CHAP 27: Chờ Anh Trở Lại

Cuối cùng Hứa Thừa Yến cùng Tần Chu đưa bà cậu ấy trở về.

Nhà Tần Chu cách nơi này không xa, là một ngôi nhà cũ bên ngoài thôn.

Tần Chu đem bà nội đỡ về phòng, lại vội vàng cầm cái ghế dựa chạy qua, "Tiểu thiếu gia anh ngồi đi, để tôi đi lấy nước!"

Hứa Thừa Yến ngồi ở ghế trên, đánh giá gian nhà ở.

Phòng ở có chút cũ xưa, vách tường cũ kĩ, lại bởi vì không gian nhỏ hẹp, vật dụng trong nhà đặt san sát bên nhau, trong một góc không ít chai nhựa, hẳn đều là bà cụ nhặt về.

Tần Chu bên kia rót ly nước, đem cái ly đưa lại đây, có chút ngượng ngùng nói: "Đã nấu ít nước ấm, nhưng còn chưa nấu xong, liền rót cho anh ly nước lạnh......"

Hứa Thừa Yến nắm cái ly, lại nhìn nhìn phòng ngủ bên kia, hỏi: "Bà cụ là người thân của cậu sao?"

Tần Chu gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Không có tiền, ban ngày tôi phải đi ra ngoài kiếm sống, liền không có thời gian chiếu cố bà ấy."

"Những người khác trong nhà thì sao?"

"Không còn người khác, tôi và bà ấy nương tựa lẫn nhau." Tần Chu lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Sau khi sinh tôi, mẹ tôi liền chạy theo người khác, sau đó ông tôi bệnh nặng qua đời, ba tôi cũng qua đời do bệnh."

Tần Chu ngữ khí thực bình đạm, giống như là đang nói về những việc không liên quan đến mình.

"Xin lỗi." Hứa Thừa Yến rũ xuống đôi mắt.

"Không có việc gì." Tần Chu vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không sao cả.

Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Không có người thân nào có thể hỗ trợ sao?"

"Cũng không có thân thích." Tần Chu nói, "Tôi cùng bà nội trước kia ở nơi khác, là một vùng nông thôn nhỏ phía Bắc, sau mới dọn đến An Thị bên này."

"Quen được thì tốt rồi." Tần Chu cười cười, "Hiện tại mỗi ngày cũng rất vui vẻ."

Hứa Thừa Yến cũng an tĩnh lại, không nói chuyện nữa.

Mà đúng lúc này, phòng ngủ bên kia truyền đến một trận động tĩnh.

Tần Chu vừa nghe, đành phải đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy bà nội đứng ở trước ngăn tủ, đang tìm kiếm cái gì.

"Bà nội!" Tần Chu đỡ bà cụ, vội vàng nói: "Bà tìm cái gì nói với cháu, cháu giúp bà tìm."

Nhưng bà cụ vẫn là không phản ứng lại Tần Chu, vẫn là tiếp tục ở trong ngăn tủ tìm.

Thẳng đến khi tìm được một phong thư thật dày ở ngăn tủ dưới cùng, bà cụ vội vàng đem cái phong thư kia lấy ra, hướng ra phía ngoài đi đến.

"Thuyền nhỏ......" bà cụ vội vàng đi đến bên cạnh Hứa Thừa Yến, đem tiền bên trong phong thư ra, nhét vào trong tay Hứa Thừa Yến.

"Bà nội dành dụm lâu lắm, đều cho thuyền nhỏ hết......"

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn nhìn, trong tay đều là tiền lẻ, nhiều nhất là đồng 5 mao. Hơn nữa chỗ tiền lẻ này đều không phải thực mới, thoạt nhìn tựa hồ là tích cóp thật lâu.

"Đều cho thuyền nhỏ......" Cụ bà nắm tay Hứa Thừa Yến, "Thuyền nhỏ mang đi mua đồ mà ăn, bà nội không đói bụng......"

Hứa Thừa Yến đột nhiên cảm giác tiền lẻ trong tay trở nên nặng trĩu, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chu, nhìn đến hốc mắt Tần Chu đỏ au, xoay người lau lau đôi mắt.

Qua một hồi lâu, Tần Chu mới đi tới, đem cụ bà nâng dậy, "Bà nội, đi nghỉ ngơi thôi."

Lần này cụ bà không có kháng cự, được Tần Chu đưa về phòng ngủ.

Hứa Thừa Yến đem tiền lẻ đê lại vào phong thư, cũng đi vào phòng ngủ.

Vừa tiến vào, Hứa Thừa Yến liền nhìn đến poster minh tinh dán trên tường, liền dừng lại bước chân, nhìn nhiều thêm vài lần.

Trên những tấm poster đều là cùng một người, có hình trên thảm đỏ, có tấm là chụp hình tuyên truyền, ngoài ra còn có một ít hình chân dung.

Mà Tần Chu đã an trí tốt cho bà nội, chú ý tới Hứa Thừa Yến, liền đi tới, giải thích nói: "Này đó đều là poster của Bùi Nguyên."

Hứa Thừa Yến poster dán đầy tường, gật gật đầu.

Cậu biết Bùi Nguyên, là đại ảnh đế của giới giải trí, nhân khí rất cao, danh tiếng cũng rất tốt.

Tần Chu nhìn poster trên tường, hưng phấn nói: "Tôi thích nhất bộ phim Tay Quyền Anh của anh ấy! Rất soái nha!"

Khi nói đến thần tượng, trong mắt Tần Chu tràn đầy ánh sáng trong trẻo.

Hứa Thừa Yến nói: "Bộ phim này tôi còn chưa có xem qua...... Đẹp trai lắm sao?"

"Đẹp!" Tần Chu vội vàng gật đầu, chuẩn bị mở miệng tuôn một tràn lời khen, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra từ ngữ nào cho thích hợp, đành phải nói: "Đặc biệt đẹp! Tôi đều đã xem mấy chục lần!"

Hứa Thừa Yến nhịn không được nhìn tấm poster ở trên tường, trong hình là một tay đấm quyền anh mình đầy thương tích đang đứng trên đài, đưa lưng về phía màn ảnh, nhìn không ra mặt mũi.

Tần Chu ngửa đầu, có chút cảm thán nói: "Tôi cũng muốn làm diễn viên nha, nếu có thể cùng Bùi Nguyên diễn một bộ thì tốt rồi......"

Bất quá Tần Chu cũng chỉ là tùy tiện nói ra, lại hướng Hứa Thừa Yến nói: "Tiểu thiếu gia, tôi đưa anh trở về."

Hứa Thừa Yến hỏi: "Bà cậu một mình ở nhà không sao chứ?"

"Không có việc gì, bà nội phần lớn thời gian sẽ ở nhà, nếu chạy ra ngoài cũng sẽ không đi quá xa."

Tần Chu nói, chuẩn bị đưa Hứa Thừa Yến trở về trấn.

Trước khi rời đi, Hứa Thừa Yến đem phong thư của bà cụ cùng với kẹo đường đều trả lại cho Tần Chu.

Bà lão lớn tuổi không còn lại bao nhiêu kí ức, nhưng lại đem cháu mình nhớ đến rõ ràng.

Trở lại phòng trọ, đã là chạng vạng.

Hứa Thừa Yến nằm ở trên giường, một bên nhìn bản đồ thị trấn, một bên ở trên mạng rà soát chú thích.

Bất quá những cái. chú thích thật sự là quá nhiều, Hứa Thừa Yến xem đến có chút đầu óc choáng váng, cuối cùng vẫn là từ bỏ, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Vào lúc nửa đêm, bên ngoài có mưa nhỏ.

Hứa Thừa Yến bị tiếng mưa rơi quấy nhiễu tỉnh lại, nghe tiếng mưa rơi, đột nhiên liền có chút mất ngủ.

Đến buổi sáng, tiếng mưa mới ngừng lại.

Bên ngoài trời âm u, Hứa Thừa Yến liền không đi ra ngoài, làm ổ ở trong phòng mà nghỉ ngơi.

Hứa Thừa Yến dựa ngồi ở mép giường, cầm di động, click mở mục tin nhắn, nhìn số điện thoại của tiên sinh, có chút xuất thần.

Do dự thật lâu, Hứa Thừa Yến cuối cùng vẫn là không có nhấn vào dãy số, mà là gọi cho Giang Lâm.

Điện thoại lập tức liền được nhận, truyền đến thanh âm của Giang Lâm.

"Anh dâu!"

Hứa Thừa Yến: "Anh xem dự báo thời tiết, bên kia nhiệt độ cũng sẽ hạ, nhớ chú ý nhiều mặc thêm quần áo."

"Đã biết!" Giang Lâm đồng ý, lại hỏi: "Anh dâu khi nào trở về a?"

"Khó mà nói trước." Hứa Thừa Yến vẫn là có chút không xác định.

Cậu còn nhớ rõ câu cuối cùng tiên sinh nói, là muốn cậu đừng trở về.

Mấy ngày nay cậu không cùng tiên sinh liên lạc, tiên sinh cũng không liên lạc với cậu, hai người thật giống như hoàn toàn chặt đứt quan hệ với nhau.

Khả năng, tiên sinh là thật sự không cần cậu nữa.

Hứa Thừa Yến cúi đầu, thật sâu thở ra một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái, thay đổi đề tài nói: "Bên này có khu dành cho dân tộc thiểu số, chuẩn bị ngày mai thuê tài xế qua đó tham quan."

"Anh dâu chơi đến vui vẻ a!" Giang Lâm nói, "Anh Dương ngày mai cùng Trì Dật bọn họ đi thuyền chơi, còn muốn em cùng đi."

Hứa Thừa Yến thuận thế hỏi: "Vậy em đi không?"

Giang Lâm trả lời: "Không đi."

"Trì Dật bọn họ mỗi lần đều nói xấu anh." Giang Lâm thanh âm có chút rầu rĩ, "Em không thích bọn họ."

Hứa Thừa Yến cúi đầu, đầu ngón tay vô thức câu lấy chăn, không nói gì.

Cậu cùng tiên sinh, khoảng cách giữa hai người chênh lệch thật sự là quá lớn, cậu vĩnh viễn đều sẽ không thể cùng tiên sinh sánh vai, cũng sẽ không được bạn bè bên người tiên sinh tán thành.

Cậu cùng tiên sinh không có tương lai.

Trong nháy mắt, Hứa Thừa Yến suy nghĩ rất nhiều.

Bất quá cuối cùng, Hứa Thừa Yến cái gì cũng chưa nói, vẫn là hướng Giang Lâm nói: "Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, quần áo nhiều nhớ mặc nhiều vào."

"Đã biết!" Giang Lâm cười, "Anh dâu ngày mai đi chơi vui vẻ, nhớ rõ giúp em mang vật kỷ niệm về a!"

"Được." Hứa Thừa Yến đồng ý tới, "Chờ anh trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top