Chương 3 : Đối Thủ

7 năm trước.

Vào sáng sớm đầu thu, sương mù bao trùm toàn bộ thị trấn Lâm Xuyên.

Khi Lục Tranh đi ra ngoài, mẹ cậu nhét chiếc áo khoác đồng phục học sinh vào trong cặp sách của cậu, ra lệnh cho cậu hôm nay phải mặc đồng phục đến trường.

"Cô giáo chủ nhiệm mới gọi điện về nhà mắng vốn mẹ, mặt mũi tao đây bị mày làm cho mất sạch rồi thằng ranh!"

"Mặc đồng phục học sinh khó như vậy sao? Tuy rằng xấu xí một chút nhưng mà mặc vào cũng chẳng làm mày..."

Cách đây không lâu, Lục Tranh vừa trải qua sinh nhật mười tám tuổi, khóe miệng cậu giật giật, trong lúc mẹ không để ý liền lôi đồng phục học sinh trong cặp ra, ném vào chậu nước trong sân.

Trước khi Triệu Tuệ nổi khùng lên thì cậu đã kịp vội vàng đạp xe qua con hẻm dài Minh Nguyệt đến trường trung học phổ thông Lâm Xuyên.

Trên đường tới trường thì tình cờ gặp những người anh em hợp cạ là Dương Đông và Vương Thuận, cả ba đạp xe đến một tiệm bán đồ ăn sáng cách trường cấp 3 Lâm Xuyên hai con hẻm nhỏ.

Quán ăn Tạ Ký.

Lục Tranh phanh xe đạp trước quán nhà người ta, Dương Đông chở Vương Thuận đậu xe ngay trước cửa sổ nhô ra bên ngoài quán ăn.

Ba người họ thực sự đã ăn sáng tại nhà hết rồi, nhưng cố tình chạy đến nơi này chủ yếu là vì quán này là do gia đình của Tạ Tinh Hà mở.

Tạ Tinh Hà là đối thủ một mất một còn không đội trời chung của Lục Tranh ở trường Lâm Xuyên. Hai bên ngang tài ngang sức, trước giờ vẫn luôn đối đầu với nhau.

Hôm nay, Lục Tranh ở đây để nhắc Tạ Tinh Hà liệu mà đừng có quên lời hẹn ngày hôm qua.

Dương Đông với Vương Thuận đều có chiều cao tương đối, người trước thì có chút mảnh khảnh văn nhã hơn chút, trong khi người sau thì dáng vẻ trông cực kì vạm vỡ, uy hiếp. Cậu ta đứng ở bên cửa sổ, trực tiếp huýt sáo, miệng mà mở thì chỉ toàn là lời mắng chửi bậy bạ.

Kết quả là sau khi nhìn kỹ thì trông thấy một cô gái đang đứng ở cửa, không phải Tạ Tinh Hà.

Cô gái ấy mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim có cổ búp bê màu hồng nhạt, vòng eo thon thả trong chiếc váy xếp ly màu trắng, và mái tóc đen dài thẳng buông xuống nửa ngực khiến người trước mắt trở nên rực rỡ.

Vương Thuận sặc nước miếng tại chỗ, há hốc mồm không nói ra được, trong đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Cuối cùng vẫn là Tạ Liễu bên trong mở miệng trước: "Cậu muốn gọi gì?"

Vương Thuận hoàn hồn, từ trong miệng nuốt xuống những lời chửi bậy chửi bạ lúc nãy, giọng nói trong vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: "Cho .. cho hai khay bánh bao nhân thịt đi."

"Hai bánh bao nhân thịt." Cô gái quay cái cổ trắng ngần không tì vết ra sau rồi nói với Tô Tinh Hà, người nãy giờ vẫn bận tối mặt ở đằng sau.

Giọng cô ấy rất nhẹ, như cơn mưa đầu xuân, mượt mà và ngọt ngào.

Vương Thuận thấy mình hơi say, đầu óc choáng váng, ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn người ta.

Khi Tạ Liễu quay lại thì trông thấy cậu con trai kia đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cô hơi cau mày nhưng lại không tỏ thái độ ra mặt, vẫn nhẹ nhàng nói với cậu ta: "Thật xin lỗi, bánh bao thịt thì phải đợi ba hoặc năm phút mới có. Chúng tôi có bắp cải, đậu đũa và thịt bò đã làm sẵn, cậu có muốn dùng không?

Vương Thuận còn chưa kịp trả lời thì một bên vai chùng xuống.

Không biết từ khi nào Lục Tranh đã xuống xe, đặt tay lên vai cậu ta, nhẹ nhàng đẩy người sang một bên, đứng trước cửa sổ.

Đối diện với ánh mắt của cô gái, chính Lục Tranh cũng vô cùng kinh ngạc.

Nguyên nhân chính là hiếm thấy một cô gái xinh đẹp thanh tú như vậy trong trấn, nhìn cách ăn mặc của cô, trông giống như đại tiểu thư con nhà giàu có, lại có chút nho nhã, đoan trang như một tiểu thư danh tiếng.

Nhưng điều khiến Lục Tranh ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt cô gái đó dường như chứa cả ngàn tinh tú lấp lánh trong ngân hà.

Đôi mắt rất sáng và trong vắt, làm lay động lòng người.

Cũng may là cậu với Tần Tang(*) lớn lên cùng nhau nên đâm ra có khả năng miễn nhiễm với gái đẹp.

(*): Nữ chính Tần Tang trong bộ Tâm bệnh là em cùng tác giả.

Giờ phút này, cậu đứng yên đó, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, dời tầm mắt khỏi cô gái nhỏ mà chuyển qua người con trai cao lớn đang bận rộn nhào bột trong tiệm.

"Tạ Tinh Hà." Lục Tranh la lên, giọng nói giống như tuyết tan vào mùa xuân, lạnh đến buốt giá.

Chàng trai đang nhào bột dừng lại một lúc, liếc mắt nhìn phụ huynh đang bận rộn chào hỏi khách hàng cách đó không xa, sắc mặt nặng nề bước đến cạnh cửa sổ.

Cậu lạnh lùng nhìn Lục Tranh ngoài cửa sổ, nhướng mày: "Mày ngứa đòn à?"

Lục Tranh cười cười, đút hai tay vào túi quần, trông cà lơ phất phơ nói: "Giờ nghỉ trưa, rừng cây nhỏ."

"Đem theo nhiều nhiều đàn em cho anh mày luyện nắm đấm nghe."

Tạ Tinh Hà nhếch môi, cương quyết: "Thích thì chiều."

"Bố mày nhất định phải đánh cho mày kêu cha gọi mẹ mới thôi! "

Tạ Liễu ở bên cạnh: "... "

Cô mơ hồ hiểu ra cái gì, xem ra ba người ngoài cửa sổ kia đã có cuộc chiến "tình tang tính tang" với anh họ cô rồi.

Tạ Liễu không nói gì, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh. Cho đến khi hai người con trai đảo ánh mắt, Lục Tranh ngoài cửa sổ như có như không liếc cô một cái.

Cậu trông thấy thần sắc bình tĩnh của cô, khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh: "Em mày à? Trông tuyệt đó."

Tạ Tinh Hà vô thức chắn trước mặt Tạ Liễu, thân hình dõng dạc thẳng tắp trực tiếp chặn đứng tầm nhìn của Lục Tranh vẫn rơi trên người Tạ Liễu nãy giờ.

Tạ Tinh Hà trầm giọng cảnh cáo: "Lục Tranh, mày đừng có chạm ranh giới của tao."

"Mày dám làm gì em tao, tao thề sẽ liều mạng này với mày!"

Lục Tranh cười khúc khích, cúi người xuống nhìn cô gái sau lưng Tạ Tinh Hà, giọng chế giễu, "Em gái của Tạ Tinh Hà, mang cho anh đây hai cái bánh bao nhân thịt nào."

Tạ Liễu không nói gì, im lặng xoay người sang một bên, trốn sau anh họ Tạ Tinh Hà. Cuối cùng Tạ Tinh Hà tự gói hai cái bánh bao rồi ném thẳng cho Lục Tranh bên ngoài cửa sổ.

Có một mùi gì đó vẫn luôn tồn tại trong không khí rồi từ từ tan biến cho đến khi ba chàng trai đạp xe rời đi.

Tạ Tinh Hà quay lại và nhìn Tạ Liễu, giọng dịu dàng hơn rất nhiều: "Người đó là Lục Tranh cũng học lớp 11/5. Nếu mai mốt em có gặp thằng đó thì tránh xa nó ra."

Tạ Tinh Hà nói thêm: "Nếu mà nó đến làm phiền em thì nói cho anh biết nghe không?"

Tạ Liệu gật đầu, cong môi cười với Tạ Tinh Hà.

Cuối cùng Tạ Tinh Hà lại nhớ ra điều gì đó, nghiêng người trước mặt Tạ Liễu, thấp giọng nói: "Vừa rồi nghe được cái gì thì quên đi, đừng có bép xép với người lớn."

Một lúc sau Tạ Liễu mới nhận ra là ý của Tạ Tinh Hà là chuyện Lục Tranh hẹn anh giờ nghỉ trưa để "giải quyết" nhau trong rừng.

Thật ra cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nói với ai khác, khi ở nước ngoài, mấy chuyện đánh nhau, giải quyết ân oán giữa đám con trai là chuyện bình thường.

Có gì đâu mà phải để ý..

Cổng trường cấp 3 Lâm Xuyên.

Lục Tranh, một tay nắm tay lái xe đạp, tay kia nhét miếng bánh bao thịt cuối cùng vào miệng, đi theo Dương Đông và Vương Thuận, loạng choạng đạp xe vào trường.

Trên đường đi, hai đứa nó đều chỉ nói về em gái của Tạ Tinh Hà. Từ màu tóc đến màu da, từ nét mặt đến dáng người đều được khen ngợi hết lời, thậm chí còn đem em gái Tạ Tinh Hà ra so sánh với hoa khôi của lớp Lâm Chiêu nữa, cãi nhau ỏm tỏi hết cả lên.

Đến khi khóa xe kỹ càng rồi vẫn còn lôi chuyện đó ra để nói tiếp.

Vương Thuận quay đầu nhìn Lục Tranh một cái, mắt sáng rực, cười nói: "Anh Tranh, anh nghĩ thế nào? Em gái Tạ Tinh Hà với hoa khôi, ai đẹp hơn?

Dương Đông đang ở phía trước cũng dừng lại, nhìn chằm chằm Lục Tranh với Vương Thuận, chờ đánh giá.

Lục Tranh đưa tay xoa xoa lông mày, cười cái bọn nhảm shit này. Nhưng cậu vẫn không cưỡng lại được lời nài nỉ ỷ ôi của đám đàn em, cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Khi đi đến cửa lớp 11/5, thiếu niên cuối cùng đã nghiệm ra được câu trả lời: "Vậy chọn Lâm Chiêu đi."

Tạ Tinh Hà là kẻ thù của cậu, làm sao có thể khen em gái của kẻ thù là xinh đẹp?

"Yes!" Dương Đông nắm mấy ngón tay làm hành động chiến thắng, đắc ý liếc nhìn Vương Thuận rồi trở về chỗ ngồi, vừa đi vừa ngâm nga hát.

Vương Thuận đứng đó, vẻ mặt không cam chịu, nhưng bởi vì người bị đánh giá là Lục Tranh nên cậu không dám lộ ra vẻ bất mãn gì. Nhưng ai nói gì đi nữa thì cậu vẫn cảm thấy em gái Tạ Tinh Hà xinh hơn.

Người đẹp tự nhiên, không giống như Lâm Chiêu chỉ nhờ trang điểm.

Lục Tranh về lại chỗ ngồi.

Cậu ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, vừa bởi vì chiều cao, vừa là vì trong lớp cậu nổi tiếng là một thằng cà lơ phất phơ, các giáo viên đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

Lục Tranh năm nay mười tám tuổi, là bị lùi lại một lớp. Nói cách khác, đây là lần thứ hai cậu học lớp 11, học lực thì vẫn nhẹ nhàng ở dưới cùng thôi.

Tất cả mọi người trong lớp đều có bạn cùng bàn, chỉ có một mình Lục Tranh chiếm một bàn dành cho hai người. Chủ yếu là do bản thân cậu không thích ngồi chung với người khác thôi, mắc công lại chen chúc.

Ban đầu cậu nghĩ sự thoải mái này sẽ kéo dài cho đến khi mình yên ổn tốt nghiệp trung học. Nhưng kết quả là vừa hết tiết đầu của sáng thứ hai, cô giáo chủ nhiệm dạy ngữ văn đã đưa một học sinh chuyển trường vào lớp.

Thậm chí không nói lời nào, trực tiếp sắp xếp người mới đó ngồi ở chỗ trống bên cạnh Lục Tranh.

"Tạ Liễu, em chịu khó một chút, khi có kết quả kiểm tra tháng sau, chúng ta sẽ sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi cho em." Cô giáo chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên, hay mặc trang phục chỉnh chu, tỉ mỉ. thậm chí có phần cẩn thận.

Cô chủ nhiệm tên Vinh Giai, còn được gọi mỹ miều là "Dung ma ma" – theo như một vài bạn nào đó trong lớp đã ưu ái đặt cho cô.

Tạ Liễu, một học sinh chuyển trường, không có lựa chọn nào khác, bởi vì trong cả lớp, chỉ có mỗi chỗ trống bên cạnh Lục Tranh.

Chờ cho Tạ Liễu tự giới thiệu bản thân xong thì chủ nhiệm yêu cầu cô về chỗ chỗ ngồi của mình, Tạ Liễu lúc đó mới nhớ tới lời dặn của anh họ cô.

Bước chân khỏi bục giảng, cô đi từng nhịp đứt quãng, cho dù rất lâu nhưng cuối cùng cô cũng bước đến bàn của Lục Tranh.

Lục Tranh lúc đó đang nằm dài trên bàn chuẩn bị gặp mộng đẹp, nếu như không bị gọi tên điểm mặt thì có lẽ cậu chẳng thèm liếc Tạ Liễu lấy một cái. Cho đến khi Tạ Liễu đến gần, mắt đảo quanh người cô, khóe môi dưới giật giật.

Chỉ là chợt nhớ tới cuộc tranh luận trước đây giữa Dương Đông và Vương Thuận.

Lục Tranh nghĩ, anh vẫn không thể lấy lý do Tạ Liễu là em của Tạ Tinh Hà mà nói cô không đẹp bằng Lâm Chiêu được.

Xét cho cùng, sự thật vẫn là sự thật, Tạ Liễu trông đẹp hơn Lâm Chiêu rất nhiều.

"Tạ Liễu, tuần này em dùng chung sách với bạn Lục Tranh đỡ đi." Cô chủ nhiệm trước khi giảng bài mới nhớ đến điều này.

Họ đã ở trong tuần thứ ba của học kỳ.

Tạ Liễu được chuyển đến lớp của họ với tư cách là một học sinh chuyển trường, không còn sách dư cho cô nữa, phải làm báo cáo trình lên trên thì Tạ Liễu mới nhận được sách.

Tạ Liễu trước đó vẫn ở nước ngoài, nội dung kiến ​​thức cô đọc trong sách hoàn toàn khác với sách giáo khoa ở đây cho nên chủ nhiệm không thể không để cô đọc chung sách với Lục Tranh.

Tạ Liễu đồng ý, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Tranh đang chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ, đôi mắt trong veo dường như đang hỏi, sách đâu?

Lục Tranh nghĩ, cậu làm sao để cho em gái kẻ thù không đội trời chung với mình xem chung sách được, cậu bèn nghiêng đầu gục xuống bên cửa sổ.

Tạ Liễu bị phớt lờ: "..."

Cô hơi ngả người ra sau liếc nhìn ngăn kéo của cậu, trong đó đầy sách, mặc dù bừa bộn đến mức chẳng khác gì bãi rác.

Lục Trang không đưa cho cô sách, cô tự mình đi tìm.

Một giây kế tiếp, Lục Tranh đang ngủ liền cảm thấy eo bị đẩy ra. Cậu thiếu niên ngẩng đầu thì trông thấy đầu nhỏ của Tạ Liễu đang đặt ở trên thắt lưng của mình, vươn tay lục lọi ngăn kéo bàn của cậu.

Mái tóc dài như khăn nhung được buộc thành đuôi ngựa, chiếc cổ thon dài, trắng nõn lộ ra từ đường viền cổ áo, toát lên một vẻ đẹp khó tả và cực kỳ mê người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top