Chương 93
Editor: Thienyetkomanhme
Ông lão gật đầu tán đồng, cảm thấy Đông Đông rang đậu phộng là món động phộng ngon nhất đời này mình từng ăn, đặc biệt thích hợp nhắm rượu.
Mấy người trẻ tuổi trò chuyện đậu phộng, bỗng nhiên liền nhớ tới trong tiệm còn có nộm dưa chuột, ngữ khí có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc không còn nộm dưa chuột, lần trước ở trong tiệm tôi mua được một phần nộm dưa chuột, hương vị kia thật không thể chê, nước dư lại tôi cũng không bỏ được, lấy về trộn mì điều ăn."
"Nộm dưa chuột tôi cũng ăn qua vài lần, xác thật ăn ngon, hàm tiên ngon miệng, cảm giác ăn bao nhiêu đều không đủ."
"Mấy người đừng nói nữa, nói làm tôi muốn ăn nộm dưa chuột quá......"
Ông lão ăn đậu phộng, uống rượu bọn họ mời, thoải mái mà than ra một tiếng nói: "Còn không phải là nộm dưa chuột sao, nhà ta có trong vườn, mấy đứa nếu là nguyện ý, đi hái mấy trái lại đây, ta bảo Đông Đông làm cho mấy đứa một ít."
"Có thể chứ ạ?" Đôi mắt mấy người trẻ tuổi lập tức sáng lên.
Ông lão giõng dạc mà khoát tay: "Này có cái gì mà không thể."
Nói xong, ông lại bổ sung: "Bất quá tiền mấy đứa vẫn phải trả trong tiệm."
"Không thành vấn đề."
Đều nguyện ý tới trong tiệm ăn, đi ra vườn rau mà thôi, bọn họ có cái gì không muốn, hướng ông lão hỏi rõ ràng, hai người trẻ tuổi trực tiếp đứng dậy chạy ra ngõ nhỏ, không bao lâu ôm năm sáu tráu dưa chuột trở về.Một trận gió đêm thổi qua, đầu óc ông đã thanh tỉnh không ít, thấy bọn họ thật sự ôm dưa chuột trở lại, có chút ngây ngốc.
"Ông, ngài họ gì? Chúng cháu là trực tiếp vào tiệm báo tên của ông hay sao ạ?" Thanh niên ôm dưa chuột hỏi.
Xì ——Bên cạnh có một ông lão khác đang ăn cơm chiên nghe vậy, không nhịn xuống cười thầm một tiếng, trong lòng nghĩ ông Đinh này mới uống hai chén rượu con đã nổi hứng ôm rơm nặng bụng rồi, khi nào hắn có mặt mũi lớn như vậy, vào tiệm báo tên hắn là được sao.
Ông Đinh vẫn là có chút tự hiểu lấy, bất quá lời nói đều ra nói ra, cũng không thể tự vả mình mặt."Cho ông, ông tự mình đi nói." Ông đứng dậy tiếp nhận dưa chuột, thẳng hướng trong tiệm đi vào.
"Thật tốt quá, không nghĩ tới còn có thể ăn được nộm dưa chuột."
"Đợi lát nữa lưu một chút cho tôi mang về, ngày mai trộn mỳ ăn."
"Tổng cộng chỉ có mấy trái như vậy, cũng không biết có đủ cho chúng ta ăn hay không, cậu còn muốn mang về?"
Mấy người trẻ tuổi vui vẻ chờ nộm dưa chuột , ông Đinh đã đi tới cửa phòng bếp, ngữ khí tha thiết: "Đông Đông à, có thể phiền toái cháu làm cho ông một ít nộm dưa chuột không?"
Đang một tay rang đậu phộng, một tay chiên cơm Nguyễn Miên Man nhất thời không nghe ra là ai đang nói, theo bản năng trả lời: "Ngại quá, trong tiệm không còn dưa chuột ạ."
"Ông có, mới hái từ trong vườn." Ông Đinh vội vàng nói.
Nguyễn Miên Man lúc này mới quay đầu lại: "Ông Đinh, ông sao còn chưa trở về nghỉ ngơi?" Còn chạy tới tìm cô làm nộm dưa chuột.
Ông Đinh tự nhiên là ngại nói mình tới đây xem náo nhiệt, sau đó thèm quá nên vào ăn, chỉ nói: "Vốn là đi tản bộ, đột nhiên có chút đói bụng, thấy cửa tiệm của cháu còn chưa đóng cửa liền tiện đường lại đây ăn chén cơm chiên."
Đều là bà con hàng xóm, nguyên liệu ông cũng đã mang tới rồi, Nguyễn Miên Man không có khả năng không làm cho ông.
"Vâng, ông đem dưa chuột đặt trên mặt bàn đi, chờ cháu chiên xong nồi cơm này liền làm cho ông."
"Được." Ông Đinh thấy cô đáp ứng, cao hứng mà lên tiếng, ngay sau đó có qua có lại, "Khuôn đúc cháu muốn hai ngày này là có thể làm xong, đến lúc đó lại làm nhiều hơn mấy cái cho đa dạng."Ông nói khuôn đúc, là khuôn mẫu làm điểm tâm, Nguyễn Miên Man ngẫu nhiên từ trong miệng bà Vương biết ông có thể làm mấy cái này, nghĩ ngẫu nhiên muốn làm chút điểm tâm sẽ cần dùng đến, mấy ngày hôm trước tìm ông đặt làm một bộ.
"Vâng, cháu cảm ơn ông trước." Nguyễn Miên Man khách khí nói.
"Không cần khách khí."
Chờ ông Đinh từ phòng bếp rời đi, Chu Linh cười đi đến bên bồn nước, một mặt rửa dưa chuột, một mặt nói cho cô biết vì sao ông Đinh lại cầm dưa chuột tới đây nhờ cô.Nguyễn Miên Man cũng nghe nói qua, tửu lượng ông Đinh không tốt, uống hai ngụm rượu liền thích lo việc bao đồng, lập tức bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Tình huống bên ngoài như thế nào?" Cô xào hai nồi trên tay này liền hỏi.
Chu Linh nói: "Không có khách mới đến nữa, chờ khách bên ngoài ăn xong hẳn là có thể đóng cửa."
Nguyễn Miên Man gật gật đầu, tắt lửa ý bảo chị đem cơm chiên cùng đậu phộng trong nồi múc ra cho khách, chính mình bắt đầu làm nộm dưa chuột.
Cái bồn làm nộm dưa chuột lúc trước vẫn còn một tầng gia vị phía dưới, cắt xong dưa chuột bỏ vào trong bồn, lại cho thêm một chút gia vị trộn đều, cũng không mất quá nhiều công sức.Nguyễn Miên Man làm xong nộm dưa chuột cũng không còn việc gì khách, úc ra đĩa xong dứt khoát tự mình cầm ra.
Cô từ phòng bếp ra tới, nhìn thấy trong tiệm có không ít chỗ trống, còn tưởng rằng khách đều đi về gần hết rồi, chờ đi đến trước cửa lớn, mới phát hiện bọn họ đều chạy ra ngoài cửa ngồi.Ngoài cửa còn không ít người, có người đang vùi đầu ăn cơm, có người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí thật ra khá tốt.
"Ông Đinh , nộm dưa chuột của ông." Nguyễn Miên Man đem dưa chuột đặt trên bàn gấp, mùi hương nộm dưa chuột thoải mái, tươi mới cùng giọng nói dễ nghe của cô hấp dẫn mấy người xuong quanh chú ý.
"Oa! Đây là chủ tiệm đi? Người thật so với trên video còn đẹp hơn."
"Mặt đẹp thì thôi, dáng người cũng đẹp, nấu cơm còn ngon như vậy, quả thực không cho người khác sống."
Vài vị khách hàng nữ nhỏ giọng nghị luận vài câu, trong đó một người giương giọng nói: "Cô chủ, chúng tôi cũng muốn nộm dưa chuột."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, quay đầu nhìn qua: "Ngại quá, trong tiệm không còn dưa chuột, đây là bọn họ tự mang nguyên liệu tới."
Đối diện gương mặt cô, khách hàng nữ càng cảm thấy cô đẹp hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, xinh đẹp như sao trên trời.
"Không có việc gì, không có việc gì, lần sau tôi lại đến ăn."
"Được." Nguyễn Miên Man gật đầu, một lần nữa tiến vào trong cửa hàng.
Chờ cô đi rồi, có người nhịn không được vây đến cái bàn bên này, muốn nếm thử nộm dưa chuột.Mấy thanh niên kia vẫn rất hào phóng, mọi người mở miệng cũng nguyện ý cho bọn họ nếm thử.
"Ăn ngon, vừa ngon miệng vừa khai vị, thích hợp ăn lúc này."
"Đúng vậy, nộm dưa chuột này cũng thật đủ vị, các loại gia vị cho rất vừa phải không thừa không thiếu."
"Đúng vậy, tôi không thích dấm, nhưng nộm dưa chuột rõ ràng có cho dấm, tôi cũng có thể ăn được."
"Chủ tiệm cũng thật lợi hại, xem tuổi cô ấy cũng không lớn, thế nhưng nấu cơm rất ngon, hơn nữa ngay cả món nộm dưa chuột bình thường, cũng được làm thành mỹ vị như này."
"Đáng tiếc mấy ngày kế tiếp không ăn được."
Mãi cho đến hơn 12 giờ, khách trong tiệm mới đi hết, người đàn ông trung niên rời đi cuối cùng còn ngượng ngùng vào tiệm, nhờ Nguyễn Miên Man khắc một con mèo con cho hắn, nói là muốn tặng cho con gái.Khắc xong mèo con tiễn đi vị khách cuối cùng, Nguyễn Miên Man nói với Chu Linh: "Chị vất vả rồi."
"Là em vất vả mới đúng." Chu Linh nói.
Hai người cùng nhau quét tước trong tiệm sạch sẽ, Chu Linh cầm sổ sách cười nói: "Hôm nay tiền lời từ khách tới trong tiệm ăn còn nhiều hơn từ trên app!" Tuy rằng buổi tối bận rộn thêm mấy tiếng, nhưng nhìn đến tiền lời, cô tức khắc cảm thấy không mệt.
Cái này cũng bình thường, rốt cuộc buổi tối nhóm khách hàng không chỉ ở trong tiệm ăn, không ít người còn đóng gói về, hơn nữa tiền lời từ bán cho khách tới tiệm không giống bán trên app cơm hộp phải trừ đi 20% phí quản lý app, dĩ nhiên hôm any phải cao hơn bán trên app cơm hộp.Nguyễn Miên Man nhìn đến tiền lời cũng rất cao hứng, trước lúc chị Chu về, đem bao lì xì đã sớm chuẩn bị tốt đưa qua cho chị.
Chu Linh là một nhân viên rất tốt, từ khi chị tới làm trong tiệm, việc vặt trong tiệm, ngoài tiệm tất cả đều tranh làm hết, thậm chí vệ sinh cho Quả Quýt Nhỏ đều là một tay chị ôm đồm, làm Nguyễn Miên Man trừ bỏ nấu cơm, cơ hồ không có việc gì làm hết.Nguyễn Miên Man ngày thường chiếu cố phương diện ăn uống cho chị nhiều một chút, để chị mang chút đồ ăn trở về, chị Chu lại không muốn chiếm tiện nghi, mười lần có chín lần là từ chối.Vừa lúc có kỳ nghỉ dài hạn, Nguyễn Miên Man liền mượn cơ hội này phát cái bao lì xì cho chị, biểu biểu tâm ý.
"Không cần, không cần." Thấy cô đột nhiên cho mình bao lì xì, Chu Linh phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
"Ngày mai được nghỉ, mua chút đồ ngon cho An An ạ."
Nguyễn Miên Man cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt, đem bao lì xì trực tiếp nhét vào trên tay chị, đẩy người ra ngoài: "Không còn sớm, chị mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Chu Linh còn muốn nói cái gì, cửa lớn rắn chắc đã đóng lại trước mặt chị.Chị cúi đầu nhìn bao lì xì trong tay, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy cô chủ đối với mình quá tốt, cuộc sống hiện tại cũng rất tốt.
Sau khi trở về, cô đem chuyện bao lì xì nói cho bà Vương, bà Vương nói: "Đông Đông là đứa nhỏ phúc hậu, con bé đối với cháu tốt như vậy, cháu cũng phải làm việc cho tốt, không thể cô phụ một mảnh tâm ý của con bé."
"Yên tâm đi bà ngoại, cháu biết mà."
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Nguyễn Miên Man ngày thường vào giờ này đã sớm ngủ rồi, lúc trước bận rộn còn không cảm thấy gì, hiện tại đem cửa đóng lại, lập tức liền cảm thấy có chút mệt.Rửa mặt xong, cô lên lầu nằm đến trên giường, cơ hồ là lập tức ngủ say.
Rõ ràng buổi tối ngủ tương đối trễ, nhưng mà do ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, đến 6 giờ sáng hôm sau, cô vẫn theo lẽ thường tỉnh lại.Tỉnh lại, cô mới vừa ngồi dậy, đột nhiên nghĩ đến hôm nay không cần mở cửa hàng, tựa hồ không cần thiết dậy sớm như vậy, lại lần nữa nằm xuống.
Đã từ đuôi giường nhảy xuống mặt đất, Quả Quýt Nhỏ nghe được động tĩnh, quay đầu liếc nhìn cô một cái, một lần nữa nhảy trở lại trên giường."Mieo ~"
Quả Quýt Nhỏ dùng móng vuốt sờ sờ mặt cô, tựa hồ kỳ quái vì sao cô lại nằm xuống."Ngoan, hôm nay nghỉ, chúng ta ngủ thêm một lát." Nguyễn Miên Man nắm lấy móng vuốt nó, sờ nắn một chút đệm thịt của nó.
Quả Quýt Nhỏ thấy cô không định đứng lên, dứt khoát nằm sấp bên cạnh gối đầu.Nhìn đến nó chẳng những đem móng vuốt trong tay mình để mặc mình xoa bóp, còn thường thường đem mặt thò qua cọ cọ người mình, Nguyễn Miên Man cảm thấy nó thật là quá ngoan, làm tim gan muốn tan chảy thành nước.
"Chờ rời giường chị thêm thịt cá, thêm thịt gà làm bánh nhân thịt cho em ăn có được hay không?"
"Mieo ~"
"Thật ngoan." Nguyễn Miên Man nghe được tiếng kêu mềm mại, cúi đầu cọ cọ đầu mèo.
Nói là ngủ thêm một chút, trên thực tế cô cũng không ngủ, nằm ở trên giường lười biếng mà trêu mèo, đến 7 giờ vẫn là xuống giường.
Xuống lầu rửa mặt, cô quả nhiên dùng thịt cá thêm thịt gà làm cho Quả Quýt Nhỏ mấy cái bánh nhân thịt.Rõ ràng không cho thêm gia vị, bánh nhân thịt hấp lên lại thơm đến ngạt mũi mèo, Quả Quýt Nhỏ gấp đến độ nhảy qua nhảy lại trước cửa bếp không ngừng.
"Tư từ, em gấp cũng vô dụng, đầu lưỡi em sao chịu nổi, mới vừa hấp chín cũng không thể ăn nha." Nguyễn Miên Man trấn an nó một câu, đem bánh nhân thịt đặt ở bên cạnh cho nguội, trước làm bữa sáng cho chính mình.
Cũng không làm quá phức tạp, liền dùng chút thịt cá làm một chén mì cá.Cùng Quả Quýt Nhỏ ăn xong bữa sáng, Nguyễn Miên Man liền không có việc gì làm, dứt khoát ôm mèo cùng nhau xem TV.
Hơn 9 giờ, Hà Na gọi điện thoại tới, nhắc nhở cô đừng quên hôm nay có buổi họp lớp.Buổi họp lớp bắt đầu lúc 11 giờ, cúp điện thoại, Nguyễn Miên Man cũng không vội vã ra cửa, mà là đi trên lầu ngồi xem tiểu thuyết, thẳng đến 10 giờ mới bắt đầu thay quần áo.
Mặt trời mọc là có chút nóng, lúc này, mặt trời bên ngoài càng chói chang trên cao.Nguyễn Miên Man do dự hai giây, vẫn là mặc bộ váy hoa cúc nhí mới mua hôm trước, lại đeo cái vòng cổ được tặng kèm.
Không ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, mấy ngày nay cô cũng xem TV, xem trên mạng mấy nội dung về việc họp lớp, cuối cùng đưa ra tổng kết, dù không trang điểm đến lòe loẹt, lộng lẫy, ít nhất cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện.Trong nhà có đồ trang điểm lúc trước Tư Cảnh Lâm đưa, bất quá Nguyễn Miên Man ngày thường cũng không động đến, lúc này liếc mắt qua một cái, rốt cuộc vẫn là không động đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top