506. 13
"Không đúng, cậy ấy sẽ không ra cửa."
Tiểu Hoa Hoa cùng nàng nói qua, hắn không nói được, vạn nhất ra cửa, sẽ đi lạc.
Bà cô già kia sẽ không dẫn hắn ra cửa, chính hắn cũng sẽ không đi ra ngoài.
Đỗ Chi Lan: "..."
Ai nha, ngươi con gấu con này nha!
Đây nếu không phải khuê nữ chính mình, nàng thế nào cũng phải xách đến thùng rác ném xuống cho rồi!
Đến cuối cùng, Phồn Tinh vẫn bị mẹ ruột mạnh mẽ xách về nhà ngủ.
Nhưng tiểu gấu con nếu có thể an an phận phận, thế cũng liền không cần gọi là gấu con.
Phồn Tinh ghé vào trên giường, lăn qua lộn lại quay cuồng mấy vòng, nói ngủ cũng ngủ không được.
Nàng chính là cảm thấy Tiểu Hoa Hoa ngoan ngoan ngoãn ngoãn như vậy, khẳng định đang ở nhà.
Chính là cảm thấy Nguyên Trú không có khả năng không ở nhà.
Đáng tiếc hắn nghe không thấy, gõ cửa cũng sẽ không phản ứng.
Có lẽ do vận mệnh tự có an bài, bản thân gấu con chính là người không đạt mục đích không bỏ qua, muốn làm cái gì liền nhất định phải làm cho được, bằng không liền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ mãi nghĩ hoài.
Cho nên chờ vợ chồng Bạch Quảng Viên ngủ say, nàng là lại lần nữa thở hổn hà hổn hển dọn ghế dựa, bày trước chỗ cửa sổ phòng tắm 702...
Bằng vào siêng năng cùng nghị lực của chính mình, ngựa quen đường cũ mà trèo tường vào trong——
Đỗ Chi Lan thẳng đến thật lâu sau, đều sẽ không tự chủ được suy nghĩ.
Hai đứa nhỏ có duyên phận, có phải chính là nhân duyên thiên định trong truyền thuyết hay không?
Bởi vì, nếu không phải do nhãi con nhà mình đủ hùng.
Nguyên Trú đứa bé đó chỉ sợ đã bị sôi sốt cao thiêu chết ở trong nhà chính mình.
Nàng từ đầu chí cuối đều nhớ rõ, thời điểm thằng bé bị Phồn Tinh lung lay khiêng về nhà, trên đầu tất cả đều là máu. Một tay sờ cái trán, thậm chí tới trình độ phỏng tay rồi!
Đỗ Chi Lan lúc ấy nơi nào còn lo lắng con gái nhà mình nửa đêm không ngủ được, chạy đến dưới nhà nhân gia mà bò tường chứ?
Tuy rằng nàng không phải người quá hảo tâm nhưng cũng không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu a!
Vì thế một bên gọi xe cứu thương, thuận tiện còn gọi điện thoại qua cho Dương Cần.
Một bên gọi điện thoại, một bên hận không thể chửi má nó.
Mấy người nói cái này kêu là gì chứ?
Còn có thể làm chút chuyện có tính người hay không nha?
Hài tử bệnh thành như vậy, người làm mẹ nó không biết chết đi đâu vậy, thế nhưng vẫn là Tinh Tinh nhà nàng một tiểu hài tử phát hiện...
Nhưng Đỗ Chi Lan là thật sự xem nhẹ, có chút người trình độ vô sỉ sinh ra đã cao.
Mình đây một người ngoài vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Dương Cần, kết quả thế nhưng lại được một nam nhân xa lạ tiếp.
Chuyển tiếp cho Dương Cần xong, con hàng này làm mẹ thằng bé cũng nửa điểm không hoảng hốt, ổn trọng thật sự.
"Thật là cảm ơn ha, bằng không cứ như vậy đi, cô giúp một chút đi, giúp tôi chiếu cố thằng bé một chút."
Đỗ Chi Lan lúc ấy cả người đều mê mang:???
"Dù sao đều đã đưa đến bệnh viện cả rồi, tôi cũng không phải bác sĩ, đi cũng vô dụng."
Dương Cần nhìn thoáng qua tân hoan bên cạnh thần sắc không vui, vẫn là không nghĩ chọc nam nhân sinh khí.
"Như vậy đi, tôi đem tiền khám bác sĩ chuyển cho cô. Xài bao nhiêu tiền, cô trực tiếp cùng tôi nói là được. Tôi ở bên ngoài có việc, mong cô giúp đỡ."
Thằng bé đó hiểu chuyện nghe lời thật sự, sinh bệnh uống thuốc chưa bao giờ khiến người nhọc lòng, vừa không khóc cũng không nháo.
Nếu đưa đến bệnh viện, vậy cũng không có gì nữa đi.
"Không phải..." Đỗ Chi Lan trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương thế nhưng còn có loại tao thao tác như này, "Cô Dương, đây là con của cô..."
Một buổi tối này, làm hàng xóm cách vách bọn họ, cả gia đình không ngủ, hỗ trợ đem con nhà người ta đưa đến bệnh viện.
Sau đó liền thuận lý thành chương bị ăn vạ sao?
Đây là cái đạo lý gì a?
"Ai nha, cô này thật là, liền giúp một chút còn không được sao. Như vậy đi, tôi hiện tại chuyển một vạn đồng tiền cho cô, cô hỗ trợ đưa đến tài khoản bệnh viện. Còn chuyện khác cứ giao cho bác sĩ tới giải quyết đi?"
Đỗ Chi Lan thiếu chút nữa bị loại ngữ khí đúng lý hợp tình làm tức cười.
"Thế hài tử xuất viện thì sao?"
"Xuất viện liền cũng không cần cô nhọc lòng nữa, tôi sẽ để ông ngoại nó đi đón."
Nếu không phải bởi vì không am hiểu cùng người khác chửi đổng, Đỗ Chi Lan thế nào cũng phải phun đến Dương Cần máu chó đầy đầu mới được!
Người có thể làm như vậy sao?
Tức chết nàng!
Cắt đứt điện thoại, Đỗ Chi Lan thiếu chút nữa tức phát khóc.
Nhìn Nguyên Trú đứa nhỏ này, trong lòng thật không quá rối rắm.
Bang nhân giúp ra cái phiền toái, một buổi tối, chính mình đều ngủ không tốt.
Theo lý mà nói, hẳn sẽ giận chó đánh mèo.
Nhưng nhìn đứa nhỏ này, lại thật sự giận chó đánh mèo không nổi.
"Được rồi, em mang theo Tinh Tinh đi về nghỉ ngơi đi, anh ở chỗ này canh thằng bé cho." Bạch Quảng Viên nói.
Cố tình hùng khuê nữ nhà mình không đáp ứng a, chết sống đều phải ở lại bệnh viện.
"Con không về!" Phồn Tinh chém đinh chặt sắt.
Nàng muốn giữ tại chỗ này, che chở Tiểu Hoa Hoa.
Vạn nhất đi rồi, Tiểu Hoa Hoa đã chết, làm sao bây giờ?
Phồn Tinh quật cường lên, ai đều không có biện pháp với nàng.
Đến cuối cùng, vợ chồng Bạch Quảng Viên chỉ có thể thỏa hiệp.
Nói đến cũng thật sự làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, gấu con có cái cẩu tính tình như nào bọn họ chẳng lẽ còn không biết sao?
Đó chính là chủ kiến bản thân hoàn toàn không được ăn mệt mới tốt!
Cũng không có một tiểu bằng hữu nào, đối với con bé đặc biệt quan trọng.
Hiện tại một hai phải canh vị hàng xóm này, xem ra là thật sự đem nhân gia xem thành tiểu đồng bọn cực kỳ quan trọng.
May mắn giường bệnh lớn như vậy, hai đứa nhỏ đều còn bé tí, đơn giản để Phồn Tinh nằm ở mép giường Nguyên Trú mà ngủ.
Bạch Quảng Viên khoảng thời gian trước vẫn luôn canh con gái, không có cách nào tiếp tục ở lại canh giữ nữa, buổi tối căn bản đánh không dậy nổi tinh thần.
Dựa vào giường bệnh liền ngủ rồi, cho nên cũng liền không biết, Phồn Tinh vẫn luôn chưa ngủ.
Ở trong chăn, nắm lấy tay Nguyên Trú Tiểu Hoa Hoa, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, "Phải tỉnh lại, biết không?"
"Nói tốt rằng phải nghe lời em rồi cơ mà, nếu dám không nghe Tiểu Tinh Tinh nói, phải bị đánh nga!"
"Tiểu Tinh Tinh liền biết, anh là đóa Tiểu Hoa Hoa yêu cầu hảo hảo che chở. Lần đầu tiên thấy anh, liền biết."
"Quả nhiên, bị em đoán trúng đi."
Nguyên Trú ngủ đến đặc biệt không an ổn, thường thường sẽ run rẩy một chút.
Mỗi lúc này, Phồn Tinh liền sẽ nhéo nhéo mặt cậu nhóc.
Thuận tiện còn nhỏ mà lanh lợi đem đầu nhỏ của Nguyên Trú ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa hai cái.
*
Não chấn động cộng thêm sốt cao.
Nếu không phải bởi vì cứu giúp kịp thời, đứa nhỏ này sợ là không giữ được.
Vợ chồng Bạch Quảng Viên đều cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, nhưng Dương Cần là người làm mẹ lại không hợp ý nhau, thật đúng là nói không có liền không tới.
Bất quá tiền thật ra cũng đúng chỗ, khả năng cũng vì không thiếu tiền đi.
Người khác trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Đỗ Chi Lan cũng không dám nói.
Duy nhất có cảm thụ chính là có chút đau lòng thằng bé.
Nguyên Trú từ sau khi tỉnh lại liền vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, cúi đầu.
Không khóc không nháo, an tĩnh đến có chút quá mức.
Sinh một hồi bệnh nặng, đứa nhỏ này vốn dĩ khuôn mặt nhỏ thon gầy, liền một chút thịt cuối cùng cũng không còn.
Đứa bé khác dưới loại tình huống này, khẳng định khóc lóc nháo muốn ba mẹ.
Nguyên Trú không có.
Nhưng vấn đề là, đứa nhỏ Nguyên Trú này tuy rằng đáng thương...
Nàng cũng không có năng lực vẫn luôn chiếu cố nó như vậy nha.
Có gia có thất, nhà mình đều còn chiếu cố không xong, chỗ nào có thể vẫn luôn hảo tâm giúp đỡ nhà người khác như vậy.
Huống chi, xem mẹ đứa trẻ có tính toán kia, thời điểm Nguyên Trú sinh bệnh, cô ta đều có thể buông tay ném cho người khác quản...
Về sau, chẳng phải là càng thêm không thể nào quản?
Lòng tốt một lần như vậy, nên sẽ không khiến nhà họ về sau đều phải dưỡng hài tử thay người ngoài đi?
Đỗ Chi Lan ngẫm lại đều cảm thấy đau đầu.
1607 words.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top