Chương 1
Chương 1:
Editor: Con Mèo Đang Nghĩ
Tô Đào ngồi trên giường mộng bức nhìn bộ dáng chính mình hiện tại, cô đã bảo trì cái trạng thái này đã nửa giờ, ai có thể đến nói cho cô biết vì cái quái gì mà cô lại biến thành một đứa bé thoạt nhìn mới bốn, năm tuổi?
"Thời gian lùi lại?"
Thời điểm giọng nói non nớt của trẻ con từ miệng cô thốt lên, Tô Đào vẫn kinh ngạc dù biết đây không phải là nằm mơ, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy tình huống trước mắt không thể tưởng tượng được.
Đang muốn nhập thần, cửa mở vang lên tiếng kẽo kẹt, theo tiếng động nhìn lại, Tô Đào liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp trên mặt mang vẻ lo lắng tiến vào, nhìn thấy cô liền bước nhanh tới ôn nhu ôm cô vào lòng, dán dán lên cái trán cô, rồi ở trên khuôn mặt bé nhỏ đỏ ửng hôn một cái.
Thân thể Tô Đào cứng đờ, duỗi duỗi sờ tay chỗ mình vừa bị hôn, lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm người phụ nữ, không nói lời nào.
"Nhu Nhu?" Người phụ nữ thấy vẻ mặt Tô Đào dại ra, ôn nhu gọi một tiếng.
Này là gọi cô sao? Thật là một cái tên đáng yêu.
Tô Đào nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, mê mang vài giây rồi gật đầu.
Diệp Ngưng thấy thế nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu từ hôm trước con gái nhỏ vẫn luôn sốt cao không ngừng, ở bệnh viện mấy ngày cơn sốt mới vất vả lui đi, mới được bác sĩ cho xuất viện. Sinh bệnh mấy ngày nay, con gái đều không ăn được gì, nhìn vào là thấy gầy đi vài vòng, Diệp Ngưng đau lòng ôm con gái vào lòng ngực.
Vừa vặn hôm nay con trai nghỉ, chồng cũng vừa đi công tác về, cô hôm nay muốn làm nhiều đồ ăn tốt hơn để bồi bổ cho đám nhỏ.
"Nào, mẹ ôm con đến phòng khách tìm anh trai chơi nhé", Diệp Ngưng không cảm thấy con gái có chỗ nào lạ thường, chỉ nghĩ con gái vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn vẫn còn gà gật.
Mẹ? Cô cũng có mẹ sao? Cô cư nhiên có mẹ!! Bất tri bất giác, Tô Đào cảm thấy cái mũi có chút chua xót.
Diệp Ngưng ôm Tô Đào đi một đường hướng tới phòng khách, bài trí trước mắt làm Tô Đào chấn kinh, nơi này... Nơi này không phải là cô nhi viện?!! Lúc này cô mới phản ứng lại, vừa rồi mẹ kêu chính là Nhu Nhu, đây không phải là tên của cô nha, nói cách khác cô là trọng sinh ở trên người của người khác, một cô nhóc bốn, năm tuổi, nắm tay nắm chặt có chút run rẩy.
Phát hiện này không làm cô kinh ngạc bao lâu, lực chú ý của Tô Đào đã bị cậu bé ngồi trên sô pha xem hoạt hình hấp dẫn đi mất.
Đó là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to trên gương mặt thịt thịt vừa đen vừa sáng, giống như một chú nai con chớp chớp mắt nhìn TV chằm chằm, chỉ là nhìn có chút quen mắt.
"Con trai"
Nghe mẹ gọi, ngay sau đó, cô thấy cậu bé ném điều khiển từ xa trong tay xuống, hai chân chạy tới ôm lấy đùi của Diệp Ngưng, nãi thanh nãi khí nói
"Mẹ, con đói bụng"
Mắt Tô Đào lập tức trợn tròn, cô còn có anh trai?!!
"Đói bụng à? Vậy con chơi với em gái, mẹ đi nấu cơm được không?"
Diệp Ngưng nhéo nhéo gương mặt nhỏ mum múp thịt của con trai, đặt Tô Đào xuống dưới để con trai dẫn em gái đi xem TV, chính mình đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra nguyên liệu chuẩn bị nấu cơm.
Tô Đào bị anh trai lôi kéo hướng sô pha mà đi, cậu bé thuận lợi leo lên, sô pha mềm mại liền hãm xuống, Tô Đào cùng sử dụng tay chân khó khăn leo lên, vẫn cần anh trai từ phía sau đẩy một phen mới thành công.
Tô Đào duỗi duỗi hai chân nhỏ ngắn cũn của mình so so chân với anh trai, quyết định vẫn là nên chuyên tâm xem TV!!
Dù sao cô bây giờ vẫn còn nhỏ, chân ngắn cũng không mất mặt!
Trên TV đang chiếu Tom and Jerry, cái này không khỏi khiến Tô Đào nghĩ về chính mình trước khi trọng sinh, cô là một cô nhi, từ khi có kí ức đến nay đều sinh hoạt tại cô nhi viện, sau này vì công việc mới phải rời khỏi. Bởi vì khi còn nhỏ cô không thích nói chuyện cũng không thích cười, mà người đến đây đều thích nhận nuôi đứa bé hoạt bát, trước kia cô còn khát vọng có một gia đình nguyện ý tiếp nhận cô, khát vọng nhận được yêu thương của ba mẹ, một thời gian sau cô cũng bình thường trở lại.
Sau lại có một cặp vợ chồng đến đây xem trẻ, cô một mình trộm chạy đến nơi diễn ra hoạt động xem Tom and Jerry.
Tô Đào cũng phải không có ý nghĩ đi tìm ba mẹ ruột của mình, nhưng biển người mênh mông tìm đặc biệt gian nan, như mò kim đáy biển, cô chính mình là ai cũng không biết thì biết bắt đầu từ đâu để tìm bây giờ?
Tô Đào từ nhỏ liền hy vọng chính mình có thể trở thành một người hữu dụng với xã hội, vì thế thời điểm điền nguyện vọng thi đại học, cô ghi danh vào trường công an tốt nhất cả nước, trở thành một cảnh sát hình sự.
Vào một lần làm nhiệm vụ, cô quang vinh hy sinh.
Nghĩ đến đây, Tô Đào không thể không mỉm cười, thậm chí cô không nhận ra rằng lúm đồng tiền vừa xuất hiện trên mặt giống hệt cậu bé ở bên cạnh mình, nếu vận mệnh cho cô một cơ hội sống lại, trả lại cho cô một gia đình, vậy cô nhất định sẽ sống thật tốt, vì chính mình cũng như vì thân thể của nguyên thân.
Một lúc sau, thanh âm khoá cửa chuyển động vang lên, một người đàn ông dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ mệt mỏi đẩy hành lý từ bên ngoài đi vào. Tô Đào nghĩ đây chắc là ba ba của cô nhỉ.
Như là xác minh suy nghĩ của Tô Đào, anh trai nhỏ đột nhiên nhảy từ trên sô pha xuống, nhảy nhót đến chỗ người đàn ông, miệng thì gọi ba ba, Tô Vân Đình cười cười đem con trai bế lên, véo cái mũi nhỏ.
Diệp Ngưng nghe được động tĩnh, từ phòng bếp ló đầu ra "Anh đã về", xoa xoa tay vào tạp dề, Diệp Ngưng cười đưa tay tiếp nhận hành lý của chồng "Có thuận lợi không anh?"
Tô Vân Đình giơ tay che mắt con trai, nghiêng đầu hôn lên mặt vợ "Anh thắng kiện"
Mặt Diệp Ngưng ửng đỏ, ngượng ngùng đập ông chồng nhà mình một cái, đôi mắt nhìn về về Tô Đào ngồi trên sô pha, còn làm trò trẻ con trước mặt con nữa chứ.
Tô Vân Đình nhìn theo ánh mắt của vợ, liền thấy con gái nhỏ nhà mình che mắt nhếch miệng, chân ngắn nhỏ còn lúc lắc, những ngón tay nhỏ che mắt mở ra he hé, bộ dáng cổ linh tinh quái làm tâm của anh đều mềm.
Trong điện thoại vợ cũng nói con gái đã không có việc gì, anh vẫn lo lắng ăn không ngon, bây giờ thấy con gái tung tăng nhảy nhót, cũng không uổng công anh kết thúc công tác đi xe lửa suốt đêm về xem cô. Tô Vân Đình xông lên mạnh mẽ ôm con gái hôn hôn một hồi mới cảm thấy mĩ mãn buông tha cho khuôn mặt Tô Đào, cùng vợ đi vào phòng bếp thì thầm to nhỏ.
Cho đến khi anh trai kêu đói, Tô Đào đã xem xong hai tập Tom and Jerry, Tô Vân Đình mới cùng Diệp Ngưng bê đồ ăn ra, Tô Đào liếc mắt nhìn kĩ mẹ một cái, đỏ ửng trên mặt còn chưa tan, cô bên trong là linh hồn của người trưởng thành, chưa yêu đương cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Tiểu biệt thắng tân hôn nha!
Xem ra tình cảm giữa ba và mẹ cũng không tệ lắm!
Sau khi ăn xong, người một nhà ngồi vây quanh nhau nói chuyện phiếm, Tô Đào mới biết ba Tô là luật sư, lần này đi thành phố phố phía Nam giúp người ta thưa kiện, đi công tác vài ngày mới biết Tô Đào bị bệnh liền ngồi xe lửa suốt đêm trở về, mà mẹ Diệp Ngưng là giáo viên Đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top