01/
01.
Nhiệt độ ngoài trời có thể nói là rất thích hợp cho một giấc ngủ ngắn, tán cây sum suê tạo thành một khoảng râm mát bên dưới, Choi Woo-je gối đầu mình lên phần bụng ngửa lên của con báo hoa mai, hai tay ôm lấy chiếc đuôi cuốn quanh eo em, mãn nguyện mà nhóp nhép miệng, ngủ như không ngủ.
Moon Hyeon-jun tựa người vào gốc cây, thỉnh thoảng lại xoa chiếc đầu đang được gác lên trên chân anh của báo hoa, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh của chú vịt lông xù đang đứng bên cạnh hồ nước ở không xa. Loài vật nhỏ vừa mới lên bờ sau khi bơi một vòng quanh hồ, hiện đang giơ hai cánh vùi đầu chải lông.
"Ngày mai là ngày đánh giá năng lực dẫn đường của em rồi." Choi Woo-je xoay người, em nằm ngửa đối mặt với trời, một tay kéo kéo góc áo của Moon Hyeon-jun, "Vượt qua buổi đánh giá, em liền có thể tốt nghiệp khỏi trại huấn luyện rồi."
Choi Woo-je hai tay liên tục thay nhau vân vê lớp lông trên chiếc đuôi trong tay em, có lẽ là cảm nhận được sự lo lắng bất an của em, báo hoa ngẩng đầu liếm rồi lại liếm một bên má của Woo-je như muốn an ủi. Choi Woo-je tựa như đáp lại, xoa xoa chiếc bụng của loài mèo lớn, tiếp tục nói, "Anh, còn có anh Min-hyung, anh Min-seok đều đã vào đội một, em cũng muốn vào đội một."
Moon Hyeon-jun đang điền bảng báo cáo nhiệm vụ—từ khi buổi đánh giá kết thúc, anh đã chính thức gia nhập đội một được ba tháng, với tư cách là một lính gác cấp S, hơn nữa đúng vào thời điểm tháp đang cần người, vì vậy ngay ngày đầu tiên gia nhập đội anh liền siêng năng làm việc, nhiệm vụ dù là lớn hay nhỏ anh cũng đã làm được ba tháng, những việc vụn vặt nhưng rườm rà phức tạp như viết bảng báo cáo và đơn phản hồi cũng đã làm được ba tháng—bên dưới phân mục 'mục tiêu nhiệm vụ' anh viết xuống "một phát xuyên đầu", nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là gạch đi đổi thành "hoàn tất tiêu diệt toàn bộ".
"Em nhất định có thể vào đội một, sĩ quan huấn luyện không phải từng nói rằng năng lực của em đã đạt đến tiêu chuẩn của cấp S rồi sao." Moon Hyeon-jun vứt bảng báo cáo sang một bên, cùng Choi Woo-je gối đầu lên bụng con báo hoa, "Anh vẫn đang đợi em đến đội một cùng anh cộng tác đây, Lee Min-hyung và Ryu Min-seok cậy vào việc đã kết hợp, suốt ngày vứt cho anh làm nhiệm vụ đơn vừa khổ vừa mệt." Anh nắm lấy tay của Choi Woo-je, rồi nhẹ nhàng xoa nắn như muốn cổ vũ em, "Đợi đến khi em gia nhập, chúng ta cũng có thể cùng nhau làm nhiệm vụ, giống như khi ở trại huấn luyện."
"Giống như khi ở trại huấn luyện."
Choi Woo-je ngâm nga vài tiếng, dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, chú vịt vàng đang ở bên hồ nước ngay tức khắc ngẩng cao chiếc đầu nhỏ, rồi hướng về phía bên này hiên ngang sải bước.
"Thành tích mà em với anh đạt được ở trại huấn luyện đến giờ vẫn chưa có ai phá vỡ đấy."
"Đúng rồi ah, vậy nên em nhận định không có vấn đề gì."
Từ phương xa bỗng thổi đến một trận gió lớn, Moon Hyeon-jun thoải mái mà lim dim mắt, anh vươn vai rồi kéo lấy Woo-je ôm vào lòng, "Em đừng lo lắng, đợi đến ngày mai có kết quả đánh giá, lệnh điều động của đội một ngay tức khắc sẽ được đưa đến chỗ em."
Người trong lòng lại lẩm bẩm gì đó, Moon Hyeon-jun không còn nghe rõ, bởi vì bên tai anh gió thổi càng ngày càng to, bóng râm bị gió lớn cuốn đi, ánh mặt trời ấm áp bị cái nắng gay gắt thay thế. Moon Hyeon-jun vất vả mở mắt, trước mắt anh chỉ còn lại một mảnh đất hoang vu, hồ nước ở không xa cũng đã khô cạn, con báo hoa mai ở bên cạnh sốt ruột mà đi lại vòng quanh, chiếc đuôi lâu lâu lại đánh xuống mặt đất, cát bụi cuồn cuộn bay lên.
Anh dùng một khoảng thời gian rất ngắn—có thể chỉ là khoảnh khắc của một cái chớp mắt—liền có thể thích ứng với khung cảnh quen thuộc trước mắt. Tất cả cảnh tượng vừa nãy phảng phất như chỉ là một giấc mộng, nhưng anh không có bất kỳ một cảm giác trống rỗng hay khó chịu sau khi tỉnh mộng. Moon Hyeon-jun đã quá quen với chuyện này, anh đã sớm chấp nhận sự thật rằng giấc mơ nào rồi cũng sẽ phải tỉnh.
Nếu đổi thành ngày thường, Moon Hyeon-jun có lẽ sẽ nhắm mắt hồi tưởng lại cảm giác trong mộng một khoảng thời gian nữa, nhưng hôm nay không thể. Moon Hyeon-jun nghe được Lee Min-hyung đang gọi bản thân, anh cũng biết rằng Lee Min-hyung đem đến tin tức gì. Anh triệu hồi báo hoa đến bên cạnh mình, rồi để bóng tối lặng lẽ nuốt trọn thế giới tinh thần không còn chút sức sống—Moon Hyeon-jun cần phải tự mình chấm dứt tất cả những chuyện này, bất luận có bao nhiêu khó khăn vất vả.
02.
Lee Min-hyung ấn chuông mà gọi hai tiếng, thấy người trên giường có cử động, liền lùi lại về sau hai bước, đứng dựa vào tường đợi đối phương.
Moon Hyeon-jun bây giờ gần như cư trú trong phòng cách âm, anh đã rất lâu rồi chưa quay lại ký túc xá của mình, ngoại trừ phải ra ngoài tiến hành nhiệm vụ, trong tháp anh hầu như chỉ ở ba nơi là sân huấn luyện, nhà ăn và phòng cách âm, oh, còn có phòng y tế, anh cần phải đến đây để chữa trị vết thương, còn có tham gia hướng dẫn tinh thần theo định kỳ. Nếu dựa vào việc anh là lính gác cấp S vẫn đang ở trong thời kỳ đỉnh cao, đây chắc chắn là tình trạng không bình thường, nhưng Lee Min-hyung hiểu rõ, thực sự, hắn dám đảm bảo, trong tháp không thể có một lính gác khác có khả năng làm tốt hơn anh, nhất là sau khi mất đi người dẫn đường của chính mình.
Hơn nữa, đối với anh Choi Woo-je không chỉ là mỗi dẫn đường.
Hắn thấp giọng thở dài, nhìn Moon Hyeon-jun đẩy cửa phòng cách âm đi ra, liền đổi sang dáng vẻ ung dung. Lee Min-hyung đưa cho anh tệp tài liệu mà hắn vẫn luôn cầm trong tay, "Cho dù dùng quyền hạn của anh Sang-hyeok cũng chỉ có thể điều tra được từng này, tài liệu chi tiết hơn đều bị đánh dấu là tuyệt mật, Min-seok vẫn còn đang nghĩ cách vượt tường lửa."
Moon Hyeon-jun từ tệp tài liệu lấy ra vài tờ A4 xem qua sơ lược, rồi đưa mắt lên nhìn Lee Min-hyung.
"Ghi chép của nhiệm vụ lần này đâu?"
"Ngoài những tài liệu mày đang cầm trong tay, từ việc điều tra tình hình ban đầu cho đến quá trình hậu cần sau nhiệm vụ, tất cả thông tin liên quan đều đã bị xoá—hoặc có thể nói là đã bị che giấu—ghi chép về cuộc thí nghiệm cũng không ngoại lệ."
Moon Hyeon-jun cúi đầu nhìn tờ giấy A4 được đặt ở trên cùng, so với những bảng báo cáo mà anh đã viết qua vô số lần không có khác biệt, chỉ là ở phân mục 'kết quả' viết hai chữ "thất bại"—anh cảm giác rằng tờ giấy này bỗng chốc nặng đến ngàn cân, nặng đến nỗi khiến anh không thể đưa tay mình lên, nặng đến nỗi anh gần như không thể chống đỡ cơ thể mình.
Do dự đến lần thứ ba, Lee Min-hyung vẫn là lấy ra tờ giấy ghi chú từ túi áo khác, trên tờ giấy là thông tin địa chỉ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, bút tích nguệch ngoạc, nhìn ra được tình hình cấp bách trong lúc viết. Hắn vân vê tờ giấy ghi chú trong tay, chưa định đưa cho đối phương, "Nhưng tao với Min-seok tìm ra được vị trí hiện tại của em ấy, là người được tháp cử đi tìm ra trước, người đó đã được bọn tao xử lý rồi, Min-seok cũng đã kịp thời chặn thông tin không để truyền ra ngoài, hiện tại người trong tháp vẫn không hề biết."
Người trước mặt mắt bỗng sáng, anh đi lên trước một bước rồi nắm chặt lấy cánh tay đang cầm tờ giấy ghi chú của Lee Min-hyung, "Mày với Min-seok tìm được em ấy rồi?"
"Ừ, đây là địa chỉ, trước mắt ngoài bọn tao ra không ai biết thông tin này cả. Nhưng mày hành động phải nhanh, sớm muộn gì người của tháp cũng sẽ tìm được em ấy."
Rơi vào trầm mặc, ánh mắt của Moon Hyeon-jun dừng lại trên tờ giấy ghi chú, sau đó anh khó khăn mở miệng, âm thanh khô khốc, "....Là hầm trú ẩn đó, cái nơi mà em ấy đã trải qua sinh nhật tuổi mười tám."
Tinh thần bị kéo căng dường như đã thả lỏng đôi chút, Lee Min-hyung tuy rằng không phải là dẫn đường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh thằng bạn tốt của mình đã thay đổi, vỏ bọc lạnh lùng luôn cố chấp giả vờ như chưa từng có chuyện xảy ra đã được buông lỏng đôi chút. Lee Min-hyung không dám nhìn thẳng vào mắt của thằng bạn mình, hắn biết rõ trong đôi mắt đó giờ đây tràn ngập sự bi thương.
"Mày biết mà, Hyeon-jun, mày không nhất thiết phải tự mình đi. Tao với Min-seok cũng có thể—"
"Không." Moon Hyeon-jun lắc đầu, dừng lại một lúc, rồi lại một lần nữa tỏ ý không bằng lòng, "Không, tao bắt buộc phải đi. Chỉ có thể là tao..."
Lee Min-hyung bước lên trước ôm lấy Moon Hyeon-jun, dùng lực vỗ vỗ lưng anh, "Đi đi, lúc ra khỏi tháp đừng để thiết bị giám sát phát hiện, tao sẽ giúp mày ngăn chặn kênh liên lạc trong nội bộ tháp. Sau khi tìm thấy em ấy đừng chậm trễ quá lâu, em ấy đã chạy trốn được hơn nửa tháng rồi, kéo dài càng lâu càng nguy hiểm."
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó một lần nữa vỗ vai Moon Hyeon-jun, "Bản thân mày cũng phải cẩn thận, nghe rõ chưa."
"Tao đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần rồi." Moon Hyeon-jun nhìn thẳng vào thằng bạn, bình tĩnh mở miệng.
"Đối với bọn tao mà nói chuyện đấy chưa từng xảy ra." Lee Min-hyung nghiến răng đáp lại, "Mày không được phép, bọn mày không được phép...." Hắn úp mặt vào lòng bàn tay, từ trong cổ họng thoát ra thanh âm nức nở khó có thể kìm nén, rất lâu sau, hắn thở dài, sau đó mệt mỏi ngẩng đầu, "Không được phép cả hai bọn mày....Hyeon-jun, việc này rất khó khăn, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, tao đảm bảo, hửm?"
Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nhanh chóng bổ sung thêm, "Hơn nữa Min-seok nói rồi, nếu trong một tuần mày không quay lại, bọn tao liền đi tìm mày—toàn bộ đội một—bao gồm cả anh Sang-hyeok."
Việc nhắc đến Lee Sang-hyeok, có thể được coi là lời doạ dẫm đầy uy lực, biểu cảm của Moon Hyeon-jun dịu đi đôi chút, anh gật đầu, "Tao đảm bảo."
"Một tuần sau gặp."
03.
Ngoài trời chầm chậm tối dần, bên trong căn phòng không bật đèn, giờ đây chỉ có một mảng tối đen, tivi trở thành nguồn sáng duy nhất, lúc này đang chiếu một chương trình tạp kỹ không rõ tên, tiếng cười của người tham gia lấp đầy cả căn phòng.
Choi Woo-je ngồi trên ghế sofa, cảm giác trống rỗng không tên khiến em cùng với cảnh vật xung quanh tách rời làm đôi, dù thân thể em đang ở trong căn phòng này, nhưng thế mà lại giống như em đang dùng góc nhìn của người thứ ba quan sát tất cả. Chiếc bánh kem nhỏ ở trên bàn trà trước mặt được mua về từ hai hôm trước, hộp đóng gói vẫn còn nguyên vẹn không chút hư hại, dải ruy băng màu hồng vẫn được thắt thành hình nơ đẹp đẽ, như thể hộp bánh đó được mang về từ tiệm bánh để làm đồ vật trang trí, chứ không phải là đồ ăn.
Chuyện em có thể nhớ được rất ít, hộp bánh kem cùng với chiếc nơ được thắt bởi dải ruy băng màu hồng có thể tính là một chuyện.
Từ sau khi trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm màu trắng đó, Choi Woo-je đã phải trải qua một tuần đầy hỗn độn. Trước tiên là em không hề có nhận thức về bản thân mình, đối với việc em đang ở đâu cũng không có một chút hiểu biết, thay vì nói "không biết nên đi đến đâu", chi bằng nói em căn bản là không có khái niệm về việc muốn đi đến một địa điểm nào đó, điều chống đỡ em đến tận bây giờ chỉ là mong muốn "được rời khỏi nơi này".
Nhưng sau khi rời khỏi nơi này thì sao? Đầu em một mảng trống rỗng, nhưng ngoài dự liệu là tố chất cơ thể của em rất ưu việt, điều này đã giúp em trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, rồi lại giúp em tránh khỏi sự truy bắt của những người thân mặc đồng phục.
Em vào ngày thứ ba đã nhớ ra tên của bản thân—Choi Woo-je, em năm nay mười bảy tuổi, là một dẫn đường—việc này có thể giải thích vì sao thể chất và kỹ năng tác chiến của em khác so với người bình thường, sau đó vào ngày thứ bảy em nhận ra được đây là hầm trú ẩn, trên thực tế, em hoàn toàn không có hiểu biết về hầm trú ẩn, chỉ là em biết đây là nơi an toàn, nên phải đi đến đây, phải đi đến đây, tiềm thức của bản thân không ngừng mà nhắc cho em.
Sau khi cư trú trong hầm trú ẩn, em liên tiếp nhớ lại được rất nhiều chuyện, tuy nhiên đại đa số đều là những kiến thức cơ bản trong đời sống, nhưng cũng đã đủ để em có thể tự mình sinh sống. Choi Woo-je tin chắc rằng bản thân đã từng đến qua nơi này, em thân thuộc với cách bày trí ở đây, biết rằng bên dưới mảnh ván sàn nào có giấu tiền mặt, trong ngăn ẩn của ngăn kéo nào có giấu súng.
Vào ngày thứ mười hai, em nhớ ra chiếc bánh kem, em đã từng ở đây ăn qua bánh kem, là người khác mua cho em. Người đó ôn hoà gọi tên em, sau đó dịu dàng thắt dải ruy băng màu hồng lên ngón tay em.
Nhận thức của em như con thuyền ra khơi giữa đêm đen biển lớn, sương mù bao phủ, để em như một cô hồn phiêu dạt, cho đến khi có người gọi tên em, Woo-je, Woo-je, khiến chiếc thuyền lạc lõng trong màn đêm tìm được phương hướng. Đi tìm anh ấy, nhanh đi tìm anh ấy, tiềm thức của em một lần nữa lại nhắc cho em, thế là em dựa vào ký ức của mình đi tìm mua lại chiếc bánh kem đó, nhưng giọng nói của anh ấy lại như chưa từng xuất hiện.
Chương trình tạp kỹ đang chiếu trên tivi dần đi đến hồi kết, Choi Woo-je cầm lấy điều khiển rồi ấn nút tắt, căn phòng một lần nữa trở về sự yên tĩnh vốn có. Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra, Choi Woo-je nghe thấy tiếng chìa khoá được cắm vào ổ trước tiên, sau đó là lõi khoá chuyển động, cánh cửa chống trộm đã rất lâu rồi chưa được sửa chữa cọt kẹt một tiếng rồi bị mở ra từ bên ngoài.
Ánh đèn vàng ở ngoài hành lang khiến hình bóng của người đến phản chiếu trên mặt sàn gỗ ở lối vào, anh bước vào phòng khách và ánh mắt họ chạm nhau, trong một khắc không ai nói lời nào. Choi Woo-je ngây ngốc ngồi trên sofa không động đậy, em đáng nhẽ cần phải chạy ngay lúc này, anh ta có thể là một trong đám người mặc đồng phục, anh ta có thể là đến bắt em.
Sẽ phải quay lại căn phòng thí nghiệm màu trắng đó, rồi sẽ lại bị trói chặt trên chiếc giường phẫu thuật bởi vô vàn dây cố định, sẽ bị tiêm vào cơ thể lượng thuốc an thần mà em đếm không hết. Đại não của Choi Woo-je ong ong tiếng ồn, ký ức ít ỏi liên tục được tái hiện lại trong tâm trí của em.
Cho đến khi vị khách không tên chủ động phá vỡ sự im lặng trước, "Woo-je, Woo-je,..." Anh rất giống với thân ảnh nhẹ nhàng mà gọi tên Choi Woo-je trong trí nhớ của em, chỉ có điều là không còn sự ấm áp, dịu dàng như lúc trước, giọng anh hiện tại tràn ngập sự đau khổ, Choi Woo-je nghĩ, em dường như nghe ra được sự vỡ vụn trong trái tim anh.
"—Anh Hyeon-jun." Một cái tên lạ lẫm trượt ra từ môi em, em nhìn đối phương mở to hai mắt, bản thân lại tìm về được một chút ký ức, Choi Woo-je nghĩ, một đoạn ký ức rất quan trọng.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top