CHAP 4: HÀNG GIẢ

Hai người ở nhà lớn Hạ gia một đêm, đến chạng vạng sáng ngày hôm sau liền trở về.

Chỉ là trước khi rời đi, Kỳ Kỳ từ trong phòng chạy ra tới, vừa dụi dụi vừa ôm lấy chân Hứa Thừa Yến không cho đi, thậm chí còn muốn chui hẳn vào trong xe.

Bất quá Hạ Dương không có nhiều kiên nhẫn đối với việc nuôi thú cưng, căn bản không cho Kỳ Kỳ lên xe.

Lúc trước Hạ Dương cũng là tâm huyết dâng trào mới mua tiểu cẩu tử Alaska này trở về, kết quả nuôi bên người một khoảng thời gian mới phát hiện không thích hợp, hắn căn bản là không phải kiểu người thích hợp để nuôi thú cưng.

Kỳ Kỳ là một tiểu khuyển tử hiếu động, yêu cầu chủ nhân mỗi ngày mang ra cửa, cũng yêu cầu chủ nhân làm bạn, còn hay rụng lông.

Hạ Dương không có nhiều tinh lực cho những chuyện thế này, cũng không có thời gian dành cho Kỳ Kỳ, còn bị phần lông cẩu tử rơi vãi khắp nơi làm cho tâm tình phiền loạn không thôi, dứt khoát đem Kỳ Kỳ trở về nhà chính, để cho quản gia nuôi dưỡng, hai tháng mới đến xem nó một lần.

Dù sao diện tích nhà chính rất lớn, sân vườn cũng rộng rãi, thích hợp để tiểu cẩu tử chạy nhảy tung tăng, nhà chính cũng có khống ít người giúp việc, đều có thể thay phiên cùng cẩu tử chơi đùa.

Mà nhận được sự chăm sóc của quản gia, Kỳ Kỳ cũng xác thật là được chăm bẵm rất khá, mỗi ngày đều tràn ngập sức sống.

Nhưng hiện tại Kỳ Kỳ một hai phải đi theo Hứa Thừa Yến, Hạ Dương lại không kiên nhẫn nuôi chó, không cho Kỳ Kỳ lên xe, Hứa Thừa Yến cũng không có biện pháp đem Kỳ Kỳ mang về.

Cuối cùng Hứa Thừa Yến vẫn là dỗ dành thật lâu, mới thật vất vả đem Kỳ Kỳ dỗ ngoan ngoãn.

Mà lúc Kỳ Kỳ trở về, còn lưu luyến mỗi bước đi, đầy mặt ủy khuất nhìn Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến có chút mềm lòng, bất quá vẫn là hạ quyết tâm, thu hồi tầm mắt ngồi trên xe.

Xe từ trên núi chậm rãi lái xuống, từ vùng ngoại thành trở về thành thị. Khi xe chạy qua giao lộ, Hứa Thừa Yến ra tiếng nói: "Hạ tiên sinh, đến phía trước thì dừng một chút, em đi mua ít vỏ hoành thánh."


Xe ngừng lại, Hứa Thừa Yến cũng xuống xe đi đến trước mua đồ vật. Hạ Dương liền ngồi ở trong xe chờ, không qua bao lâu, liền nhìn thấyHứa Thừa Yến đã trở lại, bất quá Hứa Thừa Yến trong lòng ngực còn ôm một cái bình hoa màu trắng.


Bình hoa có chút lớn, đặt ở ghế điều khiển thì không tiện, vì thế Hứa Thừa Yến dứt khoát ngồi ở ghế sau.

Hạ Dương thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua bình hoa lớn đặt ở ghế sau, nói: "Như thế nào em lại mua cái này?"

"Vừa vặn thấy được, liền mua." Hứa Thừa Yến nở nụ cười, "Hạ Tiên sinh không phát hiện sao? Trong thư phòng của anh thiếu một cái bình hoa, là em lúc dọn dẹp không cẩn thận đụng tới kệ sách, đem bình hoa đánh vỡ."

Hạ Dương lên tiếng, nhưng thật ra không mấy để ý.

Trong nhà hoa hoa cỏ cỏ gì đó, luôn luôn đều là Hứa Thừa Yến để ý tới. Chờ hai người trở lại chung cư, Hứa Thừa Yến liền ôm bình hoa đi vào thư phòng, một mình loay hoay cả buổi.


Hạ Dương từ phòng khách rót chén nước, khi đi ngang qua thư phòng, nghe được trong thư phòng ấm thanh ngân nga, hướng bên trong nhìn lại, liền nhìn thấy thanh niên tóc đen ngồi ở trên thảm, bên cạnh bày một đống chai lọ vại bình thuốc màu, trước mặt là bình hoa màu trắng vừa được mua về.

Hạ Dương đi qua đi, hỏi: "Đang vẽ tranh sao?"

"Ân." Hứa Thừa Yến gật gật đầu, "Màu trắng quá đơn điệu, thêm chút màu sắc mới đẹp……"

Hứa Thừa Yến tiếp tục mân mê bình hoa, mãi cho đến chạng vạng  rốt cuộc cũng hoàn thành.

Nguyên bản màu trắng, bình hoa được vẽ thêm vài đám mây màu lam, chẳng qua Hứa Thừa Yến không có hoa tay vẽ tranh, lại vẫn là vẽ ở trên bình hoa, bởi vậy không mong muốn vẽ ra tới thành quả có chút trừu tượng.

Bất quá ở trên thân bình, có hai hàng chữ nhỏ màu đen, là một đôi câu thơ.

Hạ Dương nhìn nhìn này hai hàng thư pháp, ra tiếng nói: "Trước kia em học qua thư pháp sao?"

"Ân, trước kia em đã học qua." Hứa Thừa Yến có chút ngượng ngùng, "Bởi vì họa đến khó coi, liền chuyển sang học viết chữ, thoạt nhìn liền không xấu như tranh em vẽ."

Hứa Thừa Yến đem bình hoa đặt ở trên giá bên cạnh, đối với đại tác phẩm chính mình vừa tạo ra thưởng thức thật lâu, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng tiến đến Hạ Dương bên người, hỏi: " Hạ Tiên sinh cảm thấy chữ em viết thế nào?"

"Đẹp lắm."

Hứa Thừa Yến liền nhân cơ hội nói: "Cái kia, thiệp mời sinh nhật của anh, có thể cho em viết không?"

"Thiệp mời sinh nhật?" Hạ Dương nhíu nhíu mày, "Thư mời để cho người khác viết là đủ rồi, em không cần phiền toái."

"Vì đây là sinh nhật của anh nha". Hứa Thừa Yến chui vào lòng ngực nam nhân, "Em muốn tự mình viết."

Nam nhân than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là ra tiếng nói: "Để ở trong ngăn kéo, em đi lấy đi."

Hứa Thừa Yến một trận kinh hỉ, vội vàng đi đến ngăn kéo bên kia, tìm được xấp thư mời. Mà trên tấm thiệp sạch sẽ, còn chưa có viết tên khách mời.


Hứa Thừa Yến lại tìm tấm thiệp khuôn mẫu của Hạ Dương, cầm bút, nghiêm túc bắt đầu viết lên.

Bất quá có lẽ là bởi vì khẩn trương, vừa mới bắt đầu nên chữ viết còn chưa được thanh thoát, còn viết hỏng đi mấy tấm thư mời.

Cũng may thư mời được in rất nhiều, Hứa Thừa Yến viết cả đêm, rốt cuộc đem cả đóng thư mời viết xong.

Rất mau thôi sẽ tới sinh nhật Hạ tiên sinh, mà tiệc sinh nhật mời người cũng không phải rất nhiều, đều là bạn bè thân thuộc của Hạ Dương .

Hứa Thừa Yến đem thư mời đã được viết xong thu dọn, lại nghĩ đến quà sinh nhật.

Kỳ thật quà sinh nhật cậu sớm xác định được, là chiếc khuy tay áo của một nhãn hiệu lâu đời.

Chẳng qua khuy tay áo vẫn chưa về đến tay, nhân viên cửa hàng nói hàng vẫn còn đang được vận chuyển, là hàng quốc tế nên có điểm chậm, Hứa Thừa Yến có chút lo lắng phần lễ vật này sợ rằng không kịp tặng ngay ngày sinh nhật.

Bất quá cũng may, đến cuối tuần, cậu đã  nhận được điện thoại từ nhân viên cửa hàng, nói là khuy tay áo đã đến.

Hứa Thừa Yến chạy tới nơi, kiểm tra một lần khuy tay áo, xác nhận không có tỳ vết, lúc này mới để nhân viên cửa hàng hỗ trợ đóng gói.

Hứa Thừa Yến cầm túi quà, tức khắc cảm giác trong lòng an tâm không ít, xoay người rời đi.

Mà khi Hứa Thừa Yến mới vừa bước ra cửa đã đụng phải một người trông rất quen mắt.

Người nọ là một thanh niên tóc đỏ, trong tay đang ôm lấy nam sinh hướng bên này đi tới, nhìn thấy Hứa Thừa Yến lại có chút ngả ngớn lên tiếng huýt sáo.

"Yến Yến cũng ở chỗ này a!"

Hứa Thừa Yến nhìn thanh niên tóc đỏ, hắn nhớ rõ người này là bạn của Hạ Dương, thế nên quy củ chào hỏi: "Trì Dật tiên sinh."

Trì Dật nhìn nhìn Hứa Thừa Yến trong tay đang cầm túi quà tặng, nhìn nhìn cửa hàng sau lưng Hứa Thừa Yến , tức khắc hiểu rõ nói: "Tới mua đồ vật à?"

Hứa Thừa Yến cùng Trì Dật không phải rất quen thuộc, bất quá bởi vì có quan hệ đến Hạ tiên sinh, vẫn là kiên nhẫn giao lưu, "Ân."

Trì Dật đột nhiên nghĩ đến cái gì, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nói: "Yến Yến, tôi muốn nói cậu a, mua đồ vật phải cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng mua hàng giả nha!"

Trì Dật cố ý tăng cao âm lượng khi nhắc đến hai từ "Hàng giả".

"Có loại hàng giả được làm thực tinh xảo, đến cả nó cũng không biết chính mình là hàng giả, còn tưởng rằng chính mình là hàng chính phẩm." Trì Dật cười nhạo một tiếng, "Chính là chỉ cần chính phẩm đã trở lại, ai còn muốn dùng hàng giả đâu?"

Hứa Thừa Yến nghe có chút mịt mờ, không thể hiểu được, có thể nghe ra lời Trì Dật có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói là không đúng chỗ nào.

"Hàng nhái chính là hàng nhái, vĩnh viễn đều không thể là chính phẩm." Trì Dật không chút khách khí châm chọc, lại hỏi ngược lại: "Yến Yến, tôi nói rất đúng đi?"

Hứa Thừa Yến vẫn là cảm thấy kỳ lạ, bất quá vẫn là lễ phép tính gật gật đầu.

Trì Dật vui cười: "Yến Yến trở về nhớ kiểm tra một chút xem đồ vật này có phải đồ thật hay không nha."

"Tôi sẽ chú ý." Hứa Thừa Yến vẫn quy củ trả lời.

Trì Dật lúc này mới vừa lòng nheo lại mắt, ôm tiểu nam sinh, vừa chuẩn bị rời đi, lại nghĩ tới một việc chợt khựng lại.

"Đúng rồi." Trì Dật triều Hứa Thừa Yến nói: "Lần này sinh nhật Hạ thiếu gia, tôi sẽ cho anh ấy một phần kinh hỉ."

"Là một phần quà phi thường phi thường kinh hỉ." Trì Dật cười, "Bảo đảm là hàng thật, không phải hàng giả."

Trì Dật nói xong, lúc này mới vừa lòng mang theo tiểu nam sinh rời đi.

Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng Trì Dật, lại thực mau thu hồi tầm mắt.

Cậu cũng biết, bạn bè của Hạ tiên sinh không quá thích chính mình.

Rốt cuộc cậu là xuất thân cô nhi viện, cùng những thiếu gia này hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Các đại công tử đều định sẵn một vòng quan hệ giao du, mà Hạ tiên sinh còn lại là trung tâm của vòng quan hệ ấy.


Cho nên những người đó đều cảm thấy chính mình không xứng với Hạ tiên sinh, cảm thấy tiên sinh không nên cùng Hứa Thừa Yến cậu ở bên nhau.

Bất quá không có quan hệ.

Liền tính những người khác đều phản đối chính mình, đều không thích chính mình cũng không khiến mình phải bận lòng.

Chỉ cần cậu còn ở bên tiên sinh, là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top