Chương 24: Cổ mụ mụ rời đi ( 2 )

Editor: Qingluanpei

Chương 24 Cổ mụ mụ rời đi ( 2 )
Nguyệt Dao dựa đầu vào giường bạt bộ gỗ hoàng hoa lê chạm trổ hoa lan trầm tư. Sự tình hôm nay thực thuận lợi, thuận lợi đến mức vượt quá tưởng tượng của nàng. Nguyệt Dao suy đoán, tổ mẫu hẳn là đã biết Mạc thị đang nhớ thương sản nghiệp của Nhị phòng.

Vừa rồi Nguyệt Dao cố ý chọc giận Cổ mụ mụ, dùng nhi tử của Cổ mụ mụ tới chọc giận bà ta. Có cái tin đồn này, liền tính Cổ mụ mụ ở bên ngoài nói hươu nói vượn cái gì thì nàng cũng không sợ. Thế nhưng là đi được một cái Cổ mụ mụ, nàng cũng đâu có thể đảm bảo tương lai người bên cạnh đều sẽ không phản bội nàng đâu? Không thể.

Khụ, Nguyệt Dao hơi hơi thở dài một phen. Cuộc sống tương lai còn không biết thế nào. Một khi tổ mẫu mất, Mạc thị chính là trưởng bối của nàng. Tâm địa Mạc thị ác độc, vì tiền tài có thể không cần mặt mũi và thanh danh đem thứ muội gả vào thương gia, đem chất nữ gả bán cho thương hộ làm thiếp. Nữ nhân tâm địa ngoan độc không có điểm cuối như vậy, nàng nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nguyệt Dao dựa ở trên giường vuốt ve đóa hoa lan điêu khắc bên cạnh, nàng phải suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới tốt đây.

Đang lúc Nguyệt Dao miên man suy nghĩ, cảm thấy tiền đồ mênh mang, mịt mù, Hoa Lôi đi vào nhẹ giọng nói: "Cô nương, Chính thiếu gia nháo muốn gặp người."

Nguyệt Dao lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Xe đi tới núi tất có đường. Lại nói thế nào thì Mạc thị cũng chỉ là bá mẫu, không phải cha mẹ của nàng. Nếu đã biết gương mặt thật của bà ta, chỉ cần phòng bị thích đáng cũng không sợ. Thật sự bức bách nàng nóng nảy, cùng lắm thì xé rách da mặt. Phụ thân tín nhiệm Lý bá bá như vậy, nàng tin tưởng Lý bá bá là người đáng tin cậy. Có Lý bá bá che chở, cho dù nàng dọn ra ngoài cũng sẽ không bị người khác khi dễ. Huống chi nếu thật đi đến bước đó, vị bá phụ mặc kệ nội trạch kia của nàng cũng sẽ nhúng tay. Nếu không không chỉ gây trở ngại cho thanh danh của đại bá, hai vị đường ca cũng sẽ không được tốt.

Nguyệt Dao nghĩ thông suốt này đó, lập tức đánh lên tinh thần, nhìn chằm chằm Hoa Lôi hỏi: "Vì cái gì ngày đó em không nói với ta nãi huynh đã đi qua phủ cầu ân điển một lần." Nàng là do nhiều năm như vậy đã sớm quên mất, nhưng Hoa Lôi không thể không biết nha!

Hoa Lôi có chút kinh ngạc: "Cô nương không nhớ rõ?" Nàng cho rằng cô nương nhớ rõ nên mới dùng biện pháp này. Bởi vì đã từng đến cầu ân điển một lần, lại đến lần nữa cũng sẽ khôg cảm thấy đột ngột. Cho nên đây chính là biện pháp rất tốt. Hoa Lôi lại không biết, Nguyệt Dao đối với chuyện này một chút ấn tượng cũng không có.

Nguyệt Dao suy nghĩ một lúc sau lắc đầu: "Ta không nhớ rõ, về sau lại có chuyện như vậy, em nhắc nhở ta một chút." Chuyện hơn hai mươi năm trước cho dù ký ức của nàng lại tốt cũng đều quên mất. Càng đừng nói nàng của năm đó chuyện bên ngoài gì cũng không để ý, chỉ một lòng sao chép kinh thư.

Hoa Lôi biết nghe lời phải: "Được ạ."

Nguyệt Dao ra thấy cửa liền thấy Chính ca nhi đang trông mong nhìn nàng. Nguyệt Dao nhéo nhéo khuôn mặt Chính ca nhi, nói: "Đệ không được lười biếng, nếu là lười biếng, tỷ tỷ sẽ không để ý tới đệ."

Chính ca nhi vội nói: "Không có, tỷ tỷ, đệ lại học thêm được mười chữ nữa. Tỷ tỷ không tin, đệ đọc cho tỷ tỷ nghe."

Nguyệt Dao gật đầu, nhìn Chính ca nhi đem mười chữ vừa mới dạy nhận rõ toàn bộ, hơn nữa còn thêm những chữ học trước đó viết ra, một chữ cũng chưa sai. Trong lòng Nguyệt Dao buông lỏng, tuy rằng nói tư chất kém cỏi chỉ cần chăm học là có thể bù đắp được khoảng cách. Tiến sĩ cử nhân nàng tạm thời không nghĩ tới, chỉ cần nỗ lực bỏ ra công sức, đến lúc đó lại mời danh sư tranh thủ thi một cái công danh tú tài. Tú tài so với Thám hoa của cha nàng tuy cách biệt một trời một vực, lên không được mặt bàn nhưng cũng vẫn là có công danh, không phải bạch thân.

Chuyện Cổ mụ mụ bị thả ra ngoài phủ đệ đánh Mạc thị trở tay không kịp. Mạc thị vừa nghe được tin tức liền hỏi: "Tam nha đầu không phải là không nỡ sao? Sao đột nhiên lại muốn đem Cổ mụ mụ thả ra ngoài?" Mạc thị biết lão phu nhân đã sớm muốn đem Cổ mụ mụ tống cổ đuổi ra ngoài, chỉ là do tam nha đầu không nỡ nên mới thôi. Không nghĩ tới lần này tam nha đầu thế nhưng lại đáp ứng rồi. Cổ bà tử bị đuổi ra ngoài liền không có khả năng thường lui tới nói cho bà ta những tin tức chính xác được. Đến lúc đó lại phải đến thu mua nha hoàn tri kỷ bên cạnh tam nha đầu. Nhưng hiện giờ bên người tam nha đầu có hai cái đại nha hoàn. Hoa Lôi tuy rằng là con của người hầu nhưng lại không phải người của bà ta. Năm đó Mã thị có đại ân đối với một nhà bọn họ, Hoa Lôi chắc chắn là mua chuộc không được. Xảo Lan là người được mua về không có căn cơ gì, thân khế cũng không ở trong tay bà ta, không có khả năng nghe lời bà ta.

Phiền toái nhất là Đặng bà tử sắp về. Đặng bà tử là bà tử tâm phúc của Mã thị, bà già này về chắc chắn sẽ quấy rầy đến kế hoạch của bà ta. Có bà già này can thiệp, bà ta muốn dụ dỗ tam nha đầu đưa tiền bạc trong tay cho bà ta bảo quản sợ là rất khó giải quyết.

Trong lòng Mạc thị âm thầm hận lão phu nhân, nếu không phải lão thái bà chặn ngang một đòn, làm sao bà ta có thể gặp chuyện phiền toái như vậy, làm cho bà ta hiện tại phải lo trước lo sau, làm việc bó tay bó chân.

Lưu mụ mụ lắc đầu nói: "Phu nhân, người phía dưới đều nói là Tam cô nương không đành lòng làm mẫu tử Cổ bà tử cốt nhục chia lìa, cho nên mới thả bà ấy đi ra để một nhà đoàn tụ. Nàng ấy khóc đến giống như biến thành cái lệ nhân vậy."

Mạc thị nghe xong, sắc mặt tối sầm: "Cái gì mà kêu một nhà đoàn tụ? Tam nha đầu nếu thật sự có lòng thì như thế nào sẽ thả Cổ bà tử rời đi. Cuộc sống của cô nhi quả phụ bên ngoài sẽ trôi qua thế nào?" Rõ ràng chính là muốn tìm lý do đuổi Cổ bà tử ra ngoài.

Lưu mụ mụ thở dài nói: "Ai nói không phải đâu? Tam cô nương cũng quá nhẫn tâm." Thả cô nhi quả phụ này đi ra ngoài, cuộc sống bên ngoài tất nhiên là sẽ cực kỳ gian nan.

Tuy rằng trong lòng Mạc thị thầm hận, nhưng tạm thời bà ta cũng không có biện pháp nào khác. Muốn phản kháng lão phu nhân, bà ta cũng không có cái lá gan đấy. Liên đại lão gia luôn luôn tự cho mình là một hiếu tử, tự xưng là đứa con trai thiên hạ đệ nhất hiếu thuận, đối với lão phu nhân có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng. Dù sao thì mặc kệ bất luận là chuyện gì, lão nương của hắn nói vĩnh viễn đều là đúng, tức phụ vĩnh viễn là sai. Mấy năm nay vì thế mà bà ta đã phải chịu ít nhiều ủy khuất.

Nhi tử của Cổ mụ mụ vốn là không nghĩ đi theo tới kinh thành, muốn mẫu thân mượn cơ hội để thỉnh cầu rời khỏi Liên phủ. Nhưng mẫu thân hắn không muốn, cuối cùng còn muốn hắn theo tới kinh thành. Hắn tiến vào học đường, lúc ấy liền lo lắng bị người ta biết hắn có một cái mẹ ruột làm vú già, đến lúc đó còn ai sẽ để hắn trong mắt. Lúc ấy hắn liền tự chủ trương lại đây cầu một lần ân điển. Chỉ là sau này mẫu thân lại tận tình khuyên bảo hắn rất nhiều, hắn tự hỏi một hồi lâu rồi cũng đành từ bỏ.

Chỉ là làm hắn kinh hãi chính là một người bạn cùng trường hắn không biết nơi nào nghe được tiếng gió hỏi mẹ ruột hắn có phải ở nhà người ta làm bà tử sai sử hay không. Lúc ấy hắn nghe xong sợ đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, nếu để người khác biết mẫu thân hắn ở Liên phủ làm bà tử sai sử, hắn ở học đường sẽ không còn có chỗ nào đặt chân. Cho nên lần này hắn nhất định phải đưa mẫu thân rời đi Liên phủ.

Hắn không dám trực tiếp đi tìm mẫu thân, bà ấy khẳng định sẽ không đáp ứng. Liên lão phu nhân thương tiếc nhỏ yếu, thiện danh vang xa, hắn chỉ có thể trực tiếp đi cầu lão phu nhân. Chỉ hi vọng lão phu nhân đồng ý cho bọn họ ân điển này, Như vậy sau này hắn sẽ không lo bị người ta xem thường. Không nghĩ tới lão phu nhân quả nhiên rất từ thiện, một lời đáp ứng nguyện ý để nương hắn đi ra ngoài.

Chỉ là vì cái gì chờ đợi lâu như vậy mẫu thân còn chưa có đi ra. Nhi tử của Cổ mụ mụ ở ngoài cửa đi đi lại lại chờ đợi, sợ Liên gia lại đổi ý giống như lần trước.

Nguyệt Dao đã phân phó xuống dưới, đồ dùng của Cổ mụ mụ có thể mang đi thì tất cả để bà ta mang đi. Như vậy mà lúc thu thập xong xuôi, bao lớn bao nhỏ có đến bảy tám cái hòm xiểng. Bởi vậy có thể thấy được gia tư của Cổ mụ mụ còn rất phong phú.

Nha hoàn trong viện đều không thể nâng lên đươc, Nguyệt Dao cố ý đi kêu mấy bà tử khỏe mạnh lại đây giúp đỡ đem đồ vậy đưa đến ngoại viện.

Không chỉ như thế, ở trong phòng Nguyệt Dao còn làm trò trước mắt mấy cái nha đầu cho Cổ mụ mụ ba trăm lượng bạc, mặt khác còn tặng thêm một ít đồ trang sức. Như vậy một hồi tính xuống dưới cộng lại cũng có năm sáu trăm lượng bạc.

Nha hoàn nội viện Lan Khê viện đều là Nguyệt Dao mang từ Giang Nam về, Mạc thị bởi vì kiêng kỵ lão phu nhân, tạm thời cũng không cắm người vào Lan Khê viện. Cũng chính là bởi vì đối với Nguyệt dao toàn tâm toàn ý, đối với việc lúc ấy Cổ mụ mụ quở trách Nguyệt Dao không phải người cực kỳ phẫn nộ rồi. Hiện giờ lại nhìn cô nương ban thưởng nhiều đồ như vậy cho Cổ mụ mụ, ánh mắt nhìn Cổ mụ mụ đều hiện lên vẻ khinh thường. Trong lòng mọi người đều thầm nói cô nương quá hào phóng, vì người như vậy thật sự không đáng giá.

Cổ mụ mụ có khổ mà không thể nói lên lời. Số bạc này, bà ta ở trong phủ mấy năm đã kiếm đủ rồi. Nhưng là hiện tại bắt được tới tay, về sau sẽ không còn có nữa.

Cổ mụ mụ phải đi. Lão phu nhân ân trọng, ban thưởng xuống dưới bốn mươi lượng bạc, Mạc thị cũng theo phần đưa tới hai mươi lượng bạc, còn tặng thêm một ít vải vóc. Trên dưới rải rác cộng lại cũng có bảy tám trăm lượng bạc. Đối với những gia đình bình dân áo vải, có bảy tám trăm lượng bạc cũng đã là gia đình trung đẳng.

Người ở ngoại viện nhìn thấy đồ vật của Cổ mụ mụ, trong lòng đều nói thầm Tam cô nương cũng thật hào phóng. Mặt khác lại nghe được Tam cô nương lại cho thêm hơn một ngàn lượng bạc càng là cảm thán Tam cô nương không rành thế sự.

Kỳ thật Nguyệt Dao chính là cố ý làm như vậy, loại hành vi này mang theo một chút ý vị khoe của. Nàng làm như vậy là muốn cho người của Liên phủ biết, nàng chính là người có tiền. Chỉ cần làm cho mọi người biết nàng có rất nhiều tiền bạc, hơn nữa nàng lại ra tay hào phóng, tin tưởng về sau người phía dưới sẽ không lại nói nàng dựa vào Đại phòng nuôi sống nữa.

Để Nguyệt Dao không nghĩ tới chính là, bởi vì hành vi này của nàng, nha hoàn trong Liên phủ nghe được trong viện của Tam cô nương còn thiếu nha hoàn sai sử đều tìm quan hệ muốn tiến vào Lan Khê viện.

Nguyệt Dao tạm thời không muốn có thêm người hầu, nàng chuẩn bị chờ sau khi Đặng mụ mụ trở về lại nói. Đến lúc đó việc lựa chọn nha hoàn trong phủ đệ hay là đi mua nha hoàn nàng đều sẽ để Đặng mụ mụ chọn lựa. Rốt cuộc Đặng mụ mụ đi theo mẫu thân nhiều năm như vậy, giúp đỡ mẫu thân xử lý nội trợ, có kinh nghiệm lâu năm, nhìn người càng chuẩn.

Diễn xuất này của Nguyệt Dao tự nhiên cũng đã rơi vào trong mắt lão phu nhân và Mạc thị. Lão phu nhân gật đầu: "Tam nha đầu thực sự đã thông suốt!" Có màn gióng trống khua chiêng tiễn đưa này, ai cũng không thể nói Tam cô nương không biết cảm tạ ân tình. Có số tiền đó, bình thường chi tiêu liền đã đủ cho Cổ bà tử dưỡng lão rồi.

Còn Mạc thị đối với bút tích lớn như vậy của Nguyệt Dao thì trong lòng lại buồn bực. Tiễn một cái nhũ mẫu đi liền tặng gần hai ngàn lượng bạc. Thật là không đương gia không biết củi gạo quý.

Mấy đời của Liên phủ đều là gia đình dòng dõi thư hương, các phương hiện đều đặc biệt chú ý. Mà càng chú ý kỳ thật càng là đốt tiền. Tiền thu lại hữu hạn, phí tổn càng lúc càng lớn, mấy năm nay bà ta tìm mọi cách mới đưa được phí tổn của phủ đệ ngang hàng. Vốn tưởng rằng Nhị lão gia không có, lão gia đi Giang Nam một chuyến về sẽ mang theo một bút tiền bạc bổ khuyết gia dụng. Nhưng tất cả tiền bạc này đó đều rơi vào trong tay lão phu nhân, đến một tờ bà cũng chưa kịp sờ đến. Hiện tại Nguyệt Dao tiêu một bút tiền lớn như vậy, cho dù nha đầu đó có trong tay núi vàng núi bạc sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng tiêu sạch. Chân chính là bại gia nữ.

Nguyệt Dao chờ Cổ mụ mụ đi liền đi gặp lão phu nhân. Nàng cũng không có nói về chuyện của Cổ mụ mụ mà chỉ bồi lão phu nhân trò chuyện.

Lão phu nhân đối với việc hiện tại Nguyệt Dao hiểu chuyện tri kỷ thì thực vui mừng. Tổ tôn hai người đang nói chuyện, bên ngoài một người đi vào báo lại rằng Hách mụ mụ đã trở lại.

Nguyệt Dao nghe thấy Hách mụ mụ, lúc này mới nhớ ra bà ấy chính là quản sự mụ mụ đời trước được đưa đến cạnh nàng. Thời gian quá dài nàng đều đã quên mất.

Lão phu nhân vỗ vỗ lưng Nguyệt Dao cười nói: "Hách mụ mụ là người mà ta chọn cho cháu làm quản sự mụ mụ. Đoạn thời gian trước bà ấy đi ra ngoài làm việc, không ở kinh thành. Tam nha đầu, mấy năm nay Hách mụ mụ làm việc ở bên cạnh ta, cần cù và thật thà kiên định, làm người ổn trọng cũng trung tâm như một, làm việc càng là không ra sai lầm. Ta đem bà ấy đưa cho cháu, có bà ấy bên cạnh thì tổ mẫu cũng yên tâm."

Nguyệt Dao nghe lão phu nhân nói xong, không chút nghĩ ngợi quỳ trên mặt đất, bò xổm trên mặt đất nói: "Tổ mẫu, cháu gái bất hiếu, đến bây giờ còn muốn tổ mẫu vì cháu mà lao tâm. Tổ mẫu, Nguyệt Dao thật là bất hiếu." Nói xong nước mắt tí tách rơi xuống đất. Nàng khóc không phải diễn trò mà là thật sự áy náy.

Lão phu nhân dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo nàng lên: "Đứa nhỏ ngốc, ta không vì cháu tính toán thì còn có ai vì cháu tính toán nữa. Hiện giờ cháu cũng đã hiểu chuyện, tổ mẫu thật sự rất vui mừng."

Nguyệt Dao chân tâm thật ý nói: "Tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm tổ mẫu thất vọng." Nàng lại sẽ không giống như đời trước, để mặc cho người ta xâu xé thịt.

Đang nói thì Hách mụ mụ tiến vào.

Nguyệt Dao trừ biết Hách mụ mụ có chút cứng nhắc, hơn nữa làm việc có chút nghiêm khắc, mặt khác cũng không có nhiều ấn tượng. Năm đó nàng không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết sao chép kinh thư. Đối với chuyện về Hách mụ mụ, nàng cũng đã không còn nhiều lắm ấn tượng. Nguyệt Dao nghiêm túc nhìn Hách mụ mụ, ngoài ba mươi tuổi, mặt vuông dài, lông mày đậm hơn người bình thường một chút.

Hách mụ mụ cung kính dập đầu cho Nguyệt Dao một cái: "Lão nô gặp qua Tam cô nương."

Nguyệt Dao nhanh chóng đi qua nâng người dậy, ngôn ngữ khiêm tốn: "Mụ mụ không cần đa lễ. Về sau Nguyệt Dao còn muốn dựa vào mụ mụ rất nhiều."

Trong lòng Hách mụ mụ có chút giật mình, trong tin đồn mà bà nghe được, mỗi người đều nói rằng Tam cô nương cậy tài khinh người, lòng dạ rất cao. Hôm nay có thể tự mình đỡ bà, còn có thể nói ra lời như vậy thật là ngoài ý muốn.

Lão phu nhân thấy bộ dáng của Nguyệt Dao. Trong lòng không khỏi gật đầu.

Sau khi Nguyệt Dao niệm cho lão phu nhân xong một đoạn kinh văn, vốn đang muốn bồi bồi lão phu nhân nhiều chút thì bà lại để Nguyệt Dao trở về: "Cháu trở về bồi Chính ca nhi đi. Nơi này của tổ mẫu rất tốt." Dạy dỗ Chính ca nhi mới là chuyện đứng đắn.

Nguyệt Dao đi rồi, lão phu nhân mới nói với Trịnh mụ mụ: "Tam nha đầu thật sự đã tiến bộ. Hiểu chuyện là tốt rồi, ta cũng có thể bớt lo một chút."

Trịnh mụ mụ tự nhiên là theo ý lão phu nhân, khích lệ Tam cô nương. Tuy nhiên vẫn là nói: "Lão phu nhân vì sao không cho Tam cô nương bồi người nhiều một chút, có Tam phu nhân ở, tôi cảm thấy Ỷ Tùng viện này đều náo nhiệt lên vài phần."

Lão phu nhân lắc đầu: "Không cần con bé nhiều bồi. Nhưng mà Ỷ Tùng viện xác thật quá an tĩnh. Trước kia cảm thấy an tĩnh tốt hơn, nhưng hiện tại chỉ có một lão thái bà là ta ở, buồn bực đến hoảng."

Nghe thanh âm thanh thúy của Nguyệt Dao, tâm tình của bà thoải mái không ít. Nhưng bà cũng không nghĩ giữ Nguyệt Dao bên người. Đứa bé kia rốt cuộc mới tám tuổi, tâm tư đơn thuần. Hiện tại hiểu chuyện hơn chút, nhưng về sau còn muốn dựa vào lão Đại và Mạc thị.

Trịnh mụ mụ là tâm phúc của lão phu nhân, tự nhiên là biết lão phu nhân đang vì Tam cô nương tính toán: "Lão phu nhân, nếu người cảm thấy Tam cô nương không thích hợp, còn có Đại cô nương và Nhị cô nương." Đối với lão phu nhân kiêng kỵ, bà đều biết. Tam cô nương không được thì vẫn còn Đại cô nương và Nhị cô nương mà. Còn Tứ cô nương, nàng ấy cái gì cũng đã quên mất, không thể đặt bên người lão phu nhân được.

Lão phu nhân không đáp lời Trình mụ mụ nhưng trong lòng lại nghĩ đến có lẽ là một chủ ý không tồi. Ỷ Tùng viện náo nhiệt, không quạnh quẽ như vậy, bà nhìn cũng sẽ thư thái.

Nguyệt Dao mang theo Hách mụ mụ trở về Lan Khê viện. Trong lòng mọi người kỳ thật cũng đã rõ ràng, đây hẳn là quản sự mụ mụ mới tới.

Nguyệt Dao thay một bộ quần áo. Thời điểm lại đi ra ngoài, để mọi người tề tựu lại: "Đây là Hách mụ mụ, về sau quản công việc lớn nhỏ trong viện. Các ngươi đều phải nghe Hách mụ mụ phân phó." Sau khi gặp mặt mọi người, Nguyệt Dao để Hách mụ mụ tự mình làm việc.

Nàng trở về buồng trong, còn chưa ngồi vững liền thấy nha hoàn đưa tới một cái tráp nho nhỏ màu đỏ. Nguyệt Dao mở ra liền thấy trong tráp là bán mình khế của Xảo Lan và Hách mụ mụ.

Trải qua một đời, nàng đã biết được thứ này có bao nhiêu quan trọng. Nắm được chúng chính là nắm được sinh tử của những người này. Năm đó những người mà Mạc thị cho nàng đều không có bán mình khế. Người mà những người đó trung thành là người chân chính nắm trong tay bán mình khế của bọn họ - Mạc thị chứ không phải là nàng. Nguyên nhân là như thế nên nàng mới có thể bị lỗ nặng như vậy.

Nguyệt Dao cẩn thận đem bán mình khế khóa trong hộp sơn mài nhỏ màu đen [1]. Đồ trong tráp chính là mệnh căn tử của nàng, cũng là thứ mà nàng và Chính ca nhi dựa vào để sinh tồn. Sau khi khóa kỹ, lại đem nó khóa vào bên trong rương gỗ đỏ của mình. Chìa khóa thì mang theo bên mình.

Nguyệt Dao biết tin tức về Hách mụ mụ không nhiều, cho nên nàng cố ý gọi Xảo Lan tới, hỏi kỹ càng tỉ mỉ một ít tình huống của Hách mụ mụ.

Theo lời kể của Xảo Lan thì Hách mụ mụ trước đây từng gả chồng, vốn có một trai một gái nhưng lại bị tiểu thiếp trượng phu nạp hại chết. Hách mụ mụ cái gì cũng không cần, chỉ cầu cùng trượng phu hòa ly. Sau khi hòa ly, cũng không biết là nguyên nhân gì mà lại vào Liên phủ làm việc. Tuy nhiên chồng trước và tiểu thiếp kia đều đã chết, chết như thế nào Nguyệt Dao cũng không biết được.

Nguyệt Dao đối xử với Hách mụ mụ cũng giống như Xảo Lan, đều đang ở thời kỳ quan sát. Tuy rằng nói người tổ mẫu ban cho sẽ không có gì không thỏa đáng. Nhưng mà cứ phải quan sát trước mới có thể yên tâm được.

Rất mau Mạc thị đã biết được lão phu nhân đưa Hách mụ mụ cho Nguyệt Dao. Trước kia bà ta cũng không rõ ràng nhân mạch của lão phu nhân lắm. Hiện tại thì biết rồi, hóa ra là vẫn đang chờ người này.

Nguyệt Dao không biết chi tiết về Hách mụ mụ, nhưng bà ta lại rất rõ ràng. Lão phu nhân có đại ân với Hách mụ mụ. Bà ta đối với lão phu nhân rất trung thành và tận tâm, chỉ nghe theo lời của lão phu nhân. Khoảng thời gian trước Hách mụ mụ ở bên ngoài, đến nỗi là làm cái gì bà ta cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại đưa một người như vậy đặt ở bên cạnh tam nha đầu, lão phu nhân tính toán gì Mạc thị cũng đã suy đoán ra rồi.

Trong ngực Mạc thị kìm nén một ngụm ác khí. Đầu tiên là một cái Xảo Lan, bây giờ lại tới thêm một cái Hách mụ mụ. Về sau còn có một cái Đặng mụ mụ, lão phu nhân là đang phòng bị bà ta. Phòng bị bà ta sẽ gây bất lợi với tam nha đầu. Mạc thị nghiến răng ken két, lão phu nhân vạn phần phòng bị bà ta, nhưng bà ta làm vậy còn không phải vì Liên gia sao. Thế mà còn phòng bị bà.

[1] Hộp sơn mài nhỏ màu đen:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top