Chương 58+59

58.

Trên đường Minh Dạ và Tang Tửu đến hành điện của Vụ Sơn, Minh Dạ hỏi: "Tang Tửu, ta quên không hỏi, sao trước đây muội lại nghĩ ra cách hay là lợi dụng tấm bình phong của cột đá để độ kiếp rồi phi thăng vậy?"

Vẻ mặt Tang Tửu đắc ý, cười đáp: "Lúc đầu muội cũng không nghĩ tới, chỉ rất buồn vì vòng Hộ Tâm huynh tặng muội bị vỡ thôi. Muội chỉ đành vừa đón nhận, vừa hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó trong đầu, nhớ lại những lời huynh đã nói và dặn dò muội. Sau đó, muội nhanh trí nảy ra ý tưởng, nghĩ tới cách hay này."

Minh Dạ gật đầu lia lịa, không chút keo kiệt mà khen ngợi: "Không hổ là Tang Tửu của ta, thông minh thật đấy. Như vậy thì không hề đổ máu mà đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn, còn tu thành tiên quả nữa, sau khi xong việc, chúng ta phải mau chóng về sông Mặc, báo tin tốt này cho cha và ca ca muội thôi."

"Ừm, hai người họ chắc chắn sẽ hết sức vui mừng cho mà xem!"

Khi Minh Dạ và Tang Tửu đuổi tới cung điện của Thiên Hoan thì đã không thấy bóng dáng Thiên Hoan và thuộc hạ của nàng đâu nữa. Sau đó, hai người tới sảnh nghị sự, tất cả các trưởng lão của Vụ Sơn đều ngồi đó, bày thế trận chờ quân địch.

Trưởng lão dẫn đầu tóc bạc trắng, tay nắm quyền trượng, bước những bước nặng nề, tới trước mặt Minh Dạ và Tang Tửu, quỳ xuống thỉnh tội.

Ánh mắt trưởng lão đờ đẫn, có thể thấy được nỗi thất vọng trong lòng, từng câu từng chữ tràn đầy sự bất lực: "Minh Dạ thần quân, Thánh nữ tộc Đằng Xà phẩm hạnh không đoan chính, tâm địa độc ác, hết lần này đến lần khác làm hại thần quân và Tang Tửu cô nương, bọn ta có tội bao che, xin thần quân trách phạt."

Sau đó, mấy vị trưởng lão khác cùng quỳ xuống, thỉnh tội với Minh Dạ thần quân.

Những chuyện đã xảy ra mấy hôm nay, các trưởng lão của Vụ Sơn không thể không biết, nhưng Thiên Hoan là thánh nữ duy nhất của bọn họ, cũng là đứa con gái duy nhất của Chiến thần Thiên Hạo, bọn họ chung quy cũng không thể xuống tay được, chỉ có thể làm bộ không biết gì, để cho Thiên Hoan làm việc ác.

Minh Dạ sa sầm nét mặt. "Các người bao che cho cô ta như vậy, không phải là tốt cho cô ta đâu, mà là hại cô ta đấy, kẻ bao che đáng tội ngang với thủ phạm mà."

Các trưởng lão trăm miệng một lời: "Bọn ta nguyện chịu sự trừng phạt."

Tang Tửu kéo Minh Dạ lại, ở một bên nhỏ giọng nói: "Minh Dạ, oan có đầu nợ có chủ, những việc hại người này chủ yếu đều do Thiên Hoan làm cả, những vị trưởng lão này thực ra cũng chưa làm gì hết, vả lại tuổi cũng đã cao, hay là cứ xử phạt một cách khoan hồng đi."

"Vừa khéo ta cũng có ý này." Sau đó, Minh Dạ quay lại trước mặt các trưởng lão. "Năm đó, các vị trưởng lão đã theo Chiến thần Thiên Hạo chinh chiến tứ phương, lập được không ít công lao, những điều này Minh Dạ đều khắc cốt ghi tâm cả. Song công lao không bù đắp nổi lỗi lầm, các người đánh cướp ở thiên lao, bao che cho Thiên Hoan, phạt các người đối mặt với bức tường và suy ngẫm về những hành vi sai trái ở thiên lao một trăm năm, ý các vị thế nào?"

Trưởng lão dẫn đầu ngẩng đầu lên, nói: "Bọn ta không hề có dị nghị gì cả, đa tạ Minh Dạ thần quân."

Minh Dạ đỡ trưởng lão dẫn đầu đứng dậy. "Đã như vậy thì mọi người hãy tự đi nhận hình phạt đi."

"Tuân lệnh."

59.

Sông Mặc, vương cung tộc Trai.

"Cha, con về rồi đây!" Tang Tửu chạy lon ton vào đại sảnh, Minh Dạ đi theo sau nàng.

"Tang Hựu, con nghe kìa, có phải giọng Tang Tửu không?" Trai vương đang ngồi cạnh bàn, đột nhiên nghe thấy giọng Tang Tửu, còn tưởng là ảo thính.

"Cha, ca ca, con về rồi này!" Tang Tửu chạy tới trước mặt hai người, lớn tiếng hô lên.

"Con gái ngoan, là con đó ư? Con chịu về rồi cơ đấy!" Trai vương gạt nước mắt, tâm trạng có chút xúc động. "Làm ta lo lắng chết mất!"

Tang Hựu đứng dậy, xoa đầu Tang Tửu, nói: "Muội muội, ta biết ngay muội sẽ bình an trở về mà."

Trai vương đứng dậy, kéo Tang Tửu lại nhìn trái nhìn phải, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, chỉ sợ nàng thiếu mất một sợi tóc.

"Được rồi, cha à, con ổn lắm, không rụng sợi tóc nào đâu." Tang Tửu xoay một vòng tại chỗ, hỏi: "À mà mọi người không nhận thấy con có gì khác sao?"

Câu hỏi này đã làm khó Trai vương và Tang Hựu, hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Trai vương mở to hai mắt, nhìn kĩ, nhưng dường như không nhận thấy điều gì khác cả, cuối cùng vẫn nhờ vào sự nhạy bén của Tang Hựu, đã cảm nhận được tu vi của Tang Tửu có vẻ đã thay đổi, mặc dù có chút do dự, Tang Hựu vẫn hỏi: "A Tửu, không phải muội phi thăng rồi chứ?"

"Ca ca, vẫn là huynh tinh tế tỉ mỉ." Tang Tửu vỗ vỗ vai Tang Hựu, sự đắc ý trong lòng đều hiện lên trong đôi mắt cười tủm tỉm. "Sau này, sông Mặc đã có bản tiên tử che chở, nếu có ai dám gây rắc rối cho sông Mặc chúng ta, muội sẽ đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn luôn."

Trai vương không kìm được mà gõ quyền trượng xuống đất, kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn: "Hay! Hay lắm! Sông Mặc chúng ta tích luỹ phúc ấm suốt nghìn năm, cũng cùng cũng có người tu được tiên quả, thực là tốt quá. Không hổ là con gái cưng của ta, lần này đã giành lấy vinh quang cho sông Mặc chúng ta rồi!"

So với Trai vương, tính cách Tang Hựu e dè hơn, lại thêm y vẫn luôn có niềm tin vào muội muội của mình, vậy nên bề ngoài vẫn coi như bình tĩnh. "A Tửu, chúc mừng nhé, ca ca biết muội nhất định sẽ làm được mà."

Minh Dạ đang đứng một bên giữ im lặng, không muốn quấy rầy sự tốt đẹp lúc này.

"Muội có thể phi thăng thành công, hết thảy đều khó tránh khỏi phải cảm tạ một người." Tang Tửu chạy lon ton đến bên cạnh Minh Dạ, mỉm cười trịnh trọng cảm tạ: "Minh Dạ, cảm ơn huynh."

"Minh Dạ, A Tửu nói phải. Huynh đã giúp đỡ sông Mặc rất nhiều, tiếng cảm ơn này đến giờ vẫn chưa nghiêm túc nói với huynh, Minh Dạ, đa tạ."

"Tang Tửu, Tang Hựu huynh, không cần khách sáo, hết thảy đều là thành quả từ sự nỗ lực của bản thân Tang Tửu cả. Vả lại, nói tới cảm ơn, ta mới phải cảm ơn Tang Tửu ấy chứ, Tang Tửu vẫn luôn là người ủng hộ ta nhất, cô ấy ở bên cạnh ta từ đầu đến cuối, từng cứu mạng ta, còn dạy cho ta biết cách yêu một người nữa."

Minh Dạ nắm lấy tay Tang Tửu, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chú, nói: "Tang Tửu, cảm ơn muội."

Trai vương tự vuốt râu mình, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ lạ, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Tang Hựu. "Tang Hựu, hình như chúng ta vẫn còn công vụ gì đó chưa xử lý đúng không nhỉ?"

Tang Hựu đã nhận được tín hiệu. "Phải, phải, phải, phụ vương, chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng chưa xử lý đâu."

"Muội muội, bọn muội cứ trò chuyện đi, ta và cha còn có việc, đi trước đây!" Nói đoạn, Tang Hựu và Trai vương mau chóng chuồn đi, chỉ để lại một cặp đôi si tình trong mắt chỉ có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top