Chương 169 - 172


Chương 169: Chao ôi! Thân gia!

Dưới sự dẫn dắt của Edern, một đoàn người lần đầu tiên đi vào phòng đấu võ cơ giáp.

Phòng đấu võ cơ giáp trống trải khác thường, dài rộng cao tất cả 40m, không gian này đối với việc đấu võ cơ giáp mà nói thì hơi hẹp một tí, bình thường lúc Lannado cùng Edern huấn luyện ở bên trong chỉ dùng cơ giáp loại nhẹ mà không thể phóng thích hoàn toàn hình thái.

Edern đứng lại, "Phóng thích cơ giáp ra đi."

Randall không nói hai lời, đi đến chính giữa sân đấu, một tay giương lên, tia chớp màu đột nhiên xuất hiện, cơ giáp màu đen khí thế bức người ngay lập tức xuất hiện hiện cạnh hắn

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt trông thấy toàn cảnh của cơ giáp màu đen, ngưỡng mộ cơ giáp, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi !©¸®!

Từ khi sống lại, mặc dù biết tinh thần lực của mình cao hơn người nhưng cậu lại không chắc chắn mình có thể giúp Randall!

Nhưng bây giờ, sự thật chứng minh cậu thực sự có được tiềm lực vô hạn! Cậu đã dũng cảm mà bước ra bước đầu tiên trên con đường trợ giúp sự nghiệp vĩ đại của Randall, kế tiếp cậu nhất định có thể làm được tốt hơn!

"Hạ Mạt."

Nghe thấy thanh âm của Edern, Hạ Mạt lập tức hồi thần, "Đế hậu mời nói."

"Đây là cỗ cơ giáp hình người đầu tiên trong đời con, nhưng tuyệt đối sẽ không là chiếc cuối cùng, vì giấu diếm tài nghệ thực sự của con, ta không thể không đánh lên ấn ký của ta trên người nó, hy vọng con có thể tha thứ."

"Con hiểu, con biết mọi người làm vậy là để bảo vệ con."

Edern nhẹ nhàng mà sờ lên đầu của cậu, sau đó nói với Diệp Vĩ: "Diệp đại sư."

"Có đây."

"Làm phiền ngài giúp tiến hành kiểm tra đo lường đẳng cấp."

"Vâng."

Dưới sự chỉ huy của Diệp Vĩ, Randall cùng Vị Chinh thuận lợi lắp đặt máy kiểm tra vào thân cơ giáp. Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Vĩ đi đến bàn điều khiển trong sự chú ý của mọi người, liên tiếp đưa vào mấy cái chỉ lệnh, đường thẳng màu đỏ bắt đầu di động từ trên xuống dưới.

Thời gian chờ đợi ngắn ngủi lại như rất dài, tất cả mọi người thả chậm hô hấp, chuyên chú nhìn màn hình ba chiều.

Hạ Mạt không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cấp 6, cấp 6, nhất định phải là cấp 6!

Mười lăm giây sau, kiểm tra đo lường chấm dứt, đường thẳng màu đỏ biến mất.

Bên trong hình chiếu ba chiều xuất hiện mấy hàng ký tự đỏ chót:

Thuộc loại: Cơ giáp hình người khổng lồ

Tính công kích: 5

Tính phòng ngự: 80

Đẳng cấp tổng hợp: cấp 6

Đánh giá tổng hợp: Ưu

Kiểm tra vừa ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm

Edern vỗ vỗ bả vai Hạ Mạt, "Một hơi tạo ra cơ giáp hình người cấp 6! Tiền đồ vô lượng!"

"Tạ Đế hậu khích lệ. Thế nhưng tính công kích của cơ giáp quá kém, có thể tăng lên nữa..."

"Mọi thứ cứ tiến hành theo chất lượng."

"Vâng."

"Tiếp theo chính là quyền lực của người chế tạo ra nó, con hãy đặt tên cho nó đi!"

"Để cho Randall điện hạ đặt đi, dù sao cũng là điện hạ sử dụng."

"Không được. Chuyện đặt tên này chỉ có thể do chính con."

"Cái kia..." Hạ Mạt nhìn nhìn Randall, mười phần phấn khích nói: "Vậy thì gọi là Diêm Vương Hào đi."

Kiểm tra đẳng cấp cơ giáp xong, một đoàn người cười cười nói nói đi vào nhà hàng hoa viên.

Phía trước bàn ăn hình chữ nhật có hai chiếc ghế màu ngà đặt song song với nhau, Hạ Mạt không chút nghi ngờ đó chính là vị trí của Đế hậu cùng Bệ hạ.

Đợi sau khi Edern ngồi xuống, Vị Chinh, Diệp Vĩ cùng Hạ Mạt theo thứ tự ngồi ở phía bên phải, Randall ngồi phía bên trái.

"Hôm nay là tụ hội bình thường, mọi người không cần quá mức cẩn thận." Edern chú ý tới ánh mắt của Hạ Mạt một mực liếc sang phía Randall, vì vậy khéo hiểu lòng người nói: "Hạ Mạt, đến ngồi bên cạnh Randall đi."

Khóe miệng Diệp Vĩ giật một cái

"Ah?" Hạ Mạt lập tức đứng lên, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Vị Chinh, "Như vậy có được không?"

Edern thấy cậu nhìn chằm chằm Vị Chinh, chợt nhớ tới hôm nay cũng là Vị Chinh làm người trung gian bắc cầu cho hắn và con dâu tương lai, trong nội tâm không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, "Nghe thúc thúc nói, ngồi vào bên người Randall đi."

Sắc mặt của Diệp Vĩ ngưng trọng nhìn Đế hậu: Chẳng lẽ người không nhìn thấy hai đứa nhỏ này có mập mờ? ! Luôn luôn tác hợp bọn họ là muốn ồn ào loại nào? !

Hạ Mạt kiềm chế kích động nhỏ trong nội tâm, đi đến ngồi xuống bên người Randall, lại nói tiếp, thường ngày vị trí này đều là của Lance nha!

Thấy cậu ngồi xuống, Edern mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Mạt Mạt, con cùng Vị Chinh thúc thúc... nhận thức nhau từ trước?" Edern có phần ghen tị, mình chính là phụ hậu tương lai của Mạt Mạt, tiểu gia hỏa này gặp được khó khăn lại không liên hệ với mình đầu tiên, ngược lại là liên hệ Vị Chinh? Đây là đạo lý gì?

Nghe thấy Edern nói, Hạ Mạt kinh ngạc nhìn Randall, "Điện hạ không nói với Đế hậu?"

"Nói cái gì?" Edern nghi hoặc.

Randall nghiêng đầu, "Ta nghĩ em không muốn cho nhiều người biết."

Diệp Vĩ hoàn toàn bị lời nói nửa úp nửa mở của bọn họ làm choáng váng đầu óc, "Các con đến cùng đang nói cái gì?"

Hạ Mạt lúng túng gãi gãi đầu.

Vị Chinh nói: "Hạ Mạt là con của ta."

Edern cùng Diệp Vĩ trăm miệng một lời: "Cái gì? !"

Còn không đợi Vị Chinh giải thích rõ ràng hơn, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, "Con trai của cậu là Hạ Mạt? !"

Mọi người nhìn về phía thanh âm kia, đúng là Bệ hạ Lannado khoan thai đến chậm.

Hạ Mạt vội vàng đứng lên, "Bái kiến Bệ hạ."

Lannado trừng to mắt, hai, ba bước đi đến trước mặt Hạ Mạt, ánh mắt qua lại giữa Hạ Mạt và Vị Chinh.

Vị Chinh bị nhìn hắn đến không thể chịu được, "Mạt Mạt lớn lên giống ba ba hắn."

Lannado chậm rãi ngồi xuống chủ vị, "Không nói đùa với ta đấy chứ?"

Vị Chinh nhăn đầu lông mày, "Chẳng lẽ Mạt Mạt là con của tôi không tốt?"

"Không, đương nhiên được, chỉ là... Cậu có hài tử lớn như vậy từ khi nào? ! A! Chẳng lẽ cậu luôn không kết hôn cũng là bởi vì ba ba của Hạ Mạt? !"

Vị Chinh ngầm thừa nhận.

Lannado vỗ đùi, nói với Edern: "Ta đã nói cái tên này có người trong lòng rồi! Em lại không tin! Lại còn cứ đáp cầu đắp mối cho người khác! Kết quả hài tử của người ta đều lớn như vậy!"

"Dạ dạ dạ, chỉ anh thông minh."

"Chao ôi! Thân gia!" Lannado cầm chặt tay của Vị Chinh, nhiệt tình rót rượu đỏ cho hắn.

Vị Chinh bình tĩnh cụng ly với hắn, ngửa đầu uống hết.

Lannado ôm bờ vai của hắn, mừng khấp khởi cảm khái, "Lúc trước ta còn luôn bàn bạc với Edern tìm thời gian mời ba ba của Hạ Mạt vào cung để trao đổi tình cảm, nhưng sau lại nghĩ đến chuyện tai mắt của Đảng nội các ở đây nên luôn không dám làm gì! Hiện tại biết rõ cậu là phụ thân của Mạt Mạt, tất cả đều dễ nói chuyện! Chúng ta quen như vậy, trao đổi tình cảm gì gì đó hoàn toàn không cần rồi! Ta cũng không cần lo lắng con trai trưởng bắt nạt Mạt Mạt bảo bối! Ha ha ha! Tóm lại một câu! Người quen dễ xử lý chuyện! Người quen dễ xử lý chuyện!"

Diệp Vĩ quả thực cũng bị thái độ quay ngược 180° này làm cho kinh ngạc đến không ngậm được mồm, hắn kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm người một nhà tương thân tương ái một luc lâu, mãi mới nói được câu nhắc nhở: "Có phải mọi người đều đã quên..."

"Cái gì?" Ánh mắt không hẹn mà cùng theo dõi hắn.

"Hạ Mạt, Hạ Mạt là Beta..."

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Trầm mặc quỷ dị.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Vĩ không nháy mắt.

Diệp Vĩ khó khăn nở nụ cười, cẩn thận từng tí hỏi: "Ta nói sai?"

Tất cả mọi người không nói thẳng, trả lời hắn là Lannado cuồng tiếu, Vị Chinh cùng Edern nén cười, Randall nhíu mày còn Hạ Mạt áy náy.

Trông thấy mọi người phản ứng như vậy, Diệp Vĩ không chút nghi ngờ lời nói của mình lúc nãy nhất định là sai

Thế nhưng Hạ Mạt đúng là Beta...

Beta? !

Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Vị Chinh, Cái tên này chính là Alpha thứ thiệt a, Hạ Mạt là con của hắn , theo lý thuyết Hạ Mạt nên là... Omega? !

Làm sao có thể? !

Omega làm sao có thể ở trong ký túc xá lẫn lộn?

Chẳng lẽ hắn che giấu thân phận? !

Nhìn sắc mặt của Diệp Vĩ không ngừng biến hóa, Lannado cười đến thoải mái, một lát sau, mới cầm lấy khăn tay tinh xảo lau khóe mắt, lúc này mới nói: "Mạt Mạt, con hành động không tệ! Ngay cả Diệp Vĩ đều bị lừa gạt rồi!"

Diệp Vĩ ngơ ngác nhìn Hạ Mạt.

Hạ Mạt áy náy cười cười, nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, con không nên gạt ngài. Thật ra con cũng giống như ngài, cũng là Omega."

Trời ạ...

Diệp Vĩ kinh ngạc không được, đồng thời âm thầm may mắn: May mắn ta không đùa nghịch ra mười tám phương pháp đánh uyên ương, nếu không nhất định là chịu không nổi...

.

Trường quân sự cao cấp Exxon

Sau khi phát sinh trò khôi hài to lớn này, Frankie hiệu trưởng vội vàng làm một loạt công tác xử lý, vì vậy tạm thời để cho mấy vị phó hiệu trưởng đi cùng Mingo.

Mingo từ trước đến nay vẫn không có bao nhiêu nhiệt tình với cuộc nói chuyện của mấy lão bất tử, sau khi hơi dùng một chút thủ đoạn để thoát khỏi đám nhân viên nhà trường, hắn một mình đi vào tiểu đình ven hồ. Lại không nghĩ vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, một thanh niên có chút quen mắt liền đi tới. Người trẻ tuổi này rõ ràng là một Beta, thân cao một mét tám trở lên, ngũ quan lập thể, dáng tươi cười ưu nhã. Mingo so sánh với người nào đó trong trí nhớ, lại cảm thấy không giống nhau.

"Mingo hiệu trưởng, ngài khỏe chứ, cháu là Laurent, gia phụ là Locke."

Locke? Nội các tổng lý ?

Thanh niên tên là Laurent kia chính là con trai của Locke?

Oh, hắn nghĩ ra rồi, trước kia quả thực đã từng gặp Laurent một lần, thế nhưng khi đó ấn tượng cũng không sâu sắc, cho nên mới gặp phải một lát mà vẫn không ra.

Laurent có chút khom người, tỏ vẻ tôn trọng đối với trưởng bối, gã đưa tay phải ra, chấp nhất chờ Mingo cùng gã nắm tay.

Mingo liếc tay của gã một cái, đứng dậy cùng gã cầm một cái, sau đó gọn gàng thu tay lại, ngồi về trên ghế, "Không có chuyện gì không lên điện tam bảo, có việc nói thẳng."

"Mingo hiệu trưởng quả nhiên tính tình ngay thẳng." Laurent cười cười, "Ngài có để ý chuyện cháu ngồi xuống không?"

"Xin mời."

Laurent ngồi ở đối diện Mingo, "Chuyện xảy ra hôm nay cháu đều nhìn thấy."

Mingo cúi đầu thưởng thức trà, không làm bất kỳ đáp lại nào.

"Mặc kệ ngài nhằm vào Diệp Vĩ với mục đích gì thì cháu đều muốn nhắc nhở ngài, Diệp Vĩ là lực lượng trung kiên của Hoàng đảng, nếu như không trợ giúp nội các thì ngài căn bản không có cách nào lật đổ hắn."

Mingo ngẩng đầu, cười không đến mắt, "Ta không rõ cậu đang nói gì."

"Không dối gạt ngài, cháu cùng với đồ đệ của Diệp Vĩ có một chút gút mắc."

"Đồ đệ của Diệp Vĩ?" Mingo lập tức nhớ tới tin tức đã từng nhìn thấy, "Tên Beta nửa tàn phế tên là Hạ Mạt kia?"

"Ừm." Laurent thấy hắn tựa hồ thấy hứng thú, không ngừng cố gắng: "Ngài muốn vặn ngã Diệp Vĩ, mà cháu lại muốn vặn ngã đồ đệ của Diệp Vĩ, mục tiêu của hai chúng ta có thể nói là hoàn toàn nhất trí. Liên thủ với chúng cháu đối với ngài trăm lợi mà không có một hại."

Mingo trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Laurent trong lúc nhất thời sờ không trúng hắn rốt cuộc là ý gì, vì vậy cẩn thận thăm dò: "Mingo hiệu trưởng, ngài có cần cân nhắc hai ngày không?"

Mingo nhìn gã, đôi mắt như một đầm nước sâu, "Muốn lôi kéo ta, cậu còn chưa đủ sức nặng, nếu quả như thật có thành ý như vậy thì để cha của cậu từ mình tới tìm ta đi."

Dáng cười của Laurent cứng đờ.

Mingo đứng dậy, gọn gàng vỗ vỗ nếp gấp trên vạt áo, xoải bước rời khỏi.

Đợi bóng dáng của Mingo hoàn toàn biến mất, Tống Tu mới chạy ra từ một bên của tiểu đình, "Đại nhân, nói chuyện như thế nào?"

Laurent lộ vẻ lo lắng, "Mingo không đơn giản như vậy, nếu như không biết rõ nguyên nhân hắn nhắm vào Diệp Vĩ, chỉ sợ rất khó nói phục hắn."

"Vậy chúng ta..."

"Bọn họ sẽ ở lại Exxon một tuần lễ, chúng ta phải tìm ra được nguyên nhân hắn nhằm vào Diệp Vĩ, bằng không đợi hắn rời khỏi thì chỉ riêng việc liên hệ đã không dễ dàng."

"Ừm."

Hết chương 169.

.

Chương 170: Thứ như liều ức chế kia...

Liên hoan chấm dứt.

Vị Chinh bị Bệ hạ cùng Đế hậu liên thủ oanh tạc, ép hỏi chuyện tình năm đó.

Randall có việc tạm thời rời khỏi, Hạ Mạt thì ngồi cùng một chỗ với Diệp Vĩ nói chuyện phiếm.

Diệp Vĩ vốn đang hung hăng cảm khái một phen với thân phận thực sự của Hạ Mạt, nói đến phần sau, đột nhiên hỏi: "Con trưởng thành sao?"

"Ngài là nói kỳ sinh lý đầu tiên?"

Diệp Vĩ gật đầu.

Hạ Mạt có phần ngại ngùng, "Kỳ sinh lý đầu tiên đã qua hơn nửa năm."

"Vậy con bây giờ..."

"Con vẫn luôn sử dụng liều ức chế."

Diệp Vĩ nhíu mày, "Điện hạ cũng đồng ý?"

"Vâng." Chú ý tới nét mặt của Diệp Vĩ, Hạ Mạt có thể đoán được hắn nhất định vô cùng không đồng ý cách làm như vậy, quả nhiên, kế tiếp chỉ nghe thấy hắn nói: "Chuyện của những người trẻ tuổi các con ta không quản được, thế nhưng ta vẫn muốn lấy thân phận của người từng trải nói với con vài câu."

"Sư phụ mời nói."

"Thứ như liều ức chế kia, có thể ít dùng một phần thì ít dùng một phần."

Hạ Mạt nhìn cặp mắt màu xám kia, hắn mơ hồ có cảm giác, Diệp Vĩ giờ phút này vô cùng thương tâm. Cậu muốn tìm kiếm ngọn nguồn nhưng lại sợ hành vi lỗ mãng như vậy sẽ khiến cho Diệp Vĩ thống khổ... ---

Chạng vạng tối.

Randall đưa Hạ Mạt về tới Thính Vũ hoa viên.

Hai người đứng bên trong bến đỗ phi thuyền, cách ít nhất 2m

"Bắt đầu từ tuần tới chính là giải thi đấu võ thuật cơ giáp, em ở phương diện này tựa hồ vẫn còn khiếm khuyết."

Hạ Mạt co quắp gãi gãi tóc, "Mấy ngày này vẫn luôn tập trung vào chế tạo cơ giáp..."

"Danh sách tranh tài trận đầu sẽ được công bố vào buổi sáng ngày mai, đến lúc đó chúng ta đi đến chỗ Trương Lợi, nghiên cứu kỹ, tranh thủ tìm được chỗ đột phá."

"Được."

Hai người đứng yên ở đó, rõ ràng không nói chuyện nhưng không ai là muốn rời đi trước.

Đến cuối cùng vẫn là Randall thu hồi ánh mắt trước tiên, "Mau trở về đi thôi, không thì thúc thúc sẽ lo lắng."

"Dạ..." Hạ Mạt quay người, chậm rãi đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Điện hạ, trong giải thi đấu võ thuật ngài sẽ sử dụng Diêm Vương Hào sao?"

Randall nhìn cậu không chớp mắt.

Không nhận được trả lời, Hạ Mạt lập tức cảm thấy có phần xấu hổ, "Em hiểu, Diêm Vương Hào còn có rất nhiều khiếm khuyết về lực công kích, nếu lực công kích quá yếu thì sẽ ảnh hưởng đến người dùng nó."

Ánh mắt của Randall rơi vào trên cái đầu đang vô lực cúi xuống kia, hắn nhẹ nhàng mà cong cong môi, "Hiện giờ trong tay ta chỉ có Diêm Vương Hào, không dùng nó thì ta dùng cái gì?"

"Ah?" Hạ Mạt ngẩng đầu, tâm tình bởi vì lời nói của Randall mà có chút tung tăng như chim sẻ.

"Dựa theo quy định của 《 Biện pháp quản lý cơ giáp 》, để có thể lợi dụng được tài nguyên tối ưu nhất, mỗi người chỉ có thể có được một cỗ cơ giáp hình người, ta đã giao nộp cơ giáp cấp hai trước đây."

"Điện hạ..." Đây coi như là gián tiếp khẳng định trả giá cùng thành quả của cậu sao? !

"Cho nên, trước khi chính thức bắt đầu giải đấu, còn cần phải mời Hạ Mạt đại sư giúp đỡ điều chỉnh một chút."

"Phụt!" Hạ Mạt bị lời của hắn chọc cười, ánh mắt nhìn liếc qua tấm rèm cửa sổ trên lầu hai, rồi lập tức thu hồi nét mặt, cứng rắn nói: "Điện hạ, em về đây, ngài cũng về sớm một chút đi."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hạ Mạt cúi đầu chạy vào thang máy, một hơi xông vào cửa rồi nhanh chóng liên lạc với Randall.

"Em đến nhà!" Cậu hưng phấn nói.

Bối cảnh bên trong hình chiếu là bên trong phi thuyền, nét mặt của nam nhân vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà ánh mắt lại ôn nhu như vậy, dường như tất cả cảm xúc đều giấu ở trong cặp mắt thâm thúy mê người kia.

"Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp!"

Sau khi kết thúc video, Hạ Mạt hai tay ôm lấy trái tim, tựa ở cạnh cửa tinh tế nhớ lại thanh âm mê người cùng với nét mặt của Randall.

Ngọc Chương mặc đồ ngủ đi tới, đứng ở bên cạnh theo dõi cậu nửa ngày, cuối cùng thật sự là nhìn không được nữa, "Mạt Mạt?"

"Hả?" Mắt Hạ Mạt vẫn nhắm như cũ, hiển nhiên còn đắm chìm trong YY không hạn cuối.

Ngọc Chương lắc đầu, quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Nếu như thật sự thích như vậy thì tại sao không bá vương ngạnh thượng cung gạo nấu thành cơm? Ở nhà tưởng tượng còn gia thể thống gì?"

Hạ Mạt nghe vậy, lập tức cười hì hì khoác cánh tay của Ngọc Chương làm nũng.

Ngọc Chương trợn trắng mắt, bắt đầu lặp lại lời nói đã nói không dưới 100 lần, "Kỳ sinh lý đầu tiên đã qua bao lâu? Đã hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ tiểu tử ngốc con vẫn luôn muốn lấy thuốc ức chế để đối phó?"

Hạ Mạt quệt miệng giải thích, "Băn khoăn của điện hạ là rất có đạo lý, lại nói, hiện tại con đang dốc lòng cho sự nghiệp, làm sao có thời gian chiếu cố đứa nhỏ?"

"Con ngốc thế?" Ngọc Chương hung hăng cốc đầu của cậu, "Có biết thuốc ức chế sẽ ảnh hưởng đến thân thể không? Cho dù đã trải qua cải tiến bao nhiêu lần vẫn sẽ có tác dụng phụ! Tại sao con lại không nghe? Hiện tại không nghe lời, chờ đến khi con muốn sinh con nhưng không sinh được thì đừng có hối hận!"

Đây đã là là lần thứ hai trong ngày hôm nay có người nói đến chỗ hỏng của liều ức chế với cậu.

Thật ra, những lời mà sư phụ cùng ba ba nói Hạ Mạt cũng biết, cậu cũng rất không muốn thương tổn thân thể, tổn thương hài tử tương lai, nhưng là tình thế bức người... Hạ Mạt thu hồi cảm xúc buồn bã, cười nói: "Ba ba đừng nóng giận." Cậu gác cằm lên vai Ngọc Chương, "Sẽ không chờ bao lâu, ngài cứ yên tâm đi, con cam đoan, trước khi tốt nghiệp sẽ sinh cho ngài một thằng cháu trai bụ bẫm, được chứ? !"

Ngọc Chương quả thực không thể làm gì nổi cậu, chán nản ngồi ở bên giường, cầm chặt tay của cậu, "Ba ba thật sự rất không yên lòng về con, rõ ràng đều thành niên rồi, còn không đáng tin như con nít vậy. Nam nhân là cần dùng tâm tranh thủ, chỉ cần con thích hắn, hắn cũng thích con, thì con nên tìm mọi cách cột chặt hắn!"

"Ngài có kinh nghiệm như thế, vị nguyên soái kia bị ngài trói chắc rồi?"

"Đừng nói sang chuyện khác!"

"Dạ dạ dạ."

"Căn cứ vào quan sát cẩn thận của ta trong khoảng thời gian này, Randall điện hạ đúng là vô cùng thích hợp để kết hôn, thế nhưng ta lo lắng chuyện hắn sẽ tái giá hay không, ở Lạp Hỗ tinh cầu, một người nam nhân có hai đối tượng là một hành vi hợp pháp, vạn nhất hắn..."

"Sẽ không đâu." Hạ Mạt đánh gãy lời của hắn, ba ba có ý nghĩ như vậy phần lớn là do Hạ Khoa, nhưng cậu dám khẳng định, Randall trừ cậu ra, sẽ không yêu bất kỳ ai khác! Cậu đối với Randall có lòng tin!

"Được rồi, dù sao lời ba ba nói con cũng không nghe." Ngọc Chương khoát khoát tay, "Ngủ một chút, ta cũng tránh khỏi lo nghĩ không đâu."

Mười giờ sáng hôm sau

Kỳ đối chiến đầu tiên của giải thi đấu võ thuật cơ giáp hoàn toàn xuất lô!

Dựa theo an bài, thời gian trận đấu của Hạ Mạt là 2 giờ chiều thứ hai, đối thủ học sinh năm nhất của khoa chiến đấu cơ giáp trong trường.

Hạ Mạt vừa xem hết tin tức cơ bản, quang não lập loè, cậu vội tiếp video.

"Thấy tin tức danh sách chưa?" Randall hỏi.

"Vừa mới xem xong của mình, đang định xem của anh là lúc nào!"

"Tranh thủ thời gian chuẩn bị, 10 phút sau ta chờ em ở dưới nhà."

"Được!"

Hạ Mạt xông vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đến gần lúc ra cửa còn đặc biệt đỏm dáng mà bôi một ít nước giữ ẩm lên mặt, theo lời của ba ba, Alpha thường rất để ý đến làn da của Omega

Mười phút sau, Hạ Mạt đúng giờ xuất hiện ở bãi đỗ.

Lúc này Randall cũng vừa đến.

Hạ Mạt nhanh chóng tiến vào trong phi thuyền, trông thấy Randall đang nghiêm túc nghiên cứu thông tin đối thủ, liền kiềm chế lại kích động trong nội tâm, hỏi , "Trận đấu của anh khi nào thì bắt đầu?"

"11 giờ sáng thứ hai."

"Vậy thì không phải là không có thời gian hoàn thiện tính năng của cơ giáp? !"

"Không việc gì." Randall tên trong danh sách, "Người này ta biết, năng lực chiến đấu của hắn kém hơn ta rất nhiều, mặc dù lực công kích của Diêm Vương Hào quá yếu nhưng sẽ không có vấn đề gì lớn."

Cơ giáp cấp 6 có lực công kích cấp 5...

Tại sao hai con số này phối hợp cùng một chỗ luôn có cảm giác buồn cười không rõ? ! !

"Thật xin lỗi..." Hạ Mạt cúi đầu, "Nếu như em lợi hại hơn một chút thì sẽ không xuất hiện loại ô long này."

"Yên tâm." Nhìn cái đầu gần như muốn áp sát vào ngực kia, Randall do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc của cậu.

Hạ Mạt mím môi gật đầu, sau đó kéo tay Randall xuống, đặt tại bên miệng cẩn thận hôn một cái.

Trên mu bàn tay truyền cảm xúc ấm áp, Randall hoàn toàn có thể tưởng tượng được bờ môi của cậu mềm mại tinh tế đến chừng nào, mắt cúi xuống nhìn cái đầu màu đen trước mặt, lông mi có chút rung rung, lồng ngực phập phồng cũng càng rõ ràng.

"Mạt Mạt." Thanh âm của hắn rất thấp, giống như là ép ra từ trong lồng ngực.

Hạ Mạt ngẩng đầu, nhìn Randall, lại không nghĩ Randall bỗng nhiên tới gần ngậm lấy môi của cậu!

Kinh hỉ ngoài ý liệu!

Vì làm sâu sắc nụ hôn này, Hạ Mạt chủ động rời khỏi chỗ ngồi, thân thể chậm rãi ngửa về đằng sau, hai người đều lăn xuống trên mặt đất!

Hô hấp trầm trọng!

Tâm tình sung sướng cực độ!

Bị nam nhân cường thế áp đảo trên mặt đất, Hạ Mạt thậm chí tham lam muốn: Nếu như có thể theo đuổi tâm của mình thì tốt bao nhiêu? Như vậy cậu có thể thuận lý thành chương cùng Randall ở cùng một chỗ, rốt cuộc không cần cẩn thận khống chế khoảng cách của song phương, rốt cuộc không cần bận tâm mỗi một ánh mắt hoặc động tác có thể đưa tới khát vọng không thể ức chế cho đối phương!

Cánh tay rắn chắc của Randall chống ở hai bên má của Hạ Mạt, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Mạt, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú giống như tùy thời đều có thể hòa tan cậu, "Tại sao em lại có thể làm cho người khác yêu thích như thế?"

Hạ Mạt đón lấy ánh mắt lửa nóng của Randall, không lùi bước một chút nào, "Ngài cũng thế, tại sao có thể hấp dẫn em như thế?"

Ánh mắt đột nhiên híp lại, Randall cúi đầu dùng miệng đụng đụng mặt của cậu một cái, sau đó cực kỳ kiềm chế kéo dài khoảng cách, "Bọn Trương Lợi cũng đã đến câu lạc bộ rồi, chúng ta không thể tới trễ."

Hạ Mạt gật đầu, không biểu hiện cảm xúc gì cả nhưng trong nội tâm lại có chút khó chịu.

Randall kéo cậu lên.

Tâm tình kích động chưa trút đi, Hạ Mạt cúi thấp đầu thay hắn sửa sang quần áo, hai tay dao động trên quần áo của nam nhân, cậu nhỏ giọng nói: "Điện hạ, kỳ sinh lý lần thứ nhất đã qua hơn nửa năm."

Randall cúi đầu nhìn cậu, tựa hồ đang chờ cậu nói tiếp.

"Liều ức chế có tác hại đối với thân thể, sử dụng số lần càng nhiều thì tổn thương càng lớn, trưởng bối nói còn có thể có thể sẽ ảnh hưởng thụ thai." Hạ Mạt đơn giản trần thuật hoàn tất, liền thấp thỏm chờ đợi trả lời.

Thế nhưng Randall vẫn không nói gì.

Loại yên tĩnh này quả thực làm cho Hạ Mạt muốn phát điên!

Tốt xấu nói cái gì đó ah? ! Dù là chỉ là vài câu an ủi giống như trước cũng tốt!

Hết chương 170.

.


Chương 171: Em đã không thể chờ đợi!

Hạ Mạt ngẩng đầu, liếc nhìn màu xanh lam bên trong con mắt xinh đẹp. Cặp mắt xinh đẹp kia làm say lòng người như thế, từ ánh mát chuyên chú chân thành kia, cậu có thể thấy được tình yêu nội liễm của Randall.

Nhưng cậu còn chưa thỏa mãn.

Cậu tham lam muốn càng nhiều!

Người chính là như vậy đúng không? Không cách nào kiềm chế chính mình, luôn khát vọng bắt lấy càng nhiều.

Lý trí nói cho cậu biết, cậu không nên tạo áp lực với Randall, nhưng là tình cảm lại buộc cậu tìm mọi cách ép sát Randall từng bước.

Cậu miễn cưỡng cười cười, trong mắt Randall gần như miễn cưỡng cười vui.

"Mặc dù biết liều ức chế không được, thế nhưng nếu là vì ngài thì em nguyện gánh chịu nguy hiểm."

"Mạt Mạt..."

Hạ Mạt mím môi, ánh mắt rơi vào trong một góc khác, ánh mắt trống rỗng.

Randall nhíu mày nhìn Hạ Mạt, hắn không thích nhìn bộ dáng ủy khuất của cậu, trong trí nhớ Hạ Mạt vẫn là kiêu ngạo, tích cực , tràn ngập sức sống.

Mà bây giờ uể oải như vậy, đều là vì hắn đi.

Trong nội tâm có hai thanh âm tại kịch liệt cãi lại.

Một cái nói: Ngươi nhẫn tâm nhìn Hạ Mạt phải chịu giày vò trong kỳ sinh lý sao? Ngươi nhẫn tâm bỏ mặc em ấy tiếp tục dùng dược vật tổn thương thân thể của mình sao? !

Một cái nói: Chẳng lẽ ngươi muốn vì tình cảm riêng tư mà tiết lộ nhược điểm? Còn ngại tình cảnh của Hoàng đảng không đủ gian nan? !

Hai bên tranh luận khó phân cao thấp, nội tâm của Randall mâu thuẫn vô cùng, ánh mắt rơi vào bờ môi mím chặt của Hạ Mạt cùng với ánh mắt có chút phiếm hồng, hắn bỗng nhiên thở dài, đưa tay ôm chặt eo của Hạ Mạt, thấp giọng hỏi: "Kỳ sinh lý tiếp theo là lúc nào?"

"Ah?"

"Kỳ sinh lý tiếp theo là lúc nào?"

Hạ Mạt sửng sốt hai giây, lập tức trong nội tâm vui vẻ!

Lời này là có ý gì? Đã đồng ý? Chuẩn bị cùng cậu tiến thêm một bước? !

Giả bộ đáng thương quả nhiên là hữu dụng? !

Cậu tận lực khống chế nét mặt, rũ mí mắt xuống để che giấu kích động cùng mừng thầm trong nội tâm, "25 ngày, 25 ngày sau."

Randall trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất.

Hạ Mạt bị bất động tác bất thình lình làm cho kêu to một tiếng, vội vội vàng vàng muốn kéo người lên.

Randall kiên quyết cự tuyệt, "Ta thua thiệt em quá nhiều, không thể làm hết trách nhiệm của Alpha, thậm chí không thể cho em một danh phận. Dù vậy, em vẫn bằng lòng cùng với ta sao?"

"Bằng lòng." Làm sao lại không muốn? Cho dù anh không cho một cái gì cả thì em cũng vẫn nguyện ý trả giá hết thảy vì anh!

"Như vậy..." Randall cầm lấy tay phải của Hạ Mạt, chân thành thần thánh hôn môi, "Hạ Mạt thân ái, chờ kỳ sinh lý lần sau đến, có thể cho phép ta cùng em vượt qua sao?"

Hạ Mạt ngây ngẩn cả người!

Triệt để ngây ngẩn cả người!

Randall vậy mà chủ động đưa ra loại đề nghị này?

Cậu nghe nhầm sao? !

Thế nhưng tại sao hết thảy đều chân thật như thế?

Cậu có thể cảm giác được nắm tay của hắn nóng bỏng đến cỡ nào, cậu óc thể cảm giác được cái chạm nhẹ nhưng lông vũ trên mu bàn tay!

Hốc mắt phát nóng, chóp mũi chua xót, đây là cảm giác vui đến muốn khóc? !

Randall ngẩng đầu nhìn cậu, chú ý tới kích động cùng mừng rỡ trên mặt cậu, bất an cùng giãy dụa trong nội tâm cũng triệt để biến mất, yên tâm lớn mật đi cùng với em ấy đi, chỉ cần không thay đổi thì còn có nhiều biện pháp.

"Mạt Mạt, 25 ngày sau có thể cho phép ta cùng em vượt qua kỳ sinh lý không?" Randall lặp lại.

"Em cho phép, em cho phép!"

Em đã...

Không thể chờ đợi!

Trương Lợi cùng Trần Khiết ngồi xếp bằng trong phòng tư nhân số 9.

Trương Lợi nhìn xem thời gian, "Đã hơn 10 phút so với thời gian ước định rồi, tại sao bọn họ lại chưa tới?"

"Có lẽ là có việc chậm trễ."

Trương Lợi từ chối cho ý kiến, "Nghe nói Hạ Mạt đã chế tạo ra cơ giáp hình người cấp 6?"

"Ừm."

"Tiểu tử này cũng thật là lợi hại. Ngày hôm qua thế nhưng xuất tẫn uy phong!" Trương Lợi tắt đi quang não, vươn người ra phía sau, trực tiếp ngủ tại trên sàn nhà trơn bóng, "Lúc nào cũng phải bảo cậu ấy làm cho tớ một cỗ cơ giáp mới được."

"Cậu cho rằng làm ra cơ giáp hình người cao cấp dễ dàng như vậy?"

"Chậc, tốt xấu là đồng đội, dù sao cũng phải có phần ưu đãi đi."

"Lực công kích của Diêm Vương Hào chỉ có 5%."

"Lực công kích thấp nhưng mà lực phòng ngự cao a, cho dù đánh không lại người khác cũng có thể làm cho mình không bị thương đúng không?"

Trần Khiết nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Trầm mặc, cửa phòng được mở ra.

Trương Lợi nhìn về phía cửa đi, liền nhìn thấy Randall cùng Hạ Mạt một trước một sau đi tới, hắn lập tức một cái lý ngư đả đĩnh (bật dậy) nhảy dựng lên, gật đầu với Randall, sau đó nhìn về phía Hạ Mạt, chú ý với hốc mắt Hạ Mạt hồng hồng, vốn là nghi ngờ nhìn Randall, thấy Randall không có phản ứng dị thường, lúc này mới lựa chọn cách dùng từ, nói: "Chúc mừng a, chế tạo sư cơ giáp khổng lồ trẻ nhất của Lạp Hỗ tinh cầu"

Hạ Mạt ngại ngùng gãi gãi đầu.

Randall mặt không gợn sóng đi qua, "Thực lực chân thật của Hạ Mạt phải giữ bí mật, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được tiết lộ ."

"Biết rõ biết rõ." Trương Lợi nói: "Trước mắt cũng chỉ có tiểu đội của chúng ta cùng với những nhân vật mấu chốt của Hoàng đảng biết rõ."

Nói đến Diêm Vương Hào, Hạ Mạt cảm giác mình còn chưa nắm chắc, "Nhưng mà cơ giáp mà tớ chế tạo ra còn có khiếm khuyết rất lớn, lực công kích..."

"5% sao? Tớ biết."

Hạ Mạt cười xấu hổ cười.

"Tớ có lòng tin với cậu, có Diệp đại sư hướng dẫn, lực công kích sớm muộn sẽ tăng lên."

"Cám ơn."

"Lại nói tiếp..." Trương Lợi tiến đến trước mặt Hạ Mạt, cười hì hì nịnh bợ: "Điện hạ đã có cơ giáp hình người cao cấp, chậc, cậu xem tớ này, đến bây giờ vẫn còn dùng cơ giáp cấp hai, cậu thấy có nên đổi một cái không?"

Hạ Mạt cười: "Đợi đến khi chấm dứt giải thi đấu cơ giáp, tớ sẽ tranh thủ làm cho cậu..."

"Tớ mới là người cần cơ giáp hình người cao cấp nhất!" Trần Khiết bỗng nhiên lên tiếng, cũng cậy mạnh gạt mở Trương Lợi, "Tớ là sức chiến đấu chủ yếu của đoàn đội, tại sao có thể không có cơ giáp hình người cao cấp? Hắn chẳng qua chỉ là người trốn ở phía sau đội ngũ động não, làm gì cần đến cơ giáp cao cấp?"

Hạ Mạt kinh ngạc mà há to mồm, đây là lần đầu tiên một hơi nghe hắn nói nhiều như vậy từ khi mới nhận thức đến nay!

Trần Khiết khốc khốc lườm Trương Lợi, cúi đầu nhìn Hạ Mạt, tổng kết nói: "Cho nên, trước tiên giúp tớ hợp thành cơ giáp hình người cao cấp."

Trương Lợi dùng tròng trắng mắt trừng hắn, "Cậu có thể càng vô sỉ hơn không? ! Bình thường cậu căn bản không nói chuyện với Hạ Mạt a? ! Vừa đến thời khắc mấu chốt đã lôi kéo quan hệ? Còn biết xấu hổ hay không? ! Hạ Mạt! Đừng nghe hắn! Trước tiên làm cho tớ!"

Trần Khiết lạnh lùng nhìn chằm chằm, "Làm cho tớ trước."

Trương Lợi không chịu yếu thế trừng trở về, "Làm cho tớ trước!"

"Tớ..."

"Đừng ồn." Randall nhíu mày nói.

Trần Khiết cùng Trương Lợi đồng thời câm miệng, ánh mắt chuyển hướng Randall, trăm miệng một lời nói: "Điện hạ, ngài nói xem trước tiên nên làm cho ai?"

Randall lãnh đạm liếc bọn họ, nói với Hạ Mạt: "Không phải là em vẫn chưa có cơ giáp sao? Có thời gian tranh thủ làm cho mình một cỗ, trận thi đấu sinh tồn ở rừng rậm mô phỏng kỳ này cần dùng đến Robot."

Lãnh đạo nói một câu, các tiểu binh lặng ngắt như tờ.

Hạ Mạt cười xấu hổ, mặc dù rất cảm kích Randall cân nhắc đến cậu đầu tiên, thế nhưng vẫn nói với Trương Lợi và Trần Khiết: "Tớ nghe điện hạ , cơ giáp của các cậu tớ cũng sẽ nhanh chóng hợp thành. Thế nhưng nguyên vật liệu..."

"Chính mình ra!"

"Được."

Bàn xong chuyện về cơ giáp, chính thức đi đến vấn đề chính ngày hôm nay.

Trương Lợi phóng đại hình chiếu ba chiều, chỉ vào lịch trình hoạt động của giải đấu: "Căn cứ an bài, trận thi đấu của điện hạ cùng Trần Khiết đều vào sáng ngày mai, trận đấu của Hạ Mạt là xế chiều ngày mai. Điện hạ, đối thủ của ngài là chiến sĩ cơ giáp cấp 4, tư liệu biểu hiện, cơ giáp của hắn là cơ giáp cấp 3, tính công kích là 40%, tính phòng ngự là 60%, ngài có nắm chắc đánh bại hắn sao?"

Tính công kích 40%, tính phòng ngự 60%?

Hạ Mạt bỗng nhiên nhớ tớ sự thật tàn khốc là lực công kích của Diêm Vương chỉ có 5%, cậu thấp thỏm nhìn Randall, "Điện hạ, Diêm Vương Hào..."

"Ta có nắm chắc." Randall bình tĩnh trả lời.

Hạ Mạt mím môi một cái, trong lòng bàn tay đều nặn ra mồ hôi.

Mặc dù cậu tin tưởng Randall quả thực vô cùng có thực lực, nhưng khi Randall thao túng một cỗ cơ giáp chỉ có lực công kích 5%, đối mặt với lực công kích của đối thủ là 40%, bất kể thế nào thì phần thắng cũng không lớn... Trương Lợi ngược lại lại không hoài nghi lời nói của Randall một chút nào, lập tức quay đầu nói với Trần Khiết: "Đối thủ của cậu cũng là chiến sĩ cơ giáp cấp 4, điều khiển cơ giáp cấp 2, lực công kích 50%, lực phòng ngự 60%, tính năng tương đương với cơ giáp bây giờ của cậu, có chắc chắn đánh bại hắn không?"

"Có."

"Được, kế tiếp chúng ta nói đến đối thủ của Hạ Mạt đi."

Ba người đồng thời đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Hạ Mạt, Hạ Mạt lập tức cảm thấy vô cùng khẩn trương.

"Đối thủ của cậu chính là Alpha khoa chiến sĩ cơ giáp năm nhất a, chiến sĩ cơ giáp cấp 2, điều khiển cơ giáp cấp 2, lực công kích 60%, lực phòng ngự 50%, cậu có nắm chắc..."

Lời còn chưa nói hết, Hạ Mạt liền thành thật trả lời, "Không có."

Trương Lợi dừng một chút, rất nhanh nói: "Cân nhắc đến chênh lệch của cậu và đối thủ quá lớn, tớ đề nghị tốt nhất cậu đừng có đối diện trực diện với hắn."

"Vậy thì tớ nên làm cái gì bây giờ?"

"Là một chế tạo sư, chế tạo cơ giáp mới là ưu thế lớn nhất của cậu."

"Ah?"

Trương Lợi thần bí cười cười, ngoăc ngoắc ngón tay với cậu.

Hạ Mạt vội vàng ôm thái độ cần phải học hỏi nhiều hơn mà kề sát vào, chỉ nghe thấy Trương Lợi cực kỳ tháo vát nói tám chữ, "Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời."

"... Không có?"

Trương Lợi cười híp mắt buông tay: "Không có."

"..."

Trương Lợi chắp tay trước ngực, "Các vị chiến hữu xin chú ý, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, xin mọi người chuản bị sẵn sàng cho trận đấu ngày mai, hiện tại, tan họp!"

Hạ Mạt im lặng nhìn trời: "..."

Đây gọi là đại hội phân tích trước khi chiến đấu? ! Trương Lợi cậu có thể càng hố người một chút thôi không? !

Hết chương 171.

.

Chương 172: Sân thi đấu

Sau khi đại hội phân tích chiến thuật trước khi thi đấu chấm dứt, Hạ Mạt tuyệt vọng phát hiện: Trong lòng của cậu càng, thêm, không chắc rồi!

Bởi vì cân nhắc đến yêu thích của toàn trường --- giải thi đấu võ thuật cơ giáp sắp được tiến hành, cho nên buổi thể dục sáng thứ hai tạm thời bị ủy bỏ.

Đối với những người xem như Trương Lợi, Lance cùng Vu Triết mà nói thì không cần chạy bộ buổi sáng quả thực vô cùng tốt! Nhưng đối với Hạ Mạt mà nói lại căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì, bởi vì... Cậu mất ngủ!

Cả một buổi tối đều thống khổ giãy dụa trong nửa tỉnh nửa mê!

Thật vất vả nhịn đến bảy giờ sáng, Hạ Mạt mở cửa phòng, bay vào phòng khách giống như là u linh.

Mười phần phấn khích Trần Khiết còn chưa có đi ra ngoài, đoán chừng là ngủ nướng đi; Trương Lợi chỉ là người xem, ngủ nướng gì gì đó thì càng không chút kiêng kỵ gì. Hai người này cũng vô cùng dễ hiểu, nhưng tại sao từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc kiềm chế bản than như Randall cũng chưa rời giường? !

Chẳng lẽ bọn họ không có một chút áp lực nào với giải thi đấu cơ giáp này? !

Ah trời!

Hạ Mạt cảm giác mình thật sự là yếu phát nổ!

Tinh thần cậu uể oải gục trên ghế sofa, tay trái một hộp sữa bò, tay phải một ổ bánh bao, ăn ăn còn có thể như gà mổ thóc gật gật đầu!

Trạng thái tinh thần kém như vậy, cậu thực sự có thể thuận lợi qua được trận thứ nhất? !

Hạ Mạt cảm thấy vô cùng sầu lo cho tương lai của mình.

Giải thi đấu cơ giáp được bắt đầu vào chín giờ sáng ngày thứ hai.

8:10, sáu người Hạ Mạt tiến vào sân thi đấu.

Ở trên khoảng không ngoài sân thi đấu, Hạ Mạt lại nhìn thấy cái lều vải cùng với màn hình LED vô cùng quen thuộc kia.

Giờ phút này bên ngoài lều quả thực là kín người hết chỗ, cái cột chống cũ kỹ nho nhỏ bị chen lúc ẩn lúc hiện, thủy chung không ngã xuống.

Lance vô cùng hứng thú với điểm đặt cược lưu động của Trương Đại Gia, nhìn thấy cái lều vải chói mắt thì lập tức dưới chân như được bôi mỡ xông về phía đó.

Hạ Mạt tay mắt lanh lẹ níu lại cổ áo của y, "Lance điện hạ, ngài định quăng vào đó bao nhiêu tiền? Trước tiên nói rõ, không cho phép dùng tiền riêng của Randall điện hạ." Đằng sau câu nói kia nói được đặc biệt nhỏ giọng, nhưng vẫn bị Randall cùng Trần Khiết nhĩ lực tinh tường nghe vào.

Trần Khiết bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Randall ở phía trước.

Ánh mắt Randall không thay đổi

Mắt thấy bị bắt bao, Lance lập tức tiến đến trước mặt Hạ Mạt, "Hoàng tẩu..."

Hai từ này thay đổi một trăm tám mươi độ, làm cho cả người Hạ Mạt nổi đầy da gà.

"Tiền của tớ chỉ có chừng trăm vạn, trong đó có đại bộ phận là lần trước thắng cược trở về. Nếu như không tăng thêm tiền của hoàng huynh thì làm sao có được nhiều lợi nhuận?"

"Đánh bạc có phong hiểm biết không?" Hạ Mạt nhanh chóng liếc nhìn Randall, thấy hắn không chú ý đến bên này, liền tiếp theo nhỏ giọng nói: "Lúc trước đánh thắng chỉ là trùng hợp, lúc này cậu chuẩn bị quăng ai? Có ai là cậu nắm chắc sẽ thắng? Không biết cũng đừng có đặt cược lung tung."

"Tớ biết ah." Lance đặc biệt chân thành nói.

"Vậy cậu nói một chút xem."

"Trận đấu chia làm ba đẳng cấp, sơ cấp mà thì tớ quăng cậu, Trung cấp quăng hoàng huynh, cao cấp quăng Trần Tuấn Vũ."

" ...

Hạ Mạt trầm mặc một lát, "Vô cùng cảm tạ cậu đánh giá tớ cao như vậy, thế nhưng sơ cấp cậu vẫn không nên chọn, trung cấp cùng cao cấp ngược lại là có thể thử xem."

"Hoàng tẩu đồng ý? !"

Hạ Mạt bất đắc dĩ gật đầu, trong nội tâm yên lặng bày tỏ: Đối với hùng hài tử cậu thực sự không có cách ah.

"Âu da!" Lance túm Hạ Mạt xông về phía lều vải.

Trong một số tình huống đặc biệt, sức chiến đấu của Lance quả thực siêu cường! Hạ Mạt đều là ngăn mà ngăn không dược, trực tiếp bị kéo vào trong đám người, chỉ trong chớp mắt đã chen lên phía trước nhất!

"Trương Đại Gia! Ta đặt Hạ Mạt, Randall cùng Trần Tuấn Vũ! Mỗi người 300 vạn!"

Một câu hào khí ngất trời làm cho đám người tích cực thì thầm đằng sau nháy mắt hóa đá!

Hạ Mạt sửng sốt cả buổi, bỗng nhiên kịp phản ứng, níu lại bả vai Lance dùng sức lay động, "Không phải đã bảo cậu đừng có dùng tiền riêng của Randall điện hạ sao? ! Làm sao cậu không nghe? ! Không đúng, trọng điểm không phải cái này! Không phải bảo cậu chỉ đặt Randall điện hạ cùng Trần Tuấn Vũ sao? ! Cậu đặt..."

"Hạ Mạt?" Trong đám người bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở nhẹ, "Đồ đệ của Diệp đại sư Hạ Mạt?"

Hạ Mạt cùng Lance đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, một Omega tóc trắng đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Hạ Mạt vội vàng buông ra Lance, quy củ lui về sau một bước, tỏ vẻ tôn trọng Lance.

Lance ho nhẹ hai thanh âm, có chút chú trọng hình tượng sửa sang đồng phục, sau đó hất cằm lên, nhìn đối phương, "Đúng vậy. Cậu là ai? Học sinh Viên?"

"Tôi là Lâm Diệp, khoa chế tạo cơ giáp năm nhất của Viên."

Alpha đứng ở bên cạnh hắn nhẹ giọng nói với hắn vài câu, ánh mắt Lâm Diệp nhìn về phía Lance lập tức bớt phóng túng đi một chút, "Ngài là Lance điện hạ? Hạnh ngộ."

Lance lảng tránh ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Hạnh ngộ."

"Người tên Hạ Mạt này là bằng hữu của ngài?" Lâm Diệp liếc Hạ Mạt một cái.

"Không quan hệ với cậu."

"Khi vẫn còn ở Viên tôi vẫn được nghe thanh danh của tàn đại, hôm nay rốt cuộc gặp người thật, rất cảm thấy vinh hạnh."

Beta tóc đen trừng to mắt nhìn Lâm Diệp, cái tên này hôm nay không uống lộn thuốc chớ? ! Tại sao bỗng nhiên lại trở nên khách khí như vậy?

Chuyện khác thường chắc chắn có huyền cơ --- đây là kinh nghiệm tổng kết ra từ người đã chơi với hắn từ nhỏ đến lớn!

Quả nhiên, ngay sau đó chỉ nghe thấy hắn nói: " Cế tạo sư sơ cấp tinh thần lực cao tới 1, 1, 0, thật đúng là hiếm."

Hạ Mạt: "..." Tại sao lại có một loại cảm giác mình tự dưng bị nhắm vào?

Lâm Diệp giống như lơ đãng đụng đụng cái huy trương biểu thị cho cao cấp chế tạo sư trước ngực, bạn học chung quanh chú ý tới, lập tức nhỏ giọng nói: "Hắn mà là cao cấp chế tạo sư sao!"

"Không phải mới năm nhất sao?"

"Người này sợ là thiên tài của Viên đi!"

"Nhất định là vậy"

"..."

Ánh mắt của Diệp Lâm đảo qua mỗi một người vây xem, cuối dừng lại trên mặt Hạ Mạt, hắn cười cười, nói: "Chỉ tiếc là giải thi đấu cơ giáp dựa theo đẳng cấp để phân chia, nếu không tôi ngược lại rất muốn đấu với cậu một trận."

Hạ Mạt âm thầm chửi bậy: Nói đường hoàng như thế, đừng tưởng rằng lão tử không biết mục đích của ngươi là gì? Không phải ra vẻ ta đây sao? Còn có ... có sáng ý hay không ah! Nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt vẫn là cẩn thận, "Ha ha đúng vậy a, quả thực rất đáng tiếc, tôi còn có việc, đi trước, hẹn gặp lại!"

Hạ Mạt nói liền một mạch, căn bản không cho Lâm Diệp cơ hội đào hầm đặt bẫy, lập tức kéo lấy Lance rời khỏi.

Xuất sư không nhanh, Lâm Diệp cắn răng nhìn bóng lưng Hạ Mạt.

Beta nam nói ra: "Hắn chính là người được hai vị điện hạ che chở, lại còn có Diệp đại sư làm chỗ dựa, chúng ta vẫn là đừng trêu chọc hắn thì tốt hơn."

Lâm Diệp trừng mắt liếc hắn một cái, "Cậu biết cái gì?" Nói xong giận đùng đùng nhanh chóng rời khỏi.

"Tớ làm sao lại không hiểu được?" Bị rơi vào phía sau Beta nam vô cùng tổn thương mà nhìn Alpha

Alpha bình tĩnh nhìn hắn một cái, nói: "Hắn nhằm vào Hạ Mạt không chỉ vì không phục."

"Vậy thì còn có thể có gì?"

"Chẳng lẽ cậu không biết hắn thích Randall điện hạ?"

"Cái gì? !" Hoàn toàn không nhìn ra ah!

Hạ Mạt kéo lấy Lance đi đến chỗ bốn người Randall.

Lance vừa nhìn thấy Randall, lập tức muốn nói lại chuyện lúc nãy Hạ Mạt bị người khiêu khích

Hạ Mạt nhéo eo của y một cái.

Lance lập tức thét chói tai vang nhảy lên, "Cậu làm gì thế? !"

"Đến lúc nào rồi rồi hả? Còn không tranh thủ thời gian đi vào tìm chỗ ngồi? Sáng hôm nay có trận đấu của Trần Khiết cùng Randall điện hạ, ngài không muốn cướp vị trí tốt sao?"

"Ah! Đúng vậy!" Bị cậu nói như vậy, Lance lập tức quên ngay chuyện chưa kịp nói lúc trước, lập tức vội vội vàng vàng mà đi về phía sân đấu

Sân thi đấu biến hóa cực lớn.

Hạ Mạt trừng to mắt nhìn chằm chằm đài thi đấu thể thao trở nên rộng hơn không biết bao nhiêu lần, kinh ngạc há to mồm.

Trương Lợi hợp thời làm giải đáp: "Sân đấu võ cơ giáp cần diện tích vô cùng lớn, cho nên nhân viên trong trường cũng phải điều chỉnh độ lớn cho thích hợp." Hắn chỉ vào sân thi đấu thể thao bị ngăn cách thành bốn phần "Đài thi đấu thể thao chia làm bốn khu, vòng đầu tiên là bốn khu đồng thời tiến hành, mọi người có thể căn cứ từ sở thích của mình để lựa chọn khu tương ứng."

"Vậy thì trận đấu của Trần Khiết cùng với Randall điện hạ ở khu nào?"

"Khu A."

"Có 288 người tiến hành dự thi đúng không?"

"Ừm."

"288 người, có thể xác định được người tiến vào vòng trong trong thời gian ngắn?"

"Chỉ cần hai bên đối chiến có thể hoàn thành trận đấu trong vòng nửa canh giờ, nếu như sau 30 phút còn chưa hoàn thành trận đấu thì trận đấu sẽ tiến vào hiệp phụ 5 phút. Dựa theo loại tốc độ này để tính toán, trong vòng sáu giờ có thể hoàn thành 48 trận, tương đương với 96 người, cứ tính toán như thế, trong vòng 3 ngày vòng đầu tiên vừa vặn có thể chấm dứt. Đương nhiên, nếu như trận đấu trước có thể nhanh chóng phân ra thắng bại, thì trận đấu tiếp theo có thể sớm tiến hành."

Hạ Mạt gật đầu.

Sáu người đi vào khu A.

Sân thi đấu khu A được sửa thành hình vuông , vừa dài 200 m. Trên khán phòng có màn hình ba chiều, có thể trực tiếp thu phát tình huống bên trong sân.

Randall cùng Trần Khiết ngồi ở hàng ghế cuối cùng của tuyển thủ, bốn người Hạ Mạt thì ngồi ở chỗ gần giữa.

Trương Lợi nói: "Bây giờ là 8 giờ 40, cách trận đấu đầu tiên còn 20 phút, trận đấu của Trần Khiết chừng 10:00."

Hết chương 172.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top