☀️ Chương 71: Ăn cơm

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
—————————

🍁🍁🍁

Lục Cảnh Thâm nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm, ông ta chưa từng bị ai chống đối như thế này bao giờ.

Ở nhà, ông ta có thể ném vỡ ly để trút giận.

Nhưng ở cục cảnh sát, Giản Nhược Trầm có thể trở mặt với ông ta, còn ông ta lại không thể làm gì Giản Nhược Trầm.

Con trai ông ta vẫn còn nằm trong tay cậu.

Lục Cảnh Thâm nhắm mắt cố gắng kìm nén cơn giận, sau đó chậm rãi đứng dậy, tự tìm cho mình một lối thoát, "Cậu Giản không cần phải nói lời tuyệt tình như vậy, vài ngày nữa chúng ta có thể bàn bạc riêng."

Lục Vinh cũng đứng lên theo.

Hắn nhìn Giản Nhược Trầm, đột nhiên cười khẽ, khom người tỏ ý rồi mới chống gậy rời đi.

Trương Tinh Tông trợn mắt há hốc mồm, hận không thể khoét thủng lưng Lục Vinh và Lục Cảnh Thâm, miệng lẩm bẩm, "Rắn chuột một ổ."

Quan Ứng Quân nói: "Đi thôi, làm việc."

Việc Lục Tiệm bị bắt không phải là kết thúc, mà chỉ là sự khởi đầu.

Toàn bộ Tổng khu cảnh sát đều bận rộn hẳn lên.

Những tên cảnh sát đen bị Cục Tình báo Hình sự cố ý để lại làm mồi nhử cũng hết tác dụng.

Kế Bạch Lâu đích thân ra trận, bắt giữ Đoạn Minh để thẩm vấn.

Đồng thời còn phải tranh thủ thời gian điều tra triệt để Thiên Tuyền Đô, tìm kiếm bằng chứng buôn bán ma túy.

Trong Tổ Phòng chống Tội phạm Có Tổ chức.

Cung Anh Kiệt đắm mình trong vụ án "Bang Triều Nghĩa", tra hỏi đám cướp ngân hàng đến nỗi suýt lột da bọn chúng, cuối cùng mới moi ra được địa điểm hoạt động của bang phái này.

So với những đơn vị khác, tổ trọng án lại có vẻ nhàn rỗi hơn cả.

Bọn họ chỉ cần lần lượt lấy lời khai của 130 nạn nhân trong vụ buôn bán nội tạng là được.

Dù sao thì Hội Liên hiệp Chống Tội phạm cũng không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, tất cả đều là những nhân tài tinh anh được chọn lọc kỹ càng.

Việc điều tra ma túy đã có tổ điều tra ma túy chuyên trách.

Việc càn quét các trung tâm massage trá hình của Lục Tiệm, đã có Đội Đặc nhiệm của Sở Cảnh sát phụ trách.

Vụ trốn thuế thì thuộc thẩm quyền của Ủy ban Độc lập Chống tham nhũng quản lý.

Là nhân viên ngoài biên chế, Giản Nhược Trầm không cần lo việc lấy lời khai của nạn nhân.

Vì thế, cậu ngồi một mình trước bàn làm việc của Quan Ứng Quân, cặm cụi viết báo cáo vụ án suốt mấy tiếng đồng hồ.

Từ chuyện của Giang Vĩnh Ngôn, từng chi tiết một đều được cậu ghi lại trên giấy.

Viết đến khi mặt trời xế bóng, bút máy phải bơm mực đến ba lần, cậu mới hoàn thành phần báo cáo về quá trình bắt giữ Lục Tiệm.

Từng vụ từng vụ, đều là tội ác.

Từng chữ từng câu, đều là thành tích.

Giản Nhược Trầm đưa tay xoa xoa gáy, đứng dậy vận động gân cốt.

Quan Ứng Quân cầm bảng lấy lời khai của nạn nhân bước vào, đúng lúc nhìn thấy cậu lại bóc một viên kẹo nhét vào miệng, thùng rác bên cạnh bàn làm việc đã lót một lớp vỏ kẹo mỏng.

"Thích loại kẹo này à?" Hắn đi đến trước bàn làm việc, tháo cặp kính không gọng trên sống mũi xuống, lật xem bản báo cáo của Giản Nhược Trầm, "Sao không ký tên?"

Giản Nhược Trầm ngậm kẹo nói: "Tôi đâu có vào biên chế, thành tích này đâu có tính vào tôi được? Thà để đội A nhận còn hơn bị cấp trên gạt bỏ."

"Ký đi." Quan Ứng Quân chỉ vào chỗ trống trên bản báo cáo, "Có tôi ở đây, thứ thuộc về em thì mãi mãi là của em."

Giản Nhược Trầm ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, sau đó mở nắp bút, ký tên mình vào ô trống đã chừa sẵn.

Tim cậu đập nhanh hơn một chút, vành tai cũng hơi nóng lên.

Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ đỏ rực đến lóa mắt, vầng sáng cam đỏ chiếu xuống chỗ ký tên, khiến cái tên ấy hiện lên vô cùng rõ nét.

Giản Nhược Trầm viết xong, ngẩng đầu cười với Quan Ứng Quân: "Vậy thì cảm ơn Quan sir nha."

"Không cần, đó là điều nên làm." Quan Ứng Quân khoác áo ngoài lên, nói: "Tan ca rồi, về nhà ăn cơm thôi. Người của Cục Trung tâm chắc chắn sẽ dò xét lập trường của em trước, nhưng quyền chủ động vẫn nằm trong tay em, đừng quá lo lắng."

Giản Nhược Trầm "ừm" một tiếng.

Hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe, lên xe rời khỏi sở cảnh sát.

Hồng Kông buổi tối rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà cao tầng san sát nhau.

Cửu Long là nơi tập trung nhiều khách sạn cao cấp, xe chạy ngang qua, luôn có thể thấy những người đàn ông và phụ nữ khoác trên mình những bộ lễ phục dạ tiệc sang trọng, nhẹ nhàng bước xuống từ xe hơi, vừa đi vừa cười nói, phô bày một thế giới xa hoa trụy lạc.

Giản Nhược Trầm chống cằm, nhạy bén nhận thấy các quán bar và nhà hàng ở khu Vượng Giác Cửu Long và khu cảng bến tàu đã đóng cửa khá nhiều, ngay cả quán Trần Hà Đường cũng hoàn toàn ngừng hoạt động, trên phố toàn là cảnh sát tăng ca làm nhiệm vụ.

Chắc là những cơ sở kinh doanh của Lục Tiệm bị đóng cửa rồi, không biết những cửa hàng này có bị bán đấu giá không? Nếu giá đấu thấp, mua về chơi cũng không tệ...

Nghĩ miên man một lúc, Giản Nhược Trầm mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Quan Ứng Quân liếc nhìn sang bên cạnh.

Cơ thể Giản Nhược Trầm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cứ bận rộn là dễ buồn ngủ.

Ban ngày làm nhiều việc như vậy, ngày hôm nay lại quá mức kinh hiểm, đúng là mệt người.

Xe chạy đến trước nhà, thấy phòng khách vẫn tối đèn, Quan Ứng Quân tắt máy, cũng không vội gọi người.

Ánh mắt Quan Ứng Quân dừng trên người Giản Nhược Trầm.

Thiếu niên khi ngủ trông đặc biệt mềm mại, hàng mi khép hờ, hô hấp đều đặn và kéo dài.

Bên đường, ánh đèn vườn mờ ảo hắt vào trong xe, quét qua hàng mi của Giản Nhược Trầm, để lại một vùng bóng râm hình quạt, nửa bên mặt áp lên ghế xe, làm lúm đồng tiền hiện lên lờ mờ.

Quan Ứng Quân nhìn một lúc, bỗng dưng nhận ra dường như đã lâu lắm rồi mình chưa hút thuốc.

Trước đây mỗi khi áp lực lớn, tâm trạng không yên, hắn luôn hút thuốc để xoa dịu. Phần lớn cảnh sát mặc thường phục đều nghiện thuốc lá, đến cả Tất Loan Loan khi bực bội cũng sẽ hút vài điếu thuốc lá dành cho phụ nữ.

Nhưng kể từ khi Giản Nhược Trầm đến đội A của bọn họ, tất cả mọi người đều ít hút thuốc hẳn.

Áp lực giảm bớt, công việc bận rộn đến mức không có thời gian dừng lại, thành tích liên tục gia tăng, tiền thưởng nhiều đến tiêu không hết.

Dù có chuyện phiền lòng đến đâu, chỉ cần nhìn thấy Giản Nhược Trầm cười tươi bước vào văn phòng đội A, thì dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Quan Ứng Quân nghe thấy tiếng động cơ xe từ phía sau, bèn gọi khẽ tên Giản Nhược Trầm: "Dậy đi, đến nơi rồi."

Hắn đỗ xe, đợi Giản Nhược Trầm dùng khăn ướt lau mặt xong mới cùng cậu đi vào nhà, phía sau còn có người liên lạc của Cục Trung tâm.

"Mợ." Quan Ứng Quân chào hỏi, cúi người lấy dép cho Giản Nhược Trầm và khách.

Giản Nhược Trầm đổi giày ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vân Xuyên đã lâu không gặp, bèn nở nụ cười trước: "Trần cảnh quan, lâu rồi không gặp."

"Đúng vậy." Trần Vân Xuyên cười cười, ánh mắt lướt qua gương mặt ửng đỏ vì ngủ của Giản Nhược Trầm rồi nhìn sang Quan Ứng Quân, "Vào trong đi."

Lặc Kim Văn bắt tay với người liên lạc của Cục Trung tâm đi theo vào, "Lão Lý, lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp, Lặc Sở trưởng."

"Vào nhà vừa ăn vừa nói chuyện đi." Lặc Kim Văn liếc nhìn Quan Ứng Quân.

Quan Ứng Quân giới thiệu với Giản Nhược Trầm: "Vị này là Lý Mậu Minh, người liên lạc của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế tại Cục Trung tâm Hoa Quốc."

"Chào Lý cảnh quan, vị này là Giản Nhược Trầm, cố vấn tâm lý tội phạm của đội A, tổ trọng án tổng khu Cửu Long."

Giản Nhược Trầm ngước mắt nhìn, Lý Mậu Minh khoảng 4 - 50 tuổi, tóc hơi hoa râm, cắt kiểu tóc ngắn gọn, chải ngược ra sau, dáng người rất vạm vỡ.

Ông ta mặc một bộ áo khoác thể thao màu xám đen gọn gàng, áo khoác mở phanh, để lộ lớp áo trắng bên trong, bụng phẳng, sau lưng còn gài một khẩu súng.

Lý Mậu Minh cũng đang đánh giá Giản Nhược Trầm.

Giản Nhược Trầm trông quá trẻ, thậm chí còn không có vẻ gì giống một cảnh sát.

Người Hoa có câu: "Miệng không có râu, làm việc không thành."

Ông ta không đồng ý với điều đó.

Người ta thường nói thiếu niên anh tài, trong nhiều ngành nghề, nếu trước 20 tuổi mà không nổi tiếng thì e rằng cả đời cũng chẳng có cơ hội.

Cảnh sát hình sự càng lớn tuổi càng có giá trị, thứ đáng giá chính là kinh nghiệm. Nhưng suy cho cùng, bộ não linh hoạt vẫn thường thuộc về người trẻ tuổi.

Cả hai chỉ trầm mặc thoáng chốc, rồi đồng thời đưa tay ra.

Lý Mậu Minh hơi nhướng mày, "Chào cậu."

Giản Nhược Trầm cười nói: "Chào chú, Lý cảnh quan."

Tiếng phổ thông.

Mồ hôi trên lưng Lý Mậu Minh lập tức túa ra.

Những năm 90, số người Hồng Kông biết nói tiếng phổ thông chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn người Hồng Kông đều coi thường người đại lục, càng không chủ động học tiếng phổ thông.

Cuốn băng ghi hình mới được mang tới vào buổi chiều, bữa cơm cũng chỉ quyết định sau khi nhận được nó.

Giản Nhược Trầm không thể nào học được tiếng phổ thông chỉ trong một buổi chiều được, chắc chắn là cậu đã biết từ trước.

Rốt cuộc cậu ta có thân phận gì?

Tại sao ngay từ khi nhận được băng ghi hình, cậu đã lập tức phá vỡ lối tư duy thông thường mà nghĩ đến việc liên hệ với đại lục, đồng thời tung tin tức ra ngoài?

Chẳng lẽ cấp trên đã cử thêm người đến mà không thông báo cho ông ta?

Lý Mậu Minh nhất thời không xác định được bản chất thân phận của Giản Nhược Trầm, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt, mỉm cười nói: "Cậu nói chuẩn lắm."

"Chuẩn hả?" Trong giọng nói của Giản Nhược Trầm mang theo ý cười, "Trước đây tôi từng làm thêm ở nhà hàng của một ông chủ đại lục, ông ấy còn dạy tôi vài chiêu nữa."

Thay vì sau này để Lý Mậu Minh điều tra ra điều không đúng rồi nghi ngờ cái này cái kia, chi bằng cậu chủ động ra tay trước.

Lưng Lý Mậu Minh thả lỏng hơn một chút.

Hôm nay ông ta mang theo nhiệm vụ đến đây, tuyệt đối không thể làm hỏng chuyện được.

Ngay cả Lặc Kim Văn cũng kinh ngạc trước tiếng Phổ Thông của Giản Nhược Trầm. Ông ta cũng từng học, có thể nói được, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến mức độ trôi chảy như cậu, giống hệt như một người bản xứ đại lục.

Một nhóm người đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Lặc Kim Văn nâng ly nói vài câu mở màn, sau đó mọi người chào hỏi qua lại vài lượt rồi dần đi vào vấn đề chính.

Lý Mậu Minh nói: "Tôi nghe nói cảnh sát tổng khu Cửu Long đã bắt được Lục Tiệm?"

"Đúng vậy." Quan Ứng Quân nói, "Nhưng nhà họ Lục có kinh nghiệm phạm tội phong phú, lập trường của tòa án lại không vững, chúng tôi rất khó định tội."

Lý Mậu Minh "ừm" một tiếng, nhìn về phía Giản Nhược Trầm, "Tôi hiểu ý các cậu. Hai bên đồng thời tung băng ghi hình để gây áp lực, lợi dụng dư luận buộc tòa án phải phán xử công bằng, đồng thời khiến giới chính trị bận rộn tự lo thân mà bỏ mặc Lục Tiệm."

Lặc Kim Văn nói: "Loại bỏ thế lực ngoan cố của Anh Quốc đã ăn sâu bén rễ ở Hồng Kông này, đối với chúng ta mà nói là rất có lợi."

Khóe miệng Giản Nhược Trầm hơi nhếch lên.

Nói thật, cảnh sát đại lục chỉ cần không có lập trường lệch lạc, đều rất thích nghe người Hồng Kông, Macao, Đài Loan nói câu: "Chúng ta là người một nhà."

Lặc Kim Văn có thể ngồi lên vị trí cục trưởng cũng là có lý do.

Trên mặt Lý Mậu Minh lộ ra chút xúc động, "Haiz... Mấy năm nay, ai cũng khó khăn."

Trần Vân Xuyên tiếp lời: "Bóng tối trước bình minh thôi. Cố chịu một chút rồi sẽ qua."

"Nếu chúng ta đã là người một nhà, vậy tôi cũng không vòng vo nữa." Lý Mậu Minh nhìn về phía Giản Nhược Trầm, nghiêm túc nói: "Cuốn băng ghi hình này vô cùng quan trọng, nó có thể gián tiếp giúp chính quyền Hồng Kông thay máu. Cậu đã đưa nó cho chúng tôi, để đại lục và Hồng Kông cùng phát sóng, tức là cậu đã được chúng tôi công nhận là người một nhà."

Giản Nhược Trầm nói: "Chú cứ nói cái 'nhưng' ở phía sau luôn đi."

Lý Mậu Minh vốn định nghiêm túc, nhưng lại bị cậu làm cho không giữ nổi vẻ mặt.

Người trẻ tuổi này, kiểm soát tình thế thật vừa vặn.

Ông cười nói: "Nhưng mà, dù sao thì thân phận của cậu cũng đặc biệt, chúng tôi cần một đối tác hợp tác lâu dài và ổn định."

Bọn họ không muốn một kẻ gió chiều nào xoay chiều đó, cũng không cần một đối tác có thể rút lui bất cứ lúc nào.

Với thân phận của Giản Nhược Trầm, hoặc là hoàn toàn tin tưởng, hoặc là đề phòng lẫn nhau, cần phải thử thăm dò để xác định một mức độ hợp tác phù hợp.

Mối quan hệ không thể quá mập mờ.

Lý Mậu Minh lấy ra một tập tài liệu, "Thế này đi, thật ra chúng tôi cũng có một chút tư lợi, Giản tiên sinh có muốn cùng đại lục hợp tác một vụ làm ăn về phát triển không?"

Giản Nhược Trầm lau tay, nhận lấy tập tài liệu.

Tiêu đề nổi bật ghi rõ về một dự án phát triển giữa hai thành phố Hồng Kông và Thâm Quyến, kèm theo bảng ước tính chi phí dự kiến.

Lý Mậu Minh kìm nén sự căng thẳng, chậm rãi nói: "Cấp trên có kế hoạch đẩy mạnh phát triển Thâm Quyến, nhưng hiện tại rất ít người dám đầu tư, ai cũng đang quan sát tình hình. Cậu Giản có nhiều nguồn lực trong tay, không biết có muốn hợp tác với chúng tôi không?"

Giản Nhược Trầm nhìn cây cầu vượt biển trong tập tài liệu, nhìn quảng trường thương mại quốc tế và thành phố miễn thuế bên trong, nhìn tòa nhà thương mại may mặc mà họ hy vọng đầu tư xây dựng. Một lớp mồ hôi mỏng rịn ra nơi cổ cậu.

Bề ngoài, đây là một phép thử về lập trường. Nếu ký vào, đồng nghĩa với việc công khai đứng về phía họ.

Phía nội địa có thể yên tâm xác nhận cậu là người một nhà.

Những thứ như tước vị Anh quốc hay huyết thống hoàng gia, về sau sẽ chẳng ai quan tâm nữa, giống như cách các nhà giàu mới nổi đổ tiền mua bảo kiếm Trung Hoa vậy.

Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác...

Đây chẳng phải là mẹ Tổ quốc đang mang tiền đến tận tay cậu sao?!

Dự án phát triển thành phố Thâm Quyến đó, sau này có thể kiếm được bao nhiêu tiền đấy!

Có thể giúp bao nhiêu người có việc làm!

Chỉ cần nghĩ thôi mà Giản Nhược Trầm đã cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ vỏn vẹn 5,9 tỷ, mà lợi nhuận hàng năm của cậu còn nhiều hơn thế.

Lý Mậu Minh cho rằng cậu đang do dự, dù sao mở đầu bằng một thương vụ 5,9 tỷ cũng thật khó nói.

Haizz, ông thật khổ.

Theo ông, cứ lấy băng ghi hình thì cứ lấy đi, cứ phát thì cứ phát thôi. Dù sao thì đôi bên cùng có lợi ngay trước mắt rồi.

Làm gì phải rắc rối thế này chứ?

Sao chuyện của Bộ Ngoại giao lại đổ lên đầu ông vậy, tức chết đi được.

Lý Mậu Minh nói: "Thực ra... chúng ta có thể đổi sang dự án nhỏ hơn cũng được."

Giảm quy mô một chút cũng không phải không thể.

Giá cả vẫn có thể thương lượng mà.

Ông vươn tay định lấy lại tập tài liệu.

Giản Nhược Trầm liền ấn chặt tay ông xuống.

Đồ ăn đã đưa đến miệng rồi mà còn định lấy lại?

Đừng hòng!

Lý Mậu Minh thử giật tay ra, nhưng không được.

"..."

Cậu nhóc này, sức lực cũng khá lắm đấy.

Khỏe phết.

Giản Nhược Trầm quay đầu nói với Quan Ứng Quân: "Bút."

Lý Mậu Minh: ?

Gì cơ? Ký luôn á?

Vậy là định trói chặt với đại lục rồi à?

Ông nhấp nhổm trên ghế, "Ấy, hay là cứ tìm người xem hợp đồng trước đi đã. Nghĩ kỹ rồi ký cũng không muộn mà?"

Cái tình huống gì đây, làm như ông đang dụ dỗ trẻ con ấy.

5,9 tỷ chứ không phải 59 đồng đâu.

"Cứ đọc kỹ hợp đồng trước đã..." Lý Mậu Minh nhỏ giọng khuyên nhủ, "Thật ra bây giờ chúng tôi cũng nghèo lắm, một dự án lớn thế này cũng là lần đầu tiên triển khai..."

Nhưng Giản Nhược Trầm lại rất chắc chắn.

Cầu vượt biển và Trung tâm Thương mại Quốc tế không phải cậu chưa từng thấy, nó đẹp đến mức mê mẩn.

Cậu dứt khoát nói: "Ấy, người một nhà không nói hai lời. Lặc Sở trưởng cũng đã nói rồi mà, chúng ta đều là một nhà."

Lời vừa dứt, ánh mắt Lặc Kim Văn nhìn Lý Mậu Minh đã thay đổi.

Người ta một lòng một dạ chân thành, ông ở đây lại giống như muốn lừa người ta vậy.

Lý Mậu Minh có khổ không nói nên lời.

Ông khuyên nhủ: "Cậu suy nghĩ lại đi đã."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top