Chương 8

Bữa cơm này nhanh hơn so với dĩ vãng, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ, Trương Bác Bình hẹn Từ Thanh Sơn thời gian chính thức gặp nhau lần sau, sau đó liền trêu chọc Tưởng Ngọc Trạch: "Từ tổng uống hơi nhiều, hôm nay tiểu Tương nên đưa Từ tổng về."

Hôm nay Tưởng Ngọc Trạch trầm mặc hơn, dường như có chút tê dại, mắt nhìn về ly rượu trên bàn gật gật đầu. Trương Bác Bình liền nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, nói tuổi nhỏ tài cao.

Xe Từ Thanh Sơn không rộng rãi như tưởng tượng, Tưởng Ngọc Trạch ngồi phía trước, cảm thấy được không khí trong xe oi bức cô đặc như keo dính chặt miệng và mũi của hắn, khiến cả người hắn đổ mồ hôi, không thể mở miệng, cũng không thể thở nổi.

Trên mặt Từ Thanh Sơn ửng hồng do rượu, một tay đỡ thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp, ánh mắt trong bóng đêm lại sáng lạ thường, như đang nhìn chằm chằm con mồi bị vây chặt trong mang nhện, khóe miệng ngậm nụ cười rất nhạt, nói: "Đã bắt đầu học rồi?"

Tưởng Ngọc Trạch ừ một tiếng không nói gì nữa, sắc mặt hắn đỏ lên, một giọt mồ hôi từ thái dương hạ xuống, dọc theo hàm dưới sắc bén, rơi vào cổ áo sơ mi trắng.

"H đại là trường tốt, công ty chúng ta thường thường đến trường học các cậu tổ chức các buổi tuyển chọn người." Từ Thanh Sơn dường như động viên hắn, từ từ nói đến những chuyện khác.

Tài xế lái xe im lặng không lên tiếng, trong xe như là chỉ có hai người bọn họ, có thể do Tưởng Ngọc Trạch cảm thấy không dễ chịu, hắn không tự chủ thông qua qua gương chiếu hậu nhìn tài xế, xem có phải trên gương mặt kia tràn đầy sự khinh thường không...

Từ Thanh Sơn nhìn thấy, nói với phía trước: "Tiểu Lý, hạ kính xuống, trong xe có chút ngộp."

Không khí trong lành tràn vào, như mở một khoảng trống trong không gian kín này, Tưởng Ngọc Trạch thoải mái hơn một chút, nói: "Tôi có rất nhiều bạn học đều mong muốn được làm kiến trúc ở công ty, tôi rất may mắn khi có cơ hội thực tập ở đây."

Từ Thanh Sơn thấy hắn thoải mái hơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nói: "Cũng là cậu ưu tú, tôi biết bộ phận quản lý nhân sự ở công ty rất nghiêm khắc."

Lúc này Tưởng Ngọc Trạch này mới từ từ chuyển tầm nhìn cứng ngắc sang người anh, suy nghĩ một chút nói: "Nghe nói trước đây công ty đã đầu tư vào các dự án ở Châu Phi."

"Đúng vậy." Từ Thanh Sơn thấy hắn nhìn sang, liền cảm thấy rất sung sướng, hứng thú nói chuyện cũng tăng, nói, "Chú Trương của cậu hết lần này tới lần khác tìm tôi, cũng là vì chuyện này."

"Gã là muốn nhận thầu một phần công trình từ ngài?"

Từ Thanh Sơn gật gật đầu.

Tưởng Ngọc Trạch nói: "Gã không phải chú của tôi, tôi chỉ từng làm việc với gã hai ngày."

Cơ thể Từ Thanh Sơn không nhúc nhích, chỉ có chuyển mắt nhìn hắn, nói: "Tôi biết."

Xe dừng tại một bãi đậu xe ở tiểu khu xa hoa trong trung tâm thành phố, lúc tài xế đạp phanh xe, Từ Thanh Sơn như muốn mở miệng nói cái gì, Tưởng Ngọc Trạch không chờ anh nói chuyện liền tự giác xuống xe cùng, anh liền không nói nữa, đứng ở cửa xe cười cười nhìn Tưởng Ngọc Trạch, cất bước đi vào thang máy.

Trên mặt của anh vẫn còn hồng do say rượu, nhưng bước chân lại rất vững, từng bước từng bước giẫm trên đất, Tưởng Ngọc Trạch đi theo sau anh, nhìn bóng lưng anh, đối với nam nhân mà nói thân thể anh quá mức mảnh khảnh...

Đến nhà, Từ Thanh Sơn kéo lỏng ra ca-ra-vat, nói: "Cậu tùy tiện ngồi đi."

Tưởng Ngọc Trạch liền căng thẳng, hắn nỗ lực tìm sự tự tin và thế chủ động, lại phát hiện phí công. Từ Thanh Sơn không giống Trương Bác Bình, anh là một người có tố chất phẩm vị, bất luận với người hay chuyện gì, cho dù đối với chuyện bao dưỡng dơ bẩn này, anh vẫn tự nhiên và chu đáo.

Từ Thanh Sơn cởi áo khoác và ca-ra-vat đặt lên ghế sa lon, sau đó đi về phía nhà bếp đi, lúc quay lại bưng hai ly nước, để trước mặt Tưởng Ngọc Trạch một ly, còn mình cầm một ly, một hơi uống mấy ngụm, mới cười nói: "Kỳ thực tôi không nên uông rượu vì có chút dị ứng, là Trương tổng các cậu miễn cưỡng muốn tôi uống." Ngữ khí có chút ý làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top