Chương thứ nhất
Kiến An năm thứ nhất.
Khúc A.
Trường luyện binh.
Tháng mười hai trời rét đậm, vạn vật điêu tàn, xơ xác tiêu điều.
Quân lính bị lạnh khiến gương mặt đỏ bừng, thao luyện nhiệt huyết không giảm chút nào, trái lại đặc biệt tăng cao, đội ngũ chỉnh tề, nghiêm túc mạnh mẽ mà hô khẩu hào, âm thanh rung chuyển, khí thế ngút trời.
Một vị tướng quân thân mặc giáp bạc chậm rãi đi qua một loạt quân binh nghiêm chỉnh huấn luyện, bóng dáng cao lớn cường tráng bừng bừng anh khí.
Đột nhiên, một đạo kiếm ảnh phá không mà đến, kiếm phong lăng lệ, phóng tới sau lưng tướng quân mặc giáp bạc, binh lính bên cạnh thấy thế đang muốn nhắc nhở, đã thấy kiếm phong sắp đâm thủng cơ thể vị tướng quân nọ, đầu hắn không chuyển, nhanh nhẹn nghiêng người, liền dễ dàng tránh được một kiếm, mọi người còn chưa thấy rõ, hắn đã nhanh chóng xoay người, rút kiếm nghênh chiến.
Hai người tiếp chiêu động tác cực nhanh, từng bước áp sát.
Nhưng khi nhìn cẩn thận, tuy giao phong kịch liệt, song không hề có sát khí, trái lại vừa chạm đến đối phương lập tức thu tay, lộ ra sự ăn ý khôn tả.
Hai đạo thân ảnh một vàng một bạc như hai đạo quang bàn đan vào nhau biến hóa, khiến người khác không mở được mắt ra.
Đao quang kiếm ảnh qua lại không ngớt, người chung quanh đứng xem mà kinh tâm động phách, mắt thấy mũi kiếm tỏa hàn khí ra bốn phía sắp đồng thời chạm vào vai hai người, đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cổ họng của họ.
Hai người kia lại đột nhiên nhìn nhau cười lớn, đồng thời thu tay lại, tùy ý vứt kiếm sang một bên, cầm thật chặt tay của đối phương.
"Bá Phù, công phu của huynh quả thực có tiến bộ!" Ngân giáp tướng quân nhướng mày cười nói, tinh thần vui vẻ đôi mắt cong lên, dưới ánh mặt trời, phát ra tia sáng rạng rỡ, khuôn mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ không thiếu sót cũng đặc biệt anh khí bức người.
"Công Cẩn, ta đã sớm nói muốn cùng với đệ tỉ thí một phen, xem tại trường luyện võ công phu ai tốt hơn!" Kim giáp tướng quân cười vang nói, ngũ quan hắn bá khí nhưng không phải thô lỗ, mày rậm mắt to, cực kỳ sáng rõ, "Vì giờ khắc này, ta đã phải chăm chỉ luyện võ rất lâu!"
"Vừa rồi hai ta cũng bất phân thắng bại, xem ra Bá Phù vẫn cần nỗ lực hơn." Ngân giáp tướng quân trêu chọc nói, cười như gió xuân.
"Tiểu tử ngươi, còn để huynh trưởng ta đây vào mắt hay không!" Kim giáp tướng quân ngoài miệng không bỏ qua, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, không có mảy may ý trách cứ . Hắn đấm ngân giáp tướng quân một quyền, hai người ôm lấy bả vai nhau, cười hướng đội ngũ đang thao luyện đi đến.
Kim giáp tướng quân kia tên Tôn Sách, tự là Bá Phù, người Ngô quận Phú Xuân, sống ở Hi Bình bốn năm, là trưởng tử của Ô Trình Hầu Tôn Kiên.
Ngân giáp tướng quân tên Chu Du, tự là Công Cẩn. người huyện Thư quận Lư Giang, con huyện lệnh Lạc Dương Chu Dị, Chu gia mấy đời làm quan, ông nội là Chu Cảnh, chú là Chu Trung đều làm quan tới chức Thái úy.
Chu Du và Tôn Sách cùng tuổi, chỉ so với hắn nhỏ hơn mấy tháng, một người tính tình hào phóng, tiêu sái bất kham, một người ôn nhuận như ngọc, phiêu dật bất phàm.
Năm đó Tôn gia cư ở Thọ Xuân, Chu Du cùng Tôn Sách nhất kiến như cố (mới quen đã thân), không chỉ nhượng xuất thư thành đại trạch (nói việc Chu Du để gia đình Tôn Sách ở dãy nhà phía Nam hướng ra đường lớn nhà mình), còn cùng hắn thăng đường bái mẫu, tương trợ lẫn nhau.
Tóc để chỏm kết giao, tình như thủ túc.
Đến Sơ Bình năm thứ hai, Tôn Kiên trúng mai phục bỏ mình, Tôn Sách chuyển nhà đến Giang Đô.
Hai người từ đó từ biệt, bốn năm sau mới gặp lại.
Khi đó Tôn Sách vì hoàn thành di nghiệp của phụ thân, tìm cát cứ Dương Châu Viên Thuật muốn đòi lại bộ hạ cũ của Tôn quân đồng thời báo thù cho cha, ai ngờ Viên Thuật không chịu, mãi đến khi Tôn Sách dựa vào thực lực bản thân triệu tập được mấy trăm người, Viên Thuật lúc này mới đem hơn một ngàn bộ hạ cũ trong số mấy ngàn người của Tôn Kiên trao trả cho Tôn Sách thống lĩnh, cũng biểu tấu hắn làm Hoài Nghĩa giáo úy. Tôn Sách bất đắc dĩ phải khuất phục Viên Thuật, ban đầu, Viên Thuật hứa hẹn bổ nhiệm hắn làm Cửu Giang Thái Thú, sau đó lại dùng thân tín của mình là Trần Kỉ. Về sau, Viên Thuật phái Tôn Sách tiến đánh Lục Khang, lại chấp thuận đem Lư Giang quận phong cho hắn, đợi Tôn Sách chiếm được Lư Giang, Viên Thuật lại lật lọng, bổ nhiệm bộ hạ cũ của hắn Lưu Huân làm Lư Giang Thái Thú.
Tôn Sách với Viên Thuật sớm đã mất lòng tin đến tột bậc, vẫn âm thầm tìm kiếm thời cơ tự lập môn hộ.
Viên Thuật ý muốn khuếch trương bản đồ cát cứ, sau khi công phá Lư Giang, Dương Châu liền trở thành mục tiêu kế tiếp của hắn. Hai năm trước, Thứ sử Dương Châu Lưu Do điều Phiền Năng, Trương Anh đến trú quân bên bờ sông phòng ngự Viên Thuật, Viên Thuật tự bố trí thứ sử Dương Châu, liên hợp với cậu của Tôn Sách là Ngô Cảnh cùng đường huynh Tôn Bí hợp công Trương Anh và Phiền Năng, hai phe giằng co chưa xong, đã hơn một năm cũng khó phân thắng bại.
"Chắc hẳn Viên Thuật cũng không nghĩ tới, chúng ta lần này có thể đánh thắng Lưu Do, lúc đó đem một ngàn binh sĩ kia giao cho ta, chỉ sợ hiện tại hắn hối hận không kịp." Lần tiến đánh Lưu Do này là một cơ hội tự lập tuyệt hảo, nhớ trước khi đi, Viên Thuật giả nhân giả nghĩa mà nói đã biểu tấu hắn làm Chiết Trùng giáo úy, cũng ban thưởng cho hắn hơn ngàn binh mã đồng hành, khóe miệng Tôn Sách không nhịn được cười trào phúng. Hắn quay đầu nhìn Chu Du, lại nói: "Có điều, may mà Công Cẩn lúc đó dẫn binh cầm cự, bằng không, trận này, chỉ sợ ta cũng khó mà thắng được!"
Dù có một ngàn binh mã, suy cho cùng cũng chưa đủ. Trước đó khi Tôn Sách vào bến đò phía đông Lịch Dương từng viết thư xin Chu Du giúp đỡ, lúc ấy chú của Chu Du là Chu Thượng làm Đan Dương Thái Thú, có một ít binh mã, Chu Du nhận được tin liền nghĩa bất dung từ (vì tình nghĩa không thể chối từ) dẫn binh giúp đỡ Tôn Sách. Sau đó trên đường đi theo hắn phá hoành giang, đang đà thắng lợi, tiếp tục đánh tan bến sông Mạt Lăng, đánh bại Trách Dung và Tiết Lễ, công chiếm Hồ Thục, Giang Thừa, tiến vào Khúc A, bách chiến bách thắng, Lưu Do liên tiếp bại trận, cuối cùng chạy trối chết. Lúc này, nhờ vào việc chiêu mộ tích lũy, quuan sĩ của Tôn Sách đã mở rộng tới mấy vạn người.
"Công Cẩn nào dám kể công, chẳng qua chỉ góp chút sức lực mà thôi, nếu không có sự dũng cảm hơn người của Bá Phù, thì quân ta đâu thể lấy ít thắng nhiều." Chu Du cười nói.
Tôn Sách vỗ vỗ vai hắn hào sảng nói: "Đệ cần gì phải khiêm tốn với ta!"
Chu Du cười cười, sau trầm ngâm nói: "Lúc trước huynh đánh chiếm Lư Giang, uy danh vang xa, nay lại đánh bại Lưu Do, chắc hẳn Viên Thuật khó dung nạp, có điều, chỉ sợ huynh cũng không nguyện khuất phục hắn lần nữa, sau này có tính toán gì chưa?"
"Viên Thuật cố chấp, khó thành đại sự. Năm đó Đổng tặc (ý nói Đổng Trác) tác loạn, phụ thân và đám người Viên Thuật kết thành đồng minh, cứu vớt giang sơn xã tắc, nay chư hầu lại vội vàng mở rộng thế lực của mình, Viên Thuật trong lòng không thần phục, đạo bất đồng bất tương vi mưu(*). Ta định bụng tự lập môn hộ, kế tục tiến công Giang Đông các nơi, vì phụ thân báo thù rửa nhục, quét sạch quần hùng, khuông phò nhà Hán!" Tôn Sách nghĩa chính từ nghiêm nói.
"Chỉ có điều, ta muốn cho đệ dẫn một phần binh tạm thời trở lại Đan Dương, một mặt trước tiên ổn trụ Viên Thuật, dù sao vẫn chưa phải lúc hoàn toàn trở mặt với hắn, mặt khác, đệ đóng giữ Đan Dương, ngộ nhỡ Giang Đông khó lấy, cũng coi như cho chúng ta một đường lui."
Chu Du gật đầu đáp: "Vẫn là huynh suy nghĩ chu đáo, ta lập tức lên đường trở về."
Tôn Sách như có điều suy nghĩ: "Viên Thuật mặc dù lỗ mãng, song ứng phó hắn cũng không phải chuyện dễ." Nói xong, hắn dùng lực ôm lấy Chu Du, không buông nói, "Tiếc là hai huynh đệ chúng ta xa cách bốn năm, thật vất vả mới gặp lại, đã phải tách biệt, lần từ biệt này, không biết khi nào mới có thể gặp lại. . . . ."
Chu Du trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong mắt lại nổi gợn sóng, hắn yên lặng nhìn Tôn Sách, nói: "Huynh hãy bảo trọng."
"Ngươi cũng vậy."
Mấy ngày sau, Chu Du bái biệt Tôn Sách, chỉ dẫn theo một toán nhân mã trở lại Đan Dương.
Không ngờ, còn chưa được mấy ngày, Viên Thuật đã tự mình phái đường đệ Viên Dận tới, lấy "Chu Thượng tuổi tác đã cao, là lúc an hưởng tuổi già" làm cái cớ, đưa Viên Dận đến thay thế Chu Thượng nhậm chức Đan Dương Thái Thú, cũng triệu Chu Du và Chu Thượng đến Thọ Xuân. Chu Du đoán không ra tâm tư Viên Thuật, đành phải theo thúc phụ đi lên phía bắc.
Tới Thọ Xuân, hai người không dám trì hoãn, ngày hôm sau liền đi diện kiến Viên Thuật. Hạ nhân mời Chu Thượng đến một gian sảnh bên chờ đợi, lại dẫn Chu Du tới sảnh trước.
Chu Du ngồi hơn nửa canh giờ, Viên Thuật mới lười nhác đi tới, trông thấy hắn, nét mặt trở nên tươi tỉnh hơn. Chu Du đứng dậy hành lễ, Viên Thuật khoát tay một cái, vừa ngồi xuống, vừa nhận chén trà hạ nhân dâng lên, cũng không nói gì, không nhanh không chậm thổi chén trà, dùng nắp chén gạt mạt trà, thong thả nhấp một ngụm.
Qua một hồi, Viên Thuật vẫn không mở miệng, Chu Du cảm thấy khó hiểu, dư quang vừa lóe, lại phát hiện ra Viên Thuật đang dùng động tác uống trà, nhìn qua khe hở của chén theo dõi nhất cử nhất động của hắn, không khỏi cả kinh, nhưng nét mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc.
Viên Thuật tiện tay đặt chén trà xuống, cuối cùng lười biếng mở miệng: "Công Cẩn từ Đan Dương đi đến Thọ Xuân, đường đi vất vả, tối qua có được nghỉ ngơi tốt chăng?"
Chu Du chắp tay nói: "Đa tạ Thái Thú quan tâm, Thái Thú an bài chu toàn, Công Cẩn vạn phần cảm kích."
Viên Thuật cười ha hả, híp mắt nói: "Nghe nói Công Cẩn và Bá Phù quen biết từ nhỏ, chắc hẳn là tình nghĩa thâm hậu, Bá Phù xuất chinh, Công Cẩn mới có cơ hội tự mình dẫn tinh binh tương trợ. Lần này thành công đánh bại Lưu Do, Công Cẩn hiển nhiên không thể không có công lao!"
Chu Du trên mặt không hề dao động: "Thái Thú quá khen, Chiết Trùng giáo úy có thể được Thái Thú tín nhiệm, tất trí dũng hơn người, Chu mỗ chỉ là may mắn cống hiến một phần sức lực, ' công lao ' thật không dám nhắc tới."
Viên Thuật mặt lộ vẻ tán thưởng, cảm khái nói: "Bá Phù là anh hùng trẻ tuổi, Viên mỗ cũng hết sức quý trọng tài ba của hắn, nếu như Viên mỗ có đứa con như hắn, chết không hối tiếc!" Lại liên tục than thở, "Đáng tiếc Văn Đài huynh mất sớm, không nhìn thấy. . . . . .Có điều, đứa nhỏ Bá Phù này lòng có chí lớn, Viên mỗ tuy ngưỡng mộ hắn, song Thọ Xuân nhỏ nhoi của ta đâu thể giữ được!"
Viên Thuật nói như vậy, nhìn chằm chằm Chu Du, ánh mắt sáng quắc như chim ưng, hắn dừng một lát, thấy Chu Du cười mà không nói, đứng dậy tiến đến gần vài bước, cười nói: "Ta thấy Công Cẩn cả người lẫm liệt chính khí, nhất định cũng có lòng kiến công lập nghiệp, Viên mỗ cũng yêu thích tài năng của Công Cẩn, gặp lúc loạn thế, dễ gì được lương tướng, minh chủ khó cầu, chi bằng Công Cẩn đến doanh trướng của Viên mỗ, đại triển hoành đồ."
Chu Du nghe hắn nói vài câu, cảm thấy đã đoán được vài phần, Viên Thuật là người bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, thật không phải minh chủ lí tưởng trong lòng hắn, liền khéo léo cự tuyệt nói: "Công Cẩn bất tài, thật không dám nhận."
Viên Thuật cho là Chu Du tư thái khoe khoang, giả vờ thoái thác, liền tiến thêm một bước nói: "Vừa lúc có chức Huyện trưởng Hạ Thái đang trống, nếu như Công Cẩn không ngại, bất cứ lúc nào cũng có thể nhậm chức."
Chu Du khoát tay nói: "Ý tốt của Thái Thú, Công Cẩn hổ thẹn không dám nhận, hãy để cho người tài là hơn."
Viên Thuật không ngờ mình chủ động chiêu mộ, Chu Du cũng không tiếp nhận, có phần không vui, cau mày, ngữ khí cứng rắn: "Hay là Công Cẩn ngại chức quan quá nhỏ?"
Chu Du lắc đầu: "Không không."
Viên Thuật đi tới đi lu hai bước, ánh mắt nghiên cứu chăm chú nhìn chòng chọc Chu Du, trầm giọng nói: "Vậy là vì sao?"
Chu Du không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh chống lại ánh mắt sắc bén của hắn: "Công Cẩn tài mỏng chí thưa, chỉ cầu có thể ở giữa thời loạn thế bảo toàn mạng sống, không có ý mở mang bờ cõi lập nên công trạng. Mong Thái Thú thứ lỗi cho."
Viên Thuật nheo mắt nhìn hắn một hồi, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm thực sự của hắn, lát sau, cuối cùng chậm rãi mở miệng, ngữ khí không để hắn từ chối nói: "Viên Thuật ta cho người khác chức quan, chưa bao giờ thu hồi ý định, Công Cẩn đã cầu bảo toàn sinh mệnh, cũng nên hiểu tại thời buổi loạn lạc không có một quan nửa chức, không có một chút quyền lực, làm sao an ổn cho được? Viên mỗ tâm ý đã quyết, Công Cẩn chớ có khước từ."
Chu Du biết nghi ngờ trong lòng hắn cũng chưa thể hoàn toàn tiêu tan, thở dài, trầm ngâm chốc lát, nói: "Thái Thú đã coi trọng như vậy, Công Cẩn cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là, Công Cẩn chỉ cầu làm Huyện trưởng Cư Sào, mong rằng Thái Thú đáp ứng."
Viên Thuật ánh mắt thâm cứu dừng lại trên người hắn hồi lâu, tuy có nghi ngờ, cuối cùng vẫn gật gật đầu: "Nếu đã như thế, Công Cẩn hãy nhậm chức đi."
Chu Du tạ ơn rồi lui.
Ra cửa, Chu Du thấy Viên Thuật không có ý triệu kiến Chu Thượng, đã nghĩ tìm thúc phụ cùng rời đi, hạ nhân lại đem lệnh của Viên Thuật nói cho hắn, Viên Thuật lo lắng Chu Thượng mấy ngày liền đi đường mệt nhọc thân thể không được khoẻ, để hắn tạm thời ở lại Thọ Xuân, từ từ điều dưỡng, coi như là phần thưởng cho kẻ có công trong lần tiến đánh Lưu Do này.
Chu Du hiểu rõ, cũng không tiện nói thêm gì, để lại hai người tùy tùng theo bên mình ở lại chăm sóc Chu Thượng, dặn dò vài câu, ngày hôm sau liền mang theo đám người Xương Bình đến Cư Sào nhậm chức.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thời Tam quốc, tình cảm của Chu Du và Tôn Sách vừa là huynh đệ vừa là bằng hữu vừa là quân thần làm cho tôi vô cùng cảm động, thiên tiểu thuyết này cũng sẽ cho tình nghĩa hai người bọn họ có một chút đất diễn, đương nhiên cũng sẽ là một phần đặc biệt quan trọng ~
Chương tiếp theo chương Kiều Hoàn sẽ lên sân khấu ~
Kính mời đón xem lần đầu tương ngộ của Du Kiều!
EDITOR: VŨ ĐÔNG BĂNG HẠ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top