Chương 18.1

Bạch Tuyết lại nhìn sang phía anh, chỉ thấy anh đang nằm thẳng, mắt nhắm lại, dường như câu vừa rồi chỉ do anh nói mớ vậy. Bạch Tuyết cảm thấy những hành vi gần đây của Ngụy Gia Minh rất kỳ quái, anh ta cứ luôn có phong độ như thế sao? Không phản cảm nằm chung một giường cùng cô thì không nói làm gì, thế mà còn bảo cô nằm gần anh một chút mà ngủ nữa?

Theo như thái độ trước đây của Ngụy Gia Minh đối với cô, anh không nên như thế này mới phải. Tuy rằng mặt ngoài Ngụy Gia Minh là một quân tử khiêm tốn, đối xử với ai cũng lịch sự ôn hòa, nhưng anh cũng không phải là cái điều hòa, anh có giới hạn của mình, sự phong độ của anh không phải là thể hiện ở bất kỳ phương diện nào, giống như trước đây cách mà anh đối xử với "Bạch Tuyết", có lễ nghĩa nhưng cũng rất khách khí, giữ một khoảng cách nhất định.

Đến cùng là Ngụy Gia Minh đang suy nghĩ gì vậy chứ?

Nhưng cô cũng không muốn suy đoán làm gì, Bạch Tuyết quay đầu lại, nhắm mắt, dứt khoát từ chối: "Không cần."

Anh không nói thêm gì nữa, Bạch Tuyết cũng mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ, cũng may nửa đêm về sáng không còn mơ thấy ác mộng nữa. Hôm sau Bạch Tuyết tỉnh lại hơi muộn một chút, Ngụy Gia Minh đang ngồi trên sô pha đọc sách, thấy cô tỉnh thì nói: "Đi rửa mặt trước đi."

Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi: "Anh tỉnh rồi sao không xuống lầu ăn sáng?"

Ngụy Gia Minh bâng quơ nói: "Tôi đang đợi cô." Dường như chờ cô cùng xuống ăn cơm là một chuyện đương nhiên vậy.

Bạch Tuyết: "..."

Vì sao anh ta phải đợi cô cùng đi xuống chứ? Bạch Tuyết nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, là con cháu trong nhà, tới bây giờ mới rời giường thật sự hơi không lễ phép, nhưng nếu như Ngụy Gia Minh cùng xuống với cô, vậy sẽ không phải là sai lầm của một mình cô.

Nếu thật sự là vì điều này, vậy không thể không thừa nhận Ngụy Gia Minh thực sự là một người đàn ông rất tinh tế.

Lúc hai người cùng nhau xuống lầu, cha mẹ Ngụy Gia Minh đều đã lên lầu cả rồi, chỉ có bà nội còn ngồi trên sô pha đang nói chuyện với một người tới làm khách, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh họ.

Cô và Ngụy Gia Minh trở về nhà chính mới một ngày thì Tu Mẫn Nhi đã tới cửa làm khách, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, cô ta chắc chắn tới vì Ngụy Gia Minh.

Bà nội thấy hai người họ xuống lầu, lập tức thân thiết vẫy tay nói: "Rời giường rồi thì đi ăn cơm đi."

Tu Mẫn Nhi nhìn thấy hai người, lập tức ngọt ngào chào hỏi, đang trước mặt trưởng bối Ngụy gia, Bạch Tuyết cũng khách khí đáp lại.

Ăn sáng xong, đang muốn chào ra về, không ngờ bà nội lại nói: "Hôm nay là cuối tuần, Gia Minh không cần đến công ty, nếu không thì ở bên này với bà nội đi? Đợi chút nữa ăn cơm trưa xong rồi đi cũng không muộn."

Ngụy Gia Minh ngoan ngoãn gật đầu: "Cũng được ạ."

Bà nội lại nói với Bạch Tuyết: "Tuyết Nhi cũng tới đây trò chuyện với bà nội đi. Ngày thường các con đều vội vội vàng vàng, khó có được tới đây một lần, nếu tới rồi thì phải ở bên cạnh bà nội nhiều chút, được không?"

Bạch Tuyết khó xử nói: "Con cũng rất muốn ở lại trò chuyện cùng bà nội, nhưng mà bản thiết kế của con vẫn còn chưa làm xong, còn phải quay về làm."

Bà nội lại nói: "Cái này cũng không khó, ta bảo người làm mang bản thảo thiết kế của con tới đây, Gia Minh khi còn nhỏ cũng từng học vẽ tranh, bút lông màu vẽ đều có cả, con vẽ ở đây được chứ?"

Phải về làm việc chỉ là lý do Bạch Tuyết tùy tiện bịa ra, chỉ vì không muốn ngây ngốc ở đây thêm nữa thôi, bản thảo thiết kế vừa mới làm xong rồi, căn bản là không có cái bản thảo nào chưa xong hết. Bạch Tuyết cười gượng, giả vờ suy nghĩ rồi nói: "Gọi người qua lấy thì quá phiền phức, con có lưu lại bản thảo trên Internet, lát nữa mượn máy tính của Gia Minh làm là được ạ."

Bà nội thấy cô đồng ý rồi thì cực kỳ vui vẻ, nói liền mấy chữ "Tốt".

Bạch Tuyết ngồi cùng bà nội được một lúc thì có mấy người thân thích trong nhà tới thăm bà nội, mấy người liền cùng nhau làm thành một bàn mạt chược, Bạch Tuyết không chơi mạt chược, nói với Ngụy Gia Minh là muốn mượn máy tính của anh dùng, dù sao ngồi một chỗ cũng nhàm chán, cô muốn làm việc một lúc.

Cô làm việc được khoảng hơn một giờ, cũng không biết là do đang ở Ngụy gia hay là do không có cách nào thoát thân mà bực bội, cô chẳng có ý tưởng nào cả.

Cuối cùng cô cảm thấy ở trong phòng thật sự quá buồn chán, nên xuống sân tản bộ. Hậu viện Ngụy gia được mô phỏng theo thiết kế của lâm viên cổ đại (*), ngồi ở nơi đây rất có cảm giác tình thơ ý họa.

(*) Lâm viên nè

Trong hậu viện có một cái hồ rất lớn, trên hồ còn thiết kế một chỗ để câu cá, nghe nói khi ông nội Ngụy Gia Minh còn sống rất thích câu cá, bà nội liền làm một cái hồ ở đây cho ông, chỉ để ông nội dùng để câu cá.

Bạch Tuyết đứng bên hồ, cảm nhận gió thổi qua người mình trong chốc lát, cuối cùng cũng cảm thấy đầu óc thoải mái một chút.

"Không ngờ cô cũng đang ở đây."

Phía sau lưng có một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên lặng ở nơi đây, Bạch Tuyết không cần quay đầu cũng biết người tới là ai. Tu Mẫn Nhi đi tới bên cạnh cô, nhìn đám sen trong hồ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm: "Trước kia khi còn nhỏ, tôi và anh Gia Minh thường xuyên ngồi thuyền chơi trong hồ, tôi thích đài sen, anh Gia Minh sẽ hái sen cho tôi, nhưng anh ấy cũng rất xấu, cứ nhất định phải bảo tôi thề sau này lớn lên sẽ gả cho anh ấy thì mới chịu đưa đài sen (*) cho tôi."

(*) Đài sen nè:

Bạch Tuyết: "..."

Ánh mắt cô ta quét tới chỗ núi giả bên hồ (*), trên mặt nở nụ cười vui vẻ, nói tiếp: "Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chúng tôi còn thường xuyên chơi trò sắm vai, đóng giả thành một đôi vợ chồng già."

(*) Núi giả: hòn non bộ đó, chắc mọi người cũng biết rồi ha

Bạch Tuyết: "..."

Tu Mẫn Nhi tựa như bây giờ mới ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt tức khắc biến thành ngượng ngùng, nói xin lỗi: "Ngại quá, chỉ tại đi đến nơi này làm tôi nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ giữa hai chúng tôi, tôi nói tới mấy chuyện này cô không ngại chứ?"

Bạch Tuyết nở nụ cười tiêu chuẩn với cô ta: "Không ngại."

Tu Mẫn Nhi: "..."

Bạch Tuyết lại nói tiếp: "Chẳng qua, hồi ức quá khứ của cô thì một mình cô nhớ lại vẫn tốt hơn, cho nên tôi không quấy rầy Tu tiểu thư nữa vậy."

"Bạch Tuyết..." Tu Mẫn Nhi gọi cô lại: "Tôi biết cô không thích tôi, nhưng mà tôi thật sự nghĩ thông suốt rồi, bây giờ tôi chỉ hy vọng cô và anh Gia Minh có thể tốt đẹp. Anh Gia Minh tuy nhìn như là người hiền lành, nhưng tính tình lại rất cổ quái, bình thường cô nhân nhượng anh ấy một chút, còn nữa, anh ấy thích uống trà xanh, ngày thường nếu cô rảnh có thể pha cho anh ấy uống, còn..."

Bạch Tuyết cắt ngang lời cô ta: "Được rồi Tu tiểu thư, tôi biết mấy lời này của cô là muốn nói cho tôi biết cô hiểu về Ngụy Gia Minh tới mức nào, tôi biết cô cố ý muốn chọc tôi tức giận, trước đó tôi cũng nói rồi, mấy loại xiếc khỉ trẻ con này cô đừng dùng nữa, Tu tiểu thư cô cũng già đầu rồi, nên học cách trưởng thành đi."

Tu Mẫn Nhi: "..." Mặt Tu Mẫn Nhi cứng đờ, cô ta không ngờ Bạch Tuyết lại nói trắng ra như vậy, lại còn một kích trúng tim, cô ta còn một đống lời muốn nói, lúc này bị Bạch Tuyết làm nghẹn cho không nói được gì.

Bạch Tuyết đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ánh mắt cô trở nên vi diệu nhìn Tu Mẫn Nhi: "Cô nếu hiểu Ngụy Gia Minh như vậy, vậy cô có biết anh ấy có một mối tình đầu không?"

"Mối... Mối tình đầu gì cơ?" Tu Mẫn Nhi bị lời này làm cho kinh hãi.

Bạch Tuyết nhìn biểu cảm của cô ta thì đã hiểu, xem ra cô ta cũng không biết, Ngụy Gia Minh bảo vệ mối tình đầu của mình rất tốt nhỉ, ngay cả Tu Mẫn Nhi cũng không biết.

Bạch Tuyết cảm thấy không thú vị, đang muốn đi, thì thấy Tu Mẫn Nhi nhìn ra phía sau cô, thần sắc kinh ngạc trong nháy mắt tan đi, cô ta nở nụ cười, vẫy tay về phía sau lưng Bạch Tuyết: "Anh Gia Minh."

Bạch Tuyết quay đầu nhìn, quả nhiên thấy người vừa mới tới là Ngụy Gia Minh, anh đi tới phía trước, nhìn hai người, cười nói: "Đang nói chuyện gì thế, vui như vậy?"

Tu Mẫn Nhi rất nhiệt tình đi tới gần Bạch Tuyết, giữ lấy tay cô, nói: "Em vừa mới nói với Bạch Tuyết những chuyện của anh khi còn nhỏ, em mới phát hiện Bạch Tuyết đã thay đổi rất nhiều, không còn mẫn cảm như trước kia nữa, thế mà còn chủ động nhắc với em về mối tình đầu của anh."

Bạch Tuyết thực sự hết chỗ nói, hai chữ "ngu ngốc" thiếu chút nữa là buột miệng thốt ra.

Bạch Tuyết hất tay Tu Mẫn Nhi ra, nhìn thoáng qua vẻ mặt không có gì thay đổi của Ngụy Gia Minh, nói: "Bản phác thảo của tôi còn chưa làm xong, tôi đi trước đã."

Sau khi Bạch Tuyết đi rồi, Ngụy Gia Minh cười cười với Tu Mẫn Nhi, nói với cô ta: "Đi với anh."

Tu Mẫn Nhi đi cùng Ngụy Gia Minh vào một góc yên lặng, cô không biết sao anh lại muốn đem cô tới một nơi yên ắng thế này, trái tim không hiểu sao cũng bỗng nhiên đập nhanh hơn, có chút gì đó chờ mong.

Ngụy Gia Minh dừng bước chân lại, mỉm cười nhìn cô ta, Tu Mẫn Nhi cắn cắn môi, cẩn thận hỏi: "Anh Gia Minh, anh... anh dẫn em tới đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top