CHAP 2: LỄ VẬT TỐT NHẤT

Hứa Thừa Yến trở về phòng ngủ bù, ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới rời khỏi giường ngủ, thay quần áo chuẩn bị đến trường.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Thừa Yến liền trở thành thầy giáo dạy dương cầm. Công việc cũng xem như là nhàn hạ, ngày thường vào buổi tối sẽ dạy đàn cho học sinh, ngày cuối tuần lại dạy thêm vài buổi.

Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, Hứa Thừa Yến có hai tiết dạy buổi chiều, buổi tối không cần phải lên lớp.

Hứa Thừa Yến đi vào văn phòng, đúng lúc gặp phải một giáo viên nữ bên trong. Nghe được động tĩnh ngoài cửa, cô giáo ngẩng đầu hướng Hứa Thừa Yến trêu chọc nói: "Thầy Hứa hôm nay tới muộn, ngày thường đều là anh đến sớm nhất nha."

Hứa Thừa Yến cười cười, đi vào bàn làm việc, đáp lời "Giữa trưa không cẩn thận ngủ quên."

"Thời tiết này đúng thật thực thích hợp ngủ nướng a……" cô giáo cảm thán, lơ đãng nhìn Hứa Thừa Yến lại đột nhiên chú ý tới cái gì, ồn ào nói: "Tối hôm qua chắc là rất kịch liệt đi?"

Hứa Thừa Yến sửng sốt.

"Nơi này, đều lộ ra rồi." Cô giáo chỉ chỉ điểm đỏ trên cổ Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến theo bản năng che lại cổ, phỏng chừng là tối hôm qua sơ ý làm ra dấu hôn, vội vàng nói: "Thật ngại quá, gấp gáp ra cửa nên không chú ý lắm ……"

"Mau lại đây, tôi giúp anh che một chút." Cô giáo lấy ra đồ trang điểm từ trong túi, chuẩn bị giúp Hứa Thừa Yến che lại điểm đỏ.

Cũng may dấu hôn trên cổ không phải quá đậm, thoa một ít kem liền có thể che tốt.

Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, Hứa Thừa Yến trước tiên đến phòng dạy dương cầm. Đến khi tiết học kết thúc đã là 6 giờ chiều, Hứa Thừa Yến trở lại văn phòng sửa sắp xếp lại giáo án sau đó chuẩn bị trở về.

"Rốt cuộc cũng tan tầm!" Nữ giáo viên nghiên người qua, hỏi: "Thầy Hứa buổi tối có lịch hẹn không? Chúng tôi định cùng đi ăn buffet, anh có muốn cùng đi không?"

Hứa Thừa Yến trả lời: "Buổi tối tôi chuẩn bị ở nhà nấu cơm."

Nữ giáo viên hiểu ý gật đầu nói: " Đúng nha, người có bạn trai, buổi tối khẳng định là ở nhà ăn cơm."

Hứa Thừa Yến mỉm cười gật gật đầu, cũng cũng không có phủ nhận tiếng "Bạn trai" từ miệng đối phương.

Bất quá nói đúng ra, Hạ tiên sinh cũng không phải bạn trai của Hứa Thừa Yến, bởi vì cậu cùng hắn ta không phải quan hệ yêu đương.

Từ khi hai người ở chung, thường xuyên vẫn sẽ mây mưa triền miên, nhưng trên thực tế, Hạ Dương trước nay chưa từng thừa nhận mối quan hệ của hai người.

Tuy rằng không phải người yêu, bất quá bọn họ bên nhau giống như người yêu, vậy cũng coi như là một cặp đôi tốt đẹp.

Hạ Dương ngẫu nhiên sẽ ôm Hứa Thừa Yến, sẽ cùng Hứa Thừa Yến hôn môi, thậm chí càng làm ra chuyện thân mật.

Hơn nữa, Hạ Dương cũng sẽ chỉ cùng một mình Hứa Thừa Yến làm ra những việc này.

Hứa Thừa Yến nghĩ, cậu cùng Hạ Dương  hẳn là xem như đôi tình nhân.

Trở lại chung cư, Hứa Thừa Yến làm bữa tối thịnh soạn, chờ Hạ Dương trở về.

Cậu ngồi ở trên sô pha, gửi cho hắn một đoạn tin nhắn.

Chỉ là qua thời gian rất lâu tin nhắn gửi đi vẫn chưa nhận lại được phản hồi, hẳn là hắn bận quá không có thời gian xem di động.

Vì thế Hứa Thừa Yến một mình ăn cơm, lúc sau lại đem đồ ăn cho hết vào tủ lạnh. Loại chuyện này cậu sớm đã quen. Hạ Dương công tác rất bận, có đôi khi cậu chờ mãi nhưng hắn vẫn không trở về.

Hứa Thừa Yến tắm rửa xong, liền nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Thẳng đến lúc Hứa Thừa Yến ngủ đến mơ mơ màng màng cậu lại nghe được âm thanh cửa phòng bị mở ra.

Hứa Thừa Yến nửa mộng nửa tỉnh, nhìn về hướng cửa liền thấy một thân ảnh cao lớn đang đi về phía mình.

"Hạ tiên sinh……" Hứa Thừa Yến hô một tiếng.

Hạ Dương trong tay cầm một túi quà tặng, đi đến ngồi bên mép giường, tùy tay đem túi quà tặng đặt ở trên tủ đầu giường, thấp giọng hỏi nói: "Tôi đánh thức em sao?"

Hứa Thừa Yến lắc lắc đầu, nhìn nam nhân trước mắt, hỏi: "Tiên sinh, buổi tối anh rất bận sao?"

"Xin lỗi." Hạ Dương giải thích, "Công ty bên kia xảy ra vài vấn đề."

Hứa Thừa Yến còn nói thêm: "Tiên sinh, anh đã ăn tối chưa? Em có chừa phần cho anh, em giúp anh làm nóng một chút……"

Hạ Dương: "Tôi đã ăn tối ở công ty."

Hai người nhất thời không ai nói gì, trong phòng lại trở nên an tĩnh.

Một lát sau, Hạ Dương mới lấy túi quà trên tủ đầu giường đưa qua, "Lễ vật."

"Cho em sao?" Hứa Thừa Yến có chút ngoài ý muốn.

"Ừm." Hạ Dương chậm rãi nói: "Buổi tối tôi không trở về ăn cơm, đây xem như lễ vật bồi thường."

"Không sao đâu, công việc của anh bận rộn, nói với em một tiếng thì tốt rồi." Hứa Thừa Yến nở nụ cười, đôi mắt hoa đào càng trở nên sáng ngời trong ánh đèn mờ tối.

Hứa Thừa Yến từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy túi quà tặng, có chút tò mò đem hộp quà từ bên trong lấy ra. Mở ra hộp quà, bên trong là một lọ nước hoa.

"Sao anh lại nghĩ đến việc mua nước hoa?" Hứa Thừa Yến hỏi.

"Vừa vặn thấy được." Hạ Dương nhìn Hứa Thừa Yến đang cầm lọ nước hoa, thấp giọng nói: "Hẳn là sẽ thích hợp với em."

Hứa Thừa Yến đem nước hoa lấy ra, thử thử mùi hương, phát hiện ra là một cổ hương thơm lành lạnh thoang thoảng như là tuyết tùng.

"Rất dễ ngửi." Hứa Thừa Yến cười, "Nước hoa này tên gọi là gì?"

"Tuyết quý rừng rậm."

Hứa Thừa Yến đem lọ nước hoa đặt qua một bên, thoáng đứng dậy lại gần một chút, duỗi tay ôm lấy Hạ Dương, "Kỳ thật anh không cần mua lễ vật."

Chỉ cần Hạ tiên sinh có thể giống như bây giờ ở bên cạnh chính mình, cũng đã là lễ vật tốt nhất đối với Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến gắt gao ôm nam nhân, không chịu buông tay.

Hạ Dương giơ tay, thuận thế ôm eo thanh niên, còn nói thêm: "Ngày mai em cùng tôi trở về nhà."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top