Chương 23: Những kẻ đó đều là người tốt

Tô Minh Châu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Võ Bình Hầu: "Phụ thân, người làm sao mà biết được?"

Võ Bình Hầu thần sắc đạm nhiên: "Muốn biết?"

Tô Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Võ Bình Hầu cong môi cười tuấn mỹ: "Không nói cho con."

Tô Minh Châu hít sâu một hơi phồng má: "Hừ!"

Từ khi còn rất nhỏ Khương Khải Thịnh đã biết hắn vốn là cha mẹ song vong. Tuy tổ phụ rất chăm sóc hắn, nhưng tổ phụ dù sao cũng đã lớn tuổi, lại còn phải lo lắng rất nhiều chuyện. Lúc này nhìn cách cha con Võ Bình Hầu ở chung, Khương Khải Thịnh khó tránh khỏi có chút hâm mộ và mong đợi.

Võ Bình Hầu không để ý đến nữ nhi, nhìn về phía Khương Khải Thịnh hỏi: "Vậy cô nương kia cam tâm chịu bỏ qua sao?"

Tô Minh Châu vốn không hề tức giận, lúc này nghe vậy cũng tò mò hỏi: "Phụ thân không nói, con còn chưa ý thức được, cô nương kia vốn có thể nói thẳng mình là con gái, hoặc là nói cho ngươi nàng có lý do khó nói nào đó mới luôn phải nữ giả nam trang, đằng này nàn trực tiếp làm như vậy... Chẳng lẽ là muốn ngươi chịu trách nhiệm?"

Khương Khải Thịnh nghĩ đến tình cảnh lúc đó, vẫn nhớ cái cảm giác đau lòng vì bị phản bội. Khi đó hắn thật sự đã coi người đó là tri kỷ: "Đúng vậy, dù sao nàng làm vậy, ta cũng coi như đã làm hỏng sự trong sạch của nàng."

Võ Bình Hầu cười lạnh một tiếng: "Nàng ta nếu đã dám làm ra chuyện như vậy, chính bản thân nàng liền không để ý chuyện trong sạch hay không. Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng chẳng trực tiếp kéo xuống quần áo cho người ta xem."

Nếu cô nương kia thực sự có nỗi khổ tâm, ngoài ý muốn bị người khác phát hiện thân phận nữ nhi, Võ Bình Hầu cũng cảm thấy cô nương này vận khí không tốt, không thể trách nàng; giống như quả phụ hòa li tái giá vậy, là chuyện rất bình thường, không có gì đáng để người khác khinh thường.

Võ Bình Hầu nhìn Khương Khải Thịnh: "Nàng không phải không nói rõ được, dù sao nàng ta có thể ở thư viện lâu như vậy, người cữu cữu sơn trưởng của nàng khẳng định đã giúp đỡ ít nhiều. Nếu thật sự muốn ngươi tin tưởng thì thiếu gì cách, nhưng nàng cố tình chọn loại này, chẳng qua là muốn ăn vạ ngươi mà thôi."

Tô Minh Châu không nói gì, trong lòng lại trầm tư. Phụ thân mình đối với những thủ đoạn này có vẻ rất hiểu biết, chẳng lẽ đều đã trải qua rồi sao?

Mẫu thân có biết chuyện này không nhỉ?

Tô Minh Châu cảm thấy mình là khuê nữ ngoan của mẫu thân, làm sao có thể giấu mẫu thân được!

Võ Bình Hầu đã nói rõ như vậy, Khương Khải Thịnh cũng không giấu giếm: "Ta lập tức tránh ra, muốn nhảy cửa sổ trốn đi. Không ngờ nàng t lại nói, chỉ cần ta bỏ đi, nàng liền kêu ra tiếng... Ta không muốn cưới nàng, cũng tuyệt đối không muốn dính líu thêm gì tới nàng, liền bịt miệng rồi trói nàng lại."

Tô Minh Châu cảm thán nói: "May mà ngươi quả quyết."

Khương Khải Thịnh cười khổ một chút: "Ta cũng không có cách nào khác, trói nàng ta xong, ta liền đi tìm sơn trưởng, uy hiếp sơn trưởng."

Võ Bình Hầu cảm thấy Khương Khải Thịnh xử lý không tồi.

Sơn trưởng bất kể là vì vị trí của mình hay vì danh dự gia tộc, đều không thể để Khương Khải Thịnh nói chuyện này ra ngoài. Mà Khương Khải Thịnh không muốn dây dưa vào phiền toái, tất nhiên cũng sẽ không nói những chuyện này ra ngoài.

Khương Khải Thịnh nói: "Sơn trưởng và sơn trưởng phu nhân đưa người đi, sau đó ta thi vào Khánh Vân thư viện."

Tô Minh Châu cảm thấy kết cục của cô nương kia khả năng sẽ không tốt lắm. Ngay cả nàng tuy được hưởng vinh hoa phú quý của Hầu phủ nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm, ít nhất không thể làm hỏng thanh danh của Hầu phủ, thậm chí nếu cần thiết còn phải tùy thời hy sinh vì Hầu phủ.

Mà cô nương kia, vốn trong nhà đã mạo hiểm để nàng có thể nữ giả nam trang đến thư viện đọc sách, bất kể là vì lí do gì, nếu không có sự ủng hộ của gia đình nàng ta tuyệt đối không làm được chuyện này. Nhưng nàng lại làm ra loại chuyện bại hoại gia phong như vậy...

Khương Khải Thịnh nói tiếp: "Khi đọc sách ở Khánh Vân thư viện, ta cũng bắt đầu hứng thú với muối chính. Ta đã hỏi các thương nhân về giá muối ở các địa phương khác nhau, tìm đọc các sách liên quan."

"Trước đây không chú ý thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng... Khi ta thực sự bắt đầu đọc, lại phát hiện rất nhiều vấn đề, trong lòng cũng có không ít ý tưởng. Một số nơi bá tánh thật sự rất khó khăn. Bất kể... có phải muốn sửa đổi muối chính hay không, chờ ta có năng lực, có thể tự bảo vệ mình được thì ta muốn thay đổi một chút hiện trạng của muối chính."

Võ Bình Hầu vẫn luôn an tĩnh lắng nghe. Hắn thực ra rất kính nể những quan viên thật sự làm việc vì bá tánh, trong tình huống có năng lực, hắn cũng nguyện ý giúp một tay. Nhưng kính nể không có nghĩa là hắn nguyện ý gả nữ nhi cho người như vậy.

Cải cách muối chính vô cùng khó khăn, trong đó liên quan đến lợi ích của rất nhiều người. Đây là chuyện ngay cả Bệ hạ khi chưa chuẩn bị hoàn toàn cũng không dám dễ dàng để lộ ra.

Nếu Khương Khải Thịnh vô quyền vô thế, sớ tấu của hắn rất có thể còn chưa kịp giao được đến tay Bệ hạ, mạng hắn cũng đã không còn.

Võ Bình Hầu thậm chí có một khoảnh khắc không muốn gả nữ nhi cho hắn, bởi vì hắn không muốn nữ nhi gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng sau khi nghe Khương Khải Thịnh nói câu tiếp theo, lại nhẹ nhõm thở phào. Khương Khải Thịnh không phải là một người hồ đồ, hắn hiểu rõ rằng nếu bản thân muốn làm những việc thiết thực thì không thể sốt ruột, còn cần thời cơ thích hợp và đảm bảo được an toàn cho chính mình.

Sau khi nghe Khương Khải Thịnh nói, Võ Bình Hầu không khỏi thở dài: "Ngươi là người thông minh hiếm có, ngươi nói với ta những điều này, chẳng lẽ không sợ ta không muốn gả nữ nhi cho ngươi sao?"

Tô Minh Châu cũng có chút nghi hoặc.

Không sợ sao?

Thực ra là sợ.

Khương Khải Thịnh cảm thấy nếu bản thân có nữ nhi, hắn cũng không muốn gả con gái cho một người nhiều phiền toái như mình: "Bởi vì tại hạ thật lòng muốn cầu thú tiểu thư."

Hắn tất nhiên có thể vẫn luôn giấu giếm. Nhưng Hầu phủ luôn đối đãi hắn một cách thẳng thắn thành khẩn, chẳng lẽ hắn vẫn luôn lừa gạt cho đến khi thành thân rồi mới để họ gặp phải những rắc rối không thể hiểu nổi này sao?

Võ Bình Hầu nhìn về phía nữ nhi.

Tô Minh Châu hơi hơi gật đầu.

Võ Bình Hầu trong lòng thở dài, xem ra nữ nhi đã hạ quyết tâm. Nếu Khương Khải Thịnh biết đúng mực, hắn cũng không nói thêm gì nữa, hơn nữa nhà họ cũng có đủ thực lực để bảo vệ: "Chuẩn bị tốt cho kỳ thi mùa xuân đi."

Khương Khải Thịnh cũng là người cơ linh, vừa nghe được lời này của Võ Bình Hầu, hắn liền biết Võ Bình Hầu đã chấp nhận. Hắn lập tức đứng dậy chắp tay thi lễ nói: "Ta nhất định sẽ không cô phụ sự hậu ái của Hầu gia."

Võ Bình Hầu hỏi: "Cái nhìn của ngươi về muối chính như thế nào?"

Khương Khải Thịnh trầm tư một chút nói: "Ta chỉ có vài thiển kiến. Thứ nhất là về giá cả, muối của triều đình cần có giá cả nhất quán, nếu năm nào gặp thiên tai cũng cần có điều chỉnh tương ứng, các địa phương không được tự ý tăng giá."

"Thứ hai là mỗi năm chỉ phát hành một số lượng danh ngạch nhất định cho phép thương nhân kinh doanh muối, nhưng danh ngạch này không nhất thiết phải đổi lấy bằng tiền bạc, có thể làm những việc có lợi cho quốc gia. Tuy nhiên, danh ngạch và số lượng này cần phải giới hạn, tuyệt đối không thể quá nhiều, hơn nữa giá buôn bán cũng cần phải quy định trong một phạm vi nhất định."

Thực ra Khương Khải Thịnh nói rất chung chung, nhưng đã chỉ ra được những điểm mấu chốt, phương hướng phần lớn là đúng. Có một số chỗ vẫn còn non nớt là vì hắn còn chưa bắt đầu làm quan, chưa đủ hiểu biết về một số thông tin và những quanh co lòng vòng trong đó.

Võ Bình Hầu không bình luận gì thêm: "Chờ chúng ta dùng bữa trưa xong, ta sai Minh Châu dẫn ngươi đi Tàng Thư Lâu Bính tự các."

Khương Khải Thịnh cũng không hỏi nhiều, đáp lời.

Võ Bình Hầu nói: "Được rồi, cả hai đều đi đi."

Tô Minh Châu thay cho Võ Bình Hầu một ly nước ấm, lúc này mới dẫn Khương Khải Thịnh rời khỏi thư phòng: "Vấn đề muối chính này, khi ngươi chưa chuẩn bị tốt phương án toàn thân mà lui cho bản thân, tốt nhất đừng lộ ra cho ai, thậm chí... Đừng để người khác nhận thấy ngươi có ý đồ về phương diện này."

Khương Khải Thịnh biết nàng nói lời này là nghĩ cho hắn: "Được."

Tô Minh Châu chỉ nhắc nhở một câu, cũng không nói thêm: "Ta đã cho người đi tra chuyện thoại bản kia rồi."

So với lần đầu gặp mặt, không biết vì sao Khương Khải Thịnh lúc này lại có thêm vài phần câu nệ: "Đa tạ Tô cô nương."

Tô Minh Châu quay đầu tươi sáng cười: "Không cần khách khí, ai bảo ngươi đẹp nha."

"..."

Khương Khải Thịnh trầm mặc một chút hỏi: "Chẳng sợ ta không chọc phiền toái, cũng thường xuyên có phiền toái tìm đến thân. Vừa rồi Hầu gia dò hỏi ý kiến của Tô cô nương, Tô cô nương vì sao lại nguyện ý gật đầu?"

Thực ra Khương Khải Thịnh vẫn luôn cảm thấy Tô Minh Châu không giống kiểu người thích phiền toái.

Tô Minh Châu dừng bước, xoay người nhìn Khương Khải Thịnh. Nàng cảm thấy Khương Khải Thịnh so với lần trước nhìn thấy càng thêm sặc sỡ loá mắt, xem ra những thứ đồ bồi bổ và bảo dưỡng mà nàng gửi không hề lãng phí.

Khương Khải Thịnh nhìn Tô Minh Châu trầm mặc: "Tô cô nương?"

Tô Minh Châu khẩu khí nhẹ nhàng: "Vì ngươi đẹp đó, hơn nữa ngươi có phải đã nghĩ sai rồi không, đối với ngươi mà nói những việc đó là phiền toái, đối với ta mà nói chúng căn bản không tính là gì."

Khương Khải Thịnh nhìn ánh mắt chân thành của Tô Minh Châu, không nhịn được cũng nở nụ cười: "Vậy hy vọng sau này ta vẫn sẽ mãi luôn đẹp đi."

Tô Minh Châu cảm thấy Khương Khải Thịnh càng ngày càng hợp ý: "Được thôi, ta cũng sẽ đốc thúc ngươi."

Khương Khải Thịnh "ừ" một tiếng. Sự câu nệ lúc trước đã biến mất sạch sẽ, dường như ở bên Tô Minh Châu là một chuyện rất thoải mái.

Tô Minh Châu căn bản không biết suy nghĩ của Khương Khải Thịnh, hỏi: "Sau khi nghe ngươi nói xong chuyện ba người kia, ta lại có một suy nghĩ, quyển thoại bản kia khi nào là có người cố ý viết cho ngươi xem không? Ta vốn dĩ cho rằng quyển sách đó là do một thư sinh hợm hĩnh viết ra để thỏa mãn ảo tưởng của chính mình."

Dù sao người này có thể viết ra thoại bản, hơn nữa văn phong cũng không tồi, ít nhất là một kẻ có thể đọc hiểu văn tự. Tô Minh Châu chưa từng nghĩ đến một cô nương có thể đọc hiểu văn tự lại cảm thấy tác dụng lớn nhất trong đời mình là sinh con. Chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy nghĩ như vậy quá xem thường chính mình sao?

Thân là vị thư sinh trong miệng Tô Minh Châu, Khương Khải Thịnh cảm thấy mình một chút cũng không hợm hĩnh.

Tô Minh Châu nói: "Một cô nương ái mộ ngươi phát hiện không tìm thấy ngươi, lại sợ ngươi hiểu lầm hành vi trước kia của nàng, cố ý viết câu chuyện này để bày tỏ tâm ý."

Nhìn biểu cảm của Khương Khải Thịnh, Tô Minh Châu nở nụ cười: "Mỹ nhân ân khó trả nhất."

Khương Khải Thịnh khẽ nhúc nhích ngón tay, cố nén ý muốn nhéo mặt Tô Minh Châu: "Thực ra ban đầu, ta nghĩ họ đến tìm ta để trả thù."

"Hả?" Tô Minh Châu dẫn Khương Khải Thịnh ngồi trong hoa viên, hỏi: "Ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?"

Khương Khải Thịnh thần sắc bình tĩnh: "Sắp kỳ thi mùa xuân, đúng là lúc nên tĩnh tâm ôn tập, họ làm loạn ta như vậy, trừ việc trả thù không muốn ta đạt thành tích tốt thì còn có thể là nguyên nhân khác sao?"

Tô Minh Châu có chút đồng tình với Khương Khải Thịnh.

Khương Khải Thịnh mở miệng nói: "Ta cũng muốn báo quan, nhưng ta không có bất kỳ tổn thất hay thương tổn nào, cũng không có chứng cứ, người đó lại mua chuộc thư đồng của ta."

"Dù không có ác ý, nhưng hành vi của nàng đã ảnh hưởng đến cuộc sống thậm chí là tương lai của ta. Người như vậy còn tệ hơn loại người mang ác ý, ta chán ghét người như vậy hơn cả 'kẻ ác', hơn nữa nàng ta còn hoàn toàn không cảm thấy mình làm gì sai."

Tô Minh Châu hiểu ý của Khương Khải Thịnh: "Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Nếu không phải người đó quấy rầy, ngươi e rằng cũng sẽ không đến nhà ta, cũng không nhất định sẽ có mối duyên phận này của chúng ta."

Khương Khải Thịnh không biết nhưng Tô Minh Châu lại biết, Khương Khải Thịnh chỉ là một trong những người được chọn, chứ không phải là duy nhất.

Tô Minh Châu xoay chuyển tròng mắt, trông như một tiểu hồ ly phát hiện gà thiêu: "Thật ra nếu nghĩ như vậy, nếu không có chuyện của Dương cô nương, cũng sẽ không dẫn đến việc hai người kia tính kế, cha mẹ ta cũng không nghĩ đến việc để ta đính hôn sớm như vậy."

"Mà về phía ngươi, nếu không có người kia quấy rầy, e rằng phải đợi sau kỳ thi mùa xuân ngươi mới có thể đến nhà ta. Khi đó nói không chừng ngươi đã bị bảng hạ bắt tế , hoặc là cha mẹ ta đã chọn người khác thích hợp hơn rồi."

"Ôi chao, nghĩ như vậy ta cũng có chút vui vẻ, người khác trăm phương ngàn kế tính kế lại tặng cho ta một mối nhân duyên tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top