CHAP 7: Đang nhìn chính phẩm sao?
Vào ngày sinh nhật Hạ Dương, Hứa Thừa Yến tỉnh dậy rất sớm.
Bên cạnh, nam nhân vẫn còn ngủ say, Hứa Thừa Yến đứng dậy, phóng nhẹ động tác, mặc áo ngủ xuống giường đi ra ngoài ban công nhìn đến ánh mặt trời vừa ló dạng.
Trên ban công, trong một góc còn bày mấy chậu hoa,sau khi tưới nước cho hoa Hứa Thừa Yến trở lại phòng ngủ, nhìn đến trên giường nam nhân đã đã tỉnh.
Nam nhân ngồi ở mép giường, cầm di động đang cúi đầu soạn tin nhắn, tựa hồ là ở xử lý việc của công ty.
Nam nhân nửa người trên vẫn là trần trụi, chăn phủ ngang hông, lộ ra bờ vai cùng long ngực rộng lớn, phía sau lưng còn ẩn hiện nhìn thấy vết cào đỏ, là dấu vết tình ái đêm qua.
Hứa Thừa Yến nhìn dấu vết phía sau lưng nam nhân, đôi mắt đào hoa nhịn không được cong lên.
Đó đều là cậu tối hôm qua lưu lại dấu vết trên người hắn a.
Hứa Thừa Yến đi qua, ngồi ở bên người nam nhân, đột nhiên dựa qua, duỗi tay ôm eo hắn.
"Hạ Tiên sinh, sinh nhật vui vẻ nhé."
Hứa Thừa Yến dựa vào trên vai nam nhân, ngửi hơi thở quen thuộc trên người hắn, rất có cảm giác an toàn.
Nam nhân nghiêng đầu, thấp giọng hỏi nói: "Không có đi dạy sao?"
"Hôm nay không có tiết học, có thể cả ngày bồi bên anh." Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh.
Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hứa Thừa Yến vội vàng buông tay ra, "Tiên sinh chờ em một chút."
Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi vào một bên ngăn tủ trước mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một hộp quà tặng đã được gói lại kĩ lưỡng.
Hứa Thừa Yến cầm hộp quà kia, lại về tới mép giường, vội vàng đưa qua.
"Quà sinh nhật!"
Hạ Dương tiếp nhận hộp quà mở ra, liền nhìn đến bên trong là một đôi khuy tay áo bằng đá quý màu lam.
"Tiên sinh lần trước không phải mua một bộ tây trang sao? Vừa vặn có thể sử dụng cùng nhau." Hứa Thừa Yến cười.
Cặp khuy tay áo này là cậu chọn thật lâu, tích góp trong một khoảng thời gian, để mua được món quà mà mình ưng ý nhất.
Cậu chỉ là một thầy giáo dương cầm bình thường, mà tiên sinh lại là trung tâm của tầng lớp thượng lưu, chênh lệch của bọ họ rất lớn rất lớn.
Cậu chỉ có thể tận lực, đem từng chút một tốt nhất của chính mình trau cho tiên sinh.
Có đôi khi cậu thậm chí cảm thấy, chính mình có thể gặp được tiên sinh, cũng đã là một điều may mắn nhất đòi này.
Hắn cùng tiên sinh hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, hai đường thẳng song song đột nhiên lại giao thoa trong một ngày vào 5 năm trước, sau đó càng ngày càng gần.
Tiên sinh giống như là cao cao tại thượng thần minh, xa xôi không thể với tới.
Bất quá hiện tại, thần minh là thuộc về một mình cậu.
Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, một đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười.
Mà Hạ Dương nhìn hộp quà trong lòng bàn tay, lơ đãng nghiêng đầu, đối diện tầm mắt thanh niên.
Hai người cách nhau thật sự gần, Hạ Dương còn có thể nhìn đến cặp mắt đào hoa kia của thanh niên, trong đó chỉ có hình ảnh của chính mình.
Hô hấp cơ hồ giao triền ở bên nhau, Hạ Dương nhìn cặp mắt đào hoa kia, đột nhiên duỗi tay, chậm rãi cởi bỏ đai lưng trên áo ngủ thanh niên.
Áo ngủ mở rộng, Hạ Dương dùng dây đai vừa tháo bỏ che khuất đôi mắt đào hoa củab Hứa Thừa Yến, ngay sau đó phủ lên, đem thanh niên đè ở trên giường, một bàn tay từ áo ngủ phía dưới duỗi đi vào.
Hứa Thừa Yến thuận theo ôm bả vai nam nhân, đầu ngón tay lại một lần ở phía sau lưng nam nhân lưu lại vết cào đỏ.
Thời điểm sự tình kết thúc, Hứa Thừa Yến ghé vào ngực nam nhân bình phục hô hấp, trên mặt ửng hồng còn chưa có kịp rút đi.
Hạ Dương cởi bỏ dây đay lưng còn buộc trên đôi mắt thanh niên, ngay sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hứa Thừa Yến còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cuộc hoan ái, ghé vào đầu giường nhắm hai mắt, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chờ đến Hứa Thừa Yến tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Phòng ngủ trống rỗng, tiên sinh không ở trong phòng.
Hứa Thừa Yến trước tiên đến phòng tắm, mặc áo tắm dài đi vào phòng để quần áo, từ tủ quần áo cầm ra một kiện áo sơmi.
Mà liền ở thời điểm Hứa Thừa Yến cởϊ áσ ngủ, nghe được tiếng bước chân tới gần.
Hứa Thừa Yến không có quay đầu lại, cũng chỉ là tiếp tục thay quần áo, mặc vào áo sơmi, từ trong gương đối diện với anh mắt nam nhân đang nhìn chính mình.
Hạ Dương đi tới, nhìn đến thanh niên trên người mặc sơ mi trắng, lại đi vào một bên, từ trong ngăn tủ lấy ra một kiện áo khoác tối màu đưa qua.
"Em khoác cái này đi."
Hứa Thừa Yến thuận theo tiếp nhận áo khoác, mặc vào.
Áo khoác màu xám nhạt, của một nhãn hiệu tương đối nổi tiếng, là tiên sinh mua cho cậu.
Nói đúng ra, tủ quần áo cơ hồ tám phần quần áo đều là tiên sinh mua trở về.
Hạ tiên sinh mua cho cậu thực nhiều quần áo, cũng thực thích giúp cậu phối đồ.
Mà tiên sinh mua đồ vật lại có cái thói quen nhỏ, chỉ cần là thích kiểu dáng hoặc là thích cả set quần áo, liền sẽ đem tất cả đều mua trở về.
Liền tỷ như cậu hiện tại trên người mặc chiếc áo khoác, tủ quần áo đều đã có bảy tám chiếc áo khoác tương tự với chiếc áo đang mặc trên người, tất cả đều là cùng nhãn hiệu.
Trừ bỏ mua quần áo, tiên sinh còn thích giúp hắn phối quần áo.
Chỉ cần là không vội mà ra cửa đi làm, tiên sinh đều sẽ giúp hắn chọn quần áo.
Hứa Thừa Yến đứng trước gương sửa sang lại cổ áo, lại nghĩ đến hôm nay ra ngoài, liền hỏi: "Tiên sinh, mặc thế này có phải hay không sẽ rất nóng a?"
"Buổi tối nhiệt độ sẽ hạ thấp, mặc cái này vừa vặn không nóng." Hạ Dương đứng ở phía sau Hứa Thừa Yến, cách gương đánh giá thanh niên, lại cảm giác có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Còn thiếu cái gì."
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn nhìn chính mình, theo bản năng nói: "Thiếu cái gì?"
Hạ Dương không nói chuyện, cũng chỉ là đi qua một bên, kéo ra tủ chứa trang sức, từ bên trong cầm một mắt kính tơ vàng khung kính phẳng ra.
Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, đành phải mang mắt kính.
Hắn không cận thị, bất quá tiên sinh tựa hồ thực thích xem hắn mang mắt kính, trong nhà đủ loại mắt kính đều để đầy hai cái ngăn kéo, đều là tiên sinh mua trở về.
Hứa Thừa Yến đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: "Hiện tại nhìn thế nào?"
"Ân." Hạ Dương lên tiếng, từ sau lưng ôm Hứa Thừa Yến vào trong lòng ngực, bất tri bất giác vươn tay, sờ đến chiếc đồng hồ cậu đang mang trên cổ tay thanh niên.
Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới động tác của nam nhân, nở nụ cười, "Quà tặng của tiên sinh, em sẽ vẫn luôn mang."
Cái đồng hồ này là tiên sinh trước kia tặng cho cậu vào ngày sinh nhật.
Cậu sẽ luôn mang.
Tiệc sinh nhật là chạng vạng sẽ bắt đầu.
Tuy rằng nói là tiệc sinh nhật, bất quá cũng không có thông báo quá rộng rãi, chỉ là bữa tiệc để bạn bè thân thiết ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Hạ Dương bao toàn bộ du thuyền, hai người đi vào du thuyền, khách nhân đã tới khá đông đủ.
Hạ Dương vừa xuất hiện, đã bị những quí công tử vây quanh.
"Hạ thiếu tới!"
"Nhân vật chính đến rồi a!"
Giang Lâm cũng đã sớm tới trên du thuyền, nhìn đến Hạ Dương, vội vàng thò qua tới, "Anh!"
Giang Lâm lại nhìn đến Hứa Thừa Yến kế bên người Hạ Dương, cười hô: "Chị dâu!"
Một đám người đi đến trên boong tàu, câu được câu không tán gẫu.
Hạ Dương là chủ nhân buổi tiệc hôm nay, bị khách nhân vây ở trung gian.
Lại bởi vì đều là người quen, nhóm công tử cũng không khách khí, sôi nổi ồn ào phải chuốc rượu Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến không uống rượu, cũng chỉ là an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên người Hạ Dương, tay cầm ly rượu vang đỏ.
Hạ Dương dựa vào trên sô pha, không chút để ý nâng ly rượu, chậm rãi uống.
Mà bốn phía, đám công tử kia thay nhau rót rượu, lại một bên tán gẫu.
"Hôm nay chuẩn bị cho Hạ thiếu một phần đại lễ nha!"
"Đúng đúng đúng! Kinh hỉ!"
"Bảo đảm Hạ thiếu tuyệt đối vừa lòng!" Trì Dật cười, uống một ngụm rượu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hứa Thừa Yến một cái.
Hạ Dương thuận miệng hỏi: "Cái gì kinh hỉ?"
Mấy công tử cho nhau cái nháy mắt, tựa hồ là đạt thành ăn ý gì đó, cũng không chịu nói.
"Dù sao Hạ thiếu đến lúc đó sẽ biết!"
Hạ Dương cười như không cười, cũng không lại tiếp tục hỏi nữa.
Không lâu sau, một người trong nhóm các đại công tử nhận được tin nhắn, tức khắc đứng dậy nói: "Tới tới! Lễ vật tới! Ai đi tiếp một chút?"
"Tôi đi tiếp!"
"Tôi cũng đi! Đều đã lâu không được gặp!"
Mấy người thần thần bí bí, sôi nổi hướng bên ngoài đi đến.
Còn có một bộ phận khách nhân mặt ngơ ra không rõ ràng lắm tình huống bây giờ là thế nào, cũng bởi vì tò mò, đi tới lan can nhìn xuống phía dưới, muốn đi xem "Kinh hỉ" kia rốt cuộc là cái gì.
Hứa Thừa Yến cũng bị gợi lên tò mò, ngẩng đầu nhìn lại, bất quá tạm thời còn không có nhìn đến "Kinh hỉ", liền thu hồi tầm mắt.
Trì Dật cùng Giang Lâm vẫn còn ngồi ở trên sô pha, không đi tiếp "Kinh hỉ".
Trì Dật uống rượu, tầm mắt tới tới lui lui đánh giá Hạ Dương cùng Hứa Thừa Yến, lại cợt nhả nói: "Hạ thiếu không đi xem một chút kinh hỉ sao?"
"Không đi." Hạ Dương nhàn nhạt nói, tựa hồ là đối với phần kinh hỉ này không có hứng thú.
Trì Dật lại nhìn phía bên cạnh Hứa Thừa Yến, cười nói: "Yến Yến thì sao? Mau chân đến xem thử đi?"
"Tôi cũng không đi." Hứa Thừa Yến lễ phép tính cự tuyệt.
Nhưng thật ra Giang Lâm có chút tò mò: "Cái gì kinh hỉ a? Làm sao lại thần bí như vậy?”
"Nhị thiếu hẳn là có thể đoán được." Trì Dật nheo lại mắt.
"A?" Giang Lâm nhất thời còn không có phản ứng lại đây.
Mà đúng lúc này, lối vào du thuyền truyền đến một trận âm thanh náo nhiệt.
"Tới tới! Kinh hỉ tới!"
Hứa Thừa Yến nghe được thanh âm, theo bản năng nhìn qua, liền nhìn đến đám công tử kia mang theo một thanh niên xa lạ đi tới.
Thanh niên lạ mặt mỉn cười, đang cùng những người bên cạnh nói cái gì.
Hứa Thừa Yến nhìn đến thanh niên kia, trong nháy mắt sửng sốt.
Giống.
Thật sự quá giống.
Cái kia thanh niên, cùng cậu thật sự rất giống nhau.
Cũng không phải bề ngoài giống nhau, mà là phong cách bọn họ mặc quần áo, trang điểm quá giống, ngay cả thân hình thoạt nhìn cũng không sai biệt lắm.
Người nọ mặc một kiện áo khoác màu xám đậm, mang theo mắc kính tế khung, bộ dáng ôn tồn lễ độ, thoạt nhìn thực ôn nhu.
Mà trên người đối phương mặc kiện áo khoác kia, cùng kiểu dáng cậu hiện tại đang mặc trên người giống nhau như đúc, chỉ là nhan sắc cùng một ít chi tiết nhỏ bất đồng, bởi vì áo khoác trên người bọ họ là xuất từ cùng nhãn hiệu cùng một bộ sưu tập.
Ngay cả chiếc áo đối phương mặc ở bên trong, tủ quần áo của cậu cũng có một kiện giống nhau như đúc.
Thậm chí đến cả tế khung mắt kính, cũng đều giống nhau.
Chính là trên người cậu, quần áo đều là tiên sinh chọn, mắt kính cũng là tiên sinh đưa cậu mang.
Hứa Thừa Yến có chút nghi hoặc, theo bản năng hướng Hạ dương nhìn lại, phát hiện nam nhân bên cạnh chính là đang nhìn thanh niên xa lạ kia.
Hứa Thừa Yến có chút không biết nên hình dung như thế nào tầm mắt này.
Ánh mắt toát lên sự chuyên chú, thực nghiêm túc, thật giống như trong mắt hắn chỉ còn mỗi hình bóng của thanh niên xa lạ kia.
Nhưng vì cái gì, tiên sinh phải dung ánh mắt như vậy nhìn người kia?
Hứa Thừa Yến trên tay hơi hơi dùng sức, gắt gao nắm chặt ly rượu, đột nhiên liền có loại khủng hoảng không rõ nguyên nhân.
Đây là một loại bản năng cảm thấy nguy cơ.
Cậu cùng thanh niên xa lạ kia có phong cách giống nhau như đúc, mà hiện tại, thanh niên kia hoàn toàn cướp đi lực chú ý của nam nhân cạnh bên mình.
Nhưng người kia...... Rốt cuộc là ai?
Cậu nhớ rõ mỗi một người bạn bên người tiên sinh, lại hoàn toàn không nhớ rõ người này.
Ít nhất cậu đi theo tiên sinh 5 năm, trước nay chưa thấy qua người này.
Vì cái gì người này phong cách cùng cậu giống như?
Đột nhiên, Hứa Thừa Yến trong đầu hiện lên một cái tên.
Hứa Thừa Yến rũ xuống đôi mắt, bất quá vẫn là ra vẻ bình tĩnh, hướng bên cạnh nam nhân hỏi: "Là bằng hũu của Hạ tiên sinh sao?"
Cậu trước tiên cùng tiên sinh xác nhận danh sách khách mời tham gia tiệc sinh nhật, cậu xác định cùng với khẳng định, danh sách khách mời không có người này.
Hứa Thừa Yến kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp, chẳng qua nam nhân vẫn luôn không nói chuyện, cũng chỉ là an an tĩnh tĩnh nhìn chăm chú vào người nọ.
Cứ việc nam nhân không có mở miệng, nhưng Hứa Thừa Yến đã biết đáp án.
Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến lại nhìn nam nhân bên cạnh buông chén rượu, từng bước một hướng tới thanh niên xa lạ đi đến.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, nhìn bóng dáng nam nhân, muốn theo sau.
Cậu là cùng tiên sinh đi đến, cũng coi như là nửa chủ nhân, mà cái thanh niên xa lạ kia là khách nhân, cậu hẳn là cùng tiên sinh đi qua đối khách nhân chào hỏi.
Cũng không biết vì cái gì, Hứa Thừa Yến đột nhiên không có dũng khí, cũng chỉ là đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn tiên sinh đi tới bên người thanh niên.
Hai người đứng chung một chỗ, không coi ai ra gì mà tán gẫu, giống như là cố nhân nhiều năm không gặp.
Hạ Dương cùng thanh niên nói gì đó, thanh niên tựa hồ là bị chọc cười.
Không thể không nói, dung mạo thanh niên thật xinh đẹp, khi cười rộ lên cả đôi mắt đều sáng lấp lánh.
Như là tiểu thiếu gia gia cảnh ưu việt, được yêu chiều, không cần quan tâm thế sự.
Hứa Thừa Yến nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên liền cảm giác thập phần chói mắt.
Phía sau tựa hồ là có người tới gần, bất quá Hứa Thừa Yến đã không có tâm tư đi chú ý là ai, cũng chỉ là có chút ngốc ngốc nhìn kia hai người.
Mà lúc này, Trì Dật cũng đã đi tới bên người Hứa Thừa Yến.
"Yến Yến, nhìn đến chính phẩm sao?" Trì Dật cười, duỗi tay đặt ở trên vai Hứa Thừa Yến, tựa hồ chỉ là bằng hữu chào hỏi thân cận một chút.
Nhưng Trì Dật trong mắt lại một chút không cười ý, ngữ khí mang theo ác ý, tựa như con rắn đang phun nọc độc, gằn từng chữ ——
"Hàng giả vĩnh viễn đều là hàng giả.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top