Chương 1:Không biết yêu đơn phương có tính là một loại của tình yêu hay không(1)
Hạ Tiểu Quất vẫn luôn không thể định nghĩa được "Yêu", càng không biết yêu đơn phương có tính là một loại của tình yêu hay không. Nhưng cô luôn là ở nhật ký viết: Trình Lãng, cậu là mối tình đầu của tớ.
Cô đã nói với Trình Lãng, cậu là sau cao trung mới nhận thức được là nam sinh. Cậu ấy chỉ cười: "Tớ biết, hơn nữa cậu là nữ sinh mà đời này tớ chán ghét nhất."
Hạ Tiểu Quất nỗ lực hồi tưởng lần đầu tiên gặp được bộ dáng của Trình Lãng, chỉ nhớ rõ một gương mặt gây phẫn nộ, ở thập niên 90 Quách Phú Thành dường như toàn là đầu nấm. Cao trung khai giảng đưa tin, trên tường ở ngoài lầu chính dán phân ban bảng vàng, cô tìm được lớp của chính mình , lại bắt đầu chạy đông chạy tây, xem qua mấy bạn sơ trung. Nhìn đến ban ba, chữ màu đen viết "Trình Lãng", ở nơi hỗn loạn 50 chữ tên Trung màu đen, phá lệ mắt sáng. Qua một cái nghỉ hè, Hạ Tiểu Quất mỗi đêm đều quyết tâm" kiếp này không hối hận ", nhìn đến cùng người con trai tên cũng không sai một chữ, nhịn không được kêu to tiếp đón bạn cũ ở sơ trung: "Trình Lãng! Ai, các cậu tới xem, có nam sinh tên là Trình Lãng. Thật đậu, cậu ta như thế nào không gọi là sáng sớm a?"
"Tên cậu không gọi là Quách Phú Thành, kêu là sáng sớm nha." Bên người có người cười rộ lên, ở trung tâm đám đông, nam sinh ngậm chặt miệng, không nói một lời, bên cạnh thái dương chỉnh tề còn có thêm một đường màu xanh, rõ cái này kiểu tóc mới mẻ ra lò. Nhưng mà hắn không có mặt chữ điền của Quách thiên vương,cằm nhọn, cánh mũi thẳng, bỗng nhiên đỉnh đầu liền có đường cong mịn màng, trông giống một viên nấm rơm.
Ánh mắt đầu tiên nhìn Trình Lãng, Hạ Tiểu Quất chỉ là cười trộm không ngừng, cách nam sinh đang bị xô đẩy, Trình Lãng nhìn ánh mắt của cô lại có chút phẫn nộ.
Hồi tưởng việc này, Hạ Tiểu Quất không ngừng kháng nghị: "Làm ơn, tớ chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu, chân chính đầu sỏ gây tội là A Di, là cô ấy nói học kì mới cậu bị buộc đi cắt tóc. Cậu không dám trách cứ mẹ cậu, lại đem trách nhiệm đổ lên đầu tớ."
Trình Lãng giả vờ ảm đạm: "Lần đầu bị nữ sinh cười nhạo, tự tôn bị tổn thương."
"Lúc ấy cậu nhìn ra được tớ cười nhạo cậu?"
"Đương nhiên." Trình Lãng nhướng mày, "Cậu kỳ thật là người đơn giản, liếc mắt một cái liền nhìn thấu."
Hạ Tiểu Quất nghiêng đầu, muốn hỏi một chút, như vậy, tâm ý của tớ, cậu hay không từ lúc ban đầu một khắc đều nhận thấy?
Từ lúc nhận thức được Trình Lãng, Hạ Tiểu Quất bắt đầu thích nam sinh này.
Khi đó trường học, vì một tháng sau có đại hội thể thao, để chuẩn bị, mỗi ngày buổi chiều đều phải tập huấn, nghe nói lấy được thứ hạng, thi đại học được cộng thêm điểm. Hạ Tiểu Quất đăng kí hạng mục 800 m, tuy rằng thành tích ở cấp dưới là số một số hai, nhưng tự nghĩ tới rồi đi xem xung quanh sân thi đấu, hỗn loạn rất nhiều học sinh trung học giỏi, nhiều nhất chính là đệm lưng. Cô đối với huấn luyện cũng không ham thích, nhưng là xét thấy có thể không cần buồn ngồi ở trong phòng học tự học, cô thà rằng ở sân thể dục ngồi nhàn nhã, còn có thể phóng túng một chút yếu hầu cùng đầu lưỡi của mình.
Thầy thể dục thấy bắt mắt quá: "Hạ Tiểu Quất, số con nói nhiều, không chạy bộ cũng đừng nhàn rỗi, tới, cho con con đường sống." Nói xong liền kéo nàng đi san bằng nhảy xa . Hạ Tiểu Quất kêu khổ, "Cái hố quá sâu, em sợ đau eo liền chạy không được."
"Lấy cớ. Như thế nào không thấy em thời điểm nói chuyện bị đau lưỡi?" Mới vừa nhấc chân định chạy, thầy thể dục một phen bắt được cô, "Vậy em đi qua nhảy cao bên kia hỗ trợ nâng thanh."
"Trời, chỉ sợ cậu ấy không đủ cao ạ." Trình Lãng trong thanh âm mang theo cười.
"Hay là cậu có thể nhảy hai mét?" Hạ Tiểu Quất bĩu môi.
"Kia chắc là không thể, nhưng ít nhất so với cậu cao hơn."
"Khoác lác."
"Cậu cao bao nhiêu?" Cậu ấy hỏi.
"1 m66." Hạ Tiểu Quất nói, lại chạy nhanh bổ sung, "Trừ giày."
Trình Lãng quét liếc mắt một cái thấy giày thể thao của cô, "Thêm gót giày, không đến 170. Cỡ chiều cao tớ nhảy được."
Hạ Tiểu Quất khinh thường mà "chậc" một tiếng, cậu ấy nghe được, dựng thẳng ngón cái lên hướng phía sau hoành côn giương lên, "Có can đảm thử xem sao?"
"Thử cái gì? Tớ cũng sẽ không nhảy cao."
"Tớ có thể nhảy qua chiều cao của cậu." Trình Lãng kiên định mà nói, "Không tin, cậu đứng ở phía dưới."
Đem thanh ngang chỉnh đến 170 không phải được rồi hả? Bất quá thì chỉ mình cậu ngã, chẳng lẽ hiện tại muốn tớ làm lót bằng thịt? Hạ Tiểu Quất lắc đầu. Chung quanh bạn học xum lại hóng hớt, "Thử xem xem, đi, thử xem xem!" Còn có người nhiệt tình mà nâng thanh ngang lên. Cô cùng Trình Lãng bị vây quanh ở trung gian, chỉ kém chút là ôm nhau..
"Tớ không thành vấn đề, liền sợ......" Trình Lãng nghiêng người, ngón trỏ nhẹ chạm mũi.
"Tớ đây càng không thành vấn đề, trúng vào tớ cậu ra tiền thuốc men là được."
Chỉ vì trong mắt bạn học hình tượng lẫm liệt, Hạ Tiểu Quất đứng dưới thanh ngang, vẫn là mặt hướng đường chạy. Bên tai vang lên phong cầm khúc 《 William · Lui ngươi》 , cái này thần tiên cũng công nhận là gan dạ, có thể đỉnh đầu đặt quả táo mặt hướng về hướng người bắn cung. Mấu chốt ở chỗ phải tín nhiệm người phát cung, Hạ Tiểu Quất lại không tín nhiệm cái người đầu nấm rơm đang không ngừng cười lạnh. Tuy rằng cậu đang thoải mái vuốt tóc húi cua, đứng ở điểm xuất phát cười như không cười nhìn cô.
Trình Lãng ngồi xổm xuống, cột lại dây giày, một cúi người, hướng về thanh ngang liền xông tới. Hạ Tiểu Quất da đầu tê rần, cậu lại dừng. "Sợ?"cậu hỏi.
"Ai nói!"
"Mặt mũi trắng bệch."
"Mới không có!" Cô lớn tiếng kêu lên.
"vậy......" Cậu nụ cười giả tạo, "Vậy cậu đừng cử động a."
Tựa hồ chính là miêu trảo hạ lão thử, chết đều không thể chết một cách thống khoái. Vì thế Hạ Tiểu Quất ngơ ngác mà đứng ở dưới thanh ngang, khắc chế hai chân không run lên.
Có chết cũng vẫn sĩ diện, là khiếm khuyết trong tính cách của cô. Nếu nói phải dùng này trả giá cho đại giới, như vậy cô đã trả giá phần tốt đẹp nhất trong thời gian của cuộc đời cô.
Hạ Tiểu Quất đã nhớ không rõ ngày đó rốt cuộc là thời tiết như nào, nhưng mà ngàn vạn thứ hồi ức lọc đi tạp chất. Cô vẫn một bên tình nguyện mà tin tưởng vững chắc, Trình Lãng thả người một cái chớp mắt, trời đất trong sáng, hết thảy giống như xuyên thấu qua lớp kính của camera, không trung bên cạnh là biển sâu xanh thẫm, chậm rãi dập dềnh, trắng cả ngực cậu ấy. Ưu nhã bối càng thức, đại thiên sứ mở ra hai cánh, từ khoảng cách Hạ Tiểu Quất đỉnh đầu mười centimet trên không trung mà bay qua. Ánh mặt trời đem thân ảnh cậu thẳng tắp đẩy vào đáy mắt, khi đó tâm cư nhiên đau xót, hạnh phúc, choáng váng, như vậy khắc sâu một cái tên.
Chỉ là cậu 0,1 giây bay lên không, Hạ Tiểu Quất vận mệnh cả đời như vậy mà chuyển biến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top