Chương 13
Tuy rằng không nghĩ đến, nhưng trước mặt Lục Hiên, Hạ Tê vẫn khóc nức nở.
"Tác phẩm hoàn thành nên không nỡ sao?" Lục Hiên lấy khăn giấy giúp Hạ Tê lau nước mắt, dặn dò tài xế, "Chạy chậm một chút."
Hạ Tê gật đầu sau đó lại lắc đầu, không ngừng khóc, cậu còn chưa thoát vai, thêm vào đột nhiên nhìn thấy Lục Hiên, tâm tình triệt để hỏng mất, nước mắt làm sao cũng không ngừng được.
Lục Hiên tính khí hiếm khi tốt như vậy, hắn cười gọi điện thoại chi Phí đạo, Phí đạo khen Hạ Tê vài câu, Lục Hiên khách khí, sau đó cúp điện thoại.
"Được rồi." Hạ Tê bớt khóc, Lục Hiên liền dùng khăn tay của mình bọc lấy viên đá nhỏ đắp lên mắt của Hạ Tê, nói, "Xem thử qua tôi mang cho em có thích hay không."
Hạ Tê còn thút thít: "Thích, rất thích..."
Lục Hiên bật cười: "Còn chưa xem mà đã trả lời, không biết em thích gì, chỉ tùy ý mua thôi."
Hạ Tê gật đầu đi mở đống quà chất đầy phía sau, giày thể thao bản limited, đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe, nước hoa, còn có một cái khăn quàng cổ rất dày, trong cái hộp lớn cuối cùng là một cái bánh kem, trên đó viết Tiểu Tê năm mới vui vẻ.
Hạ Tê không nhịn được muốn khóc.
"Đều rất thích..." Hạ Tê cúi đầu lau nước mắt, "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Lục Hiên cúi đầu nhìn cậu cười: "Vậy quà năm mới của tôi đâu?"
Hạ Tê vô tội nhìn Lục Hiên, cậu luôn ở đoàn phim, nơi này cách xa nội thành, nào có thể mua đồ được chứ, Lục Hiên chờ đợi nhìn cậu, Hạ Tê không còn cách nào, lặng lẽ nhìn tài xế ở phía trước cùng với Nghiêm Trác Dịch ở vị trí phó lái một cái, tài xế mắt nhìn thẳng, tựa hồ trong mắt chỉ có vô-lăng, Nghiêm Trác Dịch cũng là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phảng phất như đang ngồi thiền, Hạ Tê thật nhanh hôn một cái lên môi Lục Hiên, không kịp ngồi ngay lại đã bị khủy tay mạnh mẽ của Lục Hiên ôm lấy eo, đặt trên ghế hôn sâu.
Hai người nửa tháng không gặp, Hạ Tê bị Lục Hiên đè lên cơ hồ có cảm giác, Lục Hiên buồn cười nhìn cậu, hạ thấp giọng nói: "Có thể nhịn được đến lúc về đến nhà?"
Hạ Tê môi hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng, cậu hiển nhiên bị lời nói của Lục Hiên dọa, Hạ Tê vặn nát đầu nói tránh sang chuyện khác: "Không.. không.. không đi khách sạn sao? Về nhà?"
"Sau này phải hạn chế không đi ra ngoài." Lục Hiên nặn nặn mặt Hạ Tê, "Không bao lâu nữa, em ra ngoài sẽ bị fan theo sát, cùng tôi thuê phòng, bị người nhận ra thì làm sao bây giờ?"
Hạ Tê mừng thầm, cậu mới không thích ngủ ở khách sạn, chỉ thích đến nhà của Lục Hiên.
"Nơi ở kia của em cũng phải đổi." Nhớ tới nơi ở của Hạ Tê, Lục Hiên liền nhíu mày, "Tôi sẽ nói với An Kỳ."
Hạ Tê chưa giác ngộ trở thành minh tinh, tùy ý nói: "Đi nơi nào cũng được, ân... tốt nhất là gần công ty, gần nhà ngài lại càng tốt, Nghiêm tiên sinh đón em cũng dễ dàng."
Lục Hiên nhìn về phía Hạ Tê, Hạ Tê tự giác phát hiện mình lỡ lời, cậu có chút lúng túng, cười nhỏ giọng: "Em... em lúc đó sẽ nghe theo Lục tiểu thư an bài."
Lục Hiên nở nụ cười: "Em đây là muốn ba điểm thẳng hàng sao?"
Lời Hạ Tê vừa nói căn bản chưa qua suy nghĩ, bây giờ rất thẹn thùng, cậu cúi mặt đùa nghịch đồng hồ mà Lục Hiên tặng cho.
"Chờ tương lai nổi tiếng, thành ảnh đế, vẫn tình nguyện để tôi nuôi sao?" Lục Hiên giơ tay bóp mặt Hạ Tê, "Không biết chừng sẽ không ngừng tìm cách tránh tôi?"
"Sẽ không!" Hạ Tê bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, nghiêm túc nói, "Em nguyện ý."
Lục Hiên câu môi cười: "Chờ trở thành sao hạng nhất, còn nguyện ý để tôi chơi?"
Hạ Tê biết là Lục Hiên đang bắt nạt cậu.
Vừa vặn đến 0 giờ, bên ngoài đều là tiếng pháo hoa, Hạ Tê nhẫn nhịn xấu hổ, kề sát vào bên tai Lục Hiên nhỏ giọng nói: "Nguyện ý.", Ý cười nơi khóe miệng Lục Hiên lại sâu chút, nghiêng đầu qua ôn nhu hôn Hạ Tê.
Hoàn thành xong bộ phim, có khóc cũng có cười, trải qua một năm, gặp được người thầm mến, còn len lén tỏ tình, Hạ Tê đã liên tục làm việc gần hai mươi tiếng, tâm tình lên xuống liên tục, vào lúc yên tĩnh này liền cảm thấy mệt mỏi, cậu cùng Lục Hiên nói chuyện một hồi ngủ lúc nào không biết, Nghiêm Trác Dịch nghiêng người xuống, thấp giọng dò hỏi Lục Hiên cần giúp đỡ hay không, Lục Hiên lắc đầu một cái, chính mình thay Hạ Tê cởi giày, để cậu nằm xuống gối lên chân mình, tiếp nhận chăn Nghiêm Trác Dịch đưa cho giúp cậu đắp kín.
Ngoài cửa xe pháo hoa đầy trời, Lục Hiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hạ Tê vốn cho là sau khi về nhà hai người sẽ thân mật cho đến hừng đông, nhưng thực tế là hai người đều mệt vô cùng, vội vã vọt vào phòng tắm, đồng thời tắt điện thoại di động kéo rèm cửa sổ, ngủ một giấc đến trưa.
"Lục tiên sinh..." Hạ Tê mắt buồn ngủ mông lung, "Ngài đói không ạ?"
Sau khi từ đoàn phim trở lại Hạ Tê cả người đều buông lỏng, thân thể tựa hồ muốn bù lại giấc ngủ thiếu mấy tháng nay, cậu rất buồn ngủ, nhưng cũng rất đói, do dự không biết nên thõa mãn cái nào trước, theo bản năng hỏi Lục Hiên để kim chủ thay mình quyết định.
Lục Hiên thân thể hiển nhiên so với Hạ Tê khỏe hơn nhiều, hắn cũng một ngày một đêm không ngủ, trên xe còn phải chăm sóc Hạ Tê, nhưng sau khi ngủ một giấc tinh thần liền sảng khoái hẳn lên, hắn vỗ đầu Hạ Tê: "Dậy ăn cơm, có việc nói với em."
Có việc?!
Hạ Tê trong nháy mắt như một con chuột nhỏ ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: "Chuyện gì?"
Nhưng Lục Hiên đã đi xuống lầu gọi điện thoại.
...
"Chương trình thực tế?" Hạ Tê chớp chớp đôi mắt còn hơi sưng, mê man, "Mời em sao?"
Lục Hiên nở nụ cười: "Bằng không thì sao, đây là một tổ rất chuyên nghiệp, chuyên làm những chương trình thực tế, bọn họ đã cùng nhau lập kế hoạch làm chương trình thực tế nhiều kỳ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng năm này có thể bắt đầu quay, lúc đó phim điện ảnh của em cũng công chiếu, phim truyền hình còn chưa bắt đầu, vừa vặn bổ khuyết thời gian trống, duy trì độ hot của em."
"Em... Em thật sự có ổn không?" Hạ Tê không xác định hỏi, "Em quả thật... Có chút sợ người lạ."
Lục Hiên nói: "Không sao, cứ dựa theo chương trình mà thể hiện, sẽ cho mọi người cảm thấy em đã có chút trưởng thành, cũng không tồi.", Lục Hiên suy nghĩ một chút, kể tên của mấy người, Hạ Tê nghe xong kinh sợ đến mức cằm đều rớt xuống đất: "Bọn họ... bọn họ cũng sẽ tham dự sao?"
Lục Hiên gật đầu: "Hầu như là bao gồm hết các loại hình nghệ sĩ, quay thành 8 tập, hậu kỳ sẽ cắt thành 16 tập để phát sóng, sẽ rất khổ cực, nguyện ý đi chứ?"
"Đương nhiên nguyện ý!" Người sau khi tham gia chương trình thực tế nổi tiếng như thế nào Hạ Tê vẫn biết, đặc biệt là đối với tiểu minh tinh không ai biết đến như Hạ Tê, Hạ Tê dùng sức lắc đầu, "Em không sợ mệt."
Lục Hiên thoả mãn: "Tôi cũng đoán là em sẽ không sợ."
Hạ Tê vẫn có chút nghi hoặc, hỏi: "Thế nhưng... em nhớ ngài không thích những hoạt động thế này."
Lục Hiên nhíu mày: "Cùng còn tuỳ, hình thức tuyên truyền của chương trình thực tế này rất thích hợp với em, tuy rằng chương trình cũng có kịch bản, nhưng hơn hết là nghệ sĩ phải tự mình phát huy, em tính cách tốt, lại thông qua chương trình phát huy, sẽ được mọi người yêu thích."
Hạ Tê cảm kích không biết nên nói cái gì cho phải: "Lục tiên sinh..."
Lục Hiên đem sữa trong ly uống cạn, mỉm cười: "Vậy thì tính luôn hôm qua rồi bây giờ trả đi.", Lục Hiên đi tới phía sau Hạ Tê, Hạ Tê theo bản năng đứng dậy, Lục Hiên vừa ôn nhu vừa hung hăng đem cậu đè trên bàn ăn, vào lúc Hạ Tê chưa kịp phản ứng liền cởi quần pyjamas của cậu...
Hai người điên cuồng bận rộn trong mấy tháng, bây giờ rảnh rỗi, vốn cho là có thể nghỉ phép, nhưng Lục Hiên vẫn thỉnh thoảng có việc, căn bản không thoát thân được, Hạ Tê lại càng không biết lúc nào sẽ bị Diêu Miêu Miêu lôi kéo tham gia các buổi thử vai, liền trong vòng một tháng, việc hai người làm nhiều nhất chính là vùi mình ở trong nhà của Lục Hiên.
Cũng may là thời gian hai người ở cùng nhau một chút tẻ nhạt cũng không có, lúc Lục Hiên làm việc Hạ Tê liền ngoan ngoãn xem kịch bản "Nghịch Phong Nhi Hành", lúc Lục Hiên rảnh rỗi thì hai người sẽ cùng xem phim, tán gẫu, làm tình, cảm giác có chút giống như tuần trăng mật.
Hạ Tê làm sao cũng không nghĩ ra, cậu so với Lục Hiên nhỏ hơn chín tuổi, đúng ra là đang trong thời gian sức trẻ sung mãn, nhưng lúc ở trên giường thì một phần mười tinh lực của Lục Hiên cũng không bằng, đều là bị làm cho rất thảm, Lục Hiên còn phê bình cậu không có bền sức, Hạ Tê đỏ mặt, thầm nghĩ đó là Lục tiên sinh giỏi bắt nạt người khác thì có, đương nhiên lời như thế đánh chết Hạ Tê cũng không dám nói ra.
Thời gian rảnh luôn trôi qua rất nhanh, gần đến Tết âm lịch hai người lại tiếp tục bận rộn, cuối năm công ty rất nhiều việc, còn có các cuộc làm ăn này nọ, Lục Hiên trong một tuần có tới mấy ngày đều phải bay tới bay lui, mà Hạ Tê bên này "Loạn thế" đã phát ra thông cáo báo chí, Phí đạo hết sức nỗ lực cùng đoàn phim hoạt động, Hạ Tê đóng nhân vật quan trọng nên cũng bắt đầu cùng đoàn kịch đi tuyên truyền, hơn nữa bên "Nghịch Phong Nhi Hành", cũng bận đến chân không chạm đất.
"Đương nhiên nhớ ngài..."
"Nghịch Phong Nhi Hành" đã bắt đầu tuyên truyền khởi động máy, sau đó đạo diễn cùng các nghệ sĩ tiếp nhận phỏng vấn trước công chúng, Hạ Tê núp ở phía sau đài cùng Lục Hiên nửa tháng không gặp nói chuyện điện thoại.
Lục Hiên đang bận công việc nhưng có thể nhận điện thoại, quả thực làm cho Hạ Tê cảm thấy rất hạnh phúc.
"Thật sự không phải là ngài mua fan cho em sao?" Hạ Tê cẩn thận nhìn hai bên một chút, nói nhỏ, "Fan hơn một triệu rồi! Thiệt đáng sợ."
Bên trong buổi giới thiệu "Loạn thế" chiếu cảnh Hạ Tê rưng rưng gào thét "Ứng tỷ, chị đã nghe thấy chưa?" Cảnh tượng quá chấn động lòng người, mọi người đối với nhân vật này có mong đợi rất lớn, đoàn phim của Phí đạo cùng Thịnh Thế giải trí thắng lợi trong việc nâng đỡ Hạ Tê, bây giờ weibo của Hạ Tê đã có không ít fan, có fan tỉ mỉ đem cả weibo của Hạ Tê soát từ đầu đến cuối, phát hiện cậu trước kia đọc không ít sách truyện, đối với Hạ Tê hảo cảm càng sâu, phim còn chưa chiếu, Hạ Tê đã có chiều hướng nổi tiếng.
Lục Hiên đã sớm dự liệu được, cũng không ngoài ý muốn. Hạ Tê thì lại cảm thấy cái gì cũng đều mới mẻ, lần này tiến vào đoàn phim mọi người đối với cậu rất khách khí, Hạ Tê cũng vội vàng cùng Lục Hiên chia sẻ tin tức tốt này, thuận tiện vỗ mông nịnh hót: "Bọn họ nhất định là xem mặt mũi của ngài mới đối xử với em tốt như vậy."
Bên kia điện thoại là âm thanh Lục Hiên khẽ cười, trái tim Hạ Tê tựa như bị con mèo nhỏ cào loạn, âm thanh Lục tiên sinh ghẹo người quá đi! Quả thực là làm cho người ta không nhịn được mà.
"Còn có..." Hạ Tê lắc đầu một cái để cho mình khôi phục bình thường, "Có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài, vừa nãy trợ lý của Phí đạo liên hệ với em, hỏi em ngài... hỏi ngài có thể tham dự buổi công chiếu ra mắt "Loạn thế" vào ngày kia hay không."
Ý cười nơi khóe miệng Hạ Tê sâu thêm một chút, cậu nói với Lục Hiên thêm mấy câu, Lục Hiên bên kia có việc, liền cúp điện thoại trước.
"Lục tổng có đến không?" Từ khi nhận điện thoại của Phí đạo, Hạ Tê vẫn tâm thần bất định, Diêu Miêu Miêu biết là Hạ Tê vẫn đang do dự có nên hỏi Lục Hiên hay không, nhưng xem dáng vẻ hiện tại của Hạ Tê, Lục Hiên hẳn là đã đồng ý, Diêu Miêu Miêu cười híp cả đôi mắt, "Lúc trước tôi đã nói như thế nào hả? Lục tổng cưng cậu như vậy, nhất định sẽ tới."
Hạ Tê vỗ vỗ mặt, để mình đừng cười như đứa ngốc, nói: "Dạ, Lục tiên sinh, ngài ấy... sẽ đến."
Có người tới gọi Hạ Tê chuẩn bị đi phỏng vấn, Diêu Miêu Miêu bận bịu cùng chuyên gia trang điểm thay Hạ Tê sửa sang lại tóc, dẫn cậu đi trước.
Công ty cùng mấy đoàn phim tận lực nâng đỡ Hạ Tê là một bước ngoặt lớn, mỗi tiếng nói cử chỉ đều phải thận trọng, cũng may Hạ Tê vẫn luôn lễ phép hiểu chuyện, làm người cũng rất chân thành, cơ hồ đều nhận được hảo cảm của các ký giả, Diêu Miêu Miêu ở phía sau đài cảm thấy nhẹ nhỏm, lòng vẫn còn sợ hãi nói với trợ lý của Hạ Tê: "Haiz... lúc này vạn lần đừng lọt ra mấy tin tiêu cực a."
Trợ lý điên cuồng gật đầu.
Trợ lý của Hạ Tê hiểu được điều này thì người khác còn hiểu hơn.
Ngày hôm sau, bức ảnh Hạ Tê cùng Lục Hiên cử chỉ ôm ấp ám muội trước xe hơi trở thành tâm điểm của các trang tin tức giải trí.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top