Chương 10: Bạn trai ở đối diện

Lộc Hàng Hàng vội vàng đem điện thoại đặt ra phía sau, nhìn ly sứ trong tay anh, không tự giác gật gật đầu, nói: "Cái này khá xinh đẹp......."



Đúng lúc này, thanh âm của Thiệu Kỳ một lần nữa từ trong ống nghe vang lên.



"Lộc Hàng Hàng! Mau nói cho tớ biết người đàn ông đó là ai-------"



Dựa vào âm thanh của Thiệu Kỳ, Lộc Hàng Hàng có thể khẳng định dù cô có nói chen vào thì người đối diện vẫn nghe được rõ ràng!



Lộc Hàng Hàng bối rối, cúi đầu đem điện thoại cắt đứt. Trong lòng âm thầm xin lỗi Thiệu Kỳ ba giây, sau đó mặc niệm ba lần 'sẽ không được gì'.



Cất di động, giả vờ bình tĩnh nhìn Phó Thời Dịch, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, hỏi: "Anh muốn mua cái ly này sao?"



Phó Thời Dịch gật gật đầu, xoay người đem ly sứ bỏ vào xe đẩy, nếu cô nghĩ anh không nghĩ được, thì anh liền giả vờ không nghe thấy gì.



Suy xét đến hôm nay là ngày đặc thù của Lộc Hàng Hàng, cho nên mua xong đồ dùng phòng bếp Phó Thời Dịch liền mua cô về nhà.



Vì muốn cảm ơn Lộc Hàng Hàng đã dẫn anh đi mua đồ dùng, Phó Thời Dịch thuận theo tự nhiên mời cô tới nhà anh dùng cơm.



Lộc Hàng Hàng vốn muốn rụt rè một phen, nhưng tưởng tượng đến cảnh cô phải về nhà tự làm cơm, liền bắt đầu có chút do dự, rốt cuộc vào ngày đặc thù đầu tiên tới nhúc nhích cô cũng không muốn làm.



Lên xe, Phó Thời Dịch nói anh sẽ tự mình xuống bếp, hơn nữa báo ra một loạt món ăn Lộc Hàng Hàng thích ăn, đủ loại nguyên nhân không thể kháng cự, Lộc Hàng Hàng cuối cùng vẫn đồng ý.



Trở lại chung cư, Lộc Hàng Hàng về nhà trước thay quần áo, xuống lầu cho mèo ăn, sau đó mới đem Miểu Miểu gõ cửa nhà anh.



Phó Thời Dịch vừa mở cửa, Miểu Miểu nằm trong ngực cô liền chân chó 'meo' một tiếng.



Không đúng nha, là chân mèo! Tóm lại chính là làm nũng nịu kêu một tiếng, bất quá.........Con là mèo đực đó, sao lại có thái độ tốt như vậy?



Lộc Hàng Hàng ôm nó đi vào, đặt nó xuống tấm thảm trên đất, đem đồ chơi hằng ngày Miểu Miểu thích nhất đưa cho nó, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được cào loạn, nghe chưa?"



Lộc Hàng Hàng mới vừa đứng dậy, gia hỏa này liền bỏ quả bóng xuống xoay người đi tìm Phó Thời Dịch.



Lộc Hàng Hàng có chút bất đắc dĩ rũ vai, thật là 'con lớn không nghe lời mẹ'.



"Nếu không tôi đem Miểu Miểu về nhà nhé." Lộc Hàng Hàng đi qua nhẹ giọng nói, vừa rồi là anh đề nghị mang Miểu Miểu sang đây.



Hiện tại xem ra Miểu Miểu không cho mình là người ngoài, cứ như vậy không khéo.........



Phó Thời Dịch khom lưng đều Lộc Miểu Miểu bế lên, cười nói không cần.



Lúc này tư thế ôm mèo của Phó Thời Dịch đã tiến bộ lên không ít, toàn bộ thân mình Lộc Miểu Miểu đều cuộn tròn trong ngực anh, còn dùng đầu cọ cọ lên cánh tay Phó Thời Dịch, như cho anh một lời khen?



Thấy anh không để ý, Lộc Hàng Hàng liền thả lỏng không ít.



Phòng bếp nhà anh theo dạng mở, đủ loại dụng cụ từ lớn đến nhỏ còn có thêm một lò nướng vô cùng hiện đại, phòng bếp này đặc biệt hấp dẫn Lộc Hàng Hàng.



Đối lập so với nhà đối diện, Lộc Hàng Hàng vẫn luôn muốn mua cho mình một căn hộ. Hiện tại, cô đang thuê nhà có rất nhiều bất tiện, băn khăn đồ dùng quá nhiều, ngày thường muốn mua thêm ít đồ cũng phải cân nhắc một lúc lâu, thậm chí muốn đóng thêm một cái đinh trên tường cũng phải chạy xuống lầu dưới hỏi chủ nhà.


Phó Thời Dịch đem Miểu Miểu đặt lên bàn đá cẩm thạch cẩn thận chải lông cho nó, không chút ngại lông của nó dơ bẩn.



Lộc Hàng Hàng ngồi ở trên ghế cao, duỗi tay chọt chọt đầu nhỏ của nói hai cái, nói: "Hiện tại có phải rất tốt không? Ở nhà người khác mà còn được lên bàn ngồi."



Lộc Hàng Hàng ngày thường rất cưng chiều Miểu Miểu, chỉ cần nó không làm loạn đồ trên bàn, cho dù nó có bò lên trên, cô đều không ngăn lại.



Nghe tiếng ấm nước vang lên, Lộc Hàng Hàng ngẩng đẩu nhìn lại, chỉ thấy anh lấy từ trong tủ lạnh ra một khối thịt bò cùng một ít đồ ăn.



Lúc ở trên xe, nghe anh nói làm thịt bồ hầm cà chua, Lộc Hàng Hàng không chút do dự liền đáp ứng.



Trước kia còn ở nhà, mẹ cô Cao Huệ Mẫn biết rõ kỳ sinh lý của cô, nên gần tới ngày mẹ cô sẽ làm vài nồi thịt bò hầm cà chua cho cô để làm ấm cơ thể. Hơn nữa bản thân Lộc Hàng Hàng rất thích vị cà chua, món này là món cô vô cùng yêu thích.



Do ngày thường quá lười, cách làm lại rắc rối, cô lại chỉ có một mình làm sao có thể ăn hết một nồi, do đó mỗi lần hầm đều phải tính vừa đủ ăn.



Lộc Hàng Hàng từ trên ghế cao bước xuống, vén tay áo lên nói: "Tôi giúp anh."



Dù cô là khách, nhưng không thể không làm mà chờ ăn, như vậy có chút không lễ phép.



Phó Thời Dịch đem khối thịt bò nạm đặt lên thớt, nhìn hoa văn trên thịt bò, vừa cắt ra từng miếng nhỏ, vừa nói được.



Lộc Hàng Hàng vòng đến bên cạnh anh hỏi: "Tôi nên giúp anh làm gì?"



Phó Thời Dịch thoáng cong người cắt miếng thịt, nghiêng đầu ý bảo lấy tạp dề treo trên lò nướng, nói: "Giúp tôi mang lên đi."



Lộc Hàng Hàng không nghĩ nhiều, liền duỗi tay lấy tạp dề, giũ giũ cho hai đầu tạp dề bằng phẳng, đi đến phía sau anh vừa định giúp anh đeo vào, đột nhiên dừng lại.



Tư thế này.........Có chút.........



"Làm sao vậy?" Phó Thời Dịch cong thân mình, không thấy biểu tình trên gương mặt cô.



Lộc Hàng Hàng ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì........."



Nói xong liền cầm tạp dề quấn quanh eo anh, tận lực cong thân mình, mặt ngước lên, tay phải nắm lấy tay trái thật vất vả mới luồng sợi dây qua được, Lộc Hàng Hàng lặng lẽ thở ra một hơi, lùi vừa phía sau một bước nhỏ, thật cẩn thận giúp anh buộc lại ở phía sau.



Vì không muốn anh phát hiện mặt cô đang đỏ, Lộc Hàng Hàng xoay người rửa cà chua nhưng lại bị anh cản lại.



Không cho cô chạm vào nước, không cho cô xắt rau, cô đành phải cầm ly nước ấm trở lại ghế cao một lần nữa.



Miểu Miểu xoắn xoắn thân hình béo múp đi tới ngửi ngửi thịt bò trên thớt, phát hiện không phải cá khô nhỏ, vì thế nhảy xuống khỏi kệ bếp, giống như đại gia tản bộ ở phòng khách.



Bụng Lộc Hàng Hàng lại đau thêm một trận, uống thêm ít nước ấm, không nhịn ghé người lên bàn.



"Lại đau bụng?"



Phó Thời Dịch thấy cô nhíu mày, trong lòng không khỏi đau lòng.



Lộc Hàng Hàng đem tay đặt xuống mặt bàn, nghiêng đầu ghé lên tay mình, hữu khí vô lực gật đầu.



Phó Thời Dịch xoay người nhanh chóng đem tay rửa sạch sẽ, đè thấp thân mình, nhẹ giọng hỏi: "Đi nằm một lúc?"



Lộc Hàng Hàng theo bản năng lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: "Tôi muốn nhìn anh nấu cơm."



Phó Thời Dịch cười, duỗi tay xoay xoay đầu nhỏ của cô, đi đến bên người lôi kéo cô đến ghế sô pha.



"Ngồi ở chỗ này, vẫn có thể nhìn thấy tôi."



Lộc Hàng Hàng nghe lời anh ngồi trên sô pha, Miểu Miểu thấy cô ngồi xuống, cũng đi theo nhảy lên, dựa gần cô rồi nằm sấp xuống, dáng vẻ này cùng với ở nhà không khác biệt lắm.



Thấy anh từ trong phòng ngủ cầm thảm lông nhỏ ra tới, Lộc Hàng Hàng sửng sốt một chút, nhận lấy nói: "Thoải mái như vậy tôi sẽ ngủ........."



Quả nhiên, lúc đầu Lộc Hàng Hàng cầm quyển sách, vừa xem anh nấu cơm vừa đọc sách, nhưng ngồi trên sô pha lại có thêm thảm lông quá dễ dàng làm con người ta thả lỏng, Phó Thời Dịch vừa mới đậy nắp nồi, xoay người liền thấy cô lệch đầu trên sô pha ngủ rồi.



Cởi tạp dề, đi qua đem gối đặt sau đầu cô, làm cô thoải mái nằm trên sô pha, ngẩng đầu nhìn thời gian, cô có thể ngủ được 40 phút trước khi ăn cơm.



Lo lắng cho cô khi ngủ xoay người sẽ rơi xuống, Phó Thời Dịch đành phải ngồi xuống bên cạnh cô.



Miểu Miểu ở trên sô pha duỗi duỗi eo, thấy Phó Thời Dịch ngồi bên cạnh, vì thế bò đến nằm trong ngực anh, tiếp tục ngủ.



Phó Thời Dịch không nhịn được giương khóe miệng, quả nhiên là chủ nào tớ nấy.



Một giờ sau, Lộc Hàng Hàng bị hương thơm làm cho tỉnh giấc, từ trên sô pha ngồi dậy, gãi gãi đầu nghĩ cô ngủ như thế nào.



Đem chân từ sô pha buông xuống, đột nhiên phát hiện duói chân mềm như bông, cúi đầu nhìn, phát hiện một hàng ba bốn gối ôm xếp sát vào sô pha.



..........Anh sợ cô sẽ ngã xuống?



Lộc Hàng Hàng nhẹ nhấp môi dưới, đem thảm cùng gối ôm đặt lại chỗ cũ, nghe được âm thanh truyền ra từ phòng ngủ, đứng dậy đi qua đó xem.



Chỉ thấy trong phòng nghủ, một người một mèo ngồi chơi bóng, chơi đến sung sướng.



Phó Thời Dịch thấy Lộc Hàng Hàng đứng ở cửa phòng ngủ, mới ôm Miểu Miểu đi ra.



"Còn đau không?" Phó Thời Dịch đi đến trước mặt cô, sắc mặt sau khi tỉnh ngủ của cô cũng không tệ lắm.



"Không đau" Lộc Hàng Hàng nhận lấy Miểu Miểu, một tay vuốt bụng nói: "Nhưng rất đói bụng."



Phó Thời Dịch đi đến phòng bếp, đem nồi thịt bò hầm cà chua đặt ở giữa, tiếp theo xới thêm hai chén cơm.



Lộc Hàng Hàng uống trước một ngụm canh, vị cà chua nồng đậm, hơn nữa thịt bò nạm được nấu đến mềm nhừ, tới nước canh cũng mỹ mãn.



Có thể do quá đói bụng, Lộc Hàng Hàng ăn rất nhiều, cứ tưởng sẽ ăn không hết cơm, cuối cùng lại ăn không thừa một hạt.



Cơm nước xong đã đến tám giờ, Lộc Hàng Hàng liếc nhìn di động, Thiệu Kỳ gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, sợ không trở về như lời cô ấy nói, chiếc thuyền tình bạn này cũng bị lật mất.



Ôm Miểu Miểu chuẩn bị về nhà, mới vừa ra tới huyền quan nhìn đến một bên tường là bức hình được ghép hoàn hảo.



"Là anh ghép sao? Thật là nhiều.........." Lộc Hàng Hàng dừng chân, cẩn thận quan sát các chi tiết của hình ghép.



Phó Thời Dịch vừa mới nói chuyện, đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến một trận đập cửa.



Lộc Hàng Hàng sửng sốt một chút, mang giày, xoay người nhìn anh, sẽ là ai tới?



[Rầm rầm-----]



Tiếng đập cửa lại vang lên, hơn nữa lần này hai ngươi đều nghe rõ ràng, tiếng gõ không phải ở cửa nhà anh.



Lộc Hàng Hàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đẩy cửa ra, nhìn đến người đứng ở đối diện, kêu lên: "Bác Ngô--------"



Nghe tiếng, bác Ngô xoay người lại, thấy Lộc Hàng Hàng từ đối diện đi ra, không khỏi có chút ngây dại.



Lộc Hàng Hàng ôm Miểu Miểu đi đến cửa nhà mình, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi bác Ngô, con quên mất hôm nay bác muốn kiểm tra phòng."



Lộc Hàng Hàng vừa nói, vừa lấy chìa khóa mở cửa.



Bác Ngô nghi hoặc đánh giá người đàn ông ở đối diện, nhìn lại nha đầu Lộc Hàng Hàng, nhịn không được sờ sờ cằm.



Lộc Hàng Hàng mở cửa, mời bác Ngô đi vào.



Bác Ngô chắp tay sau lưng đi vào phòng, Lộc Hàng Hàng ở trước cửa lặng lẽ hướng Phó Thời Dịch vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói ngủ ngon, lúc này mới đóng cửa lại.



Bác Ngô chủ yếu kiểm tra sàn nhà và vách tưởng, lo lắng Lộc Miểu Miểu sẽ cào loạn.



Lúc trước vì thuyết phục bác Ngô đồng ý cho cô đem mèo vào ở, Lộc Hàng Hàng đã đáp ứng mỗi tháng để bác Ngô tới kiểm tra một lần.



Một lúc sau bác Ngô kiểm tra xong, chắp tay sau lưng đi tới cửa, tùy ý hỏi: "Bạn trai dọn tới đối diện?"



Lộc Hàng Hàng trực tiếp ngây ngẩn cả người.



"Không, không phải, không phải bạn trai......" Lộc Hàng Hàng xua tay lại lắc đầu giải thích.



Bác Ngô đẩy cửa ra, đi ra bên ngoài, giơ giơ cằm cười, nói: "Không có việc gì, bác đều hiểu mà."


Nói xong không đợi Lộc Hàng Hàng giải thích, liền xoay người rời khỏi.



Lộc Hàng Hàng đứng ở cửa, nhìn cửa nhà đối diện, không có chột dạ một trận.



Tác giả có lời muốn nói:



Phó Thời Dịch: Chỉ có mỗi em không hiểu. Vợ tôi phản ứng quá chậm, làm sao bây giờ?



Người qua đường: Ngươi mau thượng a!!



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top