CHƯƠNG 4: (THƯỢNG)


Kiều Hoàn bị gió lạnh làm tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lay động kịch liệt khiến nàng cho là mình trôi nổi trên một mảnh sông đào.


Đây là nơi nào. . . Có chuyện gì xảy ra. . .


Nàng cố gắng đem những mảnh ký ức chậm rãi chắp vá lại --


Nhớ được bản thân bởi vì dỗi cha mẹ, mang theo Hồi Hương nữ cải nam trang chạy ra cửa. . .


Sau lại sinh lòng hiếu kỳ vào Yêu Nguyệt Túy, ở lầu hai thấy ở giữa đại sảnh đầu bảng Nhan Như Ngọc điệu múa nhanh như cầu vồng, nhất thời kinh ngạc sinh lòng ngưỡng mộ, muốn cùng nàng kết bạn, liền để Hồi Hương ở cửa thang lầu chờ, còn mình đi tới khuê phòng Nhan Như Ngọc ở lầu ba tìm nàng, lại bắt gặp nàng và một nam tử áo đen quấn quýt lấy nhau. . .


Sau đó. . . Sau đó nàng cảm thấy vô lễ, không muốn nhìn quay đầu rời đi, lại gặp được hai nam tử so với nàng còn lỗ mãng hơn, thực sự rất lỗ mãng! Vừa mở miệng đã nổi giận! Một người trong đó còn không biết tại sao cứ đuổi theo nàng, bất kể nàng nói cái gì cũng không nghe, nàng nhất thời luống cuống, chỉ biết trốn tránh, ngay lúc nàng thấy Hồi Hương, trong một khắc bắt lấy nàng cùng nhau chạy kia, gáy đột nhiên bị đánh một cú thật mạnh, sau đó. . .


Sau đó cái gì nàng cũng không nhớ. . .


Kiều Hoàn làm rõ mạch suy nghĩ, cũng dần dần hoàn hồn, đột nhiên phát hiện mình đang ở trên lưng ngựa điên cuồng lắc lư!


Hai tay hai chân cũng bị dây trói lại, nàng sợ đến mức giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, kịch liệt giãy giụa nói: "Thả ta xuống!"


"Không muốn ngã chết thì chớ lộn xộn!" một bàn tay to ấm áp dùng sức đè lưng nàng lại, phía trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm tràn ngập lãnh ý.


Trên lưng ngựa còn có một người!


Kiều Hoàn cực kỳ kinh hãi, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ đáng sợ, càng liều mạng giãy giụa tay chân: "Ngươi là ai? Tại sao muốn bắt ta! Mau buông ta xuống!"


Ngựa bị kinh sợ, cước bộ đã bất ổn, Chu Du không thể không ghìm ngựa dừng lại: "Bá Phù, chờ đã!"


Kiều Hoàn không đợi dừng hẳn, liền dùng sức một cái trượt xuống lưng ngựa, đặt mông ngồi trên mặt đất.


"Hu. . ." bên kia ngựa cũng ngừng, Kiều Hoàn lúc này mới phát hiện còn có một người, không đúng, còn có hai người, một người trong đó giống như nàng bị trói tay chân treo ở trên lưng ngựa.


"Hồi Hương!" Kiều Hoàn kinh hoảng hô to, đối phương lại không nhúc nhích ghé vào trên lưng ngựa, giống như đã chết, "Hồi Hương, ngươi làm sao vậy! Các ngươi đã làm gì với nàng?" Kiều Hoàn vốn là dung mạo cực kỳ minh lệ, giận lên lại có chút khí độ nghiêm nghị.


Tôn Sách đẩy người trên lưng ngựa một cái, nói: "Yên tâm, hắn còn chưa chết." người trên ngựa hơi hơi động hai cái, mơ mơ màng màng không biết lẩm bẩm cái gì, nâng người dậy một chút, lập tức lăn xuống ngựa, ngã ngồi ở bên người Kiều Hoàn.


(trong tiếng Trung cả 'hắn' và 'nàng' đều đọc là tā)


"Ôi chao. . ." Hồi Hương đau đến nước mắt đều chảy cả ra, rốt cục tỉnh táo lại hoàn toàn, "Tiểu. . . Công tử! Đây là chỗ nào vậy? Chúng ta tại sao lại ở chỗ này? Tay của chúng ta làm sao bị trói lại rồi, còn có chân. . ." câu hỏi liên tiếp còn chưa nói hết, đã bị cắt đứt.


"Nói, vừa rồi người áo đen kia để cho các ngươi truyền lại tin tức gì cho Lưu Huân?" Tôn Sách vuốt vuốt dây cương trong tay, lạnh lùng nói, "Nếu như không muốn bị ném vào rừng núi hoang vắng này làm mồi cho sói, thì mau đem tình báo giao ra đây."


Kiều Hoàn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tình báo gì, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Các ngươi rốt cuộc là ai?"


"Đã biết thân phận của chúng ta, thì các ngươi càng đừng muốn sống mà rời khỏi, tốt nhất là ngoan ngoãn đem đồ vật giao ra đây, ta cam đoan, không làm tổn hại đến tính mạng các ngươi." Chu Du một bên nhàn nhạt mở miệng. Kiều Hoàn vô ý thức nhìn lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt hắn, mới phát hiện người đàn ông này lại vô cùng đẹp. Ngũ quan vô cùng tuấn lãng, mày kiếm chếch lên, thái dương như cắt, góc cạnh rõ ràng trên mặt thủy chung mang theo biểu tình ôn nhuận lại xa cách, khí độ lãnh đạm thanh nhã tự sinh. Trong bóng đêm ánh mắt của hắn rất sáng, như là tinh tú rơi vào trong con ngươi, hắn chuyên chú nhìn nàng, ánh mắt không phải lợi hại, mà là có một loại sức lực trầm ổn, rót vào lòng người.


Nếu không phải là Hồi Hương kinh hoàng vạn phần chui ra phía sau nàng, đảo loạn tâm thần của nàng, Kiều Hoàn cảm giác mình suýt chút nữa bị hút vào trong con ngươi sâu thẳm như mực. "Công tử, bọn họ là ai vậy? Tại sao muốn đem chúng ta trói tới nơi này?" tiểu nha hoàn từ khi sinh ra chưa từng gặp qua cảnh tượng như lần này, nhất thời sợ đến không biết làm sao.


"Ta cũng không rõ lắm" không biết có phải vì nam tử kia hay không, Kiều Hoàn tâm không khỏi trầm tĩnh lại, không hoảng loạn giống như lúc trước, nàng trấn an Hồi Hương hai câu, trấn định nói, "Ta nghĩ hai vị công tử chắc là nhận lầm người rồi, chúng ta thực sự không biết tình báo gì hết, cũng không biết Lưu Huân gì đó, chúng ta chỉ là người bình thường. . . Công tử, hai vị hay là thả chúng ta đi!! "


Tôn Sách nhíu chặt chân mày nhìn các nàng: "Các ngươi thật đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." nói xong từ bên hông móc ra một con dao găm.


"A!" Hồi Hương kêu lên sợ hãi, "Có ai không, cứu mạng với!"


"Vô dụng thôi, hơn mười dặm quanh vùng này cũng không có người ở." Tôn Sách trong con ngươi hiện lên một tia hàn ý, chỉ lát nữa là tới gần.


"Bá Phù" Chu Du chặn tay hắn lại, ngăn động tác kế tiếp của hắn. Tôn Sách vô cùng kinh ngạc, Chu Du nhìn thoáng qua Kiều Hoàn và Hồi Hương, lôi kéo Tôn Sách đi ra xa, không biết nói gì.


Hồi Hương thở phào nhẹ nhõm, tinh thần chưa ổn định: "Công tử, người vì sao không nói thẳng chúng ta là nữ cải nam trang, như vậy không phải chứng tỏ bọn họ thực sự bắt lầm người sao!"


"Ngươi ngốc quá, trời tối trăng mờ hoang sơn dã lĩnh, nói cho hai đại nam nhân, chúng ta là nữ?" Kiều Hoàn thấp giọng nói. Hồi Hương trợn to mắt tròn con ngươi, hít vào một hơi, che miệng lại, hung hăng gật đầu: "Đúng đúng đúng, công tử người nói đúng, không thể nói, không thể nói. . ."


Bên kia hai nam nhân rất nhanh đã trở về, bọn họ đem ngựa buộc ở một bên, tựa hồ không định lên đường. Chu Du đi tới bên người Kiều Hoàn và Hồi Hương, trên mặt đất hai người nhỏ nhắn vẻ mặt cảnh giác, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, không biết từ đâu biến ra một sợi dây, một đầu thắt ở trên tay Kiều Hoàn, một đầu nắm chặt lấy, lại cởi trói trên chân, kéo nàng từ dưới đất lên.


"Đi, đi với ta nhặt chút rơm củi."


"Công tử. . ." Hồi Hương lo âu nhìn nàng, Kiều Hoàn lắc đầu, ý bảo nàng yên tâm.


Chu Du nắm Kiều Hoàn hướng cây trong rừng đi tới, hắn quả nhiên là lượm cành cây, cũng không có gì khác, Kiều Hoàn để ý cử động của hắn, vừa chuyển suy nghĩ thật nhanh, tìm biện pháp thoát thân. Một lát sau, nàng không nhịn được nói: "Này, nói là nhặt rơm củi, ngươi buộc tay ta lại, ta phải nhặt thế nào đây?"


Chu Du dừng bước lại, nhìn nàng một hồi, lại thực sự thay nàng cởi bỏ sợi dây trên tay: "Nhặt củi cho tốt, đừng nghĩ giở trò với ta. " Kiều Hoàn "A" một cái tiếng, trong lòng lại không ngừng cười trộm.


Hai người lại đi một hồi, Chu Du không nói câu nào, Kiều Hoàn cũng mang tính tượng trưng mà lượm mấy cây, hai người yên ổn vô sự. Bất tri bất giác, Chu Du thoáng đi xa một chút, Kiều Hoàn ngồi xổm xuống làm bộ nhặt cành cây, xuyên qua bụi cỏ len lén quan sát hắn, chỉ thấy hắn cũng ngồi xổm trên cỏ lượm nhặt chăm chú.


Lúc này không chuồn, còn đợi khi nào?


Nàng lúc này vẫn duy trì tư thế nửa ngồi, nhẹ nhàng từng bước rời xa đối phương, một bước, một bước, cuộn lấy đầu gối, gần như phủ phục mà ở trong bụi cỏ gian nan chuyển động, chậm rãi, thật vất vả thoát khỏi phạm vi tầm mắt của hắn!


Kiều Hoàn vội vã nhảy dựng lên, cũng không quay đầu lại một lần chạy vội, chạy thẳng đến một mảnh rừng hơi trống trải, nàng thực sự chạy hết nổi rồi, dừng lại thở gấp hai cái, từ bên hông lấy ra một cây Điền Hoàng đống thạch tiêu, thạch tiêu này trong suốt, khéo léo tinh xảo.


Sau khi nàng đã hơi ổn định khí tức, đang muốn thổi lên.


Đột nhiên xuất hiện một bàn tay to nắm lấy cổ tay của nàng, Kiều Hoàn chỉ cảm thấy trên tay tê rần, thạch tiêu liền theo lòng bàn tay rơi xuống, rơi vào trong lòng bàn tay kia.


"Còn nói các ngươi không phải nội ứng." Chu Du phảng phất từ trên trời giáng xuống, hắn một tay chế ngự Kiều Hoàn, một tay nắm lấy thạch tiêu, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, "Đây là cái gì?"


"Ngươi cố ý!" Kiều Hoàn mở to hai mắt nhìn, kinh hô.


Khó trách bọn hắn đột nhiên dừng lại không đi, đem nàng cùng Hồi Hương tách ra, mang nàng một mình đi ra xa kiếm củi, còn hảo tâm mà cởi trói, cố ý thả nàng hành động đơn độc, thì ra bọn họ đã sớm định liệu nàng sẽ tìm kiếm cứu viện từ người khác, cố ý trù tính, chuẩn bị một lưới bắt gọn!


Nhưng mà nàng thật sự không phải là nội ứng gì hết, cũng không biết Lưu Huân, trong tay càng không có tình báo gì, rốt cuộc phải giải thích thế nào bọn họ mới nguyện ý tin tưởng nàng! Hai nam nhân này nàng căn bản là không có cách thăm dò lai lịch, bọn họ là ai, từ đâu mà tới, tại sao muốn tìm tình báo? Chính mình hoàn toàn không biết gì cả, cũng không thể nào hạ thủ. Chỉ là, nếu như bị bọn họ phát hiện ra nàng và Hồi Hương là nữ cải nam trang, vận khí tốt thì bọn họ ý thức được bắt lầm người, có lẽ sẽ thả các nàng, vạn nhất hai người kia là người xấu, hạ độc thủ đem các nàng diệt khẩu, hoặc là. . .


Kiều Hoàn không dám nghĩ tới, kế trước mắt, có thể kéo dài một hồi là tốt một hồi, chờ khi trời sáng, có lẽ sẽ có người lui tới, đến lúc đó lại kêu cứu cũng không muộn.


"Đây là bảo bối tổ truyền nhà ta, vừa rồi rơi trên mặt đất, ta nhặt lên không được sao!" nàng đưa tay muốn đoạt, lại bị Chu Du đi trước một bước thu vào. "A? Thật ư, vậy ngươi vừa rồi chạy làm gì? Chớ không phải là có tật giật mình?" Chu Du một tay kìm hai tay Kiều Hoàn, hai người cũng vì vậy tới gần một bước, thân thể hầu như hoàn toàn dính vào nhau, hắn cao hơn nàng một cái đầu, lúc nói chuyện đầu hơi hơi cúi xuống, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt của nàng, Kiều Hoàn chưa bao giờ cùng người đàn ông nào sát lại gần như vậy, tình cảnh lúc này khiến nàng không khỏi đỏ mặt, trong lòng cũng có chút bối rối: "Ngươi. . . Ngươi trước hết buông tay ra, có chuyện cần nói rõ ràng. . ."


Chu Du hừ lạnh một tiếng, không biết từ nơi nào biến ra một sợi dây, vững vàng buộc lại trên tay Kiều Hoàn, lúc này mới buông nàng ra: "Nói đi."


Kiều Hoàn thở ra một hơi, than thở: "Ta thừa nhận, ta mới vừa rồi là muốn chạy trốn, cũng là bởi vì sợ nha. . . Vị công tử này, chúng ta thật không phải là nội ứng gì hết, trong tay cũng không có tình báo các ngươi mong muốn, mong ngài thương xót buông tha chúng ta đi!. . ."


Chu Du ngưng mắt nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, dần dần mặt lộ vẻ do dự, tựa hồ thật sự có chút dao động. Hắn trầm mặc trong khoảng khắc, lại quét qua hai mắt nàng, rốt cục xoay người nhấc chân bước đi: "Về trước đi."


Kiều Hoàn bất đắc dĩ bị hắn nắm, hai người ở trong rừng đi một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy hai người khác, giống như vẫn loanh quanh chỗ cũ. Kiều Hoàn thấy thần sắc hắn khác thường, thăm dò mà hỏi: "Này, ngươi không lạc đường đó chứ!?"


"Câm miệng." Chu Du cũng không quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn kỹ một chỗ thân cây.


Hắn ven đường làm ký hiệu bị người ta giở trò!


Có người theo dõi bọn họ!


Chu Du lập tức cảnh giác quan sát bốn phía, thần sắc bộc phát lạnh lùng nghiêm nghị.


EDITOR: VŨ ĐÔNG BĂNG HẠ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top