Chương 8: Kinh ngạc ngây người
Edit: Lan Chi
Lúc bận rộn thời gian thường trôi qua rất nhanh.
Đạo diễn Chu nói biểu cảm lúc lúc diễn thử rất tốt nên Trâu Vân luôn dùng biểu cảm y như thế để nhìn Vân Dực chằm chằm.
Thỉnh thoảng sẽ quay cảnh đánh nhau nhưng với cô mà nói thì việc này vô cùng dễ, không cần có người chỉ đạo võ thuật cũng làm tốt mà không NG lần nào.
Không bao lâu sau phần diễn của Trâu Vân đi vào giai đoạn cuối. Nhưng lúc quay cảnh cuối cùng lại xuất hiện vấn đề.
"Cắt... Vân Dực, cậu đang làm gì thế?" Đạo diễn Chu ngơ mặt, lớn tiếng gọi.
Cảnh quay cuối cùng, nữ chính bị bắt cóc nam chính một người một ngựa chạy đi cứu cô. Nhân vật phản diện hạ lệnh bắn tên, nam chính chặn được phần lớn nhưng lại có một mũi tên lọt qua phóng thẳng đến chỗ nam chính.
Lúc này, người hầu cưỡi ngựa đuổi tới, thấy không kịp đánh rơi mũi tên hắn bèn lao người tới ôm lấy nam chính, chắn tên và chết thay nam chính.
Vốn mọi chuyện đều thuận lợi nhưng lúc Trâu Vân ôm lấy Vân Dực, Vân Dực lại bất ngờ xoay ngược lại tự mình nhận lấy mũi tên kia.
Cùng lúc đó, Trâu Vân ôm lấy Vân Dực và bóp vỡ túi máu.
Kết quả quần áo của Trâu Vân dính đầy máu nhưng Vân Dực mới là người trúng tên.
Cảnh quay hoàn mỹ như thế mà lại bị hỏng vậy nên sắc mặt đạo diễn Chu không mấy đẹp.
Sắc mặt Vân Dực trắng bệch, Trâu Vân cảm nhận rất rõ người ôm cô đang run rẩy không ngừng.
"Chúng ta quay cũng lâu rồi, có thể là Vân Dực mệt nên mới vậy. Đạo diễn Chu, nghỉ ngơi một chút trước đã." Chu Cung đi ra hoà giải.
Sắc mặt đạo diễn Chu dịu đi cũng vì trước nay quay phim anh đều vô cùng liều mạng, thỉnh thoảng có chút sai sót cũng thông cảm được: "Nghỉ ngơi giữa cảnh."
Trâu Vân được nhân viên công tác dẫn đi thay trang phục, quần áo ban đầu đã bị máu nhuộm đỏ không thể mặc lại được nữa.
Vân Dực mím chặt môi, đứng tại chỗ không nói được một lời.
Chu Cung chạy đến bên cạnh Vân Dực: "Đại Ảnh đế à, cậu lại sắp thả bay mình tới đâu nữa vậy?"
Vân Dực trả lời lại, giọng nói tuy từ tốn nhưng kiên quyết vô cùng: "Bảo biên kịch Giang đổi kịch bản đi, đổi một kết cục khác cho người hầu."
"Sao?" Chu Cung tỏ vẻ cô không nghe rõ.
"Tôi không thể để Trâu Vân chết. Dù có là quay phim đi nữa cũng không được." Ánh mắt anh cực kỳ dứt khoát.
Lúc thấy túi máu nhuộm đỏ trang phục diễn của Trâu Vân, anh đã gần như phát điên. Suýt chút nữa anh đã cho rằng, mình lại đánh mất Trâu Vân thêm lần nữa.
Chu Cung nhìn Vân Dực chăm chú một hồi mới đưa ra kết luận: "Xem ra, bệnh của cậu không nhẹ chút nào."
Trước kia vô tình gặp phải vai diễn có yêu cầu cao Vân Dực cũng chưa từng kêu khổ, cứ NG từng lần từng lần một và quay mãi cho đến khi đạo diễn hài lòng mới thôi. Bây giờ lại vì một cái kết tào lao mà muốn cô tìm biên kịch sửa kịch bản.
"Cô có đi không? Không đi thì để tôi đi." Vân Dực bước đi.
"Thôi cho tôi xin, cậu tích đức một chút đi. Cậu vừa doạ Ngô Hùng xong thôi, đừng có đi doạ thêm biên kịch Giang nữa. Buông tha cho những con người bình thường như chúng tôi đi có được không?" Chu Cung bất đắc dĩ: "Để tôi đi là được. Nhưng mà nếu cậu muốn biên kịch Giang nhượng bộ thì nhất định phải trả một cái giá khác."
"Cô cứ xem rồi làm, nếu điều kiện không vượt quá giới hạn thì cứ đồng ý luôn đi." Vân Dực trả lời không chút do dự.
"Sợ cậu rồi." Chu Cung đỡ trán. Ý tưởng chôn trong lòng cô càng lúc càng phát triển mạnh mẽ hơn.
***
Sau một lúc thương lượng, Chu Cung thay Vân Dực đồng ý điều kiện tham gia bộ phim chuyển thể từ văn học mạng do đạo diễn Chu quay, biên kịch Giang viết kịch bản, thành công khiến họ đồng ý sửa kịch bản.
Biên kịch Giang nhức đầu, hỏi: "Nhưng nếu người hầu không chết vậy chẳng phải chúng ta phải thêm cảnh diễn cho cậu ta nữa sao?"
"Đổi thành võ công của người hầu bị phế bỏ, vì không muốn liên luỵ đến nam chính nêni để lại một lá thư và chủ động đi mất, từ nay về sau không gặp lại nữa." Vân Dực suy nghĩ rất nhanh: "Bỏ cảnh đánh nhau đi. Nhân vật phản diện bắt được nữ chính, yêu cầu nam chính uống ly trà bị hạ thuốc làm cho võ công bị phế trước mặt hắn, lấy điều này để chứng minh tình cảm của nam chính đối với nữ chính. Người hầu giật lấy ly trà, giành uống trước. Trong lúc nhân vật phản diện bị hành động này của cậu ta làm bất ngờ thì nam chính nhanh chóng cứu nữ chính về."
Biên kịch Giang suy nghĩ một hồi mới đồng ý: "Làm vậy cũng được. Nếu sửa như vậy thì vẫn là người hầu trung thành một lòng bảo vệ chủ, có tinh thần hy sinh, nam chính cứu nữ chính sau đó hai người hoà thuận. Hơn nữa người hầu lặng lẽ rời đi, phần này đến đây kết thúc là ổn, đoạn sau sẽ không phải sửa lại."
Trâu Vân đổi trang phục diễn xong, biết được phân cảnh cuối cùng có thay đổi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp diễn theo kịch bản mới.
Lúc này mọi người phát huy như bình thường, chỉ cần một lần là đã qua.
Đến lúc này, công việc của Trâu Vân hoàn toàn chấm dứt.
***
Vân Dực diễn vai nam chính nên có không ít cảnh phải quay.
Vì thế, nhân lúc anh đang bận rộn Trâu Vân chạy tới chạy lui khắp nơi, bổ sung chứng minh thư, hộ khẩu, thẻ ngân hàng.
Vân Dực biết chuyện Trâu Vân muốn ra ngoài làm việc bèn dặn riêng Chu Cung phải đi cùng cô cũng thuận tay đưa thẻ tín dụng của mình cho cô.
Trâu Vân không muốn nhận, trả tấm thẻ lại: "Tớ nhận thẻ của cậu làm gì?"
Vân Dực kiên quyết nhét thẻ vào tay Trâu Vân: "Muốn làm lại giấy tờ nhất định là cần tiền, em cũng phải mua điện thoại di động nữa. Ngoài ra, Chu Cung chỉ mua cho em hai bộ quần áo để tắm rửa, lúc đi dạo phố thấy thích bộ nào thì cứ mua. Tiền đóng phim phải chờ đến khi bộ phim đóng máy mới có thể thanh toán, trên người em không có tiền, muốn làm gì cũng không tiện."
Trâu Vân chần chờ một chút rồi nhận thẻ: "Vậy đợi khi nào nhận được tiền lương tới sẽ trả lại tiền cho cậu."
"Tuỳ em." Vân Dực cảm thấy không sao cả.
Chu Cung yên lặng nghĩ, toàn thân toàn tâm Vân Ảnh đế đều là của cô, một tấm thẻ thôi thì có là gì đâu chứ.
***
Lúc đoàn phim đóng máy cũng là lúc Trâu Vân nhận được số giấy tờ phải làm lại.
Di động nhận được tin nhắn của ngân hàng, cô mở ra xem nhìn một chuỗi số không đằng sau mà vui vẻ vô cùng.
Đúng lúc này Chu Cung đi đến.
Trâu Vân chủ động đề nghị: "Chị Cung em vừa nhận được tiền lương, để em mời chị với Vân Dực đi ăn một bữa nhé. Ít nhiều gì thì cũng nhờ hai người em mới có cơ hội kiếm được thêm khoản thu nhập này."
"Chuyện này không vội. Chị đến là muốn hỏi em, sau này em có tính toán gì không?" Chu Cung hỏi.
Trâu Vân suy nghĩ rồi trả lời: "Em nghĩ em sẽ tìm công việc ở một phòng tập thể thao lần nữa, khôi phục cuộc sống bình thường."
"Em có nghĩ đến chuyện tiếp tục phát triển trong ngành giải trí không?"
Trâu Vân ngơ ngẩn rồi bật cười ngay: "Chì đừng chọc em. Lần này là em ăn may, nhân vật cần diễn phù hợp với phong cách bình thường của em nên em mới diễn được. Nếu bảo em diễn nhân vật khác em sợ là em không làm được."
"Đóng phim không khó như em nghĩ đâu. Đạo diễn Chu nói biểu hiện của em lúc diễn thử không tệ, những phần sau em lại có thể giữ được biểu cảm như cũ. Điều đấy chứng tỏ em có thực lực." Chu Cung khuyên: "Chị vẫn luôn xem em diễn, số lần em NG rất ít, thực sự rất giỏi đấy."
"Đạo diễn Chu nói, em đọc đúng lời thoại là ông sẽ cho qua nhưng những đạo diễn khác sẽ không dễ nói chuyện như vậy." Trâu Vân nhắc nhở, lần này chỉ là tình huống đặc biệt thôi.
"Ông ấy chỉ nói thế thôi." Chu Cung lắc đầu, nghiêm túc trả lời cô: "Đạo diễn Chu là người có chứng cưỡng chế nhẹ. Nếu em biểu hiện không tốt thì ông ấy vẫn sẽ NG, dù có thể sẽ mang tiếng là nói lời không giữ lấy lời."
"Không cần đâu. Em chỉ muốn làm một nhân viên hành chính bình thường thôi, không tính làm một ngôi sao lớn. Mặt ngoài, thoạt nhìn các ngôi sao đều rất gọn gàng xinh đẹp, thật ra mỗi một hành động đều bị đám chó săn nhìn chằm chằm, đưa lên tạp chí, viết tin tức tùm lum cho cả thiên hạ biết, mỗi ngày trôi qua cũng không vui vẻ gì." Trâu Vân lắc đầu từ chối.
"Hơn nữa..." Cô do dự một lúc rồi lựa chọn nói thẳng: "Em vẫn còn rất thích cậu ấy. Lỡ như không khống chế được làm ra việc gì không hay bị chó săn chụp được sẽ có ảnh hưởng xấu đến với sự nghiệp của cậu ấy."
Thích? Vậy thì càng không thể đi rồi!
Trâu Vân nhất định phải ở lại bên cạnh Vân Dực mới được.
Chu Cung quăng đòn sát thủ, cô thở dài vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng: "Được rồi, vậy để chị nói thật. Chị muốn em tiếp tục đi đóng phim là vì Vân Dực."
"Cậu ấy làm sao?" Trâu Vân không hiểu ra sao cả.
"Sắp phá sản cần có người hỗ trợ mới có thể thoát khỏi cảnh khó khăn này." Chu Cung nói chuyện giật gân.
"Không phải cậu ấy là Ảnh đế sao..." Sao không phải là kiếm được nhiều tiền đến mức đếm rút gân tay mà lại sắp bị phá sản? Trâu Vân khiếp sợ.
Phá sản còn đưa thẻ ngân hàng cho cô mượn!
Hơn nữa, lúc Tôn Hàm gây chuyện Vân Dực hỏi những người xung quanh dáng vẻ lúc ấy thoạt nhìn uy phong vô cùng.
Nếu không phải người đi mua là cô, cô cảm thấy Vân Dực sẽ tức giận sau đó hẳn là mắng mỏ người đó một trận.
Chu Cung phun mật: "Hằng năm ngành giải trí có rất nhiều diễn viên mới xuất hiện, ai cũng mang theo giấc mộng được nổi tiếng vang danh. Tính cách Vân Dực không tốt, bị không ít netizen ghét, công kích cậu ấy cho nên độ nổi tiếng không còn như trước. Hơn nữa hai năm trước, bất động sản vô cùng hot Vân Dực cũng học người ta mua nhà, kết quả bây giờ thị trường nhà đất bị đóng băng nên bị lỗ khá lớn lại còn nợ ngân hàng không ít nữa."
"Khoan đã, tính cách Vân Dực không tốt? Làm gì có chuyện đó." Trâu Vân cảm thấy kỳ lạ.
Tất nhiên là vì cậu ta không bao giờ để lộ tính xấu khi đứng trước mặt cô.
Chu Cung oán thầm trong lòng nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: "Có người ác ý công kích, Vân Dực tức giận nhưng cũng vô cùng khinh thường hành động này. Chỉ là không sau mọi người xem được cảnh cậu ấy tức giận đều cho rằng tính cách của cậu ấy thật sự rất tệ. Mọi chuyện cứ thế tuần hoàn thành một vòng tròn ác tính, tính cách xấu đã trở thành cái mác dán chặt trên người cậu ấy. Vân Dực không muốn bị mắng oan nên dứt khoát làm luôn thẳng thắn tỏ rõ vui buồn."
Thật ra, nguyên nhân chủ yếu tạo ra tính cách thất thường của tên này là vì người trong lòng mất tích.
Hàng loạt chuyện cùng ập xuống một lúc gây ra áp lực rất lớn cho Vân Dực. Có một đoạn thời gian, tính tình anh thật rất nóng nảy.
Có điều những chuyện này Chu Cung chọn cách che giấu.
"Vậy nếu em tiếp tục đóng phim, chị không sợ cậu ấy bị dán thêm chuyện xấu sao?" Trâu Vân tiếp tục hỏi.
Cô muốn giúp Vân Dực nhưng lại sợ không giúp được gì mà còn gây cản trở cho anh.
Nếu như chuyện hai người ở chung bị vỡ lở lên tít lớn thì người nào đó chỉ biết vui vẻ sung sướng hơn thôi.
Chu Cung nặng nề trả lời: "Tôi tin hai người sẽ có chừng mực."
Thật ra cô vốn không có lòng tin đó...
Nhưng nếu người đại diện đã nói vậy Trâu Vân quyết định tiếp tục làm việc trong ngành giả trí: "Vậy sau này em phải làm phiền chị Cung rồi."
"Không cần khách sáo, giúp đỡ lẫn nhau thôi." Chu Cung mỉm cười.
Lúc hai người nói chuyện đạo diễn Chu đi ngang qua.
Ông rất thưởng thức Trâu Vân, lúc quay phim cậu ấy rất cố gắng, con người cũng biết phấn đấu. Vừa lúc ông muốn đi xem khâu cắt nối biên tập, thuận tiện gọi Trâu Vân đi cùng.
Chu Cung cổ vũ Trâu Vân: "Đi theo xem hiệu quả quay phim đi, để biết lúc mình quay có biểu cảm như thế nào, diễn như thế nào, rất có ích cho việc tiến bộ."
Vì thế Trâu Vân đi theo.
***
Cô vừa đi khỏi thì một giọng nam vang lên: "Tôi phá sản lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết nhỉ."
"Phần lớn các fan đều xem mặt, xem hình tượng trên phim, chả mấy ai quan tâm chuyện tính tình thật sự là như thế nào."
"Lúc ngành bất động sản đang hot, tôi dùng hết tiền để mua hơn mười căn hộ, không hề nợ ngân hàng một xu nào. Tuy rằng gần đây giá nhà đất có giảm một chút nhưng so với mức giá ban đầu thì vẫn đưa về lợi nhuận cao."
"Thẻ ngân hàng có mười con số không, chị cho rằng đó là tiền ảo à?"
"Phòng làm việc mới mở năm ngoái cũng kinh doanh lời không ít tiền."
"Nếu công khai toàn bộ tài sản của tôi, tuyệt đối có thể lọt vào top những người giàu có. Sao chị lại nói bừa với cô ấy như vậy?"
Chu Cung không thèm quay đầu lại, bình tĩnh trả lời: "Đến bao lâu rồi?"
Vân Dực bước ra khỏi góc khuất: "Biết hôm nay cô ấy sẽ nhận được tiền lương, vốn định mời cô ấy ăn bữa cơm để chúc mừng. Cuộc nói chuyện của hai người tôi đều nghe thấy hết."
"Nếu tôi không nói thế cô ấy đâu chịu ở lại."
Vân Dực không hài lòng: "Chẳng lẽ không thể tìm ra lý do khác sao? Lỡ như cô ấy cảm thấy tôi rất vô dụng thì sao, chị có bồi thường được cho tôi không?"
Anh không muốn để Trâu Vân cảm thấy anh kém cỏi.
"Chuyện khẩn cấp mà. Lúc ấy tôi không nghĩ ra lý do nào khác. Quản nó làm gì, chỉ cần người ở lại là được, quá trình hay phương pháp làm việc đều không quan trọng." Chu Cung vừa nói vừa cười mập mờ, chớp mắt nhìn về phía Vân Dực: "Cậu có rất nhiều tiền, cái gì cũng không thiếu? Vậy cậu có thiếu vợ không?"
Vân Dực á khẩu không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top