CHAP 25: Đào Hoa Thiêm

Sáng sớm, Hứa Thừa Yến liền rời khách sạn, đi một cổ trấn du lịch.

Hiện tại không phải mùa du lịch, du khách tới đây tương đối.

Hứa Thừa Yến tìm phòng trọ vào ở.

Bất quá khi đăng ký thông tin, chủ tiệm nhìn đến Hứa Thừa Yến chỉ có một mình, liền thuận miệng hỏi: "Đi chơi một mình thôi sao? Tốt nhất điền một chút thông tin liên lạc của người thân phòng trường hợp khẩn."

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ, vẫn là điền vào phần thông tin liên lạc của người thân một cái tên cùng dãy số.

Cậu là cô nhi, không có thân nhân, cũng không có bằng hữu, cũng chỉ có tiên sinh cùng cậu quan hệ là thân mật nhất.

Sau khi đăng ký xong, Hứa Thừa Yến liền lên lầu, đi vào phòng, trước sắp xếp tốt hành lý.

Mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một dòng sông, đối diện dòng sống ấy chính là phố du ngoạn, phong cảnh thực đẹp.

Hứa Thừa Yến ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, liền một mình xuống lầu, ở trên đường phố chậm rãi đi dạo lên.

Đi dọc theo bờ sông, ven đường có không ít các hàng quán nhỏ.

Có bán điểm tâm, bán vật nhỏ kỷ niệm, còn có đoán mệnh......

Hứa Thừa Yến nhìn nhìn tiểu quán đoán mệnh, khi vừa mới chuẩn bị từ bên cạnh vòng qua, đột nhiên bị chủ quán gọi lại.

"Tiểu soái ca!" Chủ quán Đoán mệnh quán vội vàng thò qua, nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Tôi xem tướng mạo cậu rất tốt a! Muốn tính một chút không?"

Nghe thanh âm đại khái đoán được chủ quán tuổi không lớn, ăn mặc một thân trang phục đạo sĩ, mang kính râm hình tròn, một bộ dáng thần côn.

"Tôi bên này đoán rất chuẩn! Không chuẩn không lấy tiền!" Tiểu đạo sĩ chỉ chỉ chính mình.

Hứa Thừa Yến vọng qua, nhìn đến bảng hiệu quán đoán mệnh viết "Tính nhân duyên tính sự nghiệp", trên bàn còn bày thật nhiều đạo cụ đoán mệnh gì đó.

Hứa Thừa Yến thoáng có chút tò mò, liền nói: "Tính nhân duyên đi."

"Tới tới tới!" Tiểu đạo sĩ thập phần nhiệt tâm đem người mang lại đây, để Hứa Thừa Yến ngồi ở trên ghế.

Tiểu đạo sĩ liền ngồi ở đối diện, nghiêm túc đánh giá ngũ quan Hứa Thừa Yến, "Tôi nhìn xem a......"

"Mắt đào hoa, đào hoa chí......" Tiểu đạo sĩ tỉ mỉ nhìn hồi lâu, tức khắc nói: "Tiểu soái ca có thể a! Về sau còn trúng phải vận đào hoa a!"

Tiểu đạo sĩ lại không biết từ nơi nào lấy ra một cái ống thẻ, "Tới tới tới, lấy một quẻ đi!"

Hứa Thừa Yến tùy tiện từ bên trong ống tre lấy ra một quẻ, nhìn thoáng qua chữ viết trên mặt thẻ, lại đưa qua.

Tiểu đạo sĩ tiếp nhận, tức khắc ánh mắt sáng lên: "Đào hoa thiêm!"

"Tiểu soái ca, gần đây có phải có quý công tử, quý tiểu thư nào theo đuổi cậu không?" Tiểu đạo sĩ hỏi.

"Từ đâu ra công quý công tử, quý tiểu thư ." Hứa Thừa Yến cười cười.

"Hiện tại không có không có nghĩa là sau này cũng không có nha!" Tiểu đạo sĩ vỗ đùi, " Vận đào hoa của cậu thật sự rất tốt đó!"

Tiểu đạo sĩ nói một đống lớn về việc giải đoán sâm, Hứa Thừa Yến thật ra nghe được có chút choáng váng, còn nói thêm: "Tính sự nghiệp đi."

"Được rồi!" Tiểu đạo sĩ lấy ra một cái ống trúc khác.

Hứa Thừa Yến lại rút ra xiên tre đưa qua, tiểu đạo sĩ vừa thấy, kinh hỉ nói: "Lại là thượng thượng thiêm!"

"Tôi cùng cậu nói, sự nghiệp của cậu có thể nói là thuận buồm xuôi gió, phát triển không ngừng!" Tiểu đạo sĩ lại tuôn một tràn lời khen.

Hứa Thừa Yến an an tĩnh tĩnh nghe, cũng không nói chuyện.

Rốt cuộc cậu hiện tại vừa mới từ chức, đồng nghĩa với việc là người thất nghiệp, còn không biết về sau có thể tìm công việc gì.

Huống chi, cảm tình của cậu cũng không thuận lợi, cùng tiên sinh nảy sinh một trận náo loạn không thoải mái.

Cái tiểu đạo sĩ này tính đến một chút cũng không chuẩn.

Bất quá trước khi rời đi, Hứa Thừa Yến vẫn là thập phần sảng khoái trả phí giải sâm.

Tuy rằng biết những giải đoán này là giả, bất quá ít nhất tiểu đạo sĩ nói đều là lời hay, nghe thực thoải mái.

Từ quán xem bói rời đi, đường nhỏ dọc theo bờ sông, Hứa Thừa Yến đi tới bến tàu.

Bến tàu bên này lữ khách nhiều hơn một ít, bên cạnh còn có một nhà nghỉ chân nhỏ, du khách có thể ở bên trong nhận được bản đồ khu phố cổ miễn phí.

Hứa Thừa Yến cũng đi qua lấy một bản , bất quá trên bản đồ điểm đánh dấu quá nhiều, cậu lại lười đến tra chú thích, liền hướng nhân viên trong nhà nghỉ chân hỏi: "Bên này có hướng dẫn viên du lịch không?"

"Hướng dẫn viên du lịch có thể qua bên kia hỏi." Nhân viên công tác chỉ chỉ bến tàu cách đó không xa.

Bến tàu không ít thuyền nhỏ tư nhân, Hứa Thừa Yến đi qua, nháy mắt đã bị một đám người vây quanh.

"Thiếu gia muốn ngồi thuyền sao?"

"Thiếu gia muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi a!"

Hứa Thừa Yến hỏi: "Có hướng dẫn viên du lịch không? Ta một hướng dẫn viên du lịch."

"Tôi tôi tôi!" Cách đó không xa có một nam sinh trẻ tuổi nháy mắt vụt ra tới, "Tôi rất quen thuộc nơi này nha! Thiếu gia có thể tìm tôi!"

Trừ bỏ cái nam sinh kia, còn có mấy người khác cũng tự tiến cử.

Hứa Thừa Yến nhìn một vòng, bởi cảm thấy nam sinh kia cùng chính mình tuổi không chênh lệch lắm, còn lại các hướng dẫn viên du lịch đều là người trung niên tuổi hơi lớn hơn một chút.

Vì thế Hứa Thừa Yến liền chọn nam sinh kia.

"Cảm ơn thiếu gia a!" Đối phương cười: "Tôi tên Tần Chu, anh cứ kêu tôi thuyền nhỏ là được."

Tần Chu tuổi không lớn, chiều cao so với Hứa Thừa Yến không chênh lệch nhiều, màu da ngâm ngâm, thoạt nhìn thực hàm hậu.

"Thiếu gia muốn đi chơi chỗ nào a?"

"Chỗ nào cũng được." Hứa Thừa Yến thật ra cũng không nghĩ nhiều, lại nhìn nhìn bản đồ, hỏi: "Chùa miếu thì sao?"

"Có thể!" Tần Chu gật đầu, lại nhìn đến Hứa Thừa Yến hai tay trống trơn, liền đến ba lô cũng không mang, nhóc nói: "Bất quá thiếu gia tốt nhất nên mua theo ít đồ ăn uống, trên núi không có gì ăn."

Tần Chu chỉ chỉ ngọn núi ở xa xa, từ bến tàu bên này, còn có thể nhìn thấy một ngôi chùa giữa sườn núi.

Hứa Thừa Yến lại lấy ra bản đồ nhìn khoảng cách, cảm giác có điểm xa, liền nói: "Ngày mai hãy đi, cậu ngày mai có thời gian không?"

"Có có!" Tần Chu vội vàng đồng ý, lại cùng Hứa Thừa Yến trao đổi phương thức liên hệ.

Liền ở thời điểm Tần Chu viết dãy số, Hứa Thừa Yến nhìn nhìn đối phương, phát hiện di động của Tần Chu là loại của thật nhiều năm trước, hơn nữa trên màng hình di động xuất hiện vết nức, thoạt nhìn tựa hồ là đã dùng thật lâu.

Trừ bỏ di động, Hứa Thừa Yến lại chú ý tới quần áo trên người Tần Chu đều không phải thực mới, áo khoác tẩy đến có chút trắng bệch, trên cổ tay đeo cái đồng hồ, bất quá dây đồng hồ đều đã mài mòn, đến giày cũng thoáng có chút cũ.

Hứa Thừa Yến thu hồi tầm mắt, chờ Tần Chu viết xong dãy số, liền hỏi nói: "Bên này có bán tem không?"

"Tem a......" Tần Chu nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: "Cái này tôi không chắc, tôi biết có mấy chỗ bán vật kỷ niệm, không xác định có hay không."

Tần Chu mang Hứa Thừa Yến đi đến cửa hàng bán vật kỷ niệm tìm xem, tương đối may mắn chính là, hai người cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng có bán tem.

Tem tổng cộng có ba loại, Hứa Thừa Yến tất cả đều mua.

Chờ đến buổi tối trở lại phòng trọ, Hứa Thừa Yến đem hộp tem đặt lên trên bàn chụp một bức ảnh, chia sẻ cho Giang Lâm.

Tin tức gửi qua không bao lâu, Giang Lâm liền gửi một cái yêu cầu trò chuyện, Hứa Thừa Yến liền tiếp nhận.

"Anh dâu!"

Địa điểm của Giang Lâm bên kia có chút ồn ào, Hứa Thừa Yến liền hỏi nói: "Còn ở bên ngoài chơi?"

"Đúng vậy! Hôm nay quán bar mời dàn nhạc đến! Chơi vui lắm! "Giang Lâm thanh âm có chút hưng phấn, lại hỏi:" Anh dâu chơi thế nào? "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top