Chương 013: Ra oai phủ đầu.

Âm thanh Viên Úc Thần đột nhiên xuất hiện làm người có liên can thiếu chút nữa đánh nghiêng chén rượu trong tay, những khuôn mặt khéo léo tươi cười có thể so với 360° không góc chết kia nháy mắt trở nên tối đen.

Dưới ánh đèn sáng chói Viên Úc Thần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, quân trang chỉnh tề thẳng tắp, bước chân trầm ổn kiên nghị. Ngũ quan lạnh lùng tản ra khí thế của một vị cường giả uy nghiêm, tròng mắt đen cơ trí hút người.

Yến hội yên tĩnh không tiếng động, mọi người bất giác di chuyển, trầm mặc tản ra tạo thành một con đường. Bỏ qua cái nhìn thẳng tấp của Viên Úc Thần, Tiêu Duệ An cách đó hai mét vẫn đứng yên bất động.

Tiêu Duệ An nắm thật chặt chén rượu trong tay, gương mặt một lần nữa treo lên nụ cười, đang muốn mở miệng, đột nhiên, một cổ uy áp cường đại từ trên người Viên Úc Thần mãnh liệt xông ra, khí thế tàn bạo, huyết tinh nháy mắt quét qua toàn bộ yến hội, toàn bộ không khí phảng phất như đều bị nhiễm mùi máu tươi nồng đậm.

Tiêu Duệ An biến sắc, chân lùi về phía sau vài bước, chén rượu trong tay bỗng nhiên vỡ ra, màu đỏ của rượu vấy đầy người, lạnh lẽo đến xương tủy.

Sắc mặt quan khách bốn phía càng trở nên trắng bệch, bị khí áp bất thình lình trên người Viên Úc Thần làm cho run rẩy.

"Viên Úc Thần, ngươi có ý gì !" sắc mặt Tiêu Duệ An khó coi đến cực điểm, uy áp vừa rồi trên người Viên Úc Thần cơ hồ đem máu huyết lão đông lại, tuy rằng Viên Úc Thần lợi hại, nhưng cũng không thể làm lão khiếp đảm giống như vừa rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Viên Úc Thần biến mất một thời gian rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, vì sao dị năng Viên Úc Thần chẳng những không mất mà còn càng thêm lợi hại.

'Có ý gì? Bá đạo trắng trợn ra oai phủ đầu a!' một đám khách khứa thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại không người nào dám mở miệng. Tư thế giương cung bạt kiếm này, ai đụng phải là kẻ xui xẻo.

Cho lão già không vừa mắt kia một ít giáo huấn, trong mắt mấy người Trọng Lân ở phía sau thì kinh sợ, còn Sân Mộc thì tâm tình tốt đẹp đem khí thế trên người Viên Úc Thần thu hồi, tuy rằng sẽ để cho đám khách khứa miệng đầy khẩu khí kia được thở hổn hển một hơi, nhưng dù Viên Úc Thần có bỏ xuống khí thế thì cũng không có người dám tới gần, ở vị trí lấy y làm trung tâm, cứ như vậy mà xuất hiện mảnh đất trống không.

Sân Mộc quay đầu lại nhìn Trọng Lân "Vì sao không cho ta giết ông ta ?."

Quen biết Sân Mộc cũng đã một khoảng thời gian, trừ bỏ ở tinh cầu cổ lần đó, Trọng Lân chưa bao giờ thấy qua Sân Mộc ra tay ở khoảng cách gần như vậy. Từ trong miệng Phàn Diệp gã biết được Sân Mộc rất lợi hại, nhưng trước giờ không nghĩ tới chỉ có mỗi uy áp cũng có thể khủng bố đến dường này, mặc dù cách xa như vậy, gã vẫn có thể cảm giác được lực áp bách kia khiến lòng người sợ hãi bao nhiêu, trong nháy mắt làm người tưởng mình đang bị nhốt trong biển máu.

Áp xuống khiếp sợ trong lòng, Trọng Lân mở miệng "Tiêu Duệ An thân phận đặc thù, giết ông ta sẽ rước lấy phiền toái."

Sân Mộc nghĩ nghĩ, gật gật đầu như suy nghĩ gì đó. Nói cách khác ý tứ chính là, thời điểm không ai hắn liền có thể động thủ ?.

"Thân thể ta rất tốt, không cần Tiêu gia chủ lo lắng." Viên Úc Thần hờ hững nhanh chóng lướt qua Tiêu Duệ An, tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Duệ An nắm tay, trong lòng giận dữ. 'Cho nên nói tiểu tử ngươi hành động lớn như vậy chỉ để chứng minh cho ta thấy thân thể ngươi rất tốt !?'

Viên Úc Thần đi đến trước mặt Ôn Sử thì dừng lại, hơi hơi gật đầu, biểu tình nghiêm túc vững vàng. "Ôn lão, Ôn thúc."

Trong lòng tuy rằng cũng khiếp sợ khí thế của Viên Úc Thần, nhưng trên mặt Ôn Sử lại không biểu hiện ra ngoài, gật gật đầu cười "Trở về là tốt."

Không nói nhiều lời, Viên Úc Thần đi lên đài cao, Ỷ Lâm nhanh chóng nhường chỗ đứng sang một bên, cho Viên Úc Thần một cái cười ôn hòa. Viên Úc Thần nhìn mọi người trong yến hội, mắt trầm lặng khiến rất nhiều người đều không tự chủ được khẩn trương, không muốn cùng y đối mặt.

"Đã là tin đồn vớ vẩn, tất nhiên sẽ sẽ tự biến mất. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi chư vị, là vì chứng minh Cửu Quân vẫn còn, cũng là vì cảm tạ những vong hồn chiến sĩ đã lấy cái chết bảo tồn tính mạng cho ta."

Nói đến hai chữ 'vong hồn', mắt Viên Úc Thần đột nhiên trở nên sắc bén, làm một đám người có chút khiếp đảm. Ngắn ngủn chỉ nói mấy câu, lại khiến yến hội vốn nhẹ nhàng thêm vài phần trầm lắng.

"Chư vị tự tiện." tính cách Viên Úc Thần luôn nghiêm túc, tự nhiên sẽ hạn chế câu từ, không có thao thao bất tuyệt. Đơn giản chỉ cần lộ mặt, Viên Úc Thần giơ tay ý bảo tự nhiên, liền xoay người đi xuống.

Tất cả đang rơi vào không khí trầm lặng Viên Úc Thần gây ra, các tân khách hai mặt nhìn nhau không nói lời nào, toàn bộ yến hội im ắng như chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Ỷ Lâm một lần nữa tiến lên, giơ lên chén rượu trong tay mỉm cười "Ly rượu này xin cảm tạ mọi người hôm nay đã đến, nếu có chiêu đãi không chu toàn, xin mọi người đừng để trong lòng."

Ỷ Lâm đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, trong lúc nhất thời, mọi người sôi nổi mở miệng hưởng ứng, yến hội lại lần nữa khôi phục náo nhiệt. Bất quá, trên mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đang thầm suy tính, một lần nữa bắt đầu so đo Viên gia cùng Tiêu gia ở bên nào mới được lợi.

Viên Úc Thần nói xong liền đi tới một góc không người, bên ngoài trưng khuôn mặt lạnh cùng khí thế cường đại ngăn cách người xa từ ngàn dặm, làm khách khứa vốn muốn tiến lên thăm hỏi đều phải dừng bước, đem xung quanh nơi Viên Úc Thần đứng chỉ còn lưu lại một mảnh đất trống thật lớn. Bất quá Viên Úc Thần cũng không để ý, tuy rằng Sân Mộc rất cẩn thận, nhưng khó bảo đảm nếu có người tới gần sẽ không nhìn ra cái gì.

Viên Úc Thần đứng thẳng tắp, trong lòng tính toán thời gian từng giây từng phút, lo sợ sẽ bị quá giờ.

"Nguyên soái, ba mươi phút." Phàn Diệp tới gần Viên Úc Thần hạ giọng.

"Ân." Y tất nhiên sẽ không quên thời hạn một giờ này, Viên Úc Thần nhìn yến hội náo nhiệt, chuẩn bị chờ thêm mười phút nữa liền tìm cớ rời đi.

"Nguyên soái lần này đại nạn không chết, hẳn là có kỳ ngộ đi?" Ôn Sử để nhi tử của ông lưu lại ứng phó mọi người, bản thân đi tìm đến chỗ Viên Úc Thần.

"Ngươi không thấy được nét mặt vừa rồi của Tiêu Duệ An kia, lão đông tây này sợ là bị tức giận không nhẹ đi." Ôn Sử nhìn Viên Úc Thần, cười tủm tỉm. "Mặc kệ nói như thế nào, ngươi có thể trở về, Viên gia xem như được bảo vệ."

"Ta đều nghe gia gia nói." Ôn Sử cùng Viên Kình Thiên từ nhỏ đã qua lại rất tốt, Viên Úc Thần vẫn rất tôn trọng ông ấy. "Đoạn thời gian qua, đa tạ Ôn lão đối với Viên gia chiếu cố."

"Lão già ấy còn có thể nói lời hay gì cho ta ?" Ôn Sử xua xua tay, không tin. "Lại nói ta cũng không đơn thuần chỉ vì các ngươi, Viên gia các ngươi sống tốt, Ôn gia chúng ta cũng được thoải mái, cùng nhau có lợi thôi."

Nhìn Ôn Sử mạnh miệng, Viên Úc Thần cũng không biết nên nói gì. Viên Kình Thiên cùng Ôn Sử từ nhỏ đã quen biết, nếu nói quan hệ không tốt, thì hai người lại không chấp nhận được kẻ khác nói xấu đối phương. Còn nếu nói là tốt, thì lâu lâu hai người lại đánh nhau đến mặt mũi bầm dập, làm cái gì cũng giành của nhau, giành đồ chơi, giành hạng nhất, tranh nhau bé đến lúc già.

Thấy Viên Úc Thần không nói, tươi cười trên mặt Ôn Sử cũng thu đi rất nhiều, thanh âm có chút trầm xuống. "Lão gia hỏa kia thân thể vẫn cứ như vậy sao?"

"Vâng."

"......" Ôn Sử một chân nện xuống mặt đất, nhịn không được mắng một câu. Vô luận có nháo như thế nào, chỉ cần mỗi lần nhắc đến thân thể Viên Kình Thiên, Ôn Sử đều phá lệ phẫn nộ cực điểm.

Viên Úc Thần biết Ôn Sử phẫn nộ vì cái gì, nhiệm vụ lần đó vốn là Ôn Sử cùng Viên Kình Thiên cùng nhau đi, chính là sau đó có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, Viên Kình Thiên đem Ôn Sử bị trọng thương giấu trong khoang cứu dưỡng duy nhất, sau đó một mình dẫn địch rời đi.

Sau khi Ôn Sử được cứu, vết thương ngoài da dưỡng một đoạn thời gian liền tốt, nhưng Viên Kình Thiên lại hôn mê suốt ba năm, sau ba năm tỉnh lại, vậy mà trở thành phế nhân. Chẳng những hai chân bị phế, dị năng cũng không còn. Chuyện này vẫn luôn là cây gai trong lòng Ôn Sử, nhiều năm như vậy vẫn không thể rút ra.

Thời gian đã không còn sai biệt lắm, Viên Úc Thần nhìn thoáng qua phương hướng của Sân Mộc, mở miệng chuẩn bị rời đi. "Ôn lão, ta bên kia còn có một chút chuyện phải xử lý, ta rời đi trước."

"Đi thôi đi thôi!" Ôn Sử không kiên nhẫn phất tay, ông cũng chuẩn bị rời đi, đến chỗ người tàn tật nào đó nháo hai ba câu đi.

"Viên nguyên soái mới vừa lộ diện liền muốn đi, nhiều quan khách như vậy, chẳng lẽ nguyên soái đều muốn bỏ lại." Tiêu Duệ An đi tới, thấy Viên Úc Thần có vẻ muốn rời khỏi liền mở miệng ngăn lại, trong lời nói chỗ nào cũng là châm chọc.

Viên Úc Thần lãnh đạm nhìn Tiêu Duệ An, ngữ khí đông cứng "Rời đi mấy tháng, căn cứ chồng chất quá nhiều công vụ."

"Nhiều công vụ cũng không cần nhất thời phải vội như vậy đi, khách nhân đông như vậy đều đang chờ kính rượu nguyên soái nói lời cảm tạ." Tiêu Duệ An ý nói đến đám người cười nói phía sau.

Phàn Diệp nhíu mày, nhịn không được mở miệng biện giải "Nguyên soái chúng ta không uống rượu."

Phàn Diệp mở miệng làm Viên Úc Thần giữa mày ngưng trọng, mắt Tiêu Duệ An nhanh chóng hiện ám mang, lời nói như càng thêm suy tư. "Nguyên soái vội vã rời đi như vậy, chẳng lẽ là có bí mật gì không muốn người biết, không thể nói cho người khác nghe?"

Ngăn lại Phàn Diệp lần nữa muốn mở miệng, ánh mắt Viên Úc Thần âm trầm nhìn Tiêu Duệ An. "Có một chút sự tình hiện tại không thể nói cho Tiêu gia chủ nghe, chờ hết thảy chứng thực, tin tưởng Tiêu gia chủ nhất định sẽ cảm thấy thực hứng thú."

Viên Úc Thần tùy tiện nói vài ba câu, lòng Tiêu Duệ An lại muốn nhảy dựng, bỗng nhiên nghĩ đến vài thứ chính mình âm thầm xử lý bị xót lại, không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại có hay không những đồ quan trọng còn chưa giải quyết sạch sẽ, bị Viên Úc Thần nắm lấy. Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ An cũng có chút không được phát ngốc.

Sau khi biết bản thân làm sai việc, Phàn Diệp gục đầu, trong mắt hiện lên tia ảo não tự trách. Viên Úc Thần nhìn như có vẻ vững vàng như thường, nhưng trong lòng đã sớm nhào thành một đoàn. Đã sắp hết một tiếng đồng hồ, không biết Sân Mộc bên kia thế nào.

Bên kia Sân Mộc cũng không tốt lắm, hắn vốn tưởng rằng dù bản thân không ổn cũng có thể kéo dài được một giờ, nhưng hắn đã tự xem trọng chính mình rồi. Dị năng phóng ra không gián đoạn khiến hắn kiệt sức, lại muốn bảo trì uy áp bao lấy Viên Úc Thần không bị người khác phát hiện, chuyện này không đơn giản chỉ cần năng lực chống đỡ là được, mà còn phải có sự tập trung tinh thần lực cao độ.

Sân Mộc dựa vào cửa sổ, miễn cưỡng chống đỡ không để thân người ngã xuống, sắc mặt vốn tái nhợt hiện giờ càng khó coi đến dọa người, cả thân thể đều bắt đầu có chút phát run.

Hai người Trọng Lân cùng Tề Lăng Mạt ở một bên sớm đã gấp đến độ không được, chính là lại giúp không được gì.

Bên kia Tiêu Duệ An đang rối rắm vì ý tứ trong lời nói Viên Úc Thần, cũng không có ý định cản trở nữa, thời điểm Viên Úc Thần đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp đi tới.

"Úc Thần ca ca." Thiếu nữ đi đến bên người Viên Úc Thần, ôn nhuận nhẹ gọi. Một đôi mắt sáng ngời nhìn Viên Úc Thần, trong mắt thiếu nữ nhiễm đầy thẹn thùng cùng vui sướng.

Viên Úc Thần mặt đen, tuy rằng vẫn là bộ mặt không cảm xúc trước sau như một, nhưng đã theo Viên Úc Thần nhiều năm như vậy, Phàn Diệp có thể tinh tường cảm nhận được Viên Úc Thần đang tức giận.

"Tiểu Kỳ, đã chạy đi đâu." Nhìn thấy thiếu nữ, Ôn Sử duỗi tay gõ một cái lên trán thiếu nữ, nhìn như đang sinh khí, chính là trong mắt lại tràn đầy sủng nịch.

"Gia gia." Ôn Di Kỳ nhu nhu cái trán gọi một tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên người Viên Úc Thần, gương mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng. Ôn Sử là lão cáo già như thế nào nhìn không ra chút tâm tư cháu gái bảo bối nhà mình, ánh mắt ở trên người Ôn Di Kỳ cùng Viên Úc Thần xoay hai vòng, trên mặt tràn đầy tươi cười.

"Úc Thần, những ngày ngươi biến mất, nha đầu này ngày đêm đều nhắc mãi đến ngươi, lão già này bị nàng phiền đến ngốc ở nhà không đi đâu được."

"Gia gia." Ôn Di Kỳ vội vàng túm chặt tay áo Ôn Sử, gấp giọng mở miệng gọi, nhưng mắt lại không tự chủ được hướng trên người Viên Úc Thần.

Ôn Sử cườiha hả, vỗ vỗ tay Ôn Di Kỳ. "Úc Thần, một hồi ta đi theo tìm gia gia ngươi tâm sự, ngươi mang theo Tiểu Kỳ một chút đi."

Ôn Di Kỳ từ nhỏ đã thích Viên Úc Thần,Ôn Sử đều xem ở trong mắt, hiện giờ chuyện hai người cũng nên cùng lão nhân kia bàn một chút. Chẳng sợ không thể kết hôn, trước định ra sẵn, cũng miễn cho nha đầu này cả ngày nhung nhớ.

"Ôn lão, ta còn có việc, không thể bồi Ôn tiểu thư."

"Như thế nào! Không định cho lão nhân ta mặt mũi ?." Thấy Viên Úc Thần cự tuyệt, khuôn mặt Ôn Sử lập tức như dọa người.

Lòng Viên Úc Thần càng ngày càng phát bạo, y có thể cảm giác được rõ ràng dị năng không ổn định trên người, thời điểm Viên Úc Thần chuẩn bị mạnh mẽ ném người rời đi, Trọng Lân đột nhiên từ xa bước nhanh đi tới.

Đối với người ở bốn phía làm như không thấy, Trọng Lân đến cạnh Viên Úc Thần nghiêm nghị kính một cái chào theo nghi thức quân đội. "Nguyên soái, căn cứ xảy ra chút việc yêu cầu ngài tự mình xử lý, có người bị thương."

Trọng Lân chỉ nói mơ hồ, những người khác nghe vào tai chỉ cho rằng Cửu Quân xảy ra nhiễu loạn, nhưng Viên Úc Thần có thể hiểu được, Trọng Lân nói chính là Sân Mộc.

Đôi tay tức khắc buộc chặt, Viên Úc Thần biểu tình âm trầm, cũng mặc kệ người ở bốn phía, xoay người bước nhanh rời đi.

"Úc Thần ca ca......" Ôn Di Kỳ nhìn theo bóng Viên Úc Thần, trong mắt hiện lên hoảng loạn, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này Viên Úc Thần ly khai sẽ không bao giờ quay lại nữa.

"Tiểu Kỳ." Ôn Sử gọi lại Ôn Di Kỳ. "Trong quân có chuyện khẩn cấp, về sau gia gia lại để y mang con chơi."

"Gia gia......" Ôn Di Kỳ gục đầu xuống, trong lòng tràn đầy mất mát.

Viên Úc Thần bước nhanh trở về biệt thự, dị năng trên người tan đi, Viên Úc Thần chỉ cảm thấy dưới chân thật nhẹ, lảo đảo đỡ lấy Phàn Diệp bên cạnh.

"Nguyên soái......"

Ngồi trên xe lăn Trọng Lân chuẩn bị, lúc Viên Úc Thần đi vào phòng, đẩy cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cuộn tròn phía trước cửa sổ, Sân Mộc đang gắt gao ôm bả vai run rẩy thống khổ, đồng tử Viên Úc Thần bỗng nhiên co rút lại.

"Tiểu Mộc!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top