Chương 17: Khứu Giác
EDITOR: Kim Hoàng
Đổng quả phụ từ lúc còn trẻ chồng chết đã coi trọng Khương Côn, chẳng qua, lúc đó Vương Xuân Linh nói cô ta không xứng với Khương Côn chưa lập gia đình, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Côn cưới Trần Niệm Lai.
Hơn mười năm trôi qua, Trần Niệm Lai không sinh được cháu trai cho Vương Xuân Linh, bị Vương Xuân Linh ghét bỏ, quả phụ Đổng nhân cơ hội lập mưu cướp Khương Côn.
Muốn cướp một người đàn ông thì da mặt phải dày.
Quả phụ Đổng đem quà tặng đặt ở bên ngoài phòng bệnh, lại mở cửa phòng bệnh, vừa lau nước mắt vừa uất ức nói: " anh Khương Côn, anh định để cho vợ anh cùng con gái làm nhục tôi sao ?Tôi bất quá là hảo tâm lại đây thăm anh, như thế nào lại bị Trần Niệm Lai nói thành hồ ly tinh, còn bị Khương Hâm đuổi ra ngoài? Anh thấy tôi là quả phụ nên anh muốn bắt nạt tôi? Đều nói quả phụ trước cửa thị phi nhiều, các người chà đạp tôi như vậy, mấy năm nay tôi thật vất vả! Chúng ta là đều là người cùng thôn, anh đối với tôi như vậy tàn nhẫn, tôi còn muốn sống hay không, tôi dứt khoát chết đi! "
Nói đến đây, vọt tới cửa sổ phòng bệnh, liền muốn nhảy cửa sổ.
Khương Côn không muốn làm ầm ĩ lên, vội vàng nói: "Đổng gia muội tử, đừng hấp tấp! Có chuyện gì muốn nói thì nói , nhảy cửa sổ cũng không giải quyết được vấn đề."
Đổng quả phụ lập tức thuận theo, "Tôi không nhảy cũng được, anh bảo vợ anh cùng con gái anh xin lỗi tôi. "
Khương Côn nhìn Trần Niệm Lai, Trần Niệm Lai lườm Khương Côn một cái, sau đó nhìn nóc nhà, ý là sẽ không xin lỗi.
Khương Côn nhìn Khương Hâm.
Khương Hâm vẻ mặt bình tĩnh, "Đối với người phụ nữ xấu xa muốn hủy hoại quan hệ giữa ba mẹ tôi mà nói, tôi không động thủ đã rất tốt rồi, muốn tôi xin lỗi, không có cửa! Không phải bà muốn nhảy cửa sổ sao? Muốn nhảy không ai ngăn cản, chờ người bị gãy tay chân, cũng không thể cướp đàn của người khác! "
Quả phụ Đổng buột miệng nói: "Con nhỏ Khương Hâm này từ khi nào mà trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Để tôi nói cho mà biết! Hôm nay tôi thực sự nhảy cửa sổ xuống ! Tôi sẳn sàng gãy tay gãy chân! vừa vặn đây lại là bệnh viện, tôi có thể nằm viện bên cạnh ba mẹ cô nhóc, mỗi ngày đều tới quanh quẩn bên cạnh, để mấy người luôn nhớ kỹ tôi quả phụ là bị ép nhảy lầu."
Giả vờ trèo lên cửa sổ.
Khương Hâm vẫn không thay đổi, "Dì Đổng, dì đang phạm pháp dì biết không? Ở trong nhà tìm cái chết cũng không sao, nhưng vào bệnh viện nhảy ra ngoài cửa sổ là phạm pháp, đây gọi là tội phá rối trật tự bệnh viện, có thể ngồi tù!"
Vừa nghe tin mình sẽ phạm pháp và phải ngồi tù, quả phụ Đổng lập tức từ bỏ ý định nhảy ra khỏi cửa sổ, hai tay ôm đầu: "Sao tôi lại hoa mắt như vậy? Bác sĩ, nhanh lên giúp tôi nhìn xem bệnh."
Chạy ra khỏi phòng thật nhanh.
Ba người nhà Khương Côn tưởng Đổng quả phụ biết khó mà lui, liền nên làm gì thì làm cái đó.
Khương Hâm ra ngoài mua ít bánh đào và hoa quả cho cha mẹ đặt trên tủ đầu giường trước khi rời viện huyện.
Khi đi qua thị trấn, Khương Hâm cải trang một chút,đi tới chợ đen bán năm túi bột mì trắng rồi đi về hướng Bắc Tân Thôn.
Khi cô trở lại nhà bà ngoại, cô nhận ra rằng tất cả lúa mì trong nhà bà ngoại đã được thu hoạch và có rất nhiều lúa mì đang phơi trong sân.
Tần Thư Lan nắm tay Khương Hâm, cười nói: "Hâm Hâm, cháu mang về cho nhà chúng ta một bảo vật lớn!chú Đại Lực của cháu thật có bản lĩnh, tối hôm qua gặt lúa mì còn đi săn thú, đổi lấy rất nhiều bột ngô và bột mì trắng."
Khương Hâm còn chưa kịp nói chuyện, Đại Lực từ trong phòng chính đi ra, "thím à, cháu đã nói hết rồi, không chỉ có công lao của cháu, mà phần lớn là công lao của Khương Hâm, nếu như con bé không biết làm ăn cháu đã không thể trao đổi được nhiều thức ăn như vậy."
Tần Thư Lan cười nói: "Hôm nay nhà ta được hai cân thịt lợn rừng, buổi tối sẽ làm sủi cảo, mọi người có thể ăn no!"
Đại Lực vội vàng xua tay, "cháu ăn nhiều a, ăn sủi cảo rất lãng phí, cháu chỉ có thể ăn bánh bao hấp, lưu lại sủi cảo cho mọi người ăn."
Hắn không nhớ rõ mình là ai không sai, nhưng trong đầu thập phần rõ ràng bột mì trắng cùng mì ngô khác nhau, càng rõ ràng sủi cảo cùng bánh bao hấp khác nhau.
Trần Đại Văn cũng từ trong phòng chính đi ra, "Đại Lực, chúng ta nhờ có cậu mới có sủi cảo bột mì trắng ăn, cậu nếu không chịu ăn, chúng ta đều ngại ăn. "
Khương Hâm thuyết phục: "chú Đại Lực, không cần khách khí với chúng ta, chú ở nhà chúng ta cũng không phải là ăn không công, để cho chú ăn no ăn ngon, chú mới có thể có khí lực làm việc, đúng không? "
Đại Lực gật gật đầu, dự định sau khi ăn xong bánh bao sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn.
Khương Hâm không lo chú Đại Lực sẽ ăn bám nhà bà ngoại, bây giờ càng nhìn chú Đại Lực càng cảm thấy chú ấy giống Hạ Thừa Duyên, chú Đại Lực sẽ chắc không sống lâu ở nhà bà ngoại, chú ấy sẽ bị Hạ Thừa Duyên nhận lại.
Khương Doanh chạy vào bếp bưng canh đậu xanh cho Khương Hâm, "Chị, uống canh đậu xanh giải nhiệt đi."
Khương Hâm nhận lấy uống cạn.
Khương Doanh lại bưng cho cô một bát nữa, cô lại uống cạn.
Đám người Trần Đại Văn đoán được Khương Hâm hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt, đều khuyên cô vào phòng ngủ trưa.
Khương Hâm không cố gắng chống đỡ, quả thật quá mệt mỏi, rửa chân, đi vào phòng ngủ bà ngoại , nằm trên giường liền ngủ thiếp đi.
Cô một giấc mơ.
Mơ thấy kiếp trước mình bị nổ tan xương nát thịt, còn có một người đàn bị liên lụy. Người đàn ông đang trên chiếc trực thăng vừa hạ cánh, chiếc trực thăng bị nổ tung, người đàn ông cũng thiệt mạng.
Người đàn ông kia lại là Hạ Thừa Duyên.
Sau khi Khương Hâm tỉnh lại, bắt đầu miên man suy nghĩ, Hạ Thừa Diên không phải cũng là sống lại chứ?
Mang giày vào, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy chú Đại Lực đang bổ củi, đi lên phía trước, "Chú Đại Lực, chú còn nhớ một người nào tên là Hạ Thừa Duyên không? "
Chú Đại Lực suy nghĩ một lát, lắc đầu:" Không nhớ rõ. "
Tiếp tục chặt củi.
Giờ phút này, trong đại viện Hạ gia ở kinh đô, Hạ Thừa Duyên đang ngồi trên sô pha, thổi quạt, uống cà phê.
Tạ Du vội vàng đi vào, "Thừa Duyên, chú út của cậu không thấy đâu, cũng không có tin tức gì."
Hạ Thừa Duyên thần sắc bình tĩnh, "Cứ phái người đi tìm!"
" cậu tại sao không vội vàng chút nào vậy? Hắn chính là chú út của cậu , tự mình đi tìm sẽ nhanh hơn, có thể dùng khứu giác..."
"Kỹ năng khứu giác của tôi sẽ không dễ dàng dùng, hắn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn mang tuyệt kỹ, có thể xảy ra chuyện gì?"
"Thừa Duyên, giữa cậu và chú út có xảy ra chuyện gì không? sao cậu có thể dùng khứu giác để tìm một cô gái, tìm chú út lại không dễ dàng như vậy được?"
"Ai cần cậu quản? cậu đã hứa với tôi như thế nào?"
"Tôi sai rồi! Sau này sẽ không nhắc tới cô gái kia, tôi đang nói chú út của cậu, hai người các cậu không hài hòa như bề ngoài ah! "
"Tôi và chú ấy rất bình thường, cậu suy nghĩ nhiều cũng vô dụng."
Có một số chuyện Hạ Thừa Duyên không muốn nói cho Tạ Du biết.
Tạ Du biết tính tình Hạ Thừa Duyên nên nhịn không được hỏi: "Được rồi, tôi đi tìm ông nội cậu, bảo ông ấy tìm người đi tìm chú cậu. "
"Tùy cậu."
"Thừa Duyên, tôi mặc kệ cậu và chú cậu xảy ra chuyện gì, tôi chỉ để ý giao tình giữa hai chúng , chú ấy đã cứu tôi, ta sẽ không mặc kệ chú ấy."
"Tôi đã nói, sao cũng được."
"sau này cậu đươc chỉ vì điều này ngừng hợp tác với tôi ."
"Sẽ không."
"Tôi là có thể yên tâm rồi."
Tạ Du mỉm cười đi về phía phòng Hạ lão gia tử.
Đôi mắt bình tĩnh của Hạ Thừa Duyên thoáng qua một tia buồn bã, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục uống cà phê...
hết chương 17.
7/5/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top