật thì có thể đại sát được uy phong của Kim tặc!”
Nguyên Tư Không rất cao hứng: “Cha, các thương binh đều đã được an trí thích đáng, Không nhi có thể làm gì không?”
Nguyên Mão ấn vai y: “Con chăm sóc nương con, đại tỷ con, đệ đệ con cho tốt đã là san sẻ giúp ta rồi.”
“Tất nhiên Không nhi sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ rồi, nhưng…” Nguyên Tư Không nhìn tường thành ngất ngưởng sau Nguyên Mão nói: “Cha, con có thể làm nhiều hơn.”
“Được rồi, con về trước đi.”
Nguyên Tư Không lại tiến lên một bước, con ngươi trong vắt của thiếu niên lóe lên ánh sáng kiên định chói loá: “Cha, nếu tối nay tuyết rơi thật, ngày mai Mãng Hoa Nhĩ thật sự trúng phục kích, vậy đã chứng minh được sự hữu dụng của Không nhi, người có thể cho Không nhi theo cạnh người được không?”
Nguyên Mão bị ánh sáng trong đôi mắt Nguyên Tư Không chấn nhiếp: “Không nhi, tất nhiên cha biết con là người hữu dụng. Chẳng qua đánh giặc quá thảm khốc, con còn nhỏ, ta không muốn con bị cuốn vào trong đó, con hiểu nỗi khổ của cha không?”
“Không nhi hiểu, nhưng bách tính trong thành Quảng Ninh ai cũng sớm cuốn vào trong đó rồi, thành ở thì người ở, thành phá thì người mất.” Nguyên Tư Không quỳ ‘rầm’ một tiếng: “Cha, mang Không nhi bên người đi, Không nhi nhất định có thể giúp người một tay!”
Nguyên Mão than nhẹ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ không biết làm sao. Vô luận ông có suy nghĩ ngăn cản Nguyên Tư Không trước nguy hiểm, tàn khốc thế nào thì Nguyên Tư Không cũng đều nhiều lần nhào lên. Ông biết tương lai đứa trẻ này không thể giới hạn, đã là giao long thì nhất định sẽ chạy trên lôi vân, hô phong hoán vũ, ông có thể cản đến khi nào.
Thôi vậy.
Nguyên Mão nâng Nguyên Tư Không từ dưới đất dậy: “Được rồi, cha đáp ứng con.”
Vẻ mặt Nguyên Tư Không liền phấn khích: “Đa tạ cha!”
“Sao lại tạ? Con nghĩ chuyện tốt gì thế?” Nguyên Mão nghiêm túc: “Con phải hứa với ta ba điều.”
“Cha cứ nói.”
“Thứ nhất, phải tuyệt đối nghe lệnh ta, không được tự quyết định. Thứ hai, không cho con nói thì con không được nói. Thứ ba, chăm sóc người nhà cho thật tốt mới được đến tìm ta.”
“Dạ! Không nhi nhất định sẽ làm được!” Tim Nguyên Tư Không đập thình thịch. Lúc nào ở nhà y cũng lo cho quân tình, căn bản ăn ngủ không yên. Vô luận có bao nhiêu nguy hiểm, y cũng muốn ở bên cạnh Nguyên Mão để cùng bảo vệ Quảng Ninh.
“Đi thôi, giờ ta cho bọn họ mai phục.”
Đinh ngựa hay còn gọi là tật lê, dùng vài đinh sắt đúc thành, chỉ cần rải xuống mặt đất thì sẽ luôn có đinh sắt hướng lên trên, có thể đâm thủng móng ngựa. Nghe nói vật này được phát minh bởi Vũ Hầu, năm Vũ Hầu bị bệnh qua đời ở Ngũ Trượng Nguyên, quân Thục lui binh, Tư Mã Ý truy kích. Theo sử sách, ông dùng “Đa bố tật lê trở đạo”(có nghĩa rải đầy đinh ngựa ngăn cản) đã có hiệu quả với kỵ binh.
Thừa dịp đêm khuya, các binh lính liền rải đinh ngựa, Nguyên Mão thì lệnh Hồ Bách Thành dẫn năm trăm binh sĩ, nửa đêm mai phục trên đường Mãng Hoa Nhĩ rút lui.
Sáng sớm Mãng Hoa Nhĩ sẽ tới khiêu khích, khi đó tuyết phải rơi phải không mỏng không dày, vì mỏng sẽ không giấu được đinh ngựa, còn dày sẽ khiến địch sinh nghi.
Tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp, giờ chỉ chờ ông trời cho tuyết xuống thôi.
Mọi người đều đứng trên tường thành chờ tuyết, đến đêm khuya vẫn chưa thấy thiên tượng có gì thay đổi.
Một tướng sĩ đã lạnh đến phải xát tay: “Nguyên đại nhân, rốt cuộc bao giờ tuyết rơi?”
“Kiên nhẫn chờ đi.” Nguyên Mão chắp tay đứng, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng Nguyên Tư Không cũng có hơi sốt ruột. Nếu tối nay không có tuyết, y sẽ thất hứa với Nguyên Mão cũng nhất định bị bắt phải về nhà.
Lại một lát sau, Nguyên Thiểu Tư cũng có phần sinh nghi: “Cha…Nguyên đại nhân, sao người lại nói tối nay nhất định có tuyết?” Rồi hắn nhìn Nguyên Tư Không bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Không phải là Không nhi nói đấy chứ.”
Nguyên Mão vẫn trầm mặc, không nói gì như trước.
Nguyên Thiểu Tư vội la lên: “Nguyên đại nhân, người thật sự cho rằng nó có thể nhìn được trời sao? Câu nói đùa như thế sao có thể dựa theo mà bố trí quân đội được?”
Nguyên Tư Không mím môi định phản bác, nhưng lại nghĩ tới Nguyên Mão không cho y nói tùy tiện nên cũng yên lặng theo.
Nguyên Thiểu Tư còn muốn nói thêm thì Nguyên Tư Không lại thấy trước mặt có một viên trắng trắng mềm mềm bay qua. Y chợt ngẩng đầu, chỉ thấy trên trời đã chuyển sang màu bạc, liền hưng phấn nói: “Tuyết rơi, tuyết rơi rồi!”
Mọi người rốt rít ngẩng đầu. Nguyên Mão rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi!”
Chỉ có Nguyên Thiểu Tư là nhíu mày lại, vẻ mặt thay đổi.
Nguyên Mão vừa đi xuống cổng thành vừa phân phó: “Sai trinh thám kiểm tra lại địa hình Mãng Hoa Nhĩ rút lui một lần nữa.”
“Dạ!”
“Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không được tiết lộ với tướng sĩ trực ngày mai.”
“Dạ!”
Ngay lúc này lại thấy Hàn Triệu Hưng chạy tới, cách mấy trượng đã nghe thấy thanh âm trách móc của hắn: “Nguyên Mão, ngươi lại dám phái Hồ Bách Thành rời thành?”
Nguyên Mão liền ôm quyền nói: “Bẩm Tổng binh đại nhân, là mạt tướng lệnh Hồ Bách Thành xuất thành phục kích Mãng Hoa Nhĩ.”
Hàn Triệu Hưng bèn trầm giọng hỏi: “Mấy ngày trước ngươi và ta còn thương nghị không thể tự tiện rời khỏi thành. Giờ ngươi phát lệnh như thế, sao ta lại không biết?”
Nguyên Mão bình tĩnh đáp: “Trước khi Lý đại nhân rời khỏi Quảng Ninh vệ đã giao binh phù quân phòng vệ cho mạt tướng, mạt tướng thân là tướng thủ Quảng Ninh, có thể điều phái tướng sĩ tùy ý.”
Hàn Triệu Hưng thấy thế liền cao giọng: “Ta là tổng binh Liêu Đông, phụng mệnh thiên tử trấn thủ biên ải, quân Liêu Đông theo lệnh của ta mà ngươi lại dám không coi Hàn mỗ ta ra gì?”
Nguyên Mão quỳ xuống: “Mạt tướng không dám.” Vẻ mặt ông trầm tĩnh, thanh âm bình thản: “Không xin phép Tổng binh đại nhân là mạt tướng sai, nhưng quân tình cấp bách, quân lệnh không thể bàn bạc, lại thêm mạt tướng quen thuộc tướng sĩ Quảng Ninh hơn, nên điều phái sẽ tiện hơn Tổng binh đại nhân.”
“Ngươi…” Sắc mặt Hàn Triệu Hưng đã tái xanh, giận đến không nói nên lời.
Kỳ thực kể từ khi Hàn Triệu Hưng trở lại Quảng Ninh thì cuộc chiến tranh đoạt binh quyền Quảng Ninh giữa hai người đã thành cơn sóng ngầm mãnh liệt. Trên mặt nổi thì Hàn Triệu Hưng là tổng binh Liêu Đông, thành nào trì nào, binh nào chốt nào ở Liêu Đông cũng phải nghe lệnh hắn. Nhưng trên thực tế, trước đó hắn để mất Kình Châu, sau lại đánh mất sông Hoàng đã làm mất hết lòng binh sĩ, mà Nguyên Mão thì rất có uy vọng ở Quảng Ninh, thế nên Hàn Triệu Hưng căn bản không chỉ huy nổi thuộc hạ của Nguyên Mão. Khi Trần Vũ Long mang quân Liêu Đông phần lớn đều đã trọng thương về, hắn liền trở thành vật trang trí ở thành Quảng Ninh, tất nhiên khó mà nuốt trôi khẩu khí này.
Nguyên Mão cũng biết tốt phải thu, giọng ông liền nhún nhường hơn: “Chuyện chiến đấu thường vội vã, để lỡ sẽ khó bước đi, là mạt tướng sơ sót dưới tình thế cấp bách nên thỉnh Hàn tổng binh trị tội.”
Các tướng sĩ Liêu Đông đang quỳ đầy đất sau lưng ông cũng vội xin tha cho Nguyên Mão.
Chỉ cần trong tay Nguyên Mão có binh phù, Hàn Triệu Hưng tất nhiên không dám trách phạt Nguyên Mão. Thấy Nguyên Mão cho hắn nấc thang, hắn cũng thuận thế đi xuống: “Trách phạt trái lại quá nghiêm trọng, Nguyên đại nhân không cần như vậy, thỉnh đứng lên.”
Lúc này Nguyên Mão mới đứng lên.
Hàn Triệu Hưng liền ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là sau này có bất kỳ thay đổi gì ở quân phòng vệ cũng đều phải thương nghị trước với ta.”
“Mạt tướng đã rõ.”
Trong lòng Nguyên Tư Không liền khen ngợi Nguyên Mão không hổ là người cha y sùng bái nhất, đồng thời cũng hung hăng phỉ nhổ Hàn Triệu Hưng một phen.
—————————————
Mọi người đều thức trắng đêm, đợi đến khi trời sáng, tiền tuyến liền truyền tới tin chiến thắng.
Sau một đêm tuyết mỏng, Mãng Hoa Nhĩ quả nhiên trúng mai phục, dẫn kỵ ngũ bước vào trận đinh, ngã đến tan tác. Đang trong lúc hắn hoảng sợ rút lui, lại gặp Hồ Bách Thành dẫn quân phục kích chặn ở giữa đường, đầu đuôi đều bị làm cho hỗn loạn. Trận chiến này giết địch gần trăm, cứu được mười mấy quân sĩ Thịnh, cũng khiến Mãng Hoa Nhĩ tử trận tại chỗ.
Tin chiến thắng truyền ra, Quảng Ninh vệ liền tràn ngập không khí vui mừng, lòng quân được an ủi.
Trận đầu vô cùng quan trọng với quân đội. Bọn họ vốn là cô binh quả thành, thế lực đơn bạc, lại bị đại quân bảy chục ngàn áp cảnh, ai cũng có thể tưởng tượng được nỗi sợ của bọn họ. Cho nên, mặc dù trận chiến này chỉ là trận phục kích nhỏ, giết cũng chỉ là một phần nhỏ của phe địch, nhưng vẫn làm lòng người phấn chấn như trước. Đoán rằng Trác Lặc Thái kia cũng không dám cho người tới khiêu khích lần nữa.
Tất nhiên, bọn họ cũng rõ, nếu Trác Lặc Thái không phái người tới khiêu khích nữa thì sợ rằng bước kế tiếp hắn sẽ công thành thực sự.
Bọn họ vừa hy vọng hắn tới, lại vừa không hy vọng hắn tới.
Cuộc chiến vây thành này, ta chủ hắn khách, quân Thịnh tất nhiên muốn kéo dài có thể kéo dài, còn Trác Lặc Thái lại dẫn bảy chục ngàn binh, một ngày ăn không biết bao nhiêu là dê bò, hắn không thể kéo dài nổi. Nếu hắn đã không kéo dài nổi, thì không bằng đánh một trận!
Người không thông minh cũng đoán được, Trác Lặc Thái thấy uy hiếp vô dụng, khuyên hàng không có hiệu quả, tất sẽ dẫn pháo binh thành chùy, dùng thế hừng hực tấn công thành Quảng Ninh.
Chương 18:
Ngày binh sĩ người Kim ở dưới thành, trời tối tăm u ám, mây nặng tựa như vung, tưởng chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống nghiền ép sinh linh vạn vật đến không còn dấu vết.
Lúc này đại quân xếp binh thành hàng. Liếc nhìn lại, chỉ thấy tinh kỳ che khuất mặt trời, binh giáp như mực, trường thương như rừng, nằm trung tâm là bộ binh, hai bên là kỵ binh, đằng sau là đội cơ giới mang đại bác, xe bắn đá, chùy công thành… Và chắc chắn không thể thiếu cờ chủ soái tam quân Trác Lặc Thái to lớn ba màu nằm ở trung quân đang phấp phới trong giá rét Liêu Đông.
Đại quân bảy chục ngàn sừng sững bất động, yên lặng như tờ đã đủ để thấy chủ tướng trị quân nghiêm minh.
Nguyên Mão sớm đã chiêu mộ tất cả các tráng đinh trong thành tham gia nhập ngũ, nhưng binh lực người Kim vẫn gấp họ hai mươi lần, nếu không phải họ không lo về lương thảo thì nhiều người như vậy cũng đủ để vây chết bọn họ rồi. Muốn đánh một trận mà chênh lệch lại quá lớn, phe yếu thế thường sẽ không chiến trước, nhưng đứng trên thành đối diện với đầu người khắp núi đầy đồng đã là cực kỳ can đảm. Hai quân chưa giao chiến mà sát ý đã tràn ngập trong từng hơi thở.
Nguyên Tư Không nhìn đại quân đông nghịt dưới thành mà thâm tâm cảm thấy sợ hãi, nhưng chẳng mấy y đã bị Nguyên Mão đuổi xuống tường thành.
Đại quân Trác Lặc Thái bắt đầu đánh trống trận, tiếng như sầm rền chạy đua cùng nhịp tim. Binh lính cũng kêu gào theo tiếng trống, có lẽ là giọng Nữ Chân nên bọn họ nghe không hiểu, thế nhưng âm luật ngắn ngủi mà vang dội lại có ma lực mạnh mẽ hóa thành một lưỡi kiếm vô hình. Tam quân càn quét, tiếng reo hò ngày càng vội vàng, không khí khẩn trương đánh vào từng người ở đây khiến tim ai cũng không tự chủ mà đập cuồng loạn, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ nổ tung rồi chết!
Trống trận lên cao theo tiếng hô hào—Được một lúc bỗng chợt im bặt, nam nhân dưới cờ lớn rút bội kiếm ra, chỉ về thành Quảng Ninh, hô to: “Bắn tên—”
Thanh âm thấu tận trời xanh.
Xạ thủ liền giương cung ngắm bắn. Hàng vạn mũi tên tựa như châu chấu bay về phía thành Quảng Ninh.
Mũi tên vừa rời khỏi cung, bộ binh người Kim đã ngay ngắn giơ lá chắn trong tay, đồng loạt để ngang đỉnh đầu để bảo vệ người bắn tên, rồi từng bước một tiến về dưới thành Quảng Ninh.
Cơ hồ trong lúc đó, quân thủ thành cũng giơ lá chắn trong tay lên để ngăn cản cơn mưa tên. Trống trận thành Quảng Ninh cũng bắt đầu, Hàn Triệu Hưng núp dưới lá chắn bèn hô to: “Tấn công!”
Mũi tên như rừng bay về phía quân Kim, trên lá chắn đen nhánh của chúng đã cắm đầy tên trúc. Trong lúc mũi tên vẫn còn lung lay, xạ thủ quân Kim đã chui ra khỏi lá chắn, bắn ra đợt tên thứ hai.
Mưa tên địch ta bay qua bay lại, lá chắn quân Kim dưới thành đổ xuống rào rào, mà phía tường thành quân Thịnh cũng ngã trên đất, tức khắc không ngừng tiếng kêu rên.
Trác Lặc Thái lấy đội bắn tên làm tiên phong để khiến quân Thịnh suy yếu, sau đó hắn liền phái hai ba bộ binh cầm lá chắn bảo vệ, dự định dùng chùy tấn công dưới thành.
Nguyên Mão bèn đích thân bỏ tấm vải đang che đại pháo đỏ rực. Dưới sự chỉ huy của ông, pháo binh liền bắn vào đội công thành của địch.
Pháo Phong Thần (pháo đơn binh) là đời sau của đại bác, so với đại bác rỗng lòng trước kia thì an toàn hơn rất nhiều, tốc độ lên đạn cũng nhanh, chỉ là chi phí cao, tổng cộng Liêu Đông chỉ có bốn cái, đều dùng cho thành Quảng Ninh.
Hai khẩu pháo vừa bắn ra đã đánh bay hoàn toàn địch công thành.
Trác Lặc Thái cũng không cho quân liều lĩnh công thành nữa, mà chỉ hai xe bắn đá, bắn những cục đá, khúc gỗ to lớn lên tường thành.
Tảng đá to kia bắn lên trên thành chính là máu thịt tung tóe, bắn vào tường thành chính là băng nứt ngói tan, lực lượng càng nguyên thủy thì càng bá đạo.
“Nổ pháo!” Hàn Triệu Hưng hét: “Đội bắn tên chuẩn bị!”
“Giết—”
Trống đánh rung trời, tiếng gào xuyên mây, quân Kim dùng đá lớn thì quân Thịnh dùng pháo binh, bắn đi bắn lại khiến tử thương vô số.
Dưới sự che chở, đội công thành vẫn tiếp tục tiến vào chân thành, đội kia bị nổ bay thì đội khác lại tới, cuối cùng, bọn chúng cũng bỏ khúc gỗ xuống mà vượt qua thành hào, tiến quân vào cổng thành chính.
Quân Thịnh ném bình dầu vào lính dùng lá chắn bảo vệ đội công thành, sau đó bắn tên lửa đốt. Bình dầu bị bắn liền vỡ tan, dầu lửa tràn ra ngoài.
Từng lá chắn bắt đầu ầm ầm bốc cháy, dưới lá chắn tức khắc truyền tới tiếng hét thê lương.
Chiến xa đại pháo của Trác Lặc Thái cũng dần tiến về phía trước. Nhưng đại pháo này đều là pháo rỗng lòng đời cũ. Dù đại pháo đã được cải thiện, nhưng nếu bàn về kĩ thuật chế tạo thì man di vẫn bị Trung Nguyên bỏ xa ở phía sau. Chẳng qua bọn chúng có hơn tám cái, thắng ở mặt số lượng.
Ngay khi pháo Phong Thần trên thành bay bốn phía, đại pháo của Trác Lặc Thái cũng đồng thời nổ ra, bắn về phía tường thành.
Tường thành Quảng Ninh dày khoảng hai trượng, lại thêm mấy ngày nay đổ nước tạo băng nên cũng dày gần ba trượng, vững chắc vô cùng, cho dù pháo đá bắn vào cũng không làm tổn hại.
Nhưng đây chỉ là tạm thời.
Từng đợt rồi lại từng đợt, sau khi thi thể tướng sĩ đã trải thành đường thì đội công thành người Kim cuối cùng cũng gặp được thủ thành Quảng Ninh vệ. Một cái thúc chùy của chúng không ảnh hưởng chút nào đến cổng thành nhưng lại trực tiếp đánh vào ngực của từng Thịnh quân.
Dù ngày đông giá rét, song Hàn Triệu Hưng vẫn mồ hôi đầy mặt. Hắn ở trên thành đi lại chỉ huy, Nguyên Mão chỉ là phụ nhưng phát lệnh vẫn có uy hơn Hàn Triệu Hưng. Bây giờ chiến tình cấp bách, bọn họ liền ăn ý bỏ minh tranh ám đấu với nhau mà một lòng thủ thành. Chỉ tiếc thế công người Kim như mãnh hổ, thành nhỏ Quảng Ninh vẫn tràn ngập nguy cơ.
“Báo— Góc thành Nam đã bị đá lớn phá hủy!”
“Trần Vũ Long, ngươi mang ba trăm binh sĩ tăng viện ở thành Nam.”
“Dạ!”
“Lương Huệ Dũng, tăng hai trăm cung thủ đến bảo vệ cửa thành Tây!”
“Dạ!”
Lúc này cuộc chiến đã kéo dài hai giờ đồng hồ nhưng nhuệ khí tấn công của Trác Lặc Thái vẫn chưa thuyên giảm, mà quân Thịnh thì cũng đâu vào đấy không khác gì. Gỗ công thành va vào cổng thành mấy lần nhưng đều bị quân thủ thành giết lui. Trác Lặc Thái vẫn tiếp tục cho đội công thành đi tiên phong, đồng thời cũng sai bộ binh trèo thành, xông lên trên thành.
Vô số cái thang dài được mắc lên trên thành. Quân địch cứ vậy hung hãn không sợ rối rít leo lên. Quân thủ thành thì dùng cung tên, hòn đá, nước sôi chào đón, giết một đội rồi lại một đội. Quân Kim liên tục rơi khỏi cái thang dài, tiếng hét thê lương không dứt bên tai.
Từ xưa tới nay, công thành là hạ sách, thuật Kiến Phụ chỉ là một cách công thành, nhưng lại là chiến thuật phổ biến nhất, dễ nắm nhất trong tay, nhất là khi ta đông địch ít. Dưới tình huống pháo thạch và đội công thành đã phân tán phần lớn hỏa lực của quân Thịnh thì thang treo vẫn bị kích phá không ngừng nhưng địch vẫn liên tục bám lên, cuối cùng liều chết không chỉ là binh lực, mà còn cả nghị lực.
Nguyên Mão chia quân thủ thành thành hai tốp, một đội tấn công quân Kim leo tường, một đội khác thì nghỉ ngơi, thay phiên nhau lặp đi lặp lại, thề chết không lùi mà cố gắng giữ được phòng tuyến tường thành, không để cho quân Kim leo được lên tường thành.
Dần dần, không kẻ nào dám leo lên nữa.
Ngoan cố của quân Thịnh đã vượt khỏi sức tưởng tượng của Trác Lặc Thái.
Trận chiến này đánh từ giữa trưa tới hoàng hôn, quân Kim thiệt hại mấy ngàn binh, có vài chỗ hổng đã xuất hiện, dưới thế công mãnh liệt chúng liên tục phải rút lui, từ đầu đến cuối đều công thành không được.
Trái Lặc Thái không cam lòng vẫn tiếp tục cho tấn công.
Tướng mệt binh nhọc, hai bên đều tổn thất nặng nề. Thẳng đến khi sắc trời biến mất, hoàng hôn hạ xuống, Trác Lặc Thái vẫn không lùi mà tiến tới, định dùng ưu thế số lượng để đánh mệt chết quân thủ Quảng Ninh.
“Tổng binh đại nhân, thành Nam không chịu được nữa rồi!”
“Hàn tướng quân, sợ rằng tên không đủ!”
Hàn Triệu Hưng đã sứt đầu mẻ trán nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định: “Tiếp tục cố thủ, cố thủ!”
Hai mắt Nguyên Mão đã ứ máu, sắc mặt cũng tái nhợt nhưng ông vẫn không ngừng chỉ huy các tướng sĩ, không ai biết thành Quảng Ninh có qua được tối nay hay không nhưng chỉ cần ông còn một hơi thở thì cũng nhất định phải giết thêm được một tên cẩu Kim!
Trác Lặc Thái áp lực cũng không hề nhỏ hơn Nguyên Mão, tử thi dưới thành đã chất cao bằng hai người, giờ có tuyên bố trọng thưởng cũng chẳng ai dám leo lên, hơn nữa sĩ tốt cũng đã mệt mỏi, nửa ngày không được miếng nước, thế công rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều.
Đợi đến khi sắc trời tối lại hoàn toàn, Trác Lặc Thái mắt thấy tinh thần đê mê liền biết tiếp tục tấn công sẽ chỉ gây thêm tổn thất bèn bất đắc dĩ hạ lệnh lui quân.
Đến đây, Quảng Ninh vệ rốt cuộc cũng qua được đêm đầu tiên sau khi chiến tranh bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top