Chương 16

Edit by Mai 

Mạnh Lan vui cười nói: "Nga, rất muốn."

Đường Uyển Tâm cười lạnh một tiếng, "Được thôi, tôi muốn nhìn xem cậu làm thế nào để trở thành con gái Đường gia."

Cắt đứt điện thoại, cô tùy tay ném điện thoại trên bàn, xoay người đi thư phòng.

Đường Thắng còn đang bận rộn, gần đây công ty có nhiều công việc, vì có thể tan làm đúng giờ ông phải đem một ít văn kiện chưa xem xong về nhà.

Đường Uyển Tâm giơ tay gõ cửa, sau khi được cho phép cô bưng một ly sữa bò đi đến.

Đường Thắng buông bút, gỡ xuống mắt kính, cười nhìn tiểu công chúa trước mắt, "Tâm tâm, lại đây ngồi."

Đường Uyển Tâm cười đi tới, đem sữa bò để trước mặt Đường Thắng, "Ba ba, người vất vả, khi nào rảnh nhớ uống sữa bò, đây chính là tự tay con pha, cho nên người một giọt cũng không được để lại.."

Đường Uyển Tâm tri kỷ là điều khiến Đường Thắng cảm thấy hạnh phúc nhất, đứa nhỏ này khi còn nhỏ mang đến cho ông sung sướng vô tận, lớn lên lại hiểu chuyện như vậy, có đôi khi Đường Thắng suy nghĩ đời này cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau cũng khá tốt. 

Chỉ là ——

Lão phu nhân nói cũng đúng, ông không thể kéo chân sau con gái, rốt cuộc thì tương lai cô cũng sẽ kết hôn, phải có gia đình nhỏ của chính mình, nếu ông vẫn luôn có một mình, Tâm Tâm sẽ không yên tâm rời đi. 

Những lời nói này Đường Thắng chưa bao giờ nói với Đường Uyển Tâm, ông tái hôn chưa bao giờ vì điều gì khác, chỉ là muốn khiến con gái mình ngày càng hạnh phúc. 

"...... Được, được." Đường Thắng duỗi tay điểm nhẹ chóp mũi cô, "Tiểu công chúa, ba đều nghe con."

"Ba ba, người thật tốt." Đường Uyển Tâm ôm cổ Đường Thắng , đáy mắt tràn ngập ý cười.

Ba ba ngươi nhất định phải sống lâu trăm tuổi.

"Đúng rồi, Tâm Tâm, Mạnh Lan cùng lớp với con đúng không?" Đường Thắng ngửa đầu hỏi.

Đường Uyển Tâm buông ra tay, đứng bên cạnh Đường Thắng, ra vẻ không biết hỏi: "Đúng ạ. Làm sao vậy?"

"Nga, dì Mạnh ngày mai có buổi chụp ảnh, muốn ba thuận tiện họp cho Mạnh Lan ở trường." 

Đường Uyển Tâm lấy một lọn tóc, quấn quanh ngón tay, nhẹ giọng hỏi: "Ba ba người đáp ứng rồi?"

"Đúng vậy." Đường Thắng gật đầu, "Dì Mạnh đã nói như vậy, ba cũng không tiện từ chối, vừa vặn các con lại cùng một lớp vậy cũng tiện hơn chút."

Đàn ông đôi khi chính là như vậy, sẽ không suy xét chi tiết.

Đường Uyển Tâm hơi trầm mặt, lần đầu tiên nổi lên tính tình công chúa, "Nhưng con không muốn người tham gia họp phụ huynh cho Mạnh Lan."

"Vì cái gì?"

Đường uyển tâm chu miệng, "Ba ba, người cùng dì Mạnh còn chưa có chính thức, họp phụ huynh là việc quan trọng như vậy, con cho rằng quan hệ chưa chính thức mà tham gia cũng không tốt."

Nói xong, sợ Đường Thắng nghĩ nhiều, cô tiếp tục nói: "Đương nhiên, người đã đáp ứng dì Mạnh rồi, đổi ý khẳng định không tốt. Cho nên ba ba người xem như vậy được không? Vì không để người khác suy nghĩ không tốt, người đều đừng đi. Ngày mai người phái hai thư kí đi là được."

"......"

Trong thư phòng tức khắc yên tĩnh lại, Đường Thắng nhìn chăm chú vào đôi mắt Đường Uyển Tâm, thấy được cảm xúc kỳ lạ dưới đáy mắt cô, ông gật gật đầu, "Được, liền thao ý con nói mà làm."

Đường Uyển Tâm cao hứng mà ôm cổ ông, làm nũng nói: "Cảm ơn ba ba, ba ba thật tốt."

Đường Thắng vỗ vỗ cánh tay Đường Uyển Tâm, "Bảo bối, là ba ba sai rồi, ba ba suy xét không chu toàn, thực xin lỗi."

Đường Uyển Tâm cười lắc đầu.

-

Ngày hôm sau, sau khi học sinh học xong năm tiết học thì diễn ra buổi họp phụ huynh. Các lớp học bố trí tốt phòng học, chậm rãi đợi phụ huynh đến. 

Mạnh Lan trên mặt vẫn luôn treo ý cười, Quả Mơ ngồi cùng bàn nhẹ nhàng đụng cánh tay cô, "Ai, hôm nay nhà cậu ai tới?"

Mạnh lan cao hứng mà trả lời: "Tớ —— ba ba."

Quả Mơ dâng lên mười vạn lòng hiếu kỳ, cúi đầu hỏi: "Ba ba cậu làm gì đó?"

Mạnh lan không chút suy nghĩ nói: "Làm buôn bán, công ty lớn."

Quả Mơ biểu tình trở nên phong phú, lắc đầu, "Ai, đem ra so sánh, tôi còn chưa chạy liền đã thua ở trên vạch xuất phát, thật đáng buồn."

Mạnh Lan vỗ vỗ vai cô, "Không có việc gì, về sau tôi che chở cậu."

"Thật sự?" Quả Mơ cao giọng kêu một tiếng, theo sau che miệng, "Cảm ơn Lan tỷ."

"Không dám, không dám."

Mạnh Lan ánh mắt nhìn về phía sau ——

Đường Uyển Tâm đang rà xoát đề, hoàn toàn không bị hoàn cảnh chung quanh ồn ào gây nhiễu, cô trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát gật đầu, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không quản việc họp phụ huynh để ở trong lòng.

Mạnh Lan nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, khóe miệng gợi lên một tiếng cười nhạo, "Hừ" luôn có người không có lúc khoe khoang. Đợi lát nữa Đường Thắng tới họp phụ huynh cho cô, bạn học toàn trường đều sẽ biết cô cũng là con gái Đường gia, đến lúc đó......

Ngẫm lại hình ảnh kia cô liền muốn cười.

Đường Uyển Tâm không để ý tới người chung quanh, một lòng xoát đề tiếng Anh, kiếp trước cô tuy rằng học tập tốt, nhưng rốt cuộc là tuổi nhỏ lãng phí chút thời gian học tập, cũng không có giúp đỡ ba ba được nhiều.

Kiếp này nói cái gì cô cũng muốn nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực.

Đang lúc Đường Uyển Tâm xoát đề, có người ném tới một bọc nhỏ đồ vật, cô nhướng mày nhìn lại, là một bao kẹo, ba bốn gói. Theo sau ánh mắt nhìn qua đồ chơi làm bằng kẹo trên người, nhìn nhìn mặt mày dần dần cong lên, cô buông bút, mở ra gói kẹo, lấy ra trong đó một cái, ngậm ở trong miệng.

Kẹo thực mềm, cũng thực ngọt.

Cô nhìn hướng Lục Phong Châu nhẹ chớp mắt, không tiếng động nói câu, "Cảm ơn."

Lục Phong Châu dựa tường, nhìn ý cười trên mặt Đường Uyển Tâm, lạnh mặt che miệng ho khan một tiếng.

Sau đó cũng chậm rãi giơ lên khóe môi.

Một lát sau, Đường Uyển Tâm lại cho ném cho cậu một viên kẹo, động môi nói: "Cậu cũng ăn."

Lục Phong Châu trong lòng như được rót mật, trên mặt vẫn là bộ dạng không cảm xúc, khi ăn còn rũ khóe mắt như muốn nói "Tôi là cho cậu mặt mũi mới ăn". 

Đường Uyển Tâm không để bụng, Lục Phong Châu cái dạng gì, kiếp trước cô cũng đã biết, người con trai này chính là thời thiếu niên thời điểm mặt lạnh, thành niên như cũ mặt lạnh. Nhưng chính là một người mặt lạnh như vậy, vì cô.......

Nghĩ đến đây cô đem ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lan.

Nhìn Mạnh Lan tươi cười, Đường Uyển Tâm hừ lạnh một tiếng, thật muốn xem bộ dáng thất vọng cuả cô ta.

......

Bốn giờ đúng, cổng trường mở rộng ra, các gia trưởng có trật tự đi tới lớp con mình.

Mạnh Lan nâng cằm hướng về cửa nhìn xung quanh, một đám gia trưởng đi vào, nhưng trước sau không có bóng dáng Đường Thắng, trong lòng cô ta không khỏi có chút nôn nóng, khóe mắt liếc nhìn Đường Uyển Tâm, thấy cô thực an tĩnh ngồi ở kia, cục đá trong lòng rơi xuống đất, chỉ cần Đường Uyển Tâm còn đang ở đây , Đường Thắng liền khẳng định sẽ đến.

Lại một lát sau,thấy các gia trưởng đã ngồi xong, bảo vệ trường đang muốn đem cửa đóng lại, có một nam một nữ chạy vội tới.

"Ngượng ngùng, lão sư, trên đường kẹt xe."

"Không có việc gì, xin hỏi ngài là phụ huynh của ai?"

"Đường Uyển Tâm." Người phụ nữ  nói tên Đường Uyển Tâm.

Đường Uyển Tâm đứng lên, đối với cô xua xua tay, "Này."

Người phụ nữ đi qua.

Người đàn ông theo sau đi lên trước, "Tôi là phụ huynh Mạnh Lan."

"......"

Mạnh Lan nhìn người đàn ông  có chút quen mắt nhất thời chinh lăng, theo sau mới nhớ tới, đây là trợ lý Đường Thắng, cô chỉ thấy qua một lần.

"Được, Mạnh Lan ở kia, ngài mời ngồi." Chủ nhiệm lớp khách khí nói.

Mạnh Lan thấy thế, rốt cuộc nói không nên lời. Ánh mắt rét căm căm quét về phía Đường Uyển Tâm, khẳng định là cô ta làm.

Cô không cho Đường Thắng tới.

Không cho mọi người biết cô cùng Đường Thắng có quan hệ.

Mạnh Lan lần này thất bại, giờ khắc này tức giận ở đáy lòng cô phát ra, nếu không phải chung quanh có người ,  thì hiện tại việc cô ta muốn làm nhất chính là đem ghế ném vào Đường Uyển Tâm, nhìn xem cô ta còn có thể cười vui sướng khi người gặp họa hay không.

Đúng, chính là điệu cười vui sướng khi người ta gặp họa.

Khóe mắt Đường Uyển Tâm và Mạnh Lan liếc nhìn nhau, cô chậm rãi gợi môi, sau đó cho cô ta một bộ dáng đắc ý dào dạt.

Một lát sau, họp phụ huynh bắt đầu.

Lục phong châu ghé vào trên bàn, căn bản không ngại họp phụ huynh nói cái gì, dù sao cậu cũng không có phụ huynh tham gia.

Hai vị phụ huynh bận rộn nửa năm không về nhà, tìm bọn họ họp phụ huynh, so lên trời còn khó.

Cho nên, mặc kệ cậu làm bài tốt hay không, không hề có một ai quản.

Lưu Môn Đình liền không tốt như vậy, Lưu ba ba là một người đàn ông tục tằng, trong tư tưởng vẫn là phía dưới roi vọt là một người con ngoan, nghiêm sư mới có thể xuất cao đồ, tác phong của ông đó là có thể vũ lực giải quyết sự tình thì tận lực không dùng  miệng lải nhải.

Cho nên, vừa thấy điểm số các môn của Lưu Môn Đình, dẫn đầu đi lên một cái tát.

Đường Uyển Tâm thấy thế đi cản, bị Lưu ba ba một phen đẩy ngã.

Lục Phong Châu đột nhiên đi lên, ôm chặt Đường Uyển Tâm đang khuynh đảo, trong ánh mắt là tia đông lạnh cô chưa bao giờ gặp qua.

"Dừng tay!" Chủ nhiệm lớp phía trước cao giọng hô.

Một giọng nói như vậy, trong lớp lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Đường Uyển Tâm từ  trong ngực Lục Phong Châu thoát ra, nhẹ nhàng buông cánh tay.

Lục Phong Châu mặt âm trầm quét về phía Lưu ba ba, "Các người làm phụ huynh thật kỳ quái, mỗi ngày chỉ biết bắt chúng ta học tập, nhưng lại có ai thật sự quan tâm đến nội tâm chúng ta , thế nào, các người có phải hay không muốn cho chúng ta đi tìm chết!"

Lưu Môn Đình bị đánh đầu oai tới một bên, trong mắt mơ hồ có nước mắt hiện lên.

Trong lớp yên tĩnh đến tiếng hít thở đều có thể nghe thấy.

Theo sau, Lục Phong Châu dùng một chân kéo ghế ôm ngực ngồi xuống. 

Có thể là câu Lục Phong Châu nói nổi lên tác dụng, kế tiếp cuộc họp phụ huynh, giảm đi rất nhiều ồn ào, trừ bỏ học tập nhà trường  còn đem trọng điểm sự quan tâm chuyển dời đến biểu hiện học tập hằng ngày của học sinh.

Lưu Môn Đình cũng ngồi xuống, nắm chặt nắm tay chạm vào Lục Phong Châu một chút, trên mặt là nụ cười cảm kích.

Hơn một giờ sau, cuộc họp kết thúc.

Lục Phong Châu nhét tay vào túi lảo đảo lắc lư ra cửa phòng học.

Đường Uyển Tâm thu thập tốt mọi thứ, sau khi tạm biệt trợ lý ở cổng trường, bắt đầu tìm Lục Phong Châu chung quanh.

Hôm nay cậu không có phụ huynh tham gia họp,  trong lòng nhất định rất khổ sở, cô không muốn để cậu khổ sở một người ngốc.

Cô muốn bồi cậu.

"Cậu đang tìm tôi?"

Lục Phong Châu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Đường Uyển Tâm, hơi cúi thân mình, miệng hướng lỗ tai cô nhẹ nhàng phun ra một hơi.

Đường Uyển Tâm sửng sốt, thân thể thẳng tắp, "Cậu——"

Cô xoay người, môi đỏ trong lúc lơ đãng chạm vào mặt Lục Phong Châu, lập tức đứng hình.

"Khụ khụ." Lục phong châu đột nhiên ho khan.

"U, tại đây làm gì nha? Hẹn hò nha, ta báo cáo giáo viên a." Thình lình có thanh âm xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #trongsinh