Phiên ngoại 3: Yến

Ở dưới hiên của Liên Hoa Ổ gần đây có một con chim én làm tổ.

Chim én đại đa số thời điểm sẽ qua lại bôn ba, mỗi lần trở về bất quá là ngậm lấy một chút bùn đất cùng cành cây nhỏ, mấy ngày sau đó lại thật tạo ra nửa cái tổ chim.

Lúc chim én không vội, liền đứng ở trên xà nhà luyện giọng, không giống với chim sẻ ríu rít, tiếng kêu của chim én lại rất êm tai, nhưng mà loài chim én này lại phảng phất quá mức hoạt bát, rảnh rỗi là liền kêu cái không ngừng. Cho dù là thanh âm thật dễ nghe, cứ như vậy một mực vang lên liền hiện lên ồn ào.

Người hầu rối rắm hồi lâu, cầm cái cán tính toán chọc rớt tổ của chim én, làm như vậy chim én liền sẽ không đuổi mà đi, lại bị lớn tuổi quản sự ngăn trở:

"Chim én xây tổ là không thể đuổi, đây là điềm lành a."

"Chính là...... làm phiền đến tông chủ làm sao bây giờ?"

"Ai."

Tôi tớ thấp giọng nói nhỏ tất cả lại truyền vào trong tai của Giang tông chủ, y rốt cuộc đối với chim én liên tục mấy ngày kêu to không ngừng ở ngoài cửa sổ có một chút hứng thú.

Mở ra cửa sổ, đối diện với chim én đang làm tổ, con chim én kia như là bị hoảng mà nhảy dựng vài cái, tiện đà nghiêng đầu nhìn y, ngược lại là an tĩnh lại.

Hỉ yến xây tổ không thể đuổi, đạo lý này chính là côn bổng phía dưới ra hiểu biết chính xác.

Từ sau khi Ngụy Vô Tiện tới, Giang Trừng liền quá thượng ở dưới roi Tử Điện của mẹ mà lặp lại thử nhật tử. Người nọ mỗi khi muốn đi làm yêu tổng lúc nào cũng muốn kéo theo y một phen, y không đáp ứng liền dùng đến đủ loại năn nỉ ỉ ôi bẹp một cái miệng đáng thương hề hề mà nhìn y, Giang Trừng luôn luôn không có cách nào đối với hắn hạ quyết tâm.

Giang Trừng đi theo Ngụy Vô Tiện đã làm rất nhiều chuyện hoang đường: Đi trộm đài sen của nhà lão bá bị đánh một hồi; trong ngày mùa đông xuống sông đi bắt cá; chuyện hoang đường nhất vẫn là đêm khuya tĩnh lặng hắn bắt lấy tay của y, nóng rực hơi thở phun ở trên mặt, đối với xuân cung đồ, thanh âm mất tiếng cầu sơ giải...... Loại nào hoang đường bọn họ đều đã làm đến mấy lần, lên cây đào cái tổ chim cũng liền không tính là gì.

Mười tuổi Ngụy Vô Tiện đem chủ ý đánh tới đến bên trên chim én của nhà hàng xóm, muốn nhìn một chút ở trong tổ kia đến tột cùng là đang cho ăn mấy con chim én nhỏ, còn không có kịp áp dụng đã bị Ngu phu nhân mắng cho một trận, mà ngay tiếp theo Giang Trừng cũng là bị phạt. Ngụy Vô Tiện còn không có được người khác dạy qua đạo lý này, miễn cưỡng tính là người không biết không có tội, mà Giang Trừng xác thật từ nhỏ nghe được đến lớn, chính là biết rõ mà còn cố tình —— dung túng cho Ngụy Vô Tiện làm việc hồ đồ.

Sau khi bị quỳ một phen Từ đường, Ngụy Vô Tiện từ đây trở về sau liền không còn náo đến chim én nhỏ, mỗi khi có chim én tới xây tổ, hắn tổng lôi kéo Giang Trừng tới xem, lại chỉ là từ xa mà  nhìn, một đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đang suy nghĩ một ít sự tình não bổ quá độ.

Giang Trừng liền trừng hắn một cái.

Giang trừng ý thức được mình sững sờ ngơ ngẩn được quá lâu, cưỡng bách chính mình lấy lại tinh thần. Ngón tay đập vào án đài, nhất thời có chút vô lực.

Ngụy Vô Tiện đều đã chết lâu như vậy, vì sao thấy cảnh thấy vật còn sẽ nghĩ đến hắn?

Người kia chết đến dứt khoát triệt để, một miếng thịt một cái xương cũng không có lưu lại, Giang Trừng cuối cùng cũng chỉ có thể rải một nhúm đất vàng ở bên trên Di Lăng bãi tha ma tại hồ hoa sen, xem như là dẫn hắn về nhà.

Dẫn hắn về nhà, đây là Ngụy Vô Tiện trước khi chết nhìn y khẩn cầu, cũng là di ngôn cuối cùng của hắn.

Giang Trừng kìm giữ nước mắt ở trong mắt, con chim én kia lại như cũ lẳng lặng mà nhìn y, phảng phất giống như hiểu hết tất cả tâm sự của y.

Giang Trừng đột nhiên có một loại cảm giác giống như bị nhìn trộm , bực bội mà bẻ gãy cây bút ở trong tay lại ném về phía của chim én, chim én nhẹ nhàng tránh thoát, không có bay đi lại thẳng tắp nhảy đến trước mặt của Giang Trừng, nghiêng đầu mổ mổ ngón tay của y, còn lấy đầu cọ xát.

Giang Trừng lắp bắp kinh hãi, đời này của y liền chưa thấy qua con chim én nào lại không sợ người, không những thế còn có dũng khí tiến đến trước mặt của người.

Không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì, Giang Trừng hiển nhiên càng phẫn nộ rồi, giơ tay liền xua đuổi nó, chim én bay đến trên xà nhà dừng một chút, rốt cuộc vung lên đôi cánh biến mất ở trong tầm mắt của Giang Trừng.

Đương nhiên, chim én vẫn là phải làm tổ, cũng hạ quyết tâm nhất định phải ở Liên Hoa Ổ để mà làm tổ, không những thế còn phải ở địa phương mà Giang tông chủ có thể nhìn thấy để làm tổ.

Chim én ở trong ngày thứ hai tâm tình còn có chút thấp thỏm, lúc nó ngậm bùn đất tới, lại thấy cánh cửa sổ kia đóng lại. Lòng của chim én có chút lành lạnh, lại như cũ không nhụt chí, rảnh rồi liền lại luyện giọng.

Ngày thứ ba cửa sổ cũng không có mở.

Ngày thứ tư cửa sổ cũng không có mở.

Thẳng đến ngày thứ mười ba, khi chủ nhân mở ra cửa sổ, chim én liền dừng ở bệ cửa sổ, nhìn y, cũng nhìn trong tay y đang bưng một cái mâm nhỏ, bên trong có nửa bát gạo kê.

Chim én cao hứng đến lại gào vài tiếng...... Ngạch, tuy rằng chim én chúng nó thường xuyên ăn côn trùng có hại hay gì đó đại loại vậy, nhưng là nó xác thật không thích ăn sâu, chim én một bên thật cẩn thận mà mổ, một bên nghiêng đầu nhìn người kia mặt vô biểu tình.

Giang Trừng cảm thấy rất ngạc nhiên, đây là một con chim én có linh tính, không sợ người, thậm chí sẽ cùng người thật tốt mà ở chung.

Mấy ngày nay rõ ràng cùng với một con chim én giận dỗi, thật là càng sống càng đi trở về.

Tổ chim én xây xong, liền cùng Giang Trừng làm hàng xóm.

Chim én không thường xuyên thấy được Giang Trừng, Giang tông chủ luôn là có rất nhiều chuyện phải làm, đại đa số thời điểm ở phòng trong phê duyệt hồ sơ, thường xuyên ngủ ở thư phòng, hoặc là ánh nến trắng đêm bất diệt. Ngẫu nhiên sẽ mang theo các đệ tử ra ngoài săn đêm, chỉ có ở lúc nhà mình cháu ngoại trai Kim Lăng trở về sắc mặt mới nhiều hơn một ít tươi sống.

Giang Trừng cũng sẽ có thói quen chuẩn bị một cái mâm nhỏ, ở trong lúc thanh nhàn mang một ít thức ăn nước uống mà đi cho chim én ăn, nhìn chim én ồn ào, thanh âm lại là dễ nghe.

Một người một yến ở chung cũng lại hài hòa.

Một ngày nọ, Giang Trừng mới vừa ngủ dậy, liền như thường ngày nghe thấy thanh âm của chim én, lần này ồn ào lại có vẻ thực không có quy luật, giống như là kinh hoảng thất thố, mở cửa chim én liền lẻn đến trong lòng ngực của y.

Thì ra là Tiên Tử. Tiên Tử ở, có nghĩa là Kim Lăng tới rồi.

Lúc này Tiên Tử vẫn chỉ là một con chó nhỏ, Kim Lăng ngày thường đều sẽ hầu hạ nó ăn ngon uống tốt, con Hắc Tông Linh Khuyển này lại là loài chuyên cắn xé tai họa, phỏng chừng cũng không có hứng thú đi ăn chim én, ước chừng là tò mò bới ra nhìn thoáng qua, vậy mà rõ ràng đem con chim én này dọa sợ đến như vậy.

Giang Trừng cảm thấy buồn cười, mặt mày hiển lộ ra ý cười, trầm thấp cười ra tiếng, chim én bị dọa mộng mất tinh thần lúc này cũng là hoảng hốt.

Nó hồi lâu không có gặp Giang Trừng cười qua.

Khi Kim Lăng đến, Giang Trừng vẫn còn đang cười, Kim Lăng lại chứng kiến được ẩn sâu bên dưới phần vui vẻ này, trong mắt của y lại là vô tận bi thương.

Chim én bồi Giang Trừng mười ba năm.

Mười ba năm, thu đi xuân về.

Mỗi năm mùa xuân, chim én đều sẽ ngậm bùn đất mới, ở cùng một cái địa phương để mà làm tổ.

Giang Trừng nhìn nó mỗi lần bay tới chỉ có thể ngậm một chút bùn đất, hoặc là một ít đoạn nhánh cây. Từ sáng sớm đến hoàng hôn, làm không biết mệt.

Y đột nhiên nhớ tới Tinh Vệ lấp biển chuyện xưa.

Biển rộng là vĩnh viễn sẽ không thể được lấp đầy, lại dựa vào môt cái chấp niệm vô tận kia, lại là không muốn buông tay.

Mà đối với chim én tới nói, nó chỉ là muốn trở về nhà thôi.

Chỉ cần nơi này có Liên Hoa Ổ, có Giang Trừng ở, chẳng sợ cách xa nhau vạn dặm, nó cũng sẽ bay trở về.

Phượng hoàng phi ngô đồng bất tê

Yến tử phi Liên Hoa Ổ bất hồi.

Chim én bồi Giang Trừng mười ba năm.

Nhìn xem y từ khi non nớt đến lúc thành thục, nhìn y từ tiểu Giang tông chủ biến thành người người sợ hãi Tam Độc Thánh Thủ, nhìn y càng thêm táo bạo lãnh lệ, nhìn y càng thêm trầm mặc, tươi cười càng ít.

Nhìn y bị năm tháng ăn mòn mười ba năm.

Cũng nhìn y lúc ở đêm không người, vuốt ve Tử Điện, chà lau Trần Tình.

Mười ba năm sau, chim én chết già ở Liên Hoa Ổ.

Lúc Giang Trừng phát hiện, thân thể của chim én đã cứng đờ.

Tổ của chim én rớt xuống dưới, cũng làm như đi theo chết già.

Giang Trừng suy nghĩ hồi lâu, quyết định đem chim én chôn ở gốc cây kia năm đó đã từng có người ôm qua.

Mười ba năm, nó sớm đã là một thành viên của Liên Hoa Ổ.


Có người ở bên trong một mãnh hắc ám cùng hỗn độn mở mắt ra.

Khi tỉnh lại lại là một nhân sinh mới.

"Sư đệ, ta còn nhớ rõ tại mảnh này ở dưới mái hiên, có một con chim én trở về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top