Chương 12: Không cho anh đi
Lộc Hàng Hàng cũng không phát hiện, cô đang phát sốt.
Phó Thời Dịch khom lưng nhặt chìa khóa lên, ngữ khí hơi trách cứ: "Phát sốt còn ra ngoài."
Nói xong liền xoay người giúp cô mở cửa.
Thấy cô vẫn sững sờ tại chỗ, Phó Thời Dịch than nhẹ một hơi, duỗi tay cầm cơm hộp trong tay cô, dắt cô đi vào.
Lộc Hàng Hàng đứng ở phòng khách nhà mình cứ như 'người ngoài'. Ngay cả Miểu Miểu cũng lại làm thân với anh, không ngừng chuyển động bên chân anh.
Phó Thời Dịch mở hộp cơm cô mua ra, nhìn thời gian, hiện tại nếu cơm sợ là không kịp, chỉ có thể tạm thời cho cô ăn một chút cơm hộp.
Cũng may Lộc Hàng Hàng mua chính là cháo dùng để ăn sáng, Phó Thời Dịch lo lắng mở hộp ra nhìn nhìn, xác định cháo vẫn còn ấm, lúc này mới xoay người hỏi cô: "Trong nhà có thuốc không?"
Lộc Hàng Hàng nghe được tiếng anh, mới phục hồi tinh thần, cởi áo khoác ra, xoay người đi tới bàn trà tìm thuốc.
"Có, mẹ tôi có chuẩn bị một số thuốc........"
Phó Thời Dịch đi tới kéo cô lại, nhẹ đẩy cô tới bàn ăn, nói: "Cô ăn cơm đi, để tôi tìm."
Lộc Hàng Hàng ngồi ở bàn ăn, xem anh cong thân mình ở bàn trà tìm được hai hộp thuốc cùng một cái nhiệt kế trong ngăn kéo.
"Vừa ăn vừa đo đi."
Nhiệt kế là loại truyền thống, Phó Thời Dịch lắc lắc, xác định nhiệt độ lúc này là 35 độ mới đưa cho cô.
Lộc Hàng Hàng sửng sốt một chút, nhận lấy nhiệt kế, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp. Ngày thường cô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nếu mẹ cô không chủ động hỏi, cô tuyệt đối sẽ không gọi về nói chính mình sinh bệnh.
Anh xuất hiện, khiến cho cô ở trong một 'vòng an toàn'.
Anh cúi đầu kiểm tra hạn sử dụng, cuối cùng đưa ra kết luận: "Thuốc đã quá hạn rồi."
Lộc Hàng Hàng buông thìa trong tay ra, ho khan hai tiếng nói: "Không thể nào......."
Phó Thời Dịch lấy lại cho cô nhìn thoáng qua.
"Đã qua nửa tháng, không có việc gì đâu, cùng lắm thì hiệu quả giảm xuống một chút thôi." Lộc Hàng Hàng muốn duỗi tay nhận lấy, liền thấy anh đem ném hết số thuốc vào thùng rác.
"........."
"Đưa nhiệt kế cho tôi xem."
Phó Thời Dịch hướng cô đưa tay, Lộc Hàng Hàng 'ngoan ngoãn' nuốt xuống cháo trong miệng, lấy nhiệt kế kẹp dưới nách ra, liếc trộm một cái, 38 độ?
Lộc Hàng Hàng còn không cảm thấy chính mình đang phát sốt, nhìn đến con số này mới cảm giác đau đầu.
Phó Thời Dịch xem qua nhiệt kế, khóe miệng không khỏi lạnh hơn.
"Tôi đi mua thuốc, cô tranh thủ ăn khi cháo còn nóng đi."
Nói xong liền đi ra tới cửa, cầm lấy chìa khóa trên tủ giày, xoay người nói: "Tôi cầm chìa khóa, ăn xong cô ngủ một lát đi."
Lộc Hàng Hàng vốn định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng liền thành: "Được..."
Ăn xong chén cháo, Lộc Hàng Hàng có chút no.
Chạy đến phòng tắm rửa mặt, mặt cô đúng là có chút nóng. Ngồi trên sô pha ôm Miểu Miểu, chờ anh trở về.
Không biết có phải hay không vừa ăn cháo nóng xong, dạ dày có chút đồ ăn, cô liền cảm thấy mệt rã rời. Nghiêng đầu dựa lên gối ôm, nghĩ thầm chỉ ngủ mười phút.
Nhưng mãi cho đến khi Phó Thời Dịch trở về, cô vẫn còn chưa tỉnh.
Phó Thời Dịch mở cửa nhà cô, nghênh đón anh ở cửa chính là Lộc Miểu Miểu, chỉ thấy nó đứng thân mình, tò mò ngửi ngửi túi thuốc trong tay anh.
Phó Thời Dịch khom lưng đổi giày, tận lực làm thật nhẹ nhàng, xoa xoa đầu nhỏ của Lộc Miểu Miểu, lúc này mới đứng thẳng thân mình đi vào phòng khách.
Thấy cô cuộn tròn ở trên sô pha, kéo tấm thảm mỏng lên vai cô. Tiếp theo xoay người đi tới phòng bếp, rót nước ấm, cầm theo hộp thuốc nghiên cưu xem uống như thế nào.
Chuẩn bị tốt, lúc này mới đi đến sô pha, nhẹ giọng gọi tên cô.
Lộc Hàng Hàng mông lung nghe được anh kêu mình, mở mắt ra, thấy trong tay anh cầm thuốc, theo bản năng nói: "Tôi không muốn uống........."
Cô đã uống qua thuốc hạ sốt kia, rất đắng.
Lộc Hàng Hàng theo bản năng lùi về sau trốn tránh, chỉ thấy anh lấy ra một chén sứ nhỏ, nói: "Tôi có chuẩn bị mứt táo cho cô."
Vừa dứt lời, Phó Thời Dịch liền xé rách túi thuốc hạ sốt.
Lộc Hàng Hàng ở trên sô pha ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, khẩn trương nhìn chằm chằm chén mứt táo.
"Kỳ thật tôi hình như không phải phát sốt.........."
Lộc Hàng Hàng cuối cùng ở 'hấp hối giãy giụa'.
Phó Thời Dịch căn bản biết trong hai mươi phút không thể nào hạ sốt được, nhưng vẫn duỗi tay sờ sờ trán cô.
Tay anh vừa đụng vào trán cô, Lộc Hàng Hàng liền xác định xong đời, tay anh có chút lạnh, dán lên trán thực thoải mái.
Không kịp cảm thán bàn tay anh mang đến thích ý ngắn ngủi, liền nhìn thấy anh cầm thìa, đem viên thuốc hạ sốt đặt vào trong, thêm chút nước, lúc này viên hạ sốt đã tan, liền chờ cô há miệng.
"Tôi có thể không uống được không..........." Lộc Hàng Hàng thật sự rất sợ đắng, khi còn nhỏ mỗi lần uống thuốc đều khóc lóc, thân mình trút vào sô pha, toàn thân trước dưới đều kháng cự.
"Mọi người đều nói uống nước ấm có thể trị bách bệnh, cảm mạo phát sốt cũng có thể trị......."
Lộc Hàng Hàng nhanh chóng từ trong trí nhớ tìm kiếm vị trưởng bối đã sáng tác ra 'danh ngôn' này.
Phó Thời Dịch thấy cô như vây, nhịn không được cúi đầu cười.
Còn nhớ rõ năm ấy cô phát sốt mấy ngày liên tục, mỗi ngày uống thuốc đều có thể nghe được tiếng khóc của cô. Hiện tại xem ra, nhiều năm qua đi, cô vẫn không có chút tiến bộ?
Phó Thời Dịch nửa ngồi xổm trước mặt cô, sau lưng cô dán chặt với sô pha, không còn chỗ trốn!
Phó Thời Dịch cầm thìa tới gần, ôn nhu nói: "Nghe lời, a--------"
Giọng nói vừa ra, Miểu Miểu liền nhảy lên ghế sô pha, đạp lên đùi Lộc Hàng Hàng, duỗi dài cổ ngửi ngửi đồ vật trên thìa, còn kêu một tiếng 'meo-----'
Lộc Hàng Hàng liền 'xì' cười một tiếng, thìa đã đưa tới bên miệng, biết không thể trốn được, đành phải nhắm hai mắt há miệng.
Quả nhiên! Nhiều năm như vậy, vị thuốc này vẫn rất đắng!
Lộc Hàng Hàng theo bản năng ngậm thuốc ở trong miệng, chậm chạp không nuốt xuống, đắng tới mức hai tay đều chụp lấy miệng.
Phó Thời Dịch buông thìa, xoay người lấy một viên mứt táo, bắt lấy tay cô nói: "Nuốt mới có thể ăn táo, nghe lời----------"
Xuất phát từ bản năng 'cầu sinh', Lộc Hàng Hàng cố nén cay đắng, thật vất vả đem thuộc nuốt xuống, liền ăn táo, nhai vài cái, thẳng đến khi vị ngọt tản ra khắp khoang miệng, lúc này mới dãn chân mày.
Phó Thời Dịch giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, cầm thìa đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Đi vào phòng ngủ một lát đi."
Lộc Hàng Hàng nằm bẹp trên sô pha, quay đầu nhìn anh đang rửa thìa trong phòng bếp, cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng không thể kháng cự, ôm Miểu Miểu vào phòng ngủ, mới vừa nằm xuống giường, Miểu Miểu liền nhảy khỏi giường đi tìm anh.
"......."
Lộc Hàng Hàng không còn sức lực để kêu nó, tùy ý để nó đi, khó được Miểu Miểu cảm thấy hứng thú với người nào đó.
Nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ lại vừa rồi anh cho cô uống thuốc!
Mặt bất giác đỏ lên, Lộc Hàng Hàng kéo cao chăn mỏng, tự mình tỉnh lại sau màn ái muội vừa rồi.
Bất tri bất giác, Lộc Hàng Hàng nằm trên giường ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, kim đồng hồ ở trên tường đã chỉ 5 giờ.
Miểu Miểu không ở trên giường, Lộc Hàng Hàng mơ hồ trở mình, nhìn đến lọ mứt táo trên tủ đầu giường, ký ức chậm rãi trỗi dậy.
Giơ tay cầm lọ mứt táo, lại ăn một viênm thỏa mãn cong khóe miệng.
"Lộc Miểu Miểu----------"
Lộc Hàng Hàng ghé vào trên giường, nhẹ giọng kêu nó.
Không thấy nó chạy tới, trong lòng không khỏi nghi vấn, chẳng lẽ theo Phó Thời Dịch đi qua cách vách?
"Miểu Miểu? Lộc Miểu Miểu?" Lộc Hàng Hàng lại kêu hai tiếng.
Lần này nghe được âm thanh của lục lạc, Lộc Hàng Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt đợi nó lại đây.
Đợi vài giây, đột nhiên nghe được âm thanh của anh truyền từ đỉnh đầu.
"Tỉnh?"
Lộc Hàng Hàng hoảng sợ, mở mắt ngẩng đầu lên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh còn chưa đi.........."
Phó Thời Dịch nhấp khóe miệng, dương cằm chỉ chỉ Miểu Miểu bên chân, nói: "Nó không cho tôi đi."
[ Miểu Miểu: Meo! Bịa đặt, bịa đặt tiếp đi!]
Tác giả có lời muốn nói:
Miểu Miểu: Theo đuổi vợ còn dựa vào ta, thật là đủ rồi! ( ăn cá khô nhỏ trong tay)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top