Chương 12
Nguồn: EbookTruyen.VN
Editor: Uniirr
Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra.
Khương Hân nắm quai đeo từ bên trong đi đến trước cửa nhà mình, bước chân nặng nề. Trong đầu là những hình ảnh kiếp trước.
Trong trí nhớ, Diệp Mạn và Lệ Trầm yêu đương không tới hai tháng đã chia tay, bắt đầu từ tháng tư đến tháng sáu sau khi kết thúc cao nhị. Mà trong hai tháng này, cô ta và Lệ Trầm cãi nhau vô số lần.
Khi bị Diệp Mạn đá, Lệ Trầm trả thù Khương Hân.
Khi đó, Lệ Trầm thường đến tìm Khương Hân vừa đe dọa vừa vũ nhục, còn cho "Tiểu đệ" của mình khi dễ cô.
Trên đường cô đi học về, bọn hắn chạy xe đạp điện đi theo cô với những câu nói ghê tởm.
Đến khi kết thúc cao nhị, thanh danh của Khương Hân ở Tam Trung bị bôi xấu.
Lời đồn nổi lên bốn phía, mọi người lén mắng cô là kỹ nữ, nói cô nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại làm chuyện dơ bẩn, mỗi ngày tan học đều có một đám nam sinh đi theo, bị không ít nam sinh sờ qua, cùng vài nam sinh có quan hệ không minh bạch.
Nói cô chay mặn không kỵ, người nào cũng nhìn trúng.
Đoạn thời gian đó, cuộc sống của Khương Hân rơi vào bóng tối.
Bị giáo bá bắt nạt, mọi người cô lập, mặc dù các học sinh tốt không thích trộn lẫn vào chuyện xấu này, đều đối với cô kính nhi viễn chi*.
Kính nhi chi viễn nghĩa là kính trọng nhưng không dám gần, bên ngoài thì tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Đoạn thời gian cô sợ nhất là tan học, dù muốn tránh xa đám người kia, đều tránh không được. Bọn họ không học tập nên có rất nhiều thời gian, họ nghe lời Lệ Trầm, thay đổi người mỗi ngày lần lượt ở cổng trường học đợi cô.
Mặc dù có Diệp Mạn đi bên cạnh, cũng không có tác dụng.
Diệp Mạn ý thức được chuyện của mình và Lệ Trầm tạo ảnh hưởng xấu cho Khương Hân thì cô ta lại ở trước mặt Khương Hân khóc rống, ôm cô, cầu xin tha thứ.
Cô ta cũng thề, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng Khương Hân đối mặt.
Diệp Mạn cũng từng đi cầu Lệ Trầm, xin hắn buông tha cho Khương Hân. Nhưng cô ta không dám nói chuyện mình nói xấu hắn không phải do Khương Hân làm, cô ta đã chứng kiến thủ đoạn ác liệt của hắn, sợ hắn trả thù mình.
Đương nhiên, khi Diệp Mạn đi cầu xin Lệ Trầm đều không được chấp nhận, hắn không buông tha cho Khương Hân.
Khương Hân tuy ngoài mặt mềm yếu, nhưng nội tâm cô lại mạnh mẽ. Tuy đoạn thời gian kia rất thống khổ, nhưng cô cũng không đi tìm chết. Khi đó cô đem mình súc vào một góc, không kết bạn, chỉ muốn thi đậu đại học rời khỏi ngôi trường này. Đến nỗi lời đồn đãi vớ vẩn, cô cưỡng bách mình làm bộ không biết.
Cô muốn dùng trạng thái chịu đựng này học hết cao tam, chỉ cần chịu đựng, cô sẽ thoát khỏi. Nhưng vận mệnh không cho cô cơ hội, thời gian dài bị khi dễ, bị bạn học dùng ánh mắt khinh thường, làm cho áp lực rất lớn, ăn không ngon ngủ không yên, cảm xúc ngày càng tuột dốc.
Ở trạng thái như vậy, cảm xúc chịu ảnh hưởng, thân thể cũng chịu ảnh hưởng, cô bắt đầu gầy.
Qua kì nghỉ hè, đến thời điểm khai giảng cao tam, cô vốn dĩ đã trắng, làn da tốt, ngũ quan xinh đẹp, khi gầy xuống, liền thỏa mãn ảo tưởng về mối tình đầu của các nam sinh. Gương mặt trắng nõn mang theo một chút trẻ con, khí chất sạch sẽ thuần túy.
Mặc dù không cười, cũng đã là một phong cảnh.
Lời đồn của cao nhị trong trường học bị gác lại sau một kỳ nghỉ hè, khai giảng vài ngày, bên ngoài trường học cũng không xuất hiện những nam sinh đó.
Khương Hân cho rằng Lệ Trầm đã thu tay lại, kết quả là, Lệ Trầm bắt đầu tự mình đứng bên ngoài trường học chờ cô.
Hắn giống như đã quên mình từng khi dễ cô, bắt đầu theo đuổi cô.
Khi đó lời đồn về cô cũng được làm sáng tỏ, bởi vì một câu của Lệ Trầm: "Có người chạm qua cô ấy hay không, lão tử rõ nhất, ai lại nói hươu nói vượn, bịa đặt thì lão tử rút đầu lưỡi của hắn!"
Mà thời điểm mới có lời đồn, rõ ràng là hắn dựng lên.
Khương Hân thiếu chút nữa bị đoạn thời gian kia hủy diệt, sao cô có thể đồng ý Lệ Trầm theo đuổi. Cô nhớ rõ khi hắn khi dễ, đe dọa cô, thậm chí thiếu chút nữa động thủ đánh cô.
Cô sợ, hận, chán ghét hắn.
Lệ Trầm theo đuổi không nói đạo lý, kiên nhẫn một thời gian, liền bắt đầu không kiên nhẫn mà muốn dùng biện pháp mạnh. Khương Hân dùng tất cả các phương pháp mà trốn hắn, cuối cùng vẫn bị hắn sai người bắt cô đến một góc sân thượng trong trường học.
Đối mặt với Lệ Trầm bá đạo bức bách, Khương Hân không khuất phục, chẳng sợ ngón tay của hắn chạm vào cô chỉ một chút, cô đều cảm thấy ghê tởm, trốn tránh, xin tha đều không có kết quả, cô từ trên sân thượng nhảy xuống.
Không ngã chết, nhưng lại bị tàn phế.
Cánh cửa màu nâu mở ra, có ánh sáng xuyên qua, cánh cửa khép lại, đem tất cả hắc ám đều che lấp ngoài hành lang.
Đèn tắt, bên ngoài một mảnh đen nhánh. Tựa như cuộc đời toàn hắc ám của cô, hy vọng nó vĩnh viễn lưu lại phía sau, không bao giờ đi vào.
Khương Hân đổi giày vào nhà, nhìn mẹ Khương và Khương Muội ngồi trên bàn ăn bữa khuya.
Ngửi được mùi đồ ăn, cô theo bản năng nuốt nước miếng. Trên người mẹ Khương cùng Khương Muội tựa hồ có một tầng ánh sáng màu cam ấm áp, làm trong lòng cô ấm lên.
Cô chào mẹ Khương với Khương Muội: "Con đã về."
Trong miệng Khương Muội nhét đồ ăn "Khắc khổ như vậy, không thi được đệ nhất thì rất vô lý."
Khương Muội là người có thiên phú về học tập tương đối cao, thời điểm cao trung căn bản không cần khắc khổ. Nếu cô dựa theo phương pháp học tập này của Khương Hân, cô cảm thấy mình muốn lên trời, không ai có thể so sánh qua cô.
Khương Hân không trả lời câu nói của Khương Muội, lực chú ý đều va vào thức ăn trên bàn. Cô để cặp sách trên sô pha, chạy vào phòng bếp cầm đôi đũa, trực tiếp ngồi lên ghế gắp thức ăn.
Mới vừa gắp một cái que nướng thịt dê, còn chưa kịp đưa lên miệng, đột nhiên bị mẹ Khương dùng chiếc đũa đánh lên, thịt dê trên đầu đũa rớt xuống bàn.
Khương Hân bị đánh có chút ngốc, mẹ Khương cùng Khương Hân nhìn nhau chằm chằm.
Khương Hân lại gắp miếng thịt dê bị rớt kia, lại bị Khương Muội duỗi chiếc đũa.
Cô bị đánh mạnh co rụt lại, nhìn về phía mẹ Khương và Khương Muội, nhỏ giọng kháng nghị: "Làm cái gì a? Con không phải ruột thịt sao?"
Khương Muội muốn đánh cô, mẹ Khương nhìn chằm chằm hỏi: "Không ăn cơm chiều?"
"Ăn." Cô không chỉ ăn, còn bởi vì Trình Nghệ Đông mời cả đồ ăn vặt cũng khá ngon, còn ăn không ít. Vốn dĩ không cảm thấy đói, nhưng vừa vào cửa ngửi được hương vị này, cô lại muốn ăn.
Mẹ Khương có chút nghiêm khắc "Ăn rồi thì không được ăn nữa."
Không thể ăn sao? Khương Hân gắt gao nhìn chằm chằm khối thịt dê trên bàn, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp che tai, gắp khối thịt lên đưa vào trong miệng.
Mẹ Khương & Khương Muội: "......"
Khương Hân đem thịt dê trong miệng nhai kĩ liền nuốt xuống, Khương Muội tức giận muốn đánh Khương Hân.
Khương Hân phản ứng kịp "Khương Đại, chị làm gì vậy?"
Khương Muội hung tợn "Đem khuôn mặt của em lột xuống đây, thật lãng phí!"
Mẹ Khương có khuôn mặt tinh xảo di truyền cho Khương Hân, kết quả cô một hai phải đem chính mình ăn thành người mập mạp, làm Khương Muội tức chết. Khương Muội cùng mẹ Khương không thiếu đốc thúc cô khống chế sức ăn, lúc trước cô còn rất có giác ngộ, tương đối phối hợp, gần đây lại khác thường, càng ngày càng ăn nhiều.
Khương Hân gắt gao che đôi mắt "Béo thì như thế nào, em cảm thấy béo cũng đẹp, thịt thịt có xúc cảm."
Khương Muội nghe cô nói có xúc cảm, nhéo lỗ tai "Khương Nhị ngốc em lại học hư, em giải thích một chút, cái gì là có xúc cảm, em muốn cho ai có xúc cảm?"
Khương Hân: "......" Đột nhiên cảm thấy không thể giải thích.
Mẹ Khương phản ứng mau, nhìn chằm chằm Khương Hân "Tiểu Hân con yêu sớm?"
"Không có a." Khương Hân phục, giơ tay bảo vệ lỗ tai, nói với Khương Muội "Khương Đại táo bạo, chị buông tay ra, cái người đàn bà đanh đá này."
Thật vất vả đem tay Khương Muội gỡ ra, cô thở hồng hộc nhìn về phía mẹ Khương "Không có yêu sớm, mẹ đừng xem phim nhiều. Mẹ, không nên bắt con giảm cân sẽ ảnh hưởng đến học tập, còn một năm, chờ con thi đại học xong lại giảm cân."
Ở giai đoạn này, cô không muốn cho ai chú ý, như bây giờ khá tốt.
Mẹ Khương nhìn cô, biểu tình do dự.
Mỗi lần nhìn Khương Hân ăn nhiều, không tự giác liền muốn cô giảm cân, tỷ như không cho cô ăn nhiều thịt, sợ cô sẽ mập thành một người hơn trăm cân.
Kỳ thật hiện tại cũng tốt, không quá béo, chỉ là mặt có phần mũm mỉm, thoạt nhìn phì phì.
Thấy mẹ Khương đang dao động, Khương Hân tiếp tục nói "Ngày mai có kỳ thi, tâm tình không tốt thì sẽ......"
Mẹ Khương thỏa hiệp, đem đĩa thịt đẩy đến trước mặt cô "Ăn đi."
Thịt dê là do Khương Muội muốn ăn, ba Khương mua từ ngoài tiệm mang về, ba Khương đang trong phòng xem TV. Nghe được bên ngoài có động tĩnh, mở cửa phòng duỗi đầu xem một cái, lại trở về xem TV.
Khương Hân vui vẻ, vội vàng kẹp một miếng thịt đưa đến miệng, vui vẻ mà cười.
Khương Muội liếc mắt xem thường "Béo chết em."
Mẹ Khương giơ tay đánh Khương Muội một cái "Nói cái gì? Cái gì mà chết."
Khương Hân, Khương Muội cùng nhau ăn sạch thịt ba Khương mua về, mới đi rửa mặt rồi ngủ. Vốn là chỉ mua cho Khương Muội, kết quả Khương Hân ăn còn nhiều hơn Khương Muội một chút.
Cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên giường ngủ, Khương Hân ôm chăn nhắm mắt, trong lòng yên lặng mà nghĩ, giảm béo là không thể, đời này đều sẽ không giảm. Cô có bóng ma tâm lý, cảm thấy tròn tròn đáng yêu là đủ rồi.
Nếu về sau xuất hiện một nam sinh, thích cô khi mập mạp, mua đồ ăn ngon, đem cô dưỡng đến trắng trẻo mập mạp là chuyênn đặc biệt hạnh phúc, thì nhất định là chân ái.
Cô lại nghĩ, trên thế giới này thật sự có chân ái sao? Không khống chế mà thích một người mặc kệ bần cùng phú quý, mặc kệ béo gầy xấu đẹp, liếc nhìn cô một cái liền biết, chính là cô, đời này đều là cô. (Đang miêu tả ai dậy chời🙄)
Nghĩ lại, cảm thấy mình quả thực chua muốn rụng răng.
Cô lại nghiêng người, đem mặt vùi vào trong chăn —— Haiizz, cô vẫn nên chăm chỉ đọc sách, tự mình dưỡng chính mình đi.
Giống như gấu trúc, rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top