Chương 3: Vai phụ

Edit: Lan Chi

Trâu Vân rửa mặt chải đầu thay quần áo mới rồi rời khỏi nhà trọ. Trong lúc Chu Cung đi lấy xe, cô cẩn thận quan sát xung quanh.

Người đại diện lái chiếc xe sang trọng tới đón họ. Điện thoại Vân Dực đang dùng là chiếc Iphone đời mới nhất, hỏi anh cô mới biết hoá ra là đời thứ mười. Nếu cô nhớ không lầm thì lúc cô đi Iphone chỉ mới ra tới dòng thứ năm.

Trâu Vân liếc mắt nhìn khuôn mặt của Vân Dực, nét trẻ con trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất ngũ quan trở nên tinh xảo hơn, trông anh trưởng thành và đáng tin cậy lên hẳn.

Nhìn ra phía xa, những cửa hàng xung quanh khu phòng trọ có chỗ vẫn còn như cũ nhưng cũng có nơi đã được người chủ mới mua sửa sang lại. Mãi đến lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo để nhận thức rõ quả thật thời gian đã trôi đi năm năm rồi.

***

Người đại diện nổ máy đạp mạnh lên chân ga lái xe tới phim trường. Cả chặng đường không ai nói điều gì.

Vừa đến phim trường đã có người vội vã chạy ra chào đón vui vẻ nói: "Cuối cùng thì mọi người cũng đến rồi! Nhân viên trang điểm đã có mặt chỉ còn trong phòng chờ anh tới thôi."

Vừa nói xong là kéo Vân Dực đi thẳng.

Vân Dực chỉ kịp dặn dò một câu, "Để ý cô ấy giúp tôi." Rồi bị kéo đi mất.

Chu Cung cố nhịn cảm xúc muốn trợn trắng mắt của mình xuống, cậu cho rằng Trâu Vân mới ba tuổi đấy hả, còn cần người khác trông chừng từng phút từng giây?

Trâu Vân tò mò đánh giá xung quanh, ở bên cạnh là vai nhân viên công tác mặc đồ cổ trang đang rảnh rỗi ngồi chơi trò chim cánh cụt trên di động, thoạt nhìn vô cùng không hoà hợp.

"Đây ekip làm phim gì thế?"

"Là phim ngôn tình cổ đại, trong phim Vân Dực đóng vai nam chính. Nội dung chính đại khái là nói về chuyện yêu đương, chơi đùa vài trò ngầu lòi. Nam chính nữ chính xảy ra hiểu lầm, chia tay, dây dưa lằng nhằng rồi làm hoà. Hiểu lầm, chia tay, dây dưa lằng nhằng xong lại làm hoà tiếp. Rồi lại hiểu lầm, chia tay, dây dưa lằng nhằng rồi làm hoà xong hết phim." Chu Cung giới thiệu đơn giản.

"... Đúng là một bộ phim máu chó."

"Vốn là vậy mà, chỉ cần mặt đẹp là được rồi." Chu Cung không hề lo lắng, "Mấy kịch bản khác cũng tương tự thế này, chỉ là so xem ai phong lưu đẹp trai hơn, ai làm tổng tài bá đạo hơn, có thể làm trái tim thiếu nữ rung động nhiều hơn."

Là vậy à? Trâu Vân mờ mịt, chẳng qua Chu Cung là người chuyên nghiệp trong ngành hẳn là hiểu biết nhiều hơn cô. Cô gật đầu mơ màng nghĩ có lẽ là vì kịch bản này bình thường, không ai chịu diễn nên Vân Dực mới có thể diễn vai nam chính nhỉ.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ mấy năm nay Vân Dực rất cố gắng. Cho dù kịch bản có tệ đi nữa thì vai nam chính đâu phải ai cũng diễn được.

"Chào chị Cung." Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi ngang qua, chủ động vẫy tay lên tiếng chào hỏi Chu Cung.

"Biên kịch Giang khách khí quá, gọi tôi Chu Cung là được rồi." Chu Cung nở nụ cười khéo léo đúng mực, không quá gần gũi cũng không khiến người ta cảm thấy bị lạnh nhạt.

"Sao có thể như vậy được! Ít nhiều gì cũng nhờ chị khuyên Vân Dực anh ấy mới bằng lòng nhận kịch bản này. Nói thật lúc em viết kịch bản này, em đã cảm thấy anh ấy là người hợp với vai nam chính nhất. Không ngờ rằng anh ấy lại chịu nhận nó." Biên kịch Giang vô cùng hưng phấn.

"Đâu có đâu có. Là do cô Giang viết kịch bản tốt nên mới có thể khiến Vân Dực gật đầu." Chu Cung khách khí.

Biên kịch Giang lại cười tươi hơn, đang tính nói gì thêm thì khoé mắt đảo đến chỗ Trâu Vân đang đứng bên cạnh, ngẩn ra: "Đây... Là người mới chị dẫn đến à? Nhìn lạ quá."

"Cô ấy tên là Trâu Vân, là bạn của Vân Dực, đến đây tham quan xem đoàn làm phim trông như thế nào đó mà." Chu Cung giới thiệu.

"Xin chào." Trâu Vân gật đầu chào hỏi, hai tay đút trong túi quần, dáng vẻ hào phóng không chút gò bó.

Hai mắt biên kịch Giang loé lóe, đôi mắt sáng quắc.

Chu Cung cũng nhận thấy được ánh mắt của cô ấy. Cô lập tức nhướng mày mỉm cười tuỳ tiện tìm một cái cớ tránh đi: "Tôi dẫn cô ấy đi dạo xung quanh, không làm mất thời gian của biên kịch Giang nữa."

Biên kịch Giang sững sờ say mê nhìn bóng lưng đã đi xa của Trâu Vân mà trầm tư suy nghĩ.

***

Nói là đi dạo xung quanh nhưng vừa quay người Chu Cung đã dẫn Trâu Vân đến thẳng chỗ quay phim.

"Tôi đoán cô không có hứng thú với mấy chỗ quanh đây. Vậy không bằng chúng ta qua xem Vân Dực quay phim như thế nào." Chu Cung nói như vậy.

Trâu Vân nghĩ cô chỉ đến phim trường cùng Vân Dực nên không để ý nhiều, tuỳ tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống lẳng lặng nhìn xem.

Chờ đến khi Vân Dực mặc đồ cổ trang xuất hiện, Trâu Vân nhìn anh mà sửng sốt. Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói cô từng nhìn thấy trong sách, "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."

Hóa trang xong trông Vân Dực đẹp trai cực kỳ, dù anh có làm gì, nói gì đi nữa thì chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó là Trâu Vân đã cảm thấy hạnh phúc, chuyến đi này không phí công tí nào.

Chu Cung đứng bên cạnh, nở nụ cười khiêm tốn lại đắc ý: "Tôi đã nói từ đầu rồi, Vân Dực rất thích hợp với bộ phim này. Mấy cái loại phim cần có giá trị nhan sắc này, cực kỳ hút fan nữ."

Trâu Vân gật mạnh đầu vô cùng đồng ý.

Chỉ ngồi xem một lát thôi cô đã phát hiện Vân Dực diễn rất tốt. Ngồi gần đó lẳng lặng nhìn anh diễn cảnh tình cảm, tim cô đã không nhịn được mà tăng tốc lên.

Bỗng nhiên, một chàng trai trên dưới hai mươi tuổi ném kiếm mạnh xuống đất, gào lên giận dữ: "Không diễn nữa, cái quái gì thế này, cứ NG NG NG*!" Nói xong, anh ta xoay đi.

(*NG: là viết tắt của No Good, chỉ những cảnh quay hay yếu tố kĩ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn)

Một người đứng bên cạnh sốt ruột đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, đi xin lỗi khắp nơi: "Xin lỗi, tính Tô Hàm hơi nóng nảy. Tôi khuyên cậu ta một chút là tốt thôi."

Chu Cung lắc đầu thở dài, "Diễn viên gây hoạ nhưng người đại diện lại phải cúi đầu xin lỗi. Loại diễn viên không bớt lo này, không chịu giấu nhanh đi, giữ lại làm cái gì?"

"Có ý gì?" Trâu Vân hỏi.

Mối quan hệ của Chu Cung rộng nên hiểu rất rõ tình huống, nhỏ giọng nói: "Anh chàng trẻ tuổi kia tên là Tôn Hàm, là người mới. Mặt mũi vóc dáng khá được nhưng diễn xuất thì không ra sao. Người đại diện của anh ta phải vất vả lắm mới móc nối quan hệ xin đạo diễn Chu cho anh ta một vai phụ không nhỏ cho anh ta."

"Đừng nhìn bộ phim này là một bộ phim máu chó mà cho rằng nó là đồ thường, đạo diễn quay phim này không phải người thường đâu. Đạo diễn Chu có yêu cầu rất cao về trình độ diễn xuất, không được là cut ngay. Cho dù mặt có đẹp cỡ nào đi nữa mà diễn không được thì cũng dẹp. Vừa rồi Tôn Hàm bị NG đến mười lần, tất nhiên là lòng tự trọng bị tổn thương rồi."

"Chậc chậc, không có thực lực và danh tiếng của một siêu sao nhưng lại ôm tính cách như thể mình cực nổi tiếng, người như thế rất khó phát triển lên."

Trâu Vân nghe mà mơ mơ hồ hồ, nghe xong là quên luôn.

Bên cạnh, đạo diễn Chu bị chọc cho tức điên, ông chư bao giờ thấy người mới nào kiêu ngạo như vậy: "Vốn đã đi cửa sau vào, lại còn dám nói này nói nọ tôi nữa à? Giỏi như vậy thì vào đoàn phim của tôi làm gì."

Biên kịch Giang đi đến cạnh ông, thử hỏi dò, "Đạo diễn Chu, ngài xem có nên đổi người không?"

Đạo diễn Chu tức nhưng vẫn giữ được lý trí, "Đâu có đơn giản thế đâu. Lúc trước người đại diện của cậu ta xin tôi, bởi vì có sẵn chút giao tình tôi mới nói cô cho cậu ta thêm tí phân cảnh. Nếu bây giờ đổi vai phụ khác thì lại phải sửa kịch bản."

Biên kịch Giang lắc đầu: "Tôi nói đổi là đổi người mà, là đổi sang một người khác có điều kiện không khác anh ta lắm chứ không phải sang vai khác."

Đạo diễn Chu sửng sốt, sau đó xua tay, "Tôn Hàm diễn vai người hầu của Vân Dực. Tuy rằng mấy cảnh diễn của cậu ta không nặng nhưng vai diễn này phải khiến mọi người yêu thích. Phải đẹp trai, giỏi võ còn phải biết diễn xuất nữa. Ánh mắt nhìn Vân Dực phải mang theo tôn kính, sùng bái. Tuy Tôn Hàm diễn kém nhưng cậu ta có cái mặt bù vào. Đổi một người khác, nói không chừng còn không bằng cậu ta."

"Kịch bản gốc lúc đầu tôi vẫn còn giữ, file mềm cũng còn cùng lắm thì lại dùng kịch bản cũ là được. Chỉ là tìm người thử một lần, không được thì còn biện pháp khác. Dù sao tình huống cũng không thể tệ hơn bây giờ được nữa." Lý do của biên kịch Giang rất đầy đủ.

Đạo diễn Chu liếc nhìn biên kịch Giang một cái, "Nói vậy là cô đã có lựa chọn khác thích hợp hơn rồi sao?"

Biên kịch Giang cười đắc ý, "Tình cờ gặp được thôi, nguời này phù hợp với hình tượng người hầu trong lòng tôi hơn là Tôn Hàm nhiều."

Nói tới đây, cô chần chờ một chút: "Tôi chỉ lo lỡ như thay đổi người, đạo diễn Chu có thể ăn nói với người ta được không thôi?"

"Tôn Hàm NG hơn mười lần, lại tự mình hất mặt bỏ đi, người đại diện còn mặt mũi để tìm tôi đòi công bằng à? Vào đoàn bằng cửa sau, còn đòi người ta phải cung phụng cậu ta như ông lớn nữa sao." Đạo diễn Chu cười nhạo: "Yên tâm đi, chỉ cần người cô đề cử thích hợp lại diễn tốt, tôi nhất định sẽ chọn cậu ta."

"Vậy nhé." Biên kịch Giang yên tâm, sau đó nhanh chân đến chỗ Trâu Vân, vui sướng nói: "Tên anh là Trâu Vân đúng không? Tôi vừa tranh thủ một cơ hội cho anh với đạo diễn Chu, theo tôi đi diễn thử vai của Tôn Hàm đi."

"...?" Trâu Vân kinh ngạc ngây người: "Nhưng mà tôi không biết diễn."

Chu Cung vội vàng giữ chặt biên kịch Giang, hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Chuyện tốt. Tôn Hàm diễn không tốt lại còn cao ngạo chảnh choẹ quá đáng nên tôi vừa đề nghị với đạo diễn Chu để Trâu Vân diễn thử vai của anh ta xem. Cho dù không biết diễn cũng không thể nào kém hơn Tôn Hàm được nữa. Còn có khuôn mặt này bù lại những vấn đề khác, loại Tôn Hàm ra chuyện quá đơn giản." Biên kịch Giang tự tin vô cùng.

Chu Cung đã đọc qua kịch bản trước khi nhận vai diễn này cho Vân Dực, nên cô cũng khá rõ về vai người hầu kia. Lúc đầu anh ta là một tên ăn mày sau được nam chính dắt về nhà cho nên người hầu vô cùng sùng bái nam chính, đặc biệt là cực trung tâm. Ngày ngày theo sau nam chính cuối cùng còn chết thay nam chính.

Bảo Trâu Vân dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vân Dực? Lỡ mà như vậy thật có khi người nào đó lại vui đến phát điên...

Chu Cung quyết đoán đề nghị, "Thử xem."

"Tôi không biết đóng phim." Trâu Vân khó xử nhắc lại thêm lần nữa.

Chu Cung nói một cách vô trách nhiệm, "Thử một lần thôi mà không được thì thôi. Vai người hầu chỉ có vài cảnh nhỏ, chỉ là một vai phụ. Nếu thành công cũng nhận được kha khá tiền lương. Tài sản của cô mất hết rồi đúng không? Dù sao cũng phải kiếm tiền mua lại mà."

Tim Trâu Vân đập thình thịch.

Thẻ ngân hàng cất ở phòng trọ cũ chắc cũng bị chủ nhà vứt luôn rồi. Còn một tấm thể khác nhưng cô để nó trên du thuyền không mang đi. Muốn làm lại thẻ ngân hàng thì phải có chứng minh thư, nhưng cô bị nhận định đã tử vong, chứng minh thư cũng mất tác dụng theo.

Giờ mà chạy tới chạy lui làm cho xong giấy tờ không biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, chẳng lẽ cứ ở nhà Vân Dực rồi ăn của anh, uống nước nhà anh luôn sao?

"Vậy thì thử một lần xem." Trâu Vân đồng ý, "Nhưng mà tôi không tin tưởng lắm đâu."

"Không phải lo. Có biểu hiện của Tôn Hàm làm nệm lót, chỉ cần anh diễn không tệ hơn Tôn Hàm là đạo diễn Chu sẽ chọn anh."

Nói xong, biên kịch Giang hưng phấn kéo người chạy tới trước mặt đạo diễn Chu: "Là anh ấy. Nhìn thử xem, ánh mắt của tôi không tệ đúng không?"

Đạo diễn Chu quan sát cẩn thận mổ lúc mới xác thật người này có khuôn mặt không tệ, so ra thì Tôn Hàm cũng không bằng.

"Vai người hầu này có mấy cảnh đánh võ hơn nữa rất chú trọng đến sự biểu đạt bằng ánh mắt, cậu có làm được không?"

Trâu Vân gãi đầu: "Diễn xuất thì tôi không dám nói nhưng diễn cảnh đánh nhau thì chắc chắn không thành vấn đề."

"Nhất định không thành vấn đề?" Đạo diễn Chu bị chọc cười, đối với người bình thường mà nói thì cảnh đánh võ chính là cảnh phiền toái nhất: "Nhìn cậu đẹp trai hơn Tôn Hàm. Nếu cậu diễn được cảnh đánh võ thì dù cậu diễn kém thế nào thì tôi cũng sẽ đá Tôn Hàm chọn cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #showbiz