Tắm rửa mê người: va chạm gây sự (H)
Editor: Dừa
Trịnh Khanh Khanh rất muốn đi tiểu nhưng mà... Làm thế nào? Nàng nhanh chóng đi tới thư phòng, đứng ở cửa nhăn nhó nhìn Cố Hàm Lãng.
Cố Hàm Lãng thấy ánh mắt kì quái của nàng liền bước tới: "Sao vậy?"
Trịnh Khanh Khanh ghé vào tai hắn thấp giọng nói: "Ta... Ta muốn đi tiểu, nhưng không biết làm thế nào."
Cố Hàm Lãng thở dài một hơi, đúng là một vấn đề khó, hiện tại hắn phải dạy một cô nương cách đi tiểu của nam tử, quá xấu hổ!
Hắn kéo Trịnh Khanh Khanh vào nhà xí, thuận tay tháo dây lưng quần của nàng, Trịnh Khanh Khanh vội vàng túm lấy tay hắn, khuôn mặt nhăn lại như muốn khóc: "Ngươi làm gì thế? Ngươi nói cho ta phải làm thế nào là được mà!"
"Đứng yên không nhúc nhích, ngươi muốn tiểu ra quần à?"
Trịnh Khanh Khanh nghĩ thầm: "Là đứng sao? Không giống nữ tử ngồi xổm."
Cố Hàm Lãng móc từ trong quần lót ra một thứ giống như cây côn, dùng tay giữ lấy nó, sau đó bảo nàng nhắm chuẩn vào cái bô đừng để vẩy ra ngoài. Vì nhịn quá lâu, sau khi tiểu xong Trịnh Khanh Khanh cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Trong lòng nàng thầm lầu bầu phiền phức, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm chỗ kia.
Thì ra... nơi đó của nam nhân có hình dạng như vậy...
Nàng nhìn đến mất hồn, không tự giác vươn tay sờ sờ.
Đầu ngón tay liền cảm nhận được chất lỏng ấm nóng ở mã mắt.
Cố Hàm Lãng dán lên tai nàng mị hoặc nói: "Muốn sờ nó?" Cố Hàm Lãng xấu xa đưa tay vuốt nhẹ côn thịt, Trịnh Khanh Khanh liền cảm thấy một cơn tê dại truyền từ xương đuôi tới eo, làm nàng than nhẹ một tiếng.
Côn thịt ngay lập tức bành trướng, hùng dũng khí phách mà ngẩng đầu, sừng sững không ngã như núi Thái Sơn.
Trịnh Khanh Khanh sợ hãi hít sâu một hơi, thật là một đồ vật đáng sợ: "Không phải ta biến nó lớn lên!" Nàng vội vàng giải thích.
Cố Hàm Lãng cười như không cười, dường như giận mà cũng không phải "Ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại vô tình sinh ra một ít khoái cảm. Nhìn căn côn thịt giữa háng mình chẳng những không mềm xuống mà ngược lại càng hưng phấn. Hắn biết thân thể của chính mình, không phải là một kẻ túng dục, cho nên tới hiện tại bên người hắn vẫn không có nữ nhân, nhưng mà chỉ là nhẹ nhàng trêu chọc một chút như vậy, hạ thân lại cứng như côn sắt. Đúng là không nên!
"Chúng ta tắm rửa thế nào đây?" Cố Hàm Lãng trêu đùa Trịnh Khanh Khanh.
"Ngươi không thể nhìn thân thể của ta, cũng không thể sờ... Ta..." Trịnh Khanh Khanh cắn môi không biết làm sao.
"Không nhìn, không sờ thì tắm thế nào?" Cố Hàm Lãng càng hào hứng trêu chọc nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Ngươi bịt mắt lại, ta giúp ngươi tắm."
Cố Hàm Lãng nhấp môi: "Được."
Editor: Dừa
Ban đêm, bọn hạ nhân chuẩn bị thật tốt cho hai người tắm rửa. Thùng tắm lớn chứa vừa hai người lớn, Trịnh Khanh Khanh lấy lụa trắng che kín mắt Cố Hàm Lãng, sau đó giúp hắn cởi từng lớp y phục xuống. Những ngón tay có vết chai mỏng xẹt qua làn da mỏng, một loại cảm xúc khác thường truyền đến toàn thân.
"Ngươi cũng phải cởi sạch, nếu không thật không công bằng." Cố Hàm Lãng nói. Hắn đưa tay sờ lên thân thể trước mặt, hết sức quen thuộc lột sạch y phục xuống.
"Hạ lưu... Hỗn đản...!" Sự phản kháng của Trịnh Khanh Khanh thực không có chút ý nghĩa nào.
Cố Hàm Lãng vốn là một người tập võ, dáng người thon dài cân xứng, làn da màu đồng khỏe mạnh, vai rộng eo hẹp, từng thớ thịt săn chắc phảng phất che giấu sức mạnh vô tận.
Trịnh Khanh Khanh còn chưa thích ứng được với thân thể của nam nhân, cũng không dám nhìn, nhưng mà sau này... Quả thực không quen không được.
Hai người cùng ngồi trong thùng tắm, hơi nước mờ mịt. Mái tóc dài của Cố Hàm Lãng thả tung bồng bềnh, giống như nhuộm đen thùng nước, đan xen với những cánh hoa hồng rải bên trên, tạo thành một bức tranh đẹp khó có thể dời mắt.
Trịnh Khanh Khanh cầm lấy khăn nhẹ nhàng cọ lên người Cố Hàm Lãng, cẩn thận rửa sạch từng bộ phận của cơ thể. Trịnh Khanh Khanh cầm xà bông thơm chà xát lên bộ ngực đầy đặn đối với Cố Hàm Lãng chính là một loại dày vò ngọt ngào. Hắn dứt khoát tháo dải lụa trắng ra, đập vào mắt là bộ ngực mềm mãi trắng nõn như ngọc, trên đầu vú hồng phấn treo một giọt nước lưu luyến không muốn rơi xuống, khiến tâm trí hắn mất khống chế, hô hấp trì trệ.
Trịnh Khanh Khanh vôi vàng dùng tay che mắt của hắn: "Ngươi vô lại..." Hai mắt bị bịt kín, hắn không nhịn được dùng tay xoa nắn bộ ngực đầy đặn kia, cảm giác trong tay thực sự tuyệt không thể tả.
Cố Hàm Lãng ép sát người Trịnh Khanh Khanh, toàn thân cả hai ướt đẫm nước, một đầu tóc đen nhiễm nước ướt nhẹp dính chặt lấy da thịt, phối hợp với thân thể trắng bóng không tì vết của Trịnh Khanh Khanh cùng với khí chất yêu mị từ Cố Hàm Lãng toát ra khiến cả người "nàng" như một thứ thuốc phiện làm người mê đắm.
Trịnh Khanh Khanh chưa từng ở một khoảng cách gần như vậy nhìn kỹ thân thể của mình, trong tâm cảm thấy quả thực là đẹp không gì sánh bằng.
"Có phải ta rất đẹp không?" Cố Hàm Lãng nhếch môi tà mị hỏi.
"Không phải ngươi, đây vốn là thân thể của ta đẹp được không." Trịnh Khanh Khanh bĩu môi, mặc dù biểu cảm đó đặt trên gương mặt của nam nhân có hơi không hợp, nhưng trong mắt Cố Hàm Lãng lại vô cùng đáng yêu, dù sao đó cũng là khuôn mặt của hắn mà!
Hắn ngồi lên bụng nàng, hai cánh tay chống lên thùng tắm, bộ ngực cực lớn nổi trên mặt nước, dán lên lồng ngực rắn chắc của nàng. Côn thịt dưới làn nước đã ngang nhiên chống lên hoa huyệt ma sát, mang đến cho hai người một chút an ủi, hai thân thể nóng hổi dính vào nhau, làm đáy lòng Cố Hàm Lãng bùng phát một loại dục vọng không cách nào ngăn cản, thật sự muốn bất chấp mà dùng sức ngồi xuống. Hắn nhấc cằm nàng lên, trên môi chợt ấm một chút, cái lưỡi ướt át đã chui vào trong miệng nàng, trong nháy mắt, cái hôn này như mang theo sức ép của riêng nam nhân, dường như muốn cướp đoạt hết hô hấp và sinh mệnh của nàng.
Không biết hôn bao lâu, cuối cùng Cố Hàm Lãng cũng buông nàng ra, ánh mắt thâm thúy: "Thật muốn nàng..."
Nàng nghe được hơi thở nặng nề của hắn, toàn thân như nhũn ra: "Phía dưới thật là khó chịu, thật cứng... Ngươi giúp ta một chút."
Cố Hàm Lãng đương nhiên hiểu được nàng nói cái gì, côn thịt đã sưng cứng tới nỗi biến thành màu đỏ tím, gân xanh quấn quanh, hai cái tinh hoàn cũng căng chặt, không khó chịu mới là lạ.
Cố Hàm Lãng dùng tay nắm lấy côn thịt sưng đỏ mà loát động, dần dần tăng thêm tốc độ, một khắc cuối cùng Trịnh Khanh Khanh bị cảm giác tê dại đánh sâu vào đại não, thân thể run rẩy thở dốc, yên hầu nhấp nhô.
"Ừm... Thật thoải mái." Trịnh Khanh Khanh cảm nhận được sự mềm mại trơn nhẵn vuốt ve trên côn thịt. Thì ra khoái cảm của nam tử là như thế này, tinh quan buông lỏng, toàn bộ chất dịch màu trắng tích tụ xuất ra.
Đêm quá yên lặng, tất cả các giác quan có đều nhạy cảm hơn bình thường, âm thanh nhỏ bé cũng to hơn, tiếng hít thở, tiếng da thịt ma sát đều lộ ra một ít kiều diễm, làm con người nghĩ tới dâm dục.
Cố Hàm Lãng khẽ hôn lên môi nàng, sau đó hắn dán lên tai nàng, vừa nhẹ nhàng ma sát vừa nói: "Khanh Khanh quả nhiên là hợp khẩu vị của ta. Chờ chúng ta đổi lại rồi, nhìn bản Thế tử làm ngươi thế nào."
Trịnh Khanh Khanh lấy lại tỉnh táo đẩy hắn ra, theo bản năng của nữ tử mà giơ hai tay che ngực, chọc cho Cố Hàm Lãng cười ra tiếng: "Thân thể hiện tại của ngươi là nam nhân, có gì mà phải che, ha ha..."
Tắm rửa xong, Trịnh Khanh Khanh chuẩn bị rời đi lại bị Cố Hàm Lãng kéo lại, "Chúng ta lúc nào cũng phải ở cùng nhau, kể cả khi ngủ, ai biết được lúc nào đấy có thể đổi lại." Cố Hàm Lãng nghiêm chỉnh nói.
"Cũng đúng!" Trịnh Khanh Khanh gãi gãi đầu nghĩ thầm. Mệt mỏi cả một ngày, nàng vốn là rất buồn ngủ, vừa đặt người xuống giường liền vô tư ngủ mất.
Nửa đêm, Cố Hàm Lãng chậm rãi mở to mắt, nghe tiếng hít thở bình ổn của nàng, thân thể cao lớn hơi co lại trong lồng ngực nhỏ bé của hắn. Hắn nhắm mắt lại, trên mặt tán loạn mấy sợi tóc đen nhánh quấn vào nhau, mềm mại như bông. Hai người nằm sát cạnh nhau như vậy, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở khe khẽ của nàng, trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác an nhàn.
-----
Ố là la thứ ba thứ sáu, thực ra thì bộ này mị định edit cho đủ 7 chương rồi đăng một thể, nhưng vì mị thích nói nhảm á với lại mị không chờ nổi nữa nên mị quyết định mặc kệ cứ đăng ahihi. Ncl các nàng cũng vào nói nhảm cùng đi cho mị vui hiuhiu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top