☀️ Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Nước nóng dội thẳng xuống, xối từ đầu tới mặt, khiến áo quần Giản Nhược Trầm dính sát vào người.

Hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi lụa mỏng tang, màu lam trắng loang lổ. Vừa bị nước xối qua, lớp vải mỏng ướt sũng, sắc trắng phớt hồng bên trong lập tức hiện rõ mồn một.

Giản Nhược Trầm cúi đầu nhìn qua người mình, rồi khóe mắt liếc sang Quan Ứng Quân. Cậu cảm thấy tai mình nóng bừng, bèn đưa tay gạt nước trên mặt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Quan Ứng Quân luôn không chịu nổi ánh mắt hiểu rõ lòng người của cậu, giống như hắn cũng chẳng thể chịu nổi việc Giản Nhược Trầm rõ ràng biết hắn sẽ kéo mình vào phòng tắm, vậy mà vẫn cứ bước vào.

Lại còn đi chân trần.

"Không đi dép à?" Quan Ứng Quân nhìn hàng mi đẫm nước đang khẽ run rẩy của cậu, hỏi mà như không hỏi, "Biết chắc anh sẽ kéo em vào, đúng không?"

Đôi dép lê mà hắn mua cho Giản Nhược Trầm có gắn một hàng tua nhỏ bằng lông ngỗng, đế mềm làm từ cỏ bện, viền ngoài còn có thêm một lớp ren vải cotton. Đã ướt thì dù có phơi khô cũng khó mà đẹp như trước.

Cho nên Giản Nhược Trầm đã chuẩn bị tinh thần để bị ướt ngay từ đầu.

"Đúng vậy." Giản Nhược Trầm nhẹ nhàng thừa nhận.

Cậu biết, mình đã không còn là người chỉ cần thử thăm dò xem Quan Ứng Quân có thích mình hay không là mặt đỏ tía tai, lúng túng bỏ chạy như trước nữa rồi.

Mai vẫn phải đi làm, nhưng cho dù Quan Ứng Quân có kéo cậu vào đây, cũng chẳng có chuyện gì quá đáng xảy ra cả.

Người đàn ông này... chính là như vậy.

Mọi thứ đều nằm trong dự liệu của cậu.

Quan Ứng Quân khẽ vuốt ve gương mặt cậu: "Lúc nghe nói trong đường hầm dưới biển có bom, anh suýt nữa tưởng rằng sẽ mất em rồi."

"Em vẫn ở đây." Giản Nhược Trầm kéo cổ hắn xuống, ngẩng đầu hôn nhẹ, hai gương mặt ướt đẫm dính sát vào nhau, trong hơi thở toàn là hơi nước.

Quan Ứng Quân cúi đầu, những cảm xúc bị dồn nén trong lồng ngực nhờ nụ hôn ấy mà bùng lên như lửa lan khắp thân thể.

Nước nóng từ vòi sen xối xuống đầu, tràn qua khoé mắt, chảy dọc tới khoé môi.

Những suy nghĩ phiêu đãng trên không trung bị nụ hôn này khóa chặt vào trong cơ thể, hóa thành luồng nhiệt, lan nhanh ra tứ chi bách hải.

Giản Nhược Trầm không nhịn được, hít vào một hơi bằng mũi, kết quả bị sặc nước, ho sù sụ.

Quan Ứng Quân tắt vòi hoa sen trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Áo quần dính bết trên người, vừa ướt vừa khó chịu, Giản Nhược Trầm bực mình, dứt khoát cởi sạch rồi mở cửa ném ra ngoài, tiện thể tháo luôn tóc, sau đó bật lại vòi sen, rửa sạch nước trên người.

Cửa phòng tắm mở toang, trong phòng nước lênh láng như thuỷ triều tràn vào núi vàng, từ khi mua về căn nhà này chưa từng bừa bộn như vậy.

Quan Ứng Quân đưa tay đóng cửa lại, vòng tay ôm eo Giản Nhược Trầm, vỗ nhẹ: "Đứng thẳng lên."

"Sao vậy?" Giản Nhược Trầm chụm chân đứng thẳng dậy.

Quan Ứng Quân so chiều cao với cậu, "Cao hơn rồi."

"Thật à?" Giản Nhược Trầm lập tức quên sạch lý do mình đến đây, đứng thật thẳng, ngực đối ngực, dán sát vào Quan Ứng Quân để so.

Quả thật là cao hơn, trước đây cậu chỉ cao đến môi dưới của Quan Ứng Quân, cúi đầu một cái là đập ngay vào ngực hắn. Bây giờ thì đã cao gần đến chóp mũi, chỉ cần ngẩng lên là đụng mạnh một phát.

Nửa năm mà đã cao thêm khoảng bốn, năm phân.

Giản Nhược Trầm hớn hở, mím môi cười một cái, "Anh cao bao nhiêu?"

"1m92." Quan Ứng Quân bóp một chút dầu gội đầu, "Quay lưng lại."

Giản Nhược Trầm chìm đắm trong niềm vui được cao thêm, ngoan ngoãn làm theo từng lời chỉ dẫn, vừa quay người vừa tính toán: "Vậy chắc em cao 1m76 rồi."

Cậu mới 20 tuổi, nếu cứ thế này thì sang năm cao đến 1m80 là chuyện trong tầm tay.

Quan Ứng Quân khẽ cười không đáp, thoa sữa tắm lên lưng Giản Nhược Trầm, xoa đều từ trên xuống, tay lướt tới bụng dưới, khẽ vỗ: "Khép chân lại."

Giản Nhược Trầm "ồ" một tiếng, hỏi: "Lại muốn so tiếp à?"

"Không so nữa."

Ngay sau đó, Giản Nhược Trầm giật bắn mình, hai tay chống vào tường gạch men, cúi đầu xuống nhìn đầy kinh ngạc.

Quan Ứng Quân áp lên vai cậu, khẽ hôn: "Không nghĩ tới chuyện này, đúng không?"

Giản Nhược Trầm thầm kêu khổ: Ai mà biết người của thập niên 90 còn hiểu cái này cơ chứ!

Không phải anh rất bảo thủ à?

Sao giờ... hiện đại dữ vậy?

Sức Quan Ứng Quân rất lớn, khi giơ tay ôm người có một loại cảm giác áp chế không thể phản kháng.

Lúc này Giản Nhược Trầm mới cảm thấy có chút sai lầm, cậu định giơ tay nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm, còn chưa kịp đẩy ra, cổ tay đã bị giữ chặt, hai tay bị khóa gọn trong lòng bàn tay của Quan Ứng Quân.

Trong đầu cậu vụt qua một ý nghĩ: May mà không phải còng tay, nếu không thì khác gì bị bắt đâu?

Gian phòng tắm nhỏ hẹp, muốn trốn cũng không có chỗ.

Giản Nhược Trầm: "Anh..."

"Khép lại rồi." Tay Quan Ứng Quân dính chút sữa tắm, nắm lấy tay cậu, giọng trầm thấp, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan."

Giản Nhược Trầm còn chưa kịp mở miệng, đã bị hắn siết đến mềm nhũn.

Mơ mơ màng màng, lại nghĩ...

Ồ, như vậy quả thật...

Chỉ dùng chân thì đúng là không ảnh hưởng đến việc đi làm thật.

Hoa văn trên gạch men phía trước cứ lên lên xuống xuống.

Giản Nhược Trầm cảm thấy lúc thì mình cao 1m7, lúc thì lại 1m8, chẳng mấy chốc đã không thể giữ vững được nữa.

"Ngoan, khép vào." Quan Ứng Quân mạnh mẽ ép sát người lại, cậu chỉ có thể kiễng mũi chân cọ nhẹ lên sàn gạch. Tiếng thở gấp gáp quấn lấy nhau, rồi theo dòng nước trôi vào cống thoát nước.

Giản Nhược Trầm chẳng biết mình tắm xong thế nào, chỉ nhớ máy sấy tóc kêu inh ỏi đến mức chân cậu cũng tê rần.

...

Hôm sau, Giản Nhược Trầm chọn một chiếc quần thể thao rộng nhất.

Sau khi ăn sáng xong, lúc gác chân lên xỏ giày, Quan Ứng Quân liếc mắt liền thấy chỗ cuối ống quần còn vết đỏ nhàn nhạt. Hắn không khỏi có chút áy náy, nhưng nhớ lại lúc đi ngủ bị Giản Nhược Trầm đá một cú vào bụng, lại thấy cũng đáng.

Giản Nhược Trầm lạnh lùng lườm hắn một cái: "Nhìn gì?"

Quan Ứng Quân giọng đều đều, nghiêm túc nói: "Anh yêu em."

Như thể đang nói: Hôm nay anh muốn ăn cơm chiên trứng.

Giản Nhược Trầm nghẹn lời.

Đợi đến khi học cao học, cậu nhất định sẽ viết một luận văn về cơ chế hình thành tính cách kiểu như Quan Ứng Quân.

Quần là loại vải cotton, rộng rãi thoải mái, tuy có hơi cọ vào chân nhưng khi đến sở cảnh sát, một khi đã lao vào công việc, chút cảm giác khó chịu đó lập tức bị gạt ra khỏi tâm trí.

"Cái gì?"

"Trốn à?" Giản Nhược Trầm trừng mắt.

Trương Tinh Tông giơ ngón tay lên, "Nói chính xác thì là chưa kịp trốn."

Anh ta nhịn mãi, nhịn đến không nhịn nổi nữa, cuối cùng phá ra cười hô hố, đu người lên Lưu Tư Chính, cười đến mức thẳng lưng cũng không nổi, "Ha ha ha anh Chính, anh kể cho Cố vấn Giản đi ha ha ha..."

Vai Lưu Tư Chính khẽ run, gạt người ra, "Hơn 1 giờ sáng hôm qua, Oliver Keith nói dối là muốn đi vệ sinh, cảnh sát trực ban dẫn ông ta qua, sau 10 phút không thấy ông ta ra liền đi vào kiểm tra."

"Kết quả phát hiện một thanh song sắt chống trộm ở cửa sổ đã bị tháo ra, Oliver Keith định chui qua lỗ hổng đó để trốn."

Giản Nhược Trầm tò mò: "Sau đó thì sao?"

"Lúc cảnh sát trực đến nơi thì vừa khéo bắt gặp ông ta bị kẹt, đang loay hoay tháo thanh sắt thứ hai." Lưu Tư Chính cũng thấy buồn cười, bật cười một tiếng, "Sau đó bọn họ lôi ông ta ra rồi nhốt lại."

Giản Nhược Trầm: ... Hả?

Cuối cùng Trương Tinh Tông cũng cười xong, thở hổn hển, "Thật ra cho dù ông ta có tháo hết mấy thanh sắt cũng không trốn được đâu, trại tạm giam chỉ có một lối ra vào, tường bao quanh lại có cả hàng rào điện. Muốn ra vào chỉ có thể dùng thẻ căn cước đi qua cổng chính."

Vụ án mà Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long phụ trách có tính chất tương đối ác liệt, những vụ nhỏ có thể giải quyết ở phân cục sẽ không bao giờ được chuyển đến đây, trộm vặt, cướp giật nhẹ, hay đánh nhau gây rối đều không bị nhốt ở khu này.

Ở đây đều là những kẻ giết người hàng loạt, hoặc thành viên các tổ chức xã hội đen cực kỳ nguy hiểm.

Từ năm 1974, trại giam đã từng bước gia cố, tăng cường hệ thống phòng chống vượt ngục, dần dần phát triển đến hiện tại, kiên cố như thành lũy, thậm chí còn xây bốn đài vọng gác.

Muốn trốn? Không có cửa đâu.

Giản Nhược Trầm im lặng hồi lâu, chẳng biết phải nói gì.

Loại người như vậy mà lại có thể sát hại nhiều trí thức cao cấp đến thế sao?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc lợi dụng lòng tốt của người khác? Càng lương thiện, càng dễ tin người, lại càng dễ trở thành nạn nhân dưới tay ông ta.

Cho nên người chết toàn là người tốt.

"Nghe nói ở trại giam, người ta đánh ông ta một trận, giờ mặt mũi bầm dập, ăn cơm phải nhét qua kẽ răng mới nuốt được." Đinh Cao nói.

"Ấy, cậu ngốc quá." Tất Loan Loan lấy xấp tài liệu cuộn lại, gõ vào đầu Đinh Cao, "Gọi là chạy trốn trong hoảng loạn, không cẩn thận bị kẹt trong song sắt nên đầu sưng lên, nuốt không trôi đấy chứ."

Đinh Cao ngập ngừng, "... Ồ."

Giản Nhược Trầm thở dài: "Cũng đáng đời thôi."

Không đánh chết là được.

À không, không bị kẹt chết là được.

Chết thì rẻ cho thứ cặn bã đó quá.

Bên Tổ trọng án xử lý xong tài liệu thẩm vấn hiện tại, bắt đầu dựa vào chứng cứ từ Phòng Giám định để đối chiếu với danh sách mất tích, để tìm người nhà của các nạn nhân khác.

Oliver Keith dính líu đến quá nhiều vụ án, riêng các vụ mất tích nghi có liên quan đến ông ta đã có 9 vụ, trừ Phùng Dã đã được tìm thấy, còn lại 8 người chưa có tin tức, vật chứng được cứu về hôm đó cũng nhiều không đếm xuể.

Để xác minh các nạn nhân có liên quan đến Oliver hay không, phải mang ảnh chụp những vật chứng này đến tận nhà nạn nhân để đối chiếu.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nhưng tìm người sống đã khó, huống chi là xác chết.

7 ngày sau, chỉ tìm được một bộ hài cốt trong một cái giếng chuột cũ ở gần khu Mã Án Sơn.

Bộ xương bị chuột gặm đến tan nát, rời rạc không còn nguyên vẹn, trông đến ghê người.

Khi Giản Nhược Trầm đến nơi, đúng lúc kết quả xét nghiệm DNA được đưa ra, có một đôi vợ chồng tìm được con, đang ôm nhau gào khóc.

Những cặp phụ huynh khác đến đối chiếu DNA chỉ biết nắm tay nhau, hoang mang lo sợ.

Họ biết, chưa có tin tức nghĩa là vẫn còn hy vọng, dù mong manh, vẫn còn chút ánh sáng.

Một người phụ nữ đã bạc nửa mái đầu, trông thấy Giản Nhược Trầm liền nức nở bước tới, nắm chặt tay cậu, run giọng nói: "Con ngoan, dì biết cháu."

Bà ấy trông rất trí thức, nhã nhặn, giống một người có học, "Dì biết hung thủ là người Anh."

Bà nghẹn ngào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người Anh."

Người Anh ở Hồng Kông được ưu đãi, đến cả pháp luật cũng "nhường ba phần".

Từng giọt nước mắt lớn rơi lã chã, "Hắn đã giết bao nhiêu người, hắn phải đền mạng!"

Chồng bà bước đến ôm lấy đôi vai gầy gò của vợ, "Đừng làm khó đứa nhỏ."

Ông nói: "Còn sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cháu làm rất tốt rồi. Chú biết muốn tuyên án tử hình cho một người Anh là rất khó..."

Nước mắt của bà rơi xuống từng giọt từng giọt trên đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của họ.

Giản Nhược Trầm khẽ đáp: "Vâng."

Cậu hiểu mà.

Cái gọi là "phong thái cảng Anh", xét đến cùng cũng chỉ là bắt nạt kẻ yếu.

Năm 2030, đâu phải là như vậy.

Giản Nhược Trầm nói: "Cháu sẽ cố gắng hết sức."

Ngày thứ 8 sau khi Oliver Keith bị bắt.

Giản Nhược Trầm dành cả buổi sáng đọc hết xấp hồ sơ dày cộp, sơ lược phân loại những tài liệu đã xác thực và chưa được chứng minh.

Một giờ chiều.

Giản Nhược Trầm, Quan Ứng Quân, Trương Tinh Tông, Tất Loan Loan, bốn người ngồi đối diện Oliver Keith.

Giản Nhược Trầm khẽ cười với Oliver Keith đang mặc bộ đồ đỏ nâu của trại tạm giam: "Lại gặp nhau rồi."

Oliver Keith gầy rộc đi trông thấy, trên mặt vẫn còn dấu vết bầm tím chưa tan, sưng vù đến biến dạng.

Ông ta trừng mắt nhìn Giản Nhược Trầm, gương mặt đầy căm phẫn và oán hận, nhưng trong ánh mắt lại không giấu nổi vẻ bối rối, hoảng sợ.

Giản Nhược Trầm mở tập hồ sơ trước mặt: "Bốn người thẩm vấn một mình ông, tiêu chuẩn đãi khách của Tây Cửu Long chúng tôi cao như vậy, ông cảm thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top