Chương 2: Sói

Editor: ✨✨ KyKy ✨✨

Cánh tay và xúc cảm bên hông đồng thời biến mất, Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thẳng vào một đôi mắt đen sâu hun hút.

Tầm mắt khẽ nhấc, Khương Dư Miên thấy rõ khuôn mặt vô cùng xuất chúng.

Nam nhân cao mi cốt góc cạnh rõ ràng tạo ra một tổng thể vô cùng hoàn mỹ. Bờ môi mỏng mà sắc bén tựa như mỉm cười lại vô cùng lãnh đạm.

Khoảng cách của hai người kéo ra, người đàn ông thắng tắp mà đứng ở bên người cô, ngón tay mơn trơn sạch sẽ phẳng phiu áo sơ mi, giơ tay nhấc chân gian đều toát ra khí chất cao ngạo trời sinh.

"Anh." Lục Tập không nghĩ tới mình chỉ là túm lấy tay của Khương Dư Miên lại làm cô va phải lan can, lại càng không nghĩ đến vừa lúc để anh trai đột nhiên trở về nhìn thấy.

Anh ta muốn giải thích rằng việc vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh trai lời muốn nói liền nghẹn ở cổ họng.

"Mau xin lỗi em ấy." ánh mắt Lục Yến Thần từ Khương Dư Miên nhìn sang Lục Tập đang cứng đờ người.

Anh trai không hỏi lý do đã bắt anh ta xin lỗi làm cho tâm lý phản nghịch của Lục Tập nổi lên giương giọng lên nghi ngờ hỏi: "Anh, anh biết cô ta là ai sao? Ông nội đột nhiên đem người mang về nhà, lại không chịu nói thân phận của cô ta, khẳng định là có vấn đề!"

Câu hỏi này thật sự là vô cùng ấu trĩ.

Lục Yến Thần nhàn nhạt liếc mắt, hiển nhiên không muốn cùng Lục Tập cãi cọ: "Đi từ đường quỳ, trước khi mặt trời lặn không được phép ra ngoài."

Ở trong nhà, Lục Tập có thể cùng ông nội cãi cọ, nhưng lại không dám chống đối quyết định của Lục Yến Thần.

Sự việc xảy ra đúng là anh ta liền biết mình không có lý nên giận dữ xoay người đi. Trước khi đi còn không cam lòng trừng mắt nhìn Khương Dư Miên một cái.

Đau đớn trên cánh tay trái không ngừng truyền đến, Khương Dư Miên cúi đầu tay phải nắm lấy vết thương, bên tai lại truyền đến tiếng nói ôn hòa quan tâm: " Dọa tới em sao?".

Bình thản ngữ khí vuốt phẳng sự nôn nóng, bất an đang nổi lên trong lòng Khương Dư Miên, cô chậm rãi lắc đầu, nghe được anh nói: "Đi theo anh."

Khương Dư Miên ngoan ngoãn đi theo anh.

Lục Yến Thần đi phía trước, Khương Dư Miên đi theo phía sau anh nửa bước.

Áo sơ mi trắng lướt qua trước mặt, Khương Dư Miên nhìn bóng dáng kia bỗng nhiên cảm thấy cánh tay không còn đau như vậy nữa.

Cách một tháng, rốt cuộc lại gặp được anh.

Hai tháng trước, khi tỉnh lại ở bệnh viện, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Lục Yến Thần, sau khi xuất viện cô ở lại Thanh Sơn biệt thự, đó là nơi ở của Lục Yến Thần.

Sau đó anh đi công tác, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, nghe dì Đàm nói anh từng trở về một lần, đáng tiếc lúc ấy cô ngủ rồi căn bản không biết.

Lại lần nữa gặp mặt, chính là hôm nay sau một tháng dài.

Lục Yến Thần lấy khăn bọc đá lạnh đưa tới: "Chính mình làm?"

Khương Dư Miên duỗi tay cầm lấy, lấy khăn bọc đá lạnh chườm vào chỗ bị sưng, cô nhịn không được kêu lên "Tê", ấn đường theo đó nhăn lại.

Tựa hồ ý thức được để tiểu cô nương yếu ớt chính mình xử lý có chút tàn nhẫn, Lục Yến Thần chủ động đến gần: "Anh giúp em?"

Khương Dư Miên theo bản năng nhấp môi, nhấc khăn lông lên đưa cho anh.

Lục Yến Thần nâng lên cánh tay mảnh khảnh, cầm khăn lông chườm ở chỗ vết thương làm làn da dần dần thích ứng nhiệt độ: "Nếu đau có thể nói ra."

Khương Dư Miên đáp lại hắn chính là không tiếng động.

"Vẫn không muốn nói chuyện?" Anh hỏi.

Khương Dư Miên cắn môi, không muốn gật đầu.

Làm như vậy khiến cô có vẻ rất yếu đuối dù đó chính là sự thật.

Bị hỏi đến cô có chút khẩn trương Lục Yến Thần cười nói: "Không nóng nảy."

Vừa nói xong, khăn lông cũng theo đó rời đi.

Viên đá còn thừa bị ném vào bồn để nó tự tan, Khương Dư Miên nhắm mắt đi theo sau anh, Lục Yến Thần đem khăn để lại chỗ cũ, quay đầu lại, một cái đầu tròn xoe thiếu chút nữa đụng phải anh.

Khương Dư Miên đỡ trán lùi lại hai bước nhỏ. Cô tựa như một chú chim nhỏ yếu ớt chỉ cần có tiếng động vang lên liền sẽ dọa đến cô.

Cái này làm cho Lục Yến Thần nhớ tới hai tháng trước Khương Dư Miên mới vừa tỉnh lại. Cô bài xích bệnh viện, lá gan lại nhỏ, thường xuyên đem chính mình giấu đi, một hai phải chờ anh đi tới mới bằng lòng đi ra.

Lục Yến Thần mày giương lên, hỏi: "Phải làm đề sao?"

Khương Dư Miên đột nhiên ngẩng đầu, ánh đèn làm nổi bật mắt hạnh to tròn, sáng lấp lánh của cô.

Lục Yến Thần luôn thông minh như vậy, mỗi một câu đều có thể đoán chúng việc cô muốn làm.

Cô đi theo Lục Yến Thần lên tầng 2.

Trên tầng hai thật sự rất rộng, không chỉ có phòng ngủ, Kương Dư Miên đi vào mới phát hiện, phòng ngủ của cô và Lục Yến Thần cách nhau một gian thư phòng lớn.

Trên trần nhà là đèn treo làm bằng tre theo kiểu Trung Quốc, giá sách gỗ cao bằng trần nhà, vừa cao vừa lớn. Đưa mắt nhìn, cơ hồ mỗi một tầng giá sách đều để rất nhiều loại sách lớn nhỏ không đồng nhất, có thể thấy được vốn kiến thức của chủ nhân thư phòng này.

Bên trongThanh Sơn biệt thự cũng có một gian thư phòng rất lớn, đáng tiếc cô chưa từng đi vào.

Khương Dư Miên tò mò đánh giá bốn phía, thẳng đến Lục Yến Thần kêu cô: "Lại đây."

Máy tính trên bàn đã sáng lên, Lục Yến Thần từ đâu lấy ra một bộ đề toán chỉ vào ghế bên cạnh: "Ngồi".

Mệnh lệnh rõ ràng làm Khương Dư Miên dễ dàng tiếp thu, cô ngồi ở ghế bên cạnh, cầm lấy mấy tờ A4. Có một tờ đề, còn lại là nháp.

Trên bàn có bút, Khương Dư Miên nhìn chằm chằm nó nhưng lại không lấy, đến khi Lục Yến Thần ở trước mắt cô gõ xuống bàn nói: "Cầm lấy đi."

Tiểu cô nương nắm bút ngồi nghiêm chỉnh, khi nhìn thấy con số đầu tiên liền bắt đầu đắm chìm trong thế giới của mình.

Ngay khi cô đi vào thế giới của mình con người cô liền thay đổi. Cô trở nên nghiêm túc, tập trung, ánh mắt sắc bén không thấy nửa phần yếu đuối nhát gan.

Khương Dư Miên thực ra rất thông minh, cô từng giành hạng nhất trong kì thi thử trước khi thi đại học. Cô đối với con số cực kỳ nhạy cảm, trước mắt giải toán chính là hứng thú lớn nhất của cô. Đáng tiếc đúng ngày thi đại học cô vô cớ mất tích, lỡ mất kì thi.

"Đô ——"

Di động rung lên, Lục Yến Thần cầm lấy đứng dậy đi ra ban công nhỏ.

Cửa sổ sát đất đem âm thanh bên ngoài cùng trong nhà ngăn cách.

Trong điện thoại truyền ra xa lạ khàn khàn tiếng nói: "Lục tổng, việc anh làm tôi tra đã có. Trước khi thi đại học việc khác thường duy nhất là Khương Dư Miên tựa hồ cùng một cái lưu manh từng có tiếp xúc, người nọ bởi vì phạm tội vào tù."

Vào tù?

Lục Yến Thần giơ tay nhẹ gõ lên mặt bàn, âm sắc trầm lãnh: "Tội gì?"

Người kia do dự một lát mới nói: "...... Xâm phạm vị thành niên."

Trò chuyện thanh đứt quãng, ở ban công Lục Yến Thần quay đầu nhìn, Khương Dư Miên ngồi ở trước bàn, đưa lưng về phía anh, đơn bạc thân ảnh giống như trang giấy mỏng manh yếu ớt.

Hai tháng trước, Lục lão gia tử nhớ tới cháu gái của bạn cũ sắp thi đại học, cho người đi hỏi thăm tình huống, lại phát hiện Khương Dư Miên mất tích đúng ngày khảo thí.

Lục lão gia tử ở nước ngoài gọi điện về cho cháu trai mình, Lục Yến Thần lập tức báo cảnh sát.

Xác định mục tiêu mất không ít thời gian, khi tìm được Khương Dư Miên cả cô người đều là máu.

Cảnh sát ở ngoại thành cách đó không xa tìm thấy cô ở một nhà xưởng bỏ hoang. Dấu vết còn sót lại ở nói cho mọi người biết nơi này từng xảy ra bắt cóc, tất cả mọi người không biết Khương Dư Miên ở nơi đó trải qua cái gì, cũng không biết cô chính mình như thế nào chạy ra được.

Cuối cùng kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy Khương Dư Miên chỉ bị ngoại thương mức độ nhẹ trong cái rủi có cái may.

Mọi người đều đang đợi đương sự tỉnh lại, kết quả Khương Dư Miên tỉnh lại không nói một lời, nhắc tới sáng hôm ấy cô liền ôm đầu lộ ra biểu hiện thập phần thống khổ.

Bị bức đến nóng nảy cô thậm chí sẽ sợ hãi hét lên, cảnh sát không có biện pháp để ghi chép.

Cô sợ hãi ánh mắt của mọi người tập trung trên người mình, thường xuyên cuộn tròn ở góc, không muốn cùng bất kì ai giao lưu. Khi đó chỉ có một người có thể tới gần cô, chính là người đưa cô tới bệnh viện Lục Yến Thần.

Lại qua hơn một tháng, Lục Yến Thần nói bóng nói gió đem đề tài dẫn tới sự kiện kia, Khương Dư Miên mờ mịt mà nhìn chằm chằm anh hồi lâu, chậm rãi lắc đầu.

Cô đối với ấn tượng về sự việc kia hoàn toàn không có, khi nhắc tới chỉ còn nội tâm sợ hãi.

Bác sĩ nói là đoạn ký ức kia khiến tâm lý của cô bị thương tổn, đại não tự động mở ra bảo hộ cơ chế lựa chọn quên đi đoạn ký ức đó.

Cảnh sát điều tra từ những mối quan hệ bên ngoài, thầy cô cùng bạn bè đều nói: "Khương Dư Miên là người vô cùng an tĩnh."

Sinh hoạt của Khương Dư Miên rất đơn giản, cũng chỉ có hai nơi là nhà và trường học.

Trừ bỏ học tập có thành tích tốt thường xuyên đã được thầy cô khen ngợi, Khương Dư Miên quả thực muốn đem chính mình biến thành người tàng hình.

Cô mỗi ngày đều đúng giờ đi học cũng không trốn học chính là con ngoan trò giỏi trong mắt mọi người. Cô cũng không thích kết bạn luôn độc lai độc vãng làm mọi người đều cảm thấy tính cách cô quái gở.

Đến nỗi gia đình, sau khi ông nội cùng ba mẹ Khương Dư Miên qua đời, cô sống cùng cậu mợ. Thân nhân duy nhất trở thành người giám hộ trên pháp luật, trong sinh hoạt lại không hề quan tâm, đối với việc của cô hỏi vài câu thì ba câu đã không biết cho nên lão gia tử mới muốn đưa Khương Dư Miên đến Lục gia.

Ngày thường người cùng Khương Dư Miên tiếp xúc cũng không thể đưa ra manh mối có lợi nên tiến độ phá án của cảnh sát vô cùng thong thả. Hiện giờ Khương Dư Miên được Lục gia che chở, Lục gia tuyệt không chịu thiện bãi cam hưu.

"Tìm cái cớ, đi thăm hỏi người đó."

"Được"

Ở bên ngoài, người đàn ông dựa vào ban công châm thuốc.

Khói từ ánh lửa màu cam ở đáy mắt nhảy lên nhưng không lấn át được sự lạnh lẽo ở đáy mắt.

"Thùng thùng ——"

Cửa bỗng nhiên bị người gõ, tiểu cô nương cầm giấy bút đứng ở bên trong.

Người đàn ông ngước mắt, sự lạnh lẽo trong mắt dần tan đi.

Anh cười rộ lên, không tiếng động mà dập tắt thuốc đi.

Lục Yến Thần cách cửa làm một cái thủ thế bảo cô đợi một lát, Khương Dư Miên ngầm hiểu, trở lại chỗ ngồi.

Vừa rồi cô đột nhiên không thấy Lục Yến Thần, có chút hoảng, thấy anh đứng ở ban công, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Không bao lâu, Lục Yến Thần lại từ cửa thư phòng đi vào, nguyên bản sơ mi trắng biến thành sơ mi đen, cổ áo hơi mở, lười biếng lại lộ ra một tia cấm dục.

Không biết anh vì sao lại thay đổi thân quần áo, bất quá......

Thật là đẹp mắt.

Cả buổi chiều Khương Dư Miên ngồi làm đề toán, thẳng đến dì Đàm tới thúc giục cô ăn cơm.

Giữa trưa chỉ có cô cùng ông nội Lục, tối nay có thêm Lục Yến Thần, nguyên bản Lục Tập bị Lục Yến Thần trừng phạt đến chạng vạng chẳng biết lại chạy đi đâu.

Sau khi ăn xong, Khương Dư Miên thấy Lục Yến Thần ở trong thư phòng làm việc không biết vội cái gì, cô sợ quấy rầy anh liền đem đề thi mang về phòng tiếp tục tự làm. Rốt cuộc hơn một giờ sau giải xong đề cuối cùng.

Nhìn đáp án lấp đầy đề thi, khóe miệng cô gái giương lên.

Cô đứng lên gấp không chờ nổi muốn đưa cho người nọ xem, mở cửa, nhìn thấy Lục Yến Thần xoay người ra khỏi thư phòng đi xuống lầu.

Khương Dư Miên lẳng lặng mà theo ở phía sau, thẳng đến thấy Lục Yến Thần muốn ra cửa, nàng rốt cuộc nhịn không được chạy tiến lên.

Đột nhiên bị ngăn trở đường đi, Lục Yến Thần nhướng mày nhìn chằm chằm tiểu cô nương.

Khương Dư Miên cầm lấy đề thi, để ở lòng bàn tay viết chữ, giơ lên cho anh xem: 【 Anh phải đi sao? 】

Lục Yến Thần rốt cuộc nhớ tới cái gì: "Đúng vậy, anh phải đi. Bất quá em có thể chụp ảnh gửi anh, chờ lát nữa giúp em xem."

Anh cho rằng Khương Dư Miên là muốn đến kiểm tra đáp án.

Khương Dư Miên nắm chặt bút, trong mắt hiện vẻ buồn bã muốn giữ anh lại nhưng không mở miệng được.

Tiểu cô nương lẳng lặng mà đứng ở đó, thân ảnh gầy yếu cực kỳ đơn bạc làm cho Lục Yến Thần nhớ tới mấy ngày ở bệnh viện, cô luôn thích trốn ở góc giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Cô quá yếu ớt, nếu không cẩn thận liền sẽ bị bẻ gãy.

Mắt Lục Yến Thần híp lại, vừa lúc thấy dì Đàm bưng một ly sữa bò nóng từ phòng bếp ra.

"Dì Đàm." Lục Yến Thần ánh mắt lóe lên, đem người kêu lại đây.

Dì Đàm cũng không biết hai người đứng ở cửa làm gì, chỉ thấy Lục Yến Thần cúi đầu xoa đầu Khương Dư Miên.

Khương Dư Miên nhìn lên, mắt phát ánh sáng, chỉ nhớ rõ câu cuối cùng Lục Yến Thần nói với cô: "Uống nhiều sữa bò sẽ cao lên."

Lục Yến Thần đi rồi, Khương Dư Miên ở trước kính khoa tay múa chân nửa ngày, lại giơ tay lại nhón chân.

Nhớ lại, cô dường như mới chỉ cao đến vai của Lục Yến Thần?

Không lâu sau, Khương Dư Miên chạy vào phòng bếp, ở bên cạnh đứng một hồi lâu, ngượng ngùng mà xoa xoa ngón tay, cầm lấy bút viết cho dì Đàm xem: 【 Con có thể uống thêm một ly sữa bò không? 】

"Miên Miên, con nghĩ muốn cái gì liền nói ra." Dì Đàm cho rằng cô đơn thuần muốn uống thêm, lại rót cho cô một ly.

Khương Dư Miên cầm ly uống đến sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

Cô đem đề thi chụp và sửa sang lại, phát hiện thiếu một tờ. Không tìm được trong phòng ngủ cô liền quay lại thư phòng tìm, quả nhiên tìm thấy .

Cô duỗi tay cầm lên lại bị chiếc bật lửa trên bàn thu hút.

Đây chắc là đồ của ai đánh rơi.

Khương Dư Miên cầm nó lên, một cái bật lửa màu vàng bề ngoài xa hoa lại điệu thấp, mặt bên có khắc hình, nhìn qua giống như là một con sói cao ngạo.

Sói?

Khương Dư Miên nhớ lại bộ dạng của người nọ, anh luôn cười, nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng so với loài sói hung ác hoàn toàn không giống nhau.

Bất quá đồ vật của anh như thế nào đều được.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làm mặt ngoài lạnh lẽo nhiễm cơ thể độ ấm, Khương Dư Miên nhẹ nhàng khép lại ngón tay.

Không nghĩ tới một màn này bị người khác nhìn thấy.

-

Lục Tập sắp chết đói.

Trước đó bị anh trai phạt đến từ đường quỳ không nói, sau ông nội biết mọi việc liền trực tiếp bắt anh tiếp tục quỳ không cho ăn cơm.

Anh ta không biết ông nội cùng anh trai là làm sao, vì một người ngoại liền cháu trai ruột cùng em trai cũng không thèm để ý tới.

Ông nội thình lình đem Khương Dư Miên mang về, anh ta vốn định tới tìm anh trai hỏi rõ ràng việc này, còn chưa đi đến gần liền phát hiện cửa thư phòng bị mở ra.

Lục Tập tức khắc dừng lại bước chân.

Xuyên qua khe cửa, anh thấy Khương Dư Miên cầm lấy bật lửa màu vàng trên bàn rồi cất vào túi của mình.

Ánh mắt Lục Tập cố định.

Cô cư nhiên dám trộm đồ!

---------------------------------------------------------

17.08.2022

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top