Chương 13+14
Chương 13:
Tạp dịch mang ghế vào, Chu Mịch Tinh liền đứng dậy nhường vị trí của mình, cung kính mời: "Thế tử mời ngồi."
Phong Dã khoát tay: "Ài, không cần, Chu công tử cứ ngồi đi, ghế để chỗ này." Phong Dã tiện tay chỉ một cái, chính là chỗ bên cạnh Yến Tư Không.
Yến Tư Không nhẹ nhàng đẩy nữ tử trong ngực mình ra, ngồi ngay ngắn lại.
Chu Mịch Tinh khách sáo với Phong Dã mấy câu mới ngồi về chỗ cũ.
Sau khi Phong Dã ngồi xuống, bầu không khí liền trở nên kỳ lạ, mọi người câu nệ không ít.
Chu Mịch Tinh đoán không ra tâm tư của Phong Dã nên không thể làm gì khác hơn là đi trước nâng ly chúc rượu: "Có thể cộng ẩm với thế tử, bọn ta quá may mắn rồi, ly này, liền kính...kính thế tử vào sai phòng nhưng lại tìm đúng duyên, thế nào?"
"Được, bọn ta cũng kính thế tử."
Mọi người nâng ly, kính dâng Phong Dã, mà Phong Dã thì mỉm cười nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau khi buông ly hắn liền nói: "Kỳ thực ta nghe tiếng đàn uyển chuyển trong phòng mà tai thanh an, lòng hoan hỉ, lại không thể vỗ tay gõ nhịp bên ngoài, thế nên liền dứt khoát muốn vào xem là ai diễn tấu." Ánh mắt Phong Dã bay về phía Dạ Ly.
Dạ Ly bèn vội vàng đứng lên, khẽ khom người.
Biểu cảm Chu Mịch Tinh có phần lúng túng, mọi người cũng không biết nên tiếp lời thế nào.
Phong Dã cười nói: "Từ nhỏ ta đã lớn lên ở quân doanh, không được lễ nhạc hun đúc nên hành động không khỏi thô lỗ, mong các vị đừng chê bai."
"Thế tử nói cười rồi, thế tử phóng khoáng không chịu trói buộc, là nam nhi chân chính."
Yến Tư Không bên cạnh không nói lời nào, trong lòng đang tính toán sao Phong Dã lại gây ra một màn huyên náo này.
"Tới, uống rượu." Phong Dã giơ ly lên: "Ta kính các vị một ly, sau này ở kinh thành, mong được chư vị để ý nhiều hơn."
"Thế tử khách khí."
Rồi Phong Dã đột nhiên chuyển hướng đến Yến Tư Không, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tửu lượng Yến đại nhân rất tốt, ly này sao cũng phải uống."
Yến Tư Không ung dung đáp: "Thế tử nói phải." Nói xong liền dứt khoát giơ ly lên. Mà ngay khi môi y sắp chạm vào miệng ly thì dưới sườn chợt truyền đến một trận đau nhói, y thấp giọng kêu một tiếng, vì giật mình mà nửa ly rượu liền đổ lên người.
Hôm nay y một thân bạch y, vạt áo trước bị hoàng tửu trong vắt nhuốm màu, nhìn thế nào cũng không phong nhã nổi.
"Yến huynh sao vậy?"
Yến Tư Không chỉ cảm thấy dưới sườn vẫn còn đau âm ỉ, nhất định là Phong Dã giở trò quỷ, bèn cắn răng đáp: "Có lẽ là...sặc."
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì." Chu Mịch Tinh chỉ vào tiểu dịch phục tùng bên cạnh: "Đi mua y phục cho Yến đại nhân mau."
"Không cần." Yến Tư Không cười khổ đáp: "Kỳ thực hôm nay thân thể vốn có chút khó chịu, bây giờ tựa hồ...tựa hồ càng khó chịu hơn, tại hạ phải cáo từ trước rồi, làm các vị mất hứng, quả thật hổ thẹn."
"Ai nha, hiền đệ về nghỉ sớm đi, ta lệnh phu xe đưa ngươi về."
"Ta đưa hắn đi." Phong Dã nói xong, không đợi mọi người phản ứng đã đỡ Yến Tư Không dậy: "Các vị cứ tận hứng."
"Chuyện này..."
Bọn họ không hiểu nổi, tiểu thế tử hấp tấp tới rồi lại khó hiểu rời đi, rốt cuộc tới làm gì?
Yến Tư Không cứ thế bị Phong Dã lôi khỏi các Đinh Lan.
Cho đến khi lên xe ngựa, Yến Tư Không mới đẩy tay Phong Dã ra, trầm giọng nói: "Sao hôm nay thế tử lại đến nơi ca múa này?"
Thanh âm Phong Dã lạnh như băng: "Kỹ viện này không phải ngươi mở chứ."
Nói bóng gió là hắn thích tới thì tới thôi.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, y nghe ra Phong Dã muốn gây khó dễ nên tất nhiên sẽ không bị trúng kế, liền bình tĩnh đáp một câu vô dụng: "Không phải."
Trong buồng xe rơi vào trạng thái yên lặng khó chịu.
Hai người giống như đang đọ sức, không ai chịu nói với ai.
Xe ngựa rất nhanh đi qua một con đường, Yến Tư Không bèn vội kêu lên: "Đi nhầm rồi, đi đông chứ."
Phu xe lại mắt điếc tai ngơ.
Yến Tư Không trừng mắt nhìn Phong Dã: "Thế tử?"
Phong Dã liền liếc xéo y: "Ta mang ngươi đi cưỡi ngựa, thế nào?"
"Hơn nửa đêm thì cưỡi ngựa cái gì?"
"Hơn nửa đêm mà ngươi lại có tâm tư đi dạo kỹ viện."
Yến Tư Không bật cười: "Vậy thì có liên quan gì đến thế tử?"
Phong Dã bị chặn cho không nói nên lời, trên mặt thoáng qua vẻ tức giận.
"Nếu thế tử không tiện đưa hạ quan về thì dừng ở đây đi."
Phong Dã âm trầm nhìn ra ngoài xe, không nói gì.
Nghi ngờ trong lòng Yến Tư Không đã mọc thành bụi nhưng không dám đưa ra bất kỳ suy đoán nào, bèn chịu nhịn nói: "Hành động này của thế tử rốt cuộc là sao?"
Phong Dã trầm giọng đáp: "Khi còn nhỏ chúng ta thường cưỡi ngựa cùng nhau, ta cho rằng ngươi vẫn thích cưỡi ngựa."
"Ta có thích cưỡi ngựa hay không thì chẳng liên quan gì đến hành động ngày hôm nay của thế tử."
"Mười năm trôi qua, ta cơ hồ không tìm thấy chút bóng dáng Nguyên Tư Không nào trên người ngươi."
Yến Tư Không vẫn luôn mang nỗi ưu tư trong lòng, khi nghe được câu này chẳng khác nào bị người ta thọc một đao, vừa buồn vừa giận, y nhẹ giọng nói: "Thế tử long huyết phượng tủy, xuôi gió xuôi nước, mười năm hai mươi năm vẫn giữ được bản tính của mình, tại hạ hâm mộ không thôi."
"Mẹ nó ngươi bớt giễu cợt ta đi." Phong Dã lạnh lùng nói: "Ta biết mười năm nay ngươi trải qua không dễ, bây giờ ta tốt với ngươi, cho ngươi vinh hoa phú quý, không ai làm hại được ngươi, chỉ cần ngươi..."
"Chỉ cần ta làm gì?" Yến Tư Không cao giọng: "Thế tử rốt cuộc muốn cái gì?"
"Ta muốn ngươi!" Phong Dã hung hăng trợn mắt nhìn Yến Tư Không, đôi ngươi như lóe lên tia sáng xanh.
Yến Tư Không giật mình.
Lời nói cuồng vọng kinh người như vậy nhưng trên mặt Phong Dã vẫn không hề sợ hãi, mà trái lại còn ung dung tự đắc như gỡ ra được gánh nặng.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đã lâu rồi y chưa từng kinh hãi như vậy.
Phong Dã cười nhạo một tiếng, hất cằm lên: "Đúng thế, ta muốn ngươi đấy."
"Thế tử...Đúng là uống đến hồ đồ rồi..."
"Ngươi thấy ta giống uống đến hồ đồ à?"
Yến Tư Không nhất thời bối rối, y bèn hô lớn: "Dừng xe, dừng lại!"
"Ngươi lệnh phu xe của ta? Cậu ta nghe ngươi à?" Phong Dã giễu cợt.
Yến Tư Không cố giữ trấn định nhưng thế nào cũng không thể nhìn thẳng vào mắt Phong Dã: "Thế tử đừng nói đùa nữa."
"Ngươi là người thông minh, ta nói đùa hay không, ngươi nhìn ra được." Phong Dã nắm lấy chiếc cằm hẹp gầy của y, cưỡng bách y xoay mặt về phía hắn, dùng loại ánh mắt nhìn con mồi trong lồng mà đánh giá y: "Yến Tư Không, làm người của ta đi, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt."
Yến Tư Không đẩy tay Phong Dã ra, cắn răng nói: "Thế tử uống đến hồ đồ thật rồi, ta là nam nhân!"
"Thì sao chứ?" Phong Dã nhếch môi khẽ cười: "Ta cứ muốn ngươi đấy."
Yến Tư Không không nhịn được lui về phía sau, muốn cách Phong Dã xa một chút, y cảm thấy mình như đang chung phòng với một con mãnh thú, nhưng buồng xe lại hẹp, y có thể tránh ở đâu, bèn trầm giọng nói: "Coi như thế tử không câu nệ lễ tiết thì đáng tiệc tại hạ không thích phương diện này. Loại chuyện này sợ rằng không thể miễn cưỡng."
Phong Dã chậm rãi nghiêng người xích lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Yến Tư Không mà gằn từng chữ: "Phong Dã ta muốn cái gì sẽ đoạt lấy cái đấy, ngươi cũng không ngoại lệ."
Yến Tư Không hít một hơi thật sâu: "Sao thế tử lại hoang đường như vậy, không cho tại hạ đất dung thân."
Phong Dã nhếch miệng cười một tiếng: "Ta cứ thích nhìn mấy tên có học trong đầu toàn nhân nghĩa lễ giáo các ngươi không đất dung thân đấy, thú vị cực kỳ." Dưới ánh trăng, làn da người trước mặt tản ra ánh sáng nhu hòa hòa cùng đôi mắt trong trẻo linh động của y, không còn sự khéo léo giống như xưa mà giờ đây cái luống cuống lại khiến y rốt cuộc cũng lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu, Phong Dã thấy mà trong lòng căng thẳng.
Yến Tư Không tự nhận mình đã gặp sóng to gió lớn rồi. Năm đó y buôn muối lậu ở vùng duyên hải bị quan phủ bắt đi rồi định tội phải chém đầu, nhưng y vẫn mặt không đổi sắc khéo léo thoát tội, mà nay lại bị một tiểu thế tử choai choai làm cho hoảng hồn.
Y đã xem thường Phong Dã. Ở trước mắt y, Phong Dã chẳng hề che giấu tính tình thiếu niên nên y cũng chỉ thấy hắn non nớt, mà đứng trước bộ mặt hùng hổ dọa người, như sói như hổ này, nhất thời khiến y không biết ứng đối làm sao cho phải.
Phong Dã lại xích gần thêm chút nữa, sống mũi cao cơ hồ sắp chạm vào Yến Tư Không, hắn nhẹ giọng nói: "Sau này không được đến kỹ viện nữa, nếu không ngươi làm gì trên người mấy nữ nhân đó, ta sẽ đòi lại trên người ngươi gấp đôi."
Yến Tư Không không còn đường để lui, chỉ có thể lấy tay đặt ở trước ngực Phong Dã, bắp thịt rắn chắc kia giống như lớp giáp tự nhiên, ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Y còn chưa nghĩ nên đáp lại thế nào thì lại chợt bị Phong Dã kéo vào trong ngực, khiến y vừa giận vừa sợ: "Thế tử!"
Cánh tay kia cứng như kìm sắt!
"Hôm nay ngươi ôm nàng, thế có hôn nàng không?"
"..."
"Nói." Thanh âm Phong Dã mang theo uy hiếp.
"...Không có."
"Được." Lúc này Phong Dã mới hài lòng buông Yến Tư Không ra rồi cao giọng nói: "Tiểu Lục, đưa Yến đại nhân về phủ."
Phu xe bèn đáp: "Vâng."
Yến Tư Không rúc vào một góc buồng xe, hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Thế tử..."
"Gọi tên ta." Phong Dã ra lệnh.
"...Phong Dã." Yến Tư Không nhắm mắt, y không thừa hơi nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Ta không thích nam nhân."
"Ngươi sẽ thích ta." Khóe miệng Phong Dã nâng lên thành nụ cười nhạt.
Trong lòng Yến Tư Không cực kỳ phiền loạn, không phải y chưa từng bị nam nhân quấy rầy mà ai dám có suy nghĩ này với y đều sớm bị y trừng trị ngoài sáng trong tối, còn Phong Dã thì y không trừng trị nổi.
Y mang lòng muốn mượn lực Phong Dã mới cố tình đến gần hắn, lại không nghĩ rằng rước cho mình cái phiền toái như vậy.
Xe ngựa dừng lại rất nhanh.
Yến Tư Không vén rèm lên, thấy mình đã đến nhà liền vội vàng muốn xuống xe.
Phong Dã ở sau lưng y nói: "Yến Tư Không, lời ta hôm nay, ngươi phải nhớ trong lòng.
Yến Tư Không hơi đờ người ra, nhưng không quay đầu lại.
Phong Dã ở trên xe nhìn Yến Tư Không, thẳng đến khi y vào cửa rồi, trên mặt hắn mới lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
Chương 14:
Yến Tư Không trở về nhà sớm, vẻ mặt còn khác thường khiến A Lực cảnh giác, khoa tay múa chân hỏi y sao vậy.
Yến Tư Không ngồi trên ghế một lúc, bình phục lại ưu tư rồi mới nói: "A Lực, hoa khôi các Đinh Lan Dạ Ly không phải nữ tử tầm thường, nàng có thể có công phu, tìm người thăm dò nàng thử." Nói xong liền cầm hộp trà bánh trên bàn lên, dưới bàn còn có một ngăn ngầm, mở ra chỉ thấy một hàng đĩnh bạc trắng lóa, y bèn cầm một đĩnh bạc ra ném cho A Lực.
A Lực đưa tay tiếp lấy vững vàng, nhưng vẫn không động mà nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không cũng nhìn về phía hắn: "Sao vậy?"
A Lực hỏi y có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Yến Tư Không đáp: "Không sao, uống chút rượu nên lạnh dạ dày thôi, pha cho ta một bình trà đi."
A lực gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này Yến Tư Không mới thả lỏng người dựa vào ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn lên tường, trong đầu hồi tưởng đủ loại chuyện xảy ra vào hôm nay.
Sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ thì hôm nay Phong Dã làm vậy có phải đang thăm dò y không? Nhưng thăm dò y chuyện gì chứ?
Tóm lại, y sẽ không tin Phong Dã chỉ dựa vào chút nghĩa tình thanh mai trúc mã cùng vài lần tiếp xúc đã động tâm với y. Nam nhân bình thường thấy nữ nhân xinh đẹp, động lòng chút là điều tất yếu, còn động "thân" thì không thể hoài nghi, Phong Dã đang trong độ tuổi tinh lực tràn đầy, dễ mắc sai lầm, nếu thật sự có suy nghĩ đoạn tụ thì hành động này cũng không kỳ quái, chẳng khác đám Chu Mịch Tinh tầm hoa vấn liễu* là bao, chỉ là đối tượng không phải nữ thôi.
*Tầm hoa vấn liễu: nghĩa ban đầu là chỉ ngắm cảnh sắc màu xuân, sau dùng chỉ qua đêm với kỹ nữ.
Trong lòng Yến Tư Không có phần tức giận, cũng không phải chỉ vì xúc phạm mà đúng hơn là vì Phong Dã phá hỏng chuyện của y, vô luận là tình cảm sai khiến hay dục niệm quấy phá thì y đều muốn tránh hết sức có thể, mà sự xuất hiện của Phong Dã hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của y, khiến y nhất thời không nắm được dây cương.
Tâm trạng y nặng nề, tự cảnh cáo mình rằng, đừng vì mấy chuyện bên ngoài mà rối loạn tinh thần, khi cần thận trọng vẫn phải bất động như núi.
Rồi y đứng dậy đến thư phòng, chuẩn bị giấy mực, bắt đầu vẽ tranh.
Mấy ngày nữa là đại thọ hoàng đế, bởi vì y được thăng làm thị độc của Thái tử nên cũng may mắn được mời tham gia thọ yến, tất nhiên phải chuẩn bị lễ vật.
Tiểu quan như y, quà mừng đúng quy đúng củ là được, hoàng đế tay ôm giang sơn rộng lớn, cho dù y gia tài bạc triệu cũng chưa chắc đã tặng đúng đồ lọt mắt rồng, huống chi bổng lộc của y vốn không nên tặng trân bảo quý hiếm gì.
Mà rất nhiều quan văn xuất thân hàn sĩ* như y, cũng đều dâng thơ, chữ, tranh.
*Hàn sĩ: học trò nghèo.
Có lẽ tối nay y sẽ khó ngủ thế nên chuẩn bị lễ thọ cho thật tốt vậy.
--------------------------
Sáng ngày thứ hai, Yến Tư Không bị A Lực đánh thức.
Đêm qua y vẽ đến giờ Dần nên buồn ngủ không chịu được đành phải trở về phòng nghỉ ngơi, lúc bị A Lực đánh thức, y mệt đến ngay cả mắt cũng chẳng muốn mở.
"Ta thức đêm giờ khó chịu, không cần dùng điểm tâm đâu." Yến Tư Không lầm bẩm một câu, xoay mình định ngủ tiếp.
A Lực vẫn cố chấp lắc lắc bả vai y, trong miệng phát ra tiếng ê a.
Yến Tư Không xoay người: "Sao thế?" Nhìn A Lực khoa tay múa chân, mắt y vốn đang lim dim không mở ra được lại nhất thời trợn to: "Phu xe Phong phủ tới nữa à?"
A Lực gật đầu một cái, vẻ mặt cam chịu.
"Đuổi cậu ta đi đi." Yến Tư Không mất kiên nhẫn vùi mặt vào trong chăn, nhưng cơn buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn.
A Lực loanh quanh vài bước bên mép giường, mới lui ra ngoài.
Yến Tư Không chần chừ chốc lát rồi thở dài nặng nề, xoay mình xuống người, khoác áo ngoài lên sau đó ra ngoài.
Đi tới cửa, chỉ thấy A Lực đang khó khăn truyền đạt cho phu xe Tiểu Lục.
Tiểu Lục cố chấp đứng bất động chỗ cửa khiến A Lực đã có ý định thô bạo đóng cửa lại. Thấy Yến Tư Không tới, Tiểu Lục lập tức cung kính nói: "Yến đại nhân, thế tử nhà tôi mời ngài đến phủ gặp mặt."
Yến Tư Không sầm mặt: "Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không? Sáng sớm, gặp mặt cái gì?" Nghĩ đến đoạn đối thoại giữa y và Phong Dã trong xe đêm qua, người trước mắt này lại nghe rõ ràng, khiến y cảm thấy cả người mất tự nhiên.
"Thế tử nói, phải dẫn Yến đại nhân đi cưỡi ngựa."
Yến Tư Không kiềm chế: "Đêm qua ta say rượu nên giờ hơi khó chịu, để ngày khác đi."
Tiểu Lục cúi người càng thấp hơn: "Thế tử nhà tôi nói, nếu tôi không mời được Yến đại nhân thì ngài ấy sẽ đích thân tới đây."
Yến Tư Không nhất thời cảm nhận được gân trên đại não đập thình thịch. Y hít sâu một hơi: "Ngươi chờ chút."
"Vâng."
Yến Tư Không xoay người vào nhà rửa mặt.
Y từng nghĩ đến vô số loại phiền toái cùng trở ngại khi mình làm quan ở kinh thành, duy chỉ không nghĩ tới sẽ liên quan đến chuyện tình ái, quả là lúng túng cực kỳ.
Mà hết lần này tới lần khác y lại không thể đắc tội với Phong Dã, bây giờ y vẫn không rõ ranh giới cuối cùng của Phong Dã ở đâu, người này dã tính khó thuần, vạn nhất chọc giận mà bị cắn trả lại thì quả thực không biết sẽ ra sao.
Rửa mặt xong xuôi rồi, y liền lên xe ngựa Tiểu Lục, đến phủ Tĩnh Viễn vương. Hai người cách nhau không xa, ngồi trên xe ngựa chưa được bao lâu đã thấy được vương phủ khí khái kia.
Bởi vì Tĩnh Vương vương trấn thủ biên cương hàng năm nên phần lớn gia quyến đều đã chuyển đến Đại Đồng, hai năm trước mẫu thân ông Bùi An Quận chúa qua đời, ông còn không thể hồi kinh. Nay bên trong Phong phủ, ngoại trừ Phong Dã ra thì chỉ có vài bà con, họ hàng xa không có trọng lượng, chả trách phải triệu Phong Dã hồi kinh làm con tin.
Nghĩ đến bên trong đại viện kín cổng cao tường này toàn là nô bộc cùng thân thích xa lạ chưa từng gặp hồi nhỏ, Phong Dã hẳn rất cô độc đi.
Yến Tư Không cười giễu một tiếng, có cô độc cũng đừng mượn cớ làm phiền người khác.
Xuống xe ngựa, Tiết bá đã chờ ở cửa từ lâu, cười híp mắt nhìn y: "Thỉnh an Yến đại nhân, Yến đại nhân mời vào."
Yến Tư Không không khách khí nói: "Đã trói Phong Hồn điện hạ nhà ngươi lại chưa?"
Tiết bá cười đáp: "Phong Hồn điện hạ không ở trong phủ." Rồi lão dẫn Yến Tư Không vào bên trong: "Kỳ thực cũng chẳng cần phải trói nó."
Yến Tư Không thở phào nhẹ nhõm: "Đi đâu thế?"
"Thế tử nhà tôi đưa nó đến Cảnh Sơn rồi." Tiết bá cười nói: "Thế tử đang định đưa ngài đến du ngoạn Cảnh Sơn."
Yến Tư Không cau mày nhìn lão: "Ta bận rộn công vụ, làm gì có thời gian du ngoạn."
"Chuyện này...Tôi nghe soạn sử đã xong nên hẳn Yến đại nhân phải được nghỉ mấy ngày chứ?"
Yến Tư Không định nói gì thì Phong Dã lại từ trong đi ra, thấy Yến Tư Không, ánh mắt hắn không giấu được mà sáng rực lên: "Nhìn quanh mắt ngươi bầm đen thế kia, có phải ngủ không ngon không?"
Yến Tư Không chắp tay, lạnh nhạt đáp: "Đêm qua mưa nhiều gió mạnh, không khỏi phiền nhiễu, quả thật khó ngủ."
Ai cũng biết mấy ngày gần đây trời trong nắng ấm, mưa đâu ra, Yến Tư Không rõ ràng đang châm chọc Phong Dã 'phiền nhiễu', mà hắn thì chẳng thèm để ý chút nào: "Ăn điểm tâm chưa?"
"Ăn rồi."
Phong Dã nhìn kỹ y: "Ta cảm thấy ngươi chưa ăn, nói chẳng có lực gì." Rồi hắn kéo y vào trong phòng: "Tới, ăn bát cháo đi."
Yến Tư Không quả thực đã đói đến hoảng, cũng không từ chối.
Phong Dã sai người mang điểm tâm lên lần nữa, sau đó ngồi bên cạnh nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không ăn hai miếng liền hỏi: "Tiết bá nói rằng ngươi muốn dẫn ta đến Cảnh Sơn?"
"Ừ, nơi đó cảnh sắc tươi đẹp, còn có sân cỏ để phi ngựa, mà thời tiết hôm nay lại rất thích hợp để chơi tiết thanh minh."
Yến Tư Không ung dung: "Nếu ta không đi thì sao."
Phong Dã cười đáp: "Không theo ngươi được."
"Thế tử làm người khác khó chịu như vậy, không phải hành động của một quân tử."
"Ta không phải quân tử, ta chỉ là một tên vũ phu thôi." Phong Dã lười biếng nói: "Ta từng nói rồi, gọi tên ta, ngươi gọi sai nữa, ta có thể phạt ngươi đấy."
Yến Tư Không mím môi: "Ngươi cậy quyền mặc ý làm bậy, đã không chỉ là 'không phải quân tử'."
Phong Dã hơi nheo mắt: "Nếu ngươi nghĩ vậy thì đó chính là không hiểu hết quyền thế là thứ gì."
Chân mày Yến Tư Không hơi cau lại. Tuy là không tình nguyện nhưng trong lòng vẫn tán thành lời Phong Dã.
Phong Dã nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Yến Tư Không mà ha hả cười to: "Ta thấy ngươi giống như gái nhà lành bị ác bá làm nhục ý. Ta có phải tên háo sắc gì đâu, ta có thể cường bạo ngươi à? Nhưng, ta muốn ngươi ở bên cạnh ta."
Lòng Yến Tư Không khẽ run lên. Một chớp mắt này, y thật giống như một thứ gì đó đã chạm vào sâu nội tâm Phong Dã, nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi ngay cả đuôi cũng chẳng để lại, tan biến không còn dấu tích.
----------------------------------
Cơm nước xong, hai người lên xe ngựa.
Phong Dã không biết lấy đâu ra một thứ được chạm khắc tuyệt đẹp, ước chừng to bằng cánh tay, nhìn dáng thì giống một cái ống đồng, hắn nhét vào trong tay Yến Tư Không: "Ngươi để đầu vào đây nhìn thử xem."
Yến Tư Không nghi ngờ nhìn thứ kia, y chưa từng thấy thứ này, cầm trong tay nặng trĩu, nhất định là có đồng bên trong.
"Ngươi mau nhìn đi." Phong Dã hưng phấn thúc giục.
Yến Tư Không nhìn vào bên trong, chỉ thấy gương đồng xếp thành một vòng, giữa chúng trải đủ loại đá quý, thông qua gương đồng mà phản xạ lại nhau, mấy cái đá kia nhìn cái liền biết có giá trị không rẻ, chúng tạo thành tầng tầng lớp lớp hoa văn rực rỡ, lộng lẫy tựa trăm hoa, mà hơi động một cái thì hình kia sẽ lập tức thay đổi, tuyệt diệu cực kỳ.
"Đây là..."
"Đồ chơi này tên kính vạn hoa." Phong Dã nói: "Hôm qua ta đến cung thỉnh an Hiền phi nương nương, bàliền tặng ta, là vật ngự ban đấy."
Hiền phi nương nương là muội muội của Phong Kiếm Bình, và là cô của Phong Dã, đã sinh một vị công chúa cho hoàng thượng.
Yến Tư Không khen: "Vật này tinh xảo kỳ lạ, ta tự hỏi nghệ nhân nào tài năng đến vậy."
"Nàng không nhắc đến chuyện này, mà ta cũng chỉ cảm thấy đẹp mắt chơi vui thôi." Phong Dã nói: "Tặng ngươi đấy."
Yến Tư Không vội đáp: "Đây là vật ngự ban, ta không nhận được." Vừa nói vừa muốn trả lại.
Phong Dã lại đẩy ra: "Ta nói tặng ngươi là tặng ngươi, mấy thứ lặt vặt này trong phủ nhiều không kể xiết, ngươi thích cái nào ta cũng đều có thể tặng ngươi."
Yến Tư Không không biết làm sao, đành phải nhận lấy: "Nếu...nếu ngươi còn muốn chừa ta chút mặt mỏng thì chỉ tặng cái này thôi."
Phong Dã cười nhìn y, con ngươi mang theo loại ngây thơ khó diễn tả thành lời: "Ta đã nói, ta sẽ tốt với ngươi mà."
***Hình ảnh bên trong kính vạn hoa:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top