Chương 2
Nghe thấy tiếng động Viêm Địa Điểu kêu lên một tiếng, sau đó vỗ đôi cánh không lông chuẩn bị chạy trốn.
Tốc độ của nó khá nhanh, nhưng Tô Đạt cũng chỉ còn cách nó vài bước cũng không kém cạnh, hắn tận lực rút ngắn ba bước thành một bước rồi lập tức vung gậy đánh con gà bị thương!
Thịt!
Đây sẽ là bữa cơm đầu tiên từ khi hắn tới nơi này có thịt!
Tô Đạt vui sướng tới độ viền mắt đỏ ửng. Ai có thể tưởng được một người đã từng là đầu bếp mà bây giờ lại có thể vui sướng đến phát khóc khi nhìn thấy thịt như thế cơ chứ.
Sau khi xác nhận Viêm Địa Điểu đã chết, Tô Đạt liền nhanh chóng dọn dẹp hiện trường để những Viêm Địa Điểu khác không phát hiện ra hắn giết một đồng loại của chúng, nếu như chúng phát hiện ra thì coi như hôm nay hắn đi đời.
Dọn dẹp xong, Tô Đạt liền kiếm một ít đồ vật có thể che chắn để bọc thi thể của Viêm Địa Điểu lại rồi chạy nhanh về hang động.
Vừa về tới nơi, Tô Đạt liền cắt tiết Viêm Địa Điểu, sau đó dùng chút tích phân cuối cùng để xem thông tin của nó. Có thể những thông tin được cung cấp này về sau sẽ có chút tác dụng với hắn, dù sao thì tích phân hắn kiếm được bây giò cũng chỉ có thể tiêu vào việc này.
Viêm Địa Điểu:
Tình trạng: Đã chết
Đặc điểm: Không lông, thích ánh nắng, ghét trời lạnh.
Tác dụng: Sau khi ăn chúng có thể tăng cường sức mạnh cơ thể.
Tập tính: Sinh sống ở nơi có khí hậu khô nóng, rất khó sinh sản, khi con non chết hoặc nhìn thấy xác của một Viêm Địa Điểu khác sẽ vô cùng tức giận.
Thấy những thông tin này, Tô Đạt không khỏi cảm thấy may mắn vì sự cẩn thận của mình.
Thường thì lúc này sẽ là thời điểm Viêm Địa ra ngoài kiếm ăn, nếu như hắn mà đi muộn hơn một chút rồi để chúng thấy hắn giết đồng loại của bọn nó thì chúng chắc chắn sẽ nổi điên lên mà mổ cho hắn te tua mất.
Nhưng nếu muốn sinh tồn ở cái nơi quái quỷ này thì lựa chọn duy nhất của hắn cũng chỉ có thể là Viêm Địa Điểu thôi.
Nghe thấy tiếng bụng nhỏ của Bảo Nhi vì đói mà kháng nghị Tô Đạt nhanh chóng đốt lửa lên chuẩn bị nấu ăn.
Tô Đạt kiếm một khối đá bề mặt lõm để hứng số máu của Viêm Địa Điểu, mấy thứ như nội tạng hắn cũng vì tiếc mà giữ hết lại.
Lúc này Tô Đạt mới rảnh tay để mở phòng phát sóng trực tiếp, lần này vận khí tốt hơn so với lần trước, ngay từ lúc mới mở đã có một người xem.
Tô Đạt không bất ngờ khi nhìn thấy cái tên quen thuộc, chính là Tây Sơn Tiểu Yêu mà lần trước đã xem hết trực tiếp của hắn.
Bình luận của Tây Sơn Tiểu Yêu ngay sau đó hiện lên màn hình: "Chủ bá thật chăm chỉ nha! Mới sáng sớm đã bắt đầu phát sóng trực tiếp! Lần này ngươi định làm gì?"
Tô Đạt cười ngượng ngùng, hắn cầm miếng đá giơ lên cho Tây Sơn Tiểu Yêu nhìn.
Thấy thứ trong miếng đá Tây Sơn Tiểu Yêu kinh ngạc hỏi: "Chủ bá ngươi uống huyết sao? Chẳng lẽ ngươi là ma cà rồng?"
*Huyết: máu (vì nếu dịch ra mà để nguyên âm tiếng Việt là như kiểu "uống máu" thì nghe rất rợn người, nên chương này Ca sẽ để nó là Hán Việt aka huyết nhé mọi người.
Tô Đạt lắc đầu, hắn có thể xác nhận mình là nhân loại thuần chủng, hắn làm những chuyện này cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
Tô Đạt xếp mấy khối gạch xung quanh đống lửa, sau đó đặt miếng đá chứa huyết lên trên để hơi nóng bên dưới dần làm chín huyết, chỉ đợi lúc sau Tô Đạt liền ngửi thấy một mùi hương vị thơm ngon.
Tô Đạt rất quen thuộc với mùi hương vị này, nó giống y như mùi hương của hai quả trứng Viêm Địa Điểu hôm qua vậy đấy.
Nghĩ đến đây, Tô Đạt vội vàng cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên máu của Viêm Địa Điểu vốn toả ra một loại mùi tanh đặc trưng của huyết giờ đây lại thoang thoảng một làn hương thanh mát làm lòng người sảng khoái.
Tô Đạt không thể ngờ rằng máu cũng có thể toả ra mùi hương dễ chịu tới vậy.
Cũng bởi vì nguyên nhân như thế mà chỗ máu này rất nhanh gợi lên cơn thèm ăn của Tô Đạt, tới cả Tô Bảo Nhi cũng không nhịn được mà bắt đầu kháng nghị.
Hệ thống: "Hoan nghênh 'Vương tử Huyết tộc' ghé qua phòng phát sóng của Tiệm cơm nhỏ Tô thị."
Bình luận đỏ tươi như máu vô cùng bắt mắt của Vương tử Huyết tộc hiện lên trên màn hình, khi mới nhìn thấy Tô Đạt còn bị doạ: "Ta ngửi thấy mùi máu tươi vô cùng thơm ngon ở đây."
Tây Sơn Tiểu Yêu từ lâu đã muốn nói: "Thực sự thì ta cũng rất muốn nếm thử!"
Vương tử Huyết tộc cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao chỗ này lại có một con tiểu yêu quái nói mình muốn ăn máu tươi?
Vương tử Huyết tộc: "Gì?"
Tô Đạt thấy hai người khen ngợi mình liền ngượng ngùng, quá trình hắn làm ra món này vô cùng đơn giản, ngoại trừ điều chỉnh cho ngọn lửa luôn thích hợp ra thì hắn cũng chẳng nêm nếm thêm bất cứ loại gia vị nào cả.
Vậy nên đối với hắn thì hương vị của nó còn cách rất xa mức độ tiêu chuẩn.
Sau khi dập lửa, Tô Đạt lại đợi thêm một lúc nữa mới thử nếm mùi vị.
Khá nhạt, nhưng khi ăn vào bởi vì luôn có một làn mùi hương thanh mát nên cũng không đem lại bất cứ cảm giác ghê tởm nào, nếu đem ra so với những loại máu gà vịt khác thì phải nói là máu của Viêm Địa Điểu tuyệt đối thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Tây Sơn Tiểu Yêu nuốt một ngụm nước miếng sắp tràn ra ngoài xuống: "Thật ngưỡng mộ chủ bá, ngưỡng mộ cả đứa bé của chủ bá, chủ bá ngươi có thiếu con không? Thuộc loại vũ lực cao, chạy trốn cũng rất nhanh."
Tô Đạt bật cười, hắn lắc đầu đút cho Tô Bảo Nhi một miếng huyết Viêm Địa Điểu lớn, đứa bé vì được ăn ngon mà hạnh phúc tới nheo mắt lại.
Vương tử Huyết tộc rốt cuộc phát hiện chỗ không đúng, không trách tiểu yêu quái kia nói muốn ăn huyết, thì ra là bởi vì chủ bá đã nấu huyết gà lên! Hơn nữa nhìn kiểu gì cũng có thể thấy rằng huyết gà đã được nấu chín toàn bộ!
Là một huyết tộc thuần chủng, hắn luôn cho rằng nấu chín huyết là một hành vi vô cùng lãng phí!
Nhưng trong tình huống này, hắn lại không thể cưỡng lại trước sự mê người của bát huyết đã được nấu chín kia! Đây có thể sẽ là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn!
Hệ thống: " 'Vương tử Huyết tộc' tặng cho Tiệm cơm nhỏ Tô thị một viên 'Bảo thạch đỏ'."
Bảo thạch đỏ: Được Vương tử Huyết tộc tự tay nuôi dưỡng, vì màu sắc đỏ tươi như máu nên trở thành đồ trang sức được toàn bộ Huyết tộc yêu thích.
Viên bảo thạch này thật sự vô cùng đẹp đẽ, cho dù có ở trên TV hay báo chí thì Tô Đạt cũng chưa bao giờ được chiêm ngưỡng một viên đá quý nào lộng lẫy như vậy.
Nếu như hắn còn ở thế giới trước kia, hắn chắc chắn sẽ thực nâng niu nó, nhưng thực đáng tiếc là bây giờ hắn chỉ muốn được nhìn thấy một con người nào đó khác ngoài Tô Bảo Nhi và chính mình.
Tô Đạt không hề có ý định lấy nó ra để lại thêm thứ phải quan tâm mà chỉ nhìn thoáng qua bảo thạch đỏ nằm trong kho hàng hệ thống, hắn nghĩ sau này chắc sẽ có lúc cần dùng tới nó nên nơi an toàn nhất cho nó sẽ là ở trong kho hàng.
Viêm Địa Điểu là đồ ăn hai ngày nay của Tô Đạt cùng Bảo Nhi. Thịt Viêm Địa Điểu cho dù không trải qua bất cứ xử lý gì ăn vào cũng thơm vô cùng, thịt cho vào trong miệng nhai nghiền ra mới đặc biệt mỹ vị, nhưng mà vì không có muối thêm vào nên Tô Đạt luôn thấy vẫn không hài lòng với nó.
Cũng may là Bảo Nhi không kén trọn đồ ăn, lúc nào cũng vui vẻ hài lòng mà ăn đến no căng.
Nhưng đồ ăn cho dù có ngon thế nào đi chăng nữa thì ăn nhiều rồi cũng sẽ chán, đó là còn chưa nói đến Tô Đạt là một đầu bếp, nên khẩu vị của hắn so với người khác thì còn kén chọn hơn mấy lần.
Vậy nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mang theo mấy quả trứng Viêm Địa Điểu cùng với thịt Viêm Địa Điểu đã được xử lý sơ qua để chuẩn bị lên đường.
Hắn nhất định phải tìm ra nơi sinh sống của con người.
Hắn buộc Bảo Nhi cùng trứng Viêm Địa Điểu vào trên lưng mà do vỏ của chúng rất cứng nên Tô Đạt không hề sợ nó sẽ vỡ trên lưng mình.
Khoảng thời gian Tô Đạt luyện tập 'Bước trên mây bộ pháp' càng dài thì càng rõ ràng cảm nhận được công pháp của mình sắp đột phá đến được tầng thứ hai.
Tầng thứ nhất đã có thể giúp người luyện tập nó nhanh tới cho dù có bị vài con Viêm Địa Điểu vây công cũng có thể chạy thoát vô cùng thoải mái, vậy nếu như hắn có thể luyện tới tầng thứ hai thì sẽ còn mạnh tới mức độ nào nữa?
Lần này đi lên đường cũng đã mất nửa non tháng, cho dù là Tô Đạt hay Tô Bảo Nhi đều đã trở nên giống ăn mày, ngoại trừ hai đôi mắt vừa to vừa đen thì toàn thân đều bị tro bụi nhuộm thành màu xám.
Mà một phần cũng là do dạo gần đây Tô Bảo Nhi bắt đầu tập bò, nó còn nhỏ nên cũng không hề sợ bận nên rất nhiều lúc ôm trứng Viêm Địa Điểu bò đi khắp nơi.
Chỉ có điều ở cái nơi đồng không mong quạnh này hắn chẳng thể kiếm đâu quần áo cũng như nguồn nước để tắm rửa nhưng Tô Đạt lại sợ không cho nó bò mà sau này sẽ ảnh hưởng tới việc tập đi của nó nên cũng đành để nó tự do bò qua bò lại.
Tô Bảo Nhi có vẻ như đã mệt, nó ôm trứng Viêm Địa Điểu ngồi bệt trên mặt đất không thèm nhúc nhích nữa, Tô Đạt thấy vậy liền bế nó lên vui mừng đi về phía trước.
Cuối cùng thì hắn cũng đã nhìn thấy cảnh vật khác ngoài đất đá khô cằn.
Một mảnh xanh biếc kia tuy còn cách nơi hắn đứng rất xa nhưng vì cuối cùng cũng không phải mờ mịt đi về trước mà đã mục tiêu nên bước chân của Tô Đạt cũng đã trở nên nhẹ nhàng như tâm tình của hắn lúc này vậy.
Hắn cảm thấy bộ pháp của mình cuối cùng cũng đã đột phá tới tầng thứ hai, bởi vì chỉ cần một hai bước đã rời vị trí cũ một khoảng cách đáng kể.
Đây là một vùng cỏ bằng phẳng, cây cao có rất ít lại cách nhau khá xa, hắn liếc nhìn một cái thì số lượng cây có thể đếm hết bằng đầu ngón tay của mình.
Tô Đạt cũng không hấp tấp mà đi vào, hắn ngồi nghỉ ở bên ngoài vùng đất mới gặp nửa tiếng mới bắt đầu đi sâu vào bên trong.
Đi vào sâu một đoạn, Tô Đạt lại có chút thất vọng, nơi này cũng hoang vắng không có một bóng người như vùng đất toàn sỏi đá kia.
Sau đó hắn lại rất nhanh khôi phục tinh thần, nếu như nơi này không có con người sinh sống vậy thì hắn lại tiếp tục đi tới nơi khác, chỉ cần kiên trì đi tới nơi có người ở thôi mà!
Vùng bình nguyên này rất lớn, hắn nghĩ nếu so sánh với nơi toàn đất đá kia thì chắc cũng chẳng kém phân nào.
Hơn nữa Tô Đạt còn nhìn thấy ở trên một thân cây có một tổ ong thật lớn. Thậm trí bên ngoài tổ ong còn có một nhóm mật bay xung quanh làm hắn không dám tới gần dù chỉ một bước.
Tuy rằng Tô Đạt cực kì muốn lấy một chút mật ong nhưng trong trường hợp không có bất cứ thứ gì để hắn bảo vệ cho cơ thể mình cùng Bảo Nhi thì hắn hoàn toàn có thể xác định rằng mình sẽ chết trước khi động vào một giọt mật ong.
Trên bình nguyên này cũng có rất nhiều tổ ong khác như vậy, thế nên cho dù hắn có hết sức vòng đi một đoạn xa để không làm chúng chú ý tới mình thì lát sau hắn vẫn liên tiếp đụng phải 6-7 tổ ong lớn lớn bé bé khác nữa.
Nhưng Tô Đạt cũng không phải không tìm thấy gì, hắn lắng tai nghe tiếng suối chảy róc rách đằng xa mà tâm trạng trở nên vô cùng phấn khích.
Quay đây hẳn là có nguồn suối mà nếu như đã có suối thì đồng nghĩ với việc sẽ có cá.
Chỉ cần nghĩ tới việc sẽ có con vật khác Viêm Địa Điểu để làm đồ ăn thì Tô Đạt đã rất chờ mong rồi.
Hơn nữa chỗ này có hoa có cỏ, rau dại hẳn là cũng không ít mà quan trọng nhất là có nhiều loại cá sinh sống trong nước nữa vậy nên chỗ này tuyệt đối là sống tốt hơn so với cái nơi toàn dất đá khô cằn kia.
Tô Đạt tự mình khích lệ bản thân một chút rồi sắn tay áo lên chuẩn bị đi bắt cá.
Nếu không có biến cố gì thì tối nay hẳn là sẽ có một bàn thịt cá nha.
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Lưu ý: là các tên như Tây Sơn Tiểu Yêu, Vương tử Huyết tộc Ca sẽ để nghuyên văn QT nha các độc giả thân yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top