Chương 024: Ta dưỡng ngươi.

Sau khi lấy được con dấu đủ tư cách Trác Khải Bảo cùng Mễ Phi đều vui đến điên rồi, khảo hạch tân sinh thông báo tạm dừng, thời gian nghỉ ngơi là mười ngày, sau đó sẽ là một tháng tập huấn. Sau khi tổ can thiệp tâm lý xác định mọi người vẫn có thể tung tăng nhảy nhót không có bệnh tật gì, liền trực tiếp phê chuẩn cho về nhà.

Khảo hạch có 101 người còn tồn tại, đủ tư cách 63 người. Nhóm bị đào thải có 11431 người, đủ tư cách 471 người, tổng số thống kê có thể tiến vào tiếp nhận tập huấn là 534 người.

Kết quả này không thể nghi ngờ làm thí sinh một mảnh ồ lên, những người nghĩ bản thân đã bị học viện đào thải quả thực giống như được một miếng bánh có nhân từ trên trời rơi đập trúng ót, cả người choáng váng mơ hồ.

Mễ Phi cùng Long Vũ đều là cô nhi, từ nhỏ sinh hoạt trong mấy khu rác rưởi không có chỗ ở cố định, mười ngày sau là tập huấn khẩn cấp, Trác Khải Bảo trực tiếp đem hai người nhét vào phi hành khí, đóng gói mang về nhà. Trác Khải Bảo vốn định gọi Bách An Ngưng cùng nhau đi, lại bị cự tuyệt.

Tới đón Sân Mộc là Trọng Lân, một thân thường phục ngược lại cũng không gây quá nhiều chú ý, trên phi hành khí trở về biệt thự Viên gia, xa xa đã nhìn thấy Viên Úc Thần đang chờ ở cửa. Sân Mộc mặc kệ Trọng Lân vui sướng chạy đến bên người Viên Úc Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tươi cười "Ta giành được hạng nhất."

Khóe miệng Viên Úc Thần khẽ nhếch, duỗi tay xoa xoa tóc Sân Mộc "Thật giỏi."

Sân Mộc đào trong túi nửa ngày, lấy ra một rương mấy tinh tạp* đưa cho Viên Úc Thần. Nhớ lại thiếu niên ở trong khảo hạch, cũng không khó đoán được tinh tạp này như thế nào mà có. Sân Mộc đem chúng nhét vào tay Viên Úc Thần ."Cho ngươi."

(*)Tinh tạp: kiểu như tiền ấy. Dạng vậy.

Sân Mộc sờ sờ mặt Viên Úc Thần, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn. "Về sau ta dưỡng ngươi."

Viên Úc Thần kinh ngạc, Trọng Lân đứng một bên cũng sửng sốt nửa ngày, cúi đầu tránh đi Viên Úc Thần, ngăn không được khóe miệng cong lên.

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của thiếu niên, ngũ quan lãnh ngạnh của Viên Úc Thần liền bị mềm hoá. "Được, ngươi dưỡng ta."

Vào biệt thự, Viên Úc Thần nhìn người đang nằm ăn vạ trên sô pha không đứng dậy, đem trái cây trong tay đẩy sang cho hắn. "Mấy ngày khảo hạch vẫn không được nghỉ ngơi, mệt không ?"

Lắc đầu, hắn là tang thi, vốn không cần ngủ. "Dị năng tiêu hao quá mức, đã nhiều ngày muốn thu bổ lại." Hiện tại hắn muốn tự bảo vệ mình cũng làm không được.

"Khảo hạch tân sinh chỉ là một cách kiểm tra sức khoẻ để tuyển viện sinh, tuyển chọn viện sinh chính thức chỉ mới vừa bắt đầu." Viên Úc Thần không chút áy náy vì Sân Mộc mở ra tiểu táo(1). "Tập huấn mười ngày sau sẽ kéo dài một tháng, chủ yếu nhằm vào học viên tiến hành sắp xếp huấn luyện, sức mạnh, tốc độ, thể lực, chịu đựng huấn luyện tàn khốc sẽ đột phá đến điểm cực hạn của con người."

(1)Tiểu táo: Chế độ ăn của cán bộ cao cấp trong quân đội; phân biệt với trung táo, đại táo. ( Ju: ở đây có thể cũng nói đến chế độ tập luyện )

"Điểm cực hạn của nhân loại ?" Sân Mộc có vẻ suy tư, nhưng mà hắn không phải nhân loại thì làm sao đây? Thân thể hắn đã biến dị, sau đó virus cũng bị phân tán, hắn trải qua hai lần rèn luyện như vậy, theo quy tắc đã siêu việt hơn nhân loại rất nhiều.

"Trong lúc tập huấn không có nguyên tắc đào thải học viên, nhưng học viên cũng có thể tự do bỏ cuộc."

Sân Mộc nhấc tay "Nếu bọn họ cố ý làm khó ta. Ta có thể đem trường thi của bọn họ phá huỷ ?."

Viên Úc Thần bình tĩnh uống một ngụm trà, mắt đen sâu thẳm thêm vài phần sắc bén. "Đánh bọn họ."

Sân Mộc trừng mắt 'Có thể sao? Sẽ không bị đuổi giết sao?'

"Ngày mai để Trọng Lân giúp em kiểm tra cấp bậc dị năng một chút." Viên Úc Thần vẫy tay bảo Sân Mộc lại. "Chờ khi trở thành viện sinh chính quy sẽ có yêu cầu nhập thông tin, cùng với diễn tập huấn luyện về sau, cấp bậc rất có quan hệ."

"Được a!" Sân Mộc lôi kéo tay Viên Úc Thần, cũng không để ý lên tiếng. "Chân của ngươi còn đau không?"

"Không đau."

"Gạt người." Sân Mộc bĩu môi. "Năng lượng hạch hư hao, khi thân thể được chữa trị đặc biệt đau." Tựa như thân thể từng tấc bị xé rồi khép lại, lập đi lập lại như thế không dừng.

Viên Úc Thần nghe ra lời Sân Mộc, mày lơ đãng nhăn lại. "Năng lượng hạch của Tiểu Mộc cũng hư hao qua rồi sao?"

Sân Mộc cẩn thận suy nghĩ một lát, mơ hồ nhớ đến một đoạn ngắn. "Đã từng bị người lừa gạt, năng lượng bị vỡ, trong lúc tu bổ đau đến thiếu chút nữa điên rồi." Cho nên sau khi khôi phục chuyện đầu tiên hắn làm đó là điên cuồng trả thù, căn cứ điểm ấy của nhân loại cơ hồ đều bị hắn huỷ hơn phân nửa.

Sân Mộc nhìn thoáng qua Viên Úc Thần, hắn khi đó có thể so Viên Úc Thần bị thương còn lợi hại hơn, nửa thân thể bị mất, trái tim cũng bị ăn mòn hơn phân nửa. Nhớ đến ký ức đau đớn kia như vẫn còn mới, Sân Mộc nhịn không được run rẩy đưa tay che ngực lại.

Trấn an thiếu niên đang bất an, mắt Viên Úc Thần trở nên u ám. "Có thể lừa gạt em nhất định là người thực thân cận đi? Tiểu Mộc còn nhớ rõ hắn không ?"

"A, đã sớm chết." Sân Mộc nỗ lực hồi tưởng những hình ảnh rách nát trong trí nhớ. "Ta giết." Lại còn có vô số nhân loại bồi táng cùng bọn họ, hắn từ trước đến nay thích kéo theo tất cả như vậy.

Chăm chú nhìn sườn mặt chất phác của thiếu niên, Viên Úc Thần nghiêm túc nói "Phải bảo vệ bản thân thật tốt."

"Nga!" Bất quá thực hiện có chút khó khăn, hiện tại hắn quá yếu.

Thư phòng.

Viên Úc Thần lật xem tư liệu trong tay, ngũ quan kiên nghị trầm ổn. Phàn Diệp đứng trong phòng không nói tiếng nào, tay nắm thành quyền, trong lòng bất an cùng khẩn trương. Phòng yên tĩnh, quanh quẩn không khí nặng nề, Viên Úc Thần xử lý tư liệu, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Phàn Diệp một cái.

"Nguyên soái......" Giãy giụa hồi lâu, Phàn Diệp mở miệng đánh vỡ trầm mặc. "Ta sai rồi!"

Nghẹn nửa ngày lại không thấy Viên Úc Thần đáp lại, Phàn Diệp cứng nhắc kính một cái chào theo nghi thức quân đội, thanh âm tăng thêm vài phần. "Ta sai rồi nguyên soái!! Ta không muốn đi hậu cần!"

Viên Úc Thần đem tầm mắt từ tư liệu trong tay dời đi, bình tĩnh nhìn Phàn Diệp đang đỏ mặt. Thấy Viên Úc Thần rốt cuộc chịu nhìn lại, Phàn Diệp nhanh nói "Nguyên soái, ta không nên suy nghĩ miên man, ta biết sai rồi, xin nguyên soái cho ta một lần cơ hội."

Nhìn chằm chằm Phàn Diệp nửa ngày, xem đến phía sau Phàn Diệp đổ đầy mồ hôi lạnh. Hồi lâu, Viên Úc Thần thu hồi tầm mắt, đem một phần tư liệu ném cho Phàn Diệp. "Tập huấn mười ngày sau, chuẩn bị một chút."

Phàn Diệp cầm tư liệu, đầu có điểm mê man "Nguyên soái, đây là......"

"Tập huấn khảo hạch tuyển chọn viện sinh, ngươi là huấn luyện viên."

"......" Chỉ như vậy? Gã khắp nơi đều đã chuẩn bị tốt bị Viên Úc Thần cuồng ngược một ngàn tám trăm lần a.

"Còn có việc ?."

"Không! Không có! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Phàn Diệp giật mình, nhanh nhẹn kính lễ, nhanh chóng rời đi như bị ma đuổi.

Ra khỏi thư phòng Viên Úc Thần, Phàn Diệp một phen lau mồ hôi lạnh, trong lòng tự khen vận số mình thật tốt. Vô cớ bỏ bê công việc nhiều ngày như vậy, gã còn tưởng rằng chết chắc rồi, đều đã chuẩn bị xong sẽ bị đánh. Phải biết rằng, đối với đào binh Viên Úc Thần từ trước đến nay đều giết không tha.

Phàn Diệp nhếch miệng cười nửa ngày, ánh mắt rất tự tin nhìn phần tư liệu trong tay, gã dám vỗ ngực nói, luận mang binh gã ở Cửu Quân cũng có một ít danh tiếng, còn không phải chỉ là một đám tân binh, bảo đảm ngược bọn chúng đến sức lực để khóc cũng không có.

Từ từ! Tập huấn? Tập huấn khảo hạch tuyển chọn viện sinh ??.

Phàn Diệp đứng lại, gương mặt tươi cười chậm rãi cứng đờ. Gã nhớ rõ Sân thiếu hình như cũng nằm trong danh sách tập huấn tuyển chọn .... đi ?!!!.

Gã lại nhớ hậu cần a.

Ăn mấy viên tinh hạch bổ sung năng lượng tiêu hao quá mức, Sân Mộc nằm trên mặt cỏ trong vườn hoa khu biệt thự, thoải mái hấp thụ viên tinh hạch bảo dưỡng cơ thể, đây là nguồn sống của hắn, nhân loại mất trái tim còn có thể thay tim mới, hắn nếu không có tinh hạch liền thật sự chết chắc.

Viên Cảnh Trạch đứng chổng đầu ngược trên không, tò mò đánh giá Sân Mộc "Dị năng của ngươi thật sự không phải lực lượng ?"

"Ân." Từ lỗ mũi hừ một tiếng.

"Vậy ngươi có thể lại đánh với ta một lát không ?" Đôi mắt Viên Cảnh Trạch tỏa sáng, gương mặt luôn lãnh đạm tăng thêm vài phần hưng phấn như đứa trẻ. "Lần này ta nhất định sẽ không để ngươi đánh đến thảm như vậy, chúng ta đánh một trận, không cần dị năng, chỉ đua thể thuật."

"Không cần." Lười biếng không ngẩn mặt nói. "Ngươi quá yếu."

"Đó là ta không phòng bị." Viên Cảnh Trạch giải thích.

Sân Mộc ngồi dậy, nhìn chằm chằm Viên Cảnh Trạch nửa ngày "Ta thủ hạ lưu tình, bằng không ngươi sớm đã chết."

"......" Thiếu niên, ngươi kéo giá trị cừu hận thật giỏi đó. "Rốt cuộc dị năng ngươi cấp mấy?" Khảo hạch kết thúc cậu liền xem lại bản ghi hình, trừ bỏ bị sức phá hoại của Sân Mộc dọa sợ, cậu càng tò mò hơn chính là cấp bậc dị năng của Sân Mộc.

"Không biết, Úc Thần cũng nói ngày mai cho ta kiểm tra một chút."

"Ngươi vì sao lại mạnh như vậy? Ngươi có bí quyết huấn luyện gì sao?"

Bí quyết? Sân Mộc nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, hình như không có bí quyết gì a, giết người nhiều mà luyện thành thôi. "Ta phải sống để trở về." Sân Mộc cảm thấy vẫn là nên cho một cái đáp án lịch sự một chút.

"Chờ ngươi chân chính trải qua chiến tranh tàn khốc, sống sót chính là lý do khiến ngươi trở nên lớn mạnh."

"Chờ ta tốt nghiệp năm tư liền có thể đi quân bộ huấn luyện làm quân nhân rồi." Viên Cảnh Trạch cùng Sân Mộc ngồi song song nhau, trong mắt tỏa sáng chứa đựng đầy chờ mong. "Có một ngày, ta nhất định sẽ trở thành một quan chỉ huy ưu tú như ca ta vậy."

Nhìn sườn mặt kiên định của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc quay đầu nhìn về nơi xa không hé răng. Hiện thực tàn khốc sẽ đem ngươi đánh đến thương tích đầy mình, nếu ngươi có thể chịu đựng đau đớn lần nữa may lại vết thương, sẽ nhìn thấy được thế giới mới. Nếu không thể, ngươi chính là sẽ xoay vòng trong địa ngục.

"Sân Mộc ca, ngươi trước kia là lính đánh thuê sao?" Viên Cảnh Trạch chỉ biết Sân Mộc là Viên Úc Thần mang về, lại không biết thân phận Sân Mộc, mà cũng chẳng dám đi tìm Viên Úc Thần hỏi.

"Ta là kẻ thù của nhân loại." Vẻ mặt nghiêm túc.

Viên Cảnh Trạch "Người đào vong ?"

"......" Đùa kiểu gì, kỳ thật ta là tang thi, lại còn là lão đại của đàn tang thi a.

"Cảnh Trạch!" Một giọng nữ đánh gãy hai người đang nói chuyện, Viên Cảnh Trạch xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh mặc chế phục viện sinh màu trắng vững vàng đi tới.

"Tỷ." Viên Cảnh Trạch đứng dậy.

Viên Doãn Ca nhíu mày nhìn thoáng qua Sân Mộc, trên mặt ẩn ẩn không vui. Viên Cảnh Trạch liếc nhìn Sân Mộc một cái, mở miệng giải thích "Tỷ, đây là Sân Mộc, hắn là......"

"Như thế nào lại đem người mang về nhà." Viên Doãn Ca âm thanh lạnh lùng nói. Nàng luôn nghiêm cẩn tự hạn chế, đối với đệ đệ Viên Cảnh Trạch này cũng thực nghiêm khắc, ở trường nàng vẫn nghiêm cấm Viên Cảnh Trạch sinh hoạt cá nhân không được phóng túng / buông thả, càng quy định rõ ràng không được tùy tiện dẫn người về nhà.

Viên Cảnh Trạch sửng sốt một chút, tựa hồ không hiểu được ý tứ Viên Doãn Ca. Viên Doãn Ca trực tiếp đem Viên Cảnh Trạch đẩy ra, đi đến trước mặt Sân Mộc, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Sân Mộc. "Ngươi hảo, ta là Viên Doãn Ca, tỷ tỷ của Viên Cảnh Trạch."

Mặt không biểu tình gật đầu, hắn vừa mới nghe được Viên Cảnh Trạch gọi.

"Đệ đệ ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu có làm điều gì khiến ngươi hiểu lầm, ta ở chỗ này thay nó xin lỗi ngươi." Viên Doãn Ca hơi cúi đầu, tuy rằng là một quân nhân, nhưng là thiên kim Viên gia, lễ nghĩa nên có nàng vẫn phải làm đủ.

"Không cần." Đã đánh qua trong khu khảo hạch rồi. Cho rằng Viên Doãn Ca đang nói đến sự tình khi khảo hạch, Sân Mộc tỏ vẻ đã thanh toán xong.

"Sắc trời đã không còn sớm, ta sẽ cho người đưa ngươi trở về." Viên Doãn Ca ăn nói khách khí, biểu hiện lại là muốn đuổi người. Viên gia không giống với gia đình bình thường, nếu có kẻ mang tâm bất chính nào muốn lẫn vào, hậu quả tuyệt đối là không thể bù đắp.

"......" Đây là muốn đuổi người ?.

"Tỷ!" Viên Cảnh Trạch đem Viên Doãn Ca kéo ra, trên mặt hiện lên tức giận. "Ngươi làm gì!"

Thấy Viên Cảnh Trạch bảo vệ thiếu niên này như vậy, mặt Viên Doãn Ca có chút trầm xuống "Cảnh Trạch, ta nhớ rõ lúc trước khi vào trường ta đã cùng ngươi nói mấy yêu cầu." Không được qua lại lung tung cùng những người không rõ, nếu gặp được người mình thích, cần phải cho nàng xác nhận qua.

Viên Cảnh Trạch sửng sốt nửa ngày, loáng thoáng đã hiểu được ý tứ Viên Doãn Ca, khuôn mặt lập tức đỏ lên, hít một ngụm khí. "Tỷ! Ngươi nháo cái gì! Ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là ca......"

Viên Cảnh Trạch còn chưa nói xong, đột nhiên âm thanh Viên Úc Thần đã vang bên tai ba người. "Tiểu Mộc, lại đây ăn cơm."

"......" Viên Cảnh Trạch

"......" Viên Doãn Ca

"Được!" Ngoan ngoãn lên tiếng, nhanh chóng đem hai người bỏ ra sau đầu, vui sướng chạy qua chỗ Viên Úc Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top