Chương 168

Editor: Thienyetkomanhme


"Thơm quá!" Một nữ sinh tiếp nhận cơm chiên đậu que thịt mạt của mình, gấp không chờ nổi ăn một miếng to.

Một nữ sinh khác nói: "Chị ơi, em muốn một túi củ cải nhỏ."

Từ lúc củ cải nhỏ hạnh phúc đóng gói được mở bán, rất được khách hàng yêu thích, rất nhiều người không chỉ tới mua để ăn với cơm, thậm chí trực tiếp lấy ra làm đồ ăn vặt.

Trừ bỏ bán trong siêu thị cùng shop online, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc tự nhiên sẽ đặt một ít túi củ cải nhỏ để bán.

"Được." Chu Linh gật đầu, thực mau cầm một túi củ cải nhỏ cho cô bé.

Củ cải nhỏ đóng gói rất đơn giản, nhưng hoàn toàn không tổn hao tới mùi vị của nó, nữ sinh tiếp nhận, liền chia vào trong chén của các bạn, sau đó tiếp tục ngồi xổm xuống, một bên ăn cơm một bên trêu mèo.

Theo tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nổi tiếng, mèo béo trong tiệm cũng nổi tiếng hơn, còn hấp dẫn không ít khách hàng thích mèo tới đây.

"Mieo ô ~"

Mới vừa rồi mèo béo còn lạnh lùng ngửi được mùi thơm bỗng nhiên đứng dậy, dùng móng vuốt chạm vào cái chén cơm chiên tôm bóc vỏ của một nữ sinh.

Nữ sinh đối diện với đôi mắt mèo tròn xoe của nó, tự nhiên hiểu nó có ý gì, bất quá......

"Mèo không thể ăn đồ của người." Cô bé nói xong, đem tôm bóc vỏ đưa vào trong miệng miệng.

"Mieo ô ~" mèo béo dùng móng vuốt chạm vào chân cô.

"Đáng yêu quá, có phải nó thèm quá rồi không? Cho nó ăn một chút tôm bóc vỏ hẳn là không thành vấn đề đi?"

"Không được, không có sự đồng ý của chủ nó, không thể tùy tiện cho nó ăn."

"Cũng phải."

Mèo con còn biết làm nũng, thấy các cô không có ý "Tiến cống" cho mình, một giây liền trở mặt không biết người.

"Oa! Này cũng quá thực dụng đi? Vừa rồi còn tỏ vẻ ngoan ngoãn như vậy, không cho ăn thế nhưng liền quay mông đối với chúng ta."

"Xã hội, xã hội."

"Ha ha ha, quá đáng yêu, không cho ăn liền tức giận."

"Bất quá ngẫm lại cũng rất thảm, mỗi ngày ngửi mùi thơm như vậy lại ăn không được."

"Với thân hình này của nó, là biết ngày thường liền không ăn ít đồ ngon."

Mấy nữ sinh nghị luận vài câu, đề tài bỗng nhiên chuyển tới các loại cơm chiên trên tay.

"Tớ cảm thấy cơm chiên đậu que thịt mạt ăn quá ngon, đặc biệt thích hợp hiện vào mùa này, đậu que giòn nộn ăn ngon lại khai vị."

"Tớ không thích ăn đậu que, vẫn là cơm chiên tôm bóc vỏ ăn ngon, tiên hương ngon miệng, muốn ăn đồ khai vị, gặm một ngụm củ cải nhỏ là được."

"Cơm chiên cà chua trứng gà của tớ cũng ăn rất ngon, cà chua chua ngọt ngon miệng, trứng gà tươi ngon......"

"Củ cải nhỏ này mới ăn ngon nè, vừa giòn vừa nộn, chua ngọt hơi cay, chờ khai giảng, tớ muốn mua một chút mang tới trường học làm đồ ăn vặt."

"A, tớ cũng muốn mang......"

Khách hàng ngồi trong quán nghe mấy nữ sinh vui sướng nói chuyện phiếm, một bên ăn một bên lộ ra tươi cười, trong lòng có chút cảm thán tuổi trẻ thật tốt.

Buôn bán kết thúc không sai biệt lắm đã tới khoản ba giờ chiều, Chu Linh làm xong vệ sinh liền về nhà, Nguyễn Miên Man lên lầu nghỉ ngơi một lúc, liền cầm sách vở ngồi ở nhà chính bắt đầu ôn tập.

Mèo béo nhảy lên trên bàn, ghé vào trong tầm tay của cô, ngay từ đầu còn vươn móng vuốt gây sự, không bao lâu liền trực tiếp ngủ rồi.

Nguyễn Miên Man thấy vậy, nhẹ nhàng lấy ra cuốn sách bị móng vuốt của nó đè nhăn, sau đó càng thêm chuyên chú học tập.

Trong xương cốt, kỳ thật cô có chút cứng đầu, không làm liền không làm, đã làm thì phải làm tốt nhất có thể, cho nên mặc dù trong ôn tập có ký ức của nguyên thân đối cô cũng như cũ không có thả lỏng.

Lúc Tư Cảnh Lâm tới đây, liền nhìn thấy một hình ảnh ấm áp, đèn điện nhà chính sáng ngời, cô bé ngồi ở trước bàn chuyên chú học tập, một con mèo hơi béo bồi ở bên cạnh.

Anh nhẹ nhàng đi vào, vòng đến phía sau cô bé mà cô cũng chưa phát hiện, ngược lại là mèo béo trên bàn vén lên mí mắt liếc anh một cái, lại lười biếng nhắm lại.

Tư Cảnh Lâm ở phía sau cô, không tiếng động làm bạn cùng cô, thẳng đến khi cô gặp được một bài khó không giải được mới mở miệng nói: "Đề này trước từ......"

Nguyễn Miên Man bừng tỉnh đại ngộ mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía anh: "Anh tới từ khi nào vậy?" Cô dứt lời, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.

Đối diện với đôi mắt sáng xinh đẹp cùng lúm đồng tiền của cô, Tư Cảnh Lâm cũng cong môi cười theo: "Vừa tới."

Anh giơ tay, thân mật mà vén tóc thay cô, ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị cùng cô ôn tập.

Nguyễn Miên Man đem tầm mắt một lần nữa rơi xuống sách vở, lại bỗng nhiên nhìn về phía anh: "Anh ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi."

Nghe vậy, Nguyễn Miên Man lúc này mới yên tâm.

Hơn nửa giờ sau, hôm nay ôn tập kết thúc, Nguyễn Miên Man duỗi cái eo, đứng dậy chuẩn bị đi lấy đĩa đựng trái cây ra.

Nhưng mà, cô mới vừa đứng dậy, liền trực tiếp bị người bên cạnh kéo một phen, ngay sau đó trực tiếp rơi vào trong lòng ngực anh.

"Cảnh Lâm a......"

Cô ngửa đầu, một tiếng nghi vấn còn chưa có nói hết, đã bị anh nuốt hết vào trong miệng.

Dư quang Nguyễn Miên Man quét về phía ngoài phòng, tuy rằng không thấy có bóng người, lại vẫn đẩy hai cái vào lòng anh, nhắc nhở anh chỗ này không thích hợp làm loại chuyện thân mật này.

Nhưng mà, mới vừa rồi ngồi bên cạnh cô, đối với sườn mặt chuyên chú, vành tai trắng nõn, Tư Cảnh Lâm liền muốn hôn cô, lúc này rốt cuộc cô đã học xong, sao có thể bởi vì cô đẩy nhẹ mấy cái mà dừng lại.

Theo nụ hôn càng ngày càng kéo dài, Nguyễn Miên Man đỏ mặt nhắm mắt lại, cả người có chút nhũn ra mà dựa vào trong lòng ngực anh.

"Tên nhóc kia làm cái gì!"

Lúc trong nhà là một mảnh kiều diễm, một tiếng hét đánh vỡ bong bóng hồng phấn ở nhà chính.
Nguyễn Miên Man nghe ra giọng nói này là ai, theo bản năng đẩy người đang ôm chặt chính mình ra.

Giây tiếp theo, ông Ngô vốn vô cùng cao hứng xách theo một thùng chiến lợi phẩm trở về, nay đã ném thùng xuống, giơ tay vọt vào trong tiệm.

Bang ——

Tư Cảnh Lâm còn không có kịp phản ứng, đã bị ông nổi giận đùng đùng đạp một cái lên vai: "Ta đánh chết mày tên nhóc thúi này, cũng dám khi dễ Đông Đông!"

Lần đầu tiên thấy ông tức giận như vậy, tim Nguyễn Miên Man đập chậm một nhịp, chờ nghe ra là ông đang hiểu lầm, vội giải thích nói: "Ông Ngô, ông hiểu lầm rồi, anh Cảnh Lâm không có khi dễ cháu, chúng cháu...... Chúng cháu......"

"Đông Đông cháu đừng sợ, ông khẳng định sẽ đứng về phía cháu." Ông Ngô trấn an cô một câu, giận dữ trừng mắt nhìn thằng cháu nhà mình.

Mắt thấy ông lại chuẩn bị giáo huấn mình, Tư Cảnh Lâm một bên đứng dậy một bên nói: "Ông, cháu cùng Đông Đông ở bên nhau."

Ông Ngô nghe vậy, sửng sốt một chút, ngay sau đó xem ông lại nhìn về phía Nguyễn Miên Man.
Nguyễn Miên Man đối diện tầm mắt cảu ông, chịu đựng thẹn thùng khẳng định gật đầu.

Ông Ngô có chút không rõ, bọn họ như thế nào đột nhiên đi cùng một chỗ, nhưng mà, nghĩ đến tuổi tác Đông Đông, cùng với chuyện sang năm cô phải tham gia thi đại học, lửa giận trong lòng nháy mắt lại lên cao.

"Ông bảo cháu chiếu cố con bé, chính là chiếu cố như vậy? Đông Đông còn nhỏ như vậy, phía trước có người nói với ta muốn giới thiệu đối tượng cho con bé đều bị ta ngăn trở về, kết quả cháu khen ngược...... Không biết Đông Đông sang năm định thi đại học sao? Một chút việc cũng đều không hiểu......"

Ông Ngô một bên giáo huấn, một bên lại đánh hai cái lên người Tư Cảnh Lâm.

Nguyễn Miên Man muốn ngăn cản, nhưng tất cả lời nói của ông đều là nghĩ cho mình, làm cô nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Tư Cảnh Lâm vốn dĩ cho rằng, ông quý cô như vậy, sẽ đối với chuyện bọn họ ở bên nhau sẽ rất vui vẻ.

Không nghĩ tới chính là bởi vì quá quý cô, ngược lại đóng vai "người nhà mẹ đẻ", hiện tại ngược lại coi mình là người trộm "cải trắng".

Tư Cảnh Lâm nhìn cô bé đang cắn môi vẻ mặt khó xử lắc đầu, ý bảo cô đừng động, đứng tại chỗ bất động mặc ông nội đánh vài cái sau mới nói: "Là cháu không đúng, bất quá cháu sẽ nghiêm túc bồi cô ấy ôn tập, sẽ không ảnh hưởng tới chuyện thi đại học."

"Cháu nói đơn giản như vậy!" Ông Ngô không động thủ tiếp, biểu tình vẫn hầm hừ như cũ.

Nguyễn Miên Man vội nói: "Ông Ngô ông đừng nóng giận, cháu sẽ nghiêm túc ôn tập."

"Ông không có giận cháu." Ông Ngô đối mặt với cô, biểu tình nháy mắt ôn hòa xuống, "Đông Đông cháu nói thật đi, cháu là thật sự coi trọng thằng nhóc thúi này, hay là nó......"

Nguyễn Miên Man nghe thấy cháu trai trước kia toàn là khen ngợi cùng tự hào, hiện tại một câu một câu đều là "thằng nhóc thúi", có chút buồn cười, đồng thời trong lòng cũng rất cảm động.

"Ông Ngô, cháu cùng anh Cảnh Lâm...... Chúng cháu là lưỡng tình tương duyệt, hy vọng ông có thể đồng ý." Nguyễn Miên Man nói xong, nhẹ nhấp môi, có chút khẩn trương.

Tư Cảnh Lâm nghe được câu "Lưỡng tình tương duyệt", đáy mắt tràn ra vài phần ôn nhu, nếu không có ông nội ở đây, hận không thể đem người ôm vào trong lòng......

"Đồng ý, ông có cái gì không đồng ý, chính là tiện nghi cho thằng nhóc thúi này!" Ông Ngô nguyên bản đã rất quý cô, đặc biệt là đoạn thời gian này, đã hoàn toàn coi cô như con cháu nhà mình mà đối đãi.

Vốn dĩ ông tức giận cũng không phải vì chuyện bọn họ ở bên nhau, mà là lo lắng tuổi cô còn nhỏ, cùng với chuyện sang năm muốn thi đại học.

Nhìn ra bọn họ là nghiêm túc, trong lòng ông Ngô cao hứng còn không kịp đây, bất quá khi đối diện với Cảnh Lâm, trên mặt vẫn làm một bộ dạng đang tức giận.

"Cảm ơn ông Ngô." Nguyễn Miên Man dứt lời, vẫn là nhịn không được thay anh giải thích một câu, "Anh Cảnh Lâm rất tốt."

"Nể mặt Đông Đông nói chuyện thay cháu, hôm nay việc này bỏ qua, về sau cháu nếu dám đối xử không tốt với Đông Đông, ông trực tiếp đánh gãy chân của cháu." Ông Ngô nhìn về phía cháu trai nhà mình.

Tư Cảnh Lâm nghiêm túc gật đầu: "Ông yên tâm."

Ông Ngô hướng anh "Hừ" một tiếng, ra cửa chuẩn bị đi lấy cái thùng mình vừa ném xuống lúc nãy.

Hắc hắc!

Ông quay đầu, nghĩ cô bé tốt như vậy liền thành người trong nhà, trên mặt nháy mắt cười toe toét.

Chờ đem mấy con cá lớn trong thùng xách vào trong nhà, ông thu hồi tươi cười.

"Ông Ngô thật là lợi hại!" Nguyễn Miên Man nhìn đến thùng cá lớn, nhịn không được khen.

Ông Ngô lộ ra một nụ cười rụt rè rồi nhắc nhở: "Như thế nào còn khách khí như vậy, trực tiếp gọi ông nội là được."

Nguyễn Miên Man theo bản năng nhìn về phía Tư Cảnh Lâm, ngay sau đó dưới ánh mắt cổ vũ của anh, nhẹ giọng nói: "Ông nội."

"Ơi!" Ông Ngô cao hứng mà lên tiếng.

Vào lúc ban đêm, bữa tối liền dùng cá ông Ngô câu được làm một bàn toàn cá.

Trừ bỏ canh cá đậu hũ, cá kho, cá hấp, cá chua ngọt, Nguyễn Miên Man còn làm một ít bánh cá mà lúc trước đã đồng ý làm cho Tư Cảnh Lâm ăn.

Canh cá đậu hũ được nình thành màu trắng sữa, uống một ngụm, ngón đến muốn nuốt cả đầu lưỡi, ngay cả đậu hủ đều phá lệ tươi mới.

Cá kho màu sắc hồng lượng, ăn lên hàm tiên ngon miệng, tương thơm nồng úc.

Cá được hấp lên, mềm mại ngon miệng, một ngụm đi xuống, miệng tràn đầy vị thịt cá tươi ngon.

Cá chua ngọt liền càng không cần phải nói, dùng dấm gạo Nguyễn Miên Man tự nuôi làm cá chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, dư vị vô cùng.

"Tay nghề Đông Đông thật là không có gì để nói." Mặc kệ ăn bao nhiêu lần, ông Ngô vẫn luôn bị king diễm như cũ.

Nguyễn Miên Man thay ông thêm muỗng canh sau nói: "Vậy ông ăn nhiều một chút."

Thịt cá có dinh dưỡng, vốn dĩ rất thích hợp cho người già, trẻ con, ăn nhiều rất bổ dưỡng cho thân thể.

"Bánh rất ngon." Tư Cảnh Lâm ăn một ngụm bánh cá thanh hương ngon miệng, tiên hương trơn mềm liền nói.

Nguyễn Miên Man nói: "Trong phòng bếp còn có không ít, để lại cho anh làm bữa sáng ngày mai."

"Được." Tư Cảnh Lâm mỉm cười gật đầu, đem một miếng thịt cá chua ngọt để vào trong chén của cô.

Ông Ngô nhìn nhìn, phát hiện tình cảm của bọn họ xác thật không tồi, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top