Chương 15+16
Chương 15:
Yến Tư Không dành ra vài ngày để hiểu rõ địa hình Hà Sáo và tình hình chiến đấu hiện tại, cũng dành thời gian để khéo léo bắt chuyện với tướng Dư Sinh Lãng của quân Đại Đồng nhằm thầm nắm được tình hình thực tế của phủ Đại Đồng, nhất là sau khi Phong gia sụp đổ trong lòng các tướng sĩ như thế nào.
Kết quả không ngoài dự đoán của y là bao. Khi Phong Kiếm Bình còn sống, quân phí dồi dào, bổng lộc chưa ngày nào chậm trễ, khen thưởng càng hào phóng hơn, không bao giờ bạc đãi bọn họ mà cơm ăn áo mặc luôn đủ đầy. Lần nào đánh thắng trận, Phong Kiếm Bình cũng không lấy một xu khen thưởng của triều đình mà ông thưởng hết cho các tướng sĩ. Ông giỏi mang binh, thưởng phạt công bằng, tuyệt đối không vì tình riêng mà làm việc bất nghĩa. Quân dân địa phương hòa thuận, khi ấy Ngõa Lạt quấy nhiễu không ngừng, chiến tranh triền miên, nhưng quân dân đồng lòng nên công thủ đều tốt.
Bây giờ Ngõa Lạt thất bại, nhưng thiếu quân Đại Đồng của Phong Kiếm Bình lại tựa như linh hồn bị rút cạn, sớm không còn oai hùng như năm đó nữa. Quân dân Đại Đồng không khỏi nhớ về Phong Kiếm Bình, nhớ về quân Phong gia.
Mặc dù Dư Sinh Lãng không nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra, nhưng Yến Tư Không có thể nghe được từ giọng điệu mất mát và lời lẽ dịu dàng của hắn. Điều này giúp y an tâm hơn phần nào.
Đa phần binh lính theo tướng đánh giặc không phải vì lý tưởng cao cả gì, vào sinh ra tử chỉ là để kiếm sống. Nếu ngay cả chuyện này cũng không bảo đảm được thì không đào ngũ đã là chuyện không dễ chứ đừng nói đến xông pha trên chiến trường chiến đấu. Quân Đại Đồng ngày xưa oai phong một cõi giờ đây nhụt chí nản lòng, quả khiến người ta đem lòng thương tiếc.
Sau khi nắm chắc trong lòng, Yến Tư Không tạm chia tay Kiềm Châu, dẫn binh xuất phát đến Mậu Nhân, giờ phản quân Lang Vương đang cách ngoài thành Mậu Nhân ba mươi dặm, y muốn đặt chân đến Mậu Nhân, gặp Thẩm Hạc Hiên trước.
Bọn họ xuất phát từ sớm, chạng vạng thì đến nơi. Thủ tướng Vương Liệt mở thành nghênh đón, nhưng trong đám người nghênh đón lại không có Thẩm Hạc Hiên.
Thấy Yến Tư Không ngó nhìn xung quanh, Vương Liệt hơi lúng túng: "À, Thẩm đại nhân đang bận tăng cường phòng ngự thành nên không thoát thân được, bởi vậy nên không tới đón Ngự sử đại nhân."
Yến Tư Không cười đáp: "Huynh ấy vẫn vậy, không sao cả, thỉnh Vương tướng quân dẫn ta đến gặp Thẩm đại nhân."
"Ngự sử đại nhân không định nghỉ ngơi một lúc sao, để tôi đi chuẩn bị bữa tối."
"Cũng được, mấy huynh đệ của ta cũng đói bụng rồi, làm phiền Vương tướng quân vậy."
Yến Tư Không dẫn thuộc hạ của mình ăn bữa cơm với đám Vương Liệt. Mậu Nhân chỉ là một huyện nhỏ, thành đã nhỏ lại còn chếch, không khác Quảng Ninh là bao, chỉ e Yến Tư Không là 'nhân vật' lớn nhất từng đến thăm Mậu Nhân. Mặc dù hiện tại y chỉ là một Ngự Sử thất phẩm, song Ngự Sử là quan nhỏ mà quyền lớn, huống hồ y từng là Thị Lang bộ Binh tam phẩm, còn là Phò mã đương triều, đám người Vương Liệt đương nhiên phải cung kính với y.
Thừa dịp có rượu trợ hứng, Yến Tư Không lại dò hỏi tình hình Mậu Nhân. Vương Liệt hận không thể kể hết tường tận ngày ngăn cản quân Phong Dã cho Yến Tư Không, trong lời nói có thể thấy được những người này rất bội phục Thẩm Hạc Hiên, nhưng vẫn kín đáo phê bình tính tình của hắn.
Kết thúc bữa rượu, Yến Tư Không đã xưng huynh gọi đệ với bọn họ, chắc Thẩm Hạc Hiên nhậm chức ba năm ở đây còn chưa từng uống chén rượu nào với đồng liêu của mình.
Tiệc qua, Yến Tư Không không nán lại thêm nữa, y được Vương Liệt dẫn đến gặp Thẩm Hạc Hiên.
Bấy giờ sắp sang giờ Hợi, đa phần bách tính đã đi ngủ cả rồi, song Thẩm Hạc Hiên vẫn đang giám sát binh lính sửa chữa và củng cố tường thành.
Lên cổng lầu, nương ngọn đèn dầu, Yến Tư Không bắt gặp ngay một bóng lưng cao lớn và tuấn tú. Tiết trời đầu thu se se lạnh, người đó mặc áo vải giản đơn, ống tay áo và ống quần được sắn lên, hắn vừa chỉ huy sĩ tốt, còn mình cũng bắt đầu vác vật nặng lên vai.
"Ôi trời!" Vương Liệt quát: "Việc nặng nhọc bực này sao có thể để Thẩm đại nhân ra tay. Các ngươi ngứa da hết phải không!"
Chúng tướng sĩ oan ức.
Tấm lưng kia xoay lại, cách ăn mặc giản dị cũng không che giấu được kiến thức uyên thâm và khí chất tao nhã mà lạnh lùng. Mặc dù trang phục không khác binh sĩ là mấy, nhưng người thường liếc mắt vẫn có thể nhận ra đây không phải người thường.
Đó chính là Thẩm Hạc Hiên sau ba năm xa cách, so với năm đó, có vẻ hắn trầm ổn hơn, uy nghiêm hơn. Dáng người cao thẳng, đôi ngươi trầm tĩnh, dường như đem khí chất kiên trinh chính trực hòa vào từng sợi tóc, hoàn toàn hợp lại thành một thể với mình.
Khi thấy Yến Tư Không, Thẩm Hạc Hiên nhíu mày.
Yến Tư Không tiến lên một bước, cúi người thật sâu: "Thẩm huynh, từ biệt mấy năm, huynh có khỏe không?"
Thẩm Hạc Hiên do dự, chắp tay đáp lễ, bình tĩnh nói: "Mọi chuyện đều tốt."
Yến Tư Không thẳng người dậy, nhìn Thẩm Hạc Hiên mà trong lòng muôn vàn cảm xúc: "Ta cho rằng kiếp này không thể gặp lại Thẩm huynh nữa, chẳng ngờ...thiên mệnh huyền diệu biết bao, người phàm chúng ta há lại lường trước được."
Thẩm Hạc Hiên gật đầu: "Ta cũng không ngờ Yến đại nhân lấy công chúa cành vàng lá ngọc, hưởng bổng lộc hậu hĩnh ở Kinh Sư còn biết đến thăm cái mảnh đất bất công này."
Vương Liệt hơi biến sắc, xấu hổ cực kỳ.
Yến Tư Không lại chẳng để ý chút nào, mà còn cười khổ nói: "Thẩm huynh đừng nói móc ta nữa, ngày xưa huynh ta cùng bảng vàng, cùng vào Hàn Lâm, cùng làm biên tu*, chìm nổi chốn quan trường mười năm, bây giờ còn cùng bị giáng xuống thất phẩm. Mười năm qua như một giấc mộng dài, tỉnh dậy tựa như lại trở về chỗ cũ."
*Biên tu: sử quan thời xưa
Lời của Yến Tư Không làm sống dậy những hồi ức xa xăm trong lòng Thẩm Hạc Hiên. Hắn nhớ những năm tháng hai người còn là bạn, cùng đề tên trên bảng vàng, cùng nhập sĩ làm quan, đúng là còn từng coi nhau là hảo hữu, ôm trong ngực chí lớn giống như nhau. Trong lòng nhất thời xúc động, thái độ cũng mềm mỏng hơn, hắn lẩm bẩm: "Đúng vậy, một giấc mộng dài.:"
"Thẩm huynh, ta có nhiều chuyện muốn nói với huynh, huynh ta phải bàn cách lui địch."
Vương Liệt vội nói: "Thẩm đại nhân, chỗ này cứ để tôi giám sát."
Thẩm Hạc Hiên gật đầu: "Yến đại nhân, thỉnh."
Thẩm Hạc Hiên theo Yến Tư Không về dịch quán, tùy tùng đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn. Yến Tư Không mời hắn ngồi: "Thẩm huynh vẫn chưa ăn cơm phải không?"
Thẩm Hạc Hiên cũng chẳng khách khí, vừa ngồi xuống đã ăn như hổ đói, ngốn hết một cái bánh bao chay, hơi lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình mới bắt đầu ăn từ tốn.
Yến Tư Không rót rượu, nâng chén nói: "Thẩm huynh, chén rượu này ăn mừng ta huynh gặp lại sau ngàn dặm cách trở!"
Thẩm Hạc Hiên hơi lưỡng lự, song vẫn chạm cốc uống cạn với y.
Yến Tư Không lại rót đầy rượu nữa, Thẩm Hạc Hiên liền ngăn tay y lại: "Không cần, ngày mai còn nhiều chuyện phải làm, không thích hợp uống rượu."
Yến Tư Không cười: "Được thôi, chúng ta lấy trà thay rượu cũng không hẳn không thể."
Tính tình Thẩm Hạc Hiên ngay thẳng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Ngươi có nhận được lá thư năm đó ta gửi ngươi không?"
"Nhận được rồi." Yến Tư Không cười đáp: "Quả thực văn hay chữ tốt, bút lực mạnh mẽ, đả kích lòng người, đến nay ta vẫn còn nhớ vài câu đấy."
"Đã vậy, ngươi còn có thể..." Thẩm Hạc Hiên chần chờ: "Rốt cuộc ngươi mặt dày hay tính tình phóng khoáng?"
Yến Tư Không cười ha hả: "Đều đúng, đều đúng cả, năm đó Thẩm huynh mắng ta, chửi ta hay lắm, sao ta lại đi trách Thẩm huynh đây."
Thẩm Hạc Hiên nhíu chặt lông mày: "Tuy rằng ngươi xả thân tố cáo Tạ Trung Nhân, đích thân diệt trừ hoạn quan, nhưng năm đó ngươi phản bội sư môn, mấy năm nay lại tham ô thiện quyền, nối giáo cho giặc, ngươi...ngươi thanh minh cho mình thế nào?"
"Ta không thanh minh cho mình, bệ hạ đã trị tội ta, phạt đúng người đúng tội." Yến Tư Không thu nụ cười về: "Thẩm huynh dạy bảo cũng đúng lắm."
"Ngươi..." Thẩm Hạc Hiên chỉ vào Yến Tư Không, quả thực không biết nói sao cho phải.
Yến Tư Không biết người chính trực như Thẩm Hạc Hiên không thể nào hiểu mình. Nếu đổi lại là hắn, hắn bằng lòng chết cũng không đội trời chung với Tả nịnh, chỉ hi vọng thanh danh trong sạch trung nghĩa lưu truyền đến mai sau, mà bản thân y lại vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Thanh danh gì đó, vinh quang gì đó, tôn nghiêm gì đó, đều là vật ngoài thân.
"Thẩm huynh, năm đó ta trở giáo theo hoạn quan, thật ra là vì báo thù, vì lão sư, vì Tĩnh Viễn vương, và vì rất nhiều trung thần tướng giỏi bị oan khác. Ta cũng không phủ nhận ta không muốn theo giới trí thức đã suy tàn không thuốc nào cứu vãn, đến nỗi có khả năng diệt vong. Ta luyến tiếc công danh lợi lộc của ta, ta luyến tiếc vinh hoa phú quý của ta, kẻ hám lợi, nông cạn như ta không hy vọng xa vời mong Thẩm huynh hiểu được."
Yến Tư Không thẳng thắn và chân thành như thế cũng làm Thẩm Hạc Hiên không biết nói sao. Hắn đờ đẫn một hồi, chỉ biết thốt một câu: "Ngươi thực sự là...sao lại có người như ngươi, ngươi cũng biết người trong thiên hạ sẽ bàn tán về ngươi thế nào mà, ngươi thật sự không để bụng sao? Ngươi không nghĩ tới sách sử đời sau sẽ viết về ngươi thế nào à?"
Sắc mặt Yến Tư Không trầm xuống, nhưng y kiềm nén không để Thẩm Hạc Hiên phát hiện. Y bình tĩnh đáp: "Ta đã sớm bỏ mặc thanh danh, hơn nữa bây giờ nói những lời này chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Trong lòng ta vẫn nhớ về thiên hạ, nhớ về bách tính, nếu ta có thể lấy sức một người mà ban phúc vạn dân, có lẽ có một ngày ta có thể lấy công chuộc tội, trên sách sử chưa chắc hoàn toàn là bêu danh."
Thẩm Hạc Hiên thở dài: "Có lẽ vậy, nếu ngươi hàng được Phong Dã thật, trái lại đã lập công rất lớn."
Nhắc tới cái tên này, trong lòng Yến Tư Không căng thẳng: "Ta định ngày mai đi sứ đến trại địch, thỉnh Thẩm huynh nói rõ tình hình quân phản loạn mà huynh biết cho ta."
Nhắc tới chính sự, Thẩm Hạc Hiên không dây dưa nữa, hắn lập tức thuật lại ngày giao chiến với Phong Dã, tình hình quân phản loạn mà hắn biết và Mậu Nhân, thậm chí còn phân tích toàn bộ lực lượng công thủ Kiềm Châu cho Yến Tư Không.
Mặc dù Thẩm Hạc Hiên là quan văn, lại chỉ là một tri huyện nho nhỏ, nhưng hắn cực kỳ hiểu rõ cục diện chiến đấu, còn rõ hơn cả tướng quân Vương Liệt. Không hổ là nhân tài kinh thế đỗ Tam nguyên, chưa bao giờ mang binh lại có thể dùng ít địch nhiều, bảo vệ tiểu thành yếu đuối tràn ngập nguy cơ.
Trước khi Phong Dã đưa quân đến Hà Sáo, ước chừng kẻ thù mạnh nhất là Kiềm Châu, có lẽ hắn không ngờ tới bản thân lại tạm thời dừng chân trước một Mậu Nhân nho nhỏ. Tuy vậy, vô luận là Yến Tư Không, hay Thẩm Hạc Hiên, đều không cho rằng Mậu Nhân có khả năng ngăn cản được Phong Dã. Mới đánh một trận thôi, tướng sĩ trong thành đã thương vong nặng nề. Mặc dù Kiềm Châu đã gia tăng binh lực, nhưng tường thành tổn hại nghiêm trọng, không thể chịu thêm một cú đòn mạnh nữa, huống chi lương thảo trong thành không còn bao, bị vây cũng có thể vây tới chết. Sở dĩ Phong Dã án binh bất động, một là không để Mậu Nhân vào mắt, hai là, đang chờ Yến Tư Không.
Hai người thức trắng đêm bày mưu tính kế cho vụ thuyết hàng lần này.
---------------------------------------------------------
Tuy rằng Yến Tư Không gần như cả đêm không ngủ, nhưng ngày hôm sau y vẫn dậy rất sớm. Hôm nay y phải đến trại địch một mình, sắp được gặp Phong Dã sao y ngủ được đây.
Sau khi trời sáng, y triệu thủ hạ và Vương Liệt đến, phân phó họ một vài chuyện sau khi y rời đi. Những vấn đề như y trở về đúng hạn thì thế nào, không trở về đúng hạn thì làm sao, Phong Dã chiêu đãi y thì thế nào, giam cầm y thì làm sao, giết y sẽ thế nào, tất cả đã được y và Thẩm Hạc Hiên bàn bạc, cuối cùng dặn dò bọn họ có chuyện gì cứ nghe lời Thẩm đại nhân.
Chủ tướng trong đội quân tám trăm Cảnh Vệ mà Yến Tư Không mang theo tên Phùng Tưởng, hắn hai lần ngỏ lời muốn hộ tống Yến Tư Không, nhưng đều bị Yến Tư Không từ chối: "Ta chỉ có thể đi một mình, làm gì có sứ thần nào đi còn dẫn theo binh tướng."
"Nhưng Yến đại nhân và Phong Dã từng xích mích, mạt tướng lo hắn sẽ làm khó Yến đại nhân." Phùng Tưởng chắp tay nói: "Mạt tướng phụng lệnh bảo hộ Yến đại nhân an toàn, thật sự không thể an tâm."
"Ta cũng phụng Hoàng mệnh mà đến, so với việc thuyết hàng quân phản loạn, an nguy của ta không đáng là gì cả. Hơn nữa, ta đã dám đi sứ đến trại địch tất có cách bảo vệ mình, Phùng tướng quân không cần phải lo lắng."
Phùng Tưởng muốn nói thêm, cuối cùng vẫn đành thôi.
Giao phó xong xuôi, Yến Tư Không đến ngay chuồng ngựa. Không quan tâm đến lời khuyên can của người chăn ngựa, y tự tay tắm rửa cho Túy Hồng. Túy Hồng tắm xong liền phơi mình dưới ánh dương, bộ lông càng thêm đỏ rực và bóng loáng , bờm lửa nó tung bay trong gió, tất cả đều toát lên khí chất vương giả xứng bậc Thiên Sơn Mã Vương.
Dõi trông thiên hạ này, ngựa như vậy chỉ xứng với Phong Dã.
Dùng cơm trưa xong, Yến Tư Không thay một bộ bạch y sạch sẽ chỉnh tề, cưỡi Túy Hồng nghĩa vô phản cố* rời Mậu Nhân, dứt khoát chạy thẳng đến đại doanh Lang vương.
*Nghĩa vô phản cố: đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Với tốc độ của Túy Hồng, ba mươi dặm chẳng mấy chốc là đến. Nhìn cờ Phong gia đỏ thẫm đan xen nhau đằng xa, Yến Tư Không cảm khái vô vàn.
Lần đầu được thấy lá cờ sói uy phong lẫm liệt này là lúc còn ở Quảng Ninh, Phong Kiếm Bình dẫn đội quân đệ nhất thiên hạ tới, chiến kỳ phấp phới trong gió như nung nấu nhiệt huyết thưở thiếu thời của y, cái cảm giác sùng bái đó khó mà nói nên lời.
Tĩnh Viễn vương qua đời, Phong gia thành phản quân, lúc còn sống vẫn được thấy cờ sói này khiến Yến Tư Không muốn rơi lệ.
Nhìn doanh trại được canh gác nghiêm ngặt, trong lòng Yến Tư Không nảy sinh nỗi sợ hãi, tay nắm dây cương không tự chủ mà siết chặt, tốc độ Túy Hồng dù có chậm lại nhưng bước chân vẫn không dừng. Yến Tư Không nhắm mắt, y biết mình tuyệt đối không thể chùn bước, và cũng sẽ không chùn bước, vậy nên y vẫn tiếp tục chạy về phía đại doanh.
Cách hơn hai dặm, Yến Tư Không đã có thể thấy từng mũi tên sắc nhọn nhô ra trên tháp canh. Đến khi ngựa dừng trước cửa trại rồi, chỉ nghe tướng thủ vệ quát: "Người tới là ai, mau mau xuống ngựa."
Yến Tư Không tung người xuống ngựa, cất cao giọng nói: "Ngô là Ngự sử tuần án Kiềm Châu - Yến Tư Không, đặc phụng dâng ái mã Lang Vương Túy Hồng cầu kiến Lang Vương."
Tướng thủ thành hiển nhiên biết chuyện y tới từ lâu nên sắc mặt cũng không kinh ngạc mấy, gã hô lớn: "Mở rào ---"
Yến Tư Không hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt nghiêm trang, tay nắm Túy Hồng, từng bước đi vào trong doanh trại.
Đứng trước Túy Hồng với khí chất vương giả, thân hình to khỏe, lông đỏ như máu, các tướng sĩ không khỏi bị hấp dẫn, họ khẽ than.
Tướng thủ dẫn Yến Tư Không xuyên qua doanh trại, đi đến trướng trung quân. Dọc đường đi, Yến Tư Không quan sát cách bọn họ đóng quân, bố cục, bày trận, tuần vệ, thủ doanh vân vân, tất cả đều hoàn hảo không chút sai sót. Trong hành quân đánh giặc, học đóng quân khá quan trọng, một vị tướng có tài hay chỉ là sáo rỗng, người thạo võ liếc doanh trại là có thể đoán được sơ sơ.
Dù sao cũng là đại doanh năm, sáu vạn người, Yến Tư Không đi một lúc lâu nhưng trướng trung quân vẫn còn ở phía xa. Tuy vậy, Túy Hồng như mẫn cảm nhận ra được gì đó, bắt đầu kích động, ban đầu Yến Tư Không còn có thể dắt nó nhưng càng về sau nó càng nóng nảy hơn, cuối cùng bắt đầu giằng co.
Yến Tư Không kéo dây cương, mắng: "Túy Hồng, đừng quấy, Túy Hồng!"
Giới luật* trại lính nghiêm ngặt, nếu để ngựa chiến làm loạn còn ra thể thống gì, y đoán Túy Hồng bị đám người nhìn đến phát cáu.
*Giới luật: điều cấm.
Các tướng sĩ cũng như gặp cường địch, nhưng đây là ngựa của Phong Dã nên không dám chĩa mâu, chỉ đành cầm độn giáp trong tay, vây Túy Hồng vào giữa.
Túy Hồng chẳng thèm để ý, bắt đầu ra sức giãy giụa. Cái nó sợ duy nhất là làm bị thương Yến Tư Không, bằng không đã sớm đạp bay người từ lâu rồi. Kỳ thực Yến Tư Không không hiểu rõ sức mạnh của Túy Hồng, chí ít là bản thân chưa từng được cảm thụ. Nhưng y nhớ rõ Phong Dã vì hàng phục nó mà bất chấp mạo hiểm dưới vó loạn. Mắt thấy Túy Hồng không còn nghe y sai bảo nữa, y cũng bị sức Túy Hồng vùng vẫy mà khó thể đứng vững, lòng bàn tay bị dây cương mài đến đau rát, y cũng không giữ được thêm, đành phải trơ mắt nhìn nó tuột khỏi tay.
Dây cương vừa rời tay, Túy Hồng đã bật lên, nhảy xa hơn một trượng, hóa thành một rặng mây đỏ kinh diễm, bay qua đầu đám binh sĩ cầm độn giáp trong tay, phi nước đại về phía trướng trung quân.
Yến Tư Không bị nó hất văng ra, may mắn thay là chắc chân, vẫn vững được mình, bằng không đã mất sạch mặt mũi. Nhưng Túy Hồng xông vào trướng trung quân như vậy không chỉ còn là vấn đề mất mặt nữa, nghĩ mà da đầu y muốn nổ tung.
Đương lúc Túy Hồng cách trướng trung quân còn vài bước, thì đột nhiên xuất hiện một người không nhanh không chậm bước từ trong trướng ra. Người nọ khoác chiến giáp, khôi ngô cao lớn.
Trong lòng Yến Tư Không run lên, mặc dù cách một khoảng rất xa, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng không cần phải băn khoăn, y đã biết người kia là ai.
Người nọ đột nhiên vụt chạy, lao về phía Túy Hồng nhanh như gió!
Chư vị tướng sĩ gấp đến độ rống to: "Lang vương!"
Nếu bị Túy Hồng lao tới chính diện, đừng nói là một người, sợ là một con voi cũng phải sợ vỡ mật, vậy mà người kia lại không chút ngần ngại nghênh đón nó. Khi chỉ còn cách Túy Hồng khoảng một trượng, hắn đột nhiên nhún mình, nhón mũi chân lên, thân hình rời khỏi mặt đất, lưu loát xoay mình trên không trung.
Áo choàng màu máu đỏ điên cuồng trong gió như tia chớp giáng từ trên trời xuống, lại như thần linh hạ phạm khiến cả đất trời phải thán phục. Mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn người nọ dũng mãnh và oai nghiêm ngồi vững vàng trên lưng con ngựa đang phi nước đại, một tay hắn kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, móng trước Túy Hồng rời mặt đất, cả con ngựa như dựng thẳng, trong miệng còn cất lên tiếng hí thấu trời xanh, mà người trên mình nó vẫn không hề lay chuyển.
Các tướng sĩ quỳ đầy đất, trên mặt là sùng bái điên cuồng.
Yến Tư Không đứng bất động tại chỗ nhìn Thiên Sơn Mã vương đã bình tĩnh trở lại, cái đuôi lắc lư cho thấy nó sung sướng và thần phục đến nhường nào, hoàn toàn khác với vẻ nóng nảy như vừa nãy. Mà người ngồi trên lưng ngựa đang đưa lưng về phía y, bắt đầu, bắt đầu chậm rãi xoay ngựa lại.
Hô hấp Yến Tư Không đình trệ, chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra.
Phong Dã...
Xa cách ba năm, trời Nam đất Bắc, Phong Dã thù đồ mạch lộ* đang ở trước mặt y.
*Thù đồ mạch lộ: Ý nói hai người không cùng chí hướng
Ba năm không gặp, Phong Dã đã hoàn toàn cởi bỏ lớp trẻ con ngây ngô thuở thiếu thời mà lột xác thành một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất chân chính. Thân hình hắn cao to và oai hùng hơn trước, mày kiếm mắt sáng,môi mỏng trán rộng , tuấn mỹ tựa thiên thần. Đôi ngươi hắn sắc bén như kiếm, lạnh lùng như băng, không lấy một tia dao động, lộ ra khí sát phạt âm u.
Hắn tựa như một con sói ẩn nấp trong bóng tối, dùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm con mồi để có thể vồ lên, một kích lấy mạng con mồi bất cứ lúc nào. Hắn đã không còn là thế tử năm đó nữa, giờ hắn như phụ thân hắn, là chủ soái tam quân với khí chất Vương Bá*, hắn là - Lang Vương.
*Vương Bá: hay còn gọi là Hoàng Sào, là người phát động Khởi Nghĩa Hoàng Sào, đồng thời cũng là thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa, diễn ra trong khoảng thời gian từ 874 đến 884, trong thời gian của cuộc khởi nghĩa Hoàng Sào xưng Hoàng Đế, thành lập chính quyền Đại Tề
Yến Tư Không cảm thấy xa lạ với một Phong Dã như vậy, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Trước khi tới y từng tưởng tượng vô số khung cảnh hai người gặp lại, song không có cảnh nào được diễn ra, bởi vì ánh mắt Phong Dã nhìn y không hề có nhiệt độ, cũng chẳng lấy một cảm xúc, tựa như nhìn một kẻ xa lạ tự tiện xông vào trại địch, chớp mắt tiếp theo sẽ xé y ra thành trăm mảnh.
Phong Dã khẽ kẹp bụng ngựa, dưới sự chỉ dẫn của chủ nhân thật sự, Túy Hồng thong thả dạo bước, từ từ đi tới trước mặt Yến Tư Không.
Tiết trời thu mát mẻ mà trên lưng Yến Tư Không lại ướt đẫm mồ hôi, con ngươi y dần bị bóng râm che khuất, bởi vì Túy Hồng đã đi đến gần.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không từ trên cao, nhìn cẩn thận, không phải cái nhìn chăm chú bình thường, mà dường như muốn xuyên qua da thịt nhìn đến tận trong máu xương, nhìn đến mức Yến Tư Không phải rùng mình
Tướng sĩ xung quanh còn không dám thở mạnh hơn.
Yết hầu Yến Tư Không khẽ động, y giữ bình tĩnh, mở miệng gọi: "Phong Dã..."
Phong Dã hơi nheo mắt: "Gan chó nhà ngươi đúng là to, lại dám gọi thẳng tục danh ta?" Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo áp lực khiến người ta run sợ, không giận mà tự uy.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, trong lòng ngũ vị tạp trần, y run rẩy sửa lời nói: "Lang vương điện hạ."
Phong Dã cầm roi ngựa trên yên lên, khẽ ước chừng trong tay, rồi đột nhiên dùng thế nhanh như chớp vung về phía Yến Tư Không.
Yến Tư Không kinh hãi, tuy rằng y có thể miễn cưỡng thấy được đường roi đi, song thân thể lại phản ứng không kịp, muốn né tránh thì đã quá muộn rồi. Một bóng đen uốn lượn như rắn bay về phía mặt của y, y nhắm mắt theo bản năng, chớp mắt tiếp theo chỉ cảm thấy cổ đau nhức, cái roi kia quấn mấy vòng quanh cổ, siết thật mạnh cổ y.
Hai tay Yến Tư Không nắm roi da, há miệng cố gắng hô hấp.
Phong Dã kéo roi tiên, Yến Tư Không bị ép sáp lại gần, hai chân y gần như rời khỏi mặt đất, y ngửa đầu, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt đỏ bừng lên, trừng mắt không chớp nhìn Phong Dã, cái cảm giác hít thở không thông làm y run rẩy toàn thân.
Người trước mặt, là Phong Dã sao? Là Phong Dã từng ôn nhu cưng chiều, che chở y trăm bề sao? Là Phong Dã lạnh lùng với người khác, chỉ cười với mình y, đối tốt với mình y sao?
Không, Phong Dã à...
Phong Dã hơi cúi người, lạnh lùng nói nhỏ: "Tự ngươi dâng tới cửa, bớt sức ta tìm ngươi."
Phong Dã thả roi ra, Yến Tư Không ngã nằm trên đất, hắn lớn tiếng nói: "Người đâu, giam kẻ này lại cho ta, chờ xử lý!"
Chương 16:
Yến Tư Không bị nhốt trong phòng giam đại doanh, nói là phòng giam thực ra chỉ một quân trướng, nhưng tất cả dụng cụ tra tấn đều có mặt ở đây. Hai chân Yến Tư Không bị gông, y rúc mình vào một góc, trong ngoài quân trướng đều có lính canh chừng.
Yến Tư Không bình tĩnh lại, dùng tay sờ cổ mình. Làn da mềm mại bị trầy, lòng bàn tay khẽ chạm mà vẫn còn thấy đau. Nhớ tới con ngươi tỏa ra khí lạnh bốn phương của Phong Dã khi hắn siết cổ y, mặc dù roi tiên không còn trên cổ nữa nhưng y vẫn cảm thấy hít thở không thông.
Phong Dã hận y. Nếu nói trước khi nhìn thấy Phong Dã, y còn ôm trong lòng một tia hi vọng, hiện tại đã mất sạch cả rồi, Phong Dã đã thực sự hận y.
Phong Dã đúng là nên hận y, y lừa Phong Dã nhiều lần như thế, nếu như trước đây y đi với Phong Dã, hiện tại kết quả sẽ ra sao? Đáng tiếc đời người không tồn tại hai chữ 'nếu như', y đau lòng, y khổ sở cũng chẳng thể làm gì.
Đến khi trời tối, trong doanh vang lên tiếng nhạc, y nghĩ chắc hẳn Phong Dã đang mở tiệc ăn mừng vì lấy lại được con ngựa quý mất từ lâu.
Yến Tư Không sau khi bị bỏ lại tại đây thì không còn ai đếm xỉa nữa, được nửa ngày thì bụng đói kêu vang, song thấy sĩ tốt canh chừng y trong trại cũng lơ đãng liên tục trông ra ngoài, y liền đoán nhất định là thèm rượu.
Dù vậy, cậu ta vẫn không động nửa bước, có thể thấy rõ Phong Dã siết chặt quân kỷ ra sao.
Yến Tư Không nhìn chăm chú cậu ta một hồi, rồi thản nhiên nói: "Ta đói rồi, ngươi không đói sao?"
Tiểu tốt liếc Yến Tư Không: "Sẽ có người đến thay ta nhanh thôi." Trông cậu ta chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng mà ngây thơ, không biết là nhi tử nhà ai, còn trẻ như vậy đã bán mình cho chiến trường.
"Ta là sứ thần Đại Thịnh, còn là muội tế* của Lang vương các ngươi, nghĩ sao cũng không thể bỏ đói ta chứ nhỉ?" Y vẫn chưa đói đến mức phải cầu người cho ăn, y chỉ muốn mượn tiểu tốt này để thăm dò tình hình doanh trại.
*Muội tế: Em rể.
Tiểu tốt thoáng do dự: "Ta...ta đi hỏi thử."
"Lang vương nói kẻ này tính tình giảo hoạt, như chồn hoang hai chân, không được phép bắt chuyện, các ngươi bỏ ngoài tai sao?" Ngoài trướng truyền đến một thanh âm trong trẻo, lời còn chưa dứt, một nam nhân cao lớn đã xuất hiện bên trong. Dáng người hắn cao ngất, khí vũ bất phàm, nhưng trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ đen, che kín hết phần từ miệng trở lên.
Đám lính gác nhao nhao quỳ một chân xuống đất: "Tham kiến Khuyết tướng quân."
Người được gọi là Khuyết tướng quân kia bưng trong tay một khay cơm, bên trên đặt rượu và đồ ăn, hắn phất tay: "Ra ngoài chờ cả đi."
"Vâng."
Yến Tư Không nhìn Khuyết tướng quân, y cố gắng nhớ lại thanh âm này, y chắc chắn đã nghe ở đâu đó.
Khuyến tướng quân ngồi xổm xuống, đặt khay cơm bên chân Yến Tư Không: "Yến đại nhân có đói không?"
Yến Tư Không nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra: "Là ngươi! Ba năm trước đây ở kinh thành..."
Hắn là người áo đen bịt mặt năm đó, hắn từng theo dõi y, từng giúp y đánh lạc hướng truy binh, sau còn rời đi cùng Phong Dã...Kẻ này rốt cuộc là ai, sao lại theo Phong Dã đến tận bây giờ?
"Yến đại nhân nhớ không sai." Khuyết tướng quân đột nhiên sáp lại gần, đôi ngươi sắc bén giấu sau mặt nạ cẩn thận quan sát khuôn mặt Yến Tư Không, dáng vẻ chăm chú đó tựa như phải nhìn rõ từng cọng lông trên mặt y mới thôi.
Yến Tư Không bị hắn nhìn đến rùng mình: "Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao năm đó lại cứu ta? Vì sao phải giúp ta?"
"Lang vương bảo rằng Yến đại nhân là người Liêu Đông, tại sao không nói tiếng địa phương?"
"Nếu ngươi muốn ta trả lời vấn đề của ngươi thì không bằng ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước."
Khuyến tướng quân lạnh nhạt đáp: "Bây giờ Yến đại nhân là tù binh, không có quyền mặc cả."
"...Sửa rồi."
Khuyến tướng quân trầm mặc một hồi: "Giọng quê dễ đổi, thân thế khó từ."
"Khuyết tướng quân đang nói ta, hay là nói chính ngươi? Tại sao đã ở trước mặt ta rồi còn không dám cho ta biết tục danh, cũng không dám cho ta thấy khuôn mặt thật?" Yến Tư Không cố tình khích hắn: "Chẳng lẽ Khuyết tướng quân từng làm chuyện mờ ám không muốn để người khác biết?"
Khuyết tướng quân phì cười: "Tên ta chỉ có một chữ 'Vong', vong trong di vong*, còn về khuôn mặt thì quả thực xấu xí và đáng sợ, không tiện để gặp người."
*Di vong: quên lãng
"Khuyết Vong..." Yến Tư Không không hề có ấn tượng với tên này, họ Khuyết cũng không phải họ thường gặp, thậm chí y chưa từng giao du với ai có họ Khuyết, y hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai!"
"Với Yến đại nhân có lẽ ta là người ngươi không muốn gặp, mà đối với ta Yến đại nhân lại là người ta nhất định phải gặp."
Yến Tư Không đột nhiên đánh úp về phía mặt nạ của Khuyết Vong. Khuyết Vong không chút phòng bị nên đúng là bị sửng sốt. Tốc độ của y cực nhanh, cách một khoảng, cái tay còn lại của Yến Tư Không cũng tập kích. Trong một khoảng cách chỉ vẻn vẹn bằng một người, hai người nhanh chóng so ba chiêu. Khi đầu ngón tay Yến Tư Không đã móc vào mép mặt nạ của Khuyết Vọng, lại chẳng ngờ bị Khuyết Vong bắt được. Thình lình, Khuyết Vong bật dậy, vặn tay Yến Tư Không ra đằng sau, đè xuống đất.
Mặt nạ lung lay, suýt chút nữa là rơi xuống, Khuyết Vong vội dùng tay còn lại giữ.
Do hai người di chuyển quá nhiều nên khay cơm đã bị lật đổ, rượu và thức ăn rơi vãi đầy đất.
Lồng ngực Khuyết Vong phập phồng, hiển nhiên là rất tức giận, bàn tay giữ tay Yến Tư Không thầm dùng sức khiến Yến Tư Không rên lên đau đớn.
Khuyết Vong giận dữ thả y ra: "Ngươi quả nhiên biết cách làm người khác không thể buông lơi!"
Yến Tư Không xoa cánh tay đau nhức: "Nếu ngươi đã nhất định phải gặp ta, vậy rốt cuộc còn che giấu cái gì?"
"Khi nào được Lang vương cho phép, ta sẽ tự cho ngươi biết ta là ai." Khuyết Vong lạnh nhạt nói: "Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại không muốn biết mà thôi."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Ra vẻ huyền bí, còn gì là anh hùng hảo hán!" Y liếc khay cơm: "Lại mang chút thức ăn tới cho ta."
Khuyết Vong cả giận nói: "Chịu đói đi!" Nói xong liền phất áo bỏ đi.
Khuyết Vong vừa rời đi, Yến Tư Không liền đá văng khay cơm, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm nhẹ. Vì tình cảnh hiện giờ mà tâm trạng y vốn đã cực kỳ phiền não, vậy mà Khuyết Vong còn trêu chọc y...Sớm muộn gì y cũng phải xem kẻ tên Khuyết Vong này rốt cuộc là ai, đã từng qua lại với y như thế nào!
Nơi đây gần với Tây Bắc nên khí hậu ngày đêm khác hẳn nhau. Đầu thu, vào lúc có mặt trời thì thời tiết vô cùng mát mẻ, nhưng đêm xuống lại rét đến tận xương. Yến Tư Không siết chặt y phục, hai tay ôm lấy mình, y rúc trong đống rơm mà run lên cầm cập. Đói bụng và mệt mỏi rã rời tập kích, bản thân lại tâm phiền ý loạn, khó thể đi vào giấc ngủ, bởi vì y không biết cái gì đang chờ y ngày mai.
Y hy vọng bản thân mau chóng gặp Phong Dã, ít ra y muốn giải thích rõ với Phong Dã năm đó quân Phong gia đột nhiên xông vào bãi săn không liên quan đến y, nhưng y cũng sợ gặp Phong Dã, y sợ Phong Dã sẽ không tin tưởng bất kỳ câu nói nào của y nữa. Ánh mắt xa lạ và lạnh như băng ấy còn dày vò y hơn cả trời đêm giá rét này.
----------------------------------------------------
Mở mắt ra lần nữa thì trời đã bình minh, Yến Tư Không không nhớ rõ mình thiếp đi tự lúc nào, chỉ là cuộn mình cả đêm nên giờ toàn thân đau nhức, đầu còn hơi choáng váng, bụng thì càng sôi sục hơn. Y dùng tay sờ trán, có hơi nóng, chẳng lẽ bị lạnh nên sốt rồi?
Yến Tư Không chống người ngồi dậy. Người canh gác vẫn là tiểu tốt hôm qua, cậu ta thấy Yến Tư Không đã tỉnh liền cầm bát ở bên cạnh đi tới, đặt bên chân y: "Ăn đi."
Yến Tư Không cúi đầu nhìn, chỉ là một chén cháo loãng lạnh ngắt, không còn gì hơn. Y nhìn khay cơm bị y đá văng bên cạnh, thịt và đồ ăn rơi vãi đầy đất, không ai dọn dẹp mà hối hận, dù gì hôm qua vốn đã được ăn no.
Hồi nhỏ phải lưu lạc đầu đường, y biết cảm giác đói đáng sợ biết bao. Mỗi khi đói bụng y sẽ lại nhớ về những tháng ngày khổ không tả xiết, cho nên thường ngày vô luận có bận rộn bao nhiêu, y cũng sẽ không để mình bị đói, bây giờ thực sự rất khó chịu.
Y cầm bát lên, uống cạn sạch bát cháo loãng, có vẫn còn hơn không.
Ăn xong rồi, Yến Tư Không lại nhìn tiểu tốt: "Hôm qua ngươi có uống rượu không?" Vừa mở miệng, y liền sửng sốt. Thanh âm khàn khàn, cổ họng khô rát, xem ra bị bệnh thật rồi.
Tiểu tốt liếc y, song lại không nói gì, hiển nhiên đêm qua bị Khuyết Vong trách mắng nên giờ không dám đáp lời Yến Tư Không.
Yến Tư Không cử động tay chân tê dại: "Vì sao Khuyết Vong luôn đeo mặt nạ, lẽ nào xấu quá nên không dám gặp người?"
Tiểu tốt không đáp.
"Cũng đúng thôi, ngay cả Lang vương nhà các ngươi còn không dám tới gặp ta, huống chi là một con chó dưới trướng hắn."
"Ngươi đừng có nói bậy." Tiểu tốt không nhịn được mắng: "Lang vương muốn gặp ngươi thì sẽ tới gặp ngươi, không muốn gặp thì sẽ không tới gặp."
"Vậy bao giờ hắn mới gặp ta?"
"...Không biết." Tiểu tốt dứt khoát quay người đi, không nhìn Yến Tư Không nữa.
Yến Tư Không mệt mỏi tựa lên đống rơm, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc.
Chẳng biết chờ bao lâu thì có người lôi y dậy, y choàng tỉnh giấc, bây giờ trời đã tốt, nương theo ngọn đèn dầu mờ ảo, y thấy người đến là hai thị vệ, họ kéo y từ dưới đất lên, cột vào kệ hình.
Trong lòng Yến Tư Không lạnh như tờ, Phong Dã định dùng hình...với y ư?
Y không giãy dụa, cũng chẳng còn sức để giãy dụa, y chỉ cảm thấy thân thể lúc lạnh lúc nóng, cực kỳ khó chịu.
Sau trói y lên kệ chữ thập, tất cả thủ vệ lui ra ngoài, bao gồm cả lính canh ngoài cửa. Yến Tư Không nhìn chằm chằm cửa quân trướng, tim ngày một đập nhanh hơn.
Một lúc sau, một bóng người cao lớn xuất hiện như mong đợi, đôi đồng tử Yến Tư Không co rút, nhìn chằm chằm Phong Dã không rời.
Phong Dã đích thân buông mành quân trướng, chậm rãi đi tới.
Hai người cách nhau chưa đến một trượng, bốn mắt giao nhau trong không khí, chỉ một cái nhìn thôi mà như thổi bùng pháo hoa nơi hồi ức. Người đã từng thân mật gắn bó, giờ đây ân oán dây dưa, mà người không phải vật, sai rồi khó trở về, đây là bi ai biết chừng nào.
Trong lòng Yến Tư Không chợt ân ẩn đau, y khó thể ngăn cản cơn đau đột nhiên dâng lên này. Y vô cùng muốn biết, bây giờ trong lòng Phong Dã đang suy nghĩ gì, liệu có ruột gan đứt từng khúc như y không?
Vẻ mặt Phong Dã lạnh lùng, không một cảm xúc, hắn nhìn Yến Tư Không từ trên xuống dưới .
Môi Yến Tư Không mấp máy, y không muốn để mình rơi ở thế hạ phong nên dùng giọng điệu bình thường nói: "Giam hai ngày chỉ cho ta một bát cháo loãng, ngươi định bỏ đói ta sao?"
Cằm Phong Dã khẽ hất: "Khuyết Vong tốt bụng cho ngươi rượu và thức ăn, vậy mà ngươi lại tấn công hắn. Ngươi vẫn giống như trước, ai đối tốt với ngươi, ngươi liền lợi dụng gấp bội."
Yến Tư Không nheo mắt: "Ta chỉ muốn biết hắn là ai, các ngươi cần gì phải ra vẻ huyền bí, nếu có thù thì cứ bảo hắn tới trả là được rồi."
"Trả thù?" Nét mặt Phong Dã hiện lên vẻ dữ tợn, hắn âm lãnh nói: "Ngươi nợ hắn, cả đời trả không hết."
"Rốt cuộc ta nợ hắn cái gì?"
"Ngươi nợ hắn tạm tính sau." Phong Dã thong thả bước tới trước mặt Yến Tư Không, thân hình cao lớn che phủ y, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi nợ ta, giờ ta tính."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top