Chương 1- chương 5
Edit: Thiên nguyệt các
C1: Thôi rồi bị xuyên qua
Đêm đen đến đáng sợ, thời tiết lại oi bức đến mức làm người ta có chút không thở nổi, không có một chút cảm giác mát mẻ, đột nhiên, phía đường chân trời, sấm sét ầm ầm, từng đạo ánh sáng chói mắt chiếu dài trên đất, cùng với đó là âm thanh vang ầm ầm của chớp, gió bão thổi mạnh lá cây va vào nhau, hết cơn gió này lại đến cơn gió khác theo sát nhau, bão táp tựa như diều đứt dây lao thẳng xuống đất, thực mãnh liệt, thực điên cuồng, khiến ban đêm càng trở nên dữ tợn, làm người hoảng sợ.
Ở phía nam Xa Xích quốc, trong một rừng cây phong, dưới gốc cây đại thụ lớn phải cần đến hai người mới ôm hết, có một nữ tử tuyệt sắc mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm rách rưới, chậm rãi bị bão táp đánh tỉnh, ngón tay chậm rãi cử động, mắt đẹp chậm rãi mở, vừa mở mắt lại phải nhắm mắt lại vì nước mưa quá lớn, để mặc mưa bão tàn sát bừa bãi.
Lam Tử Duyệt giật giật thân mình đau nhức, toàn thân giống như bị xe nghiền qua, đặc biệt là eo, đau nhức dữ dội, trong lòng một mảnh mờ mịt, sao lại thế này? Cô chẳng qua là quá mệt mỏi, tan tầm sau khi trở về, tắm xong liền mê man ngủ thiếp đi, hiện tại là ở trong mộng sao? Nhưng sao lại không giống trong mộng, mưa to cọ rửa ở trên mặt đem đến cảm giác đau rát, toàn bộ thân thể đều ngâm ở trong nước, thật là khó chịu, Lam Tử Duyệt thử nỗ lực mở hai mắt, chính là mưa quá lớn, làm hai mắt mơ hồ không nhìn rõ.
Đột nhiên, một cỗ ký ức xa lạ không thuộc về chính dũng mãnh xông vào trong đầu, từng màn tựa như phóng điện ảnh, trong lòng Lam Tử Duyệt kinh hãi, nỗ lực lên tinh thần, dùng tay che đôi mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Trong lòng mắng thầm, shit, con mẹ nó, đây là địa phương quỷ quái gì, thân thể đau nhức làm Lam Tử Duyệt biết chính mình không phải đang nằm mơ, tất cả trong đầu nói cho cô biết, hiện tại cô ở một địa phương xa lạ, Xa Xích quốc, một quốc gia không tồn tại trong lịch sử, thân thể này cùng tên với cô Lam Tử Duyệt, là nữ nhi thừa tướng Xa Xích quốc, Lam Tử Duyệt là đích nữ duy nhất, bên trên còn có mộtngười ca ca, ba muội muội, mẫu thân đã qua đời, ở phủ Thừa tướng, người duy nhất yêu thương nàng cũng chỉ có ca ca Lam Tử Thiên, nhìn hỉ bào đỏ thẫm trên người rách rưới, cô Lam Tử Duyệt xuyên qua, trên người nữ tử cổ đại bị vứt dưới mưa bão không chịu nổi, mà hôm nay vừa vặn là ngày nàng đại hôn, ở ngày đại hôn, nàng ta cư nhiên bị người ném vào núi sâu rừng già này, đây là bị vứt xác trong rừng sao? Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Lam Tử Duyệt lâm vào trầm tư.
Một đợt sấm sét, làm Lam Tử Duyệt thanh tỉnh rất nhiều, Lam Tử Duyệt dùng tay chống thân thể, để chính mình dựa vào trên cây, nhìn sấm chớp đan xen, mưa to tàn sát bừa bãi trong đêm, Lam Tử Duyệt ôm chặt hai tay, trong lòng có chút sợ hãi, toàn thân lạnh đến phát run, nghĩ chính mình sống hơn hai mươi năm, làm sao lại gặp phải đêm đầu tiên đáng sợ ở đây? Con mẹ nó thật là trúng giải thưởng lớn, cư nhiên bị xuyên qua.
Vì làm chính mình không sợ hãi như vậy, Lam Tử Duyệt cẩn thận hồi tưởng thời đại này vui mừng biết tất cả, nguyên lai đây là Xa Xích Quốc đại lục Huyền Vũ, dùng võ vi tôn, lấy đan dược làm thánh, lấy ngự thú sư làm cao, ai ngự khí cao, chính là bá chủ thời đại này, ai luyện chế đan dược giỏi, ai chính là chúa tể cường giả.
Mà ngự khí chia làm linh cấp, võ cấp, huyền cấp, kim cấp, tôn cấp, thánh cấp, thiên cấp, thiên cấp là cảnh giới ngự khí cao nhất, cũng là lực sát thương mãnh liệt nhất ngự khí, ngự thú sư lấy điều khiển cổ thần thú làm chủ, cổ thần thú chia làm thiên cấp, địa cấp, huyền cấp, hoàng cấp, kim cấp, Thần cấp, ngự thánh cấp.
Mà luyện đan sư cùng ngự khí sư, ngự thú sư, ba thứ trên 1 con người, là không thể cùng tồn tại, trừ phi là thể chất nghịch thiên, cả ba cùng tồn tại.
Mà thiên hạ cũng chỉ có một hai người như vậy là có hai thứ cùng tồn tại, mà Lam Tử Duyệt lại không biết tên.
Mưa quá lớn, thân thể Lam Tử Duyệt quá suy yếu, bất tri bất giác hôn mê bất tỉnh.......
C2: Chỉ Là Một Phế Vật
Sang chương hai tớ sẽ thay đổi cách gọi: cô - nàng.
"Ân!" Lam Tử Duyệt giật giật thân thể đau nhức, nghe như vẫn còn tiếng mưa rơi, nhưng trên người nàng lại có hơi ấm.
Lam Tử Duyệt nỗ lực mở đôi mắt chua xót nhìn, hiện tại nàng đang ngủ ở trên giường mềm mại? Nhìn nhìn nhà ở, nơi đây tràn ngập cổ kính, Lam Tử Duyệt cam chịu số phận, con mẹ nó nàng thật sự xuyên qua.
"Nha! Ngươi tỉnh, đừng nhúc nhích, đêm qua ngươi phát sốt, thân thể lại suy yếu cực độ, yêu cầu ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được." Một nữ tử mỹ lệ tóc bạc đang bình thản nói, bưng một chén dược đi tới bên người Lam Tử Duyệt.
Ngày trước Lam Tử Duyệt nhìn đầu bạc chỉ có ở trong TV mới có, nhất thời có chút sợ ngây người, một đầu tóc bạc cũng có mang đến cảm giác mỹ lệ, chỉ thấy nữ tử một thân váy lụa màu trắng, đầu bạc chỉ dùng một cây trâm ngọc búi, mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi mắt đẹp hơi mang tang thương, cái mũi tinh xảo lả lướt, duy nhất chỉ có đôi môi đỏ nổi bật giữa một thân màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn phiêu tiên.
"Ngươi, ngươi là ai?" Lam Tử Duyệt không nói thì còn tốt, vừa nói ra, giọng khàn khàn khó nghe khiến chính nàng giật nảy mình.
"Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi bị phong hàn,, giọng nói khó nghe muốn chết, nhanh lên uống thuốc đi, sau đó có thể khỏe lại rất nhanh, ta không muốn nghe giọng nói khó nghe như vậy." Nữ tử Đầu bạc đem thuốc đưa tới trước mặt Lam Tử Duyệt.
Lam Tử Duyệt bĩu môi, người rất xinh đẹp, nhưng lời nói ra thật sự là.......
"Không uống sao? Muốn ốm chết sao?" Nữ tử này có chút tức giận, giọng nói rất không tốt, hiển nhiên sự kiên nhẫn rất kém.
"Uống, làm sao không uống, ai ngờ đã chết rồi, nhưng ta không muốn chết, ta còn chưa sống đủ đâu." Lam Tử Duyệt tiếp nhận chén thuốc, bất chấp tất cả, "Ùng ục ùng ục", rất nhanh uống cạn chén thuốc lớn.
Nữ nhân tóc bạc thấy Lam Tử Duyệt uống, mới lộ ra một chút mỉm cười.
"Oa! Con mẹ nó, thật đắng!" Lam Tử Duyệt dùng tay áo xoa xoa cái miệng, cúi đầu, có loại cảm giác muốn phun.
"Ngươi dám nhổ ra, lão nương liền mang ngươi ném tới bên ngoài cho dã lang ăn thịt." Nữ tử tóc bạc uy hiếp Lam Tử Duyệt.
"Thôi đi! Nếu như ngươi muốn đem ta cho dã lang, thì ngươi cần gì phải cứu ta trở về đây?" Lam Tử Duyệt tức giận nói, đừng tưởng rằng là nàng ân nhân cứu mạng liền có thể ở nàng trước mặt khoe khoang.
"Ân! Nhìn một chút, cái tính tình này, thật đúng là hợp khẩu vị lão nương, chậc chậc, nhưng chỉ là một than phế vật, thật không ra sao?" Nữ tử tóc bạc lắc đầu, một bộ dáng đặc biệt tiếc hận.
"Phế vật, nói ai phế vật đấy?" Lam Tử Duyệt nghĩ không ra, sao nàng lại trở thành phế vật?
"Nơi này trừ bỏ có hai chúng ta, còn có người khác sao? Người ta nói đương nhiên chính là ngươi một phế vật, trong cơ thể không có ngự khí, không phải luyện đan sư, càng không phải ngự thú sư, chẳng lẽ ngươi vẫn là thiên tài được!" Nữ tử khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lam Tử Duyệt, trong lòng chậm rãi có ý tưởng.
Nữ tử tóc bạc vừa nói như vậy, Lam Tử Duyệt mới phát hiện hóa ra nàng Lam Tử Duyệt chính là một người phế vật, ở phủ Thừa tướng mới không được coi trọng, bị nhóm thứ muội khi dễ, dựa vào cái quái gì vậy, ở trong cái thế giới dùng võ vi tôn này, không thể tu luyện Ngự Khí, đan dược, nàng kia sống có ý gì? Sớm muộn chỉ có con đường chết!
C3: Thật đúng là không bình thường
"Phế vật thì sao? Ta có thể sống thật tốt, sống thật phấn khích." Lam Tử Duyệt cũng không tin, lấy nàng thanh niên có năng lực của nhân loại thế kỷ 21, tại Xa Xích quốc, sống không nổi ư, có tiền có thể sai ma quỷ, chẳng qua nàng cần tìm người bảo hộ! Có bạc người nào không mò đến!
"A! Phải sống thật tốt, sống thật phấn khích, ha ha! Bị người ta ném tới Phong Diệp Lâm nguy hiểm này, chính là cái ngươi gọi là sống thật tốt, sống phấn khích!
Hiện tại đừng nói sống tốt, hiện tại chính ngươi có thể sống được hay không còn chưa biết đâu?" Vẻ mặt nữ tử tóc bạc trào phúng nói, giọng điệu càng là trào phúng khiến cho nàng có ý tưởng bạo muốn đánh nàng một cái.
"Ngươi...... Ta nói, làm người không thể ác miệng thế được không! Còn có, cái gì gọi là ta hiện tại có thể sống được hay không còn chưa biết, có ý tứ gì?" Liên quan đến vấn đề sinh tử chính mình, Lam Tử Duyệt đột nhiên không có tự tin.
"Sao! Như thế nào lại không nói nữa, vừa mới tự tin vậy mà! Hóa ra ngươi cũng sợ chết!" Nữ tử tóc bạc ngồi xuống trên ghế, nhàn nhã uống trà, cái tiểu nữ này rất có ý tứ, rất giống nàng thời điểm còn trẻ, nàng có thể từ trên người nàng ta thấy được bộ dáng tuổi trẻ của mình.
"Chết, ai không sợ a! Nhưng chết cũng phải minh bạch!" Lam Tử Duyệt nghĩ, trên thế giới này vẫn chưa có người nào không sợ chết đi! Người lợi hại hơn nữa, thì thời điểm đối mặt với tử vong, đều sẽ có cảm giác sợ hãi.
"Thân thể của ngươi bị hạ ngân độc còn thất thân, về sau đến mỗi tháng hạ độc hôm nay, ngươi đều sẽ sống không bằng chết, mà ngày ngươi bị hạ độc, vừa vặn đúng ngày hôm qua mười lăm, nếu tháng sau ngày mời lăm, độc của ngươi không được giảm bớt, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
"Cái gì? Có ý tứ gì? Ý tứ của ngươi chính là nói ta đã không còn than thể thuần khiết,, còn có, ngân độc là cái gì?" Lam Tử Duyệt buồn bực, vẻ mặt không thể tin tưởng, bà nội nàng, xuyên qua đã đủ bi ai rồi, bị người ta trước giết sau vứt xác, còn vứt xác ở bên trong Phong Diệp Lâm hiểm ác này, thực sự quá đau khổ rồi.
"Ừ! Nhìn xem trên người của ngươi hỉ bào đỏ thẫm kia rách tung toé, ngày hôm qua hẳn là ngày ngươi đại hỉ đi! Nữ nhi gả chồng là ngày đại vui mừng, mà ngươi gả chồng thì lại bị người ta trước giết sau ném, tấm tắc, thật đúng là không bình thường! Nhưng gương mặt ngươi quá xinh đẹp, cũng đủ lôi kéo người ta phạm tội rồi, trách không được rơi vào kết cục như thế, cái gọi là ngân độc? Chính là trời sinh ra đã có kiếm ma bên người, cũng có thể gọi là ma, mà người cùng ngươi vừa lúc động chạm hắn cũng chính là lúc kiếm ma phát tác, ngươi giúp hắn chính là đại ân nhân, giúp hắn điều khiển ngự lực đề thân, nhưng ngươi lại thảm, rơi xuống kết cục hiện tại này."
Vẻ mặt nữ nhân tóc bạc kiểu ngươi thực sự đáng đời, làm Lam Tử Duyệt tức giận đến nghiến răng, Lam Tử Duyệt nhắm mắt lại, bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại không phải thời điểm cậy mạnh, nỗ lực sống sót mới là đại sự.
Lại lần nữa mở đôi mắt đẹp sáng ngời, bình tĩnh nhìn nữ nhân tóc bạc, "Ngươi biết là độc gì, có phải có biện pháp cứu ta?"
"Đừng không biết lớn nhỏ, ngươi, gọi ta là ngươi, mà lão nương tuổi đã cao, nghe thực khó chịu." Nữ nhân tóc bạc trừng mắt liếc nhìn Lam Tử Duyệt một cái.
"Nga! Ta đây nên gọi ngươi là gì? Nói đến tuổi, ngươi thoạt nhìn cũng không thể coi là già nha!" Lam Tử Duyệt bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Nghe Lam Tử Duyệt nhỏ giọng nói thầm nói, trong lòng nữ nhân tóc bạc rất cao hứng: "Kêu ta cái gì? Cái này trước không vội, ta có thể cứu ngươi, bất quá? Ta Độc Tam Nương chưa bao giờ sẽ vô duyên vô cớ cứu người, trừ phi là ta và người có duyên, nếu không dù chết ở trước mặt lão nương, lão nương cũng sẽ không thèm nhìn một cái." Nữ nhân tóc bạc tuyệt tình nói, trong mắt đẹp có tính kế.
Gì cơ, người có duyên, như vậy sao! Thế thì bà nội nàng cũng là người có duyên, người có duyên là cái khái niệm gì, thế nào mới là có duyên? Còn không phải bằng miệng nàng, đột nhiên, ánh mắt Lam Tử Duyệt sáng lên, hưng phấn nói: "Chúng ta có duyên! Có duyên chúng ta mới có thể tương ngộ, đúng hay không! Ngươi có thể cứu ta trong Phong Diệp Lâm lớn như vậy, đó chính là một loại duyên phận, đúng không! Nếu chúng ta có duyên, ngươi liền cứu ta đi!" Lam Tử Duyệt nhìn nữ nhân tóc bạc ánh mắt mang theo khẩn cầu, giọng nói cũng bắt đầu làm nũng, ai kêu nàng ta là chính nhánh cỏ cứu mạng duy nhất của nàng?
Chương 4: Bái kiến sư phụ
"Ngươi đúng là vô dụng, bất quá ngươi nói đúng, lão nương thấy ta và ngươi hữu duyên, ta ở đây sinh sống mấy chục năm, ngươi là người đầu tiên xông vào Phong Diệp Lâm và cũng được ta cứu, muốn ta cứu ngươi có thể, thế nhưng ngươi nhất định phải bái ta làm thầy." Nữ tử tóc trắng nghĩ, có lẽ nàng cũng nên tìm một truyền nhân, bằng không thân y thuật của nàng sớm muộn gì cũng mang theo vào mộ,
"Bái ngươi làm thầy có ích lợi gì? Không phải là ai ta cũng bái, vì mình mạng sống,mà làm đồ đệ của người mà ta không biết rõ ràng, như thế ta sẽ chịu thiệt." Lam Tử Duyệt không biết nữ tử trước mắt này như thế nào, là người tốt hay kẻ ăn thịt người, nhỡ bị người bán, nàng biết kêu ai?
"A! Không muốn? Ngươi có một thân thể phế vật, lão nương không để ý muốn thu nhận ngươi, thiên hạ muốn bái Độc Tam Nương ta làm sư phụ có thể dài đến ngàn dặm, lão nương ngoại lệ thu ngươi vì duyên, ngươi còn đòi chỗ tốt, nói cho ngươi biết, lão nương cả đời này y thuật chính là cái tốt nhất, lão nương là Tôn Cấp phẩm Luyện Đan Sư, luyện ra được đều là cấp dược thánh đan, tại Xa Xích quốc, không ai bằng, cộng thêm tuyệt thế y thuật và độc thuật, không phải người nào lão nương cũng đều thu làm đồ đệ, ngươi vậy như, vừa nhìn chính là không học được cái gì, lão nương còn không muốn dạy ngươi đây?"Vẻ Độc Tam Nương tràn đầy khí thế, nhìn." Lam Tử Duyệt từ đầu đến chân, khá lắm nha đầu không thức thời, nàng còn lười giáo huấn? Bất quá trước tiên tung ra mồi nhử, nàng cũng không tin nha đầu này không cắn câu.
"Oa! Tôn Cấp Luyện Đan Sư, thật giống như thật sự là đồ tốt nha! Từ cổ chí kim, nghề nghiệp thầy thuốc rất được phổ biến, được, ngươi đã nói như vậy, ta liền miễn cưỡng bái ngươi làm thầy đi! Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao? Xú nha đầu, lão nương vẫn không có để ý tật xấu của ngươi đâu? Ngươi nói tuy nhiên cái gì, lão nương còn lo lắng cho ngươi ngốc đến không có cách nào dạy ngươi rồi, ngươi đúng là người đầu tiên ghét bỏ ta. A!" Độc Tam Nương đúng tiêu chuẩn người nữ nhân chanh chua, dùng sức gõ vào đầu Lam Tử Duyệt một cái nói đầu óc chậm chạp.
"Ôi! Vốn là đần, bây giờ gõ không phải là càng ngốc sao? Có câu nói, chăm chỉ không lười, thông minh không đần, chẳng qua ta tiếc dùng nhiều thời gian để học được thui mà!" Lam Tử Duyệt nghĩ, bây giờ đi về cũng chỉ có chết, ngày đại hôn bị người ta vứt xác trong rừng, trong này khẳng định có âm mưu quỷ kế, đợi được nàng Lam Tử Duyệt học tập thành công, nàng nhất định phải trở lại điều tra rõ ràng tất cả, làm cho các nàng nợ máu trả bằng máu, còn có nam nhân cưỡng bức thân thể nàng, nàng sẽ không bỏ qua, bất tri bất giác, trong lòng Lam Tử Duyệt hiện lên sự thù hận nồng nặc, hận này là của Lam Tử Duyệt trước đây giờ thuộc về nàng bây giờ, nhưng bất kể như thế nào? Nàng hiện tại đã là Lam Tử Duyệt của Xa Xích quốc, có một số việc trốn tránh không được, Lam Tử Duyệt, ngươi chịu đựng tất cả, ta sẽ thay ngươi đòi lại, đáy lòng Lam Tử Duyệt nghiêm túc nói, sự thù hận nồng nặc dần hạ xuống.
Độc Tam Nương nhìn sự thù hận trong mắt Lam Tử Duyệt, lắc đầu, xem ra, lại là hài tử số khổ.
"Nghĩ gì thế? Còn không qua đây bái sư." Độc Tam Nương rống to một tiếng, lôi thần trí Lam Tử Duyệt trở lại.
"Ồ! Dạ, sư phụ, vậy thì đến." Lam Tử Duyệt chống đỡ thân thể có chút hư nhược, chậm rãi đi, bưng lên cốc trà Độc Tam Nương đã uống trên bàn, quỳ trước mặt Độc Tam Nương, nàng đã nhìn thấy trên TV bái sư chính là như vậy, sẽ không sai! Thích thú cung kính nói: "Đồ nhi bái kiến sư phụ mời, sư phụ dùng trà."
"Ừm!" Độc Tam Nương tiếp nhận trà trong tay Lam Tử Duyệt uống một hớp, hài lòng gật đầu, liền dùng hai ngón một điểm một cái giữa lông mày Lam Tử Duyệt rót vào ngự khí.
Chương 5: Sáu năm về sau
Sáu năm về sau, hoàng đế Xa Xích quốc băng hà, truyền ngôi cho Tam hoàng tử Nam Cung Thần Huân, Nam Cung Thần Huân kế vị, phong niên hiệu là "Duyệt".
Xa Xích Quốc, năm năm cử hành một lần thi đấu đại hội đan dược, đây là lần đầu tổ chức thi đấu sau lần hoàng đế Xa Xích quốc Nam Cung Thần Huân kế vị, Nam Cung Thần Huân chiêu cáo thiên hạ, lần này đại hội luyện đan, được đệ nhất danh giả, được một viên linh chi ngàn năm, được hưởng bổng lộc hoàng thất, được cổ thần thú Tử Ngân Hồ một con.
Chiếu cáo này ban ra, oanh động cả nước cùng các quốc gia khác, khoảng cách đại hội luyện đan còn có một tháng, gần như người luyện đan sư đều ngày đến kinh thành Xa Xích quốc, biết luyện đan thì đi thi đấu, không biết luyện đa thì xem náo nhiệt.
Liên hoa trấn, là nơi hội tụ tất cả con đường đi đến kinh đô Xa Xích quốc, cũng là dặm điểm dừng chân duy nhất trong phạm vi trăm, rất nhiều người lên đường đều phải ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm mới có thể đi, bỏ lỡ chỉ có thể ở ngoài bìa rừng, nơi này xuất hiện rất nhiều người vãng lai.
Khách sạn lớn nhất Liên hoa trấn là, khách điếm Bồng Lai, người ở đây đông như mắc cửi, khắp nơi chỉ thấy đầu người di động. Lầu hai, có hai tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác giống nhau như ghé vào trên cửa sổ, nhìn mọi người phía dưới muôn hình muôn vẻ, một người biểu tình đáng yêu, một người mang theo bộ dáng trầm ổn lão luyện không nói không cười.
"Oa! Ca ca, thật nhiều người? A a! Ca ca, ngươi xem, cái lão nhân kia, giống giống như mẫu thân nói, bụng to như nồi, chân to như côn, ham ăn biếng làm, hì hì! Quá giống." Tiểu nam hài chỉ vào vị lão nhân béo râu cá trê bụng có chút to dưới tầng ríu rít nói, bộ dáng kia đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái.
"Chớ chọc phiền toái, mẫu thân rất mệt, khách điếm này rồng rắn hỗn tạp, đều có tuyệt kỹ, mẫu thân cũng không rảnh để mỗi lần dọn dẹp cho ngươi." Tiểu nam hài được gọi là ca ca vẻ mặt lão luyện trầm tĩnh lạnh lùng nói xong, liền xoay người vào phòng.
Tiểu nam hài đối với bóng dáng ca ca làm một cái mặt quỷ, quay đầu lại tiếp tục nhìn lui tới trong đám người.
Lam Tử Duyệt ngủ ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe lời đại nhi tử nói, trong long nàng thật ấm áp! Không sai, hai nam hài phấn điêu ngọc trác sinh đôi này chính là của Lam Tử Duyệt lúc bị xuyên qua, bị người cường gian sau đó mang thai, Lam Tử Duyệt cảm thấy xuyên đến cổ đại vạn ác này đã cảm thấy rất khổ rồi, nhưng sau đó có bảo bối, một người nghịch ngợm đáng yêu, một người lão luyện trầm ổn, Lam Tử Duyệt chỉ cảm thấy xuyên qua đúng rồi, buổi tối mỗi ngày sẽ có đôi bảo bối nhi tử làm cho cười vui vẻ.
Lam Dịch, tiểu nhi tử của nàng, Lam Thành, đại nhi tử của nàng, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến nàng sẽ sinh một đôi song bào thai, sáng láng hoạt bát vui tươi đáng yêu, thành thục ổn trọng, hai huynh đệ bổ sung cho nhau, ở nơi nào đều có thể tạo ra một khoảng trời riêng.
Một năm trước, nàng cáo biệt sư phụ, mang theo hai đứa nhỏ lang bạt giang hồ, thời gian sáu năm nàng đã trở thành tuyệt đỉnh luyện đan sư, y thuật càng tinh vi, dùng thời gian một năm lang bạt trên giang hồ, mỗi người đều biết đến nàng một tuyệt đỉnh luyện đan sư, người người đều gọi nàng là độc y song tuyệt Lam Mân Côi, đương nhiên, Lam Mân Côi chính là nàng lấy, trước mắt nàng còn không thể bại lộ thân phận thật sự của nàng.
Mà tất cả những thứ hiện tại bay giờ của nàng, đều là do sư phụ Độc Tam Nương cho nàng, vốn dĩ sư phụ nàng lúc trước tiếng tăm lừng lẫy là thánh y, bởi vì độc thuật của nàng đặc biệt lợi hại, trên giang hồ mọi người đều có thói quen gọi nàng là Độc Tam Nương.
Ngẫm lại mình và nàng gặp gỡ, không thể không nói, cái kia đúng là một loại duyên phận, người bình thường đều không vào được Phong Diệp Lâm tràn ngập khí độc ngăn cách kia, mà nàng lại vô duyên vô cớ tiến vào, bởi vì nàng bướng bỉnh tùy hứng, sư phụ luôn nói đây là một đoạn nghiệt duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top