Chương 2

"Thẩm An?" Ở cổng trường, một học sinh mặc quân phục màu xám đậm cầm đơn báo cáo đối chiếu một chút, gật đầu, " Hệ thống đã ngẫu nhiên phân các cậu vào ký túc xá theo lớp, lãnh xong đồ đạc thì có thể vào."

Thẩm An lãnh được một đống đồ, nhìn địa chỉ ký túc xá trên đơn báo cáo của tân sinh viên, vỗ nhẹ vào chiếc túi mình đang mang.

Ý bảo hiện đang ở đoạn đường nguy hiểm.

Trong túi, Thẩm Tiểu Phong rúc vào giữa hai quả trứng, rất nhẹ nhàng cẩn thận kêu một tiếng.

Kể từ khi không gian gấp diễn ra, sự bạo động của dị thú bắt đầu, các học viện quân sự, mặc kệ là Liên Minh hay Đế Quốc, đều mở rộng tuyển sinh và còn thành lập một số học viện quân sự mới, hiện nay, Liên Minh Long tộc có tổng cộng bảy học viện quân sự, học viện đệ nhất là Học viện Quân sự Liên Minh, cũng được coi là quân đoàn một, Học viện quân sự đệ nhị của Liên Minh cũng ở gần chủ tinh của Liên Minh, quân đoàn từ ba đến bảy còn lại nằm rải rác trong các tinh hệ khác của Liên Minh.

Lựa chọn Quân đoàn một cũng là vì được đãi ngộ tốt nhất, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp đăng ký làm lính hậu cần trên chủ tinh, tuy rằng việc huấn luyện có khắt khe hơn nhưng đối với việc quản lý ký túc xá cũng nhân văn hơn, điều này tạo điều kiện cho Thẩm An che giấu những dị thú nhỏ này.

Học viện quân sự tổng cộng có bốn năm, sau khi tốt nghiệp, thời gian phục vụ được xác định theo tình nguyện của người, giống như làm lính hậu cần trong mộng tưởng của Thẩm An, sau khi tốt nghiệp cần phải phục dịch 20 năm, tuổi của nhân loại ở đây là ba bốn trăm, chủng tộc bất tử còn có thể sống mấy ngàn năm, chỉ phải phục dịch 20 năm thực sự rất có sức hấp dẫn, trong thời gian phục dịch còn có thể sống trong ký túc xá được chỉ định, sau khi xuất ngũ có thể lãnh được hộ khẩu ở chủ tinh sau đó mua một căn nhà theo ý muốn và định cư tại đây, học viện quân sự chỉ tuyển khoảng 500 học viên mỗi đợt, sau sự bạo động của dị thú, số lượng quân nhân hy sinh vẫn ở mức cao, để chống lại các cuộc tấn công của dị thú một cách hiệu quả, yêu cầu tuyển sinh của các học viện quân sự đã được hạ từ tinh thần lực cấp bậc A xuống cấp bậc B.

Thẩm An vừa tận dụng cơ hội này liền nhận được thông báo trúng tuyển.

Thẩm An dọc đường xách theo một cái túi lớn, trên tay còn cầm đồ dùng tân sinh viên, phía sau còn cõng theo cái bao, dù vậy cậu vẫn đứng thẳng, nhưng ánh mắt hơi cụp xuống, đồng tử hổ phách màu vàng óng che đi một nửa.

Cậu căng da đầu bước về phía trước dưới vô số ánh mắt, hiện tại kỹ thuật lưu trữ không gian đang phát triển thần tốc, trẻ em trong các gia đình bình thường gần như cũng có thể sử dụng các nút không gian, trong khuôn viên trường các sinh viên năm 2 trở lên đã khai giảng hơn một tháng, hiện tại đang làm các loại huấn luyện khác nhau, mà tân sinh viên vẫn mặc quần áo bình thường, nhưng hầu hết đều đi lại nhẹ nhàng nên Thẩm An túi lớn túi nhỏ thực sự rất dễ thấy.

Về phương diện tiền bạc, Thẩm An tính toán rất tỉ mỉ.

Mặc dù có thể bán khối năng lượng, nhưng vật tư tiêu hao để chế tạo khối năng lượng cũng không hề rẻ, trong tay cậu vẫn còn đủ nguyên liệu để làm ba khối, may mắn học viện quân sự không phải trả thêm học phí và có nhiều khoản trợ cấp, chỉ là nếu muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, thật sự không cho phép Thẩm An tiêu xài, bởi vì lão nhị sắp phá vỏ, ngoài cậu ra, cậu còn phải nuôi ba dị thú nhỏ này.

Sáng sớm hôm nay, cậu mặc cả với người ta để giảm giá nút không gian nhỏ đã bị bỏ đi, có thể chứa một số đồ vật quan trọng, bởi vì quá thích sự lấp lánh của tinh tệ nên Thẩm An không xin thẻ tinh tệ, đem tất cả tinh tệ cậu kiếm được đều để vào đó, cũng để nguyên liệu để chế tạo các khối năng lượng vào.

Điệu thấp hành sự, nỗ lực kiếm tiền.

Thẩm An đang nghĩ như vậy.

Bên cạnh truyền đến một trận hoan hô kịch liệt.

Cậu nghiêng đầu nhìn qua.

Tại sân tập cách đó không xa, một học sinh năm 2 với hai đường thẳng màu vàng trên vai đang lùi lại vài bước, đâm sầm vào bức tường phía sau.

Đối diện anh ta là một thiếu niên mặc thường phục đen trắng, hắn cũng trạc tuổi Thẩm An, chắc hẳn là tân sinh viên.

Ngay lúc cậu học sinh năm 2 dựa vào tường, anh ta lại phản công, trong nháy mắt anh ta huých khuỷu tay về phía thiếu niên, lại bị thiếu niên đỡ được, một cú đấm lao tới, học sinh năm 2 mượn lực đó phi thân ra sau, nhưng người thiếu niên đuổi theo quá chặt, tốc độ cũng rất nhanh, giống như một con thú săn mồi, vươn tay tóm lấy cổ tay đối phương, đem người kéo lại, mượn lực ném thật mạnh về phía sau.

Là một kỹ thuật chiến đấu đẹp mắt!

Cậu học sinh năm 2 bị ném xuống đất, miễn cưỡng thuận thế lăn về phía trước, nửa quỳ trên mặt đất, đỡ mình dậy rồi quay đầu nhìn hắn.

Thẩm An cách đó không xa, có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của thiếu niên dưới ánh đèn, đối phương có một đôi mắt phượng, dáng người cao ráo, nhìn không cường tráng nhưng lại có cơ bắp rắn chắc ẩn hiện trong bộ đồ thể thao, khóe môi hơi cong lên một nụ cười khiêu khích, ngoắc ngón tay về phía đàn anh đằng kia.

"Còn muốn tới không?"

Khuôn mặt đó dưới ánh đèn thực sự tỏa sáng quá mức, con ngươi đen nhánh phản chiếu sự chật vật của đối phương, hắn lại còn rất thành thạo việc này, kiêu ngạo bừa bãi.

Ở trong học viện quân sự có thái độ kiêu ngạo nhưng với vốn liếng này, không dễ làm người ghét bỏ.

"Tốt! Ném đẹp đấy!"

"Ngươi như này không được rồi, bị học sinh mới đánh thành như vậy, đừng ở lại ban C của chúng ta nữa, ngươi tự giác chuyển đến lớp F đi."

Người bên cạnh bắt đầu gây ồn ào náo nhiệt.

Từ lời nói của những người này có thể đại khái ghép lại những gì vừa xảy ra.

Đại khái là lúc tân sinh viên đi ngang qua, đám sinh viên năm 2 miệng tiện, một hai phải trêu chọc người ta, nói thể chất của tân sinh viên lần này không được, kết quả đụng trúng tấm sắt.

Học trưởng năm 2 giơ tay xoa khóe môi, tựa hồ cảm thấy thú vị, nghiêng đầu cười lớn.

"Tiểu tử này được đấy, tên cậu là gì? Cậu hẳn là được xếp vào ban A, lợi hại nha."

Thiếu niên không để ý hoạt động cổ tay, tầm mắt tựa hồ chú ý tới có người khác biệt, hắn nghiêng đầu nhìn sang đó, liền thấy một người đang xách túi lớn nhỏ cách đó không xa đang quay người rời đi, đáy mắt hổ phách màu vàng lộng lẫy sáng ngời như ánh sáng chợt lóe qua.

Hắn hơi giật mình rồi mới hoàn hồn lại.

"Quý Thần."

Thẩm An vừa mới đi ra ngoài vài bước, liền nghe thấy thanh âm của người phía sau, cậu yên lặng ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Rất tốt, nếu muốn điệu thấp hành sự, sau này nhất định phải tránh xa người này!

Thẩm An nhanh chóng rời khỏi nơi mọi người tụ tập, cúi đầu xem tòa nhà ký túc xá.

Phòng 303, tầng 3, Khu C.

Thẩm An tìm được chỗ, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng đã có hai người tới rồi.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tầm mắt cả hai đều nhìn về phía cửa.

Điều kiện ký túc xá của Học viện Quân sự Liên Minh rất tốt, mặc dù là phòng bốn người nhưng các giường gần như đều trong góc, có rèm che chắn riêng tư, bên cạnh còn có bàn học và tủ quần áo.

Thẩm An vẫn muốn giấu đám nhóc Thẩm Tiểu Phong, cũng không có ý định thân cận với bạn cùng phòng nên chỉ lễ phép gật đầu.

"Thẩm An."

Vừa dứt lời, cậu đã nghe thấy thiếu niên đứng cạnh giường ở góc Tây Bắc nhìn chằm chằm vào mình lẩm bẩm.

"Đôi mắt thật xinh đẹp, người thật nhỏ nhắn."

Thẩm An:..... Nhỏ?

Ngươi có lịch sự không vậy?

Màu mắt của Thần An thực ra rất kỳ lạ, nói là màu vàng, nhưng thiên về màu nâu hơn vàng nguyên chất, nói là màu nâu hổ phách nhưng lại rất sáng và trong suốt, giữa ánh sáng và bóng tối có sự phân biệt, quả thực rất xinh đẹp, giờ phút này dùng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, còn mang theo túi lớn túi nhỏ, nỗ lực phản bác.

"Tôi vẫn đang trong kỳ trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển của tôi chậm hơn người bình thường..."

Đây là sự thật, từ khi còn nhỏ cậu đã không thể vượt qua những người xung quanh, cho nên khó tránh khỏi bị bắt nạt, trước khi mẹ Thẩm Chuẩn còn chưa qua đời vì bệnh tật, bà đã đưa cậu đi kiểm tra, phát hiện sự phát triển của cậu chậm hơn rất nhiều so với bạn đồng trang lứa.

Bất quá cậu có tính cách điềm tĩnh lại thuận theo, lại bởi vì có mối quan hệ với Thẩm Chuẩn nên từ nhỏ cậu đã quen với việc tránh mặt các con của Thẩm Chuẩn, dù có phản bác thì cũng rất điềm tĩnh, tức giận lên cũng không dọa người được.

Thiếu niên đứng ở phía bên kia là người cao nhất trong ba người, vẻ mặt không có gì thay đổi từ khi Thẩm An bước vào cửa, có chút nghiêm túc lại có chút lạnh lùng, lúc này mới hô một tiếng, bịt miệng đối phương.

"Đừng nói lung tung."

Hắn liếc mắt lạnh lùng cảnh cáo, sau đó gật đầu với Thẩm An.

"Ta là Mục Vân Bình, hắn là Kỳ Vũ, hắn không thể dùng đầu nói chuyện, đừng để ý, hai giường phía đông còn chưa có người, cậu có thể tự mình chọn một cái."

"Xin lỗi nha người anh em ——"

Kỳ Vũ cuối cùng đã thoát khỏi trói buộc của Mục Vân Bình, cùng Thẩm An nói một câu sau đó bất mãn kháng nghị.

"Mục Vân Bình, cậu vừa mới nói cái gì? Hả?"

Hai người này hiển nhiên biết nhau.

Thẩm An không để ý, nhanh chóng đáp lại, liếc mắt nhìn về hai chiếc giường phía đông.

Cửa sổ ở phía bắc, đối diện với cửa ra vào, chiếc giường bên cạnh cửa sổ càng đáng tin cậy để giấu những dị thú nhỏ này, Thẩm An vừa tiến lên hai bước, cửa phía sau lại mở ra.

Chuyện xảy ra đột ngột khiến Thẩm An giật mình, vô thức vọt lên hai bước, lảo đảo quay đầu lại, người phía sau cũng bị động tác của Thẩm An dọa, theo bản năng đưa tay ra nắm lấy vai Thẩm An, kéo cậu lại.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai, mang theo một làn sóng tinh thần phấn chấn bồng bột.

"Cậu không có việc gì —?"

Hít —

Trên vai đau nhức khiến Thẩm An run rẩy, cậu chợt tỉnh táo lại, trong tay còn túi lớn túi nhỏ, một tay hất tay người đó ra, lại ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn nhó đau đớn.

Cậu phản ứng quá lớn khiến cả ba người đều giật mình.

Cảm nhận được sự đau đớn trên vai, Thẩm An cố gắng bình tĩnh lại, nhìn khuôn mặt mà mình đã quyết tâm tránh xa năm phút trước, nỗ lực mỉm cười.

Thật sự muốn mệnh mà, cậu luôn cảm thấy từ khi đến chủ tinh Liên Minh, vận khí liền không được tốt.

Trong phòng khách sạn rẻ tiền cậu ở mấy ngày trước không có gương, cũng không có thời gian đi mua thuốc, trước khi đi ngủ cậu chỉ chườm nước lạnh, lúc rời giường vốn đã khó chịu, Quý Thần nắm chặt là muốn linh hồn của cậu bay mất sao, hắn lấy đâu ra sức mạnh như vậy?

"Không có việc gì."

Cậu nhanh chóng mở miệng, lùi lại vài bước.

Là người thấp nhất trong phòng, mọi người có mặt đều đầy cảm giác áp bách, có ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm An hít sâu một hơi, ngẩng đầu.

"Tôi không sao, tôi sẽ vào giường bên trong, có thể chứ?"

Quý Thần cao hơn Thẩm An một cái đầu, nhìn tay mình bị hất ra, nhướng mày, sau đó cười một tiếng, thân thiện đưa tay cầm lấy chiếc túi trong tay Thẩm An, cũng nhẹ giọng nói.

"Đương nhiên có thể."

Trong túi của Thẩm An còn có Thẩm Tiểu Phong cùng hai quả trứng, chỉ một lúc đối mặt ngắn ngủi, Quý Thần suýt chút nữa đã giẫm hết lôi điểm của Thẩm An, khiến da đầu Thẩm An tê dại, toàn thân lui về phía sau.

Cậu đột ngột rút tay lại, phản ứng mãnh liệt với Quý Thần hai lần, khiến bầu không khí trong ký túc xá nhất thời có chút xấu hổ.

"Không cần phiền cậu, để tôi tự làm."

Thẩm An cúi đầu, ôm đồ nhanh chóng đi đến bên giường, cất đồ vào tủ, sau đó ôm túi đựng Thẩm Tiểu Phong và hai quả trứng dị thú, trực tiếp chui vào trong rèm giường.

Giống như một con thú nhỏ vội vàng bỏ trốn, một đôi mắt vô cùng xinh đẹp đối diện với hắn trong nháy mắt còn hiện lên hoảng loạn.

Quý Thần nghiêng đầu liếm răng nanh, nụ cười không đạt tới trong mắt, nhìn Thẩm An tùy ý suy nghĩ.

Có phải cuộc chiến vừa rồi dọa cậu rồi sao?

Lá gan nhỏ như vậy, còn đăng ký vào học viện quân sự?

Bên trong rèm, Thẩm An hít một hơi thật sâu, lấy hai quả trứng ra, giấu vào góc giường, còn dùng chăn che chắn, sau đó ôm Thẩm Tiểu Phong ra ngoài, đưa đầu ngón tay lên môi ra hiệu nó không được kêu.

Tình huống hiện tại có chút đáng sợ.

Chưa kể hai người còn lại, chỉ Quý Thần đã rất giỏi chiến đấu, có cảm giác áp bách mạnh mẽ, có lẽ cấp bậc tinh thần lực của hắn cũng không thấp, đây là người đi đâu cũng thu hút sự chú ý, điều này hoàn toàn trái ngược với mong muốn điệu thấp của cậu.

Nhưng bây giờ cố tình cậu lại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa đám nhóc Thẩm Tiểu Phong theo bên người, cậu chỉ muốn trải qua những năm tháng học quân sự một cách bình lặng an ổn, tiết kiệm tiền mua một căn nhà nhỏ, làm việc chăm chỉ ở bộ phận hậu cần trong một vài năm, sau đó vui vẻ xuất ngũ làm một công dân Liên Minh bình thường.

Tại sao mục tiêu này lại khó đến vậy?

Thẩm An run run bả vai, túm chút tóc, cuối cùng làm động tác cắt cổ.

Thẩm Tiểu Phong cũng run run cánh theo, ngẩng đầu nhỏ nhìn Thẩm An.

Thẩm An bắt chéo chân, cảm nhận được sự đau đớn do bị Quý Thần ấn vào, đưa tay xoa xoa bả vai, sau đó vô thức gãi lưng.

Nhóc con ơi, thật là đáng sợ.

Nếu một trong số họ bị phát hiện, cả bốn chúng ta sẽ chết.

Đôi chân mềm mại màu vàng của Thẩm Tiểu Phong mềm nhũn, bang một tiếng ngồi xổm xuống giường.

Cũng rất nghiêm túc.

Bất quá — tạm thời gác lại sự nghiêm túc, Thẩm Tiểu Phong không nhịn được vỗ đôi cánh nhỏ, há cái miệng mềm mại màu vàng, kiềm chế bản thân không kêu lên.

Mẹ ơi, đói bụng.

Thẩm An nhìn Thẩm Tiểu Phong đòi ăn, lấy ra một ít đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trong túi, nhét vào miệng Thẩm Tiểu Phong cho nó ăn tạm, sau đó đặt nó chung với hai quả trứng dị thú còn lại.

Cậu ưu sầu nhìn một nhóc con đang gào khóc đòi ăn, còn có hai nhóc con sắp nở khác, cuối cùng rút ra một tinh tệ từ nút không gian.

Long tộc thích những thứ sáng lấp lánh nhất, tiền thông dụng của Liên Minh Long tộc cũng phục vụ cho tính thẩm mỹ của Long tộc, phi thường lóe sáng xinh đẹp, ngay cả một đồng cũng hơi hơi lấp lánh trong bóng tối, làm Thẩm An căn bản không rời mắt được.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu trong bóng tối của tấm màn hiện lên những đường nét mềm mại, đôi mắt sáng lên khi nhìn chằm chằm vào tinh tệ, khó có thể dứt bỏ, nhưng cuối cùng cậu vẫn đưa tay sờ vào bụng mình.

Thật đau đớn khi phải thỏa hiệp với cuộc sống.

Cậu cũng đói bụng.

Tình cờ, bóng người bên ngoài tấm màn hơi lắc lư một chút, giọng nói của Kỳ Vũ hơi cao hơn giọng nam sinh, luôn mang theo một cảm giác vui sướng vô tâm vô phế.

"Thẩm An, đã đến giờ ăn trưa rồi, có muốn lấy phiếu ăn và cùng ăn không? Bạn cùng phòng cùng nhau đi."

Bên ngoài rèm, Kỳ Vũ nhướng mày, lại nhìn hai người còn lại, không tiếng động mở miệng: Hai người các ngươi nói chuyện đi, không thể người tốt người xấu đều là ta làm chứ.

Anh ta chỉ vừa đắc tội Thẩm An thôi, được chứ?

Tính cách và vẻ ngoài của Thẩm An trong học viện quân sự khiến người ta tưởng dễ bắt nạt, nhưng cậu không phải không biết giận, lại xách túi lớn túi nhỏ đi vào rồi đi vào sau rèm, liền biết gia đình không giàu có, cũng không giỏi ở chung với mọi người, có khả năng tính cách có chút mẫn cảm, Kỳ Vũ ở gia tộc bọn họ tiếp thu giáo dục rất ôn hòa, nên trước hết lui một bước.

Đối lập với anh ta, Mục Vân Bình bên cạnh đang thu dọn đồ đạc cũng không nói gì, Quý Thần càng không hề tốt bụng như bề ngoài, sau khi bị từ chối ý tốt hai lần sao có thể sát lại gần, ngay cả ánh mắt đều không cho.

Kỳ Vũ nhìn một vòng, cảm thấy trong phòng này đều không có ai bình thường cả.

Để sống hòa thuận giữa những người bạn cùng phòng, anh ta dễ dàng lắm sao.

Anh ta thở dài, đang định nói tiếp.

Thẩm An từ trong rèm đi ra, mái tóc ngắn màu đen bị cậu làm rối tung, có chút giống như lông mềm, chính cậu cũng không nhận ra, đi ra rồi đi giày, liền nhìn thấy ánh mắt ba người lại đổ dồn về phía cậu, làm Thẩm An không hiểu chuyện gì.

"Đi thôi...?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy