Chương 15: Không Đồng Nhất

EDITOR: Kim Hoàng




 Trần Đại Văn chưa kịp nói hết Đại Lực đã sảng khoái nói: "Chú, thím, cháu nghe lời chú, vừa gặp mọi người cháu đã cảm nhận được lòng tốt của mọi người rồi, biết chú đang nghĩ cho cháu. Cảm ơn thím đã tiếp nhận cháu, Nhân tiện, cháu không kén ăn, có sức khỏe tốt, nhưng cháu ăn rất nhiều, hy vọng thím chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa, bây giờ cháu rất đói, có thể cho cháu ăn chút gì không?"

Tần Thư Lan chỉ chỉ nhà chính, "Đại Lực, cháu đi rửa tay, vào nhà chính ngồi đi, hiện tại chúng ta ăn cơm trưa, vừa lúc để thím xem cháu ăn bao nhiêu."

Sau khi rửa tay sạch , anh không khách sáo bước vào phòng chính, ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ.

Trần Đại Văn từ góc tường chuyển tới một cái bàn gỗ nhỏ, đặt ở trước mặt Đại Lực.

Một lúc sau, Tần Thư Lan bưng một nồi sủi cảo, ước chừng bốn mươi chiếc, "Đại Lực, ăn trước lót bụng,  thím đi làm mì trộn tay cho cháu."

Trong thời đại này, việc ăn mì làm bằng tay hai lần một năm là điều xa xỉ, nhưng Tần Thư Lan rất hiếu khách và sẵn sàng chiêu đãi cho Đại Lực món mì làm bằng tay.

Cảm ơn Tần Thư Lan và những người khác xong rồi bắt đầu ăn sủi cảo.

Tần Thư Lan vào bếp tự tay làm mì trộn, Khương Hâm và Khương Doanh phụ giúp, Trần Đại Văn ra ngoài đi về phía nhà trưởng thôn.

Trên đường đi, ông đã nghĩ ra lý do tốt, thế nào cũng phải vì Đại Lực tranh thủ một chút chỗ tốt, heo rừng cũng không phải dễ săn như vậy...

Mì trộn tay Tần Thư Lan còn chưa làm xong, Đại Lực đã ăn xong bốn mươi cái sủi cảo.

 Đại Lực có chút ngượng ngùng đi vào phòng bếp, "Thím, cháu còn đói bụng."

Tần Thư Lan đẩy nhanh động tác trộn mì,  "Đại lực, chờ một chút, lập tức có . "

Mười phút sau, những sợi mì thơm phức mùi dầu hành được ra khỏi chảo.

Ăn liên tục năm tô lớn mới no.

Tần Thư Lan thấy được lượng thức ăn Đại Lực ăn, vội vàng chạy đến nhà trưởng thôn, hi vọng chồng chưa thương lượng với trưởng thôn.

Hôm nay nhất định phải giúp Đại Lực giành được quyền khai khẩn đất hoang, nếu không trong nhà thật sự không nuôi nổi Đại Lực.

Cũng may Tần Thư Lan đến kịp lúc, thôn trưởng vừa về đến nhà, Trần Đại Văn chưa kịp nói với thôn trưởng.

Dưới sự dày công của Tần Thư Lan, trưởng thôn hứa cho Đại Lực mảnh đất hoang trên núi mười mẫu, nhưng lợn rừng phải giao lại cho thôn.

Cùng ngày, con lợn rừng được cõng về thôn, cũng ngày đó, Đại Lực sở hữu mười mẫu đất núi.

  Nhưng ngọn núi không dễ khai hoang, có rất nhiều đá.

Để đào đá, và sau đó lấp đầy đất.

Tần Thư Lan cùng Đại Lực thương lượng một chút, trước tiên bận rộn thu hoạch lúa mì trước, bận rộn xong lại lên núi khai hoang.

Đại Lực tự nhiên đồng ý.


Trần Đại Văn đưa Đại Lực ra đồng và chỉ cho anh cách cắt lúa.

Đại Lực có thể học nó một cách dễ dàng, sao đó anh rất vui khi cắt lúa mì.

Khương Hâm cũng thấy lượng cơm Đại Lực, có chút hối hận vì đã thu nhận anh, nhưng vừa nghĩ đến anh mất trí nhớ hơn nữa còn vô gia cư, Khương Hâm lại mềm lòng.

Khương Hâm tiếp tục thu thập trứng gà cùng thịt gia cầm, không thể đảm bảo sẽ cho Đại Lực ăn mì trắng, nhưng có thể đảm bảo sẽ đầy ắp bánh bột ngô.

Gần 6 giờ tối, Khương Hâm từ Bắc Tân Thôn thu được 300 quả trứng gà và 2 con gà trống sống, tiêu hết 15 tệ, ăn vội bữa tối ở nhà bà ngoại, chuẩn bị đi bệnh viện huyện.

Đại Lực nghĩ đến bữa tối hắn ăn sáu mươi cái bánh bao, uống mười bát canh đậu xanh, luôn cảm thấy mình nên làm chút gì đó, liền xung phong đưa Khương Hâm đến huyện thành, "Khương Hâm, tôi khỏe, tôi có thể mang trứng cho , với cõng một con gà trống."

Khương Hâm lập tức từ chối, "Nơi này chú không quen, đưa tôi đến huyện thành, có thể tìm được đường trở về sao? "

Đại Lực ngượng ngùng cười cười, "Tôi có thể. Đúng là tôi bị mất trí nhớ, nhưng là tôi có năng lực, trí nhớ rất tốt, chỉ cần tôi đi qua một lần trên đường, nhất định sẽ nhớ kỹ. Nếu không tin tôi , cháu có thể cho tôi một cuốn sách, sau đó tôi nhất định có thể học thuộc lòng."

Với thái độ muốn thử, Khương Hâm tìm một cuốn sách từ nhà ông ngoại và đưa cho Đại Lực

Đại Lực chỉ mất mười phút để lướt qua nó và anh đã ghi nhớ nó một cách trôi chảy.

Bây giờ thì ai cũng tin.

Đại Lực cõng sọt trên lưng, xách hai con gà trống, đưa Khương Hâm đến huyện thành.

Trên đường đến quận thành, Khương Hâm nhìn khuôn mặt bên cạnh của Đại Lực, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra được nét quen thuộc này ở đâu ra.

"chú Đại Lực , cháu có thể giúp chú tìm người nhà của chú sao?"

Đại Lực bình tĩnh trả lời "tôi không có trí nhớ, tìm người nhà ở chỗ nào? Chờ người nhà tìm tôi đi."

"Đúng vậy. Gần đây cháu sẽ chú ý đến báo chí, xem có thông báo tìm người mất tích nào không. Bình thường trên thông báo tìm người mất tích đều có ảnh."

"Ủy ban Bắc Tân Thôn ngày nào cũng có báo mới à?"

"Đúng."

"Từ nay, ngày nào tôi cũng ra ủy ban thôn đọc báo, mong sớm tìm được gia đình để không phải ăn khẩu phần của ông bà cháu".

Nói xong, Đại Lực cảm thấy có chút tự trách.

Khương Hâm an ủi: "Yên tâm đi, cháu có biện pháp kiếm tiền, không đảm bảo chú sẽ ăn ngon, nhưng nhất định sẽ làm chú ăn no, sau khi bán mấy quả trứng và gà trống này, cháu có thể mua cho chú một nửa khẩu phần ăn một tháng"

Nói đến đây, Đại Lực càng tự trách mình: "tôi lớn rồi, để cháu một đứa trẻ mười tuổi nuôi, thật là xấu hổ. Ngày mai tôi rảnh rỗi lên núi săn thú rừng. Nếu có thể tìm được tôi gửi lên huyện, cháu bán giúp đi".

Khương Hâm cười nói: "Yên tâm đi,  trước tiên chữa trị thương thế đi."


Đại Lực chỉ vào vết thương trên trán,  "Đã không đau nữa, chỉ cần cho tôi ăn no, chút vết thương này rất nhanh có thể khép lại. "

Khương Hâm ánh mắt rơi vào trên vết thương của Đại Lực, quả nhiên tốt hơn rất nhiều, "Vết thương của chú sao lại lành nhanh như vậy?"

"Miễn là tôi ăn đủ, vết thương sẽ lành."

"Chú không phải mất trí nhớ sao? Làm sao còn biết. . ."

"Tôi phát hiện ra sau khi mất trí nhớ. Ngày hôm trước cánh tay của tôi bị thương, tôi bắt được hai con thỏ rừng cùng hai con chim trĩ, nướng lên ăn, không đến một ngày vết thương liền lành, không thấy vết sẹo."

Nghe vậy, Khương Hâm chợt nhận ra Đại Lực là người kỳ lạ, "chú Đại Lực , chuyện này chú có thể nói cho cháu , nhưng không được nói cho người khác, nếu không sẽ bị coi là khác loại, sẽ bị bài xích."

 "Ngay cả ông bà ngoại cháu cũng không thể nói sao?"

 "Đúng, không thể nói."

Khương Hâm có thể rất nhanh tiếp nhận việc này, là bởi vì cô đã sống lại, những người khác một khi biết bí mật của Đại Lực, nhất thời sẽ không thể tiếp nhận.

Đại Lực gật gật đầu, "Được, tôi không nói. "

Một giờ sau, cả hai đến cổng bệnh viện huyện

Sau khi Khương Hâm nhìn Đại Lực rời đi, liền liếc nhìn con gà trống sống.

Trứng có thể mang vào khu bệnh viện, nhưng gà trống sống thì không.

Khương Hâm đơn giản đến căng tin bệnh viện tìm quản lý căng tin.

Quản lý quán ăn tiện tay mua hai con gà trống, còn nói sau này nếu có gia cầm muốn bán thì cứ gửi qua.

Nhưng không có mua trứng.

Khương Hâm kiếm được bốn đồng, rất vui vẻ, một mình gửi 20 quả trứng để cảm ơn quản lý.

Nhưng người quản lý từ chối nhận nó.

Khương Hâm luôn cảm thấy mình nợ quản lý nhà ăn một ân tình, định khi nào có cơ hội sẽ trả lại.

Mười phút sau, Khương Hâm cõng một rổ trứng đi vào phòng cha mẹ, kể cho họ nghe chuyện hôm nay...

Nửa giờ sau, Đại Lực chạy về đến nhà Trần Đại Văn, lặng lẽ cầm liềm đi về phía cánh đồng nhà Trần Đại Văn.


Dựa vào ánh trăng, mạnh mẽ thuần thục cắt lúa mì, càng cắt càng nhanh.

Hai giờ sau, anh đã hoàn thành công việc của hai người trong một ngày.



hết chương 15.

2/5/2023.<>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top