Chương 11+12
Chương 11:
Hôm dạ tiệc, Phong phủ đông như trẩy hội, tiếng người rối rít. Hơn nửa các nhân vật có tiếng ở kinh thành đều được mời đến, vui vẻ dự tiệc.
Thời điểm Yến Tư Không đến thì thấy Tiết bá đang đón khách ở cửa. Thấy y tới, lão liền chào hỏi nhiệt tình: "Yến đại nhân, đa tạ Yến đại nhân đến dự."
Yến Tư Không nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Các ngươi trói kỹ Phong Hồn chưa đấy?" Nhiều người tới như vậy, nếu để con sói lớn kia đi lang thang, e rằng hù chết vài người mất.
Tiết bá cười hì hì: "Yến đại nhân cứ yên tâm." Rồi lão dặn dò đầy tớ bên cạnh: "Dẫn Yến đại nhân lên ghế đầu."
"Không được." Yến Tư Không ngăn cản: "Ta chỉ là một tiểu lại, ngồi trên đó không tiện lắm, để ta tự tìm chỗ đi."
"Chuyện này..."
Yến Tư Không cười nói: "Nếu thế tử nhà ngươi có ý kiến gì thì ta sẽ đích thân giải thích với hắn." Nói xong cũng không chờ Tiết bá đáp lại, y liền đi thẳng vào phủ.
Lúc này đang là đầu hè nên khí trời dễ chịu, bàn rượu được bày trong sân, Yến Tư Không quét mắt một vòng liền bắt gặp ngay người quen --- Chu Mịch Tinh.
Chu Mịch Tinh thấy y thì rất kinh ngạc: "Yến lão đệ, thật khéo..." Phong Dã mời tiệc phần nhiều là cao quan quý tộc, tuy Yến Tư Không mới làm thị độc cho Thái tử nhưng vẫn chẳng có tiếng tăm gì, thế mà cũng được mời đến đây, không thể không khiến hắn bất ngờ.
Yến Tư Không không giải thích, cười nói: "Tiểu đệ có thể ngồi cùng với Chu huynh không?"
"Mời mời mời, mau ngồi xuống." Chu Mịch Tinh nói: "Ài, ta giới thiệu cho đệ, vị này là Nhị công tử nhà Cao đại nhân Đại Lý Tự khanh*, vị này là Trương đại nhân phủ Tế Nam vừa vặn hồi kinh báo cáo công việc, vị này là..."
*Đại Lý Tự: Tượng trưng cho tòa án cao nhất thời cổ đại Trung Quốc. Nó thường chịu trách nhiệm xem xét các thủ tục tố tụng tư pháp ở tất cả các cấp hành chính và chỉ ra các vụ kiện để tái thẩm bởi các quan chức tòa án hoặc chính hoàng đế. Quan lớn làm việc ở đây được gọi là Đại Lý Tự khanh.
Mấy người họ chắp tay vái nhau.
"Vị này ấy hả, chính là tâm phúc gần đây của ta ở kinh sư." Chu Mịch Tinh vỗ bả vai Yến Tư Không một cái, cười nói: "Tháng năm trăm hoa đua nở, thánh thượng mở lại kinh diên, chính vị Yến lão đệ Yến Tư Không này đã xuất chúng trên lễ kinh diên đó, tướng mạo y trẻ tuổi phi phàm kinh diễm tứ phương, ngay cả thánh thượng cũng phải khen tấm tắc."
"Chà, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
"Ta từng nghe, trên lễ kinh diên, hiền đệ phất đầu ngọn gió*, ngay cả Thẩm Hạc Hiên đoạt tam nguyên còn không bì kịp."
*Phất đầu ngọn gió ở đây chỉ không ai sánh nổi.
Yến Tư Không khiêm tốn đáp: "Tiểu đệ bất tài, có chút tài mọn thôi. Viện Hàn Lâm ngọa hổ tàng long*, tiểu đệ không tính là gì."
*Ngọa hổ tàng long: Đầm rồng hang hổ
"Khiêm tốn, quá khiêm tốn rồi, ha ha ha."
"Nghe hiền đệ được Nhan các lão cho làm thị độc của Thái tử?"
Yến Tư Không đáp: "Đúng vậy."
Ai trong đây cũng hai mắt sáng lên: "Thái tử có hiếu học không?"
Yến Tư Không cười: "Thái tử thông minh hơn người, nhanh nhạy hiếu học, đợi một thời gian, tất thành một đại minh quân thánh chủ." Y biết đám người này căn bản không quan tâm thái tử Mộc có 'hiếu học' hay không, chúng chỉ hỏi thăm từ miệng y để biết đường lo liệu mà thôi.
Bọn họ còn định tiếp tục thăm dò thêm nhưng đều bị Yến Tư Không khéo léo cản lại.
Vừa lúc Phong Dã xuất hiện, ánh mắt khách khứa trong sân liền nhất thời bị tiểu Lang Vương anh tư hiên ngang, tràn đầy dã tính hấp dẫn.
Hôm nay Phong Dã diện thường phục lam nhạt đối khâm*, eo đeo đai tê giác, quần dài đen kết hợp với giày gấm viền tơ vàng tôn lên vòng eo thon gọn cùng đôi chân dài miên man của hắn. Hắn cao lớn mà tuấn dật, thật sự nhìn thôi cũng khiến người ta thẹn cái túi da trên người mình.
*Đối khâm: Là một kiểu dáng áo Hán phục, hai vạt áo đối xứng nhau, cài giữa ngực.
Đầu tiên Phong Dã thỉnh tội với tân khách, giải thích rằng bởi vì mình không hợp thủy thổ nên thân thể không gặp khách được vân vân, rồi sau đó lại thay mặt Tĩnh Viễn vương nói lời cảm ơn. Ăn nói trôi chảy, nhưng cho dù hắn có nói khiêm nhường thế nào đi chăng nữa thì căn bản vẫn không che được cái kiêu ngạo đã ăn vào xương tủy kia.
Phong Dã vừa nói, ánh mắt vừa dò xét tứ phương.
Yến Tư Không nghe lời xì xào bán tán xung quanh, có nghị luận về dung mạo Phong Dã, cũng có về thế lực của Tĩnh Viễn vương, vân vân...Y bỏ ngoài tai không nghe nữa, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Phong Dã.
Thời điểm ánh mắt hai người cách một khoảng xa gặp nhau, khóe miệng Yến Tư Không khẽ nhếch lên, y giấu đi nụ cười, y biết vừa rồi Phong Dã nhất định đang tìm y.
Dạ tiệc bắt đầu, vũ nhạc hân hoan, tiệc tùng linh đình, bầu không khí cực kỳ sôi động.
Yến Tư Không uống rượu với đám Chu Mịch Tinh nhưng tâm tư lại không đặt ở đây, y luôn lén liếc lên trên vài lần, chỉ thấy Phong Dã đang cười nói uống rượu với khách nhân.
Từ nhỏ Phong Dã đã sống ở doanh trại, trưởng thành cũng ở doanh trại nên không khỏi mang theo cái ngang ngạnh phóng túng của nam nhi trên sa trường, dù là lời nói hay cách xử sự cũng đều thấy thiếu lễ giáo rõ ràng, có lúc hắn còn thẳng thừng đến hùng hổ doạ người. Tất nhiên, lễ nghi phiền phức không phải thứ tốt gì, nói hắn không hợp với lễ giáo cũng dễ hiểu, nhưng đặt trong hoàn cảnh này, Yến Tư Không vẫn ít nhiều có phần lo lắng hắn mở tiệc đãi khách lại thành đắc tội với người ta.
Chỉ thấy hắn tựa hồ khá khéo léo nên trong lòng y mới an tâm phần nào.
Kết thúc vũ nhạc, Thiêm Đô Ngự sử* viện Đô Sát Bùi Phạm rượu ngon trong bụng liền nổi hứng làm thơ: "Thơ rượu thơ rượu, có thơ mới có rượu ngon, tại hạ đề nghị, ai có thơ thì làm thơ, có rượu thì mời rượu, thế nào?"
"Được!"
"Bùi đại nhân làm một bài trước đi!"
"Vậy tại hạ đành tung gạch nhử ngọc trước vậy!" Mặt Bùi Phạm ửng đỏ, lão cười giơ ly rượu lên, lắc lắc vài cái rồi cao giọng ngâm:
"Tàm diệp xuân phong khởi, thương gia hiểu lộ đoàn. Hạc minh sơ cảnh hậu, nhạn thượng dục lăng hàn.
Nguyệt kính như khai hạp, vân anh tự chuế quan. Thanh tôn đối mân tự, cao yến hữu dư hoan."
*Trích từ <<Bát Nguyệt Phụng Giáo Tác>> của Lý Kiệu, tạm dịch:
Lá tằm hân hoan bay phấp phới, sương sớm còn đọng trên cỏ lau
Hạc ré báo động thời gian tới, chim nhạn vội vàng tránh gió mau
Trăng tròn le lói gương soi sáng, mây mù đan thành lớp mũ len
Trời thu say mình trong rượu ngọt, ngân nga tiệc lớn quá vui mừng
"Được, thơ hay!"
"Tới, chúng ta kính Bùi đại nhân một ly."
Bùi Phạm mở đầu rồi, các sĩ phu cũng muốn trổ tài liền rối rít ngâm thơ làm phú, dùng thơ rượu kết bạn, thật không phụ lòng trăng thanh gió mát dịu dàng.
Đến bàn Yến Tư Không, Chu Mịch Tinh liền ồn ào nói: "Bàn chúng ta, để Yến hiền đệ làm đi."
Phong Dã nâng ly rượu, thong thả bước tới, cười mỉm nhìn Yến Tư Không: "Nghe nói Yến đại nhân tài hoa hơn người, bọn ta đây rất mong đợi."
"Hóa ra thế tử cũng từng nghe nói về Yến đại nhân."
"Độc chiếm thánh khen trên lễ kinh diên, có ai chưa nghe chứ." Phong Dã hướng về phía Yến Tư Không mà nâng ly lên: "Mời."
Yến Tư Không mỉm cười chắp tay với mọi người: "Vậy tại hạ đành bêu xấu vậy."
"Mời."
Yến Tư Không nhìn ly đồng trong tay, nghĩ ngợi một lát rồi lấy giọng trong trẻo sang sảng, từ từ ngâm:
"Thiên công xuất mỹ tửu, tương tòng bộ vân cù.
Thanh long tiền phô tịch, bạch hổ trì khạp hồ.
Nam đẩu công cổ sắt, bắc đẩu xuy sanh vu.
Thùy lộ thành vi ác, bôn tinh phù luân dư."
*Trích từ <<Diễm Ca>> của tác giả vô danh thời Hán, tạm dịch:
Rượu ngọt trời ban, lên đường mây
Chiếu Thanh Long trải, rượu Bạch Hổ mời
Đàn Nam Đẩu gảy, sênh Bắc Đẩu chơi
Sương rơi hạ màn, sao rơi đưa tiễn.
Ngâm một bài mà khiến mọi người kinh hãi không thôi.
"Hay cho một câu 'Rượu ngọt trời ban, lên đường mây', một bầu rượu xuống bụng mà bọn ta được lên mây xanh, ha ha ha, thơ đẹp, thật sự là thơ đẹp."
"Thơ hay, Yến đại nhân quả thực khiến bọn ta kinh diễm."
Yến Tư Không liên tục đáp: "Khách khí, khách khí."
Phong Dã hơi nheo mắt lại, hắn nhìn dung nhan tuấn mỹ ửng đỏ hòa với đôi ngươi ngà ngà say, ngập tràn tài hoa của Yến Tư Không mà hô hấp trở nên dồn dập, hắn nghe bốn phía không ngớt lời hâm mộ tán dương y lại đắc ý cứ như đang khen mình.
"Yến đại nhân, ta muốn mời ngươi một ly."
"Yến lão đệ, tới tới, ly này ngươi phải uống, mười lăm tháng sau, phủ ta mở tiệc ngắm trăng, ngươi phải tới đó."
"Yến đại nhân, ta cũng kính ngươi..."
Mắt thấy Yến Tư Không sắp bị rượu mời nhấn ngập đầu, Phong Dã liền tiến một bước đến cạnh y, cầm lấy rượu trong tay y: "Chư vị cứ luân phiên như thế, Yến đại nhân sợ rằng sẽ nằm ngang về mất."
"Ha ha ha, sao thế tử lại đột nhiên ngăn bọn ta mời rượu vậy?"
"Tuy ta là võ tướng nhưng từ nhỏ phụ thân đã dạy ta phải quý trọng người tài." Phong Dã cười nói: "Không bằng ta thay Yến đại nhân tự uống ba ly, còn thừa thì để lần sau uống." Nói xong, cũng không chờ những người đó đồng ý, hắn đã uống một hơi cạn sạch rượu Yến Tư Không.
Yến Tư Không định ngăn cản nhưng không kịp, trong đầu nghĩ, tửu lượng Phong Dã còn không bằng mình, sao lại dám cản rượu cho y chứ?
Phong Dã căn bản không cho người khác chen lời vào, liền nhanh chóng uống sạch ba ly, sau đó cười như không cười nhìn mọi người.
Thức thời ai cũng rối rít lui ra. Tiểu thế tử này tỏa ra khí thế bức người, tựa như dám đi lên phía trước một bước, hắn sẽ lao vào cắn người vậy.
Sau khi mọi người tản đi, thân hình Phong Dã liền lảo đảo, Yến Tư Không bèn đỡ hắn ngồi xuống: "Thể tử, ngươi không sao chứ?"
Phong Dã khoát khoát tay: "Vài ly rượu thôi, hề hấn gì."
Yến Tư Không không biết làm sao đành cười một tiếng, đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Tửu lượng của ngươi còn không cả bằng ta, khoe tài cái gì."
Phong Dã làm bộ tức giận: "Ta cản rượu cho ngươi mà ngươi không cảm ơn thì thôi, còn dám chế nhạo ta?"
"Không dám, không dám." Yến Tư Không cười nói: "Uống hớp trà xanh này giải chút men rượu đi." Rồi y rót một ly trà cho Phong Dã.
Phong Dã đẩy trà ra: "Không uống."
"Ngươi ấy..."
Phong Dã nắm bình rượu trong tay: "Mới vừa rồi ta nghe bọn họ nói sẽ cầu Nhan các lão tứ hôn cho ngươi, nghe nói là thiên kim Thượng thư nào đó."
Yến Tư Không nhíu mày: "Vậy sao? Thượng thư nào? Thiên kim mấy tuổi rồi?"
Phong Dã liếc xéo y: "Xem ra ngươi rất mong đợi."
"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng mà, tuổi ta cũng không còn nhỏ nữa."
Phong Dã trừng mắt nhìn y: "Ta còn chưa hứa hôn thì ngươi dựa vào cái gì mà gả chứ."
"Sao lại so sánh cái này, chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng phải thắng ta một nước sao? Dẫu sao ta cũng hơn ngươi năm tuổi đó."
"Ngươi muốn thú thê đến vậy à?" Trên mặt Phong Dã đã có phần tức giận.
Yến Tư Không không biết tại sao Phong Dã lại giận dữ, chỉ thấy hắn rất mất hứng liền không thể làm gì khác hơn là cười nói: "Kỳ thực ta không để tâm vào chuyện này, nhưng phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, nếu lão sư đã hứa hôn, ta há có thể không theo." Y không hề nói láo, y chẳng muốn thú thê chút nào, thậm chí còn chẳng muốn có con nối dõi, nhưng hôn nhân đại sự há lại để y làm chủ. Đối với việc thú thê, suy nghĩ của y không khác gì hồi nhỏ, điểm khác biệt duy nhất là, mặc dù không muốn kết hôn, cũng chẳng muốn cưới ai nhưng nếu đã kết hôn rồi thì nhất định phải là nữ nhi thế gia vọng tộc.
Phong Dã mím môi, đẩy y ra, đứng dậy rời đi.
"Thế tử..." Yến Tư Không cười, lắc đầu đành chịu.
Chương 12:
Người ngoài ai cũng cho rằng, Phong Dã khuất phục trước tài tình của Yến Tư Không trong dạ tiệc nên mới có tư giao, điều này đã cho hai người họ từ nay về sau qua lại với nhau không khiến người khác bất ngờ nữa.
Phong Dã chê phủ Yến Tư Không đơn sơ nên nay đưa mấy sấp vải lụa, mai lại tặng đôi bình rượu ngon, Yến Tư Không cũng chẳng khách khí liền nhận hết toàn bộ.
Trái lại, sau buổi dạ tiệc bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, bởi vì Phong Dã đến nơi Triệu Phó Nghĩa báo cáo.
Cảnh vệ đóng quân ở kinh thành khoảng hơn ba chục ngàn người, chủ yếu gồm ba ngàn lính cấm vệ bên trong thành quách và hai chục ngàn quân thủ Cảnh Sơn, còn lại là bảy tám ngàn người rải rác ở Mật Vân, khai thông nhiều tuyến đường. Trong đó, Phó tổng binh phủ Thuận Thiên Triệu Phó Nghĩa lãnh đạo quân Cảnh Sơn phòng giặc trong chống địch ngoài là chính, cũng tức là người giữ thế thủ kinh sư. Nhờ có hắn khống chế được cả nội ngoại nên trị binh có cách không loạn ngoài, binh hiểu đạo lý không giặc trong.
Nơi Phong Dã đến, chính là chi đội tinh nhuệ này, đi mấy ngày liên tiếp không về kinh, khẳng định vô cùng bận rộn.
Yến Tư Không cũng chẳng rỗi rãnh, lễ mừng thọ của hoàng đế sắp tới, bọn họ đang làm công tác cuối cùng là soát lại sử sách, để cầu không xảy ra bất kỳ sơ suất trên câu chữ nào.
Đêm nay, đúng lúc y soát đến cuộc chiến Kình Châu mười lăm năm trước. Chiến dịch này khắc sâu trong lòng y chẳng kém gì trận chiến thủ thành Quảng Ninh, và tất nhiên, sau một phen tô điểm trắng trợn thì kẻ phải chịu tội lại được tẩy trắng sạch sẽ, cái tên Hàn Triệu Hưng như đang ra sức kích thích thần kinh mình.
Nhẹ nhàng mơn trớn đầu ngón tay thon dài lên vết mực khô khốc, chỉ cảm thấy từng chữ như nhảy khỏi mặt giấy, chợt kéo căng mực đen trên mình, đưa chân tướng và chính nghĩa vào vực sâu không thấy mặt trời.
Đột nhiên, ngón tay Yến Tư Không dừng lại.
Y phát hiện ra một chữ sai. Cụ thể mà nói thì là thiếu chữ, hai chữ niên hiệu Chiêu Vũ mà nơi này lại thiếu mất một chữ 'Chiêu', càng trùng hợp hơn là sau chữ 'Vũ' có một khe hở bên mép trang, nếu thêm một chữ ở đây thì nhìn cực kỳ tự nhiên, không chút kỳ lạ.
Trong lòng y khẽ run, đại não thoáng qua một ý nghĩ, y liền bình tĩnh ngẩng đầu lên, thấy mấy vị đồng liêu xung quanh đang đốt đèn kiểm tra khổ sở.
Y nhẹ nhàng gập sách lại, lớn tiếng ngáp một cái rồi mệt mỏi nói: "Sao phòng ăn vẫn chưa mang thức ăn tới vậy? Ta đói bụng sắp không ngồi yên được nữa rồi."
Lưu Chiêu Lâm cũng oán thán: "Cũng không biết sao nữa, đã là giờ Sửu rồi, đáng nhẽ phải mang đến rồi chứ."
Yến Tư Không đáp: "Không thì chúng ta nghỉ ngơi một lúc, ra ngoài sân hóng mát chút để tỉnh táo tinh thần, lúc đó thức ăn đêm hẳn sẽ được mang đến thôi."
Thẩm Hạc Hiên nói: "Vậy thì nghỉ ngơi một lúc đi, ta cho nội giám đến thúc giục thử."
Gió đêm hè dễ chịu, trong viện người đứng người tựa tán gẫu vài câu, nội dung đàm luận phần lớn là về lễ mừng thọ của hoàng đế.
"Công tác viết sách này ước chừng khoảng năm ba ngày nữa là làm xong, đến lúc đó chúng ta nhất định phải uống một chầu, ăn mừng một trận." Lương Tùy cười nói: "Cũng là để giũ bỏ mệt mỏi trong người."
"Lương huynh muốn đi đâu giải tỏa thế?" Lưu Chiêu Lâm nháy mắt ra hiệu cười.
"Cái này ấy hả...Ta mang ngươi đi thì ngươi tất biết thôi."
Mấy người ha hả cười to.
Cười nói một hồi, phòng ăn quả nhiên mang cháo ăn đêm đến cho họ, bọn họ liền chuyển đến phòng trà bên cạnh thưởng thức.
Yến Tư Không ăn hai miếng liền mượn cớ phải đi giải tỏa, rời khỏi phòng trà. Diện tích các Văn Uyên không lớn nên từ hậu viện trở về phòng cũ rất nhanh, y bèn nhanh chóng chạy đến bàn sách của mình, lấy một tờ giấy lớn ra, nhấc bút lên rồi mở sách chép chữ.
Chữ đoạn này do Lưu Chiêu Lâm viết, y nhận ra được chữ của người này, khi tìm được chữ 'Chiêu' của hắn rồi y bèn chăm chỉ bắt chước theo.
Năm đó Cát Chung nhờ người giả thư của Lý Bá Duẫn để vu hại Nguyên Mão nên y cũng học cách bắt chước chữ người khác, phàm để y nắm được cơ hội rồi thì sẽ có một ngày, y nhất định cho lão nếm thử gậy ông đập lưng ông, và giờ đây chính là cơ hội tốt.
Mặc dù chỉ huy công tác soạn sử là Đại học sĩ Hoắc Lễ nhưng khi hoàng đế phân công việc tốt mà cực kỳ dễ làm này thì Tạ Trung Nhân lại hết lòng tiến cử Thứ phụ* nội các Vương Sinh Thanh. Người này cấu kết với Tạ Trung Nhân làm việc xấu, họa loạn triều cương, thực tế hắn mới là người chỉ đạo cho công tác soạn sử lần này. Nếu soạn sử gặp vấn đề thì hắn khó thoát khỏi trách nhiệm.
Bắt chước mười mấy lần, Yến Tư Không cảm thấy cơ bản khó phân biệt thật giả rồi liền ngưng thần chăm chú thêm chữ 'Chiêu' vào sau chữ 'Vũ'.
Hai chữ Vũ Chiêu đến nay để nhắc về hai đế vương 'Hán Vũ, Hán Chiêu'. Niên hiệu của đương kim Thánh thượng Chiêu Vũ mà bị viết sai thành Vũ Chiêu, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu ai để tâm thì sẽ thấy ẩn chứa nhiều ngụ ý.
Sau khi viết xong, Yến Tư Không liền vo tròn tờ giấy nháp kia, nhét vào trong tay áo mình rồi trở lại phòng trà như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dùng bữa đêm của mình.
------------------------------------------------
Sau khi công tác soạn sử hoàn thành, các Hàn Lâm đều thở phào nhẹ nhõm.
Yến Tư Không đã ở các Văn Uyên bốn ngày ròng rốt cuộc cũng được trở về nhà để tắm nước nóng thoải mái, nghỉ ngơi nửa ngày, buổi tối còn phải đến nơi y muốn từ cũng không xong --- Đến thanh lâu.
Mặc dù xa xưa viện Hàn Lâm là cái nôi đào tạo ra quan viên nội các, là đất say của người có học trong thiên hạ, vào Hàn Lâm là đứng trên đỉnh cao, có tiền đề để được phong thần bái tướng, nhưng đám trí thức đông nghịt này, kẻ có tiền đồ như gấm tụ tập với nhau sẽ không chỉ một lòng đọc sách thánh hiền mà bọn họ phải xã giao, phải tiệc tùng, phải tích lũy căn cơ chính trị cho mình. Rất nhiều quan kinh ban ngày nói chêm chọc người, ban đêm ca vũ yến oanh, nhưng không chỉ có mình viện Hàn Lâm, mà đây đã thành cái nếp của toàn bộ vương triều này rồi.
Màn đêm buông xuống, y thay cho mình thường phục, định rời khỏi nhà.
Vốn A Lực phải đi gọi xe ngựa cho y nhưng hắn lại vào phòng, dùng tay ra hiệu.
Yến Tư Không nhíu mày: "Người phủ Tĩnh Viễn vương tới?"
A Lực gật đầu một cái.
Yến Tư Không bước ra khỏi cửa liền bắt gặp ngay phu xe của Phong phủ.
Phu xe kia cung kính nói: "Yến đại nhân, thế tử nhà tôi mời Yến đại nhân đến phủ gặp mặt."
"Thế tử đã trở về từ Cảnh Sơn rồi?"
"Đúng vậy, chiều nay vừa về."
"Không khéo rồi, ta đã có hẹn, ngươi hồi bẩm lại thế tử, mai ta sẽ đến phủ thăm."
"Chuyện này..." Phu xe khó xử.
Yến Tư Không hỏi: "A Lực, xe ngựa đâu?"
Phu xe kia bèn nói: "Yến đại nhân muốn đi đâu? Tiểu nhân đưa ngài đi."
"Không cần, ngươi về đi." Ngồi trên xe Phong phủ đến kỹ viện, cũng quá huênh hoang rồi.
Xe A Lực gọi tới rất nhanh, Yến Tư Không lên xe, xe ngựa liền chạy đến các Đinh Lan xa xa, đó là kỹ viện tao nhã nổi tiếng nhất kinh thành.
Lần tụ hội này gần như đều là mấy người hôm đó ra sức uống cả đêm chỉ để được thấy tiểu Lang Vương vào kinh, và vẫn là Chu Mịch Tinh tổ chức. Người này thích đàn hát, sênh ca hằng đêm, nổi danh là tên quần là áo lượt, cũng bởi cha hắn làm ở phủ doãn Thuận Thiên, chủ quản tư pháp chính vụ kinh sư, quyền cao chức trọng, người người nịnh hót.
Gần đây Chu Mịch Tinh mê luyến hoa khôi các Đinh Lan tên Dạ Ly, nghe nói còn bỏ ra một số tiền lớn lên người nàng, thế nên tất cả mọi người đều tò mò không dứt với nữ nhân khuynh thành trong lời đồn này, Yến Tư Không cũng không ngoại lệ.
Thời điểm Yến Tư Không đến có phần hơi muộn, theo thường ngày thì tiệc rượu đã sớm bắt đầu nhưng hôm nay cả bàn lại đang chờ y, Yến Tư Không thụ sủng nhược kinh đành phải chủ động tự phạt mình ba chén.
Bên trong phòng có ca cơ vừa đàn vừa hát, có vũ cơ uốn lượn triền miên, mọi người chuyện trò vui vẻ, bầu không khí sôi nổi cực kỳ.
Lương Tùy trêu đùa: "Chu huynh, khi nào huynh mới cho chúng ta gặp Dạ Ly cô nương thế."
Mọi người cũng rối rít thúc giục.
Chu Mịch Tinh đắc ý đáp: "Gấp thế làm gì."
"Chu huynh giấu giếm như vậy, chúng ta đương nhiên sốt ruột rồi."
"Ta giấu giếm lúc nào, ta sợ rượu còn chưa tận hứng, định rót thêm cho các ngươi mấy ly ấy."
"Tận hứng, quá tận hứng rồi." Một người tâng bốc: "Dõi mắt cả kinh thành này cũng chỉ có Chu huynh mới được Dạ Ly cô nương xem trọng, đổi lại người ngoài thì có mà dọn cả núi vàng tới cũng chưa chắc được thấy Dạ Ly cô nương."
"Cũng không phải vậy, tất cả nhờ Chu huynh tuấn tú lịch sự đó. Chu huynh có diễm phúc như thế, quả thật khiến tiểu đệ ao ước."
Chu Mịch Tinh cười hả ha, mặt đầy hớn hở: "Phải nói Dạ Ly ấy, quả thật là một kỳ nữ...Ha, ta không thừa nước đục thả câu đâu, bây giờ cho các người nhìn đã mắt ngay đây." Rồi hắn vỗ tay gọi tú bà các Đinh Lan tới, nói bên tai bà ta mấy câu rồi chỉ thấy tú bà ôm mặt mày roi rói rời đi.
Qua hồi lâu, vũ nhạc lại nổi lên, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra. Dưới sự dìu dắt của nha hoàn, một nữ nhân khoác váy lụa trắng thuần tựa thiên tiên yêu kiều bước vào.
Nữ nhân kia quả là quốc sắc thiên hương, vừa mang trong mình thanh lãnh của tuyết lại không mất đi cái lả lướt yêu kiều, nàng có mắt hạnh động lòng người, đôi môi mỏng đỏ hồng mềm mại, tuy ra vào ở nơi không mấy sạch sẽ nhưng lại phảng phất không dính thế tục, cao quý tựa tiểu thư thế gia.
Bên trong phòng không ngừng vang lên tiếng tấm tắc.
Vào cùng với Dạ Ly còn có bảy tám nữ nhân khác, họ chia ra ngồi bên cạnh mỗi người. Nơi này không hổ là kỹ viện nổi danh kinh thành, mấy cô nương kia ai cũng dung mạo xuất chúng, không quá nịnh nọt khiến người khác chán nản, mê mẩn mấy nam nhân đã uống chuếnh choáng đến hồ đồ.
Yến Tư Không cụng ly đối ẩm với cô nương hầu hạ y, cười mỉm không nói gì. Vô luận có thấy nữ nhân tuyệt trần thế nào thì trong lòng y vẫn chẳng có chút gợn sóng, ngay cả y cũng từng hoài nghi mình có phải thích nam nhân hay không nhưng trước nam nhân y cũng như vậy. Ái tình với y giống như một chiếc khăn vải không có nhiêu tác dụng, y có thể mang cũng có thể không mang.
Dạ Ly ưu nhã khom người, dùng giọng nói ôn nhu chào hỏi người trong phòng.
Chu Mịch Tinh đứng lên, đích thân đỡ tay nàng rồi dẫn nàng tới ghế trước đàn, hai người còn cúi đầu rỉ tai nhau mấy câu, xem ra thân thiết cực kỳ khiến mọi người ồn ào không thôi.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Ly vừa gảy đàn góp vui cho bọn họ, vừa dùng ánh mắt phong tình vạn chủng quét qua từng người.
Thời điểm rơi trên người Yến Tư Không, nàng hơi ngưng lại một chút. Không chỉ là vì dung mạo xuất chúng của y mà còn bởi ánh mắt thanh tỉnh hiếm thấy.
Yến Tư Không khẽ mỉm cười với nàng, Dạ Ly cũng dịu dàng gật đầu lại.
"Yến công tử." Nữ tử bên cạnh nhìn gương mặt tuấn nhã của Yến Tư Không mà khẽ tiến sát vào lòng y: "Có phải rượu này không hợp khẩu vị ngài không?"
Yến Tư Không lắc lắc ly rượu đồng: "Không, rượu này vừa vặn."
"Vậy sao không thấy ngài say."
Yến Tư Không cười đáp: "Nàng khiến ta say rồi, cần gì phải uống rượu nữa?"
Nữ nhân che miệng cười khẽ, e lệ rụt rè. Vô luận là thật hay giả thì cũng vừa đúng chọc trúng lòng người ta.
Ngay khi hứng thú đang nồng, mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn uyển chuyển, thì bất chợt, một tiếng đập lớn vang lên, cửa bị thô bạo đẩy ra!
Người trong phòng sợ hết hồn, kinh hoảng nhìn về phía cửa, chỉ thấy kẻ cuồng vọng đứng ở cửa kia, lại là thế tử Tĩnh Viễn vương Phong Dã?!
Ánh mắt Phong Dã quét qua tất cả mọi người, cuối cùng liền rơi trên người Yến Tư Không, và tất nhiên còn cả kỹ nữ được y ôm vào trong ngực kia nữa. Ánh mắt hắn trầm xuống, mặt đanh lại, khí tức quanh người tựa như sắc bén hữu hình khiến người ta không dám thở mạnh.
"Này...Thế tử?" Chu Mịch Tinh tỉnh rượu hơn nửa, có phần sợ hãi nhìn Phong Dã. Người này không tuân theo lễ giáo, ít nhiều cũng có phần dã man, mà hôm nay hắn hung hăng thế này khiến hắn căn bản không nghĩ ra mình đắc tội gì với hắn.
Phong Dã chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật khéo, Chu công tử cũng ở đây, ta uống nhiều rượu nên đi nhầm cửa."
Lúc này Chu Mịch Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Phải, thật khéo, hóa ra thế tử cũng thích nhã các Đinh Lan này, sớm biết như thế, hôm nay đã mời thế tử đến đây."
"Bây giờ cũng không muộn." Phong Dã sải bước đi vào: "Thêm ta một ly, Chu công tử sẽ không để tâm chứ."
"Tại hạ thụ sủng nhược kinh thì đúng hơn, người đâu, mau mang ghế cho thế tử!"
Yến Tư Không cau mày nhìn Phong Dã, mà Phong Dã cũng cách một khoảng nhìn về phía y, hung ác tựa như lang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top