06-END

06.

Đất Thục là cố hương của A nương, đẹp không tả xiết. Đây cũng không phải bởi vì mẫu thân mà đối với nơi này có sự thiên vị, một khoảng trời này phong cảnh đẹp đẽ, ai nhìn thấy cũng sẽ tấm tắc tán thưởng, Giang Trừng vì thế quyết định ở lại đất Thục thêm một tháng, đợi hết mùa hạ, hắn lại khởi hành đi Yến Đô qua mùa thu, nghe nói nơi đó có mỹ danh 'Sơn sắc thiển thâm tùy tịch chiếu, giang lưu nhật dạ biến thu thanh(1)'.

Giang Trừng ngồi trong phường giấy của Hạ lão tiên sinh, dưới giàn hoa đăng tiêu(2) vừa hóng mát vừa lột vỏ cây dâu, giấy phơi trong viện cũng đã sắp hong khô hoàn toàn rồi, cùng tiên sinh giao xong đơn hàng giấy này, mùa hạ này cũng vừa nên kết thúc.

Hắn đã một mình đưa đi năm mùa hạ, rời đi từ Vân Mộng, đến vùng Kinh Sở, trong thanh âm ngân sức thanh thúy của cô nương Miêu Dao vây quanh lửa trại uống cạn rượu gạo, hưởng qua các loại món ăn không cay chết người không bỏ qua, mang theo cổ họng cay đến sắp mất tiếng đến Ô Mông núi sông thuần tịnh, lại hàm chứa bánh hoa tươi ngọt lịm một đường hướng về phương bắc đến được Tây Phiên gió lớn phần phật, chiêm ngưỡng qua quang cảnh vạn người hành hương, trong gió ném qua một nắm ngựa giấy(3) cũng không phải cầu phúc mà chỉ là thử xem, cuối cùng khoác lên áo dệt lông cừu thiếu niên Phiên tộc nhiệt tình tặng cho đi tới cố hương đất Thục của Ngu phu nhân.

Hắn không biết bản thân có thể chia sẻ cùng ai, thế nhưng loại tâm tình kỳ diệu bị thiên địa tự nhiên tươi đẹp đánh động này, hắn cứ cảm thấy giấu đi thì quá là đáng tiếc, vì thế hắn gói lại phong cảnh các nơi, gửi cho cố hương, hắn không có viết tên một người nhận thư cụ thể, chỉ viết 'Vân Mộng'.

Hắn không để ý ai sẽ nhận được, cố hương biết được là tốt rồi, chốn cũ ghi nhớ là tốt rồi, người thiếu niên nhiều năm trước trong lòng nàng khoác lên ánh trăng sáng ngời, người thiếu niên được nàng dùng thổ nhưỡng nuôi nấng, như cũ nhớ đến nàng, trước sau như một.

Có những người muốn lên núi sâu, có những người muốn vào biển lớn, có những người sẽ không bao giờ trở lại, nhưng như cũ có người yêu sâu nặng, sâu nặng mà yêu ánh đèn đuốc cùng sương khói của nàng.

*Chỗ này ý tác giả là nói Giang Trừng vẫn luôn nhớ về Vân Mộng, 'Nàng' là chỉ Vân Mộng.

Vì thế hắn mỗi khi đến một nơi nào đó đều sẽ viết thư cho Vân Mộng, chia sẻ bản thân một đường ngắm nhìn phong cảnh sơn hà, phong tình nhân văn, thư hồi đáp tự nhiên là không có, hắn không viết người nhận thư cũng không viết người gửi thư, có nhiều lần vài thương đội giúp hắn mang thư cho rằng hắn là quên mất, có lòng nhắc hắn, hắn chỉ phất phất tay, nói 'Tùy cho nó đi'.

Thế nhưng hai tháng gần đây không biết vì sao, đột nhiên có người viết thư hồi đáp cho hắn, công tử viết thư hồi đáp họ Cơ, tự Vọng Lan, viết được một tay đầu bút lưu loát, tiêu sái nhiều vẻ, miễn cưỡng có thể cùng tay trái của mình phân cao thấp, Giang Trừng vốn là không muốn đáp lại, nghĩ có lẽ lá thư không có chốn về kia của mình bị vị Cơ công tử này nhận lầm thôi, nhưng bản thân cũng không hề viết nơi gửi thư, chỉ dựa vào phong cảnh núi sông có thể đoán ra hắn ở nơi nào, còn cố ý cũng dùng loan tiên gửi thư trở lại, vị Cơ công tử này nghĩ có lẽ cũng là một người phong nhã thường đi vân du -- Hừm, cũng không phải không thể nói chuyện.

Mà Giang Trừng gần đây thường thường cảm thấy, đây có thể xem là một quyết định đúng đắn, vị Cơ công tử này có lẽ gia cảnh giàu có, thi thư đều biết, tuy rằng có khi hành văn lời nói phong nhã quá mức khiến hắn cảm thấy cổ hủ, nhưng đối với đánh giá mỹ cảnh núi sông dùng từ tuyệt hảo, nhất là đối với Vân Mộng, viết hồ sen Vân Mộng, viết tuyết mùa đông, quả thực khiến hắn một người Vân Mộng cũng là tự thẹn không bằng.

"Giang công tử," lão chủ nhân phường giấy Hạ Danh Uyên mang theo giỏ cành dâu mới cắt tiến vào đặt xuống, hướng hắn vươn tay, "thư của vị Cơ công tử kia."

Lão tiên sinh đã là một lão văn nhân rất có danh vọng ở đất Thục, mở ra phường giấy, thế nhưng đối với việc làm nghiên chọn mực cũng có trình độ không nhỏ, giữ lại Giang Trừng cũng là vì một tay văn thư tuyệt diệu, xứng được với bộ văn phòng tứ bảo ông tỉ mỉ chế tạo, tuyển chọn.

"Làm phiền tiên sinh." Giang Trừng hơi giương cằm, ý nói ông cứ đặt xuống trước, "Ta chọn xong những cái này sẽ xem."

"Vị Cơ công tử này có vẻ thập phần coi trọng thư tín với ngươi," Hạ lão đặt thư xuống, rót chén trà lạnh uống, "cũng vô cùng phong nhã."

"......" Tay của Giang Trừng không biết vì sao hơi hơi dừng lại, "Tiên sinh sao lại nói vậy?"

"Ta lúc quay về không còn tay cầm nó, đặt trong tay áo mang về, ban nãy lau mồ hôi, chỗ ống tay áo có mùi hương mực lành lạnh hơi ngọt." Hạ Danh Uyên chỉ chỉ lá thư, như vậy điểm qua, "Hựu toàn long não, sương trên nghìn lá sen, gỗ tùng trên Vân Sơn, đây là Liên Hải Tùng Yên trong cửa tiệm dưới danh Cô Tô Lam thị."

"Mực là mực tốt, chỉ là sản lượng quá thấp, nguyên liệu khan hiếm sang quý, giá cả cũng là một thỏi vạn kim, có thể mua được nó có lẽ cũng đã tốn công sức rồi, dùng để viết thư cho một người bằng hữu chưa từng gặp mặt, càng là phong nhã."

"......Cô Tô Lam thị?" Giang Trừng buông cành dâu, nhìn chằm chằm lá thư giọng điệu do dự, "Vãn bối chưa từng nghe nói qua Lam thị làm mực."

"Cũng là chuyện mấy năm gần đây, hình như là ... bốn năm năm trước đi." Hạ Danh Uyên lại rót một chén nước trà, kiên nhẫn giả thích, " Nghe nói là vị công tử Lam thị kia làm ra để kỉ niệm tới một người bằng hữu viết chữ tốt, theo ta thấy a, chữ của ngươi mới xứng đáng để chuyên môn làm giấy chế mực nhất."

Ánh mắt Giang Trừng lập tức từ phong thư kia rời đi, phảng phất giống như nơi đó có thứ gì vô cùng chói mắt, hắn chịu không nổi.

Còn có thể là vị Lam thị công tử nào đây?

Cơ Vọng Lan, Lam Vong Cơ(4), hắn nên phản ứng lại sớm hơn mới phải.

Lam Vong Cơ thuở nhỏ tập chính là chữ Khải, hòa nhã tinh thuần, mạnh mẽ nhã chính, viết một phong thư chữ Khải ngắn đối với mình mà nói không bị phát hiện còn có thể miễn cưỡng nhìn được sợ là phải mài ba ngày ba đêm đi.

Một thỏi mực vạn kim cũng dám làm ra bán, Trạch Vu Quân thực là mặc cho ngươi phá của..... Ngốc muốn chết ngươi đồ Lam Nhị ngốc tử.

Hắn vẫn luôn thuyết phục chính mình, đừng quay về đám chuyện cũ đó nữa, niên thiếu tri kỷ cũng tốt, kỳ duyên tương phùng cũng được, vốn đều là hoa quỳnh vụt nở, bọt nước nhanh tan, thế gian này trăng tròn tất khuyết, nước đầy tất tràn, hoa nở tươi đẹp cũng sẽ tàn phai, cho dù là có một chút thời gian tốt đẹp vui vẻ, cũng đều bị thống khổ ngập trời che mất, hắn là vô cùng khó khăn mới thoát khỏi tất cả thất vọng cùng hồi tưởng đối với người xưa chuyện cũ, tự mình kéo mình thoát ra a.

Hắn cho rằng bản thân như thế này đã rất tốt rồi, các ngươi đều bị hắn cẩn thận giam tại quá khứ, đừng đến quấy rầy hắn nữa.

Mà ngươi tự mình đi tìm Ân Vãn Khương của ngươi, cô nương câm điềm đạm trang nhã kia, còn về Giang Trừng hắn, sớm đã là một Diêm La khát máu dưới kiếm vô số vong hồn, một Tam Độc Thánh Thủ lạnh lùng tàn nhẫn, nham hiểm thâm độc.

Năm xưa khách trạm xa gửi loan tiên, chim đưa thư mang ngọc, đã là sai rồi, thuở niên thiếu ngươi nghìn lần thăm dò, vạn lần quan sát, cũng chẳng qua là muốn biết rõ ràng, hắn rốt cuộc có phải Ân Vãn Khương hay không, mà hắn bị thương tay phải vì thế chỉ có thể dùng tay trái viết cho ngươi một trang loan tiên, tựa hồ trở thành tất cả chứng cứ của ngươi, mà chỉ một chút xác định rằng không phải, ngươi cũng liền chưa từng bước đến gần.

Vậy ngươi đây lại là ý gì ...... Hắn ở trước mặt ngươi ngươi không nói một lời, hắn đi rồi, ngươi ngược lại làm ra mấy chuyện khiến người không chịu đựng nổi.

Giang Trừng vuốt một góc của phong thư, chỗ đó có hơi cộm lên, không biết là lại viết cái gì, nhưng hắn vẫn không có mở ra, hắn cảm thấy dường như có đáp án, lại dường như không có, hoặc là nói, hắn sợ đáp án sai rồi, cũng sớm đã không còn dũng khí thử sai.

Hạ Danh Uyên cái được cái mất phẩy quạt, "Không xem chút sao?"

"Hạ tiên sinh," Giang Trừng hỏi một đằng đáp một nẻo, hoặc là nói lấy nghi hoặc trả lời, "Ta nếu như nói Vân Hải Tùng Yên này chính là vì ta mà làm, ngài tin không?"

"Tin." Hạ Danh Uyên không hề do dự gật đầu, "Tuy nhiên ta cảm thấy phối chữ của ngươi vẫn là kém một chút."

"Vậy ...... ngài cảm thấy, người vì ta làm ra mực này, y đang nghĩ cái gì?"

"Cái đó ta làm sao biết," sau giờ Ngọ không khí mát mẻ nhất, Hạ Danh Uyên phẩy quạt ngáp một cái, "Ngươi nếu như muốn biết, tự mình đi hỏi y không phải liền được sao."

"Nếu đáp án không phải giống như ta nghĩ, lại chẳng phải uổng công."

"Ban đầu sơ tâm của ngươi là tìm kiếm, đáp án cho dù không như ngươi nghĩ, cũng chẳng phải tìm được sao." Hạ Danh Uyên nhắm mắt lại, "Hoặc là mặc kệ, không tìm."

Giang công tử thập phần do dự, "Vậy ta ......đi hỏi?"

"Muốn đi thì đi."

Giang công tử lề mà lề mề, "Giấy này vẫn thu lại giúp ngài sao?"

"Không vội," Hạ Danh Uyên trên võng trở mình, "Lại phơi thêm hai ngày đi."

Giang Trừng nhìn lão tiên sinh một bộ dáng vẻ đã đi gặp Chu Công, tự biết hỏi tiếp cũng vô dụng, thực ra bản thân cũng đã ra quyết định rồi, hắn ở lạch nước trong viện rửa tay, đem phong thư vừa gửi đến cất vào túi càn khôn, lại từ bên trong tìm ra một cuốn kinh thi, lật ra, lật tới một trang loan tiên được ép phẳng.

Loan tiên máu vân mây âm dương, cho đến bây giờ, nó vẫn như cũ đỏ tươi giống như hai mươi năm trước vừa vẽ ra, giống như sờ lên vẫn có thể chạm đến huyết dịch nóng bỏng.

Hắn vẫn luôn không dùng, cho dù là thời điểm bị hóa đan, hắn cũng không dùng đến, không có thời cơ là một điểm, một điểm khác là hắn không xác định, người vẽ phù khi đó không ở bên cạnh hắn, loan tiên này rốt cuộc là có thể đem hắn đưa đến bên cạnh người vẽ phù, hay là đem người vẽ phù đưa đến.

Hắn không thể cũng không muốn mạo hiểm.

Nói đến kỳ thực hắn cũng không biết phải dùng thế nào, chỉ là đem trang giấy kia đưa lên chóp mũi, ngửi đến một mùi máu tươi nhàn nhạt, vì thế mím mím môi, thử thấp giọng gọi một câu, "Lam Vong Cơ."

Xa tại Cô Tô, Lam Nhị công tử đang cúi đầu trước án khổ luyện thư pháp cảm nhận được phù văn đến từ huyết mạch đồng nguyên đang phát động, cổ tay run lên, lập tức viết hỏng một trang pháp thiếp Linh Phi Kinh đã viết đến dòng cuối.

Y một đời này chỉ đưa phù vân mây bằng máu một lần, vì để dỗ một đóa hạnh hoa đừng mưa nữa.

Giang Trừng trong một trận chao đảo khó khăn đứng vững thân thể, vừa ngước mắt nhìn thấy bên trong Tĩnh thất bố cục quen thuộc treo đầy các loại các bản dập chữ mẫu, tưởng chừng như một thư cục, hắn hơi nhướn mày, chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại, đôi khi cúi người xem kỹ một trang bản dập treo trên bình phong hoặc trên giá sách hai lần.

Lam Vong Cơ đột ngột từ trước án đứng lên, lại cũng không dám đến gần, ánh mắt ngược lại một bước không rời dõi theo hắn đi tới đi lui trong Tĩnh thất, thấp thỏm bất an giống như một học sinh đang bị tiên sinh kiểm tra việc học.

Giang Trừng một thân áo tím thoải mái, tóc đen nửa búi lên, vẫn là gầy, thế nhưng khí sắc cảm giác tốt hơn rất nhiều, tươi sáng cao ngạo, phong nhã tuấn tú, khí chất kiên cường trong xương độc lập như tùng bị thời gian năm năm tự do nhiễm vào mấy phân sức sống cùng dịu dàng của liễu mùa xuân, càng giống như thiếu niên hai mươi năm trước trên thềm đá Vân Thâm vén lên rèm sa, mặt cũng trắng trắng nộn nộn cảm giác rất mềm nhéo rất thích, nhưng Lam Vong Cơ không dám nhéo, bởi vì y không xác định Giang Trừng đọc phong thư kia là đến ước chiến hay là đến đáp ứng y.

"Cương nhu kết hợp, ngay ngắn bổ sung," Giang Trừng rốt cuộc xem xong một vòng, gật gật đầu, "Tĩnh khí nghênh nhân, kỳ ảo phương đãng, phong nhã hơn người, Lam Nhị công tử, không tầm thường."

"......Giang Tông chủ."

"Ta đã không phải Tông chủ," Giang Trừng thong thả đi tới trước mặt y, ngón tay giũ ra mấy mảnh loan tiên vụn trong lòng bàn tay, "Dùng xong liền vụn ra rồi."

"Quá xa ......có chút miễn cưỡng," Lam Vong Cơ nâng tay áo đem những mảnh vụn nhỏ kia thu lại vào trong tay, "nhưng dán lại vẫn có thể dùng được thêm một lần nữa."

Giang Tông chủ nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt mang theo chút ghét bỏ.

Lúc này nếu như Trạch Vu Quân ở đây, tất có thể nhìn ra Lam Nhị công tử một bộ dáng đáng thương nửa ủy khuất nửa cầu tin tưởng, "Kim Tông chủ nói ...... ngươi không thích phá của."

.....Đây là ý tứ y muốn sao?

Giang Trừng bình tâm lại suy nghĩ mấy cách diễn đạt, rốt cuộc chọn được một cái chuẩn bị hỏi lại đột ngột phát hiện mạt ngạch của Lam Nhị công tử không thấy đâu, vấn đề hắn sắp ra khỏi miệng liền bẻ lái, "Ngươi sao lại không đeo mạt ngạch?"

Lần này không cần Trạch Vu Quân ở đây nữa, gương mặt Hàm Quang Quân mắt thường cũng có thể thấy nổi lên ủy khuất cùng nghi hoặc, ánh mắt nhìn Giang Tông chủ như nhìn một tên tra nam ruồng vợ bỏ con.

Giang Trừng bị y nhìn cả người không tự nhiên, bối rối suy nghĩ một chút, sau đó mắt hạnh đột nhiên hơi mở to, giống như nhớ tới điều gì, từ trong túi càn khôn lấy ra phong thư ban nãy tiện tay nhét vào, trực tiếp xé mở đổ ra lòng bàn tay --

Một trang loan tiên viết 'người ta tâm duyệt', một cái mạt ngạch vân mây, dùng mũi kim vụng về thêu tên của hắn.

Không phải Ân Vãn Khương, là Giang Vãn Ngâm.

"......Ngốc muốn chết." Giang Trừng cau mày nhìn trang loan tiên kia, nhịn xuống đầu mũi dâng lên một trận chua xót, cố gắng che giấu, "Một nét cuối chữ 'Tâm', thu giấu đầu bút lại, hình dáng chữ mới đủ tinh xảo."

"Không giấu."

Cách thật nhiều năm, y rốt cuộc lần nữa nhìn thấy đôi mắt hạnh nở bừng, sáng trong tự ngọc, như hoa sớm mai như trăng đêm vắng.

"Ngươi ở trong tim ta, từ đầu đến cuối, tất lộ phong mang."

END.

--

(1) Sơn sắc thiển thâm tùy tịch chiếu

Giang lưu nhật dạ biến thu thanh

Từ bài thơ 'Cửu nhật đồng Khương Như Nông, Vương Tây Tiều, Trình Mục Thiến chư quân đăng Tuệ Quang các' của Tống Uyển thời Thanh.

Tái hồng do vị đáo Vu thành,
Tải tửu đăng lâu vũ sạ tình.
Sơn sắc thiển thâm tuỳ tịch chiếu,
Giang lưu nhật dạ biến thu thanh.
Thượng phương chung khánh sơ lâm mãn,
Thập lý sinh ca hoạ phảng minh.
Không phụ hoàng hoa tu đoản phát,
Hàn y tam cán khách tâm kinh.

Dịch nghĩa

Chim hồng biên tái còn chưa đến thành Vu
Đem rượu lên lầu chợt tạnh mưa
Sắc núi đậm nhạt tuỳ ánh chiều chiếu
Sông trôi ngày đêm khắp thành tiếng thu
Tiếng chuông khánh trên đồi rừng thưa xa
Mười dặm đàn ca trông thấy thuyền về rõ ràng
Để uổng cúc vàng e vì tóc ngắn
Áo mỏng ngày giặt ba lần khiến lòng khách lo âu

(2) Hoa đăng tiêu

(3) Ngựa giấy, gốc là纸风马

(4)Cơ Vọng Lan, Lam Vong Cơ

Cơ Vọng Lan (姬望澜 ) phiên âm là Jī wàng lán.

Lam Vong Cơ (蓝忘机 )phiên âm là lán wàng jī

Ân Vãn Khương (殷晚葁) là yīn wǎn jiāng

Giang Vãn Ngâm (江晚吟) là jiāng wǎn yín.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top