Chương 45

Nhị "bạn cùng phòng xem phim mở âm lượng quá to" Điều, qua vài giây sau mới phản ứng lại hắn đang "Xem phim", nga không đúng phải là "Diễn " mới đúng. Hắn cảm thấy cả người đều không tốt.

Macas giao dịch ngầm với người Hồ Cổ bị bọn họ phá hỏng, bọn họ còn đang nắm giữ nhân chứng mấu chốt, nếu có thể thuận lợi đem người này về quốc nội điều tra, tuyệt đối đây sẽ là đại án oanh động quốc tế, đến lúc đấy kết cục hai bên hoàn toàn có thể dự đoán. Điều này dẫn tới hai nhóm người truy bắt bọn họ, bắt đầu từ lúc trên thuyền đến bây giờ, cả đội trốn đông trốn tây trong rừng rậm từ nửa đêm ngày hôm trước đến tối ngày hôm sau.

Nửa đêm hôm qua sau khi xác định tình huống, cả đội binh chia hai đường, nhóm Phi Hổ mang theo ba tên tội phạm đi hướng đông, mục tiêu là ngọn núi Ngoại Sơn 30 km phía tây, nhân viên tiếp ứng sẽ ở trên đỉnh núi, ngoài ra còn có ba cái trực thăng đang đợi lệnh. Mà Cảnh Linh mang theo hai người đi tiêu hủy đống ma túy kia.

Hơn triệu viên ma túy nghe tới rất nhiều, kỳ thật cũng khoảng 100 kg ma túy, họ nhìn rừng rậm không thấy cuối chìm trong đêm tối, không khác tìm kim đáy biển bao nhiêu. Trong bốn người chỉ có hai người biết vị trí cụ thể, một người là Khang Ni, Người còn lại đã anh giết chết lúc đầu. Nhưng xét thấy Khang Ni là nhân chứng quan trọng, không thể lấy hắn đi mạo hiểm, vì thế chỉ có thể dựa vào chính họ đi tìm.

Lúc xuất phát, Ngũ Điều và Sáu Bánh không ôm nhiều hy vọng, nhưng hiện thực lại đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Cảnh Linh đi phía trước dẫn đường, không ngừng nghỉ đi gần hai mươi phút, sau đó dừng ở chỗ này, lầm bầm lầu bầu với không khí vài câu, liền thấy mấy con chim trong rừng phành phạch bay đi, "Nho nhỏ" thứ hai xuất hiện, dẫn đường đưa bọn họ tới chỗ giấu ma túy -- xuyên qua rừng rậm rồi tới một cái động ẩn bên cạnh dòng suối nhỏ. Tổng cộng có ba túi, vừa lúc mỗi người một túi, trực tiếp mang đi.

Mà bọn họ mang theo chứng cứ rời đi không bao lâu, người của Macas đến địa điểm giấu ma túy, không tìm thấy hàng liền phân phó người đi điều tra. Nhóm người này tất nhiên có chuẩn bị mà đến, không chỉ có mang theo rất nhiều nhân thủ, còn mang theo chó săn.

Có chim nhỏ trong rừng dẫn đường, ba người Cảnh Linh tuy không bị bắt, nhưng cũng không thể cắt đuôi bọn chúng. Sau khi bị chó săn đuổi theo mấy km, Cảnh Linh không còn kiên nhẫn nữa, lâm thời trưng dụng năm con dao găm của hai người kia, quay lại xử lý mấy con chó săn. Bởi vì đối phương người nhiều, nhưng giá trị vũ lực không đồng đều nên phân tán, lần này anh xử lý mấy con chó săn nhẹ nhàng hơn so với lần trước.

Không có chó dẫn đường, đối phương chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và giác quan thứ sáu suy đoán hướng đi, đương nhiên tạm thời bị bọn họ cắt đuôi.

Ba người Cảnh Linh rất nhanh cùng đám người Phi Hổ hội hợp. Núi Ngoại Sơn cách chỗ họ lẩn trốn chừng 30 km, nhưng bởi vì di chuyển trong hoàn cảnh rừng rậm phức tạp, không chỉ cây cối thảm thực vật tươi tốt dị thường, hệ thống nhánh sông quá nhiều, vừa rồi mới đi qua một dòng suối nhỏ, chưa đi bao xa phía trước lại xuất hiện một con sông.

Mới đầu nhóm Phi Hổ trực tiếp đi qua, nhưng lúc đi qua chỗ nước cạn, suýt chút nữa trở thành điểm tâm sau bữa cho cá sấu, bọn họ đành thành thật đi đường vòng. Tốc độ khó tránh khỏi chậm lại, rõ ràng đi một đoạn đường rất dài, nhưng trên thực tế họ chưa đi được bao xa. Sau khi hội hợp với Cảnh Linh, anh đi phía trước dẫn đường, tốc độ cả đội mới tăng lên.

Ở trong rừng đi cả đêm, cũng mới chỉ đi được nửa hành trình. Vất vả chịu đựng đêm dài nguy hiểm, sau khi hừng đông dần lên cũng không dễ dàng hơn bao nhiêu. Bởi vì số người truy đuổi bọn họ tăng lên gấp đôi, không chỉ thủ hạ của Macas, mà người Hồ Cổ bắt đầu tăng người truy tìm, điều tới mười cảnh khuyển cùng với ca nô tuần tra trong thuỷ vực được coi là mê cung rừng rậm tử vong này.

Nhóm Cảnh Linh đã rất cẩn thận, nhưng ở dưới chân núi vẫn bị đối phương phát hiện.

Một hồi ác chiến không thể tránh khỏi.

Bọn họ không chỉ phải chuẩn bị đón địch, mà còn đánh lạc hướng bọn chúng không để đối phương nhận ra ý đồ của bọn họ, điểm này hiển nhiên cần khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

Nhân số và hỏa lực hai bên quá chênh lệch, phía đối phương bắn như đạn không cần tiền mua vậy, "Lộc cộc lộc cộc" bắn phá một hồi, nhóm họ bị buộc đến chật vật trốn tránh, ngẫu nhiên có thể bắn trả mấy lần. Không chỉ có súng máy, đối phương còn có lựu đạn, thình lình ném một cái lại đây, nếu không thể kịp thời tránh, hôm nay có khi họ đã táng thân nơi này.

Trận chiến giằng co hơn nửa tiếng, họ sớm đã đạn tận lương tuyệt, hoàn toàn chỉ có thể nhặt đồ để chống đỡ. Điều đáng mừng nhất là trước mắt cả trừ bỏ Ba Bánh cánh tay bị bắn ngoại thương, còn lại tám người không làm sao cả.

Mắt thấy cách đỉnh núi càng ngày càng gần, phía địch cũng sắp đuổi kịp. Tiếp tục như vậy, còn chưa tới đỉnh núi thì đã bị đối phương bắn thành cái sàng, Phi Hổ chỉ có thể đem đội ngũ chia làm hai đường, một bên mang theo nhân chứng vật chứng đến thẳng đỉnh núi, bên kia ở lại làm mồi nhử dẫn địch rời đi. Hắn lúc đầu tính bản thân và Nhị Điều ở lại bọc hậu, kết quả Cảnh Linh xung phong nhận việc, mang theo Nhị Điều ở lại đánh lạc hướng.

Nhân số phía địch bị hai người bọn họ dẫn đi hơn phân nửa. Mà hai người cũng từ gần đỉnh núi lại chạy về hướng chân núi, lúc này quay lại khó như lên trời.

Nhị Điều đang hối hận vừa rồi sao bản thân không để lại di ngôn, tầm mắt dư quang lại thấy Cảnh Linh bỗng nhiên đổi súng từ tay phải sang tay trái, lấy di động từ trong túi quần ra đưa tới bên tai.

"Vân Thư, sinh nhật vui vẻ."

"Tôi đương nhiên tìm người hỏi."

Lúc này quân địch phát hiện hành tung bọn họ, súng máy lại điên cuồng bắn phá một trận, một cái lựu đạn ném tới chỗ Cảnh Linh. Trong nháy mắt, Nhị Điều như thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Lại thấy Cảnh Linh nghiêng người, đồng thời nhấc chân đá trở về.

Oanh một tiếng vang lớn từ nơi không xa truyền đến, cùng với đó còn có tiếng kêu thảm thiết.

Nhị Điều cả người đều sửng sốt, phục hồi tinh thần lại không chút nghĩ ngợi bật thốt ra, "Khương Dương cậu TM đang làm gì, hiện tại tình huống như thế nào mà cậu còn gọi điện, không muốn sống nữa sao?!"

Giọng nói rơi xuống liền thấy đối phương giơ súng trong tay lên, họng súng tối om. Nhắm chuẩn đầu hắn, rồi sau đó anh bóp cò súng. Viên đạn xượt qua đầu hắn bay đi, phía sau có thứ gì đó ngã xuống đất. Hắn quay đầu nhìn lại, là người của Macas, sau lưng một thanh ôn nhu âm vang lên, "Không có việc gì, bạn cùng phòng xem phim hành động mở âm lượng quá to mà thôi."

Nhị Điều lại cảm thấy cả người đều không tốt. Bọn họ hai người dẫn đi hơn hai mươi người, nhân số và vũ khí của họ ít hơn gấp mười lần, tùy thời đều có khả năng chết dưới họng súng của đối phương. Nhưng cố tình trong loại tình huống này, đồng đội của hắn thế mà có thể như không có việc gì nói chuyện điện thoại, thanh âm hoàn toàn không nghe ra chút khác thường nào, lấy cớ cũng quá lưu loát.

Xem phim? Sao cậu không nói đang chơi CS người thật luôn đi!

"Lá gan của bạn học này còn nhỏ hơn lỗ kim, xem phim chiến tranh mà cũng sợ, trong ký túc xá lại chỉ còn mình tôi ở, không có biện pháp bị bắt xem cùng. Bộ phim cũng sắp hết rồi, chờ xem xong tôi gọi lại cho em, tạm biệt."

Nhị · lá gan còn nhỏ hơn lỗ kim · Điều vẻ mặt hoảng hốt nhìn Cảnh Linh tắt điện thoại cất vào trong túi, đi đến phía sau hắn ngồi xổm xuống mò thi thể, có được súng x1 băng đạn x1. Thay băng đạn vào súng không còn đạn của mình, anh hai tay hai súng đứng trước mặt hắn, thần sắc tự nhiên nói, "Bộ phim này nên tới hồi kết." Rồi sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, anh đã trực tiếp trèo lên một cái cây bên cạnh, ròi lại từ này cây này nhảy sang cây khác. Tổng cộng không đến mười giây, trong tầm mắt hắn đã không còn thân ảnh anh, chỉ còn lại nhánh cây lay động, chứng minh đối phương từ nơi đi qua.

......

Sau này Nhị Điều dạy tân binh, thỉnh thoảng sẽ kể về những việc những chuyện hắn đã trải qua, bỏ đi những thông tin cần bảo mật, chỉ kể một đoạn này, Khương Dương ở trong mưa bom bão đạn tự nhiên trấn định nhận điện thoại, nói một câu "Bộ phim nên đến hồi kết", lúc sau một mình thâm nhập lòng địch, 1v20 xử lý quân địch.

Tân binh căn bản không tin, sôi nổi cười hắn xem phim nhiều, hắn cũng chỉ cười cười, chưa từng phản bác. Bởi vì tất cả những gì hắn trải qua, ngay cả trong phim cũng không dám quay như vậy.

---------
31/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top