Chương 100

Editor: Thienyetkomanhme


Vốn dĩ cô chuẩn bị đi rửa bát đũa buổi tối lưu lại, kết quả phát hiện chẳng những bàn bên ngoài sạch sẽ, đi vào bên trong, phòng bếp cũng đã được thu thập gọn gàng.Đoán được là ông Ngô dọn dẹp, cô thấy ngượng ngùng đồng thời lại có chút ấm áp, liền đem canh buổi tối còn dư lại cất vào tủ lạnh, chuẩn bị sáng mai làm bữa sáng cho ông.


Từ phòng bếp ra, cô định đi rửa mặt, thấy Quả Quýt Nhỏ giống cái đuôi đi theo mình, tùy tay lấy ra một túi đồ ăn vặt mua hôm nay, mở ra cho nó.Quả Quýt Nhỏ ăn thì vẫn ăn, nhưng cảm giác còn không nhiệt tình như với cá khô, thịt khô mà cô làm cho nó.Nguyễn Miên Man lại cầm hai con cá khô mình làm đặt vào chậu cơm cho nó từ từ ăn, lúc này mới có thể thoát thân đi phòng tắm.


Dòng nước ấm chảy từ trên xuống, trôi hết bụi bẩn mà mắt thường khó thấy, đồng thời cũng mang đi toàn bộ mệt mỏi ban ngày.Nguyễn Miên Man khép hờ đôi mắt cảm thụ dòng nước ấm áp, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng móng vuốt cào vào cửa.


Cô mở mắt ra nhìn về phía ngoài cửa, biểu tình có chút bất đắc dĩ: "Chị không có việc gì, em ngoan ngoãn tự mình chơi một lúc đi."


Đại khái là vì nó sợ nước, không thích tắm rửa, mỗi lần thấy cô tiến trong phòng tắm liền ở bên ngoài cào cửa, một bộ dạng sợ cô ở bên trong chết đuối.


"Mieo ô mieo ô......"


"Được được, chị ra ngay." Nguyễn Miên Man một bên nói một bên đẩy nhanh tốc độ tắm rửa.Ngoài cửa cũng không biết có phải mèo béo nghe hiểu hay không, an phận hơn chút, ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa.


Năm sáu phút sau, Nguyễn Miên Man xoa tóc đi ra, oán trách mà trừng nó một cái: "Ngày mai liền cho em đi tắm."


"Mieo ô ~" thấy cô rốt cuộc đi ra, Quả Quýt Nhỏ kêu một tiếng rồi chạy về nhà chính, một lát sau ngậm cây gậy đồ chơi từ trong ổ mèo quay lại.


Nguyễn Miên Man còn muốn giặt quần áo, không rảnh chơi với nó, tùy tay đem gậy chọc mèo kẹp giữa hai cái ghế để nó tự chơi.


Chờ cô giặt, phơi xong quần áo, vừa thấy thời gian đã hơn 9 giờ 10, bất tri bất giác đã hết một ngày.


Ban ngày không có thời gian, lúc này cô mới có thể từ từ xem vừa bằng tốt nghiệp của nguyên chủ.Trên ảnh chụp là nam nữ ăn mặc đồng phục giống nhau, thoạt nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân, nguyên chủ cao một mét sáu mấy, so với nữ sinh cùng lớp cũng tính là cao, cho nên đnưgs ở bên cạnh hàng thứ hai.


Nguyễn Miên Man duỗi tay sờ khuôn mặt nữ sinh duy nhất không cười trong bức ảnh, không tiếng động thở dài, đem ảnh chụp bỏ lại trong túi giấy, cẩm thận cất vào trong ngăn kéo.Ngày hôm nay, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vậy xem xong ảnh chụp liền trực tiếp tắt đèn ngủ.


Mèo béo ở bên người cô từ trước đến nay đều rất ngoan ngoãn, vốn dĩ còn ở trong phòng chạy tới chạy lui chơi đùa, chờ đèn tắt một cái, lập tức nhảy đến đuôi giường nằm xuống.


"Mieo ~"


"Ngủ ngon."


Nguyễn Miên Man nói xong, nhắm mắt lại, không tới môt lúc liền tiến vào mộng đẹp.Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.


Cô ngủ say, ở trong mộng trở lại kiếp trước, khi cô còn nhỏ.Lúc bảy tám tuổi, tính tình cô còn có điểm ngoan cố, yêu ghét với ai đều biểu hiện ở trên mặt, cho nên làm mẹ kế vốn đã không thích cô, nay đối với cô càng thêm cay nghiệt.


Một ngày kia, cô thừa dịp trong nhà không ai, trộm ở phòng bếp nấu ăn, lại không nghĩ rằng bị mẹ kế đột nhiên trở về nhìn thấy. Mẹ kế không có trực tiếp đi vào, mà là trộm rời đi, sau đó đem cha cô gọi về xem.


Lần trước đã cảnh cáo cô không được phép nấu ăn tiếp, lần này người đàn ông tức giận cho cô một cái tát, mẹ kế ở phía sau xúi giục ông cầm lấy cây gậy, thật sự muốn phế bỏ tay cô để cho cô một bài học. Cánh tay giơ cao gậy gỗ, mắt thấy liền sắp rơi xuống......


"Không, không cần......"


Người trên giường nhíu chặt mày, đầu lắc liên tục, trong miệng thốt ra thanh âm mơ hồ.Mèo béo ghé vào đuôi giường lỗ tai giật giật, mở mắt ra ngẩng đầu, đứng lên đi đến đầu giường.


"Mieo......"


Thanh âm của nó rất thấp, nhưng vào ban đêm yên tĩnh, lại có vẻ rất lớn, nhưng dù vậy, người trên giường cũng không tỉnh lại.Quả Quýt Nhỏ nghiêng đầu nhìn cô một hồi, thậm chí vươn móng vuốt nhẹ chạm vào cô một chút, cuối cùng nằm xuống bên cạnh gối đầu.


Trong mộng......Lúc một gậy kia sắp rơi xuống, đánh vào co bé mới bảy tám tuổi, nhưng trong mắt hạn lại lộ ra quật cường cùng sợ hãi, bỗng một bàn tay to trắng nõn, thon dài duỗi ra, đoạt được cây gậy kia lập tức ném trở lại.


Vẻ mặt độc ác của mẹ kế, cùng vẻ tức giận của người đàn ông bị gậy gỗ đập vào, đau hô một tiếng,  đột nhiên cảnh trong mộng giống như bức gương nổ tung, hóa thành mảnh nhỏ rồi biến mất.


Giây tiếp theo, bé gái được đôi tay kia bế lên, nỗi sợ hãi vừa rồi được xoa dịu, cả cơ thể cô như được đắm chìm trong mùi gỗ nhẹ nhàng.


"Ngoan, không có việc gì."Thanh âm trầm thấp mà từ tính làm cô bé cảm thấy an tâm, đồng thời bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lông mi cô rung động vài cái, rốt cuộc hoàn toàn che khuất hai tròng mắt.


Người trên giường rốt cuộc an ổn ngủ, mèo béo ghé vào bên gối nửa mở hai mắt, ngay sau đó nhích gần lại người cô.


Bên ngoài, màn trời từ đen đặc dần dần biến đổi, lại biến thành màu trắng như bụng cá.Mặt trời mới mọc mang theo hàng vạn tia nắng xuyên tầng mây dâng lên, bụng cá trắng lại bị nhuộm thành màu đỏ.


Sáng sớm, tia nắng đầu tiên xuyên qua bức màn tiến vào phòng, người trên giường vô ý thức xoay người, cánh tay trực tiếp đè lên mèo béo nằm gần đấy.Bị đè tỉnh Quả Quýt Nhỏ mở mắt ra, không những không có cáu gắt, còn trộm dùng đệm thịt sờ soạng đẩy đến trước mặt mình.


Bị ánh mặt trời cùng cảm giác hơi ngứa trên mặc đánh thức, cô mở mắt ra liền đối mặt với Quả Quýt Nhỏ đáng yêu, theo bản năng lộ ra nụ cười.


"Em như thế nào lại chạy đến bên này?"


Còn mang theo vài phần buồn ngủ cô duỗi tay đem nó kéo vào trong lòng ngực xoa nhẹ một hồi, sau đó mới ôm nó ngồi dậy.


Ngủ một giấc tỉnh lại, một đầu tóc đen bóng hơi xoã một ít, lúc này tự nhiên rối tung, cùng với ga giường màu lam tươi mát và mèo con trong lòng ngực, làm thoạt nhìn có cảm giác xinh đẹp lười biếng.


Cô lúc có lúc không vuốt mèo trong lòng, trong đầu mơ hồ hiện lên giấc mơ tối hôm qua.Tuy rằng một giấc ngủ dậy đã không nhớ rõ toàn bộ chi tiết, nhưng cô mơ hồ có cảm giác, tựa hồ mình lại mơ thấy khi chuyện bị đánh gãy tay khi còn nhỏ.


Đây là chuyện cô vẫ luôn không muốn nhớ lại, ngẫu nhiên mơ thấy, mấy ngày kế tiếp tâm tình đều sẽ bực bội.Nhưng mà lúc này, cô chủ động nhớ lại, lại không có cái loại cảm giác này, tựa hồ đã có thể đối mặt một cách bình thường với đoạn hồi ức này.


Đương nhiên, cũng không xem như thoải mái, đại khái là bỗng nhiên hiểu rõ, cũng không phải tất cả cha mẹ đều sẽ yêu con cái, cảm thấy không cần thiết lại đắm chìm ở trong hồi ức không hay đó.


Nguyễn Miên Man nghĩ, đây đã là cuộc đời mới của minhg, thật sự không cần thiết nhớ kỹ những hồi ức đó.


Hôm qua dù ra sao, cũng là chuyện đã qua.Cô nghĩ, đại khái mình thật sự có thể buông xuống.Nguyễn Miên Man dựa vào đầu giường, bỗng nhiên có loại cảm xúc cuộc đời phù du.


Lúc sau, cô cầm lấy di động nhìn thời gian, thấy đã hơn 7 giờ, lúc này mới từ trên giường xuống dưới.


Thời tiết hôm nay không khác lắm với ngày hôm qua, cô xuống lầu trước đem cửa chính mở ra thông gió, sau đó mới đi phòng bếp làm bữa sáng.


Tối hôm qua đáp ứng nấu mì cho ông Ngô, cô rửa tay sạch sẽ liền bắt đầu lấy bột mì cùng bồn bắt đầu nhào bột.


So với người khác nhào bột còn phải đong đo lượng bột mì, lượng nước nửa ngày, bắt đầu nhào bột còn dính khắp nơi, động tác của cô liên tiếp, thông thuận như nước chảy mây trôi.Cho vào trong bồn thêm bột mì, thêm nước, thêm chút muối, tay ở trong bồn nhào mạnh, nhào nhẹ mấy vòng, cục bột cũng đã thành hình.


Chờ ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm cùng nhau tới, trong tiệm đã ba ra mùi hương mê người.


"Ha ha, Đông Đông đã nấu mì xong rồi." Ông Ngô ngửi được hương vị của canh vịt cười rộ lên, bước nhanh vào trong tiệm.


Nguyễn Miên Man nghe được động tĩnh quay đầu lại, thấy bọn họ cùng nhau tới đây, không khỏi hỏi một câu.


"Ngày hôm qua Cảnh Lâm ngủ bên nhà ông." Ông Ngô thuận miệng nói.


Tư Cảnh Lâm nhìn về phía cô gái trước bệ bếp, thấy tinh thần cô không tồi, một đôi mắt hạnh xinh đẹp thanh triệt như được rửa qua nước, mờ mịt hôm qua đã tan đi, yên tâm, đồng thời tâm tình cũng tốt hơn.


"Còn có cái gì phải làm không?" Anh tiến lên hỏi.


"Đã làm xong hết rồi ạ, có mì củ cải chua vịt già cùng mì cá, anh muốn ăn loại nào?" Nguyễn Miên Man nhìn về phía anh, thái độ tự nhiên lộ ra vài phần thân cận.


"Mì cá."


"Muốn trứng chiên không ạ?"


"Muốn."


"Ông Ngô ông muốn ăn trứng chiên không?"


Ông Ngô nhìn hai bọn họ, đang cảm giác ngày hôm qua hai đứa đi xem xong phim, tình cảm hình như tốt hơn không ít, liền nghe được Nguyễn Miên Man nói, nhất thời bất chấp đnag nghĩ cái gì.


"Muốn."


Được câu trả lời khẳng định, Nguyễn Miên Man cầm lấy hai quả trứng gà nhẹ đánh một chút, lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng rơi vào trong nồi, vài phút dưới tay cô liền biến thành hai cái trứng chiên hình dạng hoàn mỹ, màu sắc mê người.


Mì củ cải chua vịt già là dùng canh dư lại tối hôm qua, mặt trên còn bỏ thêm chút rau xanh, vốn là mì trắng canh trong, hương khí bốn phía, lại đắp lên một cái trứng chiên, thoạt nhìn càng làm người ta thèm nhỏ dãi.


Mì cá là dùng thịt cá băm nát, sau đó thêm bột mì nặn thành sợi, bản thân sợi mì đã thập phần trắng tinh tươi ngon, nước mì là dùng cá đầu, xương cá ninh ra, thêm rau xanh cùng trứng chiên, thoạt nhìn sắc hương vị đều đầy đủ.


Tư Cảnh Lâm bưng mì ra, Nguyễn Miên Man không lập tức đi ra ngoài, mà là đem bánh chiên xong từ trước ra đĩa rồi mới bưng ra sau.


"Cháu còn chiên mấy cái bánh nhân thịt." Cô nói xong, đem đĩa đặt xuống.


Bánh nhân thịt không lớn, nhưng màu sắc vàng ruộm cùng mùi hương đều thực mê người.Tư Cảnh Lâm nhìn đến bánh nhân thịt, mỉm cười liếc nhìn cô một cái.


Nguyễn Miên Man nở nụ cười mang theo điểm ngượng ngùng chủ động nói: "Đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua trong phim điện ảnh có bán bánh nhân thịt, liền làm một ít."


Đã vùi đầu ăn mì, ông Ngô ngẩng đầu lên, kẹp lên một cái bánh nhân thịt sau nói: "Ông nói sao cháu còn làm bánh nhân thịt...... Ngô, ăn ngon."


Da mỏng nhân dày, bánh nhân thịt ăn lên còn có chút nóng, vỏ mang độ giòn, nhân lại rất mềm, phối hợp với nhân thịt bên trong, quả thực là thơm đến muốn cắn vào lưỡi đầu.


"Cảnh Lâm, cháu không có việc gì liền dẫn Đông Đông đi xem phim nhiều chút, xem mấy chủ đề về mỹ thực đó." Ông Ngô thổi khí ăn xong hơn phân nửa cái bánh nhân thịt, nhịn không được nói.


Nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, Nguyễn Miên Man cười rộ lên, theo sau nói: "Ông nếu là có muốn ăn món nào có thể trực tiếp nói với cháu."


"Chỉ cần là cháu làm, ông đều muốn ăn." Lại cắn một miếng to ông Ngô nói.Nguyễn Miên Man cười một chút, cũng gắp lên một cái bánh nhân thịt bắt đầu ăn.


Mì cá ăn lên mềm hoạt tươi mới, Tư Cảnh Lâm động đũa liền có chút dừng không được, thẳng đến khi ăn hơn phân nửa chén, lại uống lên mấy ngụm canh sau, mới có thời gian nếm thử bánh nhân thịt.


Bánh nhân thịt vỏ mỏng, hàm răng nhẹ chạm vào liền cắn được nhân bên trong, nhân có thịt cá cùng thịt heo hòa hợp, mang đến một hương vị đặc biệt, bên trong có cải bắp xắt nhỏ làm giảm đi cảm giác dầu mỡ của nhân bánh, ăn lên càng thêm ngon miệng.


Bữa sáng ngon miệng có thể cho làm người ta có một ngày mới vui vẻ, ăn xong bữa sáng mỹ vị cùng dinh dưỡng này, ông Ngô mang theo biểu tình vui sướng đứng dậy: "Ông cùng mấy ông bạn già có hẹn hôm nay đi câu cá, Đông Đông bánh nhân thịt của cháy còn có không? Ông muốn mang mấy cái cho bọn hắn nếm thử."


"Trong phòng bếp còn có một đĩa." Nguyễn Miên Man nói xong liền đi vào gói cho ông.


Tư Cảnh Lâm nhìn vẻ mặt cao hứng của ông, nhắc nhở nói: "Hôm nay ông không thể ăn thêm bánh nhân thịt, đợi lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại qua hỏi thăm."Ông Ngô nghe vậy, tươi cười nháy mắt biến mất, trừng anh một cái nói: "Cháu thích gọi thì gọi, dù sao ông không định ăn thêm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top