Chương 13+14
Chương 13:
Thẩm Hạc Hiên biết nguyên nhân tại sao mình bị giải đến Đại Đồng, nên khi gặp Yến Tư Không hắn cũng không bất ngờ mấy, cũng không treo cái mặt khinh bỉ như trong tưởng tượng Yến Tư Không.
Thẩm Hạc Hiên bị giam giữ một năm trời nên đã gầy đi rất nhiều, song y phục trên người vẫn mộc mạc, sạch sẽ, tóc tai cũng được chải chuốt gọn gàng, khí chất rắn rỏi mà nghiêm nghị không hề bị ngục tù mai một, ngồi trong tù mà cứ vẫn thong dong như đang làm nhiệm vụ bình thường ở nha môn.
Yến Tư Không vái hắn một cái: "Thẩm huynh, đã lâu không gặp."
Thẩm Hạc Hiên lạnh lùng nhìn Yến Tư Không: "Rốt cuộc ngươi cũng tới."
"Thẩm huynh đang chờ ta sao? Thật xấu hổ quá, nếu không bận rộn việc công, ta nên đến thăm Thẩm huynh sớm hơn."
"Ngươi bận giúp Phong Dã thôn tính Kiềm Châu và Đại Đồng, hay là bận giúp Sở vương chiêu binh mãi mã?"
Yến Tư Không cười xòa: "Đúng là chẳng có gì gạt được Thẩm huynh. Người đâu, mở cửa."
Lính ngục mở cửa lao, Yến Tư Không mang rượu và thức ăn, ngồi xếp bằng đối diện với Thẩm Hạc Hiên.
Thẩm Hạc Hiên nhìn Yến Tư Không đặt từng món và rượu lên bàn, lạnh giọng nói: "Yến đại nhân có thể thoải mái đi lại trong đại lao Phong Dã, xem ra được phản tặc coi trọng quá nhỉ."
Yến Tư Không cũng không tiếp lời, chỉ châm hai chén rượu: "Nào, ta mời Thẩm huynh một ly."
Thẩm Hạc Hiên cầm chén rượu lên, dừng hai giây, rồi tạt cả chén rượu vào mặt Yến Tư Không.
Yến Tư Không đã nhắm hai mắt lại nhưng rượu vẫn vào mắt, cay đến độ làm y suýt rơi lệ. Y dùng tay áo lau mặt, cười nhạt: "Rượu này vốn để thỉnh tội với Thẩm huynh, Thẩm huynh muốn uống thế nào thì uống thế đó, giờ 'uống' xong rồi, Thẩm huynh muốn mắng thế nào thì mắng đi."
"Mắng một kẻ vô liêm sỉ chỉ tổ lãng phí miệng lưỡi." Thẩm Hạc Hiên mặt không đổi sắc nói: "Ngươi không cần phải tới làm bộ làm tịch trước mặt ta, muốn chém muốn giết thích làm gì thì làm, đừng hòng ta hàng các ngươi."
"Ta cũng không phải tới khuyên huynh."
"Vậy ngươi tới làm gì? Cười nhạo ta?" Vẻ mặt Thẩm Hạc Hiên dữ tợn: "Cười nhạo ta vậy mà vẫn tin tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi lần nữa, để rồi sơ suất đánh mất Mậu Nhân?"
"Có ta hay không, Mậu Nhân vẫn không chống nổi đại quân của Lang vương, Kiềm Châu cũng vậy, Đại Đồng cũng thế, sớm muộn gì Tây Bắc cũng bị Lang vương bỏ vào túi thôi. Mà có ta, thật ra lại miễn được mấy vạn tướng sĩ chết trận."
"Vô sỉ!" Thẩm Hạc Hiên lạnh lùng nói: "Tên phản tặc bán nước cầu vinh nhà ngươi lại dám nói lớn không biết ngượng như thế. Ngươi nối giáo cho giặc, kéo toàn bộ Trung Nguyên vào nội chiến, có biết bao tướng sĩ đã uổng mạng trên sa trường, có biết bao bách tính phải trôi giạt khắp nơi, ngươi chết vạn lần cũng không đủ để chuộc lỗi!"
Yến Tư Không cười lạnh: "Nếu không có ta, Phong Dã sẽ không mưu phản sao? Nếu không có ta, Sở vương có thể sống tốt ở Vân Nam sao? Nếu không có ta, chẳng lẽ triều đình lại không đánh mất Hà Sáo và Liêu Bắc khiến đất nước suy thoái, man di hoành hành, giang sơn Đại Thịnh nguy nan như chồng trứng sắp đổ* à?"
* trứng chồng lên nhau; trứng để đầu đẳng (ví với tình thế không chắc chắn, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào)
Thẩm Hạc Hiên gầm lên: "Ngươi đúng là già mồm! Những gì ngươi làm đang đẩy Đại Thịnh bên bờ diệt vong, đến lúc ấy ngoại tộc thừa loạn xâm lăng, giang sơn người Hán chúng ta sẽ đi tong hết!"
Yến Tư Không nghiêm khắc nói: "Chính bởi vì không muốn giẫm lên vết xe đổ Tây Tấn Bát Vương nên ta mới đi bồi dưỡng Sở vương nối nghiệp đất nước. Sở vương nhân hậu từ bi, tuổi nhỏ đã giỏi thao lược, chắc chắn sẽ giúp triều đình ta tệ tuyệt phong thanh*, bách tính an cư lạc nghiệp. Ta tuyệt đối sẽ không để tên hôn quân đương thời hủy diệt giang sơn người Hán ta!"
*Tệ tuyệt phong thanh: Không tệ nạn, lành mạnh, tươi sáng
"Giải thích của ngươi lừa được ai chứ đừng hòng lừa được ta!" Thẩm Hạc Hiên giận đến xây xẩm mặt mày: "Sở vương mới mười chín tuổi, tin tưởng phụ thuộc ngươi đủ điều, mà Phong Dã tay nắm trọng binh, một khi đặt chân trở lại kinh đô, cho dù người ngồi trên ngôi vị hoàng đế đó là Sở vương thì người cầm quyền nhất định là ngươi và Phong Dã! Ngươi chẳng qua muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu mà thôi!"
"Đúng!" Yến Tư Không cũng chẳng chịu kém cạnh quát: "Thì sao?"
"Ngươi..." Thẩm Hạc Hiên run rẩy chỉ vào y: "Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạ sói!"
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Thẩm huynh, huynh ta quen biết hơn mười năm, huynh thấy ta tham tài hay tham sắc, tham quyền hay tham danh? Những gì ta làm bị người trong thiên hạ thóa mạ, nhưng ta chịu nhục, một tay diệt hoạn quan, rồi cũng là ta không quản nghìn dặm xa xôi tới bên Sở vương, đóng cọc xây thành cho nó. Đời này của ta chưa từng ham muốn hưởng lạc cá nhân. Huynh còn nhớ bữa rượu chúng ta uống cùng nhau trước khi huynh rời kinh không? Lúc đó ta đã tâm sự với huynh về chí hướng của ta, về lý tưởng của ta, những lời ấy tuyệt không dối nửa chữ, chỉ là cách ta thực hiện nó, huynh không thể chấp nhận được thôi."
"Ngươi đại nghịch bất đạo, không có tính người, đừng có treo cho mình cái danh đại nghĩa vì dân vì nước như thế, chỉ khiến ta coi thường ngươi thêm thôi."
"Ta không cần danh hào gì cả, ngoài Thẩm huynh ra, ta cũng chưa từng giải thích với ai, nhưng Thẩm huynh với ta mà nói không giống những kẻ ngoài kia, ta vẫn luôn tin rằng sẽ có một ngày huynh hiểu ta, và có thể cũng chỉ có mình huynh hiểu ta."
Thẩm Hạc Hiên khinh bỉ: "Nực cười."
"Lẽ nào Thẩm huynh không hy vọng Sở vương làm hoàng đế sao? Thẩm huynh dạy dỗ Sở vương nhiều năm, chẳng lẽ lại không biết nó mới thật sự là đế vương tốt à?"
"Ta hy vọng nó làm hoàng đế, ta cũng từng lấy hy vọng đó ra để thúc ép nó, nhưng vì sao nó không chịu hàng triều đình trở về làm Thái Tử? Vì ngôi vị hoàng đế mà không tiếc phạm thượng mưu phản, kẻ bất trung bất hiếu như thế tương lai mà lên làm hoàng đế lấy hiếu trị quốc trị dân thế nào?"
"Nếu nó trở về làm Thái tử, không nói đến việc có toàn mạng đến ngày lên ngôi hay không, thù của Huệ phi nương nương biết báo làm sao? Nếu không báo thù được cho sinh mẫu của mình chẳng phải càng bất trung bất hiếu hơn à?"
"Ngươi đừng có mà già mồm át lẽ phải."
"Suy nghĩ của Thẩm huynh có phải quá đơn giản rồi không? Cứ liên tục lấy lễ giáo rồi đạo đức ra làm tiêu chuẩn cho người trong thiên hạ. Chuyện thiên hạ và hủ nho ra vẻ thanh cao, ngụy thánh chân không chạm đất có gì khác nhau đâu!"
Thẩm Hạc Hiên biến sắc: "Hay cho tên khéo ăn khéo nói đổi trắng thay đen, người âm thầm giúp phản tặc mưu đoạt lãnh thổ Đại Thịnh, rồi lại giựt dây thân vương mưu phản, ở trong miệng ngươi phản lại thành chính nghĩa."
"Ta không dám nói ta chính nghĩa, ta chỉ biết là thiên hạ Đại Thịnh ta không thể bị hủy hoại trong tay của hôn quân và hoạn quan, chỉ có phò tá minh quân thánh chủ mới có thể thực hiện được lý tưởng của ta."
"Ngươi không phải muốn phò tá nó mà là ngươi đang muốn khống chế nó." Thẩm Hạc Hiên chỉ vào Yến Tư Không, hung dữ nói: "Hợp tác với Phong Dã cùng nhau khống chế nó."
"Thiên hạ sẽ mãi là thiên hạ của Trần gia, tương lai đến ngày Sở vương có thể tự đảm đương một phương, chúng ta sẽ rút."
"Cho dù ngươi bằng lòng rút, còn Phong Dã sẽ nguyện ý rút sao?"
"Phong gia trung lương ba đời, nếu muốn làm phản thì tại sao khi Tinh Viễn vương cầm quyền không làm phản luôn đi? Phong Dã là bị hôn quân và nịnh thần bức phản, nếu gặp minh quân thánh chủ, hắn chính là lương tướng trung thần."
"Mấy lời nói nhăng nói cuội này chỉ có trẻ con ba tuổi mới tin."
"Thẩm huynh tin hay không cũng không thay đổi được gì, bây giờ huynh đang bị giam giữ, cho dù có lòng báo quốc cứu dân cũng chẳng có đất dụng võ, nếu cứ chết già trong ngục như thế thì thật đáng tiếc cho một nhân tài kinh thế như Thẩm huynh. Hôm nay ta tới đây không phải để biện luận đúng sai với Thẩm huynh."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta tới để chỉ cho Thẩm huynh một con đường sống, hơn nữa còn là một con đường sống không phụ lý tưởng, xứng với thực lực của Thẩm huynh."
"Ngươi mơ tưởng..."
"Ta muốn đưa cả nhà Thẩm huynh đến Vân Nam."
Thẩm Hạc Hiên giật mình.
"Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà hầu, trong lòng Thẩm huynh hẳn rõ ràng ai mới là minh chủ có thể khôi phục Đại Thịnh năm xưa, ai mới có thể cho huynh thực hiện lý tưởng tề gia trị quốc, ghi danh sử xanh."
Thẩm Hạc Hiên trầm mặc.
"Hoặc là, Thẩm huynh bằng lòng cùng đám quan lại ngồi không ăn bám, nồi đất vang rền* chìm xuống đáy nước cùng hôn quân."
*Nồi đất vang rền: Ví von hạng người không có tài mà lại giữ chức vị cao.
Yến Tư Không lại rót một chén rượu nữa kính Thẩm Hạc Hiên, sau đó một mình uống cạn: "Ta sắp phải đi sứ cùng Khuyết tướng quân đến Chahar, chuyến này hung hiểm chưa chắc có thể trở ra toàn thân, nếu Thẩm huynh nghĩ thông thì nói cho ta biết, còn không e đã hết đường cứu vãn."
Y đặt chén rượu xuống, đứng dậy rời khỏi nhà giam.
Y cũng không đoán được Thẩm Hạc Hiên sẽ lựa chọn thế nào, nhưng y đã hết tình hết nghĩa, nếu không bởi yêu tài và niệm tình đồng môn xưa, y sẽ không giữ Thẩm Hạc Hiên đến tận giờ. Còn nếu Thẩm Hạc Hiên vẫn cố chấp không tỉnh thì cứ để gã chết già trong ngục đi!
Gặp Thẩm Hạc Hiên xong, y lại đi gặp Phùng Tưởng, Phùng Tưởng không cố chấp như Thẩm Hạc Hiên, hắn không hàng chẳng qua bởi vì người nhà còn ở kinh đô.
Phùng Tưởng là người không quan trọng, Yến Tư Không vốn chẳng muốn làm khó, y sẽ bàn bạc với Phong Dã thả người này ra để hắn một mình hồi kinh, giúp họ gửi một 'bức thư' chấn động toàn thể triều dã.
-----------------------------------
Lúc trở về phủ, mặt và người Yến Tư Không toàn mùi rượu, chỉ muốn thay y phục cho nhanh, song lại bị Phong Hồn đang buồn miệng chặn lại, dí mũi trên người y ngửi nửa ngày.
Bình thường toàn Phong Dã cho Phong Hồn uống rượu, nhưng nó uống toàn rượu lâu năm, rượu thường không lọt được vào mắt sói nó, Yến Tư Không không biết làm sao, liền gọi hạ nhân mang một bầu rượu như đúc tới, đích thân giúp Phong Hồn uống.
Phong Hồn uống rượu xong liền vây quanh Yến Tư Không, cứ liên tục nhào lên người y, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh và lãnh khốc thường ngày. Yến Tư Không thật sự không cản được, bị nó quấn quýt vui đùa nửa ngày đến mệt bở hơi tai.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, người làm mời Yến Tư Không tới ăn cùng Lang vương, y mới thoát thân được.
Phong Dã tuyên bố với bên ngoài mình bị ngã gãy chân cần phải tĩnh dưỡng. Để giữ bí mật nên trong phủ cũng phải giả bộ nằm giường, ăn uống đều phải bưng tới tận nơi.
Sau khi Yến Tư Không vào phòng, Phong Dã liền cho lui người làm. Bấy giờ hắn mới đứng dậy xuống giường, giãn gân cốt, ai oán nói: "Nằm cả ngày còn mệt hơn cưỡi ngựa cả ngày."
"Mấy ngày nữa là lên đường rồi, cố chịu chút!" Yến Tư Không nói: "Ngươi đã bàn bạc với Khuyết Vong chưa?"
"Ừ, mặc dù hắn có thể dịch dung thành bộ dáng của ta, nhưng cũng không thể giống hoàn toàn, thanh âm cũng khác, không che giấu được người thân cận, cho nên ta sẽ chọn hai tên người hầu trung thành hầu hạ hắn. Chúng ta đi nhanh rồi về, hơn nữa còn có thúc thúc quản lý nên sẽ không sao đâu."
"Vậy thì tốt."
Phong Dã đi tới cạnh Yến Tư Không, khẽ ngửi: "Sao trên người ngươi toàn mùi rượu thế? Thẩm Hạc Hiên còn có tâm trạng uống rượu với ngươi à?"
"Không phải, ta cho Hồn nhi uống rượu rồi nó làm đổ lên người ta."
Phong Dã kéo cổ áo y: "Hôi quá, cởi ra đi."
"Để ta về thay..."
"Thay luôn ở đây." Phong Dã giữ vai y, ung dung nhìn.
Yến Tư Không do dự một hồi, song vẫn cởi y phục, có vẻ Phong Dã chê y chậm nên nhanh chóng giật phăng vạt áo y ra, xoay người áp y xuống giường.
"Phong Dã, ngươi vẫn chưa ăn không..."
"Ở đây ta đói hơn." Phong Dã kéo tay Yến Tư Không, để nó phủ lên bộ vị ngang tàng của mình. Yến Tư Không như bị phỏng tay, lập tức rút lại.
Mặc cho hắn áp xuống giường thích làm gì thì làm, trong cơn hỗn loạn, Yến Tư Không vẫn không quên nhắc chính sự: "Phong Dã, ta có việc...cầu ngươi..."
Phong Dã cười nhẹ: "Ngươi muốn ta nhanh hơn, hay mạnh hơn, hay đổi tư thế?"
"Ta...hy vọng ngươi thả Thẩm Hạc Hiên và Phùng Tưởng."
Phong Dã dừng lại, rồi lại dùng sức đâm vào cơ thể Yến Tư Không, chọc cho người dưới thân run lẩy bẩy. Hắn hừ lạnh: "Có phải ngươi không còn nhớ? Ta đã bảo đừng nhắc tới nam nhân khác trước mặt ta, nhất là trong lúc này."
Yến Tư Không ôm cổ Phong Dã, tình nồng ý mật dùng trán cọ cọ gò má người kia: "Thả bọn họ đi!"
Phong Dã bị kích thích thú tính, hắn không trả lời, chỉ biết đưa mình ngày một lún sâu, ngày một mê đắm vào thân thể và linh hồn khó kiểm soát của người dưới thân.
--------------------------------------
Trước khi đi, Phong Dã sai người thả Phùng Tưởng, mà Thẩm Hạc Hiên cũng đồng ý, bằng lòng đến Vân Nam. Lúc đầu Phong Dã không đồng ý, cho rằng để Thẩm Hạc Hiên đi phò tá Trần Mộc sẽ giúp Trần Mộc lớn mạnh và khó khống chế hơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Yến Tư Không thuyết phục, Yến Tư Không lo Trần Mộc không quyền không thế, lại còn trẻ, bây giờ nắm quân quyền trong tay, lỡ bên cạnh có kẻ mang ý đồ xấu, hoặc triều đình dùng mưu quyền dụ dỗ, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.
Lo liệu xong sự vụ Đại Đồng, Phong Dã mặc áo giáp Nguyên Nam Duật, đeo mặt nạ của cậu. Phong Dã cao hơn Nguyên Nam Duật một chút, nhưng thân hình ai nấy cũng đều khỏe khoắn, mặc giáp nặng trên mình, lại còn ngồi trên lưng ngựa nên nhìn cũng không khác nhau quá nhiều. Hắn và Yến Tư Không dẫn ba nghìn hộ vệ và lễ hậu, rời khỏi biên giới phía Tây, tới bộ lạc Chahar.
Hiện Chahar trú đóng ở nơi không xa Đại Đồng là mấy, chỉ mất hai ba ngày đi đường, từ xa đã có thể thấy vô số nhà bạt và súc vật nuôi thả trải rộng trên thảo nguyên. Trước kia chúng không đóng quân ở đây, sau khi nghị hòa cùng triều đình mới đặc biệt dời đến nơi gần Đại Đồng và Hà Sáo để ra uy với Phong Dã.
Nhi tử của Nadakhan là Turku đích thân ra tiếp đón, thấy một đống rương hậu lễ thì mặt mày hớn hở lắm, cực kỳ khách sáo với bọn họ. Sau khi sắp xếp hộ vệ bọn họ đóng quân cách đó không xa, hắn liền dẫn Phong Dã, Yến Tư Không và hai thị vệ thiếp thân đi gặp Nadakhan.
Trên đường, Turku giả mù sa mưa với Yến Tư Không bảo rằng chúng rất áy náy khi đã giết sứ thần của Lang vương, sau đó còn nói với họ, sứ thần triều đình ở đây đã lâu cũng rất muốn gặp bọn họ.
Yến Tư Không biết, người bọn chúng muốn gặp là mình cho nên y bình thản đáp, theo lễ nghi bọn họ hẳn nên bái kiến Đại Hãn* trước, còn về sứ thần Đại Thịnh, y tất gặp trên yến hội sau.
*Cách gọi khác của Nadakhan, tên tiếng trung của Nadakhan là Na Đáp Hãn.
Chương 14:
Trong cái lều Mông Cổ lớn nhất, xa hoa nhất, bọn họ gặp được thủ lĩnh Chahar – Nadakhan.
Chahar vốn là một nhánh trong mười ba bộ lạc dưới trướng Ngõa Lạt. Khi Ngõa Lạt thống nhất Mông Cổ, đám bộ lạc man rợ này còn bị trấn áp, nhưng Ngõa Lạt vừa bại, chúng lập tức bị chia năm xẻ bảy ra, bắt đầu nội đấu và quẫy nhiễu biên cương. Chahar hiện là bộ lạc lớn nhất còn tồn tại ở Mông Cổ, nhưng so sánh với tộc Ngõa Lạt cường thịnh năm đó thì đúng là một trời một vực.
Nadakhan đã gần sáu mươi, nhưng tóc vẫn đen bóng, thân thể cường tráng, trên mặt hằn những nếp nhăn như rãnh sâu ghi lại cuộc đời đầy bão gió của gã. Kẻ này đã từng giết cha mình để kế thừa ngôi vị đứng đầu Chahar, là một kẻ tàn nhẫn.
Yến Tư Không và Phong Dã khom người thật sâu hành lễ với gã, cũng dâng cho gã mười rương trân bảo và năm vị mỹ nữ.
Nadakhan vừa nhai đậu phộng trong miệng, vừa nhìn hai người từ trên xuống dưới, sau đó đưa mắt dừng lại trên người Yến Tư Không: "Ngươi là Yến Tư Không đó à?"
"Bẩm Đại Hãn, là tại hạ."
"Nam nhân này, da mịn thịt mềm, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ nhân của chúng ta, thảo nào hoàng đế người Hán lại cho ngươi làm Phò mã."
Yến Tư Không hơi khom người: "Tại hạ hổ thẹn."
"Phò mã đã là gì." Một kẻ bên cạnh Nadakhan không khách khí cười nhạo: "Lang vương còn coi hắn là nữ nhân cơ mà."
Đám người Mông Cổ trong phòng cười to.
Phong Dã nghiêm mặt lại.
Yến Tư Không vẫn bình tĩnh nói: "Đại Hãn là thủ lĩnh Chahar, là vương tương lai của Mông Cổ, không ngờ lại dung túng thuộc hạ lấy những lời đồn đãi ở chợ búa ra nói bừa, thực sự làm ảnh hưởng đến uy nghi của Đại Hãn." Mắt y liếc về phía kẻ kia: "Huống hồ, trong lễ nghi người Hán chúng ta, không được vương thượng cho phép mà nói leo là đại bất kính."
Gã kia nhướn mày, vỗ bàn định nổi giận.
Nadakhan trầm giọng nói: "Wool."
Kẻ được gọi là Wool lập tức đàng hoàng lại, nhưng vẻ mặt gã ta vẫn rất giận dữ, trợn tròn con mắt trừng Yến Tư Không.
Nadakhan khịt mũi: "Không hổ là Tiến sĩ, miệng lưỡi bén nhọn, chỉ là, đây không phải ở Đại Thịnh các ngươi, chúng ta cũng rất chướng mắt với lễ nghi người Hán, càng không tới phiên ngươi dạy người của ta."
Yến Tư Không cười nhạt: "Đại Hãn dạy phải."
Nadakhan nhìn sang Phong Dã, chỉ vào hắn: "Ngươi là tướng quân che mặt dưới trướng Lang vương, Khuyết Vong à?"
Phong Dã chắp tay: "Bái kiến Đại Hãn." Hắn giảm thấp giọng nói, nghe vào cực kỳ trầm ổn.
"Ta từng nghe nói về ngươi, ngươi là đệ nhất dũng tướng của quân Lang vương, rất giỏi võ."
"Đại Hãn quá khen."
"Vì sao ngươi lại đeo mặt nạ?"
"Hồi nhỏ bị hủy dung, vì vậy không thể để người khác nhìn thấy."
"Tại sao vậy?"
"Không nhớ rõ."
Nadakhan chế giễu: "Nếu ta lệnh ngươi cởi mặt nạ thì sao?"
Phong Dã bình tĩnh đáp: "Ta từng thề không cho bất kỳ ai thấy khuôn mặt xấu xí của mình, trừ phi ta chết. Bây giờ ta đang ở doanh trại của Đại Hãn, nếu Đại Hãn ép ta phải tháo mặt nạ xuống, ta cũng đành tòng mệnh, nhưng chỉ kiếm chút niềm vui mà đi nhục mạ sứ giả, nếu để chuyện này truyền ra, e Đại Hãn sẽ mất hết thể diện."
Nadakhan hơi biến sắc, hừ mạnh.
Wool không chịu nổi nói: "Đại Hãn, đám người Hán này giỏi nhất là kiếm cớ, ngài đừng tin lời chúng."
"Câm miệng." Turku cau mày mắng: "Wool, trước mặt Đại Hãn chưa tới phiên ngươi nói chuyện."
Wool giận đến xanh mặt.
Nadakhan phất tay: "Được rồi, đám người Hán các ngươi đều là khách từ phương xa tới, ngồi xuống đi."
Phong Dã và Yến Tư Không liếc nhau một cái, rồi mới ngồi xuống.
"Chúng ta biết các ngươi tới làm gì, thú thực với các ngươi, triều đình đã đồng ý phong cống rồi." Nadakhan cà chớn nhìn bọn họ.
Yến Tư Không cười, đáp: "Triều đình đã đồng ý, Đại Hãn cũng đồng ý sao?"
Nadakhan trừng mắt lên: "Vốn là chúng ta ngỏ ý, sao chúng ta lại không đồng ý được?"
"Nếu Đại Hãn cũng đồng ý, vậy hiện tại đáng nhẽ phải trói ta dâng cho triều đình để bày tỏ thành ý rồi. Còn nếu Đại Hãn vẫn giữ ta lại, ta cũng chắc chắn không phụ kỳ vọng của Đại Hãn mà tỉ mỉ phân tích cho Đại Hãn, vì sao Đại Hãn nên bỏ triều đình mà theo Lang vương."
Nadakhan cười lạnh: "Được, ta đây nghe xem."
Yến Tư Không chắp tay, không nhanh không chậm phân tích rõ mặt lợi và hại cho Nadakhan, những lúc cần bày tỏ thành ý thì tâng bốc Nadakhan lên tận mây xanh, song những lúc cần phải thể hiện binh lực của Đại Đồng thì cũng tuyệt đối không nhu nhược. Nadakhan nghe vào như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Với tình hình hiện tại, Chahar chọn triều đình hay chọn Lang vương, kỳ thực đều có mặt lợi và hại.
Dù sao triều đình cũng đã kết liên minh với Chahar, cung cấp cho Chahar rất nhiều vàng bạc và quân bị, giúp gã thống nhất nhiều bộ lạc nhỏ rải rác, trở nên ngày một mạnh mẽ hơn. Tuy nói kẻ giết cả cha ruột như Dakhan không để vào mắt chuyện bội ước, nhưng quan trọng phải có đủ điều kiện để mê hoặc gã.
Còn Lang vương thì sao, cũng nhiều lợi ích lắm. Sau khi Lang vương chiếm được Hà Sáo, kế hoạch giao thương giữa nhân dân hai bên là thứ khiến Nadakhan mê mẩn nhất, hơn nữa đại quân Lang vương ở Đại Đồng vẫn luôn rình mò gã như hổ đói, Nadakhan không phải kẻ ngu, gã biết một khi ép Lang vương khai chiến thật, gã không có phần thắng.
Nadakhan chọn triều đình hay Lang vương, thực chất là chọn phong cống hay giao thương, ai cho gã được nhiều lợi ích hơn thì gã sẽ chọn kẻ đó. Yến Tư Không nắm rõ điểm này, vì vậy đã lấy thân phận từng là Hữu thị lang Bộ binh và cận thần của Chiêu Vũ đế phân tích cho Dakhan rõ ràng rành mạch về tài lực của triều đình, xét đến cùng, bất kể Dakhan có yêu cầu triều đình phong cống thế nào thì kết quả đều không thể đạt được.
Với tài hùng biện của Yến Tư Không, cho dù sứ giả triều đình có ở đây thì cũng bị y đánh cho tơi bời, huống hồ ở đây chỉ có một đám man di, đương nhiên cả đám bị y nói cho sửng sốt.
Muốn Nadakhan bị Yến Tư Không thuyết phục là không có khả năng, nhưng trong lòng gã chắc chắn đã hoài nghi, cuối cùng, gã lệnh Turku sắp xếp bọn họ đi nghỉ ngơi.
Trở về trướng, sau khi cho lui toàn bộ người làm, Phong Dã mới tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn dật phong thần. Hắn phàn nàn: "Mẹ nó chứ, Khuyết Vong đeo thứ đồ chơi này quanh năm thế nào vậy, thật bí."
Yến Tư Không làm ẩm khăn, rồi đưa cho hắn, nghe hắn nói mà lòng không khỏi khó chịu: "Cũng không biết đệ ấy đeo bao lâu mới quen." Người đời đều bảo y có tướng mạo giống Phan An, mặt Nguyên Nam Duật rất giống y nhưng bởi vì chữ 'Hình' trên trán mà phải đeo mặt nạ quanh năm, bảo sao mà y không xót xa được chứ.
Phong Dã không đáp, chỉ nhíu mày nhìn y.
Yến Tư Không bình tĩnh lại, dùng khăn vải lau mặt cho Phong Dã.
Phong Dã ôm eo y, nheo mắt lại: "Tên man cẩu đó dám đùa giỡn ngươi, sớm muộn gì ta cũng giết gã."
"Không được kích động, Wool là đại tướng của Chahar, tính tình tuy lỗ mãng nhưng được cái kiêu dũng thiện chiến, về sau nói không chừng sẽ cần dùng."
Phong Dã hừ lạnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người lập tức tách ra, còn Phong Dã nhanh chóng đeo mặt nạ lên.
Hóa ra là Turku dẫn người mang cơm cho họ, tiện thể thông báo với bọn y ngày tổ chức yến hội thiết đãi, sứ thần triều đình cũng sẽ tham gia.
Yến Tư Không giữ Turku không cho hắn về, mà thân thiết mời hắn ngồi dùng bữa cùng họ.
Turku sao lại không biết Yến Tư Không đang tính toán gì, song hắn không biết từ chối làm sao nên đành phải ngồi xuống.
Ba người vừa uống rượu, vừa hàn huyên, Phong Dã không biết ăn nói, Yến Tư Không thì giỏi khua môi múa mép, tâng bốc Turku suýt không xuống đất được. Rượu quá tam tuần, Yến Tư Không mới nhắc đến mục đích thực sự của mình, hy vọng Turku khuyên Nadakhan kết liên minh với Lang vương, tương lai sẽ giúp Turku gã thừa kế ngôi vị Chahar, còn hứa hẹn sẽ nâng đỡ hắn lên làm vương Mông Cổ tương lai.
Turku mặc dù là trưởng tử của Nadakhan, nhưng người Mông Cổ không có truyền thống lập đích lập trưởng, bình thường cứ ai là vương tử vạm vỡ nhất sẽ được lên làm Khả Hãn, mà Turku thì không phải vương tử tốt nhất, cũng không được sủng ái, chỉ là, mẫu thân của hắn là Nadakhan de Quese, nghe đồn là một Mẫu Dạ Xoa*, Nadakhan hung ác dũng mãnh, tiểu thiếp thành đàn lại chỉ sợ mỗi lão bà này.
*Mẫu Dạ Xoa: chỉ những người đàn bà hung dữ
Turku bị Yến Tư Không dụ dỗ đến lâng lâng, hắn vỗ ngực, lớn miệng cam đoan với Yến Tư Không chắc chắn sẽ đi khuyên Nadakhan, cuối cùng còn nhận hậu lễ của Yến Tư Không, vô cùng vui vẻ rời đi.
"Nadakhan trông còn có bản lĩnh, nhi tử này của gã lại là một phế vật." Phong Dã khinh thường nói.
Yến Tư Không cười lạnh: "Phế vật cũng không phải cực kỳ vô dụng."
"Hắn sẽ đi khuyên Nadakhan thật sao?"
"Cho dù đi thì Dakhan chưa chắc đã nghe hắn, trước đó nhất định hắn cũng từng nhận lễ của triều đình, ta cũng chẳng trông mong hắn làm nên trò trống gì, chỉ cần đừng phá chúng ta là được." Yến Tư Không uống một ngụm canh, hôm nay y đã nói quá nhiều, nói đến khô cả họng.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không: "Ngươi thấy chúng ta nắm bao nhiêu phần thắng?"
Yến Tư Không đặt chén xuống, hít sâu một hơi: "Thành thật mà nói thì năm mươi năm mươi. Chúng ta phải có một lý do để Nadakhan không thể không liên minh với chúng ta, lý do đó phải lớn đến mức vượt xa cái giá phải trả khi phản bội đồng minh, bây giờ xem ra vẫn chưa đủ."
Phong Dã nheo mắt lại: "Lúc ở Đại Đồng ngươi bảo đã có kế hoạch, hóa ra là để ta thả ngươi đi."
Yến Tư Không bất đắc dĩ nói: "Nếu ta không đi thì sẽ không có khả năng đàm phán thành công, mà ta đi, chúng ta còn có hy vọng."
"Nếu không hòa đàm thành công, có thể chúng ta sẽ chết, nhất là ngươi."
Yến Tư Không im lặng một hồi: "Chỉ có gặp sứ thần triều đình, ta mới có thể dò thái độ Nadakhan."
"Ta có một kế."
"Hửm? Nói nghe thử."
"Chỉ dựa vào mình miệng ngươi, nhiều nhất là Nadakhan đặt chúng ta ngang hàng với triều đình, nhưng như vậy không đủ để gã bội tín hủy minh. Muốn dồn gã vào đường cùng, phải cho thuốc mạnh."
"Thuốc mạnh gì?" Yến Tư Không nhíu mày, có dự cảm không lành.
Phong Dã nâng cằm Yến Tư Không, để tai y kề sát bên môi mình, thấp giọng nói.
Yến Tư Không kinh hãi: "Ngươi điên thật rồi."
Sắc mặt Phong Dã bình tĩnh: "Ta cho rằng kế này sẽ thành."
"Nếu ngươi làm vậy, ngay cả các ngươi cũng đừng hòng thoát thân."
"Chẳng phải ngươi nói chúng ta đang đánh cược sao? Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, ngươi đã dám đưa mình đến trước mặt kẻ địch rồi mà còn sợ mạo hiểm à?"
"Phong Dã, ta cho rằng đã nhiều năm như vậy ngươi cũng phải thành thục và chững chạc hơn nhiều." Yến Tư Không nghiến răng: "Tại sao ngươi vẫn thích đánh liều như thế? Ngươi là chỉ huy tam quân, há lại đi mạo hiểm tùy tiện? Ngươi để ta khẩu chiến với sứ thần triều đình ít nhất ta còn nắm chắc tám phần thuyết phục..."
"Vừa rồi ngươi nói là năm phần." Một tay Phong Dã kéo y vào lòng mình, hắn nắm cằm y nghịch ngợm: "Đúng là không thể lơ là với ngươi khắc nào hết."
"Ta đang nghiêm túc."
"Ta cũng đang nghiêm túc." Phong Dã kiệt ngạo: "Ngươi luôn thận trọng, hành động cực kỳ cẩn thận, thực tế ngươi thử suy nghĩ xem, kế này mới có khả năng thành công nhất."
Yến Tư Không còn định phản bác thì Phong Dã đã cúi người xuống ngăn chặn đôi môi mềm mại, hắn thô bạo mà cuồng nhiệt cướp đoạt hơi thở trong miệng y, cho đến khi y bị hôn đến thở hổn hển.
Phong Dã nhẹ nhàng mơn trớn làn da trơn mềm của Yến Tư Không, ghé bên tai y nói: "Ta là Lang vương, nghe ta." Thanh âm khàn khàn, không giận mà tự uy.
Yến Tư Không khẽ liếm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, trong đầu suy tính 'kế' mà Phong Dã nói, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top