Chương 16 - 20
Chương 16: Thăm dò
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Người phụ nữ giàu có thấy gương mặt hai người xanh mét, bèn vội chạy lại hỏi, "Có chuyện gì vậy? Tìm được manh mối mới rồi sao?"
Tần Niên không đáp lời bà ta, chỉ nói với Dư Tô: "Xem tiếp đi."
Trong lòng Dư Tô khi này đang cực kỳ căm phẫn nhưng lại không thể làm gì hơn, chỉ đành tiếp tục lật sang trang sau.
"Hôm qua mình không cho em trai vay tiền nhưng hình như em vẫn muốn đi tìm chú hai thím hai, cô giáo bảo Lôi Oa Tử sang nhà nói với bố mình hôm nay em không tới lớp. Bố nghe xong vội vàng chạy đi tìm em.
Đến khi trời tối đen rồi bố mới đưa được em trai về nhà. Mặt em bị bố đánh sưng vù, bố bảo tại em không nghe lời nên mới bị đánh đòn, còn bảo mình không được hư giống em. Chắc là bố đánh mông em sưng cả mông rồi, tại vì mình thấy quần lót em thay ra có dính máu. Mình nhất định sẽ thật ngoan, thật nghe lời, không hư giống như em."
Dù trong cuốn sổ không nhắc đến khoảng thời gian khi bố Vu Hân đi tìm Vu Dương, nhưng chỉ cần đọc xong trang này cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Người phụ nữ trung niên kinh hãi thốt lên một tiếng "A", đưa tay che miệng: "Sao có thể có việc thế này? Thằng bé mới chỉ là trẻ con thôi mà."
Tần Niên lạnh nhạt đáp, "Nếu thằng bé không phải trẻ con, chỉ sợ ông ta cũng không thèm động đến."
Dư Tô đưa tay lật mấy trang sau, phát hiện ra nét vẽ đã thay đổi rất nhiều, Vu Hân không còn tô màu cẩn thận cho các bức tranh của mình nữa, các nhân vật trong tranh giờ cũng không còn nét cười, mà nỗi phiền muộn lớn nhất của Vu Hân lúc này là "Hình như bố yêu em hơn mình, rõ ràng mình mới là con gái ruột của bố, hay là bố trọng nam khinh nữ?"
Sang đến trang tiếp theo, dường như cô bé bắt đầu lo cho em trai mình.
"Không biết em bị bệnh gì mà càng ngày càng gầy, bố xin phép cho em nghỉ học ở nhà rồi. Ông nội bảo bố đưa em tới bệnh viện khám bệnh, nhưng em cứ không chịu đi, được bế lên xe rồi mà vẫn chạy xuống. Em bướng quá, mình không thích em nữa đâu, nhưng mình cũng không muốn em chết như bà nội, nếu thế thì mình sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy em nữa."
"Hôm nay mình không tập trung trong giờ học, cô giáo mắng mình một trận, lúc tan học cô gọi mình vào phòng làm việc hỏi sao mình không chăm chỉ học tập, mình mới nói với cô chuyện của em trai. Cô bảo ngày mai không phải đi học, cô sẽ tới nhà mình thăm em trai. Cô là người có học thức, nhất định cô có thể khuyên được em đi khám bệnh. Mình đã cảm ơn cô rồi, mình vui lắm."
"Cô không đến thăm em rồi. Hôm qua mình bảo bố cô sắp tới nhà, hôm nay bố tới trường tìm cô giáo, sau đó về nhà bảo mình sau này đừng làm phiền cô nữa, cô giáo rất bận, rất vất vả. Mình biết lỗi rồi, mình không nên gây phiền phức cho cô Lý."
"Hôm nay em mình đã ốm nặng tới mức không xuống được giường, bố bảo mình đến trường xin cho em nghỉ tiếp. Nhưng không ngờ tới lúc mình đi học về lại không tìm thấy em đâu. Bố bảo em trốn đi đâu mất rồi, mọi người trong thôn đều đang đi tìm em, nhưng trời đã tối rồi mà vẫn chưa thấy em đâu."
"Hu hu hu... Mình không ghét em nữa đâu, ước gì em sẽ về nhà thật nhanh! Chỉ cần em về mình sẽ đưa cho em hết số tiền mình để dành, đồ chơi cũng để cho em hết! Nhưng người lớn trong thôn đều về nhà rồi, chỉ có mỗi bố và ông là còn đang đi tìm em, mình cũng đi tìm rồi nhưng không thấy em. Em rốt cuộc đang ở đâu?"
Đây đã là trang cuối cùng, các trang còn lại đều trắng xóa không có chữ nào.
Thấy các trang giấy trắng đằng sau, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Phía trước vừa nói cậu bé bệnh tới mức không xuống nổi giường, ngay câu sau đã bảo bé tự chạy đi mất. Cứ coi như bé tự trốn mất thật, nhưng một đứa bé lớp một đang bệnh tật thì có thể chạy được bao xa? Cả thôn cùng đi tìm bé mà vẫn không tìm thấy nổi, bé thực sự có thể trốn kỹ như vậy sao?
Huống chi... mấy người Dư Tô cũng đều biết cậu bé kia đã biến thành quỷ rồi.
Một lúc lâu sau Tần Niên mới cất lời, phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta nhất định phải tìm ra tên hung thủ này."
Dư Tô suy nghĩ, hỏi: "Tên hung thủ này là vai diễn được phân cho một trong các người chơi, vậy người chơi đó liệu có biết nhân vật mình sắm vai là kẻ thế nào không?"
Tần Niên nhìn Dư Tô đôi lát rồi bật cười: "Chắc hẳn hắn ta không biết đâu."
Manh mối lần này họ tìm được bắt buộc phải chia sẻ với tất cả các người chơi.
Bọn họ cầm theo cuốn nhật ký xuống tầng một. Dù bốn người còn lại mỗi người một nơi tìm kiếm manh mối, nhưng căn nhà vốn không lớn, chưa được bao lâu họ đã để ý thấy ba người Dư Tô.
Mọi người cùng nhau trở về nhà chính, Tần Niên giản lược lại nội dung cuốn nhật ký cho tất cả cùng nghe.
Trong lúc đó, Dư Tô lại quan sát nét mặt các người chơi khác không rời mắt.
Kinh ngạc, phẫn nộ, đau đớn, bất lực, tất cả những cảm xúc này đều lần lượt hiển hiện trên gương mặt bọn họ, không chừa một ai.
Những biểu tình lẫn lộn đan xen quá phức tạp khiến Dư Tô không nhìn ra nổi ai là kẻ bụng dạ có mưu mô.
Chờ Tần Niên dứt lời, cô gái tóc ngắn bèn nói: "Mặc dù đã tìm được nguyên nhân của trò chơi trốn tìm và câu chuyện đằng sau con ma nhỏ kia, nhưng hiện tại chuyện này có vẻ cũng không giúp được gì cho tình cảnh của chúng ta."
Dịch Thư xoa cằm, thong thả nói, "Cũng không hẳn, chúng ta cử một người nghiên cứu kỹ nội dung của cuốn nhật ký, còn nhóm còn lại thì tiếp tục đi tìm manh mối mới đi. Ai muốn nghiên cứu cuốn nhật ký này?"
Trong lòng Dư Tô giờ đang muốn phì cười, anh ta làm vậy là muốn để hung thủ tự chui đầu vào rọ sao?
Cuốn sổ nhật ký dày tới vậy, những người chưa đọc qua chắc chắn sẽ vẫn sợ bên trong còn có đầu mối chưa được phát hiện, nếu hung thủ sợ các người chơi khác tìm được đầu mối mới thì sẽ chủ động nhận nhiệm vụ nghiên cứu nội dung cuốn sổ.
Nhưng tất cả mọi người đều im lặng không nói, chứng tỏ hung thủ cũng không ngu ngốc tới vậy.
Một lúc sau, cậu nam sinh trung học mới mở miệng: "Nếu đã không ai muốn làm thì để tôi đi."
Cậu nhóc Tiêu Hải liếc cậu ta: "Anh có tìm nổi manh mối không đấy? Không phải anh đần lắm sao?"
Cậu nam sinh trừng mắt: "Thằng nhãi này, nhóc muốn ăn đòn à?"
Cô gái tóc ngắn ôm trán, nói: "Hay thôi để tôi làm đi."
Tần Niên đưa cuốn nhật ký cho cô gái tóc ngắn, đứng lên nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm manh mối, hiện giờ vẫn còn nhiều thời gian."
Thật ra giờ cũng đã không còn sớm, đồng hồ sắp điểm mười một giờ, nhưng mọi người không có cơm mà ăn, có thể tiết kiệm thời gian ăn trưa.
Dư Tô loay hoay một lúc trong gian chính, đợi tới khi ra khỏi phòng lại thấy cậu học sinh đang mở chốt cửa chính.
Nhưng đương nhiên cửa không mở được.
Tần Niên vừa từ trong bếp trở ra, lập tức đi thẳng về phía vườn rau.
Khu vườn nhỏ vốn đáng ra phải trồng mấy hàng rau cải, nhưng giờ chỉ còn lại mấy cọng lá khô vàng, dường như không nhìn ra nổi đống héo rũ là loại rau nào. Còn đám cỏ dại kế bên lại sinh trưởng vô cùng mạnh mẽ tốt tươi.
Trong tay Tần Niên đang giữ một khúc gỗ nho nhỏ, anh ta ngồi xổm bên đám cỏ vươn tay đào bới một lúc, đào ra được một đoạn rễ cỏ, quay đầu thấy Dư Tô đứng đó bèn hỏi, "Cô đã bao giờ ăn cỏ chưa?"
Dư Tô: "...Chưa."
Vẻ mặt Tần Niên vô cùng nghiêm túc: "Cô có thể thử một chút, ngày xưa đói kém mất mùa có rất nhiều người ăn món này."
Anh ta lấy vạt áo lau qua một đoạn rễ cỏ trắng rồi bỏ vào miệng.
Dư Tô thấy rõ ràng mặt anh ta nhăn tít lại, nhưng mồm lại vẫn nói: "Mùi vị cũng được, cô ăn thử không?"
"..." Dư Tô bước về phía cầu thang, "Giờ tôi không ăn đâu."
Dù ăn cỏ cũng là một cách giải quyết, nhưng giờ vẫn có thể cố nhịn, tới khi nào đói đến mức không chịu nổi nữa Dư Tô sẽ tính tiếp.
Tần Niên cũng không định chuyển sang ăn cỏ ngay, chỉ định thử một chút, đợi Dư Tô đi khuất anh ta lập tức nhổ ngay ra, thấp giọng nói: "Vừa đắng vừa chát, chẳng ra vị gì!"
Dư Tô bước lên tầng hai, định vào xem hai căn phòng ban nãy chưa kịp kiểm tra.
Phòng bên cạnh hẳn là phòng của hai chị em Vu Hân Vu Dương, trong phòng hơi lộn xộn, dù có giường nhưng lại không thấy đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chỉ thấy chiếc máy xúc cùng tàu hỏa đồ chơi vứt trong góc tường, khiến Dư Tô chợt cảm thấy đây là phòng ngủ của một bé trai.
Sau đó Dư Tô gặp được Dịch Thư trong căn phòng nằm cuối hành lang.
Lúc cô bước vào phòng, Dịch Thư đang từ trong bước ra, hai người đụng mặt nhau ngoài ngưỡng cửa. Dịch Thư cười mở lời: "Ô, đây là lần đầu chúng ta đơn độc chạm mặt nhau."
Dư Tô cười: "Đúng vậy."
"Cô rất ít nói, đang im lặng quan sát mọi người sao?" Đối mặt với cặp mắt sáng rực của Dịch Thư khiến người ta có cảm giác ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu lòng người.
Gương mặt Dư Tô lộ ra vài phần hốt hoảng, cô vội cúi đầu tránh ánh mắt anh ta, căng thẳng cất tiếng: "Thật ra... dù tôi cũng không phải người mới, nhưng đây mới là lần thứ hai làm nhiệm vụ, lần trước may nhờ gặp được người chơi tốt bụng giúp qua màn. Vậy nên, vậy nên giờ tôi cũng hoang mang không biết nên làm gì. Mọi người đều rất giỏi, còn tôi nghĩ mãi không ra được gì, cũng không biết nên nói thế nào."
"Là vậy sao?" Dịch Thư vẫn nhìn cô chằm chằm: "Vậy cô có thể cho tôi biết tên không?"
Dư Tô cười ngại ngùng: "Trong ván chơi đầu người phụ trách tôi có nói phải giấu kỹ tên mình, nếu anh muốn thì cứ gọi tôi là Tôn Lý đi."
Dịch Thư cười, gật đầu: "Được, vậy tôi có thể hỏi hiện giờ cô đang nghi ngờ ai nhất không?"
Nét mặt Dư Tô càng thêm căng thẳng: "Tôi sao? Tôi cảm thấy không ai giống như hung thủ, nhưng đồng thời lại thấy dường như ai cũng có nét giống..."
Cô thầm nghĩ trong lòng, hỏi thẳng thắn trắng trợn như vậy có ổn không?
"Cô không thấy ai đáng nghi à?" Dịch Thư nhíu mày, dường như không có ý định bỏ qua cho Dư Tô.
Dư Tô làm bộ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đáp: "Thực ra có một người, tôi cảm thấy người phụ nữ trung niên nọ khá khả nghi."
"Ý cô muốn nói Vưu Thiến?"
Cái tên này rất thích hợp với bà ta, Dư Tô thành thật gật đầu: "Đúng vậy, bà ấy là người mới, hơn nữa có vẻ gia cảnh cũng rất khấm khá, nhất định trước giờ đều sống trong nhung lụa, sao có thể bình tĩnh được như vậy? Lúc mới tham gia màn chơi đầu tôi còn suýt sợ tới phát điên!"
Dịch Thư bật cười: "Cậu học sinh kia cũng là người mới, sao cô không nghi ngờ cậu ta?"
A, chỉ liên tục hỏi cô mà không có lấy một câu để lộ ra suy nghĩ của mình, quả là kẻ tinh tường thủ đoạn.
Dư Tô cười chế giễu: "Cậu ta ngốc vậy, nếu thực sự là hung thủ đã bị mấy người cách anh tóm gọn từ lâu rồi."
Dư Tô rất thông thạo chiêu giả ngu này.
Đôi mắt Dịch Thư lẳng lặng nhìn gương mặt cô một lát, cười hỏi: "Không tệ đâu, cô khá thông minh đấy, vậy còn cậu bé con kia thì sao?"
Thông minh con khỉ, trợn mắt nói dối như vậy lương tâm anh không cắn rứt sao?
Khoan đã... hình như cô cũng đang nói dối.
Dư Tô mơ màng chớp mắt, nói: "Cậu bé đó có vẻ rất thông minh, nhưng có thông minh tới đâu thì cũng chỉ là trẻ con, nếu có là hung thủ chỉ sợ muốn giấu cũng khó."
"Vậy hiện tại người cô cảm thấy đáng nghi nhất chính là người phụ nữ trung niên tên Vu Thiến?" Dịch Thư hỏi.
Dư Tô dè dặt hỏi: "Tôi đoán vậy... anh xem có hợp lý không?"
Chương 17: Hợp tác vui vẻ
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dịch Thư làm bộ nghĩ ngợi rồi nghiêm tú gật đầu: "Cô nói rất có lý, hay là thế này, buổi họp nhóm tiếp theo cô thử nói ý kiến này ra cho mọi người cùng nghe, tôi sẽ ở cạnh âm thầm quan sát giúp cô, nếu bà ta thực sự là hung thủ, nghe vậy chắc chắn phải chột dạ."
Dư Tô nhíu mày, chần chừ: "Nhưng mà, nếu vậy mọi người sẽ cho rằng tôi cố tình gây xích mích, lỡ người ta lại nghĩ tôi mới là hung thủ thì sao?"
"Sao có chuyện đó được? Cô càng âm thầm im lặng như bây giờ sẽ càng khiến người ta nghi ngờ thêm." Dịch Thư vẫn kiên trì khuyên nhủ Dư Tô: "Dù sao hung thủ thực sự chắc chắn sẽ vì muốn giấu diếm thân phận mà ra sức thu mình lại tránh gây chú ý. Trong bảy người chúng ta cô lại là người lặng lẽ trầm lắng nhất."
Anh ta dừng lại một chút, đôi mắt tinh nhanh híp lại: "Nói tới đây ngay cả tôi cũng có chút nghi ngờ cô, cô là hung thủ sao?"
Dư Tô lắc đầu lia lịa: "Không phải! Đương nhiên không phải! Vai diễn hung thủ có độ khó rất cao, sao trò chơi có thể để một người mới làm nhiệm vụ lần hai như tôi đảm đương được?"
Dịch Thư nhìn chằm chằm cô một hồi mới gật đầu, đáp: "Tôi tin cô, thôi thì thế này đi, lần họp nhóm tiếp theo cô hãy phối hợp với tôi, làm giúp tôi chuyện này, tôi có cách thăm dò thân phận tên hung thủ."
Lần này Dư Tô thật sự kinh ngạc chứ không còn giả bộ nữa: "Thật sao? Anh có cách gì vậy?"
Dịch Thư rời phòng, cẩn thận quan sát dò xét bốn phía rồi mới quay lại, thấp giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ nói với tất cả các người chơi rằng tôi và cô đã tìm được một manh mối mới cực kỳ quan trọng, nhưng tạm thời vẫn cần chứng thực lại tới khi đó cô chỉ cần phối hợp với tôi, thuyết phục mọi người chúng ta thật sự tìm ra manh mối là được."
"Sau đó thì sao?" Dư Tô cảm thấy chuyện không thể đơn giản tới vậy.
Dịch Thư cười khẽ: "Sau đó đợi khi trò chơi trốn tìm bắt đầu, tên hung thủ chắc chắn sẽ tìm cách bày bố khiến chúng ta thua cuộc."
Dư Tô xanh mặt lắc đầu: "Không được không được, tôi chưa muốn chết đâu! Nếu bị bắt được có khi sáng mai người phải chết sẽ là tôi, thôi anh nên đi tìm người khác thì hơn!"
"Vậy nếu hung thủ lộ mặt trong ván trốn tìm tối nay thì sao?" Dịch Thư nói: "Hơn nữa chỉ cần chúng ta tìm được chỗ ẩn nấp kín đáo, tên hung thủ có muốn tóm tôi và cô cũng lực bất tòng tâm."
Dư Tô vẫn cự tuyệt: "Tôi không dám làm đâu, đây mới là màn chơi thứ hai của tôi,tôi không muốn chết sớm thế. Cha mẹ có mỗi mình tôi, lúc về gia tôi phải chăm sóc ông bà, tôi không thể chết được..."
Do không thể tiết lộ thông tin cá nhân mà Dư Tô giấu nhẹm luôn cả việc mình còn có một đứa em trai.
Dịch Thư nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô mà không khỏi thở dài, nói:"Cô nghĩ màn chơi nào cũng có thể trông chờ đồng đội giúp cô hoàn thành nhiệm vụ sao? Là một người chơi có kinh nghiệm, tôi có lời này muốn nhắc nhở cô,những nguy hiểm cô phải đối mặt trong màn chơi không đơn giản chỉ đến từ bản thân nhiệm vụ,mà còn là rất nhiều người chơi lòng dạ xấu . Nếu cô không tự cố gắng trở nên mạnh mẽ thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chết "
Dư Tô mím môi, nhíu mày không lên tiếng.
Dịch Thư vươn tay đặt lên bờ vai cô:"Tôi cũng từng là người chơi mới, tôi biết trong lòng cô đang cảm thấy thế nào. Nhưng cô có biết tôi sống tới giờ này bằng cách nào không? Anh lừa tôi gạt, lợi dụng sát hại, chưa có chuyện nào tôi chưa thấy qua, nếu cô còn muốn dựa vào kẻ khác mà sống thì đây chỉ là mộng tưởng hão huyền."
Dư Tô nhìn bàn tay khoác trên vai mình, tỏ vẻ xúc động, do dự hỏi: "Vậy... Anh nói cẩn thận tôi nghe trước xem phải làm thế nào?"
Dịch Thu bật cười, dịu dàng nói: "Vậy mới đúng, cô đi theo tôi, tôi chỉ cho cô biết chỗ nấp tôi tìm được trước. Cô hãy tin tôi, tôi đã mở miệng nhờ cô giúp thì nhất định sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô."
Dư Tô cùng anh ta rời đi, tìm đến căn phòng ngủ nằm tận cùng phía bên phải.
Lúc này trong phòng ngủ của Vu Hân bên cạnh có người, đó là bé trai cùng cô gái tóc ngắn, nhưng may là căn phòng này lại đang trống không.
Dịch Thư bước thẳng lại gần chiếc giường đôi, đứng bên mép giường vẫy tay với Dư Tô: "Chính là chỗ này."
Dư Tô ngẩn người: "Dưới gầm giường sao? Nhưng trốn ở đây rất dễ bị phát hiện mà?"
"Không phải dưới, mà là ở trên giường." Dịch Thư nâng cằm chỉ vào mép giường: "Tôi lớn lên ở nông thôn, đã quá quen thuộc với kiểu giường này. Cô lại đây xem thử xem có phải mép giường rất sâu không?"
Dư Tô bước lên xem xét cẩn thận, đúng thật là phần gỗ phía mép giường rất sâu.
Loại giường này rất ít gặp trong thành phố, nhưng hiện giờ ở nông thôn vẫn còn rất nhiều nhà sử dụng. Có vài người ra ngoài mua, có người lại mời thợ mộc trong thôn đóng hộ, thậm chí có vài gia đình còn tự tay đóng giường.
Phía trên giường phủ một lớp bông dày, mà sau khi bỏ đi lớp bông trải bên trên, mép giường thậm chí còn sâu tới tận mười centimet.
Dư Tô quan sát rồi quay đầu hỏi: "Đúng là rất sâu, nhưng vậy thì sao?"
Khóe môi Dịch Thư cong cong, cười nói: "Nếu kéo lớp bông trải phía trên đi, cô có thể nằm phía dưới, kê đồ vật kế xung quanh cho phẳng, rồi lại trải thêm một lớp ga lên trên, gấp chăn đặt ngang trên giường, như vậy sẽ hoàn toàn không phát hiện được phía dưới có người rồi đúng không?"
Bình thường người ta có phải kiểu gấp chăn, một là gấp gọn chăn thành hình chữ nhật vuông vắn, hai là giữ lấy mép chăn rồi rũ ra, để phần chăn được gấp lại mà vẫn giữ độ dài rồi đặt phía trong giường.
Nếu trên giường có kẻ đang trốn thì dù nơi họ nằm có phồng lên cao hơn so với mép giường một chút có lẽ cũng không ai phát hiện ra.
Dù vẫn chưa thử nhưng Dư Tô cảm thấy đây là một nơi ẩn nấp rất tốt.
Dư Tô nhanh chóng suy nghĩ kỹ rồi cất tiếng hỏi: "Sao anh có cách hay vậy mà lại không tự dùng?"
Gương mặt Dịch Thư lộ rõ vẻ bất lực: "Vóc dáng như tôi mà trốn vào đó chỉ có người mù mới không phát hiện ra. Nếu không phải dáng người cô nhỏ nhắn, lại là người hiền lành nhút nhát, tôi cũng sẽ không hợp tác với cô."
"Hóa ra là vậy." Dư Tô cúi đầu nhìn chiếc giường, suy nghĩ mất một lúc rồi cắn nhẹ môi, tựa như đã hạ quyết tâm mà gật đầu: "Được, lần này tôi tin anh! Anh đừng lừa tôi đấy."
"Ha ha, tôi lừa một người chơi mới như cô làm gì?" Dịch Thư cười, vươn tay ra: "Hợp tác vui vẻ, sau khi màn chơi này kết thúc tôi sẽ đưa cô ID của tôi, về sau tôi sẽ lập nhóm cùng cô, giúp cô làm nhiệm vụ, cô thấy sao?"
Dư Tô mừng rỡ, ngẩn người một lúc rồi mới kích động bắt tay anh ta, vừa ra sức lắc vừa nói: "Thật chứ? Vậy coi như đã quyết rồi, sau này anh nhất định phải giúp tôi đấy! Tôi mừng quá!"
Dịch Thư cười: "Cô vừa thông minh lại vừa đáng yêu, được giúp đỡ cô là vinh dự của tôi."
A, đàn ông mấy người đều là đám có thể trợn to mắt mà nói dối.
"Vậy giờ chúng ta thử xem cách này có hiệu qua không nhé?" Dư Tô ra vẻ thẹn thùng quay mặt đi.
Dịch Thư quay người khóa cửa phòng lại trước rồi kéo rèm cửa lên, sau đó hai người cùng kéo đám chăn đệm trải trên giường ra, sau khi ôm hết đống quần áo cũ cùng đám bông đệm bên trên lên, lớp nan trúc đan cuối cùng cũng đã lộ ra.
Dư Tô bò lên giường, nằm sát bên mép giường kê sát bờ tường, Dịch Thư lại lót kỹ bông từ tay trái cô cho đến mép giường.
Trong lớp bông còn đệm thêm cả quần áo cũ, phủ cao tới xấp xỉ thân mình Dư Tô, sau đó lại phủ thêm một lớp thảm lên trên, nhìn qua đã gần như bằng phẳng.
Đến khi Dịch Thư gấp chăn xếp dọc bên mép giường, từ ngoài nhìn vào đã hoàn toàn không phát hiện ra bên trong có người.
Chỉ là lớp chăn đắp phía trên quá dày khiến Dư Tô hơi khó thở, không thể không nhẹ nghiêng đầu, chừa lại một góc cho mũi có chỗ hít thở.
Dịch Thư bước tới cạnh cửa quan sát một hồi, sau khi đã chắc chắn không nhìn được gì mới lật chăn để Dư Tô chui ra.
Anh ta nói: "Đây là chỗ trốn kín đáo, đừng nói người tìm cô là con ma nhỏ kia, mà ngay cả một người trưởng thành bình thường cũng chắc chắn không nghĩ ra có người trốn ở đây."
Dư Tô lúc này yên lòng cười đáp: "Chỉ cần có thể đảm bảo không bị tóm được là tốt rồi, à phải rồi, tôi trốn ở đây vậy anh định nấp ở đâu?"
Dịch Thư nói: "Lúc cô trốn bắt buộc phải có người ở bên hỗ trợ, giờ tôi sắp xếp lại giúp cô một chút rồi tránh đi trước. Gần tới giờ chơi tôi sẽ núp ở phòng cách vách."
"Phòng ngủ của cô bé kia ư? Không phải căn phòng đó không kín đáo lắm sao?"
"Cô đừng lo, tôi sẽ có cách."
Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Dịch Thư đặt tay lên môi ra hiệu cho Dư Tô im lặng, sau đó tiến lại mở cửa, gương mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhận, chưa kịp nhìn xem ai đứng ngoài cửa đã nói: "Có chuyện gì?!"
Người đứng ngoài là cậu nam sinh trung học, cậu ta bị giọng nói của Dịch Thư dọa cho hết hồn, dè dặt ngó vào trong phòng, thấy Dư Tô đang đứng đó mới bừng tỉnh: "Xin lỗi xin lỗi, tôi đã quấy rầy hai người rồi, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi!"
Dư Tô: "..."
Cậu nhóc này ngu thật hay giả vờ ngu vậy?
Dịch Thư đưa tay vuốt tóc, quay đầu nói với Dư Tô: "Thôi bỏ đi, đi thôi, giờ chúng ta nên xuống tầng dưới rồi, dù sao cũng đã tìm được manh mối."
Cậu học sinh ngẩn người: "Anh nói gì cơ? Đã tìm được manh mối? Ý anh là gì?"
Dịch Thư cười lắc đâu: "Giờ còn chưa tới lúc thích hợp để nói."
Tám người chơi rất nhanh đã tụ tập đông đủ trong gian chính tầng một, tính thêm cả thi thể không ai xử lý đang nằm trên sàn.
Người phụ nữ giàu có nóng lòng hỏi Dịch Thư: "Mọi người đều tới đông đủ cả rồi, giờ có thể bắt đầu nói rồi chứ? Rốt cuộc mấy người tìm đã tìm được manh mối gì?"
Dịch Thư nhún vai, đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, anh ta chầm chậm cất giọng: "Tôi đâu bảo khi nào mọi người tới đông đủ thì có thể nói."
Tần Niên cau mày: "Vậy anh đang trêu chúng tôi ư?"
"Đương nhiên không phải, tôi đâu rảnh rỗi vậy." Dịch Thư liếc nhìn Dư Tô, nói: "Tôi và Tôn Lý cùng tìm được manh mối mới này, nhưng trước hết vẫn cần chứng thực lại, một khi có thể chắc chắn manh mối này có hiệu quả, chúng ta sẽ lập tức biết được hung thủ là ai.
Tôi chỉ nói chừng này thôi, nếu giờ tiết lộ với mọi người manh mối hung thủ nhất định cũng có thể nghe được, như vậy chúng tôi không thể chứng thực được."
Cô gái tóc ngắn nhíu mày: "Vậy anh định chứng thực như thế nào?"
"Chuyện này.. tôi nghĩ mình nên xin lỗi mọi người trước một câu." Ánh mắt Dịch Thư quét qua mọi người trong phòng một lần rồi mới nói tiếp: "Muốn xác thực manh mối này không khó, nhưng phải đợi sau buổi bỏ phiếu sáng mai mới có thể tiến hành, vậy nên rất xin lỗi mọi người, ngày mai vẫn có một người phải chết."
"Anh không lừa mọi người đấy chứ?" Tiêu Hải hai tay chống cằm, đôi chân không ngừng đung đưa trên ghế dựa, ngoẹo đầu nói: "Nếu còn cần chứng thực sao không đợi kiểm tra xong rồi mới nói?"
Những người có thể nhìn thấu nhiệm vụ của Trò chơi chết chóc đều không phải kẻ tầm thường, có thể chết bất cứ lúc nào, Dịch Thư để lộ ra tin này chắc chắn sẽ khiến hung thủ ra tay với anh ta hoặc Dư Tô. Nếu như giữ kín miệng mà lén tìm cách xác thực manh mối không phải sẽ tốt hơn sao?
Dịch Thư không giải thích gì thêm mà chỉ nhìn Dư Tô cười khẽ: "Xem ra mọi người không tin chúng ta rồi, không tin thì thôi vậy, dù sao sáng mai bỏ phiếu xong cũng sẽ có kết quả. Chỉ cần ngày mai người chết không phải hai chúng ta là được rồi."
Dư Tô cong mắt cười, gật mạnh đầu: "Tôi sắp chết đói tới nơi rồi, ngày mai nhiệm vụ hoàn thành xong phải đi ăn một bữa thịnh soạn!"
Chương 18: Mồi nhử
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dù những người khác có tin lời Dư Tô và Dịch Thư hay không, thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi qua, đồng hồ sắp điểm tới chín giờ.
Bầu trời trong xanh dần chuyển sắc đen kịt, ngay cả mặt trăng cũng không chịu ló mặt, chỉ để lại thưa thớt vài vì sao ảm đảm điểm tô trên màn trời đen đặc.
Bảy người lại ngồi vây xung quanh bàn, không ai nói lời nào, chỉ im lặng quan sát những người chơi khác, cứ chốc chốc lại cúi đầu liếc đồng hồ trên điện thoại.
Lúc màn hình di động của Dư Tô sáng lên lần nữa, đồng hồ đã chỉ tám giờ năm mươi chín phút, chỉ còn lại một phút cuối cùng thôi, trò chơi đã sắp bắt đầu.
Cô không khỏi thầm nghĩ, nếu như sau khi công bố nhiệm vụ xong còn có thể nhìn lại tin nhắn của trò chơi thì tốt, nếu vậy mọi người có thể cùng nộp điện thoại ra cho nhau xem, ai không dám đưa tức là trong lòng chột dạ.
Đáng tiếc tin nhắn kia sau khi được đọc xong đã biến mất hoàn toàn, nội dung tin nhắn là gì chỉ có mình người chơi đã đọc tin mới biết.
Hai mốt giờ đúng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc giống hệt ngày hôm qua lại vang lên.
Tất cả mọi người lập tức cất điện thoại, gương mặt hiện rõ vẻ nghiêm túc, căng thẳng, đứng thẳng dậy.
Ngay khi tiếng đếm ngược đầu tiên vang lên, các người chơi vội vàng tản ra, nhao nhao tìm tới nơi ẩn nấp mình sớm đã chọn xong.
Dư Tô và Dịch Thư chạy lên phòng ngủ tầng hai bằng tốc độ nhanh nhất, do trước đó bọn họ đều đã chuẩn bị xong xuôi nên giờ Dư Tô chỉ cần nằm xuống, đợi Dịch Thư trùm chăn lên là xong.
Làm những việc này chẳng tốn bao nhiêu thời gian, cả người Dư Tô nhanh chóng bị che kín lại, gần như hòa làm một thể cùng chiếc giường.
Cách một tầng chăn dày, cô nghe thấy giọng Dịch Thư vang lên: "Được rồi, tôi đi đây."
Bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng bước chân dần dần đi xa, cho tới tận khi biến mất hoàn toàn.
Âm thanh vang dội tới mức chói tai kia chợt im bặt, xung quanh lại yên tĩnh trở lại, im lặng tới mức không còn bất cứ tiếng động nào.
Cô gái tóc ngắn tên Đỗ An Hoa lúc này đã núp kỹ, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi, cẩn thận đưa mắt hướng về phía khe hở nhìn ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, có một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước tầm mắt cô, hướng về nơi cô ta đang núp mà từ từ bước lại.
Nhịp tim cô ta đột ngột tăng nhanh, cô ta chỉ cảm thấy máu huyết trong người mình như dồn thẳng lên đầu, khiến đầu óc cô ta như nổ ầm lên một tiếng, nhất thời ngẩn ra tại chỗ.
Đôi mắt cô ta trợn trừng, Đỗ An Hoa trơ mắt nhìn con ma nhỏ tiến lại gần mình, sau đó gương mặt đen bầm rữa nát đột nhiên nghiêng về phía trước, hai hốc mắt trống trơ không có nhãn cầu chăm chú nhìn lấy đôi mắt của An Hoa đang núp sau khe hở: "Bắt được bạn rồi nhé."
Nó bật cười khanh khách, nụ cười trên dần dần được phóng đại khiến gương mặt nó bị kéo căng ra, một miếng thịt thối rữa "bộp" một tiếng rơi thẳng xuống đất.
Thân thể Đỗ An Hoa không khống chế nổi mà run lẩy bẩy, cô ta phải dùng hết sức lực mới kìm được tiếng thét, đôi mắt trân trân nhìn con ma nhỏ đang kề sát trước mặt mình. Giờ phút này, nỗi sợ hãi với cái chết đã chiến thắng tất thảy mọi điều khác.
Cho tới khi con ma nhỏ rời đi tìm mục tiêu kế tiếp, lý trí của cô ta mới dần dần trở lại, cô ta từ từ đứng lên, trong lòng đang vô cùng nặng nề.
Những bó cỏ khô chồng chất trên người cô ta rơi hết xuống đất, vang lên tiếng sột soạt trầm trầm.
Cô cúi đầu nhìn, vẫn không hiểu tại sao mình đã nấp thật kỹ trong đống rơm củi, bên ngoài trời còn tối om, sao nó lại tìm ra được nhanh tới vậy?
Nó không nấn ná mà bước thẳng về phía này, như thể đã biết trước cô ta đang núp ở đây.
Người bị bắt được sẽ phải chết.
Cứ coi như là manh mối mà hai người kia nói là có thật, nhưng Dịch Thư cũng đã bảo trước rằng có tìm được hung thủ thì ngày mai vẫn có một người phải chết!
Cô ta không muốn chết, không thể ngồi ở đây chờ chết được! Đỗ An Hoa lắc mạnh đầu, xua đi suy nghĩ rối bời trong lòng, nhanh chóng bước vào trong nhà.
Có một người đang núp trong gian chính, cô biết người đó trốn ở đâu.
Hai mươi phút đồng hồ, nếu là bình thường có thể ngồi lướt weibo vài lượt, xem vài đoạn video là thời gian sẽ trôi đi rất nhanh, nhưng hai mươi phút ngắn ngủi giờ đây lại dài tới mức khiến người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác như "năm trăm năm đã trôi qua".
Dư Tô im lặng núp kỹ, thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng động truyền lại từ nơi khác, sau đó còn biến thành tiếng cãi vã xô xát.
Cô không nghe rõ được là ai đang cãi nhau, nhưng tình hình này nhất định còn tồi tệ hơn cả hôm qua.
Bỗng nhiên, chợt nghe tiếng bước chân từ xa dần tiến lại gần, từ từ bước vào gian phòng của Dư Tô.
Tiếng bước chân kia rất nhẹ nhàng, giống hệt như tiếng của con ma nhỏ trong màn chơi tối qua, vậy giờ người đang tiến vào hẳn chính là nó.
Cô nghe thấy tiếng bước chân dần dần tiến lại gần giường đôi, dừng lại bên mép giường.
Chiếc giường đôi rộng rãi, trong giường còn đặt một chiếc chăn đã được gấp thành cuộn dài, nhưng bên trên trông lại vô cùng lộn xộn, thậm chí hơi nhấp nhô không bằng phẳng. Nhìn giống như dưới chăn có người đang nằm.
"Hì hì, trốn chưa đủ kỹ đâu nhé." Tiếng cười của con ma nhỏ khiến người nghe cảm thấy ghê rợn, lời nó nói ra lại càng khiến lòng người thêm kinh hãi.
Nó nhón chân, nửa người trên cố gắng nghiêng về phía giường dò xét, đôi tay xanh đen thối rữa vươn lên nắm lấy chiếc chăn phủ trên giường dùng sức kéo lật ra.
Lớp chăn bên trên bị kéo ra, để lộ đống quần áo cùng đồ dùng hàng ngày bị nhét đầy phía dưới, kéo theo cả lớp thảm mỏng, dưới thảm là đám bông trắng muốt, cùng đống quần áo cũ chất đầy một bên mép giường cũng theo đó lộ ra ngoài.
Nhưng mà, bên trong lại không có ai.
Con ma nhỏ "Hả" một tiếng, dường như hơi kinh ngạc khi thấy bên trong không có người.
Nó nghĩ ngợi một lúc, lại ngồi xổm xuống thò vào nhìn gầm giường, vẫn chẳng có bóng người.
Nó nghiêng nghiêng đầu, xoay người quan sát những góc khác trong phòng, đi về phía chiếc tủ kê sát tường.
Chiếc tủ phía dưới rất lớn, bên trên còn đặt thêm một chiếc rương nữa để cất quần áo đồ dùng, hai chiếc tủ xếp chồng lên nhau, cả chiều cao lẫn sức lực của con ma nhỏ đều không đủ để mở nắp chiếc tủ bên dưới ra.
Sau khi cố thử một hồi, nó lại đành thôi.
Dù biết trong này có thể có người, nhưng nó không lãng phí thời gian ở đúng một chỗ, cứ xem như bỏ lỡ người này thì nó vẫn có thể đi tìm kẻ khác.
Dư Tô đang núp trong chiếc tủ này, cô dán tay vào vách tủ, sau khi nghe thấy tiếng bước chân đã xa dầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu cô đã không tin Dịch Thư.
Sau khi Dịch Thư giúp cô trốn xong, rời khỏi phòng, Dư Tô đã lập tức cẩn thận lật chăn lên chui ra ngoài.
Mà sau khi chui ra, cô đã ngay lập tức thấy cảnh mặt giường xốc xếch lộn xộn cùng với đống quần áo ngổn ngang nhét dưới lớp chăn.
Đống quần áo đồ dùng kia xếp chồng ngay giữa chăn, phồng cao lên, trông giống hệt như có kẻ đang núp bên dưới.
Nếu con ma nhỏ kia mà tìm tới đây, chắc chắn sẽ nghĩ trong này có người đang trốn, nhưng vì chiều cao không đủ mà nó không thể vén chăn lên nhìn mà bắt buộc phải túm lấy chăn kéo ra ngoài.
Một khi kéo lớp chăn ra, tấm thảm mỏng cũng sẽ bị lôi theo cùng, khiến người nằm dưới hoàn toàn bị lộ.
Khi ấy Dư Tô xếp lại đống chăn về đúng vị trí cũ, sau đó trốn vào ngăn tủ này.
Khi tìm cách trốn xuống dưới, chiếc rương gỗ nặng trịch kia gây chút phiền phức nhỏ cho Dư Tô. Cô kéo chiếc TV đen trắng đặt đối diện giường qua, gắng sức vác chiếc rương gỗ bên trên xuống, mở nắp tủ dưới rồi đặt TV ngay trên mép tủ, nơi giao nhau giữa nắp và thân tủ rồi lại đặt rương gỗ lên trên.
Sau đó cô nương theo khe hở TV chặn ra mà chui vào trong tủ, rồi lại dùng thân thể để giữ nắp tủ, khiêng chiếc TV đặt vào trong tủ. Nắp tủ lại được khép vào, khiến chiếc rương gỗ cũng theo đó nằm an vị phía bên trên nóc tủ.
Chiếc TV nhỏ xíu kiểu cũ không thể so với TV màn hình lớn thông dụng bây giờ, nhờ vậy mà Dư Tô bưng vác di chuyển không chút khó khăn.
Ngăn tủ được vây kín hoàn toàn, không phải sợ có ánh sáng lọt ra ngoài. Dư Tô cầm điện thoại xem giờ, thấy hiện tại mới được mười ba phút, từ giờ đến khi trò chơi kết thúc còn tròn bảy phút nữa.
Dư Tô lại bắt đầu suy nghĩ, mục đích của Dịch Thư chính là để cô bị bắt được.
Nhưng anh ta chưa chắc đã là hung thủ, nếu không sẽ không trắng trợn hãm hại cô như vậy.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn diệt trừ một kẻ vô dụng như cô mà phải để lộ ra thân phận hung thủ của mình ư? Việc này không phù hợp với logic thông thường, dù hung thủ có ngu ngốc đến đâu cũng không thể làm ra việc như vậy.
Đã vậy, anh ta ra tay với mục đích gì?
Dư Tô nghĩ có lẽ anh ta cần có một con mồi, một con mồi dùng để thả cho hung thủ mắc câu. Còn Dư Tô đã trở thành mồi nhử được anh ta chọn trúng.
Dù sao cô mới chỉ tham gia nhiệm vụ hai lần, đầu óc không quá thông minh nhạy bén, là một cô gái ngu ngốc hoàn toàn không có giá trị tồn tại.
Nghĩ tới đây Dư Tô lại nghe thấy có tiếng bước chân vang lên.
Lần này tiếng bước chân gấp gáp nhưng lại vẫn nhẹ nhàng, như thể có kẻ đang cẩn thận bước nhanh tới.
Dư Tô ngay lập tức ngừng suy đoán, nâng cao cảnh giác. Cô đưa tay mò mẫm dưới ống quần thể thao rộng thùng thình, rút con dao găm Kim Cập buộc bên bắp chân ra.
Dù không biết tác dụng thực sự của món đồ này nhưng nếu đã là phần thưởng cho người mới thì ắt cũng không thể có hại cho cô.
Dù gì thì cũng có thể coi nó như một con dao găm thông thường mà dùng.
Tiếng bước chân dừng lại ở bên giường nhưng rồi lại tiếp tục chuyển đi nơi khác. Vì con ma nhỏ đã kéo lộn đống chăn gối trên giường ra, không còn lừa được ai nữa.
Căn phòng nhỏ trống trải vừa đưa mắt đã nhìn rõ hết mọi ngóc ngách, nơi có thể ẩn trốn được lại càng ít hơn, tiếng bước chân gần như đã lập tức hướng về phía chiếc tủ lớn.
Hiện giờ Dư Tô gần như có thể khẳng định, người đứng ngoài tủ lúc này, chính là hung thủ.
Tim Dư Tô thình thịch như trống bỏi, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, lòng cô cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng người ta rời rương gỗ đi, vậy bước tiếp theo chính là mở nắp tủ ra.
Nhưng mà tình huống cô dự liệu trước không hề diễn ra, Dư Tô chờ hồi lâu nhưng không thấy nắp tủ bị ai mở ra.
Mà thay vào đó có tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Hung thủ đi tìm con ma nhỏ kia sao?
Dư Tô cúi đầu liếc đồng hồ, còn ba phút nữa trò chơi mới kết thúc.
Ba phút, có thể cô may mắn sống qua được ba phút này... Ngay sau đó Dư Tô lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, dù sao cô cũng chưa bao giờ là người may mắn.
Thôi liều mạng đi!
Dư Tô dằn lòng, chợt vươn tay đẩy nắp tủ dày nặng trịch trên đỉnh đầu.
Chương 19: Thu hẹp phạm vi
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Ngay khi vừa đẩy bật nắp tủ ra, Dư Tô lập tức đứng thẳng dậy, nhìn thấy quanh phòng trống trơn.
Trừ cô ra không có một ai.
Chiếc rương gỗ lớn lúc này bị người ta vứt một bên dưới đất, bên ngoài cứ chốc chốc lại như có như không vang lên tiếng cãi vã.
Dư Tô nhảy ra khỏi ngăn tủ, nhẹ nhàng bước ra cửa.
Ngay lúc cô sắp rời khỏi phòng đã nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía bên phải hành lang, đó không phải là vị trí của cầu thang, người tới là ai đây?
Dư Tô mau chóng trốn sau cánh cửa, rất nhanh sau đó đã thấy Dịch Thư vội vã tiến vào.
Anh ta không phát hiện ra Dư Tô đang trốn sau cánh cửa, mà quay lưng lại nhìn chiếc giường đã bị lật tung lộn xộn.
Dường như Dịch Thư có chút kinh ngạc, ánh mắt anh ta chuyển sang chiếc tủ lớn, nhanh chân tiến lại mở nắp ngó vào trong, thấy trong tủ rỗng không, Dịch Thư lại hơi sững người.
Cũng không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ thấy Dịch Thư mau chóng quay người toan bước ra ngoài, mà cuối cùng khi vừa quay lại anh ta cũng để ý thấy Dư Tô đang đứng sau cánh cửa.
Gương mặt Dịch Thư lúc này là không giấu nổi vẻ kinh ngạc, anh ta tiến hai bước, lại gần Dư Tô, cất giọng hỏi: "Sao cô lại im im đứng đây không nói tiếng nào? Lúc nãy có ai vào đây không? Cô đã bị bắt chưa?"
Dư Tô đẩy cửa bước ra, cười nói: "Anh hỏi nhiều quá, phản ứng của tôi hơi chậm, ý anh hỏi là ai vào cơ?"
Đáy mắt Dịch Thư thoáng qua một loại cảm xúc khó phán đoán được: "Trước khi tôi tới có ai khác vào phòng này không?"
"Chuyện này ấy à..." Dư Tô kéo dài giọng, chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, gật đầu nói: "Đúng, vừa có người vào phòng xong."
Cô còn chưa dứt lời, Dịch Thư đã vội vàng hỏi: "Là ai? Người này chắc chắn chính là hung thủ!"
Dư Tô cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại, trò chơi đêm này chỉ còn dư lại chưa tới một phút.
Cô cất di động, ngẩng đầu nhìn Dịch Thư, không trả lời câu hỏi của anh ta mà cong mắt cười ngoắc tay: "Lấy tôi làm mồi nhử có vui không? Muốn có manh mối hả? Nào, gọi tôi là bố đi."
Giọng nói của cô mang theo vẻ ngọt ngào, gương mặt muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng, nhưng lời nói thốt ra lại khiến lòng Dịch Thư hoảng hốt.
Anh ta híp mắt, đôi mắt lập tức sáng rực nhìn chằm chằm Dư Tô, quan sát cẩn thận. Một lúc sau anh ta mới cất tiếng hỏi: "Hóa ra cô giả bộ ư?"
Vừa dứt lời, âm thanh thông báo trò chơi trốn tìm kết thúc đã vang lên.
Dư Tô vỗ tay, ung dung vui sướng bắt chéo chân, nghiêng nhìn Dịch Thư nói: "Vừa rồi anh hỏi tôi có bị bắt không phải chứ? Sợ rằng phải khiến anh thất vọng rồi, màn chơi hôm nay tôi không có thua."
Sắc mặt Dịch Thư hơi thay đổi, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại cười rạng rỡ: "Không bị bắt là tốt, tôi mừng còn không kịp, sao lại thất vọng được? Chỉ là ban nãy cô nói tôi đem cô ra làm mồi nhử, hình như cô hiểu lầm gì rồi?"
"Ồ, vậy cứ coi như hiểu lầm đi." Dư Tô đứng lên bước ra khỏi cửa, "Tôi về phòng ngủ trước đây, ngủ ngon."
Dịch Thư cau mày, vội gọi Dư Tô lại trước khi cô ra khỏi phòng: "Đợi đã, thôi được rồi, tôi thừa nhận mình muốn tìm một kẻ ngốc làm mồi nhử, lừa hung thủ lộ mặt."
Dừng lại một chút, anh ta ho khẽ, bổ sung thêm: "Đương nhiên tôi không có ý nói cô ngốc."
Nói ra mấy lời này coi như anh ta chưa đánh đã khai.
Dư Tô dừng bước, xoay người nhướn mày nhìn anh ta.
Dịch Thư khom lưng: "Tôi xin lỗi, là tôi lợi dụng cô, có thể xin cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với kẻ mọn như tôi. Cô xem, tôi chân thành xin lỗi cô như vậy có được không?"
"Cũng tạm tạm." Dư Tô gật đầu, khoanh tay trước ngực nói: "Tiết lộ cho anh manh mối cũng đơn giản thôi, nhưng nhỡ đâu anh lại nảy ra ý định hãm hại tôi thì sao?"
Dịch Thư cười gượng gạo: "Cô xem cô nói kìa, tôi bị cô xoay vòng vòng thế này mà còn hại cô được sao? Nhìn cô đơn giản ngây thơ như thế mà sao lòng dạ lại thâm sâu tới vậy..."
"Cứ coi như anh đang khen tôi đi." Dư Tô chớp mắt, cười nói: "Thôi không dài dòng nữa, tôi nói cho anh nghe, hung thủ chắc hẳn là một người đàn ông, không tính Tiêu Hải."
Đương nhiên, cũng không phải là Dịch Thư, Dư Tô hiện giờ có thể chắc chắn anh ta không phải hung thủ.
Đầu tiên là căn cứ vào biểu hiện khi trước của anh ta, cách anh ta hãm hại cô quá mức rõ ràng, nếu như bị bắt được, cô có thể dễ dàng nhìn thấy vết tích quần áo bị nhét lẫn lộn giữa lớp chăn, phát hiện anh ta có động tay động chân.
Nếu anh ta là hung thủ, Dư Tô có thể nói tất cả mọi chuyện cho các người chơi khác nghe trước buổi bỏ phiếu, để mọi người bầu cho anh ta.
Mà trước đó hai người còn từng tuyên bố với các người chơi rằng họ tìm được một manh mối rất quan trọng cần được kiểm chứng. Trong tình huống này ai hãm hại Dư Tô chính là người đáng nghi nhất.
Ban nãy có người nhấc rương gỗ xuống nhưng lại không mở nắp tủ, đó là vì hắn ta không dám lộ mặt trước người chơi khác.
Nếu Dư Tôi thấy được mặt kẻ đó, coi như màn chơi ngày hôm nay thất bại, các người chơi cũng có thể bỏ phiếu cho hung thủ, hoàn thành trò chơi.
Chuyện này có thể chứng minh người ban nãy tiến vào chắc chắn chính là hung thủ.
Mà khi nãy trò chơi còn chưa kết thúc, nếu Dịch Thư chính là hung thủ thì sau khi bỏ rương gỗ xuống anh ta hoàn toàn có thể gọi con ma nhỏ đến bắt Dư Tô, sao phải tự mình xuất hiện, bại lộ thân phận.
Kết hợp nhiều manh mối khác nhau khiến sự nghi ngờ của Dư Tô với Dịch Thư giảm xuống tận đáy.
"Sao cô lại cho rằng hung thủ là đàn ông, hơn nữa lại loại trừ cả Tiêu Hải?" Dịch Thư hơi nghi ngờ hỏi.
Dư Tô nhìn hướng chiếc rương gỗ, bĩu môi, nói: "Chiếc rương đó dù không lớn nhưng lại rất nặng. Sức lực của tôi tương đương với hầu hết các cô gái bình thường khác, mà tôi phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo được chiếc rương này đi, hơn nữa còn phải cực kỳ cẩn thận mới có thể bưng nó đặt xuống đất mà không phát ra âm thanh quá lớn.
Hung thủ bưng rương gỗ vô cùng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, cách một lớp ván tủ tôi không nghe được tiếng chiếc rương bị đặt xuống đất. Chiếc rương nặng đến vậy mà hung thủ lại có thể đặt lên đặt xuống một cách nhẹ nhàng, vậy hắn ta ắt hẳn phải rất khỏe mạnh."
Cô gái tóc ngắn tên Đỗ An Hoa tuổi tác cũng xấp xỉ Dư Tô, chắc hẳn sức lực cũng phải tương đương.
Quý bà nhà giàu Vu Thiến vốn giàu có sung sướng từ khi còn nhỏ, trông vóc dáng cũng không giống người tập thể thao, so với Dư Tô chỉ có thể càng yếu ớt hơn.
Còn Tiêu Hải thì chưa bàn tới sức lực, riêng với chiều cao của cậu nhóc này, muốn nhẹ nhàng di chuyển chiếc rương đặt trên tủ gỗ cũng đã không phải việc dễ dàng.
Chỉ trừ khi ba người này giấu tài riêng không ai biết.
Dịch Thư cũng đã loại bỏ được hiềm nghi, dư lại chỉ còn mỗi cậu nam sinh trung học và Tần Niên.
Phạm vi bỗng chốc được thu hẹp đi rất nhiều, Dư Tô như thấy được ánh mặt trời ban mai chiếu trước mắt.
Dịch Thư cau mày suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Cũng có lý, vậy tiếp theo chúng ta phải cẩn thận quan sát hai người này. Nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác với những kẻ khác, cô nên biết có những người chơi sở hữu các đạo cụ đặc biệt, nếu trong màn chơi này có kẻ sử dụng đạo cụ thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa."
Dư Tô đáp một tiếng, bước ra khỏi cửa, "Trước tiên cứ rời khỏi đây đã, hai người chúng ta đơn độc đứng đây mãi cũng không ổn."
Nghe tiếng ồn ào bên dưới, có vẻ như trừ hai người bọn họ ra toàn bộ các người chơi khác đều bị bắt được.
Khi hai người xuống tới tầng một, mấy người chơi trong gian chính vẫn đang tranh cãi gay gắt, không ngừng gán cho đối phương mác hung thủ.
Lúc tiến vào cửa Dư Tô vừa khéo nghe được tiếng cô gái tóc ngắn Đỗ An Hoa.
Cô ta vừa tức tối lại vừa tủi thân nói: "Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, do có người chỉ cho con ma nhỏ kia biết vị trí của tôi nên tôi mới bị bắt được! Giờ mọi người đều xông đến chỉ trích tôi làm gì?!"
Từ mấy lời cãi cọ của các người chơi, Dư Tô cũng đã nắm bắt được tương đối tình hình.
Mấy người chơi truy lại thứ tự bị bắt thì phát hiện ra người đầu tiên bị tìm được là Đỗ An Hoa, sau đó cô ta vội vàng vào gian chính bắt Tần Niên, Tần Niên đi tìm Tiêu Hải, hai người lại cùng nhau đi bắt Vưu Thiến, cuối cùng Vưu Thiến lại tìm được cậu học sinh trung học.
Năm người bị bắt được theo thứ tự như vậy, mà mỗi lượt một người bị tóm đều là do các người chơi khác nhau ra tay, vì vậy họ có thể quả quyết rằng người đầu tiên bị ma bắt chính là Đỗ An Hoa.
Nhưng Đỗ An Hoa vẫn cố tiếp tục thanh minh, không ngừng nói tới khô cổ giã họng rằng mình không phải người đầu tiên.
Những người chơi khác lại lần lượt chỉ lại người mình bắt được, Đỗ An Hoa lại tiếp tục thanh minh... tất cả lâm vào vòng lặp không thoát ra được.
Lúc này, cậu học sinh trung học đứng ra lên án Vưu Thiên: "Hai chúng ta cùng là người chơi mới, vậy mà bà lại ra tay hại tôi, bà quá đáng thật đấy!"
Vưu Thiến tức tới đỏ bừng mặt, quay đầu chỉ thẳng mặt Tần Niên, bật thốt: "Tôi bỏ ra một khoản tiền lớn thuê cậu ta giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà không phải cậu ta vẫn bắt tôi cho ma sao!"
Còn chưa dứt lời bà ta đã hối hận đưa tay che kín miệng, chỉ tiếc là đã muộn.
Gian phòng chợt im lặng trong tích tắc, rồi tiếng cãi cọ lại càng thêm gay gắt.
"Vậy tức là bà hoàn toàn không phải người mới? Lại còn quen Tần Niên từ trước nữa?!"
"Quen biết nhau thì cứ bảo là quen đi, còn giả vờ giả vịt làm gì!"
"Khốn nạn, hóa ra hai người lừa chúng tôi từ đầu? Vậy mấy lời các người nói... tôi cũng không dám tin nữa!"
"Ha, bảo sao người mới như bà lại có thể tỏ ra bình tĩnh đến vậy, hóa ra là giả bộ à?"
Dịch Thư không chịu nổi tiếng bọn họ tranh cãi ầm ĩ, bèn hắng giọng lớn tiếng noi: "Có thể im lặng một chút không? Chỉ cần tìm ra hung thủ là ngày mai chúng ta an toàn rồi mà? Giả mạo người mới thì sao, chuyện này không phải rất bình thường sao, đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên mấy người thấy việc này?"
Các người chơi khác nghe vậy lời vẫn chưa dứt cũng nín lại.
Trong chớp mắt cả căn phòng lại yên tĩnh trở lại, Dư Tô lại cảm thấy không quen lắm.
Lúc này cậu nam sinh lại rụt cổ giơ tay: "Vậy, hai người biết hung thủ là ai sao?"
Dịch Thư nhìn sang Dư Tô, Dư Tô lại mù mờ hỏi lại: "Hung thủ là ai vậy? Có phải anh tìm được đầu mối gì không?"
"..." Lại bắt đầu giả ngốc ư?
Dịch Thư nhắm mắt, đỡ trán nói: "Bọn tôi... Khụ, tôi tạm thời vẫn chưa biết hung thủ là ai, nhưng hiện giờ đã có đối tượng tình nghi, giờ tôi buộc phải hỏi mọi người một câu, mọi người suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi."
Gương mặt anh ta trầm xuống, nghiêm túc nhìn mọi người, hỏi: "Ban nãy lúc mọi người đang cãi nhau dưới tầng một, có ai rời đi không?"
Chương 20: Mở khóa quyền giết người
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Năm người chơi ngơ ngác nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi trông anh, hồi lâu sau Vưu Thiến mới mơ màng lắc đầu: "Không có ai rời đi cả."
Đỗ An Hoa cũng cất tiếng: "Đúng, không có ai. Anh hỏi chuyện này làm gì vậy, có phải có đầu mối gì không?"
Dịch Thư quay đầu nhìn Dư Tô, cả hai đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Không ai bỏ ra khỏi phòng? Vậy người ban nãy bê chiếc rương đi là ai?
Dư Tô trong chớp mắt nghi ngờ mình đã đoán lầm, hung thủ chính là Dịch Thư.
Có thể hôm nay anh ta cố tình tự biên tự diễn để gạt bỏ hoài nghi, khiến Dư Tô tin tưởng, để cô chấp nhận thành thanh đao trong tay anh ta, cùng anh ta xử lý các người chơi khác, đến cuối cùng lại trở mặt giải quyết cô. Tình huống này không phải là không thể xảy ra.
Dường như nhìn thấu được trong lòng Dư Tô đang nghĩ gì, khóe miệng Dịch Thư giật giật, nhỏ giọng nói: "Cô đừng suy nghĩ linh tinh, thật sự không phải là tôi."
"Hai người thì thà thì thầm cái gì đấy?" Đỗ An Hoa thúc giục: "Trước đó không phải hai người đã nói tìm được manh mối quan trọng sao, giờ sao rồi?"
Dịch Thư lắc đầu không trả lời, chỉ hỏi: "Mọi người chắc chắn rằng không có ai một mình rời khỏi phòng sao? Suy nghĩ kỹ lại đi, người đó rất có thể chính là hung thủ."
Hôm nay không bắt được hung thủ, vậy nên ngày mai hắn ta cũng sẽ an toàn trong vòng lựa chọn người chết ngẫu nhiên, do vậy Dịch Thư mới không kiêng nể gì mà nói toạc ra.
Những người chơi khác nghe xong câu này vội biến sắc, tất cả đều cẩn thận nhớ lại.
Lúc này cậu bé trai Tiêu Hải ngồi một bên cất giọng: "Năm người chúng tôi trước sau đều đứng đây, không có ai rời đi. Lúc bọn họ cãi lộn em vẫn ngồi bên cạnh nhìn, nếu thiếu mất một người em nhất định phải phát hiện ra."
"Thật là kỳ lạ." Dịch Thư nói xong lại quay sang liếc Dư Tô.
Dư Tô nghĩ thầm, ông anh ơi, bộ dạng này của anh giống hệt như có tật giật mình.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Mấy người đều đã bị ma bắt được rồi, ngày mai chắc chắn sẽ có một người phải chết, nếu không muốn chết thì đêm nay đừng có ngủ, chờ đến nửa đêm thử xem có manh mối mới không."
Cô nhớ lại nhiệm vụ lần trước mình và Phong Đình cũng tìm được manh mối lúc nửa đêm.
Dù sao mấy người chơi bị bắt cũng chẳng có lòng dạ nào mà ngủ, vội gật đầu tán thành.
Thức một đêm thì có làm sao, nếu không thức được nhỡ đâu ngày mai phải trả bằng mạng mình?
Mọi người lại chuẩn bị chia nhau ra tìm kiếm manh mối, lúc này Tân Niên lại ôm bụng nói: "Tôi sắp đói không chịu nổi mất rồi, mấy người thì sao?"
Tính tới giờ bọn họ đã tiến vào trò chơi một ngày một đêm rồi, không có lấy miếng cơm bỏ bụng, hơn nữa vì lo tìm manh mối mà một ngụm nước cũng không uống.
Cậu nam sinh trung học thở dài, nói: "Mọi người đi tìm manh mối đi, tôi đi lấy chút nước uống."
Giếng nước nằm ngay trong sân, cách chuồng gà không xa.
Nước kéo từ giếng lên vẫn nổi lõng bõng sinh vật phù du, Vưu Thiến ghét bỏ đổ sạch gáo nước đi, miệng nói: "Buồn nôn quá, cả đời tôi chưa bao giờ thấy loại nước nào mắc ói thế này."
Dù vậy mọi người vẫn không thể không uống vài ngụm nước.
"Thật sự không thể uống nổi nước lạnh, bụng tôi đã ngâm ngẩm đau rồi, uống nước lạnh vào lại càng đau hơn." Tần Niên nhíu mày, trông không giống như hơi nhức bụng mà là đang cực kỳ đau đớn.
Anh ta hít một hơi, bước ra khỏi cửa: "Tôi đi đào chút rễ cỏ ăn đã."
Dù cho có vừa đắng vừa chát nhưng ít ra còn có thể no bụng, dù sao giờ cũng đã không còn vị giác, nuốt mấy miếng cỏ thôi là được rồi.
Cậu nam sinh đưa tay gãi đầu, do dự trong tích tắc rồi cũng theo ra ngoài: "Để tôi giúp anh."
Đào rễ cỏ không mất bao nhiêu thời gian, phải nhanh kiếm thứ gì bỏ bụng thì đêm nay mới có sức mà tìm đầu mối.
Nghĩ vậy, cậu ta cùng Tần Niên vào nhà kho mang cuốc đi đào cỏ.
Vườn rau bên cạnh đã héo khô héo quắt, vậy mà bãi cỏ chỉ cách có một hàng rào tre bên cạnh lại vẫn tươi tốt mơn mởn.
Dư Tô bước ra ngoài nhà, mượn ánh sáng trong phòng mà nhìn dáng hai người đang khua tay hạ từng nhát cuốc.
Nếu hung thủ là đàn ông, vậy rốt cuộc là ai?
Cậu học sinh này ngu thật hay giả vờ ngu, biểu hiện thường thường trung bình của Tần Niên có thể do cố ý muốn che giấu thân phận, còn Dịch Thư, chẳng lẽ anh ta vờ vịt che giấu kỹ càng như vậy?
Vưu Thiếu và Tần Niên không phải trò chơi ghép cặp nhằm hướng dẫn người mới, mà là lập đội từ trước, cùng tham gia màn chơi, vậy Dịch Thư và cậu học sinh có thật là được ghép cặp với nhau không?
Xem biểu hiện lúc này của mọi người, có lẽ là thật...
"Cũng tạm ổn rồi đấy, tìm mấy ngọn cỏ non một chút, ăn tạm vài cọng là được rồi." Tiếng cậu học sinh từ ngoài sân vọng lại.
Tần Niên đáp một tiếng, chiếc cuốc trong tay lại bổ nhát cuối xuống nền đất, mang theo một mảng bùn ướt nhẹp.
Bọn họ ném cuốc trong tay sang một bên, bắt đầu ngồi xổm nhặt nhạnh đám rễ cỏ.
Dư Tô thấy vậy cũng bước tới hỗ trợ.
Nhưng còn chưa tới nơi cô đã nghe thấy cậu nam sinh thốt nên một tiếng "Hả".
Sau đó bàn tay cậu ta vùi xuống bùn đất bắt đầu đào vài phát, lại đột ngột dừng lại, phát ra một tiếng rủa "Mẹ kiếp" vang dội.
Tần Niên ngồi xổm đối diện cậu ta cũng sững người, sau đó trợn trừng mắt kinh ngạc.
Cậu nam sinh ngã ngồi, dập mông xuông đất, sau đó lại chạy như chó đuổi trở lại, miệng hét to: "Mau lên, mọi người tới đây mau, bọn tôi phát hiện ra thứ này!"
Dư Tô cách vườn rau gần nhất, chỉ hai ba bước thôi đã chạy tới nơi, dưới ánh sáng ảm đạm loáng thoáng thấy được một chiếc đầu lâu trắng hếu.
Chiếc đầu lâu không bị đào ra hoàn toàn, chỉ vừa vặn lộ ra mấy lỗ đen hoắm vốn trước kia là ngũ quan, nhưng cũng thoáng thấy được chiếc đầu lâu này không lớn lắm.
Dư Tô hiểu ra rất nhanh, đây không phải là "thứ" gì, mà là cái xác của cậu em trai tên Vu Dương.
Đứa bé mà người trong thôn lùng sục khắp nơi cũng không tìm nổi, đứa em trai mà chị gái trong lòng chỉ tha thiết muốn tìm được, hóa ra lại được chôn ngay bên cạnh vườn rau nhà mình.
Cô chăm chú nhìn chiếc đầu lâu be bé kia, thấp giọng nói: "Bảo sao đám cỏ này lại tươi tốt thế."
Vừa nói xong, cô nghe thấy Tần Niên nôn khan mấy tiếng.
À, anh ta đã ăn mấy miếng rễ cỏ rồi.
Những người chơi khác ở tầng một nhanh chóng chạy tới, trong chốc lát đã tụ tập đông đủ.
Mà khi người cuối cùng là Vưu Thiến vừa bước tới, một tiếng nhạc chói tai bỗng đồng thời vang lên.
Theo sau đó là tiếng thông báo đầy vẻ mừng rỡ hân hoan: "Chúc mừng hung thủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, thành công mở khóa quyền giết người vào ban đêm! Các người chơi khác xin chú ý, kể từ bây giờ mỗi đêm hung thủ sẽ được quyền giết một người, các bạn phải cẩn thận hơn nhiều nhé!"
Sau khi âm thanh biến mất, mọi người lại cùng run sợ.
"Đùa... đùa gì vậy? Hung thủ lại còn được làm cả nhiệm vụ phụ?" Vưu Thiến mặt cắt không còn giọt máu, lúc cất tiếng môi bà ta còn run run: "Vậy không phải là một ngày sẽ có đến hai người chết sao?"
Gương mặt Tần Niên tĩnh lặng như nước, gian nan cất tiếng: "Quan trọng nhất là người bị giết lần này không bị giới hạn trong số những người chơi thua cuộc."
Dư Tô quay đầu nhìn Dịch Thư đứng bên phải, chỉ thây gương mặt anh ta lúc này đang vô cùng khó coi.
Nếu như đêm nay có người chết, mà anh ta lại không phải hung thủ, chỉ sợ người phải chết chính là anh ta.
"Chờ chút đã, vừa rồi sao đột nhiên anh lại nhắc đến việc đi đào rễ cỏ?"
Đỗ An Hoa đưa tay trỏ thẳng mặt Tần Niên, đôi mắt sáng quắc: "Mọi người đều đã uống nước rồi, rõ ràng đều có thể gắng chịu được, tự nhiên anh lại đòi đi đào rễ cỏ để ăn, chẳng phải rất kỳ lạ sao?"
Tiêu Hải nghiêng đầu, nói: "Thật sự rất đáng nghi, có lẽ anh ta chính là hung thủ."
"Chắc chắn là vậy." Vưu Thiến lùi về phái sau hai bước, hơi hoảng hốt nhìn Tần Niên: "Tôi bỏ ra một khoản tiền lớn mời anh giúp hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ anh hóa ra lại là kẻ địch! Xem ra nhiệm vụ lần này tôi có thành công hay thật bại cũng không phải trả tiền cho anh rồi."
Nếu như thành công, Tần Niên chết, nếu thất bại, bà ta chết.
Tần Niên vội lắc đầu, sốt sắng nói: "Tôi không phải hung thủ, thật sự không phải đâu! Công việc của tôi vốn rất bật rộn, ăn uống thất thường nên mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, nếu lần này phải nhịn đói hai ngày dạ dày của tôi sẽ không chịu được mất, vậy nên tôi mới đào cỏ để có thứ bỏ bụng thôi!"
"Giả bệnh thì ai mà chẳng tìm cớ đau bụng đau đầu, chẳng lẽ lại trùng hợp có một cái xác anh không biết nằm ngay dưới chân anh sao?" Đỗ An Hoa cười lạnh, hiển nhiên không hề tin tưởng lời anh ta nói.
Tần Niên sốt ruột tới mức lắp bắp: "Tôi, tôi thật sự không biết ở đây có chôn xác người! Tôi thật, thật sự chỉ muốn đào rễ cỏ thôi... Cậu học sinh, cậu có thể làm chứng cho tôi, ban nãy chúng ta cùng nhau đào rễ cỏ mà!"
Vị trí chiếc đầu lâu kia cùng phần đất Tần Niên đào bới khá gần nhau.
Tần Niên giờ có trăm cái miệng cũng không biện minh được, anh ta bực tức bật cười: "Thôi được rồi, mấy người đều nói tôi là hung thủ phải không? Thôi được, sáng mai mấy người cứ bầu cho tôi thử xem! Nếu tôi thật sự là hung thủ thì tất cả mọi người đều vui mừng, còn nếu không phải thì các người cứ ngồi chờ chết đi!"
Anh ta chỉ thiếu điều giơ tay thề thốt, gương mặt đầy phẫn uất xen lẫn với vẻ bất đắc dĩ càng khiến lời nói của anh ta thêm thuyết phục.
Lúc này, Dịch Thư mới cất tiếng: "Tối nay chúng ta làm gì cũng phải đi cùng nhau, không ai được đơn độc rời đi, xem xem hung thủ muốn giết người thế nào."
Lời anh ta nói nghe thì bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc hẳn cũng đang lo lắng, dù sao thì trông qua Dịch Thư cũng đang là người có sức uy hiếp lớn nhất với hung thủ.
Mọi người không đào thi thể kia lên, Dư Tô và Đỗ An Hoa vùi lại đất chôn cái xác xuống.
Dù cho hồn ma này có tốt hay xấu, cậu bé Vu Dương đã chết vẫn khiến người khác phải đau lòng.
Mọi người mang theo vẻ mặt khó coi trở lại gian nhà chính, Vưu Thiến khi đi ngang qua cái xác nằm trên sàn còn đưa chân đá một cái, bực bội nói: "Cứ nhìn thấy người chết là lại thấy phiền, phiền phức chết mất thôi! Cái trò chơi khốn kiếp này, khi nào mới có thể kết thúc được đây?"
Giờ ai ai cũng đối mặt với nguy cơ chết chóc, nhìn thấy người chết lại cảm thấy rất bứt rứt.
Dịch Thư cùng cậu học sinh hợp lực lôi cái xác ra ngoài cửa, ném vào vườn rau.
Dù rằng mọi người không thể tách nhau ra nhưng cũng vẫn cần tiếp tục tìm kiếm manh mối, vậy nên bảy người chơi bắt đầu cùng nhau tìm kiếm từ gian nhà chính trước tiên, người nào người nấy đều vô cùng cẩn thận, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Tìm cho tới tận rạng sáng, Vưu Thiến chợt hơi mắc đi vệ sinh.
Bà ta nhìn Đỗ An Hoa, tiến lên một bước kéo vạt áo cô, nhỏ giọng: "Ừm... tôi muốn đi vệ sinh, cô có thể đi cùng tôi được không?"
Nhà vệ sinh ở nông thôn ngày đó là xí xổm, đằng sau còn có hố phân, mùi rất nặng nên phải xây độc lập trong sân, không được đặt cạnh phòng riêng.
Đỗ An Hoa gật đầu, cũng thấp giọng: "Tôi cũng muốn đi từ nãy rồi nhưng sợ quá nên phải nhịn nãy giờ. Đi thôi, hai chúng ta cũng đi, nhất định sẽ an toàn."
Dư Tô đứng cách hai người không xa, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng cô không ngờ rằng đây lại là những lời cuối cùng của Đỗ An Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top