Chương 19 : Quậy Phá và Bị Phạt

Lễ tân thấy được giám đốc liền trợn tròn mắt, lúc nãy cô bé kia nói một tiếng " Anh Hai " chẳng lẽ lại là em của giám đốc sao? Vào đây làm việc gần ba năm, chưa hề thấy tiểu thư của tập đoàn xuất hiện nên chẳng biết được đó là ai.

" Thôi rồi! mình bị đuổi rồi " Trong lòng của lễ tân khóc lên, Chén cơm này tự cái mỏ này đập đổ thật là ngu xuẩn mà. trong lòng lại tự mắng chửi mình không biết điều. Thế Thiên liếc sang lễ tân, ánh mắt tỏ vẻ rất hung hăng, Song Y biết được anh nghĩ gì liền bước tới giải cứu

" Không phải lỗi của cô ấy, do tụi em không giải thích từ trước "

Song Y biết quy tắc làm việc trong Thế Thị rất nghiêm ngặt, người ngoài đâu thể nào nói một chữ gặp giám đốc liền có thể gặp. Nên đây là Lễ tân làm đúng, không nên tùy tiện mà đuổi người như vậy. Thế Thiên nhìn sang cô gái nhỏ lương thiện như thế ánh mắt hung hăng vừa rồi đã trở thành dịu dàng.

" E hem! Đây là tài liệu của anh, đưa xong rồi tụi em về đây " 

Một màn vừa rồi hiện rõ trước mắt Thế An, lúc này đây cô bé khẳng định ông anh hai khó tính này của cô đã phải lòng cô bạn thân này cô rồi. Điều này khiến cho Thế An cũng khá vui, bạn thân trở thành chị dâu thì cũng vui, như thế thì chính thức trở về thành người một nhà rồi. Lúc ấy, cô sẽ ngày ngày danh chính ngôn thuận mà ở bên Song Y yêu dấu của.

Thế Thiên không nói tiếp, chỉ thị cho mọi người lui lại, tự mình đem hai cô gái lên phòng làm việc, đúng lúc này anh có cuộc họp liền căn dặn hai cô gái nhỏ không nên làm ồn, ở yên đến khi anh về sẽ dẫn hai người đi ăn trưa.

Thế Thiên vừa đóng cửa thì Thế An đã sẵn sàng quậy tung cái cao ốc này, từ nhỏ đến lớn nơi nào trong cái cao ốc này mà cô không đến phá đâu, phá đến nỗi nhân viên phải gọi điện lên báo với thư ký để giám đốc trực tiếp đi xách cô gái đáng yêu kia về lại nhốt trong phòng không cho đi nữa. Thế An dở mặt quỷ ra, sau một hồi thăm dò đã biết nơi đây chỉ còn có hai người quay mặt lại cười lớn không nói gì nắm lấy tay Song Y lao như bay chạy ra ngoài, cùng cô dạo quanh các phòng làm việc. Các nhân viên ở đây đang làm việc có chút giật mình khi lần đầu thấy hai cô gái lạ mặt xuất hiện, một người thì hớn hở, một người thì lặng lẽ theo sau không mở miệng nói tiếng nào . Quậy từ tầng tám mươi xuống đến tầng bốn mươi. Theo trí nhớ của Thế An tầng bốn mươi là tầng của Bác Hứa làm trưởng phòng kinh doanh, vốn bác Hứa thương yêu cô vô cùng, cô có thể bị bắt ở đâu nhưng mà lúc ở phòng của bác Hứa sẽ được che chở.

Suy xét lại nãy giờ cô lôi Song Y đi náo loạn hơn hai mươi tầng rồi chắc chuyện này cũng đã đến tay Thế Thiên, liền tìm chỗ trốn thôi không thì có mà bị xử chém nên trốn ở phòng bác Hứa là tốt nhất. Không nói nữa cô trực tiếp dẫn Song Y đi ngang qua đám nhân viên hướng thẳng về phòng bác Hứa. Bên trong phòng, sau chiếc vi tính lớn là một người đàn ông trung niên có thể nói là lớn hơn ba mình vài tuổi. 

" An Nhi! Con sao hôm nay lại đến đây?

Nghe tiếng mở cửa, lại không có gõ cửa mà tự ý xông vào, vốn rằng sẵn giọng tính quát nhưng nhìn lên thấy đứa bé  mà ông xem như con gái mặt liền hiền hòa. 

" Bác Hứa, hôm nay rãnh rỗi, con đến tìm bác chơi có được không? "

 Thế An biết rõ mọi thứ trong căn phòng này, dù đã bao năm rồi vẫn cứ giữ nguyên vị trí cũ nên thật tùy ý mà nghịch đồ. 

" Được được! Còn đây là?

Mắt của ông đã sớm hướng về cô bé đáng yêu đang đứng sau Thế An, Thế An vui vẻ đi đến bên bác Hứa đưa tay chỉ về phía Song Y giới thiệu.

" Dạ đây là bạn con "

" Dạ! Con chào bác Hứa con là Song Y bạn cùng lớp với Thế An! "

Cô cũng biết về vị trưởng bối này ,ông vốn không con cái, có được cô cháu gái luôn nịnh lòng ông từ bé nên cái gì cô muốn ông cũng đều chiều theo không khác gì Thế Tường ba của Thế An.

" Nè! Con đã quậy tới đâu rồi hả, lát nữa mà Thế Thiên đến đây, bác thật sự đỡ con không được đâu đó. "

Bác Hứa có chút đắn đo, thật sự Thế Thiên còn lãnh khốc hơn cả ba hắn, nhiều lúc hắn xử người mà ông không thể lên tiếng được. 

" Hắc hắc, con mà sợ sao. Anh hai con sẽ không dám đến đây đâu, ba con còn nể bác thì anh con là cái...... aaaaaa! "

Chữ sau chưa kịp nói ra thì lổ tai của cô bị xách lên cao, khiến cho Thế An phải la lên, nhìn cô lúc này như con cún con bị tóm gọn bị chủ nhân xách lên treo lủng lẳng.

" Anh, anh hai! họp xong rồi á? "

Ánh mắt lấp lánh, sao bắn tung tóe bộ mặt đáng yêu vô tội lỗi hiện ra trước mắt, tỏ vẻ *em vô tội em đâu biết gì.

Nhưng Thế An nhầm rồi, Anh là Thế Thiên chứ không phải ba cô Thế Tường.

" Em gái! chơi vui lắm phải không? "

Thế Thiên vừa họp ra, liền nghe thư ký báo lại hành tung của hai cô gái nhỏ kia, sắc mặt anh tối đen, liền như ba anh, đích thân đi bắt hai con cún đang chạy loạn trong cao ốc. Mặt mũi của Thế gia hai con nhóc này lại dám chà đạp một cách vui vẻ vậy, anh sẽ bắt về trừng phạt dã man nhất có thể.
...

Hôm qua là ngày tệ hại nhất mà Song Y từng trải qua! Cô bắt đầu hận Thế An, tại cô bạn nghịch ngợm này mà cô bị anh hành hạ đến chết dở.
Sáng sớm, Thế Thiên tâm tình vui vẻ rời giường để lại ai kia như cái mền xẹp lép không cử động nổi.

" Bảo bối! Em nghĩ thêm chút nữa, chiều nay anh về sớm cùng em! "

Sau khi thay quần áo xong Thế Thiên bước đến giường dụ dỗ cô gái nhỏ đang không có chút sức sống nào. Song Y lúc này đang mệt bủn rủn, lại giận anh vì xuống tay quá mạnh, càng tức hơn là sáng ra anh lại tỏ ra bộ mặt đầy vui vẻ như vậy. Đúng là đang trêu chọc cô mà.

Không thèm trả lời anh, cố gắng vươn tay lấy mền đấp toàn thân tiếp tục ngủ. Thế Thiên thấy vậy đôi môi anh cong lên một đường, cánh tay lôi cái mền ra khỏi đầu cô.

" Bảo bối, Đừng làm ngộp chết mình, anh sẽ đau lòng "

Hôn lên môi cô một cái rồi thổi khí vào tai cô khiến cho Song Y nhột mà cựa mình nhiều hơn. Anh ngồi trên giường một chút, đến khi Song Y lại đi vào giấc ngủ, hơi thở của cô trở nên đều đặng thì Thế Thiên mới rời khỏi phòng đi đến công ty.

Đến hơn mười giờ Song Y mới tự mình tỉnh dậy, lúc này cũng không còn uể oải như lúc sáng, Song Y nằm hơn mười phút để lấy lại tinh thần. Sau khi tự thu xếp cho mình tốt, Song Y mới bước xuống lầu mà không thấy Thế An đâu. Cô liền hỏi quản gia thì mới biết Thế An đã trở về nhà từ lúc sáng. Do Thế Thiên không cho Thế An làm phiền cô nên cô bạn nhỏ đã tự trở về nhà.

Cũng chẳng phải là chuyện gì khác ngoài việc cái thẻ bị đóng băng. Nên Thế An quyết trở về nhà làm ầm một bữa nhầm lấy lại cái thẻ, nhưng tình hình lại không khả quan chút nào.

" Song Y, Cậu đã dậy? mình đang ở nhà ba mẹ, chắc là hôm nay không về nhà anh đâu, cậu tự lo cho bản thân được chứ? "

Từ sáng đến giờ cố gắng thoả hiệp với hai lão đại nhưng lại chẳng ăn thua chút nào, nên Thế An quyết định ở đến khi nào hai người chịu mở thẻ cho cô mới thôi, lại nghĩ đến con bạn đang ở nhà ông anh khó ưa kia, nên đã gọi điện thông báo một chút.
Lúc đầu trước khi đi, cô tính rằng sẽ đợi Song Y tỉnh rồi cùng nhau về nhà, nhưng ông anh già khó ưa lại trực tiếp tống cô lên xe chở thẳng về trước cửa nhà.

" Được! Mình không sao, cậu cứ làm việc cần làm "

Song Y nghe được tiếng nức nở của Thế An, liền nói một tiếng cho cô bạn yên tâm.

" Song Y! Mình sẽ đền bù cho cậu sau nếu lấy lại được thẻ. Anh hai già đáng hận "

Nghe tiếng an ủi của Song Y, Thế An càng khóc rống lên, lúc này cô quyết tâm không lấy được thẻ sẽ không đi.
Song Y an ủi Thế An thêm một lúc mới cúp máy rồi cô vào bếp tìm thứ gì đó để bỏ bụng. Đang dùng bữa thì điện thoại Song Y lại kêu lên. Số máy này khiến cho cô không khỏi nhiếu mày một cái.
Lưỡng lự một chút, đến khi điện thoại gọi lại lần thứ hai Song Y mới quyết định bắt máy. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top